← Quay lại trang sách

Chương 2889 Tạm thời trở về

Đám xúc tu kia giống như phát điên, tấn công một lúc lâu sau mới chịu dừng lạiDưới sự cắn nuốt của ánh sáng, sinh linh Ám vực đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.

Cho dù đám xúc tu này có thể tái sinh, nhưng vì tổn hao quá nặng nên cũng dần từ bỏ.

“Sinh linh Ám vực… Yếu hơn trong tưởng tượng” La Chinh nói.

Quả của cây hai màu đen trắng chia làm hai loại, sau khi ăn Ám Chi Quả Thực, bọn họ có thể thích ứng với hoàn cảnh Ám vực. Ngược lại, theo lý thì các sinh linh Ám vực ăn Quang Chi Quả Thực vào là cũng có thể thích ứng với thế giới bên ngoài Ám vực mới đúng. Nhưng cả cậu bé ba mắt lẫn con vượn khổng lồ kia đều chỉ thích ứng với ánh nến chứ không thể rời khỏi Ám vực.

“Nếu bọn chúng không sợ ánh sáng này, sợ rằng Bỉ Ngạn đã là thiên hạ của sinh linh Ám vực từ lâu rồi” Phượng Ca đột nhiên nói.

La Chinh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Nói cũng đúng”

Sinh linh Bỉ Ngạn vốn mạnh hơn dương hồn rất nhiều, mà sinh linh trong Ám vực lại mạnh hơn hắn sinh linh Bỉ Ngạn. Nếu chúng có thể tùy ý hoạt động trong Bỉ Ngạn thì dương hồn thế giới mẹ đừng nghĩ tới chuyện tiến vào Bỉ Ngạn nữa.

“Cũng không biết cột sáng này là thế nào…” La Chinh ngẩng đầu nhìn lên cao.

Bầu trời xung quanh đều tối đen như mực, duy chỉ có một cột sáng từ trên cao hạ xuống, hình thành một hang ánh sáng kỳ lạ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng khó mà tin rằng trong Ám vực còn có một nơi như vậy.

“Ta chỉ muốn biết nơi này có thể rời khỏi Bỉ Ngạn hay không…” Phượng Ca nói.

Sau đó môi nàng khẽ mấp máy, đã thi triển Phá Huyễn Chú.

“Ù…”

Dương hồn của nàng bắt đầu dần dần tiêu tan, Phá Huyễn Chú làm tiêu tan ảo ảnh trong Bỉ Ngạn. Khoảnh khắc trước khi biến mất, tâm trạng chán nản của Phượng Ca bỗng quét sạch, nàng nở một nụ cười vẫn hơi lạnh nhạt với La Chinh rồi hoàn toàn biến mất, dù La Chinh căn bản không nhìn thấy nụ cười này.

“Thật sự rời đi rồi” La Chinh hơi sửng sốt.

Tín vật Bỉ Ngạn của hắn đều đã rơi vào trạng thái suy kiệt, hắn cũng đang rất cần bổ sung sức mạnh Bỉ Ngạn. Có thể rời khỏi Bỉ Ngạn là một tin tức tốt đối với hắn.

Đúng lúc này, đám quái mặt heo bao vây quanh cột sáng bỗng nhường ra một con đường. Một con quái mặt heo màu xanh đậm rảo bước về phía La Chinh, dừng lại ngoài cột sáng. Nó vừa giơ tay lên, tiếng mắng chửi cũng tức khắc dừng lại.

“Người bạn đến từ bên ngoài Ám vực” Quái mặt heo màu xanh nói năng khá nho nhã.

Lúc trước La Chinh vẫn luôn làm lơ tiếng mắng chửi của đám quái vật kia, hắn căn bản không thèm để ý. Nhưng con quái mặt heo này lại lựa chọn giao lưu, thái độ của La Chinh đương nhiên cũng khác.

Tuy trong cột sáng này an toàn, nhưng hắn và Phượng Ca không thể mắc kẹt ở đây cả đời, họ vẫn phải nghĩ cách rời đi. Bây giờ Phượng Ca đã trở về Thiên Cung trước một bước, đương nhiên người nghĩ cách chỉ có thể là La Chinh.

“Chuyện gì?” La Chinh mỉm cười, hỏi lại.

“Ngươi có thể ra khỏi Thánh Mộ không?” Quái mặt heo màu xanh hỏi.

“Không thể” La Chinh đáp.

Dường như đầu óc của quái mặt heo không được thông minh cho lắm, trong tình huống này nếu La Chinh bước ra khỏi cột sáng thì chắc chắn sẽ phải chết, hắn đâu phải đồ ngu.

“Nơi này là Thánh Mộ của chúng ta, là vùng đất thuần khiết, không cho phép bị vấy bẩn. Ngươi đã phạm phải điều cấm kỵ của chúng ta” Quái mặt heo màu xanh lại nói.

La Chinh trợn trắng mắt, sở dĩ hắn và Phượng Ca chạy vào đây đều là vì bị khỉ đen ép tới mức hết cách, bây giờ ở đây chỉ trích thì có ý nghĩa gì. Hắn chỉ đành hỏi: “Vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi có thể ra khỏi Thánh Mộ không?” Quái mặt heo lặp lại câu hỏi.

La Chinh nhìn nó bất đắc dĩ, đám sinh vật này tuy nói tiếng người nhưng trí tuệ lại không được cao.

Hắn nhún vai: “Vậy… Tạm biệt”

Sau đó hắn cũng thi triển Phá Huyễn Chú, thân hình trở nên mơ hồ và dần biến mất khỏi cột sáng.

Trong lúc biến mất, đám quái mặt heo vây quanh cột sáng lại bắt đầu chửi ầm lên, ngay cả con quái mặt heo màu xanh kia cũng chửi mắng loạn xạ, bảo La Chinh mau lăn ra ngoài chịu chết.

❖ ❖ ❖

Trong Thái Đích Cung, một pháp trận to lớn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Ngọn lửa màu vàng liên tục bập bùng trong đó, phóng ra năng lượng kinh khủng.

Người chủ trì pháp trận chính là Diễm Phi, bên cạnh bà cò ba ông lão đứng hỗ trợ. Bọn họ đều là cường giả trong Thái Đích Cung, cũng là nhân vật có tên tuổi đứng đầu trong Thiên Cung.

“Diễm Phi nương nương, chúng ta đã thử ba lần nhưng đều thất bại, vị trí của Phượng Ca điện hạ không cho phép nàng rời khỏi Bỉ Ngạn, cố kéo cũng không kéo ra được. Trừ phi nàng đi tới một nơi sức mạnh yếu kém…” Một ông lão trong đó nói.

Trên thế giới mẹ còn có một vài thủ đoạn có thể kéo người khác ra khỏi Bỉ Ngạn, ví dụ như Triền Hồn Ti có thể giữ người ta ở Bỉ Ngạn, nhưng vẫn có thể bị ngoại lực kéo ra khỏi Bỉ Ngạn.

Nhưng sức mạnh của thần miếu và Ám vực quá mạnh, dù Diễm Phi bày ra pháp trận lớn cũng không thể thức tỉnh Phượng Ca.

“Dâng hết hồn lực của các ngươi ra đây” Diễm Phi nói, trên mặt hiện lên vẻ quyết tuyệt.

Mặc dù thời gian qua rất lâu rồi và Phượng Ca vẫn còn sống, nhưng phản ứng lần này của nàng lại không phải dấu hiệu tốt.

Diễm Phi vừa dứt lời, Phượng Ca đang ngồi ngay ngắn giữa trung tâm pháp trận bỗng run rẩy lông mi, trên gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ hiện lên vẻ sợ hãi, thân thể cũng run lên lẩy bẩy, thậm chí còn phát ra tiếng “ư ư” khe khẽ.

Đó là phản ứng thân thể chỉ xảy ra khi dương hồn sợ hãi, trời mới biết con mình đang gặp phải chuyện gì, Diễm Phi nhìn mà đau đớn trong lòng.

“Chúng ta cống hiến sức mạnh linh hồn cũng không thành vấn đề, nhưng sức mạnh linh hồn quá mạnh mẽ, sợ rằng Phượng Ca điện hạ không chịu nổi” Một ông lão khác lắc đầu nói.

Nếu bọn họ tiếp tục tăng cường sức mạnh linh hồn, sợ rằng sẽ xé rách linh hồn của Phượng Ca mất.

“Không thử thì làm sao biết được? Nhìn bộ dạng con bé bây giờ, sợ rằng có thể bỏ mạng trong Bỉ Ngạn bất cứ lúc nào…” Diễm Phi cắn răng nói.

Hai đệ tử Thái Đích Cung còn sống sót trở về đã lập tức bẩm báo chuyện Ám vực cho Diễm Phi. Diễm Phi biết Ám vực nguy hiểm, không muốn con gái mình ở lại chỗ đó dù chỉ một khắc.

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Diễm Phi, ba ông lão chỉ có thể tuân theo. Pháp trận to lớn hoạt động lần nữa, bản thân Diễm Phi cũng tế ra lửa thần Kim Ô điều khiển pháp trận.

Nhưng đúng lúc này, Phượng Ca đột nhiên mở mắt. Nàng nhìn hoàn cảnh xung quanh, vẻ mặt còn chút hoang mang ngơ ngác. Sau đó nàng nhìn chằm chằm Diễm Phi, gọi: “Mẫu thân?”

Diễm Phi vốn đang hết sức tập trung điều khiển pháp trận bỗng nghe được giọng của con gái thì thân thể khẽ run lên. Bà liên tục đạp bước trên không trung, bay vào pháp trận, tiến tới trước mặt Phượng Ca và đưa tay ôm chặt lấy nàng.

“Xin lỗi, mẫu thân” Phượng Ca nói.

Nghe Phượng Ca xin lỗi, trong lòng Diễm Phi càng kích động.

Quan hệ giữa hai mẹ con họ không tốt lắm, trước nay Phượng Ca vẫn luôn lạnh mặt thờ ơ mỗi khi gặp Diễm Phi, thậm chí còn có lúc châm chọc khiêu khích, còn Diễm Phi thì vẫn luôn áy náy với đứa con gái này.

Không ngờ sau khi kẹt trong Ám vực một khoảng thời gian, Phượng Ca lại biết chủ động xin lỗi.