Chương 2873 Song Tử Lam Tinh
Chỉ có một con đường rời khỏi cái nơi quỷ quái này là đi qua cây cầu gỗ, thế nhưng mãng xà cứ mãi canh chừng ở ngã ba thì bọn họ quả thật không có cách nào rời điMấy tên đệ tử Thiên Cung nghe vậy thì lập tức im lặng…
“Chúng ta phải làm sao đây?” Lam Tình hạ giọng hỏi.
“Còn có cách nào khác nữa đâu! Chỉ đành phó thác cho trời!” Một người tộc Cửu Lê lắc đầu nói.
Đừng nói mãng xà đỏ đang canh giữ ở lối rẽ, dù nó có lui về trong bóng tối thì bọn họ cũng chẳng dám bước chân lên cầu gỗ, bởi trời mới biết nó sẽ quay lại cầu gỗ lúc nào.
Con đường quay về dài dằng dặc, xác suất trở về bình yên là quá nhỏ.
Lăng Sương đứng bên cạnh La Chinh, vẻ mặt không hề phiền muộn như những người khác. Chỉ cần La Chinh bình yên vô sự ở bên cạnh nàng thì dù thế giới này có nhiều yêu ma quỷ quái tới đâu, nàng cũng không có gì phải e ngại.
“Hay là để ta đi dụ nó đi?” La Chinh đề nghị.
Lăng Sương lắc đầu nói: “Ngươi không phải đối thủ của con mãng xà này. Huống chi, dù ngươi có thể dụ mãng xà đi thì dụ được bao xa chứ? Đâu thể nào tiến vào trong bóng tối được? Khi con mãng xà này quay trở lại thì chúng ta vẫn sẽ phải chết!”
“Ta có thể dụ nó vào trong Ám vực” La Chinh nói.
“Ta biết” Lăng Sương gật đầu. Những ngọn nến được vớt ở dưới đáy biển Chân Ý lên vẫn còn trong tay Lăng Sương, nàng đã hiểu đại khái là chúng được sử dụng để làm gì. Nàng nói tiếp: “Nhưng một mình ngươi không chạy thoát được con mãng xà kia đâu. Hơn nữa, trong Ám vực còn tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, kết quả có khi cũng như nhau…”
Đương nhiên nàng không muốn La Chinh hy sinh một cách vô duyên vô cớ…
Thấy con mãng xà kia không chịu rời đi, não của cả đám lập tức làm việc hết công suất, thậm chí có người còn thử niệm Phá Huyễn Chú. Nhưng muốn lợi dụng Phá Huyễn Chú để rời khỏi nơi này đúng là chuyện mơ mộng hão huyền!
“Ô…”
Mãng xà đỏ vẫn nằm rạp trên mặt đất. Lúc nó hé miệng, chiếc lưỡi cực dài thò ra, mà tiếng kêu do nó phát ra cũng rất quái dị, rắn chẳng giống rắn, gà chẳng giống gà.
“Con sâu lớn ngu ngốc này, mau cút đi cho ta!”
“…”
“…”
Vì không nghĩ ra cách nào khác nữa, đám đệ tử Thiên Cung còn dùng ngôn ngữ để đuổi mãng xà. Đương nhiên biện pháp này chẳng hiệu quả chút nào, mãng xà đỏ vẫn nằm im tại chỗ không hề nhúc nhích, dáng vẻ vô cùng lười biếng.
Hành vi này chính là động tác dụ mồi bản năng của nó. Dù sao quy tắc trong Ám vực cũng rất tàn khốc, muốn bắt được con mồi cần phải vắt hết óc suy nghĩ. Nhưng nó tuyệt nhiên không phát hiện những con người này thông minh hơn nó nhiều, họ nào dám tùy tiện xông ra lối rẽ.
Thời gian cứ thế trôi đi…
Hoắc Trạch cứ tới tới lui lui ngay ngã ba, Sầu Tuẫn thì vào trong nhà gỗ tìm manh mối, nhưng cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì. Họ chỉ có thể hoạt động trong phạm vi có hạn do ánh nến chiếu sáng này.
Nửa canh giờ sau, La Chinh đột nhiên cảm nhận được một trận rung chuyển dữ dội dưới chân.
“Đoàng!”
Chấn động tạo ra làn sóng dao động không ngừng khuếch tán ra khắp nơi trong Ám vực.
Khi dao động năng lượng truyền từ trong bóng tối đến, La Chinh và các dương hồn đều không cảm nhận được. Vì thế, khi họ cảm nhận được chấn động này thì nó đã xảy ra được một lúc rồi…
Không chỉ có La Chinh, ngay cả mãng xà đỏ đang nằm sấp trên mặt đất canh giữ bọn họ cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt rắn tràn đầy vẻ cảnh giác. Nó lập tức lựa chọn ẩn núp theo bản năng, thân thể khổng lồ trườn trên mặt đất, bò về phía bóng tối ở dưới cây cầu gỗ…
“Rốt cuộc thứ gì đã tạo ra chấn động này? Lại còn khiến mãng xà đỏ phải chạy trốn nữa!”
“Không phải sinh linh mạnh hơn đang tới gần đấy chứ?”
“Trong Ám vực, không có thứ gì mạnh hơn mãng xà đâu, chắc chắn không!”
Khi bọn họ còn đang xôn xao bàn tán thì một tiếng “đoàng” nữa lại vang lên, lần này còn dữ dội hơn trước.
Dường như có quái vật khổng lồ nào đó đang vung vẩy đi tới đây. Lúc nó lướt qua cầu gỗ, đám người ở đây mới lờ mờ nhìn thấy một cái bóng.
Đó là một cánh tay cực lớn có lông xù!
“Trời ơi!”
“Đó là tay của cái gì vậy?”
“Xong đời rồi…”
Một con mãng xà đỏ thôi đã đáng sợ đến thế, bản thể của bàn tay khổng lồ kia e là còn lớn hơn mãng xà gấp hàng nghìn lần.
Trái tim của mọi người dần dần trở nên nặng trĩu.
Khi bàn tay khổng lồ màu đỏ lướt về phía đáy của cầu gỗ thì hoàn toàn ẩn sâu trong bóng tối.
Khoảng hai hô hấp sau, đám người La Chinh lại cảm nhận được dưới chân xuất hiện hai lần rung động với biên độ nhỏ, sau đó bàn tay khổng lồ kia dần dần lộ ra từ trong bóng tối, lần này hai ngón tay của nó kẹp một con sâu!
Không, đó chính là con mãng xà kia!
Chẳng qua, khi so với bàn tay thì nó thật chẳng khác nào một con sau dài.
Bàn tay khổng lồ đưa vào trong bóng tối. Trong bóng tối đột nhiên lóe lên hai đốm sáng mập mờ màu lam, nhờ đó đám người mới nhìn rõ gương mặt khổng lồ kia. Đó là mặt của một con vượn lớn.
“Là Song Tử Lam Tinh của Ám vực!”
“Hóa ra là thế! Không ngờ Song Tử Lam Tinh lại là… lại là… hai mắt của một con vượn khổng lồ!”
“Thập Tam Trọng Thiên lại có sinh linh đáng sợ bậc này ư?”
Nói chung, khi nhắc tới Ám vực thì mọi người đều nhận định nó là một nơi mà bóng tối bao phủ, không thể chạm tới, một khi bị hút vào trong đó thì không thể nào trở về được. Nhưng thực tế, không phải lúc nào Ám vực cũng chìm trong bóng tối, sau một thời gian khá dài chắc chắn sẽ có một số thứ kỳ lạ mang ánh sáng tới.
Ví dụ như ba căn nhà gỗ này được thắp sáng lập tức thu hút vô số sinh linh chú ý tới. Ngoài ra, Song Tử Lam Tinh chính là thứ nổi danh nhất trong Ám vực!
Địa điểm mà Song Tử Lam Tinh xuất hiện không cố định, lúc thì nó xuất hiện ở cửa vào, lúc thì lại ở đoạn giữa, đôi khi lại ở phần cuối của Thập Tam Trọng Thiên. Có điều, Song Tử Lam Tinh chỉ xuất hiện ở Ám vực phía nam của Thập Tam Trọng Thiên, chưa ai từng nhìn thấy nó ở Ám vực phía bắc cả.
Khi Song Tử Lam Tinh xuất hiện thường sẽ kèm theo rung động dữ dội, đó chính là động đất Bỉ Ngạn trong truyền thuyết.
Vì động đất thường xuyên xuất hiện cùng lúc với Song Tử Lam Tinh nên gần như tất cả các chủng tộc đều coi Song Tử Lam Tinh là điềm báo động đất, lần nào quan sát cũng đều vô cùng chính xác.
Điều này từng khiến các trí giả trong các gia tộc lớn vô cùng hoang mang, bây giờ mối nghi hoặc ấy đã được giải thích…
Ở khoảng cách này, cuối cùng bọn họ cũng có thể thấy rõ ràng. Đây đâu phải ngôi sao? Đó chính là mắt của một con vượn khổng lồ! Bởi hình thể của nó quá lớn nên mỗi lần xuất hiện sẽ gây chấn động dữ dội.
Nhưng khi giải đáp được câu đố hàng chục nghìn năm này, ai trong đám người ở đây cũng hoang mang. Nếu là con mãng xà đỏ kia, La Chinh còn có chút năng lực phản kháng lại, nhưng còn con vượn khổng lồ này thì sợ là hắn không hề có chút cơ hội nào.
Lúc trước, mãng xà đỏ còn vô cùng phách lối, giờ nó đã bị vượn khổng lồ cho vào miệng, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt.
Vì vượn khổng lồ chìm trong bóng tối nên bọn họ không nghe thấy tiếng nhai nuốt, nhưng chỉ trong nháy mắt mãng xà đỏ đã bị nhai thành mảnh nhỏ khiến cả đám đều vô cùng sợ hãi.
Một số người bắt đầu hối hận.
Biết thế chẳng thèm đi thăm dò Ám vực làm gì. Nơi này vốn không phải nơi sinh linh bình thường có thể đặt chân tới!