Chương 2882 Nghi kỵ
Bảy ngày sau…Được đạo uẩn của thần đạo Sinh Mệnh thẩm thấu liên tục không ngừng, vết thương của cậu bé ba mắt gần như đã được chữa trị khỏi hết.
Sau những ngày tiếp xúc, con vượn khổng lồ kia cũng đã phần nào tin tưởng vào La Chinh và Phượng Ca. Đôi khi nó sẽ để một mình cậu bé ba mắt ở lại cho bọn họ chăm sóc.
Sau khi rời đi, con vượn khổng lồ đã đào được một vài cây hoa cây cỏ kỳ dị trong Ám vực.
Đương nhiên nó không biết cách luyện đan chế dược, có điều nó đã sinh tồn trong Ám vực nhiều năm nên đương nhiên cũng biết tác dụng của những hoa cỏ kia.
Con vượn khổng lồ đưa mấy cây hoa cỏ của Ám vực tới, nhắc nhở La Chinh. Sau khi hiểu được ý nó, La Chinh lập tức xử lý sơ qua những dung dịch hoa cỏ này rồi đút cho cậu bé ba mắt.
Cũng không biết là đám hoa cỏ kia có tác dụng hay là nhờ hiệu quả của thần đạo Sinh Mệnh mà mười ngày sau, ba con mắt của cậu bé cuối cùng cũng mở ra. Cậu trở mình, vươn người dậy từ dưới đất, quan sát bốn phía, mặt đầy ngạc nhiên nói: “Ta không sao?”
Cậu bé ba mắt vốn cho rằng mình chết chắc rồi.
“Ừ…”
Con vượn khổng lồ đáp một tiếng, đồng thời khẽ lắc cái đầu khổng lồ, trên mặt nở nụ cười vui mừng.
Cậu bé ba mắt nhìn chằm chằm con vượn khổng lồ, hỏi: “Ngươi mang ta về, chữa khỏi cho ta?”
“Ô?”
Tính tình của con vượn khổng lồ rất thật thà, lúc này nó lắc đầu một cái.
Đúng là nó mang cậu bé ba mắt về. Ngày đó, sau khi cậu bé ba mắt xông vào khu mỏ Chước Tinh thì lập tức bị những con khỉ đen kia vây đánh. Đây không phải lần đầu cậu bé ba mắt đối phó với những con khỉ đen này, ban đầu cũng không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng lần này đám khỉ đen gần như đã dốc hết toàn bộ lực lượng, sau khi cậu bé bị bao vây mới ý thức được có chuyện không ổn.
Cậu gần như lao một mạch thẳng ra ngoài.
Mặc dù cuối cùng cậu cũng thoát khỏi khu mỏ Chước Tinh, nhưng có vài con khỉ đen vẫn bám đuổi đến cùng không buông, một đường cắn xé máu thịt của cậu. Cuối cùng cậu vẫn không chống đỡ nổi ngã xuống đất, nằm trong vũng máu, mà vào thời điểm mấu chốt ấy, con vượn khổng lồ đã đưa tay ra đỡ lấy cậu bé ba mắt rồi chạy trốn.
Nhưng con vượn khổng lồ cho rằng người cứu sống cậu bé ba mắt là La Chinh chứ không phải nó.
Nó lập tức chỉ ngón tay lớn về phía La Chinh, nói: “Hắn… cứu mạng… ngươi…”
Cậu bé ba mắt đã chung sống rất lâu với con vượn khổng lồ, hiểu rõ mỗi câu chữ mà nó biểu đạt. Khi nghe nói La Chinh cứu mình, trên mặt cậu tràn đầy vẻ hoài nghi.
Bởi vì thể chất của cậu nên đây căn bản là chuyện không thể nào làm được.
Sau đó mắt cậu khẽ nhìn lướt qua, thấy xung quanh nhà gỗ cắm đầy cây đại thụ. Lúc phát hiện cái cây có hai màu đen trắng, ánh mắt cậu lập tức lóe lên.
La Chinh và Phượng Ca không phải người cùng thế giới với cậu, cho dù đối phương có cách nào để cứu mạng thì đối với cậu bé ba mắt cũng đều như thạch tín vậy, là kịch độc.
Nhưng sau khi có cây này, tình huống lại khác…
“Ngươi ăn Ám Chi Quả Thực?” Cậu bé ba mắt nhìn chằm chằm La Chinh và hỏi.
La Chinh hơi chần chờ rồi mới gật đầu, nói: “Ăn rồi”
Cậu bé ba mắt cười lạnh, tiếp tục hỏi: “Nếu ngươi đã ăn Ám Chi Quả Thực thì những ngày qua chắc hẳn có rất nhiều cơ hội chạy trốn! Các ngươi ở lại đây cứu ta, rốt cuộc là có ý gì?”
Sau khi ăn Ám Chi Quả Thực, La Chinh hoàn toàn có thể thích ứng với hoàn cảnh Ám vực, đủ để rời khỏi phạm vi ánh nến chiếu sáng.
Một khi đi qua cầu gỗ và thoát ra khỏi Ám vực thì ngay đến con vượn khổng lồ cũng không thể làm gì La Chinh và Phượng Ca. Vậy mà bọn họ cũng không chạy trốn, ngược lại còn ở lại đây cứu chữa cho mình, trong lòng cậu bé ba mắt hay nghi kỵ này thì hành động ấy nhất định che giấu vấn đề rất lớn.
“Nói!”
Cậu bé ba mắt chợt quát lên, con mắt trên trán mở ra, ánh sáng màu xanh lục lóe lên và bắn về phía La Chinh.
Luồng sáng màu xanh lục không chỉ xuyên thấu linh hồn, mà ngay cả thân xác La Chinh cũng có thể xuyên thủng trong nháy mắt.
“Phập!”
La Chinh bị tia sáng màu xanh lục xuyên thấu qua ngực và bị nhấc bổng lên giữa không trung.
“Ô, ô…”
Con vượn khổng lồ phát ra hai tiếng kêu lạ. Nó chưa từng nghĩ sau khi tỉnh lại, cậu bé ba mắt sẽ ra tay với La Chinh.
“Sao ngươi có thể làm như vậy! Dẫu sao hắn cũng đã cứu ngươi một mạng!” Phượng Ca đứng ra nghiêm nghị mắng.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Những ngày qua, vì cứu thằng nhóc này mà La Chinh đã hao phí không ít sức lực. Mặc dù chỉ là thúc giục đạo uẩn Thần đạo, nhưng ngày ngày đêm đêm hắn phải hao phí thời gian và cả sức lực, chưa từng ngừng nghỉ, vậy mà cậu bé ba mắt tỉnh lại lại lấy oán báo ân!
Cậu bé ba mắt căn bản không để ý tới Phượng Ca, ba con mắt đều nhìn chằm chằm thẳng vào La Chinh, ép La Chinh phải cho ra một câu trả lời.
Sắc mặt La Chinh lại chẳng có biến hóa gì quá lớn, hắn vẫn còn có thể chịu được nỗi đau khi bị đâm xuyên qua thân xác như này. Hắn chỉ hờ hững hỏi: “Ngươi vẫn luôn ở một mình trong Ám vực?”
Cậu bé ba mắt không biết vì sao La Chinh lại hỏi câu này, bèn trả lời với gương mặt đầy lạnh lẽo: “Thì sao?”
“Ngươi không có bạn bè… và người nhà ư?” La Chinh lại hỏi.
“Bạn bè? Người nhà?”
Hai từ này rất xa lạ với cậu bé ba mắt.
Nếu thật sự nhắc tới bạn bè thì có lẽ người bạn duy nhất của cậu ở trong Ám vực chính là con vượn khổng lồ này. Còn nếu là bạn đồng tộc, người nhà thì đúng là cậu chưa từng có.
Có người nói cuộc chiến giữa thế giới mẹ và Bỉ Ngạn rất tàn khốc, nhưng so sánh với Ám vực thì đó căn bản chỉ là trò trẻ ranh.
Trong Ám vực không phân biệt chủng tộc, từ khi ra đời đã rơi vào vòng chém giết vô tận, một số ít may mắn sống sót giữa vô vàn khả năng tử vong mới có thể tiến thêm một bước, mới có tư cách được tổ chức chiêu mộ.
Cậu bé ba mắt đã bò lên từng bước từng bước như thế. Trong mười triệu bước trước khi lên được tới đây, chỉ cần đi nhầm một bước, cậu đều sẽ rơi vào chỗ chết, vạn kiếp bất phục.
Những việc tàn khốc từng trải qua trong thời gian dài khiến cậu mất đi khả năng tin tưởng.
Trong suy nghĩ của cậu, La Chinh và Phượng Ca bị cậu nhốt ở đây chắc chắn cực kỳ không cam lòng. Thế nhưng lúc cậu sắp chết, hai người này không chỉ không chạy trốn mà còn ra tay cứu giúp cậu, nhất định là có âm mưu khác!
“Ta thăm dò Ám vực không chỉ để lấy được tín vật Bỉ Ngạn mà còn vì tò mò về Ám vực” La Chinh tiếp tục nói: “Ban đầu đúng là bọn ta định chạy trốn, trên thực tế cũng đã chuẩn bị xong tất cả, nhưng ta cảm thấy ngươi cũng không xấu xa như những gì thể hiện bên ngoài. Ngươi là một người đáng để kết giao bạn bè nên đương nhiên ta sẽ chọn cứu ngươi”
Đáng kết giao làm bạn?
Cậu bé ba mắt nghe được lời này, biểu cảm trên mặt hơi khó chịu nhưng trong lòng lại xúc động.
Nếu trong lòng tên này thật sự nghĩ thế, vậy thì đầu óc hắn nhất định có bệnh, cậu bé ba mắt âm thầm nghĩ.
Nhưng chẳng biết tại sao, cậu bé ba mắt lại cảm thấy người như vậy cũng không đáng ghét.
Gương mặt vốn lạnh lùng cứng rắn của cậu trở nên hơi dịu hơn một chút, con mắt thứ ba trước trán khẽ chớp, luồng sáng màu xanh lục vốn xuyên qua người La Chinh biến mất. La Chinh rơi thẳng xuống từ giữa không trung, rớt xuống đất phát ra tiếng “bịch” nho nhỏ.
Cậu bé ba mắt hái từng quả màu trắng trên cái cây hai màu đen trắng xuống, đưa tới trước mặt La Chinh và nói: “Chỉ cần ngươi bằng lòng giúp ta tiếp tục chế tạo cây nến, ta có thể cho ngươi nhiều sự tự do hơn”
Đúng là Ám Chi Quả Thực có thể giúp La chinh đi lại tự do trong Ám vực.