Chương 2
Rob giúp Hân rửa sạch máu của con mèo Juniper ngoài hiên. Tội nghiệp con mèo Juniper! Nó được quấn vải và bỏ vào trong túi rác màu đen chờ đi chôn. Rob đào một cái lỗ làm huyệt cho con mèo và chôn nó ở một góc thật xa của vườn sau, đằøng sau bụi hoa để Hân không nhìn thấy mỗi khi ra vườn. Juniper 18 tuổi và gần lòa cả 2 mắt. Lẽ ra nó phải được chôn cất cẩn thận chứ không phải nằm trong bao rác, nhưng Hân quá sợ hãi trước sự việc xảy ra nên không muốn làm gì khác.
Rob an ủi vợ:
- Chỉ là tai nạn thôi em! Chắc Lily té vào nó. May sao Lily không ngã vào mấy cạnh sắc của đồ làm vườn, nếu không không còn biết ra sao nữa!
- Em bỏ xác nó vào cái bao rác. Em nhìn thấy rõ ràng, không phải chỉ là một vết thương. Làm sao mà Lily có thể té tới 3 lần?
Rob không thèm để ý đến câu hỏi của Hân mà lại nói:
- Làm sao con nó lấy được mấy dụng cụ làm vườn này?
- Tuần trước em ra vườn nhổ cỏ dại với mấy đồ đó. Chắc em quên không cất đi... Anh không thấy Lily.. như vậy là khác thường sao? Nó đâm vào con mèo rồi mấy phút sau lại đòi uống nước cam. Tại sao con nó có thể bình thản như vậy được?
- Lily còn nhỏ quá, chưa hiểu. Một đứa bé 3 tuổi gần lên 4 làm sao hiểu cái chết là gì?
- Nhưng Lily phải biết là.. làm như vậy là con mèo đau chứ? Juniper thể nào cũng kêu..!
- Em có nghe thấy không?
- Em đang chơi đàn ngay đây. Lily và con mèo thì ở cuối hiên. Chúng nó chơi với nhau có gì đâu? Cho đến khi..
- Có thể Juniper cào Lily. Có thể nó tấn công con bé.
- Anh lên lầu mà coi! Nhìn cánh tay con xem. Không có một vết trầy nào cả. Con Juniper rất hiền, nó không bao giờ cào ai. Em nuôi nó từ khi nó còn nhỏ xíu... Rồi bây giờ nó chết như vầy..
Hân ngồi xụp vào trong ghế bành và buồn quá sức. Nàng thấy mặc cảm tội lỗi bởi vì đã không bảo vệ Juniper, để nó chảy máu đến chết!
Rob vỗ vai Hân, không biết an ủi vợ làm sao.
- Thôi đừng khóc.. Hay là mình nuôi một con mèo khác?
- Anh nói dỡn sao? Sau khi Lily làm như thế mà bảo nuôi một con mèo khác sao?
- OK. Nhưng Hân à, em đừng trách con. Anh chắc chắn Lily cũng sẽ nhớ Juniper như mình vậy. Nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Mẹ ơi! Mẹ! – Lily gọi trong phòng ngủ.
Mặc dù Lily gọi Hân nhưng Rob là người vào phòng ngủ với Lily, bồng con bé ra phòng khách, ngồi xuống ghế và vỗ về con bé.
Hân nhìn hai bố con và nhớ đến những đêm khi Lily mới có mấy tháng tuổi, nàng đã ôm con ru suốt mấy tiếng đồng hồ. Nàng đã thầm thì với con: “Hãy nhớ là mẹ yêu con biết bao nhiêu!”
Lily ngả đầu vào vai bố sụt sùi khóc:
- Con mèo đi mất rồi!
Rob vuốt tóc con nhỏ nhẹ nói:
- Juniper lên thiên đàng rồi cưng à!
Một tuần lễ sau, Hân hỏi người bác sĩ nhi đồng:
- Bác sĩ có nghĩ một đứa trẻ 3 tuổi hành động như vậy là bất bình thường không?
Người bác sĩ đang khám bụng Lily và chọc cho con bé cười nên không trả lời Hân ngay. Ông ta rất thích trẻ con và ngược lại trẻ con cũng rất thích bác sĩ. Lily ngoan ngoãn há miệng cho bác sĩ khám. Ai gặp con bé cũng thích nó cả.
Bác sĩ John thẳng người lên và nhìn Hân:
- Ở tuổi này, trẻ con dễ tức giận vì chúng không diễn tả được những điều chúng muốn nói. Cô có nói là cháu vẫn nói ngắn gọn phải không?
- Tôi có nên lo âu không khi cháu không nói nhiều như những trẻ khác?
- Không, không sao cả. Không trẻ con nào giống trẻ con nào. Có đứa chậm, có đứa sớm. Chiều cao, cân nặng, mọi sự cô bé này bình thường cả.
Bác sĩ John nói với Lily:
- Cháu thật ngoan quá! Phải chi những bệnh nhân tí hon khác của tôi đều như cháu cả thì hay biết mấy!
Quay sang Hân, ông ta bảo:
- Cô có thấy là cháu có óc quan sát và rất chú ý.
- Nhưng sau chuyện con mèo của chúng tôi.. liệu khi lớn lên..
Hân ngừng lại khi thấy Lily đang chăm chú nhìn và nghe nàng nói.
- Có lẽ tôi và cô nên nói chuyện riêng một chút. Để cháu Lily ra ngoài phòng dành riêng cho trẻ em chơi đùa nhé.
Hân đưa Lily ra ngoài phòng chơi dành riêng cho trẻ em. Căn phòng đầy đồ chơi. Một chú bé cũng cỡ tuổi Lily đang quỳ xuống thảm nghịch mấy chiếc xe đồ chơi, miệng phì phì giả làm tiếng động cơ.
Lily chạy ngay ra chiếc bàn dành cho trẻ con. Trên bàn để bộ ấm trà bằng nhựa. Con bé cầm bình trà đổ trà vào tách nhựa y như thật. Làm sao nó biết làm như vậy nhỉ? Hân có rót trà ở nhà bao giờ đâu?
Bác sĩ John đang ngồi trong văn phòng khi Hân vào. Phòng ông ta có một cửa sổ để có thể nhìn sang phòng chơi của bệnh nhân trẻ em. Kính một chiều nên các bệnh nhân nhi đồng không thể nhìn thấy trong văn phòng bác sĩ. Hai trẻ một nam một nữ chơi riêng biệt trong thế giới của chúng.
- Tôi nghĩ bà bị ảnh hưởng sách báo nhiều quá!
- Lily mới có 3 tuổi mà đã giết con mèo của gia đình tôi.
- Có dấu hiệu gì khác lạ trước đó không? Có vẻ gì là con bé muốn làm hại con mèo không?
- Không, hoàn toàn không có gì cả. Tôi nuôi con mèo này từ trước khi lập gia đình. Lily đã quen với con mèo lắm rồi. Mà lúc nào Lily cũng nhẹ nhàng với con mèo.
- Con bé có giận dữ hay bực bội gì trước khi xảy ra sự việc đó không?
- Không, không có gì cả. Nó và con mèo chơi với nhau rất êm ả. Tôi để chúng chơi với nhau trong lúc tôi tập đàn.
Ông bác sĩ có vẻ chú ý đến chuyện Hân tập đàn vĩ cầm nên hỏi:
- Chơi đàn chắc đòi hỏi sự chuyên tâm lắm phải không?
- Tôi đang tập một bản nhạc mới. Đúng thế, tôi rất chăm chú tập.
- Có thể là cô quá chú tâm đến chuyện chơi đàn trong lúc Lily muốn cô chú ý đến nó.
- Bằng cách đâm con mèo? Nếu thế thì kỳ quặc quá đi!
Hân hỏi tiếp:
- Tôi có đọc một bài báo trên mạng về những đứa trẻ làm hại thú vật. Đó là một dấu hiệu xấu và có nghĩa là đứa trẻ có vấn đề quan trọng về những cảm xúc của nó.
Người bác sĩ cười:
- Tin tôi đi cô. Lớn lên Lily không có trở thành sát nhân đâu mà cô lo. Trừ phi cháu tiếp tục làm hại thú vật, hoặc trong gia đình cô có ai gặp vấn đề.. làm hại người khác thì mới phải quan tâm.
Hân không nói gì cả. Sự im lặng của nàng làm vị bác sĩ ngạc nhiên.
Ông ta nghiêm nghị hỏi Hân:
- Cô muốn chia sẻ điều gì với tôi không về vấn đề này?
Nàng hít một hơi dài, nói:
- Trong lịch sử bệnh lý, gia đình tôi có người bị bệnh tâm thần.
- Về phía cô hay phía bên chồng cô?
- Bên phía tôi.
- Tôi chăm sóc cháu Lily từ nhỏ tôi nhớ trong hồ sơ cháu không nói gì đến chuyện này.
- Bởi vì tôi không nhắc đến. Tôi cũng không nghĩ một điều như vậy lại có thể có trong gia đình.
- Điều như vậy là điều gì?
Hân phân vân không biết có nên nói ra, nhưng nàng muốn thành thật. Vả lại nàng cũng không muốn nói nhiều hơn cho người bác sĩ biết. Nàng nhìn sang phòng chơi, thấy Lily vẫn tiếp tục rót nước trà trong trò chơi tưởng tượng của nó.
- Chuyện xảy ra sau khi em trai tôi ra đời. Lúc đó tôi khoảng 2 tuổi nên không nhớ gì cả. Tôi biết những chi tiết do người dì ruột kể sau này. Tôi được kể là mẹ tôi bị bệnh tâm thần. Mẹ tôi phải vào dưỡng trí viện bởi vì người ta lo mẹ tôi sẽ là một mối nguy hiểm cho những người chung quanh.
- Thời gian sản phụ vừa sanh xong rồi có những triệu chứng trầm cảm đó là trường hợp bị chán đời sau khi sinh con hoặc là điên.
- Đó đúng là định bệnh của mẹ tôi mà tôi được biết. Trường hợp của mẹ tôi đã được nhiều bác sĩ tâm lý định bệnh và họ kết luận mẹ tôi không thể chịu trách nhiệm về chuyện đã xảy ra.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Em trai tôi.. -Giọng Hân nhỏ hẳn đi..- Mẹ tôi thả em tôi từ lầu cao xuống đất nên nó chết. Người ta bảo mẹ tôi lúc đó không tỉnh táo mà nghe những tiếng này kia..
- Thật đau buồn cho gia đình cô lúc đó!
- Tôi không thể nào hình dung được hoàn cảnh cha tôi lúc đó ra sao khi mất đứa con trai, rồi mẹ tôi bị đưa đi.
- Có nói lúc nãy là mẹ cô được đưa vào dưỡng trí viện. Sau này bà ấy có khá hơn không?
- Không. Hai năm sau mẹ tôi mất trong dưỡng trí viện vì bị sưng ruột dư mà không ai biết. Đến khi bể ra thì chết. Tôi không biết gì về mẹ tôi nhưng tôi luôn luôn nghĩ về mẹ tôi... Tôi tự hỏi nếu mà Lily.. sau khi nó hại con mèo..
Người bác sĩ thở dài và ông ta hiểu vì sao nàng sợ.
- Tôi chắc chắn với cô chuyện cháu bé và mẹ cô không có dính líu gì tới nhau. Chuyện di truyền về vấn đề đó không giản dị như chuyện cháu thừa hưởng đôi mắt xanh tóc vàng từ cha hay những nét Á châu từ cô. Hoặc giả có đi nữa thì rất hiếm như trường hợp tôi có nghe về một gia đình kia bên Âu châu khi mà phần lớn người nam trong gia đình dòng họ đều bị vào tù vì một tội danh nào đó. Ngày nay khoa học chứng minh rằng những đứa con trai thừa nhiễm thể Y thì có khuynh hướng phạm tội nhiều hơn.
- Phía con gái cũng vậy không?
Vị bác sĩ lắc đầu:
- Tôi không thấy những dữ kiện nào chứng minh điều đó. Con gái điên thì có.
Những dữ kiện. Ông ta nói cũng chẳng khác gì chồng Hân. Đối với ông ta và Rob cái gì cũng phải được chứng minh hẳn hoi. Nhưng tại sao Hân vẫn thấy lo âu?
Người bác sĩ chồm qua nắm tay Hân an ủi:
- Cô yên tâm đi. Con gái cô bình thường, không có gì cả.
Trên xe, Lily ngủ suốt dọc đường đến nhà dì Vinh. Con bé vẫn ngủ đúng giấc quen thuộc và ngủ say. Trong giấc ngủ con bé vẫn ôm chặt con lừa nhồi bông. Con thú nhồi bông rách rưới được vá víu nhiều lần và đi theo Lily bất cứ nơi nào. Con bé vẫn ngủ khi Hân bế con gái vào nhà dì Vinh.
- Coi nó dễ thương không kìa! Cứ như là thiên thần. – Dì Vinh vui vẻ nói với Hân.
- Con để cháu ngủ trong giường của dì được không?
- Được chứ. Để dì mở cửa phòng. Nếu nó thức dậy thì mình sẽ biết.
Hân bế con vào phòng dì Vinh và đặït nó trên giường. Nàng cúi xuống hôn nhẹ con. Con bé cựa quậy kêu nhỏ: “Mẹ..”. Tiếng gọi “mẹ” luôn luôn làm Hân cười sung sướng.
Trở ra phòng khách, dì Vinh hỏi Hân:
- Bác sĩ nói sao?
- Ông bảo không có gì phải lo âu.
- Dì cũng nói với cháu như vậy thấy chưa? Trẻ con và thú vật không có hợp với nhau. Cháu không nhớ chứ hồi cháu 2 tuổi, cháu cứ chọc phá con chó của dì. Thì cũng như Lily và Juniper thôi. Nhiều khi trẻ con phản ứng mà không suy nghĩ gì cả. Trẻ con đâu biết hậu quả của chuyện chúng làm.
Hân nhìn ảnh bố mẹ mình trên kệ sách của dì Vinh. Cha nàng là người Mỹ, mẹ nàng là người Việt Nam. Bức ảnh chụp lúc mẹ nàng mới sinh Hân. Nàng nhìn bức hình rồi nói với dì Vinh:
- Con giống mẹ quá phải không?
- Ờ cháu giống mẹ cháu nhiều. Mẹ cháu đẹp lắm. Mẹ cháu đi đâu ai cũng phải ngoái cổ lại nhìn. Ba cháu mê mẹ cháu là vì vậy. Tội nghiệp ba cháu! Dì xem ba cháu như anh ruột dì.
- Dì có ghét mẹ con không?
- Ghét hả? Không, chẳng ai ghét mẹ cháu được. Mẹ cháu vừa đẹp, vừa thông minh, có nhiều tài.
Hân phá lên cười:
- Con không thừa hưởng được những tài năng của mẹ.
- Cháu thừa hưởng những gì tốt nhất từ mẹ và ba cháu. Ba cháu là người rất tốt. Cháu giống ba cháu điểm này. Còn mẹ cháu thì ai ai cũng thích.
Hân nghĩ đến Lily, nó giống bà ngoại vì ai cũng thích nó. Mới có 3 tuổi mà nó biết lôi cuốn người khác bằng vẻ đáng yêu của nó. Đây là điều mà Hân không có. Còn Lily sinh ra đã như thế.
Nàng để lại tấm hình lên kệ sách. Quay sang dì Vinh:
- Thực sự điều gì đã xảy ra cho em trai cháu?
Dì Vinh quay đi. Dì không muốn nhắc lại chuyện này. Hân biết là câu chuyện có nhiều uẩn khúc, nhiều điều kinh khủng hơn là nàng đã được kể. Hân vẫn thắc mắc nhưng không hỏi thêm. Cho đến ngày hôm nay.
- Dì..!
- Cháu biết rồi mà.
- Nhưng dì không kể chi tiết.
- Chẳng ai muốn nghe chi tiết làm gì.
- Bây giờ con cần biết. Con muốn biết xem Lily có giống mẹ con không?
- Im ngay Hân! Cháu nhầm rồi nếu cháu nghĩ là Lily giống mẹ cháu. Nó không giống mẹ cháu chút nào cả.
- Suốt bao nhiêu năm, con nghe đây một chút kia một chút về chuyện xảy ra cho em trai con. Nhưng con biết còn nhiều chi tiết hơn nữa mà không ai muốn nói.
- Cả câu chuyện cũng không làm cho dễ hiểu hơn. Cho dù sau 30 năm dì vẫn không hiểu tại sao mẹ cháu hành động như vậy.
- Mẹ con làm gì?
Dì Vinh suy nghĩ.
- Sau khi biến cố xảy ra, rồi ra tòa, bác sĩ tâm thần định bệnh mẹ
cháu. Ba của cháu cũng tin vào lời bác sĩ. Hay là vì ông ấy muốn tin là mẹ cháu bị điên? Nhưng cũng may là mẹ cháu không phải vào tù mà vào dưỡng trí viện.
- Nơi mà người ta để mẹ con chết vì sưng ruột dư. Con thấy đây đâu phải là điều may mắn đâu?
Dì Vinh vẫn không nhìn Hân.
- Dì dấu con điều gì?
- Dì xin lỗi cháu, dì không thành thật với cháu về chuyện mẹ cháu. Vì sao mẹ cháu chết.
- Con tưởng mẹ con chết vì bị sưng ruột dư rồi bể ra chết? Ba con cũng nói như vậy.
- Không phải vì sưng ruột dư.. mà vì có thai ngoài dạ con.
- Có bầu? Làm sao chuyện đó xảy ra được khi mẹ con cấm cung ở trong dưỡng trí viện?
- Mẹ cháu không hề nói người đàn ông đó là ai. Chúng ta cũng không biết ai là người làm mẹ cháu.. có thai. Sau khi mẹ cháu chết, lúc dọn phòng mẹ cháu người ta tìm thấy đủ thứ dấu trong phòng, từ rượu mạnh đến nữ trang quý giá, đồ trang sức.. Dì nghĩ là mẹ cháu đã đánh đổi.. chuyện xác thịt để lấy những thứ này.
- Nhưng mẹ cháu chỉ là nạn nhân. Mẹ cháu bị điên!
- Đó là điều bác sĩ tâm thần nói ở tòa án. Nhưng Hân à, dì thấy mẹ cháu không bị tâm thần gì cả, mà cũng chẳng điên. Mẹ cháu chán cuộc sống êm đềm của một người mẹ, một người vợ. Em trai cháu thì quấy khóc suốt ngày. Mẹ cháu luôn luôn muốn là trung tâm điểm của mọi chú ý. Mẹ cháu quen thấy được những người đàn ông khác ngưỡng mộ. Điều này làm mẹ cháu vui. Nay bị xiềng xích vì một ông chồng và 2 đứa con. Tại tòa án, mẹ cháu khai không nhớ mình đã hành động ra sao, nhưng người hàng xóm đã nhìn thấy. Ông hàng xóm nhìn thấy mẹ cháu bồng em trai cháu ra ban-công rồi ném em cháu xuống dưới. Không phải tuột tay đánh rơi mà ném.. từ tầng thứ hai xuống đất. Em trai cháu lúc đó mới được có 3 tuần tuổi. Đó là một đứa bé trai thật đẹp, như cháu. Dì đã tạ ơn Chúa là ngày đó dì đang trông cháu.. Nếu không chắc cháu cũng không còn đến bây giờ.