Chương 2881 Cứu giúp
La Chinh nhìn cái cây kỳ quái hai màu đen trắng kia, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiênHắn chưa từng thấy cái cây nào quái lạ đến vậy…
Mặc dù lời con vượn khổng lồ nói không rõ ràng lắm, nhưng La Chinh vẫn hiểu được, hơn nữa điều này còn giống hệt như suy đoán của hắn.
Quả nhiên ở bên trong Ám vực có thứ như thế, một thứ có thể khiến bọn họ không phải sợ hãi ánh nến. Vả lại dường như vật này không hiếm lắm, ít nhất con mãng xà khổng lồ màu đỏ và quái người khỉ trí lực không cao đều có khả năng tiếp xúc với nó!
Mà lúc này trên cái cây kỳ quái kia có hai loại quả!
La Chinh chỉ vào quả màu trắng, nhìn con vượn khổng lồ kia và hỏi: “Màu trắng thì sao?”
Con vượn khổng lồ lại đưa ngón tay to lớn chỉ vào quả màu trắng, nói: “Ăn… không sợ bóng tối…”
Quả màu trắng này đương nhiên vô dụng với sinh linh Ám vực, bởi bọn họ vốn là chủng tộc sinh ra trong bóng tốt, thế nhưng lại cực kỳ hữu dụng với sinh linh ở bên ngoài Ám vực!
Phượng Ca và La Chinh liếc mắt nhìn nhau, dường như có tia sáng chợt lóe qua trong đầu.
Ăn quả màu trắng vào là có thể khiến mình dung hợp với năng lượng Ám vực, có thể giúp mình đi lại trong Ám vực?
“Ngươi… ăn…” Con vượn khổng lồ ra lệnh.
Vừa rồi con vượn kia đã được La Chinh nhắc nhở. La Chinh không phải sinh linh Ám vực, phóng ra đạo uẩn thần đạo Sinh Mệnh ngược lại sẽ làm cậu bé ba mắt bị thương, vậy nếu để hắn dung nhập vào Ám vực thì sao?
Vì thế, con vượn khổng lồ trực tiếp đi tìm cây đại thụ này, nhổ tận gốc và ném tới trước mặt La Chinh.
“Ăn thì ăn vậy…”
Khoảng thời gian này La Chinh cũng đã ăn không ít thứ kỳ quái, hắn không quan tâm đến việc ăn thêm quả màu trắng này.
Sau khi hái một quả màu trắng xuống, hắn lập tức cho vào miệng.
Vừa mới nuốt vào, La Chinh đã cảm nhận được một luồng năng lượng nhu hòa lan truyền bên trong cơ thể.
Năng lượng này cũng không quá mạnh, nhưng không chỗ nào không có mặt, thậm chí thấm vào đan điền…
Chỉ mới qua chừng một chung trà, hắn đã cảm thấy mình xảy ra một ít biến hóa.
Trước đây La Chinh thấy Ám vực toàn là bóng tối, ngoài cây nến và cặp mắt của con vượn khổng lồ là có thể lóe lên ánh sáng, còn những nơi khác đều là một mảnh tối đen. Nhưng lúc này, hắn cảm thấy dường như bóng tối trong Ám vực phai nhạt đi một ít, ranh giới giữa ánh nến và bóng tối trở nên bình ổn lại, ở sâu trong bóng tối hiện lên một vài cái bóng mơ hồ, có núi, có cây, có đường đi… Đó mới là diện mạo thật sự của Ám vực!
“Sao rồi?” Phượng Ca hỏi.
“Ta…”
La Chinh đi tới bên rìa bóng tối, nhẹ nhàng vươn tay thò vào trong đó.
Mặc dù chỉ đưa đầu ngón tay vào, La Chinh vẫn hơi căng thẳng.
Trong nháy mắt khi ngón tay hắn đưa vào trong Ám vực, luồng năng lượng nhu hòa kia lập tức phát huy tác dụng, giúp La Chinh chống chọi lại sự cắn nuốt của bóng tối nên đương nhiên La Chinh không hề bị thương!
“Thành công rồi” Trên mặt La Chinh nở một nụ cười tươi.
Hiện tại chuyện cứu người quan trọng hơn…
Dường như quả màu trắng kia đã thay đổi thể chất của hắn, khiến hắn và Ám vực không còn mâu thuẫn nữa. Vậy chắc hắn có thể thi triển thần đạo Sinh Mệnh cứu người rồi?
“Vù..”
Một luồng ánh sáng màu xanh lá quanh La Chinh, ánh sáng ấy chiếu rọi ra khiến tất cả mọi thứ đều dồi dào sức sống.
“Sinh Mệnh Chi Vũ…”
Ánh sáng màu xanh hội tụ thành một đám mây màu xanh phía trên cậu bé ba mắt, đạo uẩn lập tức hóa thành từng giọt mưa rơi xuống người cậu.
Lần này đạo uẩn thần đạo của La Chinh không còn bài xích với cậu bé ba mắt nữa mà bắt đầu chữa trị vết thương của cậu bé ba mắt.
Nhưng năng lượng của thần đạo đối với Bỉ Ngạn mà nói vẫn còn quá yếu.
Nếu chưa từng tiến vào Hồn Nguyên cảnh thì còn đỡ, cấp độ cơ thể chưa tăng tiến trên phạm vi lớn nên về mặt bản chất thì cũng không khác mấy so với chân thần, chẳng qua sức mạnh vận dụng mạnh hơn chân thần mấy chục, thậm chí mấy trăm lần mà thôi. Còn một khi đã vào Hồn Nguyên cảnh thì cấp độ thân thể lập tức tăng lên rất nhiều.
Cậu bé ba mắt là sinh linh Ám vực, chắc hẳn chưa từng trải qua “Hồn Nguyên tái tạo”, nhưng sức mạnh mà cậu tiện tay phóng thích ra, La Chinh cũng không thể nào đỡ nổi. Cường độ thân thể của cậu ít nhất có thể sánh bằng Hồn Nguyên cảnh, thậm chí mạnh hơn Hồn Nguyên cảnh!
Dùng đạo uẩn của thần đạo Sinh Mệnh đi chữa trị cho một cường giả Hồn Nguyên cảnh chẳng khác nào dùng thuốc của người phàm đi cứu một võ giả bị trọng thương, đương nhiên là có hiệu quả nhưng quá trình sẽ vô cùng chậm chạp.
Một canh giờ…
Hai canh giờ…
Ba canh giờ…
Cũng nhờ thế giới trong cơ thể của La Chinh vô cùng thuần thục, cho dù liên tục không ngừng rút đạo uẩn ra cũng không đến nỗi chi nhiều hơn thu.
Đến canh giờ thứ tư, một vài vết thương nhỏ trên người cậu bé ba mắt có dấu hiệu khép lại…
Sanh canh giờ thứ năm thì xuất hiện một vài tình trạng, bên ngoài cơ thể cậu bé ba mắt bắt đầu lóe lên từng luồng khói đen, thân xác của cậu và ánh nến bài xích lẫn nhau.
“Do công hiệu của quả màu đen kia đã hết…”
La Chinh không hốt hoảng mà đưa tay hái một quả màu đen từ trên cây xuống, nhét vào miệng cậu bé ba mắt.
Chỉ chốc lát sau, luồng khói đen kia đã biến mất, cậu bé ba mắt không bị ánh nến bài xích nữa.
Canh giờ thứ sáu…
Canh giờ thứ bảy…
Giọt mưa màu xanh lá cây từ thần đạo Sinh Mệnh rơi xuống, rơi lên người cậu bé ba mắt, bắt đầu hiện ra từng vết sẹo màu đen.
“Ô…”
Con vượn khổng lồ vẫn luôn yên lặng quan sát bỗng phát ra âm thanh, nhắc nhở La Chinh nên ăn trái cây màu trắng kia rồi.
Thật ra La Chinh mơ hồ có thể cảm nhận được hiệu quả của quả màu trắng kia đang biến mất, chỉ là hắn muốn xác nhận lại xem quả đó có hiệu quả trong bao lâu.
Thời gian của một quả màu trắng kéo dài lâu nhất là bảy canh giờ!
Sau khi ăn thêm một quả màu trắng nữa, La Chinh tiếp tục phóng ra thần đạo Sinh Mệnh, cơn mưa sinh mệnh màu xanh gần như hoàn toàn nhấn chìm cậu bé ba mắt.
Một ngày…
Hai ngày…
Ba ngày…
Thân thể của cậu bé ba mắt cũng bắt đầu dần dần khôi phục, thân xác vốn bị cắn xé nát bấy đã được chữa trị hơn phân nửa, nhưng cậu vẫn hôn mê không tỉnh.
Con vượn khổng lồ canh giữ bên cạnh căn nhà gỗ như thần bảo vệ.
Ở bên ngoài cửa chính Di Thiên thần miếu có không ít người trông ngóng. Bọn họ vẫn có thể thấy ba gian nhà gỗ và hai ngôi sao màu lam, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dương hồn của Lăng Sương xuất hiện trên sườn dốc của một ngọn núi, sắc mặt phức tạp nhìn về phía xa, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
“Ta biết ngươi được vận may để mắt, gặp đại hung cũng có thể hóa lành, cho nên…”
Nói được một nửa, dương hồn của nàng dần dần tiêu tán, rời khỏi Bỉ Ngạn.
Ý thức của Lăng Sương trở lại thế giới mẹ, ở tầng hai của một đình viện biệt lập trong Tâm Lưu kiếm phái thuộc núi Thái Nhất của Thái Nhất Thiên Cung, Trung Thần Châu.
Nàng ngồi ngay ngắn đối diện La Chinh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Chân mày La Chinh đang nhíu lại, hắn đang gặp chuyện gì phiền lòng hay sao?
Lăng Sương đưa tay xoa xoa cho nếp nhăn giữa trán hắn giãn ra, sau đó nói với giọng đầy khẳng định: “Cho nên… Ngươi nhất định có thể tỉnh lại!”
Bên ngoài cửa tầng hai, Ninh Vũ Điệp ngồi ngay ở đó, sắc mặt lo lắng. Đã mấy ngày rồi nàng chưa từng nói một lời.
Khê Ấu Cầm thì không ngừng ầm ĩ bảo Lăng Sương trong phòng cút ra ngoài.
Đám thị vệ tùy thân Lăng Sương mang tới trợn mắt nhìn Khê Ấu Cầm. Sỉ nhục Lăng Sương điện hạ như vậy là tội đại bất kính, nếu không phải Lăng Sương điện hạ ngăn cấm, bọn họ đã sớm lôi người phụ nữ này đi rồi!
Tiểu Nhân và Tiểu Hân thì bận bịu chạy khắp đình viện. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng liên quan đến Bỉ Ngạn thì kiểu gì cũng đều rất nguy hiểm, cho nên họ vô cùng lo lắng cho La Chinh.