Chương 2 TRUY BẮT
Ai cũng từng chần chừ khi đứng ở bìa khu rừng bí mật. Lau mồ hôi, nhìn bầu trời, tính toán khoảng cách giữa mặt trời và đường chân trời. Để rồi cuối cùng họ vẫn quả quyết bước vào rừng. Bởi vì với phần lớn đàn ông, do dự không dám bước vào bóng tối là hành vi hèn nhát, đáng sỉ nhục.
(Trích: Bãi săn người)
Ngày đầu tiên, thứ Năm, 3 giờ chiều. Anh Tứ đứng trước tủ quần áo, bần thần nhìn vào chiếc gương nhỏ gắn trên tủ. Trong gương hiện ra hình ảnh một người lạ hoắc với sắc mặt tái nhợt, phù thũng, nom già hơn tưởng tượng của chính mình cả chục tuổi. Anh Tứ lắc đầu. Anh không ngờ mình phải giương mắt nhìn bản thân bị thời gian nuốt chửng trong khi còn đang sống. Không phải cảnh sát nào cũng được cấp phát tủ quần áo giống như anh, trước đây, chỉ có thành viên Trung đội Tình báo mới có được đãi ngộ này, bởi vì họ thường xuyên phải cải trang để nằm vùng, thâm nhập vào các băng nhóm cần theo dõi. Giờ đây, Trung đội tình báo không còn nữa, nhưng mọi người cũng ngại nhắc anh Tứ thu dọn đồ dùng cá nhân trong tủ. Thực ra họ nên làm vậy, bởi vì trong tủ là những tư trang đáng giá nhất của anh Tứ.
Anh Tứ lấy chiếc hộp gỗ nhỏ trong tủ, mở nó ra, quả nhiên bên trong có ba món đồ lấp lánh ánh vàng chói mắt - sợi dây chuyền vàng, nhẫn vàng và đồng hồ vàng. Đây là các món trang sức cơ bản của nhân viên tình báo. Không có mấy món này thì trông chẳng giống người lăn lộn trong giới giang hồ. Trong ba món này, chỉ có đồng hồ là mạ vàng, còn hai món kia đều là hàng thật, không những vậy còn do anh tự bỏ tiền túi ra mua. Đương nhiên anh cũng có thể chọn cách không cần tự móc ví mình, mà viết đề xuất xin sử dụng những món đồ phi pháp chưa rõ nguồn gốc do sở cảnh sát đang thu giữ. Nhưng tất cả những người làm nghề này đều chê làm vậy sẽ mang lại vận rủi, nên họ thà nghiến răng bỏ tiền túi ra mua còn hơn.
Anh Tứ cởi áo, đeo ba món trang sức lên người, đeo thêm cặp kính râm, trong gương hiện ra rõ ràng hình ảnh của một gã trọc phú mới nổi rất điển hình. Điểm không giống duy nhất chính là những vết thương chằng chịt khắp cơ thể anh. Những vết dao chém với độ nông sâu khác nhau vắt ngang dọc khuôn ngực, mạng sườn và cánh tay. Anh Tứ không kìm được, giơ tay vuốt ve từng vết thương. Phần lớn các vết thương đều giống như nham thạch đã đông cứng, sờ vào không còn cảm giác. Nhưng một vài vết thương vẫn đau buốt, tê ngứa giống như cảm giác lúc anh điều tra vụ án Bàng Hiểu Yến hồi ban chiều. Một tòa nhà lớn như vậy mà hàng xóm trái phải đều không hề có ấn tượng gì về cô. Thậm chí họ còn không hề có ấn tượng ngôi nhà bên cạnh có người ở hay không.
“Anh hỏi xong chưa? Tôi còn phải đi làm ca tối.”
Đó là câu trả lời dài nhất mà anh nhận được.
Anh Tứ cũng không thể giải thích nổi vì sao mình lại muốn tiếp nhận vụ án này. Vốn là Lý Kinh Vũ đã cử Tiểu Tề và Tiểu An đến đón mình, nhưng anh cứ khăng khăng đòi ở lại tiếp tục điều tra vụ án Bàng Hiểu Yến như bị ma nhập. Bất kể cân nhắc thế nào thì đây vẫn là quyết định không có lợi cho anh. Người chết là một cô gái hít ma túy, phá được vụ án này cũng chẳng thể lập nên công trạng lớn lao gì, rất có thể không giúp anh thay đổi được số phận. Nhưng trong sâu thẳm nội tâm anh lại nảy sinh một thôi thúc khiến anh không thể không đưa ra lựa chọn này.
Một cô gái đang yên đang lành bỗng nhiên lại chết, hơn nữa còn chết ngay trong chính nhà mình. Máu cô chảy cạn, hòa trộn với bụi bẩn trên sàn nhà thành bùn, rất có thể thi thể đã bị phân tách, ném ở bãi rác nào đó chẳng ai biết đến, rồi từ từ phân hủy, mặc cho dòi bọ làm tổ. Tất cả những điều này đã xảy ra bao lâu rồi mà chẳng ai hay biết, chẳng ai bận tâm.
Nhiều khả năng là người nhà đã bỏ mặc cô, không ai đến tìm cô. Bạn bè cũng bỏ mặc cô, không một ai đi trình báo cô mất tích. Cô cũng không hề qua lại với hàng xóm. Thú vui duy nhất của cô là vào các trang mạng rẻ tiền, người quen duy nhất của cô là các nhân viên quán internet Nguyện vọng duy nhất của cô là được hít một hơi thuốc phiện hoặc tiêm một mũi Pethidine. Ước mơ duy nhất của cô là cai nghiện thành công, nhưng dẫu trong mơ cô cũng biết điều này không thể xảy ra…
Cô biến mất khỏi thế giới này như thể chưa từng tồn tại, chẳng một ai quan tâm.
Anh Tứ biết rõ tâm trạng của anh lúc này được gọi là “mèo khóc chuột”.
Một người đang sống khỏe mạnh bỗng dưng nghiện ma túy, lúc sống luôn phải đứng thấp hơn mọi người một bậc, đây gọi là tự làm tự chịu, nhưng lẽ nào chết rồi cũng vẫn phải chịu phận nằm thấp hơn mọi người một bậc sao?
Anh Tứ chìm đắm trong suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên anh bừng tỉnh: Mình cởi áo làm gì nhỉ?
Chiếc áo phông màu đỏ luôn được giặt sạch sẽ treo trong tủ đã nói cho anh biết đáp án - đây là thói quen mà anh nhiễm từ vợ cũ. Cô ấy nói khi đi làm nhiệm vụ thì nên mặc màu đỏ cho may mắn, hơn nữa vào thời khắc then chốt sẽ giúp anh được bình an.
Anh Tứ cười thảm, vứt chiếc áo trở lại, đóng tủ đánh “rầm” một tiếng thật mạnh như muốn thể hiện quyết tâm sẵn sàng tử vì nghiệp.
Tôi sống, các người có thể coi thường tôi, nhưng khi chết rồi, tôi muốn các người phải ngước mắt lên mà nhìn tôi.
Anh cúi đầu do dự hồi lâu, rồi lại mở tủ ra.
Lần này, anh khóa cả hộp súng lại.
Ngày đầu tiên, thứ Năm, 6 giờ tối.
Lúc anh Tứ đến Học viện Nghệ thuật thì trời đã ngả về chiều. Giữa cái lạnh buốt giá của mùa đông, một số cô gái vẫn “kiên cường” mặc váy khiến quang cảnh trường học trông mơn mởn sắc xuân. Không có nhân chứng, còn vật chứng chỉ là những dấu vân tay mờ nhạt và hàng chữ bằng máu viết trên tường. Camera của khu chung cư chỉ lưu giữ được dữ liệu trong vòng mười ngày. Trong mười ngày này, ngoại trừ bốn ngày đầu camera bị hỏng, thời gian còn lại chỉ thấy nhân viên chuyển phát và nhân viên phát tờ rơi xuất hiện ở cửa chung cư. Họ dừng lại một chút rồi vội vã rời đi, hệt như sinh mệnh ngắn ngủi của Bàng Hiểu Yến vậy. Thứ duy nhất giúp ích cho anh Tứ chính là một số đặc trưng cơ bản tại hiện trường. Không có dấu vết phá cửa, cửa sổ nguyên vẹn, khóa cũng không bị hư hỏng, khu vực gần cánh cửa không có dấu vết vật lộn. Rất có khả năng hung thủ là người quen của nạn nhân.
Mà đối tượng duy nhất có mối quan hệ xã hội với nạn nhân chính là những người thuộc Học viện Nghệ thuật.
Vì anh Tứ đã gọi điện trước khi đến nên Chủ nhiệm khoa đón tiếp anh rất nhiệt tình, mời anh ngồi, bắt tay, rót trà, sau đó cẩn trọng hỏi anh lí do chuyến viếng thăm.
“Bàng Hiểu Yến?” Chủ nhiệm khoa tỏ vẻ hơi bất ngờ khi nghe thấy tên này, “Em ấy thế nào?”
“Không có chuyện gì nghiêm trọng cả.” Anh Tứ nhấp ngụm trà, nói tiếp, “Có vài chuyện muốn tìm cô ấy để hiểu thêm tình hình thôi.”
“Em ấy không còn liên quan gì đến trường chúng tôi nữa.” Chủ nhiệm khoa vội vàng rũ bỏ mối quan hệ, “Em ấy bị đuổi học từ lâu rồi.”
“Cô ấy bị đuổi từ khi nào? Sao lại bị đuổi?”
Chủ nhiệm khoa cầm tập hồ sơ, lật tìm một lát.
“Anh xem, ở đây có ghi lại này, gần ba năm rồi.” Chủ nhiệm khoa đưa tập hồ sơ cho anh Tứ, tháo kính lão ra, thở dài, “Thật tiếc cho em ấy! Em ấy vốn là người thật thà, thành tích học tập cũng khá, điểm chuyên cần rất tốt, không như các nữ sinh khác… lúc ở ngoài trường toàn… Anh cũng hiểu đấy… Nhưng một hôm, khi giáo viên hướng dẫn gặp em ấy để bàn về chuyện xin tiền trợ cấp, em ấy đột nhiên gào thét như phát điên, rồi lăn ra ngất xỉu. Đưa vào bệnh viện kiểm tra thì phát hiện là ma túy đá…”
Anh Tứ giở hồ sơ.
Xuất thân từ nông thôn, sinh viên khoa Diễn xuất, trọ ở ký túc xá.
“Làm sao liên lạc được với người nhà của cô ấy?”
“Đáng tiếc chính là ở chỗ đó.” Chủ nhiệm khoa gõ nhẹ lên mặt bàn, “Bố em ấy mất sớm, mẹ đột nhiên mắc bệnh tâm thần khi em ấy bước vào năm thứ nhất. Bởi vậy, khi làm thủ tục đuổi học, chúng tôi cố gắng làm kín đáo nhất có thể. Chúng tôi nói với các sinh viên khác là em ấy xin thôi học để đi chữa bệnh.”
Anh Tứ buông hồ sơ xuống, suy nghĩ điều gì đó.
“Có phải em ấy… à… ừm… đã phạm phải tội gì không?” Chủ nhiệm tươi cười dò hỏi, “Khi công bố với công chúng, liệu có thể đừng nêu tên học viện của chúng tôi ra không? Quả thực em ấy không còn…”
“Cô ấy không còn liên quan gì đến quý nhà trường nữa”, anh Tứ nhìn Chủ nhiệm khoa với vẻ mặt vô cảm, “có điều những bạn học cùng ở ký túc xá với cô ấy chắc hẳn vẫn chưa tốt nghiệp đâu nhỉ?”
Hai mươi phút sau, cánh cửa văn phòng được đẩy ra, vài cô gái bước vào. Cô nào cũng trang điểm đậm, xinh đẹp như hoa như ngọc. Anh Tứ đột nhiên nảy sinh suy nghĩ nếu họ phải kết thúc sinh mệnh ngay lúc thanh xuân phơi phới thế này thì quả là đáng tiếc.
“Bàng Hiểu Yến à? Khi còn ở ký túc xá, cậu ấy là người khá thành thật.” Cô gái thứ nhất lên tiếng với giọng Bắc Kinh chuẩn, “Hồi học năm nhất, cậu ấy rất hướng nội, ít nói. Khi chúng tôi bàn tán về mỹ phẩm, về bạn trai, cơ hội đóng phim này nọ thì cậu ấy chỉ lẳng lặng lắng nghe, không bao giờ xen lời…”
“Đúng đúng, khi chúng tôi xem phim Hàn, cậu ấy cũng chẳng mảy may hứng thú.” Một cô gái khác nhuộm tóc màu hồng tiếp lời, “Cậu ấy chỉ thích ôm điện thoại lên mạng thôi.”
“Lên mạng trò chuyện sao?” Đột nhiên anh Tứ thấy hứng thú với đề tài này.
“Không phải”, cô gái nhuộm tóc hồng đáp, “cậu ấy đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết online.”
“Có một bộ tiểu thuyết đang rất thịnh hành hồi đó, trang bìa tối thui, lại rất nhiều tập, tên là gì ấy nhỉ…” Cô gái có gương mặt bự phấn góp chuyện.
“Đúng rồi! Cậu ấy còn thức đêm xem suốt một học kỳ, đến nỗi phải thay cặp kính cận khác.”
“Cô ấy có mối quan hệ đặc biệt tốt với ai không? Có mở lòng tâm sự với ai không?” Anh Tứ hỏi.
Các cô gái đều lắc đầu.
“Khoa chúng tôi là khoa Diễn xuất mà”, các cô gái lại nhao nhao thừa nhận, “nên có mấy ai thích đọc sách đâu… Cũng chẳng có đề tài nào chung mà nói chuyện với cậu ấy cả.”
“Thế bạn trai thì sao?”
Mấy cô gái lại đưa mắt nhìn nhau, lần lượt lắc đầu.
“Chưa bao giờ thấy cậu ấy nhắc đến bạn trai.” Cô gái mặt bự phấn nói, “Thỉnh thoảng chúng tôi cũng trêu chọc, khuyên cậu ấy tìm một bạn trai thật nhiều tiền hay tìm cơ hội giành được vai diễn trong bộ phim nào đó đi, nhưng cậu ấy chỉ ngồi nghe, không thể hiện thái độ gì cả. Hình như chưa bao giờ cậu ấy đi qua đêm, không về ký túc xá.”
Cô gái mặt bự phấn nghiêng đầu nhớ lại, sau đó đưa mắt ra hiệu với mấy cô gái còn lại, cuối cùng bất lực thừa nhận.
“Nói thật, chúng tôi không hiểu nhiều về chuyện của cậu ấy.”
“Cậu ấy không… không mấy thân thiết với chúng tôi.”
Anh Tứ nhìn trần nhà, im lặng hồi lâu. Chủ nhiệm khoa đành ho một tiếng tỏ ý nhắc nhở.
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí còn vấn đề nào muốn hỏi nữa không?”
Vừa nghe thấy hai từ “cảnh sát”, mặt các cô gái đều biến sắc.
“Bàng Hiểu Yến… cậu ấy xảy ra chuyện rồi sao?”
“Không… không có chuyện gì hết.” Anh Tứ buột miệng đáp lấy lệ, rồi đứng dậy, cáo biệt ra về.
Anh Tứ lơ đễnh thả bước trong khuôn viên trường. Dưới ánh hoàng hôn vàng vọt dễ khiến người ta tuyệt vọng của ngày giữa đông này, các sinh viên cúi đầu hối hả rảo bước. Đa số họ đều hướng về phía nhà ăn. Khí lạnh quả thực ẩm thấp đến mức có thể vắt ra nước, hoặc cũng có thể vì trời đang bắt đầu lây phây mưa. Anh Tứ ngồi bên vườn hoa, trong đầu toàn nghĩ về cô gái mà anh vừa biết tên Bàng Hiểu Yến.
Xuất thân nông thôn, tính cách hướng nội, nhỏ nhẹ, thích đọc sách. Chưa có bạn trai.
Điều gì có thể khiến một người như thế đi đến bước đường nghiện ma túy được chứ?
Anh Tứ bước vào phòng bảo vệ, ký tên vào sổ đăng ký rồi bước ra khỏi trường. Màn đêm bắt đầu buông xuống. Trong không khí phảng phất mùi khói xe hòa lẫn mùi thịt nướng, anh Tứ nhìn xe cộ đi lại như mắc củi trên đường phố, bắt giác không biết mình nên đi đâu về đâu.
“Ấy!” Chợt có tiếng gọi với sau lưng.
Anh Tứ quay người lại, thấy một cô gái mặc áo lông màu xanh đang đi về phía mình, anh không chắc cô ấy gọi mình nên chỉ tay vào ngực tỏ ý hỏi: Tôi sao?
“Đúng vậy! Tôi muốn gặp chú.” Có vẻ cô gái đó vừa mới chạy xong nên giờ trán còn lấm tấm mồ hôi, “Tôi là Tiểu Hàn, bạn cùng phòng với Bàng Hiểu Yến.”
“Ồ!” Anh Tứ bắt tay cô gái, “Sao khi nãy tôi không nhìn thấy cô nhỉ?”
“Tôi ra ngoài đóng phim, vừa mới về. Sinh viên năm tư mà, chuyện thường ngày…” Chắc Tiểu Hàn chạy một mạch đến đây nên lúc này đang thở dốc, chống hai tay vào hông cho đỡ mỏi, “Các cậu ấy nói chú là cảnh sát phải không? Chú muốn tìm Hiểu Yến? Có chuyện xảy ra với cậu ấy rồi sao?”
“Cô biết chuyện gì đó và muốn nói với tôi sao?” Anh Tứ không trả lời mà hỏi vặn lại, “Thật ra Bàng Hiểu Yến có bạn trai phải không?”
“Hả? Ai bảo vậy? Không phải đâu!” Tiểu Hàn lắc đầu “Chuyện là thế này… Hồi học năm nhất, có một dạo được nghỉ học mấy ngày, các sinh viên khác đều về quê hoặc đi chơi, chỉ còn mình tôi và Hiểu Yến ở lại ký túc xá. Buổi tối hôm ấy, cậu ấy trở về nói với tôi rằng cậu ấy rất sợ hãi vì phát hiện có người bám theo mình…”
Anh Tứ lập tức dỏng tai lắng nghe.
“Ai vậy? Cô ấy có nói không?”
“Có, một nhân viên bảo vệ. Đó là một gã khốn, thường nhìn chằm chằm con gái người ta, hình như còn lấy máy ảnh chụp trộm nữa. Chúng tôi đều ghét gã…”
“Sau đó thì sao? Anh ta có làm chuyện gì quá đáng hơn không?” Anh Tứ hỏi.
“Gã mà dám?!” Tiểu Hàn tỏ vẻ khinh thường, “Khi đó, tôi liền gọi bà quản lý ký túc xá đến, rồi cùng Hiểu Yến đi tìm gã đó, mắng cho gã một trận. Đương nhiên gã đó không dám thừa nhận, nhưng chắc chắn gã cũng tởn chúng tôi, từ đó về sau không dám quấy rối Hiểu Yến nữa.”
“Hiện giờ anh ta ở đâu?” Cuối cùng cũng tìm ra nghi phạm đáng quan tâm, anh Tứ hơi kích động.
“Không rõ, sau khi xảy ra chuyện này một thời gian ngắn thì gã bị đuổi việc.” Tiểu Hàn chợt hạ giọng, “Chú phải hỏi Chủ nhiệm khoa ấy. Người ta đồn rằng gã là người nhà ở quê của Chủ nhiệm. Hiểu Yến và các bạn cùng phòng đều biết chuyện này, nhưng không dám nói trước mặt Chủ nhiệm…”
“Cô không sợ sao?”
“Tôi không sợ, gã dám động vào tôi thử xem… Tôi sẽ nói với cậu tôi… Có điều chú cũng đừng nói cho ông ấy biết tôi kể với chú chuyện này…”
“Yên tâm”, anh Tứ mỉm cười, “ông ấy cũng không rảnh quan tâm đến chuyện này đâu.”
Khi trời tối hẳn, cuối cùng mưa cũng đổ xuống như trút. Những giọt nước nặng hạt rơi lộp độp trên mui xe, nghe chẳng khác nào tiếng trống trận vang lên giữa khu rừng âm u. Thông thường, người ta không thích những đêm mưa mùa đông, nhưng anh Tứ là trường hợp ngoại lệ. Đối diện với ánh mặt trời rạng rỡ, anh lại tự cảm thấy hổ thẹn, e dè, cảm thấy hồn lìa khỏi xác. Chỉ khi trời âm u, mưa lớn, anh mới cảm thấy mình hòa hợp với thế giới bên ngoài, tinh thần mới phấn chấn hơn đôi chút, mới dám đi lang thang.
“Trước đây, hồi còn ở nông thôn, bố tôi nợ ân tình người ta, giờ cuối cùng tôi đã trả được món nợ ân tình này rồi…”
Người nói câu này là Chủ nhiệm khoa của Học viện Nghệ thuật. Ông ta đang ngồi ở ghế phụ lái, mặt mũi ỉu xìu. Trước đó một lúc, anh Tứ quay lại phòng Chủ nhiệm khoa khiến ông ta suýt hết hồn, ông ta đã khai thật mọi chuyện.
“Tôi thề với trời đất, tôi không hề quen biết cậu ta, cậu ta gây ra chuyện mất mặt như thế ở trường, tôi đã trực tiếp đuổi cổ cậu ta ra khỏi trường.” Chủ nhiệm khoa quay đầu về phía anh, lặp đi lặp lại câu đó vô số lần. Anh Tứ lạnh nhạt nghe ông ta nói. Anh nhìn qua cửa kính xe, thầm đánh giá về thế giới tối thui và ẩm ướt bên ngoài.
Khu chung cư này cách nơi ở của Bàng Hiểu Yến khá xa, nhưng thế cũng chưa nói lên được điều gì… “Cùng tôi đi nhận diện anh ta nào!” Anh Tứ mở cửa xe.
Chẳng ngờ Chủ nhiệm khoa lại nhảy dựng lên.
“Không được! Không được! Chẳng phải tôi vừa nói rồi đấy sao? Nhà cậu ta có ơn cứu mạng với bố tôi, chuyện tôi đưa anh đến đây mà để cậu ta biết thì không ổn chút nào. Hơn nữa hai nhà chúng tôi đều biết gốc rễ ngọn nguồn của nhau, lỡ cậu ta muốn báo thù thì nhà tôi…”
Đầu anh Tứ bắt đầu đau buốt. Anh Tứ xua tay, ngăn những lời biện bạch của Chủ nhiệm khoa.
“Anh đợi ở đây.” Nói đoạn, anh Tứ xuống xe một mình.
Nước mưa táp mạnh vào mặt, dội lên đầu, chảy xuống cổ, luồn sâu vào trong áo. Đường phố quạnh quẽ, chỉ có cột đèn đường bị hỏng, chập chờn lúc sáng lúc tối. Phía trước không xa có ánh đến yếu ớt tỏa ra từ phòng thường trực của bảo vệ. Anh Tứ kéo vạt áo chặt hơn, chầm chậm bước về phía đó.
Cửa kính của phòng bảo vệ dán giấy bóng kính mờ nên anh chưa nhìn rõ trong phòng có người hay không. Anh Tứ gõ cửa mấy lần nhưng chẳng thấy ai trả lời, thế là anh đẩy cửa bước vào. Căn phòng này không lớn lắm, nhưng vẫn tốt chán so với phòng bảo vệ ở đồn cảnh sát mà anh từng làm trước đây, ít nhất tường xi măng dày dạn hơn, cửa sổ kín hơn. Dưới ánh sáng của bóng đèn treo vàng nhợt, anh thấy trong phòng có một chiếc bàn, một chiếc ghế xoay, một chiếc sofa cũ và một chiếc tủ nhỏ. Trên bàn đặt màn hình tivi hiển thị các hình ảnh ghi lại qua camera. Ngoại trừ đồ đạc, trong phòng tịnh không một bóng người.
Có lẽ nhân viên bảo vệ đang đi vệ sinh hoặc đi mua cơm. Anh Tứ nghĩ vậy.
Đầu anh trở nên đau dữ đội. Anh Tứ bước đến bên cạnh sofa, ngồi thụp xuống, vùi đầu vào giữa hai gối, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau đó, anh nghe thấy tiếng động nhỏ.
Tách! Tách!
Anh Tứ đưa tay lên sờ, quả nhiên máu mũi đang tuôn ra như vòi nước. Triệu chứng này cho anh biết “bạn cũ lại viếng thăm”. Một dòng dịch lỏng nóng bỏng như đang quằn quại chui ra từ trong tim, mang theo nỗi đau đớn phun trào khắp tứ chi bách hài. Anh thấy chỉ trong chốc lát, mọi thứ đều trở nên tròng trành, mờ ảo. Anh cắn chặt môi đến chảy máu để cố kiềm chế phát ra tiếng rên rỉ. Đầu óc gần như không thể suy nghĩ được gì, điều duy nhất vang vọng trong não anh chính là câu nói đơn giản đó.
Một hơi… chỉ hít một hơi thôi!
Giữa lúc đang vật vã trong cơn đau đớn, anh nghe thấy tiếng chân vọng đến ngày một gần.
Có người!
“Anh làm gì ở đây?”
Anh ngẩng phắt lên, nhìn thấy người đang nói chuyện với mình có dáng vẻ giống như nhân viên bảo vệ. Anh Tứ cảm thấy hơi hoảng. Đột nhiên anh cảm thấy mình đã hiểu ra nguyên nhân khiến các đồng đội, đồng chí lại không tin tưởng mình. Nếu là anh, thì e rằng anh cũng không dám giao việc lớn cho một người có thể chuyển sang trạng thái co giật bất cứ lúc nào.
“Cảnh sát!” Anh Tứ vã mồ hôi lạnh, cảm giác khó chịu càng rõ nét hơn. Cuối cùng anh cũng khống chế được bàn tay đang run rẩy, chìa thẻ cảnh sát ra trước mặt anh ta, “Anh là Lưu Trường Thắng phải không?”
Đối phương không đáp.
Lúc này, anh Tứ mới phát hiện có thứ gì đó trượt ra khỏi túi mình, rơi xuống đất trong lúc anh lên cơn nghiện. Đó là những bức ảnh chụp cảnh hiện trường và ảnh thẻ học sinh được gài trên tập ảnh của Bàng Hiểu Yến bằng kẹp ghim. Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh đẫm máu.
Anh Tứ vội vàng cúi xuống nhặt xấp ảnh lên.
“Tôi trực ca tối cùng Lưu Trường Thắng, tôi họ Hà…” Bấy giờ, anh ta mới sực tỉnh.
“Có người nói với tôi anh ta trực tối nay.” Anh Tứ nghiêm mặt, “Chẳng lẽ tối nay anh ta không đến trực ban sao?”
“Anh ấy đi tuần rồi, chủ căn nhà số 10 phàn nàn… Hay anh đến đó tìm anh ấy?”
Anh Tứ lập tức lắc đầu, ở nơi tối lửa tắt đèn mà lại không thông thuộc đường đi lối lại khu chung cư này sẽ rất dễ đi ngang qua nghi phạm mà không biết.
“Các anh không có bộ đàm à?”
Anh bảo vệ họ Hà lắc đầu. Ánh mắt anh ta dừng lại nơi chiếc điện thoại bàn.
“Anh có muốn tôi gọi điện thoại cho anh ấy không?” Anh bảo vệ họ Hà hỏi.
Anh Tứ gật đầu, anh ta liền bấm nút gọi.
“Nói đơn giản vài câu là được.”
Anh bảo vệ họ Hà bấm một số điện thoại, nhưng trong ống nghe chỉ vọng ra chuỗi âm thanh đơn điệu “tút…tút… tút…”. Đợi một lúc lâu, cuối cùng anh ta lắc đầu, buông ống nghe xuống.
“Hay là để tôi đi gọi anh ta về…” Nói xong, anh ta định rảo bước ra ngoài.
Anh Tứ liền kéo cổ tay anh ta lại. Anh bảo vệ họ Hà ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.
Chớ rời khỏi tầm mắt của tôi, có chuyện gì thì nói ngay trước mặt tôi đây!
Anh thấy càng lúc càng nặng đầu, anh thực sự không nghĩ ra cách nào để biểu đạt hai ý trên mà không để lộ thần sắc. Cuối cùng, anh đành cố gắng giả vờ thân thiện, lắc đầu. Anh bảo vệ không hiểu hành động của anh, nhưng anh ta cũng không dám đi ra ngoài. Hai người cứ ngồi đối diện nhau như vậy, chờ Luu Trường Thắng về.
Căn phòng lặng phắc, chỉ có tiếng mưa gõ vào cửa sổ như có như không.
“Ờm… người trên bức ảnh đó…”, anh bảo vệ họ Hà không nhịn được cất tiếng hỏi, “chết rồi sao?”
Anh Tứ gật đầu. Lẽ ra anh không nên tiết lộ các tình tiết của vụ án, nhưng lúc này đầu anh đau muốn vỡ, anh chỉ muốn nhanh chóng khiến gã đối diện ngậm miệng lại.
“Anh nghĩ… Lưu Trường Thắng làm?”
Anh Tứ trừng mắt nhìn anh ta. Anh bảo vệ họ Hà vội vàng ngậm miệng. Nhưng chưa đến mười phút sau, anh ta lại bắt đầu lảm nhảm.
“Thời gian gần đây, khu chung cư này liên tục xảy ra chuyện, chủ căn hộ số 10 phản ảnh bị mất đồ, một cô gái sống ở căn hộ số 12 nói buổi tối lúc đi làm về có người bám theo cô ấy…”
“Anh nghĩ do anh ta làm sao?” Anh Tứ cảm thấy hứng thú với manh mối này.
Anh bảo vệ họ Hà ngẩn người, rồi vội vàng lắc đầu.
“Anh ấy… thực ra là người khá thật thà… Hơn nữa anh ấy còn là người bị hại… có một tối nọ, anh ấy bị ai đó phang một gậy vào đầu, phải khâu mấy mũi.”
“Thế mà cũng gọi là lý do à? Chưa biết chừng là khổ nhục kế…” Anh Tứ hừ một tiếng tỏ vẻ xem thường.
Anh bảo vệ họ Hà không nói thêm gì nữa.
Tiếng đồng hồ treo tường chạy tích tắc nghe rõ mồn một. Anh Tứ cảm thấy vô vị và yên lặng đến mức không thể chịu đựng nổi.
Anh đứng dậy, bước về phía điện thoại để bàn, nhấn nút gọi lại.
Tiếng “tút” kéo dài hồi lâu vẫn không thấy có người nghe máy.
“Chẳng lẽ phải đi tìm anh ta thật sao?” Anh Tứ trầm ngâm, chậm rãi bỏ ống nghe xuống.
Chính vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi điện thoại ngắt máy, anh nghe thấy một âm thanh vọng lại.
Đúng vậy, đó chính là tiếng vọng.
Tiếng vọng “rẹt rẹt” rất khẽ vọng lại từ chính căn phòng này. Nếu không phải tiếng mưa đã nhỏ lại thì chắc chắn không nghe thấy được.
Anh Tứ giơ ngón tay lên môi, ra hiệu cho anh bảo vệ họ Hà im lặng, đồng thời vô thức đưa tay sờ hông.
Lúc đó, anh mới nhớ ra mình không mang theo súng.
“Tôi hiểu rồi! Chắc anh ấy để điện thoại ở đầu giường.” Anh bảo vệ chợt nhớ ra, “Ở trong này!”
Nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, anh Tứ mới phát hiện ở góc tường phía sau chiếc tủ có một cánh cửa nhỏ.
Mở cánh cửa ra, anh Tứ đi vào trong. Căn phòng tối lù mù, ẩm thấp và chật chội đến ngột ngạt. Các ống kim loại và các cánh cửa dựng quanh bốn bức tường. Có vẻ đây là phòng chứa đồ, sau này mới sửa thành phòng nghỉ qua đêm cho nhân viên bảo vệ. Ở gần cửa có một chiếc đèn bàn đơn giản, cuối phòng có chiếc giường sắt, trên giường rất bừa bộn, một chiếc điện thoại màu bạc đặt ở đầu giường. Anh Tứ bước lại gần, cúi đầu xuống quan sát. Chiếc điện thoại chạm vào ống kim loại ở cạnh đó, có vẻ mấy lần chuông rung khiến nó dịch chuyển dần về phía ống kim loại, cuối cùng chạm vào ống, tiếng vọng mà anh nghe thấy chính là tiếng thân điện thoại gõ vào ống kim loại.
Anh Tứ đứng thẳng người, muốn tìm xem trong căn phòng này có đồ vật nào có giá trị cho vụ án không. Đột nhiên, ánh mắt anh bị thu hút bởi một vật thể màu trắng ở trên tường.
Đó là chiếc bảng nhỏ màu đen với hàng phấn trắng ghi rõ tên người trực ban.
Trên đó viết rõ ràng:
Nhân viên trực ban (1 người): Lưu Trường Thắng.
Ngày tháng trực ban chính là ngày hôm nay.
Không có anh bảo vệ họ Hà nào cả.
Gã chính là Lưu Trường Thắng.
Đột nhiên, một tiếng “tách” rất nhỏ vang lên. Đèn điện vụt tắt.
Trong bóng tối giơ bàn tay lên không nhìn thấy ngón, anh Tứ cảm nhận thấy có luồng gió vụt lướt qua gáy. Trong không khí dường như lan tỏa nhiệt độ cơ thể người.
Anh Tứ vội xoay người theo phản xạ có điều kiện, hai tay đè xuống nhanh như điện xẹt. Trong bóng tối, dường như có sợi dây câu lạnh buốt sượt qua lòng bàn tay anh.
Là dao!
Anh Tứ lập tức cảm thấy hối hận với phản ứng bản năng của mình.
Một cơ hội tốt biết bao mà lại bỏ lỡ!
Lần sau mình phải tận dụng!
Vậy mà đúng khoảnh khắc đó, một khuôn mặt khác đột ngột hiện ra ngay trước mặt anh.
Bàng Hiểu Yến.
Một Bàng Hiểu Yến hướng nội, yên tĩnh, thích đọc sách. Một Bàng Hiểu Yến giống như bông hoa lan mọc lên giữa bùn lầy, cuối cùng lại bị bùn lầy nuốt chửng.
Cô cam nguyện sa đọa, sa đọa nhanh đến ngỡ ngàng. Anh Tứ vốn cho rằng cái chết của cô là tự làm tự chịu, nhưng không ngờ nguyên nhân cái chết lại bởi vì sắc đẹp. Vì đẹp nên cô bị kẻ biến thái chụp trộm, rồi tên biến thái đó mất việc nên quay lại báo thù cô.
Tất cả những điều đó đều không phải lỗi của cô!
“Ít nhất tôi cũng phải có nơi chôn thây đàng hoàng một chút chứ?” Anh Tứ như nghe thấy tiếng khóc than của cô.
Luu Trường Thắng áp sát đến gần, lại vung dao lên. Lưỡi dao quét một vòng lớn giữa không trung phát ra âm thanh “u u…”. Đối với anh Tứ mà nói thì đây chẳng khác nào ngọn nến được châm lên đúng lúc. Anh hét to, cúi gặp người, hai tay nắm chặt lấy cổ tay gã.
“Không còn cơ hội nào tốt hơn cơ hội này nữa rồi!”
Khoảnh khắc này như đông cứng lại, một âm thanh đánh thẳng vào não bộ khiến anh Tứ chấn động đến điếc tai. Anh cảm thấy máu toàn thân bùng cháy, cuộn trào men theo huyết quản thiêu đốt linh hồn mình sục sôi.
Trong khoảnh khắc đó, anh quên sợ hãi, quên đớn đau, tựa như con thiêu thân nhìn thấy lửa, bất chấp tính mạng điên cuồng lao đầu vào.
Bàng Hiểu Yến, xin lỗi cô. Đợi đồng đội của tôi đến thay tôi báo thù cho cô nhé!
“Chết!” Anh Tứ rống lên, nắm chặt lấy cổ tay của đối phương, dùng hết sức bình sinh, nhắm thẳng vào bụng mình đâm tới.
Trong bóng tối chợt vang lên tiếng “keng” của kim loại rơi xuống sàn nhà, liền sau đó là tiếng “chát” nghe rất nặng nề, trán anh Tứ đập vào trán của đối phương. Cả người đối phương mềm nhũn, choáng váng tại trận.
Sau cảm giác kích thích vì tìm được đường sống trong chỗ chết, anh Tứ ngồi thở hổn hển hồi lâu, sờ soạng tìm bật lửa.
Lúc bấy giờ, anh mới phát hiện, vũ khí mà đối phương sử dụng là con dao thái rau.
“Cái bộ dạng này của anh mà dám ám sát tôi sao?” Sau khi còng tay Lưu Trường Thắng vào ống kim loại, anh Tứ tức giận mắng kẻ “sắt không luyện được thành thép” này, “Lấy dao nhọn đâm vào người mới có thể một nhát lấy mạng chứ! Lấy dao thái rau mà chém thì khác nào trò đùa của trẻ con, muốn chém chết người thì cũng phải chém đến mấy chục nhát. Mẹ kiếp, đồ ngu xuẩn, lần đầu tiên anh đi giết người hả? Tức chết đi được!”
“Ai cũng không tin tôi… Ai cũng nói do tôi làm… Mãi mãi không có hồi kết…”, Lưu Trường Thắng không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, cuối cùng gã khóc rống lên.
“Đồ vô dụng!” Anh Tứ bất lực lắc đầu, “Lá gan làm chuyện đồi bại vứt đi đâu rồi hả?”
“Tôi sai rồi, nhưng tôi đâu còn cách nào khác?” Lưu Trường Thắng gào lên, “Tôi chỉ là thằng lông bông thấy con gái ăn mặc diêm dúa hở hang thì tôi…tôi không khống chế được bản thân… Thế là tôi…”
“Anh làm sao?”
“Tôi liền dùng điện thoại di động chụp trộm vài tấm hình…”, Lưu Trường Thắng xấu hổ cúi đầu.
“Còn gì nữa không?”
“Không chỉ chụp mình cô ấy, cứ thấy con gái đẹp là tôi chụp… Khi còn làm bảo vệ ở trường, tôi thường chụp trộm ở cổng. Nhà trường không cho phép người lạ vào trong trường nên các cô gái thường ôm ấp, hôn hít bạn trai ngay ở cổng…”
“Còn gì nữa?”
“Tôi còn…”, Lưu Trường Thắng nắm tóc mình, “tôi còn lẻn vào nhà tắm nữ, đứng ở cửa sổ chụp trộm…”
“Mẹ kiếp!” Anh Tứ túm cổ áo gã, “Mau nói trọng điểm”
“Không còn gì nữa mà! Ngoại trừ mấy việc đó ra, năm đó tôi chẳng làm gì nữa cả. Tôi là người thật thà…“ Lưu Trường Thắng nói trong tuyệt vọng.
“Nói trọng điểm về Bàng Hiểu Yến!” Anh Tứ càng đanh giọng chất vấn, “Anh có quan hệ gì với cô ấy?”
“Cô ấy không giống với các cô gái khác, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy trang điểm, luôn mang theo mấy cuốn sách bên mình, nếu không thì chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại… Cô ấy cũng chưa bao giờ coi thường tôi, đôi lúc đi qua cổng trường còn mỉm cười với tôi…”
“Sau đó thì sao? Có phải anh bám riết lấy người ta không? Cô ấy khiến anh phải mất việc, bị người khác khinh rẻ nên anh ôm hận trong lòng phải không?”
“Không phải như thế! Thực sự không phải mà…” Bức tường phòng vệ tinh thần của Lưu Trường Thắng hoàn toàn sụp đổ, nếu tay phải của gã không bị còng trên ống thép thì chắc hẳn gã đã ngồi thụp xuống, biến thành đống bùn nhão rồi.
“Anh chưa từng giết người? Thế thì anh chém tôi làm gì? Anh coi tôi là thằng ngốc sao?”
“Tôi thực sự không thể chịu đựng nổi nữa… không thể chịu đựng nổi nữa…”, Lưu Trường Thắng mất kiểm soát cảm xúc, bật khóc nức nở, “Không biết ai đã lan truyền chuyện xảy ra ở trường đến tận đây, thế là dân chung cư đều đứng sau lưng tôi nói tôi lưu manh, biến thái. Hễ chung cư xảy ra vụ mất trộm là họ lại nói tôi làm, có một cô gái bị tên lưu manh bám theo, họ cũng đổ cho tôi. Ông chủ muốn đuổi việc tôi. Buổi tối đi tuần, tôi còn bị người ta đánh cho một gậy xây xẩm mặt mày, còn có kẻ đưa chuyện của tôi lên mạng xã hội… Sau đó… khi nãy tôi lại nhìn thấy bức ảnh rơi ra từ túi anh… Tôi coi như xong rồi, sống cũng chẳng còn hy vọng gì nữa. Đi tới đâu tôi cũng không thể rũ bỏ được quá khứ này… Có một số việc, chỉ cần dính vào là chẳng còn ai chịu tin mình nữa, chẳng ai cả… Chuyện này mãi mãi không có hồi kết… không bao giờ có hồi kết…”
Thường ngày, anh Tứ rất dị ứng với kiểu viện cớ này, nhưng hôm nay anh lại thấy hơi đồng cảm. Anh lặng lẽ ngồi đó, nghe Lưu Trường Thắng trút hết uất ức trong lòng, rồi mới nói, “Vấn đề là nếu không phải anh thì anh bảo tôi phải nghi ngờ ai?” Tuy vẫn tiếp tục sử dụng chiến thuật đe dọa, nhưng giọng anh Tứ đã mềm hơn rất nhiều, “Cô ấy không có bạn trai, lại không có kẻ thù…”
“Đợi chút!” Đột nhiên mắt Lưu Trường Thắng mở lớn, “Ai nói cô ấy không có bạn trai?!”
Ngày đầu tiên, thứ Năm, 10 giờ đêm.
Đèn xe cảnh sát nhấp nháy, mấy cảnh sát áp giải Lưu Trường Thắng lên xe. Phòng bảo vệ khu chung cư phía sau họ trống tênh, chỉ còn Lý Kinh Vũ và anh Tứ.
“Sao anh không nói gì thế?” Lý Kinh Vũ nghiêm mặt, “Một mình mà dám chạy đến đây sao? Quá nguy hiểm…”
“Không cần cậu phải nói!” Anh Tứ bình thản hút thuốc, “Dẫu sao cũng không phải anh ta làm.”
“Sao anh dám khẳng định chắc chắn là thế?”
“Lãnh đạo các cậu phá án như thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi chỉ dựa vào cảm giác. Tôi cảm giác anh ta không phải tội phạm.” Anh Tứ lắc đầu, “Hơn nữa khẩu cung của anh ta hoàn toàn khớp với các chứng cứ thực tế.”
Nói xong, anh Tứ đưa điện thoại di động của Lưu Trường Thắng cho Lý Kinh Vũ. Hình ảnh hiện trên điện thoại là một trong những bức ảnh mà Lưu Trường Thắng chụp trộm Bàng Hiểu Yến. Trong bức ảnh, Bàng Hiểu Yến mặc bộ váy màu trắng.
“Cậu xem phía sau cô ấy”, anh Tứ chỉ vào bức ảnh và nói, “cánh cửa của chiếc xe đó đang mở…”
“Chứng tỏ chủ nhân của chiếc xe đó vừa đưa cô ấy về…” Lý Kinh Vũ gật đầu, “Chẳng phải khi nãy anh bảo bạn cùng phòng của Bàng Hiểu Yến nói rằng chưa bao giờ cô ấy qua đêm không về ký túc xá sao?”
“Không đi qua đêm đâu có nghĩa là không có bạn trai? Hơn nữa mối quan hệ giữa cô ấy và các bạn cùng phòng rất lạnh nhạt. Họ hiểu về cô ấy còn chẳng nhiều bằng Lưu Trường Thắng.” Anh Tứ nhả khói thuốc, chỉ vào logo trên đầu xe nhìn rõ mồn một trong bức ảnh, “Cậu xem, đây có phải logo của xe Porsche không? Chút nữa tôi hỏi cảnh sát giao thông xem có bao nhiêu người trong thành phố dùng loại xe này.”
“Hãng xe này ấy à”, Lý Kinh Vũ bĩu môi khinh thường, “là Ferrari, dòng mui trần, hơn năm triệu tệ đấy… Đáng tiếc là biển số xe bị che mất rồi…”
“Làm sao cậu biết rõ về xe cộ thế?” Anh Tứ cảm thấy rất kinh ngạc. Có điều anh lập tức nhớ lại vụ án về tập đoàn buôn lậu xe hơi mà hai người hợp tác năm đó. Khi ấy, anh Tứ nhiều lần nói với Lý Kinh Vũ rằng cảnh sát ngầm không cần hiểu về xe cộ, quan trọng nhất vẫn là quan hệ xã hội. Thế là lần nào anh và Lý Kinh Vũ cũng tranh luận với nhau kịch liệt.
Đó cũng là lần hợp tác duy nhất giữa hai người.
“Loại xe này ở Cửu An cũng có sao?”
“Để tôi điều tra các hãng xe xem sao, chứ chỗ cảnh sát giao thông khó nói lắm. Những người mua loại xe này chưa chắc đã đăng ký biển số xe.”
“Thôi khỏi!” Anh Tứ dập điếu thuốc, cầm điện thoại di động lên, “Nhờ mạng lưới chỉ điểm nhanh hơn…”
“Trùy Tử, tôi đây, anh Tứ… Đúng đúng, ra rồi… vẫn ổn… Tôi bảo này… không không, tôi không mua xe… Tôi cũng không ’độ’ xe… Cậu nghe tôi nói đã nào… Không không, tôi cũng không thua cược mất xe… Chuyện là thế này…” Anh Tứ nói thao thao bất tuyệt hồi lâu, cuối cùng cúp điện thoại, gật đầu với Lý Kinh Vũ.
“Tìm thấy rồi à?”
“Thấy rồi! Cả thành phố Cửu An chỉ có một người duy nhất sở hữu con xe này.”
“Ai vậy?”
“Triệu Minh Hiên.”
“Mẹ nó!” Lý Kinh Vũ lẩm bẩm chửi đổng, sau đó lắc đầu, “Thằng oắt này không gây chuyện suốt hơn một năm, cứ nghĩ cậu ta thay tính đổi nết rồi chứ…”
“Đi thôi! Đến thẳng đó tóm cổ cậu ta!” Anh Tứ đứng dậy.
“Anh đợi chút đã!” Lý Kinh Vũ vội vàng giơ tay ra hiệu ngăn anh lại, “Để tôi gọi cú điện thoại hỏi tình hình trước!”
Anh Tứ ngẩn người, cười khinh mạn, “Sao thế? Không dám bắt cậu ta à?”
Lý Kinh Vũ lập tức đứng bật dậy. Anh Tứ nhìn thẳng vào mắt Lý Kinh Vũ, mặt không biến sắc.
Hai người vẫn thường “so găng” với nhau như năm nào còn học trong trường cảnh sát.
“Tứ Minh, anh chú ý lời nói của mình!” Lý Kinh Vũ trừng mắt nhìn anh Tứ, nói, “Bắt cậu ta mà chỉ dựa vào một khẩu cung là không đủ.”
“Đừng viện cớ nữa, Kinh Vũ.” Anh Tứ chậm rãi châm thuốc, “Hút thuốc phiện bị bắt hai lần, đánh nhau gây thương tích cho người khác bị bắt năm lần, đánh bạn gái không biết bao nhiêu lần, cuối cùng phải nhờ ông bố đút tiền mới không bị tống vào tù. Nếu đổi thành người khác có tiền án tiền sự mà lại có khẩu cung như vậy, thử hỏi cậu có bắt hay không?”
“Rốt cuộc ý anh là gì?”
“Chẳng ý gì cả!” Anh Tứ quẳng điếu thuốc xuống đất, bỏ ra ngoài, “Có người sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp nên không dám bắt Triệu công tử, nhưng tôi không sợ!”
Lý Kinh Vũ tức giận kéo vai anh Tứ lại. Anh Tứ không còn sức kháng cự, đập mạnh lưng vào tường. Anh chua xót nghĩ, năm đó thành tích cử giật của hai người không phân cao thấp…
“Diệp Tứ Minh! Nói gì, thì nói, tôi vẫn là cấp trên của anh, đề nghị anh tôn trọng tôi!”
“Kinh Vũ! Tôi chỉ hỏi cậu một chuyện.” Anh Tứ cuời trào phúng, “Năm đó, nếu tôi không thay cậu thâm nhập băng đảng của Đảng Siêu thì ngày hôm nay ai nên tôn trọng ai?”
Lý Kinh Vũ nhìn anh Tứ chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng hết nóng giận, đập bàn nói lớn, “Đi thôi!”
Tiếng mưa đập vào kính chắn gió ngày càng nhỏ dần, nhưng vẫn chưa chịu tạnh hẳn. Anh Tứ ngồi ở ghế phụ lái, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lý Kinh Vũ để điện thoại di động ở chế độ loa ngoài, vừa lái xe vừa không ngừng gọi điện thoại tìm hiểu về tình hình của Triệu công tử. Anh Tứ cố tình không để lời Lý Kinh Vũ lọt vào tai.
Anh nhớ lại chuyện hai người hồi đó. Khi ấy, Đội Cảnh sát hình sự không được trang bị đầy đủ như bây giờ, gần như chẳng có thiết bị khoa học kĩ thuật cao nào cả, phá án hoàn toàn dựa vào mạng lưới chỉ điểm, chính vì vậy Trung đội Tình báo là đơn vị rất được coi trọng, được tùy ý sử dụng nguồn nhân lực và vật tư, đồng thời cũng là đơn vị có nhiều cơ hội lập công nhất. Thời đó, anh Tứ cảm thấy mình giống như một con chim đại bàng, sải cánh vừa rộng lại vừa cứng cáp, nếu chỉ dùng đôi cánh đó để mình bay lên thì lãng phí quá, mà phải dang rộng đôi cánh che chở cho anh em đồng đội bất cứ lúc nào, thế là anh gia nhập Tổ Chuyên án. Cứ thế, anh liên tục điều tra trong suốt hơn ba năm. Để rồi sau đó, mọi thứ đều đổ nhào…
“Anh… khi nãy không sao chứ?” Lý Kinh Vũ ngắt điện thoại, mãi lúc lâu sau mới quay sang bắt chuyện với anh Tứ. Dường như anh ta cảm thấy ngại vì thái độ thất thố khi nãy của mình.
“Mấy trò vặt của cậu”, anh Tứ hừ nhẹ, “chẳng động được đến tôi… Ngoại trừ lần phạm quy đó…”
“Lần đó sao có thể gọi là phạm quy được?” Lý Kinh Vũ vừa cười vừa nói, “Phán quyết đó đâu có sai?”
“Mắt mù mới phán quyết vậy!” Nhắc đến chuyện đó, anh Tứ lại thấy tức điên.
“Anh nghĩ mà xem, tay trái của tôi khi đó ở trên… cái đó… cái đó… của anh.”
Hai người lại bắt đầu tranh cãi, từ trước đến giờ vẫn thế. Kết cục cuối cùng cũng chẳng có gì mới mẻ.
“Khi nào có cơ hội, chúng ta phải đấu thêm ván nữa!”
Trước đây, anh Tứ luôn lập tức đáp lời, “Ai sợ ai chứ?”
Nhưng hôm nay, anh nghẹn lời.
Anh đột nhiên phát hiện ra rằng, mặc dù đó là một việc khiến mình không mấy thích thú, nhưng khi phải nói lời vĩnh biệt với nó thì bản thân cũng không hề cảm thấy dễ chịu gì.
Lúc xuống xe, anh Tứ thấy mình đang đứng trước khu biệt thự.
“Thằng oắt đó sống trong căn biệt thự số 19 trước mặt kia kìa.” Lý Kinh Vũ liếc mắt nhìn anh, “Tôi cũng có người chỉ điểm.”
“Cậu gọi điện suốt dọc đường mới hỏi được thông tin này à?” Anh Tứ tỏ vẻ xem thường.
“Cậu ta có mấy chục căn nhà, hỏi được đến đây là không tệ rồi…”
Căn biệt thự số 19 là căn biệt thự biệt lập, phía trước và phía sau đều có hoa viên và nhà để xe. Rèm cửa sổ kéo kín mít, chẳng rõ bên trong có người hay không.
“Anh định đạp cửa xông vào đấy à?” Lý Kinh Vũ thấy anh Tứ hăm hở tiến đến, vội vàng ngăn lại.
“Thế chẳng lẽ đợi tên họ Triệu đó ra trao chìa khóa nhà cho chúng ta chắc?” Anh Tứ không thể không thừa nhận mình đã quên hết các trình tự phá án cơ bản. Bao nhiêu năm nay, anh đều không phá án theo quy trình tiêu chuẩn.
“Chúng ta vẫn phải thực hiện từng bước theo quy trình.” Lý Kinh Vũ móc súng, nhìn sang anh Tứ thì phát hiện anh đi tay không, bèn hỏi, “Súng của anh đâu?”
“Quên không mang.” Anh Tứ nhún vai.
Thái độ thẳng thắn này khiến Lý Kinh Vũ nản hẳn.
“Tình hình cấp bách, cần điều tra gấp, trong nhà không có ai.” Anh Tứ nhỏ giọng tuyên bố mấy câu như vậy rồi giơ chân đạp cửa thật mạnh.
Cánh cửa mở tung, căn phòng tối om, giơ tay lên không nhìn thấy ngón, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Thời đại bây giờ khác trước rồi.” Lý Kinh Vũ thu súng lại, nhìn anh Tứ lắc đầu, không nhịn được khuyên bảo đôi câu, “Phải làm theo đúng quy trình chứ…”
Anh Tứ cười lạnh lùng, không đếm xỉa đến Lý Kinh Vũ.
Hai người bật đèn pin, quét khắp phòng khách một lượt, nhưng không phát hiện được gì. Anh Tứ bước đến chỗ cầu thang, nhìn lên trên, trên tầng không có ánh sáng hắt xuống.
“Đừng bật đèn vội…” Lý Kinh Vũ cất súng, móc ra một vật trông giống như máy phát hiện tiền giả.
“Gì thế?” Anh Tứ nhỏ giọng hỏi.
“Đèn phát hiện tia tử ngoại, lấy ở chỗ anh Dương đấy!” Lý Kinh Vũ lại móc thứ gì đó giống như lọ keo xịt tóc trong túi ra, lắc nhẹ, “Họ không có thời gian đến đây nên chúng ta phải tự làm hóa nghiệm.”
Lý Kinh Vũ bắt đầu men theo góc tường, cầm lọ dung dịch xịt lên sàn nhà, xịt xong lại dùng đèn chiếu tia tử ngoại lần theo vết nước, nhưng không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.
“Liệu có tác dụng gì không?” Anh Tứ tỏ vẻ coi thường.
“Phải tin vào khoa học kỹ thuật hiện đại chứ!”
“Khoa học kỹ thuật hiện đại thì tôi tin, vấn đề là cậu có biết sử dụng không ấy chứ…”
Lý Kinh Vũ không thèm chấp lời nói móc của anh Tứ, tiếp tục xịt dung dịch lên thảm trải sàn. Lần này thì lập tức có thu hoạch. Dưới ánh đèn tử ngoại, họ thấy những vết sáng loang lổ hiện dần lên.
“Vết máu”, Lý Kinh Vũ trầm giọng, “vết máu đã được tẩy rửa.”
Anh Tứ ngẩng đầu lên định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã ngây người tại chỗ. Dưới ánh sáng yếu ớt của tia tử ngoại, anh thấy thấp thoáng một bóng người phía sau lưng Lý Kinh Vũ, bóng người đó đang lao nhanh về phía họ.
Không biết chiếc bóng hiện ra từ đâu, tốc độ chạy nhanh kinh hồn, lặng lẽ tiếp cận, chỉ cách chỗ Lý Kinh Vũ đứng chưa đầy hai mét. Trong tay hắn là một vật thể dài mảnh, chừng hai mươi, ba mươi phân, đang lóe sáng.
Dao!
Anh Tứ đẩy Lý Kinh Vũ sang một bên, nhoài người về phía trước. Anh cảm thấy kẻ đó húc mạnh vào ngực mình. Anh quyết tâm ôm chặt đối phương, vật hắn ngã xuống đất.
Lần này thì chết chắc rồi…
Thực ra từ khi nhảy vọt lên, anh đã hiểu rõ điều này. Dùng tư thế đó chụp lên người đối phương là hiệu quả nhất, nhưng cũng nguy hiểm nhất, vì anh không thể khống chế tay của đối phương, trong khi vùng ngực và vùng bụng của mình lại hoàn toàn không được che chắn. Khi đối phương giãy giụa sẽ không do dự đâm hung khí vào hai điểm yếu trí mạng này của anh.
Giống như lúc này.
Anh Tứ cảm thấy vùng eo bị vật gì đó cắm phập vào. Quá trình đổ dần xuống sàn nhà diễn ra thật chậm chạp. Anh hốt nhiên nhớ lại lúc mới vào nghề, sư phụ chỉ dạy cho anh cũng bị người ta đâm chết như thế. Thì ra chính là cảm giác này… cũng không đau như tưởng tượng…
Cơn đau giày vò chậm rãi đang mách bảo anh rằng anh chưa chết.
Đầu anh Tứ đập mạnh xuống sàn. Còn chưa kịp định thần thì anh đã bị đối thủ ôm lấy với một lực mạnh khủng khiếp, hắn lật anh nằm sấp xuống. Anh Tứ giơ tay nắm lấy cổ tay đối phương theo phản xạ có điều kiện. Đúng khoảnh khắc đó, anh phát hiện kẻ này có điểm không ổn.
Hai mắt hắn trợn trừng, trắng dã, miệng kêu the thé, âm thanh nghe rất chói tai, không giống với tiếng người. Cổ tay hắn bị anh Tứ nắm chặt, nhưng hắn không hề có ý giãy ra, mà há cái miệng đầy răng nhắm thẳng mặt anh cắn phập xuống chẳng khác nào con dã thú.
Thứ quái đản gì thế nhỉ?!
Anh Tứ rùng mình, cố hết sức giơ tay phải lên đỡ.
Đúng là anh muốn chết. Nhưng anh không thể chấp nhận được cách chết ghê tởm này.
Tay phải của anh Tứ bị cắn ngập sâu, đau đến mức anh lập tức rú lên. Tiếp đến, kẻ đó ngẩng đầu, miệng toàn máu, hắn lại nhào xuống cổ anh…
Mấy tiếng trầm đục vang lên. Anh Tứ mở mắt, phát hiện “con quái vật” đã nằm lịm bên cạnh mình. Người đứng trước mặt anh chính là Lý Kinh Vũ, lúc này đang thở phì phò.
“Mẹ nó, thứ quái đản gì vậy?” Lý Kinh Vũ có vẻ còn chưa hoàn hồn, “Ba phát súng mới khiến hắn hôn mê…”
“Methcathinone…” Anh Tứ gắng gượng ngồi dậy, đồng thời đảo mắt tìm chứng cứ trên sàn nhà. Đó là tẩu thuốc bằng thủy tinh đã vỡ vụn. Trên thân tẩu còn có một số hình vẽ bằng bút dạ quang. Khi nãy anh lầm tưởng món đồ đó là con dao.
Chắc tám phần là thằng điên này cũng nghĩ vậy.
“Cái gì?”
“Một loại ma túy! Nó còn được gọi là ma túy muối tắm hay ma túy xác sống, mới thịnh hành mấy năm trở lại đây. Sau khi phê thuốc, kẻ sử dụng trở nên hung hăng, dễ kích động, cực kỳ khỏe, cắn người hay giết người đều trở thành chuyện cơm bữa…” Anh Tứ đưa tay ra để Lý Kinh Vũ kéo mình đứng dậy, “Khi chúng ta đến, có thể hắn vẫn chưa tỉnh, lúc sau tỉnh lại thì bắt đầu nảy sinh ảo giác. Sức mạnh của hắn không phải dạng vừa đâu… Đi thôi! Lục soát thật kỹ, chắc chắn tầng trên còn có những kẻ khác nữa…”
Quả nhiên, khi lên tầng hai, anh Tứ và Lý Kinh Vũ phát hiện một cô gái nằm bất tỉnh nhân sự. Anh Tứ phải hắt nước lạnh và liên tiếp vả vào mặt, cô ta mới miễn cưỡng tỉnh dậy.
Thẩm vấn mới biết thì ra Triệu công tử mở tiệc “chiêu đãi” ma túy miễn phí. Cô ta và bạn trai hơi phê quá đà.
“Vậy Triệu Minh Hiên đâu?” Anh Tứ hỏi.
“Không… không biết…” Rõ ràng cô gái còn chưa tỉnh hẳn.
“Thế những người khác đâu?” “Đều… đều đua xe trên đường cao tốc ở ngoại ô phía Nam thành phố rồi.”
Đột nhiên, anh Tứ thấy Lý Kinh Vũ giật tay áo mình.
“Anh nhìn kìa!”
Anh Tứ nhìn theo hướng tay Lý Kinh Vũ chỉ, thì thấy trên bức tường gần đó dán đầy ảnh. Một trong số đó rất bắt mắt, trong ảnh là Triệu Minh Hiên. Triệu công tử ngạo nghễ ngồi trên mui của chiếc xe Ferrari đỏ chót.
Biển số xe là 6666.