← Quay lại trang sách

Chương 2874 Đứa bé ba mắt

Sau khi ăn thịt mãng xà đỏ, đôi mắt cực lớn của con vượn khổng lồ nhắm lạiHai mắt nó nhắm lại nên khuôn mặt kia cũng biến mất trong bóng đêm.

Đối với những chuyện đang diễn ra trong Ám vực, nhóm La Chinh không thể nào nhìn thấy hay phát hiện ra được. Con vượn khổng lồ này có vươn cánh tay về phía bọn họ hay không? Hay là nó sẽ dùng một tay đập cả đám thành bụi phấn?

Lăng Sương không nhịn được nắm chặt lấy tay La Chinh, Phượng Ca cũng cắn môi. Tất cả mọi người ở đây đều ngẩng đầu nhìn chăm chú.

Trong phạm vi nguồn sáng chiếu tới, bàn tay cực lớn có lông xù kia lại xuất hiện!

Mọi người vừa thấy bàn tay này, cảm giác đè nén trong lòng càng rõ rệt. Thậm chí có đệ tử Thiên Cung và người của tộc Cửu Lê còn run lẩy bẩy như sắp không đứng vững được nữa.

Ngay cả La Chinh khi đối mặt với bàn tay khổng lồ này cũng cảm thấy áp lực cực lớn.

Bàn tay khổng lồ kia không hề đập xuống giống như tưởng tượng của bọn họ mà khẽ cụp các ngón tay lại và từ từ hạ xuống. Dường như nó đang cầm thứ gì đó trong tay.

Khi bàn tay của vượn khổng lồ từ từ mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một đứa trẻ con tầm bảy, tám tuổi!

Diện mạo, chiều cao và kích cỡ thân thể của đứa trẻ này giống hệt với Nhân tộc, điều khác biệt duy nhất đó chính là trên trán nó có thêm một con mắt!

Con mắt thứ ba…

La Chinh nhìn chăm chú con mắt thứ ba của đứa trẻ này, trong lòng cũng thầm suy tư.

Vẻ ngoài của đứa trẻ không hề toàn vẹn, bả vai và nửa bên mặt trái của nó đều bị nát bấy, nhưng nhìn biểu hiện thì dường như nó chẳng hề quan tâm chút nào tới vết thương của bản thân mình cả.

“Ta vừa đánh nhau với đám khỉ đen kia, không ngờ lại bắt được cá vào lúc này… Đúng là mất hứng” Đứa bé ba mắt lắc đầu nói.

“Bắt cá?”

Trong lòng La Chinh và Sầu Tuẫn đều dâng lên nỗi sợ. Bây giờ nhìn thế nào cũng thấy ba gian nhà gỗ được thắp sáng này là một cái bẫy.

Khéo thế nào mà cây cầu gỗ, ba căn nhà gỗ và cả con đường dẫn tới đây đều được ánh sáng chiếu rọi…

Có một số việc khi suy đoán ngược lại sẽ cho ra đáp án cực kỳ sáng tỏ, nhưng lúc trải qua thì lại mờ mịt như ở trong sương mù. Dù sao bọn họ cũng chẳng biết gì về Ám vực cà, có trời mới biết những thứ này là gì?

“Cậu… bạn nhỏ này, cá có nghĩa là gì?” Hoắc Trạch chắp tay cung kính hỏi.

Ngay cả con vượn khổng lồ mạnh như vậy mà còn bị đứa bé ba mắt khống chế, Hoắc Trạch nào dám xem cậu như một đứa trẻ.

“Chính là các ngươi đó!”

Đứa bé ba mắt nhảy từ trên bàn tay khổng lồ kia xuống, đứng trước mặt từng dương hồn và hít hà.

“Yếu, yếu, yếu, yếu, yếu, yếu…”

“Các ngươi quá yếu…”

Trong mắt đứa bé, những dương hồn này quá yếu, chẳng khác nào đám kiến cả… Mà có khi kiến trong Ám vực này còn mạnh hơn mấy dương hồn này gấp trăm lần ấy chứ!

“Nhưng tốt xấu gì cũng còn một thân thể” Đứa bé chuyển mắt nhìn về phía La Chinh, trên khuôn mặt non nớt bỗng lộ ra vẻ quái dị: “Ta không biết ngươi làm cách nào vào được Bỉ Ngạn, nhưng đã đến đây rồi thì cứ ở lại đi. Những dương hồn khác cứ chết hết là được”

Câu nói của đứa bé ba mắt chẳng khác nào lời phán quyết tử hình cho tất cả dương hồn ở đây.

Nhóm Lăng Sương, Phượng Ca, Hoắc Trạch và Sầu Tuẫn lập tức biến sắc. Bọn họ lùi về phía sau một bước theo phản xạ có điều kiện, khí tức tản ra từ dương hồn xao động không thôi.

Mặc dù họ biết bản thân không phải đối thủ của đứa bé ba mắt, nhưng bọn họ tuyệt sẽ không ngồi chờ chết.

Nhóm người Hoắc Trạch lại tạo ra ảo ảnh ba đầu sáu tay một lần nữa, còn Phượng Ca thì bắt đầu phát ra ngọn lửa màu vàng quanh linh hồn, dây chuyền Vu Hồn trước ngực Lăng Sương cũng tản ra sóng dao động mãnh liệt.

“Vù!”

“Soạt!”

“Vèo!”

Cả nhóm hợp sức tấn công cùng nhau, cũng coi như tạo ra uy thế khiến người ta kinh hãi. Trong Thập Tam Trọng Thiên, ngoại trừ thân thể của La Chinh thì chắc chẳng sinh linh nào dám đỡ đòn ấy.

Nhưng đứa bé ba mắt vốn chẳng để mắt tới đòn tấn công của nhóm dương hồn. Trong con mắt thứ ba của cậu lóe lên tia sáng xanh biếc, những tia sáng này bện lại thành một cái vòng màu xanh lục, khoanh vùng hết tất cả những thần thông do các linh hồn phóng ra. Sau đó, tất cả thần thông kích phát ra hồn lực hùng hậu kia đều biến mất sạch sẽ.

Trong lúc đứa bé ba mắt hóa giải đòn công kích này, thân thể La Chinh lóe lên và xông thẳng về phía cậu.

Đứa bé ba mắt nghiêng đầu, trên mặt cậu lộ ra nụ cười khinh bỉ. Cậu chỉ khẽ đưa một tay ra là đã túm được tay phải của La Chinh, sau đó đột nhiên giơ tay lên quật một cái khiến hắn bị đập xuống đất!

“Rầm!”

La Chinh xưa nay gần như đánh đâu thắng đó trong Bỉ Ngạn, vậy mà ở trước mặt đứa bé ba mắt không hề có chút lực đánh trả nào!

Sau khi quật ngã khiến La Chinh cắm mặt xuống đất, con mắt trên trán đứa bé lại bắn ra một tia sáng màu xanh lục. Tia sáng này như có mắt, bắn nhanh về phía trước.

“Bụp bụp bụp bụp bụp bụp…”

Tia sáng màu xanh lục xuyên qua ngực những người kia, xâu họ thành một chuỗi.

Đám người bị tia sáng xanh xuyên qua ngực cảm thấy linh hồn mình không nghe theo sự khống chế của bản thân nữa, ai nấy đều nhìn đứa bé với ánh mắt kinh hãi.

Dương hồn duy nhất còn sót lại không bị đâm xuyên là Phượng Ca.

“Hồn hỏa của ngươi vẫn còn chút tác dụng nên tính mạng của ngươi cũng giống như hắn, có thể giữ lại” Đứa bé ba mắt lạnh lùng nói: “Còn các ngươi, đều chết hết đi…”

Thấy đứa bé ba mắt sắp giết hết cả nhóm dương hồn này, La Chinh đột nhiên quát lớn: “Dừng tay!”

Đứa bé quay đầu nhìn La Chinh một chút, trên gương mặt non nớt lộ ra chút buồn bực và giễu cợt: “Ngươi có tư cách gì mà đòi bắt ta dừng tay?”

Nói xong, con mắt thứ ba trên trán cậu lại lấp lóe ánh sáng xanh. Dương hồn của một người tộc Cửu Lê ở gần nhất lập tức co lại, trực tiếp bị hút vào trong tia sáng…

“A Tề!”

“Tề ca ca!”

Hoắc Trạch và Lam Tình thấy người trong tộc chết nên vô cùng đau lòng, nhưng bọn họ lại chẳng có cách nào để phản kháng. Cả nhóm đang bị tia sáng xanh kia xuyên qua, chỉ có thể để mặc đứa bé ba mắt muốn làm gì thì làm.

“Nếu ta và Phượng Ca là cá, đương nhiên chúng ta sẽ có ích đối với ngươi! Dù ngươi muốn làm gì, ta và nàng cũng sẽ nghe theo ngươi chỉ đạo, nhưng ngươi không được giết những người này!” La Chinh vội nói.

“Dù ta có giết bọn họ, các ngươi cũng vẫn phải làm việc cho ta” Đứa bé ba mắt nhún vai, lại có thêm dương hồn của một người cấp tốc co lại rồi bị hút vào trong tia sáng xanh. Đó là một đệ tử Thiên Cung.

“Nếu ngươi lại giết người, ta và Phượng Ca có chết cũng sẽ không theo ý ngươi” La Chinh nhìn Lăng Sương ở cách đó không xa, nói với giọng điệu chém đinh chặt sắt.

Lăng Sương cũng sững sờ nhìn La Chinh. Nghe hắn nói như vậy, trong lòng nàng chợt dâng trào niềm xúc động.

Nếu đứa bé ba mắt lại hút dương hồn một lần nữa thì kế tiếp sẽ tới lượt nàng, thế nhưng trong lòng nàng lại không quá e sợ. Trái lại nàng khẽ gọi: “La Chinh…”

Phượng Ca cũng không muốn tính mạng của mình bị liên lụy chỉ vì mấy người này, nhưng nghe Thiên Hành nói thế, nàng lại không có cách nào phản bác lại. Lúc này, nàng chợt nghe thấy Lăng Sương khẽ gọi La Chinh thì cũng hơi sững sờ.

“La Chinh?”

Phượng Ca nhìn chằm chằm thân thể của La Chinh với ánh mắt hoài nghi.

Hiển nhiên đứa bé ba mắt không quan tâm tới sự sống chết của những dương hồn này, nhưng vất vả lắm cậu mới bố trí xong mấy thứ kia, thời gian chờ đợi cũng không ngắn. Có trời mới biết khi nào thì nhóm sinh linh và linh hồn tiếp theo mới xâm nhập vào Di Thiên thần miếu, vả lại thân thể này lại càng khó gặp hơn.

Vào giờ phút này, đứa bé ba mắt thật sự do dự.

(Hết tập 165)

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!