Chương 2879 Bị thương
Mỗi một lần trở về, kiểu gì cậu bé ba mắt cũng mang theo Chước Tinh, không ít thì nhiềuCó những lần mang về quá nhiều thì cậu sẽ nhét xuống hai căn nhà gỗ ở dưới, nếu ít hơn thì cứ ném sang cho La Chinh.
Lúc đầu cậu bé ba mắt đối xử với La Chinh và Phượng Ca rất lạnh lùng, sau khi tiếp xúc nhiều hơn thì cũng hiền lành hơn một chút.
Có một lần cậu bé ba mắt mang về một ngọn núi Chước Tinh nhỏ, đồng thời còn lấy một con cóc bé xíu, đen sì từ trong đống Chước Tinh kia ra. Dưới ánh sáng chiếu rọi, bên ngoài con cóc nhỏ này bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đen.
Thế mà cậu bé ba mắt lại đưa con cóc nhỏ này cho Phượng Ca như là một lễ vật.
Phượng Ca nhìn cái thứ đen sì nọ, nàng cần cái thứ kỳ quái này bao giờ chứ?
Không ngờ cậu bé ba mắt lại ném con cóc kia về phía Phượng Ca. Khi con cóc tiếp xúc với Phượng Ca thì lập tức trốn vào trong thể linh hồn của nàng, sau đó Phượng Ca cũng cảm thấy sức mạnh linh hồn mình bắt đầu tăng mạnh, con cóc màu đen này còn hiệu quả hơn cả kết tinh linh hồn ấy chứ!
Cậu bé ba mắt hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi thẳng.
Đợi đến khi cậu bé ba mắt rời khỏi, La Chinh cũng âm thầm nghiên cứu một số đặc tính của Ám vực.
Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ chế tạo ngọn nến, La Chinh đều ngồi xổm bên ngoài căn nhà gỗ. Hắn ngồi ở chỗ tiếp giáp giữa ánh nến và bóng tối, thử thăm dò một vài đặc tính của Ám vực.
Hắn tháo một cây gỗ từ trong góc nhà gỗ, cẩn thận dùng cây gỗ thăm dò trong bóng tối, rồi lại cẩn thận thu về.
Cây gỗ không hề thay đổi chút nào…
Ngoại trừ dùng cây gỗ thăm dò, La Chinh còn đưa cả ngọn nến vào trong bóng tối xem thử, đến khi lấy ngọn nến về thì nến cũng không thay đổi gì.
“Hẳn là năng lượng!”
Vật liệu xây dựng nhà gỗ cũng giống như ngọn nến, bản thân nó không có sóng năng lượng. Vật liệu không có sức mạnh Bỉ Ngạn, không có sóng năng lượng thì có thể tự do ra vào giữa Ám vực và thế giới bên ngoài!
Từ hạt cát đến tảng đá, dương hồn, thân thể bên trong Bỉ Ngạn đều ẩn chứa năng lượng, một khi những thứ có chứa năng lượng này rơi vào Ám vực thì ắt hẳn sẽ xuất hiện vấn đề!
“Phượng Ca!” La Chinh kêu lên.
Phượng Ca cất bước đi tới, trên mặt tỏ vẻ không muốn lắm, nhưng nàng vẫn lấy một tín vật Bỉ Ngạn từ trong chiếc nhẫn tu di ra.
Thân thể của La Chinh không thể sở hữu không gian tu di được, hắn chỉ có thể mượn đồ của Phượng Ca để nghiên cứu.
Tín vật Bỉ Ngạn mà Phượng Ca lấy ra chính là một thanh kiếm cổ, theo như lời nàng nói thì thanh kiếm này được tìm ra ở Thập Nhị Trọng Thiên.
La Chinh nắm lấy kiếm cổ, khẽ đưa mũi kiếm vào trong bóng tối.
La Chinh không biết chuyện gì xảy ra trong bóng tối, nhưng trong khoảnh khắc mũi kiếm chạm vào bóng tối, La Chinh và Phượng Ca đều cảm nhận được luồng sóng năng lượng. Chờ đến khi La Chinh rút kiếm cổ ra, phần mũi kiếm đã bị thiếu một đoạn, cứ như là bị bóng tối cắt đứt.
Sắc mặt của La Chinh và Phượng Ca đều thay đổi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau khi đi từ Di Thiên thần miếu lên cây cầu gỗ, không ít đệ tử Thiên Cung đã rơi vào trong bóng tối. Dù bọn họ biết sau khi rơi vào Ám vực thì chắc chắn phải chết, nhưng lại không ngờ Ám vực tàn khốc với sinh linh trong ánh sáng như vậy…
La Chinh nhìn chằm chằm vào phần mũi của thanh kiếm, suy nghĩ một chốc rồi đột nhiên đâm trường kiếm về phía mặt đất trong bóng tối.
Trước khi thanh kiếm bị tan biến hoàn toàn, La Chinh bỗng gảy nó lên, nạy một ít vật chất bên trong Ám vực và đưa vào vùng có ánh sáng.
Đó là một ít đất màu đen, nhưng khi bị ánh nến chiếu vào, nó cũng như những Hắc Khôi Trùng kia, phóng ra năng lượng rồi nhanh chóng tan biến giống bông tuyết mùa hè.
“Sáng với tối như nước với lửa không hòa vào nhau… Trên lý thuyết, nếu chúng ta đi vào Ám vực là chết thì những sinh linh Ám vực như cậu bé ba mắt, mãng xà đỏ và quá người khỉ chắc chắn cũng phải chết khi đi vào phạm vi chiếu sáng của ánh nến. Rốt cuộc thứ gì có thể khiến bọn chúng không bị tổn thương dưới ánh nến, chúng ta có thể sử dụng thứ như vậy hay không…”
Chỉ cần là lúc rảnh rỗi, ngày nào La Chinh cũng nghiên cứu như thế này.
Mặc dù Phượng Ca luôn dốc hết sức phối hợp với La Chinh, nhưng nàng chẳng thể nào khơi dậy hứng thú với mấy thứ đó. Ngược lại, nàng chỉ muốn ngồi xuống nói những chuyện khác với La Chinh, chẳng hạn như những chuyện thú vị ở trong Thái Đích Cung, hoặc là chuyện giữa ba vị đồ đệ. Mỗi khi nàng hỏi về lai lịch của La Chinh, hắn đều ngậm miệng không lên tiếng, Phượng Ca hỏi vài lần rồi cũng bỏ qua đề tài này.
Nhưng La Chinh càng giấu kín không để cho Phượng Ca biết, trong lòng Phượng Ca lại càng tò mò hơn. Nàng đã đưa ra quyết định, nếu như lần này may mắn không chết thì sau khi quay về Thái Đích Cung, nàng phải “tra khảo” ba đồ đệ cho ra nhẽ mới được!
Tất nhiên cậu bé ba mắt biết rõ La Chinh và Phượng Ca đang vắt óc suy nghĩ cách thoát thân, song cậu không ngăn cản bọn họ, cũng không dùng thủ đoạn uy hiếp gì.
Bị hạn chế trong một căn nhà gỗ nho nhỏ, nguồn tài nguyên ở nơi này không đủ để bọn họ đi vào Ám vực, có thể nói Ám vực chính là lồng giam lớn nhất.
“Cái này cho ngươi đấy!”
Khi cậu bé ba mắt quay trở lại thì ném một nắm trái cây màu xanh cho La Chinh.
La Chinh cũng không bất ngờ, hắn nhận lấy rồi ăn hết mấy quả này.
Sau khi hắn nuốt vào được một lúc thì chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt cháy, những trái cây sinh sôi trong Ám vực này không ngừng phóng thích năng lượng, mà những năng lượng này lại biến thành sức mạnh của thân thể La Chinh!
Sức mạnh thân thể thuần túy của La Chinh tăng lên rất chậm, so với sức mạnh Bỉ Ngạn do tín vật Bỉ Ngạn mang đến thì sức mạnh thân thể của hắn bây giờ cứ như là hạt cát giữa sa mạc.
Thế nhưng sau khi ăn trái cây xong, sức mạnh thân thể hắn lại tăng vọt khiến hắn rất đỗi ngạc nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của La Chinh, cậu bé ba mắt khá đắc ý. Cậu bảo: “Cứ ngoan ngoãn làm việc ở đây, sau này ắt sẽ có chỗ tốt”
Mặc dù cậu bé ba mắt này cực kỳ lạnh lùng nhưng lại ra tay rất hào phóng, vả lại khắp nơi trong Ám vực gần như đều là bảo vật, chỉ cần lấy đại một thứ là đã có giá trị liên thành ở Bỉ Ngạn.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày một…
Bên trong Bỉ Ngạn không có khái niệm ngày và đêm, nhưng La Chinh có ghi chép lại chính xác.
Hắn và Phượng Ca đã ở lại xưởng chế tạo nến này ba tháng, đã tạo ra hơn ngàn ngọn nến.
Phượng Ca đã ám chỉ với La Chinh mấy lần, chờ sau khi cậu bé ba mắt và con vượn lớn kia rời khỏi thì bọn họ sẽ đốt nến bỏ trốn, thế nhưng La Chinh vẫn còn hơi do dự. Nếu như cậu bé ba mắt vẫn đang giám sát mình, lại còn bố trí cạm bẫy khác ở xung quanh thì phiền đấy.
Cơ hội bỏ trốn chỉ có một, La Chinh muốn chắc chắn sẽ thành công, thế nên vô cùng cẩn thận.
Vào tuần đầu tiên của tháng thứ tư, La Chinh và Phượng Ca đang phối hợp với nhau chế biến sáp nến thì bỗng nhiên bọn họ chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lấy làm lạ vì sao tên nhóc kia lại trở về nhanh như vậy?
Khi bọn họ đi tới cửa thì thấy cánh tay to lớn đầy lông kia vươn ra từ trong bóng tối, giữa cánh tay lớn này là những giọt máu đỏ chảy xuống như trút nước. Những giọt máu này cũng là đồ vật của Ám vực, sau khi bị ngọn nến chiếu sáng thì phát ra năng lượng rồi nhanh chóng biến mất.
“Là máu của ai?” La Chinh khẽ chau mày.
“Phịch!”
Cánh tay lớn kia vừa hạ xuống liền mở ra ngay, để lộ cậu bé ba mắt đang nằm trong lòng bàn tay nó. Da thịt trên người cậu như bị vô số quái vật cắn xé, không có chỗ nào lành lặn, toàn bộ cơ thể đều ngâm trong máu, không rõ sống chết.