Chương 2888 Vùng đất che chở
Những ngày qua, La Chinh và Phượng Ca vẫn luôn sinh hoạt dưới ánh nếnSo với bóng đêm tuyệt đối ở Ám vực, ánh sáng nến cực kỳ sáng tỏ, nhưng không thể so với ánh sáng ngoài Ám vực.
Sau khi nuốt Ám Chi Quả Thực, bọn họ đã quen với Ám vực hơn một chút, có thể nhìn thấy cảnh vật trong bóng đêm tuyệt đối. Họ đã quen với bóng tối và hòa vào bóng tối, giờ nhìn thấy ánh sáng thực sự như vậy, chỉ thấy quá chói mắt!
Hai mắt Phượng Ca mở thật to, trong lòng nàng cũng có suy đoán giống như La Chinh nhưng lại không dám mở miệng nói. Có điều nàng nhịn không được, bèn dán sát vai La Chinh và nói nhỏ: “Đừng nói nơi này đó là bên ngoài Ám vực đấy nhé?”
Trong Ám vực và thần miếu đều không thể rời khỏi Bỉ Ngạn, ngoại trừ hai nơi này thì đều có thể rời đi.
Phượng Ca bị mắc kẹt suốt mấy ngày nay, hiển nhiên trong lòng cực kỳ muốn thoát khỏi.
Nếu có thể thoát ra khỏi đây thì đương nhiên là tốt nhất… Có điều theo quy tắc trong Bỉ Ngạn, rời khỏi từ đâu thì phải vào lại từ đó, lần sau nàng quay lại Bỉ Ngạn vẫn sẽ bị mắc kẹt ở đây.
Những xúc tu trong hang động tam giác cực kỳ nhạy bén, chúng không có mắt nên chỉ dùng cảm giác nhạy bén đối với năng lượng để bắt mồi. Bản thân La Chinh và Phượng Ca vốn đã chứa đựng năng lượng rồi, chẳng qua họ không phải sinh linh Ám vực nên xúc tu khó mà nhận biết được. Nhưng Phượng Ca vừa nhỏ giọng thầm thì, đám xúc tu này lập tức có phản ứng.
“Soạt soạt soạt…”
Hàng nghìn hàng vạn xúc tu trườn một vòng quanh sơn cốc như một cơn lốc màu nâu.
Phượng Ca thấy vậy, lập tức lựa chọn im miệng.
La Chinh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, có vài thứ chỉ cần nắm rõ quy luật thì sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa.
Hắn kéo nhẹ Phượng Ca, thong thả đi sang bên cạnh.
Cơn lốc do đám xúc tu tạo thành tập trung tới chỗ Phượng Ca vừa nói chuyện, ngọ nguậy khuấy đảo, cho đến khi không thu hoạch được gì mới đồng loạt rút về hang động hình tam giác.
“Thấy chơi vui không?” La Chinh cười hỏi Phượng Ca.
Phượng Ca nhìn đám xúc tu kia, toàn thân đều không được tự nhiên, nào còn dám trêu chọc nữa? Nhưng La Chinh vừa nói như vậy, đám xúc tu kia lại xông ra.
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
Phượng Ca muốn bảo La Chinh câm miệng, nhưng lại không dám phát ra âm thanh gì, chỉ có thể theo La Chinh tiếp tục tránh sang một bên. Đám xúc tu như gió cuốn mây tan càn quét trong sơn cốc một phen, sau đó lại rút lui…
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Trong quá trình này, La Chinh cũng thận trọng quan sát động tĩnh xung quanh.
Có sự tồn tại của những xúc tu kia, trong sơn cốc chắc không có sinh linh Ám vực nào khác, bọn họ hẳn có thể tiến vào trong cột sáng một cách bình yên vô sự.
Nhưng trong cột sáng có cái bẫy nào hay không thì không ai có thể bảo đảm.
La Chinh không có quá nhiều do dự mà tiến thẳng đến cột sáng. Khi khoảng cách càng lúc càng gần, cảnh tượng trong cột sáng cũng càng lúc càng rõ ràng.
Bia mộ làm từ đồng, trên bề mặt vẽ bảy ngôi sao, dưới ngôi sao được khắc một loại văn tự kỳ lạ. Văn tự này không phải Phạn văn, có lẽ là của một nền văn minh đặc biệt nào đó.
Đằng sau tấm bia còn có một ngôi mộ nho nhỏ, không quá lớn mà chỉ rộng chừng năm sáu mét, trên mộ mọc vài bụi cỏ xanh biếc và hoa dại.
Ngay khi La Chinh và Phượng Ca còn cách ngôi mộ chừng sáu bảy chục mét thì trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một vòng sáng màu tím. Đương nhiên, vòng sáng xuất hiện trong Ám vực trông cũng vô cùng nhạt nhòa!
“Ù…”
Vòng sáng này vừa xuất hiện đã lập tức phát ra một loạt âm thanh chói tai giống như tiếng báo động, vang vọng khắp sơn cốc.
Dưới hang động hình tam giác đột nhiên hiện ra từng khe nứt, vết nứt sụp đổ, từng cánh cửa tròn nhỏ xuất hiện, từng bầy quái vật cao bằng nửa người chui ra từ đó. Chúng đi bằng hai chân và có mặt heo, trong tay cầm trường mâu màu đen.
“Ai tự tiện xông vào Thánh Mộ của chúng ta!”
“Bắt chúng lại!”
“Không thể để chúng tới gần Thánh Mộ!”
Đám quái mặt heo này gào lên bằng ngôn ngữ Nhân tộc, xông thẳng về phía Phượng Ca và La Chinh.
Không chỉ vậy, đám xúc tu kia cũng lập tức hành động!
Những xúc tu này vốn không thể nhận ra sự tồn tại của Phượng Ca và La Chinh, nhưng sau khi đám quái mặt heo kia xuất hiện thì lại là một câu chuyện khác.
Quái mặt heo và xúc tu vốn là sinh vật cộng sinh, hai bên sống dựa vào nhau, quái mặt heo có thể làm mắt của xúc tu!
“Nguy rồi!”
Lúc này đến La Chinh cũng cuống lên. Hắn không ngờ sau vách tường trong khe núi lại ẩn chứa một quần tộc như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn và Phượng Ca không thể rời khỏi sơn cốc này, hiện tại đã không có đường lui.
“Chúng ta xông vào” La Chinh nói.
Phượng Ca nhìn đám xúc tu lao về phía mình, trong lòng không biết bực dọc đến nhường nào, nhưng những việc vừa trải qua khiến nàng hiểu rằng oán giận không có chút ý nghĩa gì cả.
“Xông lên!”
Phượng Ca gật đầu đáp, trong giọng nói xen lẫn tiếng nghẹn ngào.
Sức mạnh thân thể La Chinh mới chỉ khôi phục một chút, tốc độ không quá nhanh nên chỉ có thể thất tha thất thểu chạy theo sau Phượng Ca.
Hàng trăm nghìn xúc tu như một đám mây đen, tốc độ lan tràn cực nhanh!
Không chỉ có xúc tu mà tốc độ của đám quái mặt heo cũng không chậm, có vài con còn phóng trường mâu trong tay về phía hai người.
“Vù vù vù vù…”
Trường mâu màu đen như một đàn châu chấu bao phủ lấy Phượng Ca và La Chinh.
Khoảng cách giữa hai người và “Thánh Mộ” cực gần, chỉ chừng sáu bảy chục mét, vài ba hơi thở là có thể vượt qua.
Ngay khi trường mâu màu đen và xúc tu chỉ cách La Chinh ngay trong gang tấc thì hắn bỗng bộc phát toàn bộ sức mạnh, nhảy về phía trước một cái, đẩy Phượng Ca vào trong cột sáng. Bản thân hắn cũng lăn vào một cách khó nhọc, thoạt nhìn muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
“Két két két két két…”
Từng âm thanh chói tai vang lên đằng sau La Chinh.
Những xúc tu kia đột nhiên lao cuồn cuộn vào trong cột sáng, nhưng chúng thân là sinh linh Ám vực, không thể tiếp xúc với ánh sáng được. Cứ có xúc tu nào xông vào đều lập tức biến thành tro tàn, khói đen tỏa ra mùi gay gay xộc vào mũi La Chinh, mùi như hơn vạn con heo sữa bị nướng cháy…
Không chỉ xúc tu bị tiêu trừ trong ánh sáng, mà cả trường mâu màu đen do quái mặt heo phóng tới cũng không thể thoát khỏi.
Phượng Ca ngồi trong cột sáng, thân thể run rẩy không ngừng, cảm giác kề sát tử thần khiến nàng vô cùng khó chịu.
“Két két két…”
Dường như đám xúc tu kia vẫn không biết sợ, tiếp tục ngu ngốc lao vào trong cột sáng.
Một vài xúc tu thô to xông vào trong rồi bị ánh sáng đốt cháy nhưng chưa hoàn toàn. Chúng rơi xuống mặt đất và trên người La Chinh, không ngừng giãy lên đành đạch giống như thịt nướng trên thanh sắt, sau đó nhanh chóng hóa thành một cục đen thùi lùi bốc lên mùi khét và cuối cùng hoàn toàn tiêu tan.
Đám quái mặt heo lao tới bên ngoài cột sáng, đứng trong bóng đêm, không ngừng gào thét, chửi bới, thậm chí còn đâm trường mâu màu đen vào cột sáng.
“Cút ra đây cho ta!”
“Trốn ở bên trong còn ra cái gì!”
“Ta nhất định khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Nhưng bọn chúng chửi càng ác, trong lòng La Chinh càng bình tĩnh, điều này chứng tỏ chúng không có thủ đoạn nào tốt hơn để đối phó với hắn.