← Quay lại trang sách

Chương 3279 Gặp nhau giữa đường

Tên nhóc này thật sự…Phục Hy thầm cảm thán.

Khi ở dưới đáy hỗn độn, Phục Hy vốn cảm thấy không phục khi Tịch chọn La Chinh. Bây giờ nhìn lại mới thấy Tịch nhìn xa trông rộng. La Chinh đúng là đối tượng có thể dựa vào, cũng là người thích hợp hoàn thành Chung Yên nhất trong vòng hỗn độn này.

Ở Bình Dịch Thiên, tin tức A Hỏa và Thông Thiên giáo chủ tranh giành La Chinh đã lan truyền đến Lê Sơn, e là hai người đứng đầu Bỉ Ngạn cũng đã có linh cảm từ sớm.

Nhưng việc La Chinh đạt được huyết mạch thần kỳ vẫn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Ngay khi Phục Hy đang dạt dào cảm xúc, Nữ Oa híp mắt, thốt lên: “Hử?”

Nàng cảm nhận được ở phía xa có một luồng dao động không gian mãnh liệt, mà trong dao động này lại chứa hơi thở quen thuộc với lực sinh mệnh dồi dào.

Nữ Oa đưa hai ngón tay ra, hai luồng năng lượng đỏ rực va chạm kịch liệt trên đầu ngón tay nàng, sau đó lại sinh ra phản ứng mạnh, đồng thời phát ra một tiếng huýt năng lượng rất chói tai. Loại tiếng huýt năng lượng này có thể truyền đi rất xa trong lối đi không gian.

Dao động ở phía xa đột nhiên dừng lại, sau đó thì chuyển hướng về phía Nữ Oa. Chẳng mấy chốc, trong lối đi không gian đã xuất hiện một vị khách không mời, chính là cổ thần hỗn độn “Tịch”.

Tịch vốn định đuổi theo Thông Thiên giáo chủ nhưng lại bị ngọn lửa đen quái dị mà Thông Thiên giáo chủ thả ra cuốn chân. Ngọn lửa đen này gần như không thể dập tắt, Tịch đã phải tiêu tốn rất nhiều công sức mới dập lửa được.

Sau khi dập lửa, Tịch vội vàng đuổi theo. Nhưng trong lúc Thông Thiên giáo chủ lần lượt quyết chiến với mấy người Phục Hy thì con đường đã bị thay đổi, Tịch không ngừng tìm kiếm trong phạm vi mấy châu lớn, cuối cùng lại gặp được đoàn người Nữ Oa ở đây…

“Các vị không sao chứ?”

Tịch nhìn Nữ Oa và Phục Hy, cuối cùng lại nhìn đến La Chinh, lúc này, người Tịch quan tâm nhất hẳn chính là La Chinh.

“Không sao” Nữ Oa lắc đầu “Thông Thiên giáo chủ với Không đang chém giết nhau, chúng ta liền nhân cơ hội chạy trốn”

“Sao lại như vậy?” Tịch hơi kinh ngạc.

Nữ Oa liền kể lại chuyện La Chinh thả Không ra, Tịch cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, liên tục nói “không thể tưởng tượng nổi”.

“Nhưng nơi này cũng không thể ở lâu. Nếu hai người kia nhận ra, e là sẽ dừng tay” Tịch nói.

Thực ra thì bây giờ Thông Thiên giáo chủ đánh với Không cũng giống như lúc trước A Hỏa đánh với Thông Thiên giáo chủ vậy, đều vì tiêu diệt đối phương, đồng thời lôi kéo La Chinh về phe mình. Ngay từ đầu, mục đích của bọn họ đều là La Chinh. Thông Thiên giáo chủ và Không chém giết nhau thì ngoài báo thù riêng cũng không có ý nghĩa quá to lớn gì.

“Đúng vậy, nơi này không thích hợp ở lâu” Nữ Oa gật đầu.

“Các ngươi đi lên đi”

Tịch vừa nói đã biến to lên gấp mấy lần, sừng sững như một chiếc thuyền lớn chắn ngang trước mặt ba người.

Sau khi ba người La Chinh nhảy lên lưng Tịch, Tịch liền bay vút đi trong lối đi không gian.

Mặc dù Tịch không thể khống chế chân lý không gian trong tay như “Không”, nhưng xét về tốc độ bay đơn thuần thì nó vẫn nhanh hơn Phục Hy và Nữ Oa nhiều.

Đứng trên lưng Tịch, Phục Hy hơi xúc động. Tịch vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, bây giờ lại chịu hạ mình cõng bọn họ, đây đều là nhờ dựa hơi La Chinh.

“Vù…”

Bọn họ đi thẳng về phía Tây, cũng là đi về phía Lê Sơn.

Sau khi liên tục vượt qua hai châu, bọn họ đi vào Tịch Thắng Châu, đi qua Tịch Thắng Châu này chính là địa bàn của Lê sơn.

Vừa đi vào Tịch Thắng Châu, mọi người đã thấy dãy núi phía xa lập lòe ánh sáng vàng, một tia chớp màu vàng to bằng thùng nước lướt ngang bầu trời.

“Uỳnh!”

Hiển nhiên, trong núi đang có người đánh nhau!

Với trình độ này, ít nhất cũng là cường giả Thánh Hồn cảnh.

Theo như lời Nữ Oa nói với La Chinh, sau khi phi thuyền của Thái Nhất Thiên Cung vỡ tan tành, các tinh anh của Thiên Cung chỉ có thể đi bộ đến Lê Sơn. Trên đường lại có chém giết, rất có thể chính là người của Thiên Cung.

“Ta đi xem một chút!”

La Chinh tung người nhảy một cái, bóng người lúc ẩn lúc hiện trên không trung, đi về phía dãy núi.

Vùng trung tâm của dãy núi đã bị bổ ra một khe nứt lớn, sâu đến vạn trượng. Mà ở tận cùng của khe nứt, Diễm Phi đang gánh thủy tinh đỏ chứa Đông Hoàng. Mái tóc xanh rối tung, bù xù, không còn vẻ ung dung, cao quý như trước.

Bên cạnh Diễm Phi, ba người Thu Âm Hà, Hà Trì và Cam Cao Hàn đang cầm kiếm, liều chết chống cự.

La Chinh hiện đã mất tích, việc cấp bách bây giờ là họ phải đưa Đông Hoàng đến Lê Sơn. Chẳng ai ngờ được đã đến Tịch Thắng Châu rồi, giữa đường còn gặp tộc Hữu Hùng đuổi giết!

Bên trên vết nứt sâu vạn trượng này chính là Ngũ Hành Sứ của tộc Hữu Hùng!

Sau một trận đấu kịch liệt, Thổ Hành Sứ và Thủy Hành Sứ đều bị Cam Cao Hàn chém bị thương. Trước mắt, Ngũ Hành Sứ cũng không dám tiếp tục dồn ép, bèn đứng trên khe nứt thi triển thần thông liên tục.

Tia chớp vàng kia chính là “Kim Thiềm Lôi” do Kim Hành Sứ tạo ra.

Sau khi giáng “Kim Thiềm Lôi” xuống, giọng nói chói tai của Kim Hành Sứ lại vọng xuống: “Cho dù các ngươi có làm gì cũng chỉ có một con đường chết. Không bằng giao Đông Hoàng ra đây, bọn ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng!”

Lần này, ba tộc Hữu Hùng, Thần Nông, Mẫn Nguyệt đều dốc toàn lực ra trận, coi như được ăn cả, ngã về không. Thần Nông mang theo Cơ Hiên Viên đã tàn tạ, thê thảm chạy trốn, những người còn lại cũng mỗi người chạy một nơi.

Ngũ Hành Sứ chính là quân tinh nhuệ của tộc Hữu Hùng, địa vị gần bằng Cơ Hiên Viên. Bọn họ khó lòng chấp nhận thất bại thảm hại như vậy, lại không có năng lực tham gia trận chiến tranh giành La Chinh nên mới chuyển mục tiêu sang Đông Hoàng Thái Nhất và lão Anh.

Bọn họ chia làm hai đội, cường giả Thánh Hồn cảnh của tộc Mẫn Nguyệt và Thần Nông phụ trách truy đuổi lão Anh, Ngũ Hành Sứ thì phụ trách đuổi bắt Đông Hoàng Thái Nhất.

Truy đuổi cả một đường, cuối cùng Ngũ Hành Sứ cũng đuổi kịp đoàn người Cam Cao Hàn ở Tịch Thắng Châu.

Ngũ Hành Sứ hợp lực lại, thực lực liền tăng gấp đôi, dồn ép được đoàn người Cam Cao Hàn ở dưới khe nứt. Nếu không phải bọn chúng kiêng dè thần thông kiếm đạo quỷ thần khó lường của Cam Cao Hàn và Hà Trì thì đã xông lên từ lâu rồi.

Phượng Ca đứng sau Diễm Phi, ngẩng đầu nhìn năm người đang đứng trên trời mà chau mày lại. Đôi mắt mệt mỏi của nàng lộ rõ sự hoang mang, nàng chưa từng nghĩ đến thời cuộc sẽ thay đổi nhanh như vậy.

Cùng ngày La Chinh bị mắc kẹt trong bức tranh bất hủ, Thái Nhất Thiên Cung liền bắt đầu rút lui, nhưng vẫn không tránh khỏi kiếp nạn này.

Phụ hoàng vừa chết, Thiên Cung này – một thế lực siêu cấp – cũng coi như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới mẹ…

Nghĩ đến đây, Phượng Ca liền cảm thấy không chân thật.

“Tha cho chúng ta một mạng? Ngụy Hằng, ngươi cho rằng Cam mỗ ta đây là đứa trẻ còn bú sữa mẹ sao?” Cam Cao Hàn lạnh lùng đáp lại.

Tình thế bây giờ đã là không chết không ngừng.

Lùi bước chính là chết, còn không bằng đánh một trận!

“A, cứ tiếp tục đánh thì cuối cùng các người cũng không trốn khỏi cái chết, không bằng dứt khoát chút. Ha ha ha!”

Kim Hành Sứ Ngụy Hằng cũng biết bọn họ sẽ không đầu hàng, hắn ta cười điên cuồng một tràng rồi lại giáng “Kim Thiềm Lôi” to như thùng nước xuống.

“Uỳnh, uỳnh…”

Đất đá sạt lở, bụi may mù mịt.

Cam Cao Hàn, Thu Âm Hà dốc hết sức phòng ngự nhưng vẫn có sơ hở. Đúng như những gì Ngụy Hằng nói, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị chôn vùi ở đây.

“Dứt khoát liều mạng với chúng!”

“Diễm Phi nương nương, ngài mang Đông Hoàng với công chúa Phượng Ca chạy trốn, ta cầm chân bọn chúng!”

“Có chết cũng có thể kéo theo một kẻ chết cùng!” Sắc mặt của Cam Cao Hàn, Thu Âm Hà, Hà Trì đều hiện lên sự kiên quyết. Bọn họ còn một con đường để liều mạng, chính là thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn của bản thân.