Chương 2878 Lặng lẽ ra hiệu
Ánh sáng màu đen ngăn cách tất cả ánh sáng bên ngoài, khiến cho Ám vực có vẻ hiu quạnh vô cùngLúc mười mấy người cùng ở đây, cảm giác hiu quạnh này đã rất khó biến mất, giờ chỉ còn hai người là La Chinh và Phượng Ca nên cảm giác này lại càng thêm nổi bật.
Lúc đầu nhìn thấy nhà gỗ tại Bỉ Ngạn thì tràn đầy bí ẩn và mong chờ, đến giờ phát hiện chỗ chết tiệt này chỉ là một chỗ để chế tạo ngọn nến thì không còn cảm thấy thú vị nữa, nhất là còn bị hạn chế tự do.
“Sau khi đệ tử Thiên Cung quay về báo cáo tình trạng, chỉ sợ mẫu thân lại lo lắng…” Phượng Ca nhìn ánh nến lập lòe, cất tiếng nói.
“Có lo lắng cũng vô dụng thôi” La Chinh lắc đầu.
Dưới tình huống không thể nào thoát khỏi Bỉ Ngạn, Phá Huyễn Chú không có tác dụng, ở thế giới bên ngoài cũng không cách nào ép mình tỉnh lại được.
Cho dù Diễm Phi có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa thì bà cũng không thể nào xuống từ tầng Bỉ Ngạn cao hơn. Đừng nói là Diễm Phi, ngay cả Đông Hoàng Thái Nhất và lão Anh cũng không có cách nào.
Bỉ Ngạn là nơi đặc thù như vậy, có lúc còn an toàn hơn rất nhiều địa điểm trong thế giới mẹ, chỉ cần một câu Phá Huyễn Chú là có thể chạy về được, nhưng cũng có đôi khi lại muôn phần nguy hiểm.
“Nếu cậu bé ba mắt kia không thả chúng ta đi thì sao?” Phượng Ca lại hỏi tiếp.
“Không biết nữa…”
Chỉ sợ nếu cứ tiếp tục đề tài này thì sẽ lại nhắc đến ngọn nến trong tay Phượng Ca, thế là La Chinh quyết đoán dừng lại.
Hai người đợi trước nhà gỗ hết một canh giờ.
“Song Tử Lam Tinh” lại xuất hiện trên không trung trong bóng tối, mặt đất cũng chấn động theo.
“Con vượn lớn kia về rồi…” Mắt La Chinh hơi lóe sáng.
Lần đầu tiên cậu bé ba mắt xuất hiện đã đi cùng con vượn lớn. Khi cậu bé ba mắt rời đi, con vượn lớn cũng rời đi theo. Quy luật này không có vấn đề gì, nhưng La Chinh chỉ lo cậu bé ba mắt này lén giở trò mờ ám trong bóng tối.
“Ầm ầm…”
“Ầm ầm…”
Mặt đất không ngừng rung chuyển, một bàn tay to lớn đầy lông vươn ra từ trong bóng tối, mở cánh cửa nhà gỗ ra.
Mấy canh giờ trước, trên người cậu bé ba mắt có nhiều vết máu loang lổ, lần này lại bị thương nghiêm trọng hơn một chút. Nửa bên mặt cậu đều bị cạo sạch, trên một cánh tay hiện lên rất nhiều vết rạn, bên trong các vết rạn đó là những con trùng nhỏ đang ngọ nguậy, cắn xé.
“Những con trùng màu đen này…”
Có thể nói là La Chinh đã trông thấy rất nhiều thứ phi phàm, nhưng khi nhìn thấy những con trùng nhỏ màu đen kia thì trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác e ngại khó hiểu, như thể thứ này chính là khắc tinh của thân xác.
Cậu bé ba mắt đáp xuống nhà gỗ rồi vẫy tay, ngọn nến ở trước cửa nhà gỗ rơi thẳng vào trong tay cậu. Tiếp đó, cậu đưa ánh sáng từ ngọn nến này vờn quanh những con trùng nhỏ màu đen kia một lượt.
“Xèo xèo xèo…”
Hình như những con trùng nhỏ màu đen này rất sợ ngọn nến, bọn chúng vốn đang tham lam cắn xé cậu bé ba mắt, nhưng khi bị ánh nến thiêu đốt thì lại ngọ nguậy điên cuồng, chỉ chốc lát sau là gục xuống chết. Cậu bé ba mắt khẽ lắc một cái, bọn chúng đều rơi hết xuống đất.
Có vẻ như cậu đã phát hiện ra La Chinh đang quan sát mình rất chăm chú cẩn thận, bèn thản nhiên bảo: “Đám Hắc Khôi Trùng này không sợ ngọn lửa, chúng chỉ e ngại ánh sáng thôi”
Các sinh linh Ám vực đều sợ ánh sáng, kể cả cậu bé ba mắt cũng vậy. Nhưng có một số sinh linh có thể tồn tại dưới ánh nến lâu một chút, cũng có một vài sinh linh nhanh chóng biến mất.
Chẳng mấy chốc, đám Hắc Khôi Trùng trên mặt đất kia bị ánh nến chiếu sáng rồi tan biến… Nhưng kỳ lạ là trước khi xác của Hắc Khôi Trùng tan biến thì lại tỏa ra ánh sáng màu đen lờ mờ, chẳng lẽ tất cả mọi thứ trong Ám vực đều trái ngược tương ứng với thế giới bên ngoài?
La Chinh còn đang quan sát chăm chú, cậu bé ba mắt lại nói tiếp: “Để ta xem thành quả của các ngươi, nếu như không có tác dụng thì giữ các ngươi lại đây cũng chẳng có ý nghĩa”
“Vậy ngươi bằng lòng thả bọn ta đi à?” Phượng Ca tiếp lời.
La Chinh thầm lắc đầu trong lòng, Phượng Ca đúng là ngây thơ thật.
Cậu bé ba mắt cười lạnh một tiếng rồi bước vào nhà gỗ, nhìn qua những ngọn nến trong góc. La Chinh đã xếp gọn những ngọn nến kia lại rồi đặt chung một chỗ, cũng xếp những khuôn nến kia ngăn nắp gọn gàng.
Cậu bé ba mắt nhìn lướt qua những ngọn nến kia rồi duỗi tay sang, một ngọn nến bay tới tay cậu. Cậu đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, sau đó gật đầu với vẻ khá hài lòng: “Lần đầu tiên chế tạo ngọn nến mà làm cũng không tệ lắm, các ngươi có thể sống”
Nghe thấy lời đánh giá của cậu bé ba mắt, La Chinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bé ba mắt đi tới phía dưới nhà gỗ, lấy thêm một đống Chước Tinh thật lớn rồi bày biện bên trong nhà gỗ, chất thành một đống cao như một ngọn núi nhỏ. Cậu dặn dò thêm vài câu, sau đó lại nhảy vào lòng bàn tay khổng lồ kia, vội vã rời khỏi.
“Ầm…”
“Ầm…”
Trong bóng tối, con vượn lớn lại lần nữa đi xa.
“Hình như nó đang rất vội à?” Phượng Ca hỏi.
“Ừ, thương thế nặng hơn, thời gian ở lại ngắn hơn lần trước rất nhiều” La Chinh khẽ gật đầu.
Nếu các sinh linh trong Ám vực đều không thể tồn tại mãi dưới ánh sáng, như vậy cậu bé ba mắt cũng cần đánh đổi khá nhiều mới được đứng dưới ánh nến, suy đoán này hẳn là chính xác.
Mà thương thế của cậu bé ba mắt càng nghiêm trọng hơn, chắc không thể nào chống đỡ nổi trước cái giá ấy, nên chỉ có thể vội vàng ghé qua…
La Chinh vừa suy tư vừa ném mớ Chước Tinh vào trong cái nồi lớn, sau khi đổ bột phấn màu xanh lá xong thì lại gọi Phượng Ca phóng lửa thần Kim Ô ra.
Phượng Ca tiếp tục làm theo, nhưng khi thả lửa thần ra, nàng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ta đốt mấy ngọn nến này mà chúng không cháy, không biết cậu bé ba mắt kia đốt chúng thế nào?”
La Chinh lắc đầu: “Ngọn nến do chúng ta tạo ra chắc chưa phải là thành phẩm hoàn chỉnh, chỉ sợ trong tay tên nhóc kia vẫn còn giữ một khâu nào đó”
La Chinh còn đang thắc mắc tại sao Phượng Ca lại đột nhiên nhắc tới vấn đề này thì đã thấy Phượng Ca giơ tay lên, nói: “Trong những ngọn nến được tạo ra này luôn có ba cây có thể đốt được nhỉ?”
Lăng Sương từng lén đưa cho Phượng Ca ba ngọn nến, lúc trước Phượng Ca định lên tiếng mấy lần nhưng đều bị La Chinh ngắt ngang. Lần này nàng đã thông minh hơn, đổi một cách hỏi khéo léo hơn.
La Chinh lập tức hiểu ra: “Có lẽ là vậy, đợi ta tạo ra xong thì thử lại một lần nữa. Nhưng mà cũng không cần sốt ruột đâu, cậu bé ba mắt kia không phải là đại ác nhân gì cả, biết đâu chúng ta làm đủ số ngọn nến rồi, đến khi thời cơ chín muồi nó sẽ thả chúng ta đi thì sao?”
“Ừm!” Phượng Ca khẽ gật đầu.
La Chinh đã âm thầm ra hiệu rất rõ ràng. Ắt hẳn ba ngọn nến của Lăng Sương có thể thắp sáng được, chỉ là thời cơ vẫn chưa đến. Nếu như thời cơ chín muồi, chắc chắn bọn họ sẽ lựa chọn chạy trốn.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Ở trong Ám vực…
Cậu bé ba mắt ngồi ngay ngắn trong lòng bàn tay của con vượn lớn để chữa thương. Bên cạnh cậu có một tấm màn hình tròn màu đen, nếu những sinh linh bên ngoài Ám vực nhìn tấm màn đen này thì nhất định chỉ thấy một màu đen sì, nhưng cậu bé ba mắt có thể nhìn thấy mỗi một cử động của La Chinh và Phượng Ca thông qua tấm đó, đồng thời cũng có thể nghe được tiếng trò chuyện của bọn họ.
“Thả các ngươi đi? Hừ, đúng là nằm mơ” Cậu bé ba mắt cười lạnh, sau đó vung tay làm tấm màn hình tròn màu đen kia lập tức biến mất.
Quặng mỏ Chước Tinh bị đám khỉ đen kia chiếm đóng, thực lực của chúng cũng mạnh vô cùng, muốn chiếm lấy quặng Chước Tinh từ chỗ đó là một chuyện rất khó khăn. Trong khoảng thời gian này cậu bé ba mắt chiến thắng liên tục, nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Thế nhưng bây giờ xưởng chế tạo nến đã đi vào sản xuất, một nam một nữ Nhân tộc kia phối hợp với nhau tạo ra hiệu suất khá cao, tất nhiên cậu sẽ càng dốc sức cướp đoạt Chước Tinh hơn nữa.