← Quay lại trang sách

Chương 2887 Phạm vi ánh sáng chiếu rọi

Trong khe núi thỉnh thoảng lùa tới một cơn gió mang theo hơi ấm, nhưng Phượng Ca lại có cảm giác như rơi vào hầm băng vạn năm. Nàng dựa bên người La Chinh, dương hồn khẽ run rẩy, nhìn vào sâu trong khe núi và nói: “La, La Chinh… Vừa rồi rốt cuộc là gì vậy?”“Không biết là xúc tu của thứ gì” La Chinh đáp.

“Vậy… Vì sao chúng không bắt chúng ta đi?” Phượng Ca lại nói.

Trong giọng nói trước nay lạnh như băng của nàng mang theo chút run rẩy, ngay cả khi gặp nạn trên cầu gỗ, nàng cũng chưa từng có cảm xúc này. La Chinh nghe mà nổi lòng thương tiếc, lần này thực sự dọa sợ đứa trẻ này rồi.

“Ta cũng không biết, có lẽ không nhìn thấy chúng ta” La Chinh nói.

Trong tình huống như thế này, ngoại trừ phó thác cho trời thì không còn lựa chọn nào khác. Tâm trạng La Chinh đã bình tĩnh trở lại, chỉ có Phượng Ca lần đầu gặp phải chuyện này nên không biết làm sao.

“Chúng ta rời khỏi nơi này thôi” Phượng Ca lại nói, nàng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

“Đám khỉ đen ở ngoài kia thì sao? Chúng đi chưa?” La Chinh hỏi.

Phượng Ca liếc mắt quan sát rồi chán nản lắc đầu: “Chúng còn canh chừng ở đó…”

“Vậy đáp án chẳng phải rất rõ rồi à”

La Chinh nói xong, loạng choạng đứng dậy từ mặt đất.

Sau khi nghỉ ngơi một hồi, thể lực hắn cũng đã khôi phục phần nào, ít nhất có thể chống đỡ thân thể hắn ngồi dậy.

“Ngươi khỏe rồi?” Phượng Ca lo lắng hỏi.

Thấy La Chinh ngã xuống, nàng thật sự hoang mang lo sợ. Tuy La Chinh vật lộn một hồi mới dậy được, nhưng nàng lại thoáng có một tia hy vọng.

Nàng thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa tự lập, nhưng sâu trong nội tâm lại cực kỳ ỷ lại vào người khác. Chỉ là ở trong Thiên Cung, nét tính cách này của nàng khó có cơ hội để biểu hiện ra ngoài.

“Có thể… đỡ ta không?” La Chinh bất đắc dĩ nói.

Phượng Ca vội vàng chạy tới đỡ hắn lên.

La Chinh quay đầu quan sát trước sau khe núi, sau đó đi tới một bên vách núi và ngồi dựa vào.

Tình hình thực sự không tệ như Phượng Ca nói, mặc kệ quái vật sâu trong khe núi là gì, nó không ra tay với hai người chính là một tin tức tốt.

Đám khỉ đen kia cực kỳ chấp nhất, vẫn luôn canh chừng ở bên ngoài.

Ba bốn canh giờ sau, La Chinh cảm thấy khu vực xung quanh dần trở nên tối tăm, tác dụng của Ám Chi Quả Thực bắt đầu mất đi rồi.

Tuy La Chinh đã xác nhận Ám Chi Quả Thực có tác dụng trong một thời gian nhất định, khoảng chừng có thể kéo dài bảy canh giờ, nhưng thời gian của mỗi một trái lại lúc dài lúc ngắn.

Vì lý do an toàn, hắn bảo Phượng Ca lấy ra thêm hai trái, mỗi người nuốt một, thế giới tối tăm lại dần dần khôi phục ánh sáng.

“Còn bao nhiêu trái Ám Chi Quả Thực nữa?”

Nhẫn tu di của Phượng Ca tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nàng kiểm tra một lúc mới lên tiếng: “Còn mười bốn quả”

“Mười bốn quả…”

Nếu tính theo thời gian tác dụng dài nhất thì hắn và Phượng Ca mỗi người bảy trái cũng chỉ có thể kéo dài bốn mươi chín canh giờ, tức là hơn bốn ngày.

Trong bốn ngày, nếu bọn họ không tìm được cây hai màu đen trắng thì sẽ bị bóng tối nuốt chửng, kết cục ra sao có thể tưởng tượng được.

Đám khỉ đen kia cực kỳ kiên nhẫn, họ cứ tiếp tục chờ đợi ở đây cũng không phải cách hay.

La Chinh chậm rãi đứng lên, nói: “Chúng ta tiến vào xem thử”

“Tiến vào?” Phượng Ca trợn trừng mắt.

Nhớ lại cảm giác lạnh như băng của đám xúc tu vừa nãy, Phượng Ca vô thức rùng mình một cái.

“Ở lại đây cũng chỉ có thể chờ chết” La Chinh nói.

Phượng Ca còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng. La Chinh nói có lý, vả lại nàng không cam lòng chết trong Ám vực, có lẽ quái vật kia cũng không đáng sợ như mình tưởng tượng.

Thể lực của La Chinh đã khôi phục phần nào, đi lại bình thường thì không thành vấn đề.

Hai người một trước một sau đi sâu vào khe núi.

Hai bên khe núi không ngừng thu hẹp, độ rộng vốn chỉ có mười mét mà chỉ đi thêm một đoạn về phía trước, khe núi đã thu hẹp lại chỉ còn một hai mét, quả thực đã biến thành một khe hở. La Chinh và Phượng Ca chỉ có thể nghiêng người mà đi.

Đi được mấy dặm đường trong khe đá chật hẹp này, phía trước chợt trở nên rộng rãi thoáng đãng. Hai người nhìn một hồi, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Vách núi hai bên khe đã được điêu khắc một lượt, trên bề mặt khắc đủ các kiểu hình vẽ. Nếu tỉ mỉ xem xét có thể nhận ra những bức hình này chính là từng Phạn văn khổng lồ!

Bọn họ nhìn theo những Phạn văn này, thấy trên vách núi đá có một hang động hình tam giác. Từng xúc tu màu đen từ trong hang động vươn ra ngoài, từ trên cao thòng xuống mặt đất.

“Đám xúc tu này…” Nhìn thấy xúc tu, Phượng Ca lập tức hoảng hốt.

“Soạt soạt soạt…”

Động tĩnh của Phượng Ca đã hấp dẫn sức chú ý của chúng. Tất cả xúc tu nhanh chóng ngọ nguậy, lao cuồn cuộn về phía Phượng Ca và La Chinh.

La Chinh kéo Phượng Ca lại, bịt miệng nàng, cả hai lập tức nằm rạp xuống mặt đất.

Xúc tu lướt qua đỉnh đầu bọn họ, sau đó không ngừng quấy đảo không gian xung quanh hai người. Có vài xúc tu còn không ngừng thăm dò trên người Phượng Ca và La Chinh, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì bèn chậm rãi rút về trong hang động hình tam giác.

Nếu Phượng Ca lấy thân thể vào Bỉ Ngạn thì lúc xúc tu thăm dò tới, chắc hẳn lông tóc toàn thân nàng đều phải dựng cả lên.

Có điều, dường như hiện tại nàng đã hiểu được phần nào, ánh mắt lấp lóe tia sáng như muốn nói điều mình quan sát được cho La Chinh biết, nhưng La Chinh lại ra hiệu bảo nàng im lặng và tỏ ra là hắn biết rõ.

Những xúc tu này không nhìn thấy hai người.

Khỉ đen là sinh linh Ám vực, xúc tu cũng là sinh linh Ám vực. Chúng dù sao cũng được xem là cùng một loại sinh linh, cho nên xúc tu có thể nhạy bén phát hiện sự tồn tại của bọn chúng. Nhưng còn La Chinh và Phượng Ca lại đến từ ngoài Ám vực, hình thái của bọn họ và sinh linh Ám vực có khác biệt về mặt bản chất.

Hai người đã nuốt Ám Chi Quả Thực, có thể hòa vào Ám vực, nhưng năng lượng của Ám Chi Quả Thực đều bị hai người hấp thu cả nên phần lan tỏa ra ngoài cực kỳ ít ỏi.

Có lẽ những xúc tu này đã nhận ra gì đó nhưng không thể xác nhận được.

La Chinh vỗ vai Phượng Ca, cổ vũ nàng tiếp tục tiến lên, chỉ cần không tùy ý phát ra âm thanh thì vẫn sẽ an toàn.

Đi về phía trước thêm một đoạn, La Chinh mới phát hiện ở đây không chỉ có một hang động hình tam giác, mà cứ năm sáu trăm mét lại có một cái. Trong hang động có vô số xúc tu thõng xuống, cũng không biết trong những hang động này là sinh linh gì. Nhìn từ bên ngoài, ngoại trừ một đống xúc tu rối loạn thì chẳng thấy được gì khác.

Ngay khi La Chinh đang cẩn thận quan sát vách núi thì Phượng Ca bỗng chỉ tay về phía trước.

Nơi đó đã là tận cùng, có một sơn cốc hình tròn. Trên vách tường trong sơn cốc khắc từng Phạn văn to lớn, trên vách núi có đầy hang động hình tam giác san sát nhau, quái vật xúc tu cũng có mặt ở trong đó.

Nhưng ánh mắt La Chinh lại nhìn chằm chằm vào chính giữa sơn cốc, bóng tối đột nhiên dừng lại ở chỗ đó! Một tia sáng êm dịu như một lưỡi kiếm từ trên cao đâm xuống, phạm vi bao phủ của tia sáng này chỉ chừng mười mét, phủ lên một tấm bia mộ.

Tuy La Chinh không biết đây là cái gì, tại sao lại xuất hiện trong Ám vực, nhưng hắn có thể khẳng định rằng khoảnh đất có diện tích mười mấy mét kia không phải Ám vực!