← Quay lại trang sách

Chương 3

Trời mưa tạt vào cửa kính của nhà bếp trong lúc Hân và Lily làm bánh. Lily phụ mẹ làm bánh cho party ngày mai trong lớp sửa soạn vào mẫu giáo của nó.

Khi bánh đã chín, Lily ngồi ăn bánh ngon lành trong lúc Hân nhìn chiếc đàn vĩ cầm của mình. Từ sau biến cố con mèo chết, nàng không dám đụng vào đàn hay giá nhạc. Nhưng nàng phải tập cho kỳ trình diễn sắp tới.

Hân để đàn lên vai. Chiếc đàn như một người bạn cũ khi nàng thử âm thanh. Thay vì phải tập bài nhạc sắp trình diễn, nàng lại tìm bản nhạc mua ở Rome “Incendio”. Những đoạn nhạc trong bài này cứ quanh quẩn trong đầu nàng mấy ngày hôm nay. Nàng muốn nghe lại bài nhạc này mà Hân nhớ là rất hay.

Mà đúng thế, những âm thanh từ chiếc đàn vĩ cầm trên tay Hân nghe như những tiếng kêu của một tâm hồn tan nát, một tình yêu bị đánh mất. Những âm hưởng cho những hình ảnh đồi núi, rừng rậm âm u ma quái. Rồi nỗi buồn chuyển qua như bị khích động. Những nốt nhạc nhanh hơn, lên xuống dữ dội. Tay của Hân tê đi. Đột nhiên mọi nốt nhạc lạc điệu. Tay cầm đàn không vững nữa. Hân cố gắng, rồi cố gắng..

Nàng chỉ còn nghe tiếng mình hét.

Nàng nhìn xuống chân mình. Ngay đùi, một mảnh thủy tinh sáng quắc cắm vào thịt nàng. Trong cái đau, nàng nghe thấy tiếng ai nói một cách bình thản, cứ lập đi lập lại mà nàng không nhận ra tiếng của ai. Cho đến khi Hân nhìn thấy đôi môi mấp máy của Lily nàng mới biết đấy là tiếng của con bé. Lily nhìn Hân bằng cặp mắt bình thản.

Hân hít một hơi thật mạnh rồi với tất cả can đảm, nàng rút mảnh thủy tinh ra khỏi đùi. Hân khóc òa lên vì đau. Máu ở vết thương trào ra. Rồi nàng không còn biết gì nữa.

Hân mở mắt mà chỉ nhìn thấy lờ mờ dưới ảnh hưởng của thuốc giảm đau. Nàng nghe thấy tiếng chồng mình nói với dì Vinh đàng sau bức màn. Giọng Rob như người hết hơi, chắc chàng chạy vào bệnh viện. Dì Vinh đang cố trấn tĩnh Rob.

- Nó không sao cả đâu. Chỉ cần khâu mấy mũi và chích thuốc ngừa sài uốn ván thôi. Trán Hân hơi bị sưng chút xíu chắc do té đập đầu vào bàn khi xỉu. Nhưng khi nó tỉnh dậy, nó gọi dì. Dì tới liền và đưa Hân vào bệnh viện.

- Dì có chắc là Hân không bị sao?

- Nếu cháu mà nhìn thấy máu dưới sàn thì cháu sẽ hiểu. Chắc vết thương đau lắm. Nhưng bác sĩ nói không sao, không bị nhiễm trùng.

- Vậy thì cháu đưa Hân về nhà được?

- Được, được, nhưng mà..

- Nhưng mà sao?

Dì Vinh nói nhỏ gần như thầm thì với Rob:

- Dì rất lo cho Hân.. ngồi trong xe nó nói..

- Mẹ.. Mẹ ơi? – Tiếng Lily.

- Suỵt... mẹ cháu đang nghỉ. Con phải yên lặng. Lily, ở đây! Không được!

Chiếc màn bị kéo sang một bên, Lily hiện ra.

Hân kêu lên:

- Dì! Làm ơn giữ nó!

Dì Vinh bế Lily lên nói với Hân:

- Dì giữ Lily tối nay nghe. Lily, tối nay con chơi với bà. Mình sẽ chơi nhiều trò chơi vui lắm.

Lily vẫn giơ tay đòi mẹ nhưng Hân quay mặt đi, sợ không dám nhìn mặt con gái. Khi dì Vinh bế Lily đi rồi, người Hân vẫn cứng đờ vì.. sợ! Nàng tưởng đâu mình ngừng thở.

Rob đứng cạnh bên giường, vuốt tóc nàng mà Hân không cảm thấy gì cả.

- Anh đưa em về nhà. Anh sẽ mua đồ ăn, chỉ có hai đứa mình.

Hân thầm thì:

- Con mèo chết không phải là một sự tình cờ..

- Em nói gì vậy?

- Lily tấn công em. Nó làm với chủ ý.

- Có thể em tưởng như vậy, nhưng con mới có 3 tuổi. Nó quá nhỏ để hiểu chuyện gì xảy ra.

- Nó lấy mảnh kính và đâm em..

- Nó lấy kính ở đâu?

- Sáng nay em làm vỡ bình hoa, em ném những mảnh vỡ vào thùng rác. Lily vào thùng rác và tìm thấy.

- Nhưng em có nhìn thấy con hành động như vậy không?

- Tại sao nghe cứ như là anh trách em?

- Anh.. anh chỉ muốn hiểu xem chuyện xảy ra thế nào?

- Em kể cho anh nghe đó. Nó đâm em xong rồi còn nói.

- Con nó nói gì?

- Nó cứ nói đi nói lại hoài: “Làm mẹ đau”.

Rob nhìn Hân như thể nàng là một người điên và không chừng nàng sẽ chồm lên và tấn công chàng. Bởi vì chẳng có người mẹ nào lại sợ đứa con bé bỏng 3 tuổi của mình cả. Chàng lắc đầu không biết phải giải thích thế nào về những điều Hân vừa mô tả.

Cuối cùng chàng cũng phải nói:

- Tại sao nó lại nói như vậy? Hiện giờ thì con nó đang khóc và đòi em kìa. Con nó yêu em lắm.

- Em không biết nữa..

- Mỗi khi con nó đau hay con nó ốm, nó gọi ai? Chỉ gọi em. Em là trung tâm điểm của con.

- Nó nghe em hét. Nó nhìn thấy vết thương em chảy máu. Em nhìn con mà có thấy gì là yêu thương từ nó đâu?

Rob nhìn Hân sững sờ. Một lúc, chàng nói:

- Thôi em nghỉ đi. Anh đi tìm y tá để xem bao giờ thì anh đưa em về nhà được.

Rob ra khỏi phòng. Hân nằm yên mệt mỏi. Những thứ thuốc giảm đau làm đầu óc Hân mê muội. Nàng muốn ngủ mà không ngủ được vì chung quanh nàng bao nhiêu tiếng động, người đi ra kẻ đi vào luôn luôn. Có tiếng con nít khóc ở đâu đó. Hân nhớ lại một tối kia, vợ chồng nàng phải đưa Lily vào phòng cấp cứu. Lúc đó Lily mới được 2 tháng và sốt li bì. Con bé chẳng khóc gì, cứ nằm im lìm. Nàng lại nhớ con.

- Bà Adams?

Hân mở bừng mắt, nhìn thấy một người đàn ông còn trẻ đứng cạnh giường. Cậu ta đeo kính, mặc áo như bác sĩ. Bảng tên đeo ở túi áo: Bác Sĩ Eisenberg. Trông chẳng có vẻ gì là bác sĩ mà trông như học trò trung học.

- Tôi mới nói chuyện với chồng bà. Ông ấy nghĩ là tôi nên nói chuyện với bà về chuyện đã xảy ra cho bà ngày hôm nay.

- Tôi có nói với bác sĩ.. gì đó, tôi quên tên rồi.

- Đó là bác sĩ phòng cấp cứu. Ông ta chỉ quan tâm đến vết thương của bà. Phần tôi, tôi muốn nói chuyện với bà để hiểu câu chuyện xảy ra như thế nào, và tại sao bà lại nghĩ con gái bà là người đã làm bà bị thương.

- Ông là bác sĩ nhi khoa?

- Không tôi là bác sĩ thường trú môn tâm thần.

- Nhưng chuyên về trẻ con?

- Không, người lớn. Tôi hiểu là bà đang rất bực bội và buồn phiền.

Hân phá lên cười với sự giận dữ:

- À ra thế! Con gái tôi đâm tôi đến bị thương, và bây giờ tôi cần cố vấn về tâm thần.

- Chuyện đã xảy ra như vậy ư? Con gái bà đâm bà?

Hân kéo chăn cho người bác trẻ thấy vết thương ở chân đã được băng bó, rồi nói:

- Tôi biết là tôi không có tưởng tượng là mình đã được băng bó.

- Tôi có đọc hồ sơ của bà. Bà bị thương cũng khá nặng. Còn vết bầm trên trán thì sao?

- Tôi xỉu. Tôi thấy máu là chóng mặt. Tôi nghĩ là tôi xỉu và đập đầu vào bàn.

- Nói cho tôi nghe về con gái của bà. Lily. Chồng bà nói với tôi là Lily 3 tuổi.

- Đúng vậy.

- Lily có làm như vậy bao giờ chưa?

- Cách đây 2 tuần có xảy ra một lần.

- Về con mèo. Chồng bà có kể với tôi.

- Bác sĩ thấy là chúng tôi có vấn đề. Đây không phải là lần đầu tiên.

- Bà là người duy nhất chứng kiến hành động của Lily?

Những câu hỏi của ông ta làm Hân phải suy nghĩ. Chẳng lẽ ông ta thấy đây là vấn đề của một sự suy diễn? Rằng người khác có thể nhìn chuyện xảy ra một cách khác? Điều tự nhiên là ông ta thấy rằng một đứa trẻ 3 tuổi vô tội. Vài tuần lễ trước, Hân không bao giờ tin rằng con gái yêu quý của mình lại có thể hành động một cách hung bạo như vậy!

- Ông chưa gặp Lily phải không?

- Chưa. Nhưng chồng bà bảo tôi cô bé rất đáng yêu và là một đứa trẻ vui vẻ.

- Đúng thế. Ai gặp Lily cũng yêu cháu cả.

- Khi bà nhìn Lily thì bà thấy gì?

- Nó là con gái của tôi. Dĩ nhiên tôi thấy con gái tôi rất hoàn hảo, nhưng..

- Nhưng sao?

Hân nói như nghẹn lời:

- Lily thay đổi..

Người bác sĩ không nói gì mà chỉ viết xuống hồ sơ của Hân.

- Kể cho tôi nghe ngày Lily ra đời. Có gì rắc rối không? Sanh có khó không?

- Tôi đau lâu rồi mới sanh. 18 tiếng. Nhưng sau đó mọi sự tốt đẹp.

- Lúc đó bà nghĩ gì về chuyện sanh con?

- Ông muốn hỏi là ngoài sự mệt nhọc, đau đớn thể xác lúc sanh?

- Tôi muốn nói là về vấn đề cảm xúc. Khi lần đầu tiên bà nhìn thấy cháu nhỏ.

- Ý ông muốn hỏi là tôi có muốn đứa con này hay không chứ gì?

Ông ta chờ đợi Hân trả lời. Những câu hỏi như những bãi mìn đã giăng sẵn mà nàng có thể sơ xẩy đạp trúng mìn. Nếu nàng trả lời sai thì có nghĩa nàng là một người mẹ xấu hay không?

Ông ta nói nhẹ nhàng:

- Không có câu trả lời nào là sai cả.

- Tôi muốn đứa con gái của tôi chứ. Chúng tôi cố gắng thử bao nhiêu lần để có con. Khi Lily ra đời đây là món quà ý nghĩa và vô giá nhất mà cuộc đời đã đem đến cho tôi.

- Vậy là bà vui mừng..

- Dĩ nhiên là tôi vui mừng, chúng tôi sung sướng và.. hơi sợ..

- Tại sao?

- Bởi vì tự nhiên tôi phải có trách nhiệm với sinh vật bé bỏng này. Một con người với linh hồn riêng của nó. Một người mà tôi chưa biết mấy.

- Khi bà nhìn đứa con mới sinh bà thấy gì?

- Một đứa bé gái rất đẹp nhưng chẳng có tóc gì cả. – Hân bật cười- nhưng thật hoàn hảo.

- Bà nói rằng đứa bé có linh hồn riêng, một người mà bà không biết mấy?

- Bởi vì mình không biết trẻ nhỏ này sẽ ra sao? Không biết nó có yêu mình không? Mình chỉ biết chờ và xem lớn lên nó ra sao.

Người bác sĩ lại cúi xuống hí hoáy viết vào hồ sơ.

Hiển nhiên Hân đã nói một điều gì hay ho nên ông ta mới viết xuống? Nàng không biết những câu hỏi còn kéo dài bao lâu. Thuốc tê bắt đầu tan và nàng thấy đau.

- Bà nghĩ tâm hồn Lily ra sao?

- Tôi không biết.

Ông ta nhìn Hân. Nàng thấy ngay là câu trả lời của mình đi ngoài dự kiến của ông ta. Một người mẹ thương yêu con sẽ bảo con mình tử tế, hiền hòa.. Câu trả lời của nàng bỏ ngỏ cho nhiều “những có thể”..

- Lúc còn nhỏ Lily ra sao? Ăn ngủ có dễ dàng không?

- Không. Nó rất ít khóc, gần như không khóc. Lúc nào cũng cười, cũng vui vẻ. Lúc nào cũng muốn được bồng, được ôm ấp. Tôi không bao giờ nghĩ rằng làm mẹ lại dễ dàng như vậy.

- Lớn hơn thì sao?

- Cũng vậy cho đến khi..

Hân nhìn xuống vết thương của mình và không muốn nói tiếp nữa.

- Tại sao bà nghĩ là Lily tấn công bà?

- Tôi không biết. Chúng tôi vui với nhau cả ngày. Làm bánh với nhau. Lily ngồi ở bàn ăn bánh, uống nước cam.

- Bà nghĩ là Lily lấy mảnh kính vỡ ở thùng rác?

- Thì chỉ có ở chỗ đó.

- Bà đã không nhìn thấy?

- Lúc đó tôi đang tập dượt đàn. Mắt tôi chỉ nhìn bản nhạc.

- À phải rồi, chồng bà nói với tôi bà là nghệ sĩ chuyên nghiệp. Bà chơi với ban nhạc?

- Tôi chơi vĩ cầm, ngồi hàng ghế thứ nhì. Ban nhạc toàn phụ nữ. Mấy tuần trước chúng tôi trình diễn ở Rome.

Điều này dường như gây ấn tượng cho ông ta. Trình diễn quốc tế bao giờ cũng làm người ta coi trọng. Cho đến khi họ biết số tiền ít ỏi mà ban nhạc được trả.

Hân giải thích:

- Khi tôi tập đàn tôi rất chuyên tâm. Có lẽ vì thế tôi không biết là Lily đứng lên đi vào bếp.

- Bà có nghĩ là Lily khó chịu vì bà mất thì giờ tập đàn? Trẻ con thường bực bội khi thấy mẹ nó nói chuyện điện thoại hay mải mê trên computer bởi vì chúng muốn được người mẹ chú ý.

- Nó chưa bao giờ bực bội như vậy cả.

- Có thể lần này khác. Có thể lần này bà chuyên tâm nhiều hơn.

Hân suy nghĩ một lúc:

- Bản nhạc này làm tôi căng thẳng. Bản nhạc mới và khó với nhiều thách thức. Khi tôi chơi phần thứ hai rất khó khăn.

Hân nhớ đến phần 2 của bản luân vũ, nàng đã phải cố gắng hết mình ra sao. Nhữn ngón tay của nàng đã cứng lại làm Hân mất kiểm soát. Cái tựa bài hát là Incendio, có nghĩa là lửa nhưng những ngón tay của nàng thì lạnh buốt như đá.

- Bà Adams? Sao vậy? Bà muốn nói gì với tôi?

- Hai tuần lễ trước, cái ngày mà Lily giết con mèo, tôi cũng chơi cùng bài nhạc đó.

- Bài nhạc đó loại gì?

- Luân vũ. Tôi mua từ Rome. Bản nhạc viết tay trong tập nhạc tôi mua từ một tiệm bán đồ cổ ở Rome. Có sự trùng hợp không?

- Tôi không nghĩ là vì bài nhạc mà ảnh hưởng đến thái độ của Lily.

Nàng thấy căng thẳng khi nhớ lại.

- Tôi tập violin hoài mà Lily có sao đâu. Nhưng bản nhạc này khác. Tôi mới chơi có 2 lần mà đều xảy ra..

Ông ta cứ chăm chú nhìn Hân không nói gì.

- Mô tả bản nhạc cho tôi nghe. Bà nói là bài luân vũ?

- Bài nhạc nghe có vẻ.. ma quái. Ông có biết gì về âm nhạc không?

- Tôi chơi piano. Bà cứ nói đi.

- Lúc đầu bài nhạc rất chậm, êm ả. Tôi vẫn tự hỏi bài nhạc này có thật sự viết để cho người ta khiêu vũ không? Nhưng rồi càng đi vào những đoạn sau thì càng rắc rối. Có những đoạn hợp âm rất quỷ quái.

- Quỷ quái là sao?

- Thời trung cổ, những loại hợp âm này bị coi là ma quỷ và bị cấm không được dùng trong âm nhạc nhà thờ bởi vì nghe rất rối loạn và kinh khủng.

- Bài nhạc luân vũ này nghe không êm tai?

- Và rất khó chơi, nhất là những nốt nhạc cao.

- Cao lắm sao?

- Đối với những người chơi vĩ cầm thì những nốt nhạc này quá cao!

- Khi bà chơi bản nhạc này, đến nốt nhạc nào thì Lily tấn công bà? Có phải trong những đoạn nốt nhạc cao?

- Tôi nghĩ vậy. Tôi nhớ là tôi lật sang trang thứ hai.

- Ai là bác sĩ nhi đồng của Lily?

- Bác sĩ John. Chúng tôi đem Lily lại khám tuần trước. Ông ấy bảo mọi sự bình thường.

- Tôi sẽ gọi điện cho ông ta nếu bà cho phép. Tôi nghĩ nên có thêm một bác sĩ chuyên về thần kinh.

- Cho Lily sao? Tại sao?

- Cứ thử xem. Có thể bản nhạc đó là chìa khóa của mọi sự đã xảy ra.

Đêm đó khi Rob đã ngủ say, Hân xuống dưới nhà, đi ra phòng khách. Chồng Hân đã dọn sạch những vết máu, thảm chỉ còn hơi ướt. Giá nhạc vẫn yên đó với bản nhạc Incendio.

Dưới ánh đèn vàng nhỏ ở góc phòng khách, khó nhìn những nốt nhạc nên Hân mang bản nhạc ra bếp để xem kỹ hơn. Nàng cũng không biết là mình tìm gì trong bản nhạc này. Chỉ là một bản nhạc viết tay bình thường bằng bút chì. Chẳng có gì là bất thường cả. Thế mà nó đã ảnh hưởng đến gia đình nàng, thay đổi con gái nàng thành một người khác và tấn công Hân. Kẻ đó gây cho Hân sự sợ hãi.

Bỗng dưng Hân muốn xé nát bản nhạc, muốn đốt nó cháy thành than để nó không hãm hại gia đình nàng nữa.

Hân mở lò gas. Lửa phụt lên nhưng nàng không thể đốt bản nhạc được! Đây có lẽ là bản nhạc luân vũ duy nhất còn sót lại trên thế gian này mà nàng đã thích ngay khi thấy nó.

Nàng tắt bếp.

Một mình đứng trong bếp, Hân nhìn bản nhạc, nàng có cảm tưởng sức mạnh từ bản nhạc như lửa đang bùng lên.

Nàng tự hỏi: “Bản nhạc này đến từ đâu?”