← Quay lại trang sách

Chương 1 TAY GIẢ

Nếu cho tôi một cơ hội, tôi muốn trở lại thời điểm nhìn thấy cửa hang ngày hôm đó. Tôi muốn khuyên bản thân đừng tò mò, càng đừng nên xuống dưới ấy… Như thế, có thể tôi sẽ không rơi vào hoàn cảnh hiện tại, bị nhốt ở đây, và trước mặt là quái thú…

(Trích: Hang động)

Năm năm sau.

Phía Nam ngoại ô thành phố Cửu An.

Ông Điền bắt đầu hơi hối hận vì mình nhận chạy cuốc xe này.

Thông thường chẳng tài xế nào muốn dừng xe cho hai thanh niên kéo theo chiếc va li to đùng vẫy tay gọi xe vào lúc quá nửa đêm ở đường ngoài vành đai như thế này. Nhưng ông lại dừng xe. Nguyên nhân là do buổi tối đã không có khách, giờ còn không chịu dừng xe thì có lỗi với nồi canh dê trong bữa tối của mụ vợ quá. Ông hỏi, hai người họ bảo muốn đến hồ chứa nước. Thông thường vào giờ này không tài xế nào chịu lái xe đến nơi vắng vẻ như thế. Nhưng ông Điền vẫn để họ lên xe. Nguyên nhân vì tháng này kiếm được ít tiền quá, trong khi tháng sau con trai ông lại phải thay đồng phục mới. Tuy nói là vậy, nhưng khi xe chạy đến Đường vành đai 4 thì ông bắt đầu hối hận. Dưới ánh đèn xe, con đường núi khúc khuỷu, ngoằn ngoèo, tiếng mèo kêu từ cánh rừng văng vẳng vọng tới. Hai vị khách ngồi phía sau chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt vô cảm khiến sống lưng ông gai lạnh.

“Hai cậu định đến đó làm gì?” Ông Điền thu hết can đảm, cố nặn ra nụ cười, hỏi vị khách phía sau.

Đổi lại là sự im lặng kéo dài còn khiến người ta thấy đáng sợ hơn. Qua gương chiếu hậu, ông nhìn thấy hai người nọ đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.

“Đến đó bơi.” Mười mấy giây sau, một trong hai người họ mới trả lời.

Vào mùa này, giờ này, đến hồ nước hoang phế để bơi?

Ông Điền túa mồ hôi lạnh. Ông bắt đầu đoán già đoán non xem trong chiếc va li to kia chứa thứ gì: To thế này… liệu có phải chứa người chết chăng…

Càng nghĩ càng sợ, ông chẳng muốn chạy xe tiếp nữa. Nhưng muốn trốn cũng chẳng biết trốn đi đâu, ông đành tự an ủi bản thân: Khi hai người họ chuyển va li lên xe, ông cũng không thấy xe đầm hơn bao nhiêu, không khéo đó chỉ là chiếc va li rỗng…

Đợi chút!

Một ý nghĩ rùng rợn chợt ập đến, muốn né cũng không né kịp: Nếu chiếc va li kia rỗng… thì liệu có phải nó dùng để đựng mình không?!

Chính lúc đó, một bàn tay chợt vỗ lên vai ông.

Khoảnh khắc ấy, tất cả các thông tin giết tài xế cướp taxi mà ông từng nghe trên kênh giao thông đều dội thẳng vào não bộ. Ông vội vàng thắng gấp. Cảnh tượng duy nhất hiện ra trong đầu ông lúc bấy giờ là hình ảnh vợ con đang đợi mình về nhà…

Ngày đầu tiên, khoảng 5 giờ 30 phút sáng.

Anh Tứ ngồi trên thành cầu bằng đá, vòng hai tay ôm lấy cơ thể, mắt thất thần nhìn về phía trước. Sắc trời còn chưa sáng hẳn, bên bờ sông phía xa thấp thoáng bóng người đi tập thể dục buổi sáng, trông chập chờn ẩn hiện như những hồn ma bóng quế. Khí lạnh khiến sương mù trên mặt sông vấn vít như làn khói, làm anh nhớ đến miếng giấy bạc đã đưa đẩy cuộc đời mình vào ngõ tối. Anh không nhịn được, bắt đầu tưởng tượng xem chết chìm dưới sông sẽ có cảm giác gì.

Anh rùng mình, rồi vứt đầu mẩu thuốc lá đi, móc chai rượu đế trong túi xách ra, tu liền một mạch hết nửa chai.

“Không ngờ lại đi đến bước đường này…”

Đương nhiên anh Tứ biết tự sát sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho người thân, nhưng nếu anh không chết, e rằng sẽ còn gây ra nhiều phiền phức hơn. Hai đời nhà anh đều làm cảnh sát, bạn bè, người thân cũng toàn là cảnh sát. Nếu chuyện này bị công bố vào thứ Hai thì mặt mũi anh còn biết để vào đâu?

Người ta sẽ bình phẩm thế nào về anh?

Bại hoại?

Mất mặt?

Anh cũng xứng làm cảnh sát?!

“Mình là cảnh sát!” Một giọng nói không cam lòng len lỏi chui ra từ huyệt đan điền, rồi thoát khỏi đôi môi đang mím chặt. Anh ném mạnh chai rượu ra xa, “Ông đây chính là cảnh sát!”

Choang!

Bờ sông đột nhiên bừng sáng, một luồng ánh sáng rọi thẳng đến chỗ anh. Lúc này, anh mới nhìn rõ chiếc máy xúc đang đậu sừng sững ở đó. Từ xa có bóng người hớt hải chạy đến gần, anh ta chạy lên cầu, nắm lấy tay anh.

“Ôi chà! Chất lượng phục vụ của cảnh sát Cửu An tốt thật đấy, vừa mới báo cảnh sát xong mà cảnh sát đã kịp thời chạy đến đây luôn rồi sao?”

Đến hồ nước, ông Điền ngây người nhìn tờ một trăm tệ trên ghế phụ lái.

Không ngờ hai người khi nãy vứt lại tiền rồi xuống xe.

Họ đứng trên bờ, cách hồ nước không xa, châm đèn cacbua, lấy bộ quần áo màu đen và một vài thiết bị sáng loáng trong va li ra, giúp nhau mặc quần áo, rồi sau đó là tiếng nhảy xuống nước đánh “ùm”.

Thì ra là đi lặn.

“Đồ thần kinh!” Ông Điền cười thầm, không rõ đang mắng hai người kia hay mắng chính mình khi nãy thần hồn nát thần tính.

Cất tờ tiền một trăm tệ đi, ông mỉm cười thỏa mãn, xoay chìa khóa khởi động xe, chuẩn bị lái về nhà. Cuối cùng đêm nay cũng không hoài công vô ích.

Tiếng động cơ vang lên khô khốc từng hồi. Xe không khởi động được. Ông Điền chửi đổng một câu, rồi nổ máy lần nữa, nhưng vẫn thất bại.

Ông bắt đầu thấy quái lạ.

Khởi động đến lần thứ ba, thứ tư mà xe vẫn không nhúc nhích.

“Gặp ma à? Vừa mới bảo dưỡng xong mà…”

Ông không thể không thừa nhận mình nhát gan. Giữa cảnh tắt lửa tối đèn ở nơi rừng sâu núi thẳm thế này mà xe lại không khởi động được, điều này khiến ông không khỏi liên tưởng tới những vị khách không mời mà đến…

Chợt những tiếng đập cửa dồn dập vang lên từ bên ngoài. Ông quay đầu lại thì thấy một bóng người ướt sũng đang hoảng hốt đập ầm ầm lên cửa kính xe. Ông Điền hét thất thanh, hồn bay phách lạc. Ông chắc mẩm đây chính là con ma chết đuối trong truyền thuyết đang lừa gạt người phàm đến bên bờ hồ, rồi đẩy người ta xuống nước đòi mạng đây mà. Sắc mặt ông trắng bệch như tờ giấy, ông bất giác lùi về sau, bàn tay vốn dĩ đang nắm chặt cửa xe, giờ ma xui quỷ khiến thế nào lại chạm vào nút điều khiển cửa sổ hạ xuống. Toàn thân ông Điền run lẩy bẩy, trơ mắt nhìn cánh cửa sổ xe ô tô đang từ từ hạ xuống…

“Bác tài!” Kết cục này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông, “Mau báo cảnh sát!”

Giờ đây, ông Điền thấy vị hành khách này hoàn toàn không còn vẻ trấn tĩnh và thần bí như lúc mới lên xe. Anh ta hoảng sợ đến mức mất hồn mất vía, mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy. Không rõ anh ta run rẩy vì nhiệt độ dưới nước quá lạnh hay vì cảnh tượng vừa nhìn thấy khi nãy: trong dòng nước xanh sẫm, chân anh ta móc phải vật gì đó, anh ta cố sức giãy giụa, một chất lỏng đặc sệt màu đen liền túa ra, tiếp đó là mẫu xương trắng ởn, thứ bọt khí rùng rợn không ngừng chảy ra ùng ục. Hai người họ nhìn thấy xung quanh mình có vô số chiếc túi như thế, túi nào cũng bị buộc dây thừng thả thõng xuống, trôi nổi theo dòng nước, nom chẳng khác nào một khu rừng chết chóc.

“Xác chết.”, giọng anh ta run run, “nhiều xác chết lắm…”

Một tiếng sau, cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu vực hồ nước nhân tạo. Họ dựng một cột đèn pha rất lớn bên bờ hồ. Các thành viên đội lặn liên tục nhảy xuống hồ rồi lại trồi lên, trục vớt những “di vật” không lành.

Cuối cùng, vào lúc sáng sớm, đội pháp y xác nhận họ đã phát hiện có tới sáu mươi mốt thi thể ở trong hồ chứa nước.

“Mấy năm nay, ngành xây dựng làm ăn khó khăn quá!” Ông chủ thầu họ Lương vội vàng rút thuốc mời anh Tứ, ông ta đang đi theo anh Tứ đến hiện trường xảy ra vụ án, “Mãi mới trúng được một gói thầu thì không đủ vốn, không đủ nhân công. Mãi mới huy động được đầy đủ nguồn lực thì vừa xúc xẻng đầu tiên, công nhân lại phát hiện ra thứ này. Anh nói xem, thế chẳng phải là tôi… Đồng chí cảnh sát, vụ này mất khoảng bao lâu?”

“Khó nói lắm”, anh Tứ xua tay, rút thuốc lá trong túi ra, “có phải điện thoại di động đâu cơ chứ? Không thể có chuyện vứt nó ở đây rồi cứ thế về nhà được, đúng không? Còn phải tìm các bộ phận khác nữa…”

“Anh xem áng chừng mất khoảng bao lâu?” Mặt ông chủ Lương liền chảy dài.

“Phải xem đã.” Anh Tứ bước đến bên cạnh chiếc máy xúc, chỉ xuống phía dưới hồ, hỏi, “Ở đây hả?”

“Đúng vậy! Chính là ở đây! Anh thấy không.”

Anh Tứ nhận chiếc đèn pin từ tay ông chủ thầu, chiếu đèn về phía mặt sông. Ánh đèn pin xua tan các nguồn sáng khác, mặt sông đục ngầu và tối thui như mực. Quầng sáng của đèn pin quét qua quét lại trên mặt nước, quét qua rác rưởi nổi lềnh phềnh, quét qua những phiến đá đứng sừng sững, qua những cọng lá của đủ các loài thực vật, cuối cùng dừng lại. Anh Tứ đại khái đã nhìn rõ đó đúng là cánh tay người, nó chìm trong dòng nước nông ở ven bờ, vướng phải các cành cây nên mắc cạn tại đó. Nhìn độ lớn nhỏ, có thể phỏng đoán đó là tay của phụ nữ, nhưng không nhìn rõ màu sắc móng tay nên không thể đưa ra phán đoán chính xác 100%.

Anh chợt thấy buồn nôn, vội đứng thẳng người.

“Đồng chí cảnh sát!” Ông chủ Lương lại đưa điếu thuốc cho anh Tứ, “Tôi ấy à, cũng từng xem trên tivi, nên hiểu đôi chút về công tác phá án, chúng ta không được phá hủy hiện trường vụ án, đúng không? Bởi vậy mấy thứ này, có phải anh sẽ tự mình… à ừm… thế…”

“Anh giục tôi chỉ tổ tốn nước bọt.” Anh Tứ nhanh chóng dập tắt ý muốn để công trình sớm hoạt động trở lại của ông chủ Lương, “Phải đợi bác sĩ pháp y xuống trục vớt, tôi mò xuống đó cũng sẽ làm hiện trường vụ án bị xáo trộn.”

“Vậy khi nào bác sĩ pháp y mới đến?”

“Bác sĩ pháp y đến cũng đã xong đâu, phải phong tỏa đường sông, lúc nào vớt hết thì lúc đó mới xong…”

Ông chủ Lương không nói gì, nhưng bước chân thể hiện rõ nỗi sốt ruột. Anh Tứ ngồi trên máy xúc, lẳng lặng hút thuốc, cố gắng đè nén cảm khó chịu đang dâng trào. Vài phút sau, cảm giác buồn nôn cũng hết, nhưng đầu anh lại bắt đầu đau.

“Đến rồi kìa!” Vừa nghe ông chủ Lương kêu lên, anh Tứ đã thấy đèn của cảnh sát chiếu sáng cả bờ sông. Anh nhìn thấy hai bóng người bước lại gần.

“Anh Tứ? Sao anh lại ở đây?” Người đi trước tên là An Tái Vinh, thường gọi là Tiểu An, ở Đội 1.

“Đang đi lòng vòng quanh đây thì vừa hay gặp vụ này…” Anh Tứ đáp hàm hồ cho qua chuyện.

“Tình hình cụ thể thế nào?” Người đi phía sau là anh Dương bác sĩ pháp y.

Anh Tứ đưa cho anh Dương điếu thuốc, hỏi, “Hôm nay anh trực à?”

“Đừng nhắc chuyện này nữa! Hội anh Lưu hôm nay đi hiện trường cả rồi nên họ đành gọi tôi thế chân.” Anh Dương liên tục lắc đầu, “Cậu hết ca trực rồi sao không về nhà mà ngủ, còn quanh quẩn ở đây làm gì?”

“Không ngủ được…”

“Hôm nay người trên Cục tìm cậu có chuyện gì thế?” Anh Dương rít hai hơi thuốc, rồi đột nhiên hỏi.

“Vẫn là chuyện xét nghiệm nước tiểu lần trước ấy mà…” Anh Tứ gượng gạo trả lời.

“Cậu phải giải thích đâu ra đấy cho người ta, chớ động tí là mắng ầm lên, cái tính của cậu ấy à…” Anh Dương càm ràm hồi lâu, anh Tứ chỉ gật đầu lắng nghe, không đáp lời. Mãi đến khi nói mỏi miệng, anh Dương mới ho một tiếng, rồi dụi tắt thuốc lá, bảo, “Thôi, mau bắt tay vào việc nào, tình hình ra sao?”

“Thấy một cánh tay, bị chặt ở đoạn này…” Anh Tứ vừa nói vừa chỉ lên cánh tay mình.

“Nổi hay chìm?”

“Chìm…”

Anh Dương nhíu mày, bật đèn pin, đến ven sông quan sát một lát, sau đó cúi người xuống, chậm rãi dò dẫm từng bước. Cuối cùng, anh cầm thứ đó lên.

“Tôi biết ngay mà!” Anh Dương vứt nó xuống mặt đất, rồi nói, “Nếu là tay thật thì đã trương phềnh lên từ lâu rồi.”

Anh Tứ vừa nhìn liền đỏ mặt.

Hóa ra chỉ là cánh tay giả.

“Lần sau, trước khi báo cảnh sát thì phải tìm hiểu kỹ sự việc đã nhé!” Tiểu An liếc nhìn anh Tứ, rồi quay sang giáo huấn ông chủ Lương, “Lãng phí công sức của cảnh sát!”

“Vâng! Vâng!” Ông chủ Lương cười tươi rói, “Chắc chắn sẽ về nghiêm khắc dạy dỗ lại cấp dưới, lần sau tuyệt đối không để xảy ra tình trạng này nữa…”

“Cũng tại tôi không nhìn kĩ…” Anh Tứ không biết giấu mặt vào đâu, lên tiếng xin lỗi anh Dương.

“Thôi thôi!” Anh Dương xua tay, “Tất cả về nghỉ đi, không ai chết là may rồi…”

“Nặng thật đấy!” Tiểu An cầm cánh tay giả lên ước lượng, “Món này mà dám vứt lung tung lại chẳng dọa người ta sợ chết khiếp mới lạ. Tôi mà tóm được đứa thất đức đó thì nhất định phải dạy cho nó một bài học mới được.”

Bỗng nhiên, anh Tứ nhìn chằm chằm vào một điểm. Anh cầm cánh tay giả lên, thần người quan sát hồi lâu. Cánh tay giả này được chế tạo rất tinh xảo, da làm bằng cao su tổng hợp mà sờ vào giống hệt da thật, trên cánh tay còn khắc hình bông hoa hồng.

“Người này…”, anh Tứ lẩm bẩm tự nói với mình “hình như mình quen…”

“Hả?” Anh Dương nhướng mày, “Quen thế nào?”

“Cũng không dám chắc lắm, có khi nhớ nhầm…” Anh Tứ định thần trở lại, ngượng ngùng lắc đầu, “Tôi đem nó về chỗ tôi được không?”

“Được! Dĩ nhiên là được…” Tiểu An gật đầu đồng ý mà không hiểu vì sao anh Tứ lại muốn mang “của nợ” này về.

Máy xúc phát ra tiếng động ầm ầm. Ông chủ Lương được phép tiếp tục xây dựng công trình đúng như ông ta mong muốn.

“Đúng là anh Tứ trong lời đồn…” Bước đến gần xe cảnh sát, Tiểu An lắc đầu.

“Làm sao?”

Ngẩng đầu lên, cậu ta phát hiện anh Dương đang nhìn mình chằm chằm.

“Chú Dương, chú đã nghe người ta nói gì chưa…”

“Cậu bớt hóng hớt đi!”

Tiểu An đang định khua môi múa mép thì bị anh Dương lập tức chặn họng khiến cậu ta không dám ho he gì nữa, lẳng lặng bước lên xe. Chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Dưới lùm cây cạnh đó, anh Tứ nhìn chằm chằm theo bóng họ, hai tay nắm chặt, toàn thân run lẩy bẩy. Mãi lâu sau, anh mới thở dài, rồi lặng lẽ mất hút vào bóng tối.

Đèn trên phố bắt đầu tắt dần, nhưng mặt trời vẫn chưa lên. Các cửa tiệm ăn sáng rục rịch mở cửa phục vụ thực khách, chủ quán hắt cả nước bẩn ra ngoài đường. Công nhân vệ sinh uể oải quét nốt những nhát chổi cuối cùng. Anh Tứ luồn hai tay vào ống áo giao nhau trước ngực, bước trên đường dành cho khách bộ hành. Điếu thuốc trong tay đã cháy hết, anh tiện tay vứt đi, rồi lại châm một điều khác. Cơn đau đớn phía sau eo giống như rễ cây đâm từ da, xuyên sâu vào thịt, rồi cắm thẳng vào xương. Trán anh rịn mồ hôi lạnh.

Lúc Đảng Siêu bị bắt, mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc, vụ án khép lại, tội phạm bị xử tử. Bản thân anh được phong tặng Huân chương Quân công hạng hai. Nhưng anh Tứ hoàn toàn không thể ngờ rằng, đối với anh, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Một buổi sáng, anh thức dậy, thấy toàn thân không còn chút sức lực, đầu óc quay cuồng giống như bị cảm cúm, nhưng để ý kỹ một chút thì lại thấy không giống triệu chứng của bệnh cúm lắm. Ban đầu anh không mấy quan tâm, vẫn đi làm như thường ngày. Khi lên xe buýt, tim anh đập nhanh liên hồi, bắp chân giống như bị chuột rút, chỉ muốn đá về phía trước. Anh thở hổn hển, ngẩng đầu lên thì phát hiện một vài hành khách trên xe nhìn mình với ánh mắt khác thường. Anh lấy tay sờ lên mặt mới phát hiện nước mũi mình đã chảy ra từ bao giờ. Anh vội vàng lấy khăn tay ra, soi vào cửa kính xe, lau lấy lau để, một ý nghĩ vụt qua não, gây ra cơn dư chấn khe khẽ nhưng đủ làm thế giới ngày hôm qua của anh hoàn toàn sụp đổ:

Mình đang lên cơn nghiện…

Cuối cùng, anh cũng đến Bệnh viện số 2. Ánh mặt trời trong hành lang khoa Cấp cứu chói sáng đến lóa mắt. Một vài bệnh nhân ngồi trên hàng ghế dài hai bên hành lang bệnh viện, ôm bụng nhăn nhó kêu đau. Anh Tứ ho khẽ một tiếng, một vài người trong số họ nhìn anh chằm chằm, rồi từng người len lén lánh đi chỗ khác. Trong phút chốc, ô cửa đăng ký lấy số của khoa Cấp cứu vắng ngắt không một bóng người.

“Anh lại đến à?” Một giọng nữ hơi khàn vọng ra từ sau ô cửa.

Anh Tứ đáp “ừm” một tiếng, rồi mới chợt nhớ mình cần giả bộ như bất ngờ lắm, anh vờ hỏi, “Ô? Sao lại là cô trực ban thế?”

“Không phải anh tính trước cả rồi sao?” Nữ bác sĩ gỡ khẩu trang ra, để lộ gương mặt mang nụ cười chế giễu, “Biết tôi dễ tính chứ gì?”

“Bác sĩ Giang, cô cũng thật là…” Anh Tứ cười nịnh, lấy bệnh án trong túi ra, đưa cho cô, “Tại chẳng ai chịu tiêm cho tôi thôi, cô bớt ăn dưa bở đi…”

Bác sĩ Giang mở cửa cho anh Tứ vào phòng Cấp cứu.

“Lại đau à?”

“Ừm, không chịu nổi nữa…” Mồ hôi chảy đầm đìa khắp đầu anh Tứ.

Đây không hề là lời nói dối.

Triệu chứng mỗi lần lên cơn nghiện đều giống nhau: nước mắt, nước mũi thi nhau chảy, tim đập nhanh, răng va vào nhau lập cập, hô hấp khó khăn… Những triệu chứng vừa rồi anh đều đã trải qua. Tiếp sau đó, nó sẽ bốc lên đầu, đầu đau đến mức chỉ muốn đập mạnh vào tường, nếu nó chạy vào nội tạng thì gan hoặc thận sẽ đau đến mức không biết nên nằm hay nên ngồi mới giảm được cơn đau, cả đêm không thể ngủ nổi. Đương nhiên điều diễn ra thường xuyên nhất là cơn đau này còn kéo theo cơn đau của những vết thương do trúng đạn trước kia. Cứ như thể, tấm lưng anh giống như bị chiếc bàn là nóng giãy áp thẳng vào da thịt…

“Anh phẫu thuật lâu thế rồi cơ mà, về mặt lý thuyết thì lẽ ra phải…” Bác sĩ Giang kiểm tra vết thương của anh Tứ.

“Tôi đâu phải bác sĩ mà biết… Có lẽ vết thương do súng đạn nó vậy…” Anh Tứ đã viện lý do này suốt hơn một năm qua, cũng chẳng buồn kiếm lý do khác, bởi vì nói cho cùng, có mấy bác sĩ tiếp xúc với vết thương do súng đạn đâu?

“Tôi thấy…”, bác sĩ Giang đứng dậy, “miệng vết thương đang hồi phục rất tốt, nên cơn đau mà anh cảm thấy, tám phần là do tác động của tâm lý thôi, anh nên cố gắng chịu đựng.”

“Tôi đau thật mà!” Anh Tứ bắt đầu cáu, những lúc thế này, anh thường rất dễ nổi nóng, “Cứ cho cô một phát đạn xem cô có cố gắng chịu đựng được không?”

Bác sĩ Giang không tức giận, cũng không trả lời, chỉ ngồi nghịch móng tay của mình, đợi anh Tứ bỏ đi.

Anh Tứ không còn cách nào khác, đành móc một tờ giấy trong túi áo ra, đập mạnh xuống bàn.

“Cần để phục vụ cho việc phá án, cô tiêm cho tôi đi!”

Đây là lần thứ ba, anh Tứ phải dùng đến bảo bối này. Đó là thư giới thiệu của Đội Cảnh sát, nội dung đại khái là: Đồng chí Diệp Tứ Minh đang trong quá trình thi hành nhiệm vụ phá án, đề nghị các quý đơn vị phối hợp! Đơn vị viết thư giới thiệu là Trung đội Tình báo, đó chính là đơn vị quản lý cảnh sát ngầm và người chỉ điểm. Anh Tứ không rõ bác sĩ Giang có hiểu được từ này có ý nghĩa gì không, miễn sao mang ra có thể dọa người là được. Mà anh đoán chắc bác sĩ Giang cũng chẳng hề hay biết Trung đội Tình báo giờ đây đã bị giải thể.

Quả nhiên, bác sĩ Giang thở dài, sau đó đứng dậy, nhanh nhẹn đi lấy thuốc, chuẩn bị tiêm cho anh. Anh Tứ móc điếu thuốc ra định hút, nhưng bị người đứng xếp hàng phía sau trừng mắt, anh liền cười cầu hòa, cất điếu thuốc đi.

“Công việc dạo này thế nào?” Anh Tứ hơi ngại vì khi này lỡ nổi nóng với bác sĩ Giang, nên giờ gắng tìm chủ đề bắt chuyện trở lại.

“Bận lắm, toàn phải trực thay đồng nghiệp.” Bác sĩ Giang tìm ngược tìm xuôi thứ gì đó, “Không thể bì với anh được, chẳng lo mất việc, suốt ngày ngồi bàn giấy, lại còn được ra oai, đâu có ai sướng bằng…”

Anh Tứ cười ngại ngùng.

“Bọn trẻ thì sao?”

“Vẫn thế thôi, tuần trước cháu nó bị cảm cúm.” Bác sĩ Giang lấy ngón trỏ búng ống tiêm, “Bố nó không biết chăm sóc con cái, mùa đông cũng chẳng chịu mua cho nó thêm mấy cái áo dày dặn một tí…”

Mũi kim cắm vào da thịt, anh Tứ hơi nhếch miệng.

“Còn anh thì sao?”

“Cũng vẫn thế thôi. Đầu năm ngoái, mẹ thằng cu lấy chồng… lần trước tôi kể với cô rồi nhỉ… Nó đã lên lớp ba, thành tích học tập cũng bình thường. Nghĩ mà rầu…”

Bác sĩ Giang rút mũi kim ra, vứt vào thùng rác. Anh Tứ cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, mọi cảm giác khó chịu đều tan biến, toàn thân thoải mái như đang được ngâm mình trong bồn nước nóng.

“Anh nên ít tiêm thì hơn”, bác sĩ Giang ghi gì đó vào bệnh án của anh Tứ, “anh nghiện không nhẹ đâu.”

“Cái gì mà nghiện với không nghiện, cô nói quá lời rồi đấy!”

“Đây là Pethidine.” Bác sĩ Giang nghiêm mặt ngắt lời anh, “Nếu anh muốn nửa đời còn lại phải đi lừa lấy thuốc giống như khi nãy thì không cần nghe lời khuyên của tôi làm gì.”

Anh Tứ không hề tức giận, đứng lên định đi. Vừa đặt tay lên túi xách, anh đột nhiên vỗ vào gáy.

“Đầu óc tôi đúng là chẳng ra gì.” Anh ngồi xuống, lấy cánh tay giả trong túi ra, hỏi “Gần đây bệnh nhân này có đến chỗ cô không?”

Anh Tứ bắt đầu đến Bệnh viện số 2 kể từ khi anh bị điều chuyển từ bên tình báo sang nội vụ. Nói điều chuyển công tác thì cũng chưa hoàn toàn chính xác, trên thực tế, cả Trung đội Tình báo đều bị biên chế giải thể.

Cấp trên giải thích rằng, “Thời đại mới cần áp dụng nhiều phương pháp khoa học kĩ thuật mới để phá án, cần trao đổi các thông tin tình báo sao cho các đơn vị khác đều có thể sử dụng. Để đội tình báo tác chiến riêng lẻ như một bộ phận độc lập không còn hợp thời nữa.”

Anh Tứ cũng có ý kiến về vấn đề này, nhưng anh không muốn đào sâu suy nghĩ. Nói chính xác hơn, anh không còn tâm trí dành cho việc đó, tâm trí anh giờ đây đều tập trung cho việc cai nghiện. Anh gần như đã thử hết mọi cách: cai nghiện tự nhiên, cai nghiện nhờ thuốc, trị liệu thay thế…, nhưng chẳng có mấy biện pháp hữu hiệu, đã thế còn khiến khoản tiền tiết kiệm ít ỏi của anh gần như không cánh mà bay. Cuối cùng, anh chỉ dùng được một phương pháp, đó là ăn cam thảo. Trong cam thảo chứa lượng nhỏ bột thuốc phiện, có thể làm giảm nhẹ phản ứng lúc cai nghiện. Ban đầu anh Tứ chỉ ăn một vài lát, nhưng khi anh phải ăn đến ba trăm lát một ngày thì anh hiểu ra rằng mình bắt đầu cần cai món này…

Cuối cùng, thứ có thể cứu anh chỉ còn Pethidine.

Anh Tứ nhìn thấy cô trong một lần xếp hàng đợi tiêm. Đứng giữa dòng người tiều tụy, gầy gò, trông cô nổi bật hẳn nhờ vẻ trẻ trung và dáng dấp cao ráo. Huống hồ, lần cuối cùng xuất hiện ở đây, cô còn đeo cánh tay giả khắc hình hoa hồng.

“À, cô gái có cánh tay giả khắc hoa hồng chứ gì? Nửa cánh tay trên xăm nửa bông hồng, rồi trên cánh tay giả khắc nửa bông còn lại, hai nửa bông hồng ghép lại vừa vặn trùng khít nhau, phải không?” Không cần anh Tứ gợi ý, bác sĩ Giang đã nhớ lại, “Ở đây có bao nhiêu bệnh nhân, nhưng chỉ có anh và cô ấy là ít gây phiền nhiễu cho tôi nhất…”

Nói rồi, bác sĩ Giang cười gian, chờ anh Tứ thanh minh mình hoàn toàn khác với dân nghiện, nhưng anh không hề phản ứng lại.

“Cô ấy còn mạnh mẽ hơn anh, người ta bị từ chối tiêm thuốc cũng chẳng la mắng hay khóc lóc gì, chỉ im lặng bỏ đi…”

Nhớ lại vẻ thất thế khi nãy của mình, anh Tứ không biết giấu mặt vào đâu. Có điều anh cảm thấy bác sĩ Giang khen cô gái kia cũng hơi quá lời. Mấy lần đầu, đúng là cô còn giữ được lòng tự trọng, nhưng sau đó thì chẳng chịu nổi nữa. Anh Tứ từng nhìn thấy cô khổ sở cầu xin mấy tên lưu manh cho mình chen ngang hàng. Có lần, anh còn nhìn thấy cô đập đầu vào tường ở góc khuất. Còn có lần anh Tứ đưa giấy chứng nhận đi công tác để xin bác sĩ thêm mấy ống thuốc mang về nhà tự tiêm, cô trông thấy liền lập tức lao đến, quỳ mọp xuống đất cầu xin.

“Cầu xin chú! Tiêm cho tôi một mũi đi! Chỉ một mũi thôi…”

Anh Tứ không nỡ nhìn cô như vậy nên chia cho cô một ống. Kết quả là từ đó về sau, anh toàn bị cô chặn đường xin xỏ, cuối cùng anh đành trở mặt với cô.

“Vậy chú cho tôi mượn ít tiền.” Sắc mặt cô gái tái xanh, cơ thể không ngừng run rẩy, nước mũi không kiểm soát được chảy dài ra ngoài.

“Chú… anh… đại gia, cho tôi mượn ít tiền đi! Chắc chắn tôi sẽ hoàn trả, kiểu gì cũng sẽ trả, nếu không tôi ngủ với chú nhé…”

Nói đoạn, cô quỳ sụp xuống.

Anh Tứ vừa xấu hổ vừa kinh sợ, lại đúng lúc cơn nghiện kéo tới khiến cảm giác khó chịu phút chốc bốc lên tận đầu, anh Tứ thấy hoa mắt chóng mặt, ôm chặt lấy đầu, rồi tìm đường lao ra ngoài cửa.

Từ đó trở đi, anh không gặp lại cô lần nào nữa.

“Đúng vậy! Chính là cô ấy.” Anh Tứ chỉ vào cánh tay giả, “Nếu lần sau cô ấy đến đây, nhờ cô đưa giúp vật này cho cô ấy và bảo cô ấy rằng đừng chà đạp đồ vật, nếu muốn chà đạp nó cũng đừng vứt lung tung…”

“Chà chà! Anh này”, bác sĩ Giang như cười như không, lắc đầu, “tự anh đưa cho cô ấy chẳng phải xong việc sao? Định coi tôi là bưu điện à?”

“Tôi… không biết cô ấy ở đâu.” Anh Tứ luôn cảm thấy bác sĩ Giang là người phụ nữ rất khó dò đoán, chẳng bao giờ biết câu nào cô nói đùa, câu nào cô thực sự để ý, “Không phải cô ấy thường xuyên đến đây sao?”

“Ai bảo vậy? Lâu lắm không đến đây rồi!”

Anh Tứ hơi nhíu mày.

“Bao lâu không đến rồi?”

“Phải mấy tháng rồi! Chẳng phải mấy lần trước anh cũng không gặp cô ấy sao?”

“Tôi cứ nghĩ sau đó tôi và cô ấy không gặp mặt là do không đến đây cùng thời điểm.” Anh Tứ ngẩng đầu nhìn trần nhà như đang ngẫm ngợi điều gì, rồi nói, “Thế cô hỏi giúp tôi xem liệu có phải cô ấy đến đây vào giờ bác sĩ khác trực ban không?”

Bác sĩ Giang kiểm tra lại lịch trực ban, sau đó bấm điện thoại hỏi từng đồng nghiệp, cuối cùng nhìn anh Tứ và lắc đầu.

“Liệu có phải cô ấy đến bệnh viện khác chăng.” Anh Tứ hỏi.

“Không thể có chuyện đó. Cô ấy đã xin đơn thuốc ở đây một lần thì những bệnh viện khác sẽ không đưa thuốc cho cô ấy. Chắc hẳn cô ấy phải biết điều đó. Nói không chừng người ta cai được rồi cũng nên.”

Anh Tứ không trả lời, chỉ “hừ” một tiếng, rồi lắc đầu.

Cánh cửa đột nhiên bật mở, ai đó không chào hỏi đã xông vào. Anh Tứ ngẩng lên nhìn, hóa ra là người quen. Người mới đến là bác sĩ ở khoa Phục hồi chức năng, tên là Hạ gì đó Kiếm.

“Bác Khương, bác đi từ từ thôi!” Bác sĩ Hạ bước chân vào phòng trong khi nửa thân trên vẫn còn ở ngoài hành lang, nhiệt tình chào tạm biệt người kia.

Qua ô cửa sổ bằng kính khá lớn, anh Tứ nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi vẫy vẫy tay với bác sĩ Hạ, rồi tập tễnh bước đi.

“Giang Nguyệt, có thuốc lá không?” Bác sĩ Hạ oang oang cất giọng, vừa nhìn thấy anh Tứ cũng ở đó, anh ta liền chào hỏi, “Ô? Sao anh lại đến đây?”

“Lại xin xỏ à?” Giang Nguyệt không nể mặt.

“Tôi vốn là đang cai thuốc mà, nào ngờ thần tài lại viếng thăm, hầu hạ ông ấy vã cả mồ hôi, thành ra không hút điếu thuốc không sao chịu nổi…”

“Lại nhắm trúng con gái rượu nhà người ta rồi chứ gì? Bảo sao trông cậu gian thế!”

“Đúng là suy nghĩ của đàn bà! Người ta là nhà văn lớn, là đại phú hào, đến bệnh viện chúng ta khám chân… Nhanh lên! Cho tôi điếu thuốc! Đừng ki bo thế!”

“Hút thuốc của tôi này!” Anh Tứ móc một điếu thuốc trong bao đưa cho bác sĩ Hạ.

“Úi trời, đồ tốt đây!” Bác sĩ Hạ vừa nhìn thấy cánh tay giả đặt trên bàn liền cầm lên quan sát, “Tay điện cơ!”

“Tay điện cơ?”

“Anh thấy chỗ này không?” Bác sĩ Hạ chỉ vào vòng đen làm bằng cao su cuốn quanh đầu cánh tay giả, rồi giảng giải, “Chỉ cần chụp nó lên đoạn tay gãy là có thể dùng cơ thịt truyền tín hiệu… Bố khỉ, cao cấp thật đấy, còn có cả bluetooth nữa chứ!”

Bác sĩ Hạ lôi nhẹ, chiếc vòng liền tách ra khỏi cánh tay giả. Bác sĩ Hạ đặt nó vào lòng bàn tay quan sát hồi lâu, chậc lưỡi khen tấm tắc.

“Nghe nói món đồ này do người Mỹ chế tạo, không ngờ bây giờ nước ta cũng có bán…” Nói đoạn, bác sĩ Hạ đeo chiếc vòng lên bắp tay mình, bật công tắc trên cánh tay giả, âm thanh “ro ro” vang lên, rồi cánh tay giả bắt đầu nắm vào, duỗi ra.

“Ôi chà, tay không tàn tật cũng có thể dùng được này…” Không những kinh ngạc vì sự tân tiến của khoa học kỹ thuật, anh Tứ còn phục lăn chất lượng của món hàng này. Không biết nó bị ngâm dưới nước bao lâu mà giờ chẳng hề hư hại.

“Chỉ cần có cơ thịt là được…” Bác sĩ Hạ cười đắc ý, đặt bàn tay giả xuống phần thân dưới, rồi quay sang nhìn bác sĩ Giang.

“Cút!” Bác sĩ Giang đẩy anh ta ra xa. Bác sĩ Hạ cuời hinh hích, nghe rất hạ lưu.

Anh Tứ đột nhiên nhận ra một điều, quen biết bác sĩ Hạ đã lâu, nhưng anh không hề biết tên đệm của bác sĩ Hạ là gì, bởi vì mọi người đều tự động bỏ qua tên đệm, mà gọi thẳng tên bác sĩ Hạ là Hạ Kiếm.

“Anh có muốn thử không?” Bác sĩ Hạ giúp anh Tứ đeo vòng lên cẳng tay. Sau khi thử vài lần, anh Tứ cũng học được cách điều khiển bàn tay giả.

“Hay đấy! Thú vị thật!” Anh Tứ cười. Bác sĩ Giang đứng bên cạnh nhìn hai người, lắc đầu ngao ngán. Đàn ông luôn là những cậu bé không bao giờ lớn, bất kể ở độ tuổi nào, họ đều tìm thấy món đồ chơi mà mình yêu thích.

“Món đồ này… khoảng bao nhiêu tiền?” Anh Tứ đột nhiên nhớ đến điều gì đó.

“Còn phải xem mua qua nguồn nào”, bác sĩ Hạ nói, “áng chừng một trăm đến một trăm năm mươi ngàn gì đó.”

Anh Tứ đột nhiên đứng bật dậy, va đổ chiếc ghế, chạy ra ngoài, bỏ mặc hai vị bác sĩ đứng ngây người vì giật mình.

Trực giác nghiệp vụ mách bảo anh cần phải điều tra lai lịch của cô gái đó.

Ngày đầu tiên, thứ Năm, 7 giờ sáng.

Khi anh Tứ đến Đội Cảnh sát hình sự thì trời đã sáng rõ. Anh đứng trước cửa, châm điếu thuốc, hút hết mới lấy dũng khí bước vào trong. Từ lúc phát hiện mình nghiện ma túy, anh luôn cảm thấy mất tự nhiên trước đồng nghiệp, đặc biệt là sau sự cố đó. Kể ra thì số anh cũng nhọ. Anh Tứ biết bất kể Pethidine hay cam thảo đều không phải biện pháp lâu dài, bởi vậy anh mới lén lút đến bệnh viện tư nhân kiểm tra và xin tư vấn. Anh không biết bệnh viện nào trong số các bệnh viện tư nhân không có giấy phép, lại càng chẳng hay đúng ngày hôm đó Thanh tra Bộ Y tế lại đến kiểm tra đột xuất.

Không ngờ hôm nay đồn cảnh sát vắng tanh, anh Tứ thở phào nhẹ nhõm.

“Sao anh Tứ lại đến thế?” Tiểu Tề, một lính mới vào ngành, cất giọng chào hỏi anh.

“Ồ, tôi có chút việc.” Anh Tứ gật đầu, trả lời qua quýt, “Mọi người đi đâu cả rồi?”

“Đội 1 và Đội 2 đến hồ chứa nước, không rõ ở đó xảy ra vụ gì, còn những người khác đều đến sân bay.”

“Ra sân bay làm gì?”

“Anh không biết sao?” Tiểu Tề hào hứng nói, “Thì vì chương trình nhạc rock gì đó còn gì, Tần Minh cũng đến…”

“Lại đến nữa à?” Vừa lúc đó, Tiểu Hạ bước vào. Tiểu Hạ là bác sĩ pháp y, anh hỏi, “Chẳng phải cậu ta vừa mới đến tuần trước đó sao?”

“Ai mà biết được, tóm lại giờ cậu ta đang ở sân bay và vừa ra tay đánh phóng viên.”

“Lại đánh à?” Tiểu Hạ tặc lưỡi ngạc nhiên.

“Thằng cha đó toàn thế còn gì… Có điều lần này đám phóng viên cũng không vừa, họ đánh trả luôn, thế là Tần Minh cùng vệ sĩ của cậu ta đánh lộn với đám phóng viên ngay giữa sân bay, loạn hết cả lên, kết quả là Đội 3 phải đến đó giải quyết.”

Anh Tứ không thích nói chuyện tào lao, nên bỏ sang bàn làm việc của mình, mở máy tính, đăng nhập vào kho dữ liệu. Anh Tứ khá hứng thú với các sản phẩm công nghệ, nhưng trình độ có hạn nên anh nhập điều kiện sàng lọc mãi mới thành công.

Kết quả hiển thị cho thấy, trong dữ liệu về các đối tượng bị truy bắt gần đây thì căn bản không hề có người tàn tật.

Anh Tứ cau mày, bắt đầu tìm kiếm danh sách các đối tượng trong trại giam, trại tạm giam, tạm giữ, nhưng tìm suốt hơn hai mươi phút mà vẫn chẳng được gì.

Anh tựa đầu vào lưng ghế, ngẫm nghĩ một hồi, rồi đứng dậy ra khỏi văn phòng, lên tầng ba, đẩy của bước vào Tổ Truy quét ma túy.

“Anh Tứ! Sao khách quý lại đến chơi nhà thế này?” Nhân viên đang trực ban tên là Trương Minh Quốc. Hai người họ quen nhau đã lâu.

Nhân viên tình báo hay còn gọi là cảnh sát ngầm, ngoài đời khác hẳn trong phim. Tình huống cảnh sát ngầm nằm vùng vài năm trời trong các tổ chức xã hội đen như Lương Triều Vỹ vẫn diễn trong phim về cơ bản không thể xảy ra. Lấy anh Tứ làm ví dụ, công việc thường ngày của anh là quản lý người chỉ điểm, nếu quả thực có băng nhóm nào mà người chỉ điểm không thể chui vào được, chẳng hạn như băng đảng của Đảng Siêu, thì cùng lắm anh cũng chỉ trà trộn vào nhóm bọn chúng dưới vai kẻ buôn thuốc phiện hoặc dân chơi lắm tiền, sau đó thỉnh thoảng đi ăn uống, vui chơi và liên lạc với chúng để xây dựng mối quan hệ, chờ đợi cơ hội. Thời gian còn lại, anh vẫn đi làm như bình thường, chỉ có điều không cần điểm danh chấm công mà thôi. Đội cần anh thực hiện nhiều nhiệm vụ tình báo nhất chính là Tổ Truy quét ma túy. Anh thường hóa trang thành người mua hoặc kẻ bán để thực hiện các giao dịch, sau đó diễn vở kịch quen thuộc như “đập chén làm tín hiệu”, “bắt người tịch thu hàng” là xong. Anh Tứ cũng chẳng nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần thực hiện nhiệm vụ này. Bởi vậy, hôm anh bị người trên Cục Công an thành phố bắt đi thẩm vấn, anh rất không phối hợp. Anh không thể chấp nhận được việc mình bị đối đãi giống như kẻ phạm tội. Ai cũng biết những kẻ phạm tội là những kẻ cam tâm sa đọa, vô phương cứu chữa, mà đa số bọn chúng đều không ra gì.

“Đây là anh phải không?” Đối phương chỉ vào màn hình, bắt đầu thẩm vấn.

Anh Tứ liếc một cái, thấy hình ảnh mình ngồi trên ghế dài chờ đợi kết quả xét nghiệm nước tiểu.

Anh gật đầu.

Đối phương vứt cho anh một tờ giấy.

Anh Tứ không cần nhìn cũng biết kết quả.

Lại dương tính.

“Mời anh giải thích chuyện này!”

Hôm đó, anh Tứ đã tranh cãi kịch liệt với họ. Cuối cùng, Trương Minh Quốc phải nhập cuộc can thiệp. Nhưng ngay cả cậu ta cũng tỏ vẻ gượng gạo khi nghe anh Tứ giải thích về chuyện những miếng cam thảo.

Anh Tứ biết rõ vì sao tất cả con nghiện đều nói vậy khi bị bắt.

Cuối cùng, anh đã hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình

Dính phải thứ này sẽ chẳng còn ai tin bạn cả!

Mà nếu anh là họ, anh cũng sẽ không tin.

“Dạo này bận không?” Anh Tứ gật đầu chào Trương Minh Quốc, rồi đưa cho cậu ta điếu thuốc.

“Cũng không bận lắm…”

“Thế thì giúp tôi tìm một người.”

“Được thôi”, Trương Minh Quốc cầm điếu thuốc hỏi, “ai vậy?”

“Một cô gái, hai mươi tuổi, thiếu nửa cánh tay phải… Giúp tôi tìm xem gần đây cô ấy có bị bắt giữ không?”

Trương Minh Quốc hơi ngẩn người.

“Người tàn tật à… chưa thấy bao giờ…” Trương Minh Quốc lắc đầu.

“Liệu có phải ở đồn cảnh sát khác hoặc dân phòng gì đó bắt giữ nên không nhập liệu?” Anh Tứ hỏi.

“Cũng có thể, có điều làm vậy không hợp quy…” Trương Minh Quốc trầm ngâm, rồi cậu ta nhấc điện thoại gọi sáu, bảy cuộc đến các đơn vị khác, sau đó bỏ ống nghe xuống, lắc đầu.

Anh Tứ nhíu mày.

Đây không phải tin tốt.

Rõ ràng cô không biến mất vì bị bắt.

Cám ơn Trương Minh Quốc, anh Tứ trở lại phòng làm việc, do dự một lát, cuối cùng anh Tứ phải mở công cụ cuối cùng: kho dữ liệu về các đối tượng mất tích. Nhấn phím “enter”, lòng anh đầy mâu thuẫn. Một mặt, anh hy vọng sẽ thu thập được thông tin gì đó; mặt khác, anh lại hy vọng tên cô không có trong danh sách này…

Thanh tiến độ chầm chậm chạy trên máy tính.

Cuối cùng, kết quả tìm kiếm là khoảng trắng.

Anh Tứ ngồi bần thần.

Thói quen nghề nghiệp thúc giục anh phải làm điều gì đó, nhưng mặt khác lại có giọng nói luôn âm vang trong đầu khiến anh không thể suy nghĩ tiếp.

Một cô gái nghiện ma túy như thế thì chuyện gì chẳng có thể xảy ra? Mình còn tâm trí để lo cho cô ấy sao?

Quả là vậy, phiền phức mà bản thân anh đang gặp phải hiện giờ còn lớn hơn nhiều.

Hôm qua, người trên Cục đã gọi anh đến nói chuyện, anh ta bảo thứ Hai tuần tới sẽ công bố kết quả xử lý. Anh hỏi kết quả như thế nào, anh ta không chịu nói. Anh Tứ dò la tin tức thì được biết nếu làm việc này thật chặt thì anh chỉ có hai sự lựa chọn: Hoặc là cách chức, cưỡng chế cai nghiện, hoặc là xin nghỉ không lương, tự nguyện cai nghiện.

Ngay chiều hôm đó, anh phải vào trại cai nghiện. Hàng rào thép, giường tầng, áo đánh số, camera giám sát gắn trên tường… Khác gì trại giam đâu chứ? Khác chăng là thiếu cái còng tay. Lúc đó, anh Tứ đã đưa ra quyết định: Dẫu chết cũng không vào đó…

Có người vỗ vai làm anh giật thót, anh quay đầu lại.

Thì ra là Lý Kinh Vũ, Đội trưởng Đội 1.

“Nhanh lên! Vào họp thôi!” Một nhóm người huyên náo kéo nhau vào phòng họp. Nhìn họ có vẻ vừa từ nơi nào đó trở về.

“Tôi cũng vào họp sao?” Anh Tứ nặn ra nụ cười kì cục.

“Đội trưởng Hùng bảo mọi người đều vào cả.”

Anh Tứ bước vào phòng họp, rất ngạc nhiên khi hôm nay không ai vắng mặt. Nét mặt mọi người đều nghiêm nghị khác thường như thể đang tham gia lớp học chính trị vậy.

“… Tình hình là vậy”, xem chừng bác sĩ pháp y Dương không được nghỉ ngơi nên trông rất mệt mỏi, anh bơ phờ ngồi bên cạnh Đội trưởng Hùng, nói như hụt hơi, “hai thanh niên thuộc câu lạc bộ lặn đến hồ chứa nước núi Ngọa Hổ để luyện kỹ thuật lặn trái phép vào ban đêm, họ phát hiện ra xương cốt của các nạn nhân. Hai người họ đã được loại trừ khỏi diện tình nghi, cảnh sát chỉ phê bình và răn đe họ về hành vi xuống hồ lặn trái phép vào ban đêm… Các thi thể được đựng trong túi nilon buộc kín, tất cả chỉ còn xương, rất khó phán đoán thời gian tử vong cụ thể… Đáy túi buộc dây thừng và vật nặng…”

Anh Dương và anh Lưu tường thuật sự việc suốt hơn một tiếng đồng hồ mới kết thúc. Tuy anh Tứ gật gù ngủ suốt quá trình hai bác sĩ pháp y diễn giải, nhưng anh vẫn nắm bắt được đại thể tình tiết vụ án.

Sáu mươi mốt thi thể được đựng trong túi nilon. Nguyên nhân tử vong chưa xác định. Không rõ đã chết bao lâu.

“Mọi người nghĩ thế nào về vụ này?” Đội trưởng Hùng nhíu mày hỏi.

Cả phòng họp im phăng phắc trong giây lát rồi bắt đầu phát biểu ý kiến của mình, có điều người nào cũng chỉ nói được nửa chừng rồi trầm mặc. Nếu là giết hơn sáu mươi người rồi vứt xác tại cùng một chỗ thì đúng là không thể giải thích nổi. Thứ nhất, từ trước đến nay, thành phố Cửu An chưa bao giờ tiếp nhận vụ án mất tích nào với số lượng người nhiều như thế. Thứ hai, nếu nói hung thủ giết người ở nơi khác, rồi tập hợp thi thể vứt xác ở đây thì khả năng này quả thật quá thấp. Toàn tỉnh cũng đâu có nhiều vụ án giết người chưa được phá giải như thế.

Lúc này, có một suy đoán mới mẻ thu hút sự chú ý của mọi người: Liệu đây có phải vụ án giết người thật không?

“Tôi đề nghị liên hệ với bệnh viện tỉnh, theo như tôi được biết thì với những thi thể không dùng cho mục đích khoa học nữa, bệnh viện sẽ phân mảnh trước khi tiêu hủy. Chưa biết chừng lại giống vụ việc xảy ra vào năm kia, bệnh viện giao cho công ty môi trường xử lý, kết quả công ty đó lại làm ẩu khiến người dân sợ hết hồn…”

Các đồng nghiệp bắt đầu bàn luận sôi nổi về luận điểm này. Không ít người thể hiện ý kiến tán đồng. Nhưng Đội trưởng Hùng lại khẽ lắc đầu. Ông đoán bệnh viện không có gan làm việc đó, làm bừa cũng phải có mức độ.

“Quả thực không thể xác định được thời gian tử vong sao?” Lý Kinh Vũ hỏi.

Anh Dương lắc đầu, “Có thể dùng phương pháp đồng vị, nhưng quá trình này rất chậm, chỗ chúng ta không có thiết bị, hơn nữa cũng không chắc chắn sẽ hóa nghiệm ra được kết quả chính xác…”

“Liệu có khả năng thời gian tử vong từ rất lâu rồi không? Ví dụ nạn nhân chết từ những năm 60, 70?”

Lý Kinh Vũ vừa nói vừa mở điện thoại di động tìm kiếm thông tin gì đó trên mạng, lát sau, anh ta chỉ vào màn hình nói, “Đúng rồi, tôi vẫn có ấn tượng về vụ này. Trước đây thành phố Cửu An có nhà ngục của quân Nhật, không chừng…”

“Tôi không đồng ý với quan điểm này.”

Một giọng nói bỗng cất lên dõng dạc như tiếng chuông đồng. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía phát ra âm thanh, phát hiện người vừa nói chính là anh Tứ.

“Cửu An có hơn ba trăm công xưởng, số công nhân ngoại tỉnh lên đến mấy trăm ngàn người, nếu có vài chục công nhân mất tích thì chắc hẳn chẳng ai để ý. Nếu người chết là nhân khẩu ngoại tỉnh, thì mất tích nhiều như thế mà không bị phát hiện cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.”

“Năm nào cũng làm công tác điều tra nhân khẩu rất nghiêm, chúng ta điều tra rõ ràng rồi, không có nhiều nhân khẩu ngoại tỉnh không rõ tung tích như thế…” Lý Kinh Vũ phản bác.

“Đó là hiện giờ, thế trước đây thì sao? Ví như hai mươi năm trước chẳng hạn?”

“Hai mươi năm trước làm sao?”

“Hai mươi năm trước, có khoảng thời gian người ta truyền tai nhau khắp đầu làng cuối xóm rằng trong núi Ngọa Hổ có thủy quái, mọi người từng nghe thấy thông tin này chưa?”

Một vài cảnh sát lâu năm trong nghề ngồi đây liền khẽ gật đầu. Lý Kinh Vũ hơi mất tự nhiên, vì anh ta là người ngoại tỉnh.

“Có người nói hồ chứa nước nổi bọt khí và phát ra âm thanh kì lạ, phải thông tin này không?” Đội trưởng Hùng cũng nhớ lại, “Còn nói quái vật đó đầu rắn, có sừng. Không phải anh định nói vụ án này do thủy quái gây ra đấy chứ?”

Mọi người phá lên cười. Anh Tứ biết trong tiếng cười của họ ẩn chứa hàm ý giễu cợt, nhưng anh không bận tâm

“Vào tháng Mười năm 1998…”, anh Tứ chắp tay sau lưng, dáng vẻ như đại thi hào ngâm thơ, đáng tiếc đang đọc hùng hồn thì quên câu sau, “ngày… mấy thì quên rồi, một công nhân họ Trương làm việc ở nhà máy rượu gần Anh Hùng Quan - cũng là đồn cảnh sát gần núi Ngọa Hổ nhất hồi ấy - đến báo án. Anh ta nói phát hiện thấy sinh vật bí ẩn đang nhả khí khi anh ta câu cá ở hồ chứa nước lúc chiều muộn…”

Mấy cảnh sát trẻ đưa mắt nhìn nhau, muốn cười mà không dám.

“Tháng Hai năm 1999, một người họ Lưu ở thôn Bảo An gọi điện đến trung tâm trị an báo án. Anh ta nói nghe thấy tiếng một sinh vật rất lớn nhảy vọt lên khỏi mặt nước lúc nửa đêm ở hồ chứa nước…

Đây là hai lần báo án sớm nhất về loạt các vụ án kiểu này. Trong hai năm tiếp theo, chúng ta liên tiếp nhận được các vụ báo án tương tự như thế. Cuối cùng, khắp đầu làng cuối xóm đều đồn đại về chuyện này. Qua lời mọi người hình ảnh thủy quái ngày càng hiện ra rõ nét hơn: đầu rắn, có sừng, có vảy, dài hơn mười mét, thường lảng vảng ở khu vực hồ chứa nước về đêm, đầu to như chậu rửa mặt, phát ra âm thanh nghe như tiếng sóng…”

Mọi người đều không còn tâm trạng cười giễu, lời anh Tứ nói càng lúc càng giống như lời lẩm bẩm của bệnh nhân tâm thần.

“Tôi còn nhớ báo Buổi tối đã đính chính về thông tin này rồi còn gì.” Cuối cùng, anh Dương muốn kết thúc sự việc ồn ào, “Họ nói Cửu An chưa từng nuôi rắn nước, mà trên mặt đất cũng không thể có loài rắn nào dài trên một mét…”

“Tôi biết chứ!” Anh Tứ đưa mắt nhìn một vòng tất cả những đồng sự có mặt trong phòng họp, rồi chợt nghiêm giọng, “Nhưng liệu có khả năng bọt khí mà những nhân chứng đó nhìn thấy chính là bọt khí phát ra từ các thi thể đang phân hủy không? Và âm thanh mà họ nghe thấy chính là tiếng động phát ra khi hung thủ vứt thi thể xuống nước?”

Không ai ngờ sau khi huyên thuyên một hồi, cuối cùng trở lại trọng điểm vấn đề, anh Tứ lại hạ màn hoàn hảo như thế. Tuy cách giải thích này khá li kì, nhưng không ai có thể phủ nhận khả năng tồn tại của nó.

“Diệp Tứ Minh, trí nhớ của cậu tốt đấy nhỉ!” Vẻ mặt Đội trưởng Hùng vẫn lạnh lùng và nghiêm túc như cũ.

“Lúc trong phòng hồ sơ lưu trữ, tôi chưa từng để mình rảnh rỗi…”

Khi nói câu này, anh Tứ cảm thấy hơi hả hê vì mình được xả giận, cùng lúc đó, ngọn lửa trong cơ thể anh cũng bùng cháy. Đương nhiên anh biết những phân tích của mình không thể chính xác như phân tích của Lý Kinh Vũ, nhưng chẳng sao cả, cái anh cần chỉ là viên gạch lót đường để bước chân vào Tổ Chuyên án.

Đội trưởng Hùng nhỏ giọng bàn bạc với những người khác. Mọi người rì rầm trao đổi. Đủ loại liên tưởng hiện ra trong đầu anh Tứ. Vụ án thế này rõ ràng Đội Cảnh sát hình sự không đủ nhân lực. Cơ hội dành cho anh không hề nhỏ.

Nếu quả thật đây là vụ án giết người thì đó chính là vụ án giết người lớn nhất xảy ra ở Cửu An, không, phải nói là vụ án giết người quy mô lớn nhất trong phạm vi toàn tỉnh… Nếu mình có thể phá được vụ án này thì không chừng…

Nghĩ đến đây, anh Tứ không kìm được muốn ôm tia hy vọng mong manh này… Thời gian gần đây, anh bị giày vò đến mức sắp trầm cảm đến nơi. Anh đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói anh cần hạ thấp kỳ vọng của mình xuống mới được.

Cho dù không thể lấy công chuộc tội cũng chẳng sao, hi sinh trong quá trình truy bắt hung thủ của vụ hung án liên hoàn lớn nhất trong lịch sử vẫn vinh dự biết bao!

Những ảo tưởng bắt đầu hiện lên rõ nét hơn trong đầu anh.

Trước di ảnh của anh là vòng hoa, thảm gấm, trong tiếng nhạc truy điệu hùng tráng và bi ai, các đồng nghiệp lần lượt cúi người cung kính tiễn biệt linh hồn người quá cố. Chẳng còn ai nhắc đến những lời đồn đại và sỉ nhục trước kia nữa, danh hiệu liệt sĩ sẽ giúp anh cáo biệt hành trình đầy đau khổ này…

Tiếng ho hắng giọng khiến anh Tứ giật mình bừng tỉnh, thoát khỏi ảo tưởng. Mọi người đều ngồi ngay ngắn, đó là tín hiệu cho thấy Đội trưởng Hùng sắp phát biểu.

“Cao Lôi, cậu tìm thêm hai người nữa cùng đến bệnh viện điều tra một chút, sau đó đến phòng lưu trữ hồ sơ của thành phố kiểm tra lại các ghi chép về sự kiện nhà tù của quân Nhật. Minh Hải, cậu cùng Tiểu Điền, Lý Mảnh, thêm Triệu Bình nữa, các cậu dẫn theo người đến khu vực xung quanh hồ chứa nước thu thập thông tin xem có nhân chứng nào không. Cậu Dương, phiền cậu dẫn Đội Pháp y nới rộng phạm vi giám định hiện trường nơi xảy ra vụ án, tìm kiếm các manh mối một cách thật cẩn thận. Cậu Lưu, cậu mang tất cả túi đựng thi thể, cả dây thừng và các vật chứng khác nữa đi hóa nghiệm tỉ mỉ từng thứ một…”

Đội trưởng Hùng không cao giọng ra lệnh, nhưng ông bố trí nhân sự đâu ra đấy. Lý Kinh Vũ gượng gạo khoanh tay lại, ngón tay vô thức gõ vào cánh tay. Một người ở vị trí trọng yếu như anh ta mà giờ đây lại chưa được phân công nhiệm vụ.

“Kinh Vũ”, rõ ràng Đội trưởng Hùng đã để ý thấy tâm trạng của Lý Kinh Vũ, “Đội 1 có hai nhiệm vụ. Nhiệm vụ thứ nhất là kiểm tra tất cả các camera có liên quan, nhiệm vụ còn lại là làm theo lời Tứ Minh nói, xem có thể tìm thấy những người báo án năm đó không…”

Thoáng chốc, anh Tứ thấy niềm khoan khoái muốn cười trên tai họa của người khác lan tỏa khắp người, cho đến khi anh nhận ra mình cũng chưa hề được phân công bất cứ nhiệm vụ nào.

“Sở cảnh sát tỉnh rất coi trọng vụ án này, nên mọi người cần chuẩn bị tinh thần tác chiến trường kỳ.”

Anh Tứ ngượng ngùng tột độ. Đội trưởng Hùng không muốn anh tham gia vụ án quan trọng như thế này, quyết định đó hoàn toàn hợp lý. Cho dù không nhắc đến việc anh từng ngủ gật trước mặt lãnh đạo mấy lần, không nhắc đến việc anh phát biểu câu trước một đằng câu sau một nẻo, ngồi ngây người tại chỗ mấy lần, lúc lên cơn nghiện còn lao ra khỏi phòng họp mấy lần để nôn thì mấy năm gần đây, tình trạng sức khỏe của anh cũng thực sự khó làm người ta yên tâm cho được. Sắc mặt anh tái nhợt, huyết áp cao bất thường, năm ngoái còn phát hiện gan của anh cũng có vấn đề. Khi đồng nghiệp tụ tập nhậu nhẹt, anh vừa nhấp rượu là say, chân mềm nhũn, mới đi mấy mét đã phải ngồi nghỉ.

Dần dần, những lời đồn đại về anh ngày càng lan truyền rộng khắp nơi…

Đây là cơ hội cuối cùng! Cơ hội giúp anh gột rửa mọi sự sỉ nhục và mọi điều nuối tiếc!

Lòng anh Tứ nóng như lửa đốt.

“Tứ Minh”, cuối cùng, Đội trưởng Hùng cũng chú ý đến ánh mắt khẩn thiết của anh, “nghe Tiểu An nói sáng nay cậu nhận được một vụ án hả?”

Tiếng cười trộm rinh rích vang lên. Mặt anh Tứ đỏ như gấc. Chắc chắn vụ cánh tay giả đã lan truyền khắp đơn vị.

“Th?