Chương 13 LÒ MỔ
Thời gian dường như bốc hơi thành sương khói, khiến mọi thử trước mắt trở nên mờ ảo. Tiếng ong ong chấn động màng nhĩ làm anh ngờ rằng mình đang ở trong lò quay. Anh còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, lúc chói tai, lúc lại văng vẳng không rõ tiếng, thực khiến người ta buồn bực, khó chịu. Anh Tứ muốn đứng lên nhưng đôi chân không nghe theo sai khiến, muốn bịt tai lại nhưng không cảm giác được hai bàn tay đang ở đâu. Anh bấn loạn, luồng khí đục ngầu tích tụ trong bụng, rồi cuối cùng bùng phát ra ngoài
Anh ngửa cổ kêu dài.
Cảnh tượng trước mắt lúc mờ lúc tỏ.
Cuối cùng, anh Tứ cũng thực sự mở mắt, anh phát hiện trước mặt mình là một chiếc bàn tròn rất lớn, trên mặt bàn phủ tấm khăn trải bàn màu hạt dẻ rất tinh tế, xung quanh có vài chiếc ghế. Anh định nhìn quanh bốn phía nhưng đầu anh nặng nề tựa khối sắt hàng trăm cân, vừa quay cổ đã thấy xương khớp đau buốt như vừa bị gãy. Nhưng lòng hiếu kỳ vẫn giục giã anh phải hướng đầu sang phía bên phải, bởi vì anh rất muốn xác định xem ai đang khóc thút thít.
Thế là anh nhìn thấy người đang ngồi cách mình hai chiếc ghế nữa, chính là Giang Nguyệt.
“Cô…”, niềm vui sướng tràn ngập lồng ngực, anh dùng hết sức bình sinh để đứng dậy, kết quả phải đón nhận một cơn đau dữ dội.
Bấy giờ anh mới biết mình bị trói trên ghế. Chiếc ghế được bắt vít cố định với sàn nhà.
Giang Nguyệt nhìn anh, đôi mắt cô đẫm lệ.
“Lão… Lão ta…”, mỗi âm tiết cô phát ra đều run rẩy, giống như chiếc đĩa hát dính nhiều vết xước.
Anh Tứ chợt hiểu ra.
Anh quay đầu sang bên trái. Đón anh là ánh mắt chứa ý cười của Khương Thâm.
“Anh tỉnh rồi à?” So với lúc mới gặp mặt thì bây giờ lão ta ăn vận trang trọng hơn nhiều: quần Tây đen, giày da bóng lộn, tóc vuốt keo trải ngược ra sau, chiếc áo sơ mi màu trắng bằng lụa tơ tằm chính hiệu được xắn tay áo lên, để lộ cánh tay đặc biệt vạm vỡ, săn chắc vẫn thường giấu bên dưới lớp vải.
“Anh tên là Diệp Tứ Minh?” Khương Thâm cầm dao, “Bác sĩ Giang đã kể cho tôi nghe về tình trạng của anh. Phản ứng cai thuốc tốt hơn chút nào chưa?”
“Ông…”,anh Tứ tức giận định chất vấn thì thấy vùng bụng của mình đau dữ dội.
“Tôi đã xử lý vết thương ở bụng rồi.” Khương Thâm lấy dĩa chỉ về phía anh và nói, “Yên tâm đi! Tôi đã tránh đâm vào chỗ hiểm, chỉ chảy chút máu thôi.”
“Tôi hỏi ông, ông rốt cuộc là ai?” Anh Tứ nghiến răng gằn từng tiếng.
Khương Thâm mỉm cười.
“Thực ra chúng ta từng gặp nhau rồi”, lão ta chỉ ngón trỏ vào anh Tứ, “ anh vừa bước vào là tôi đã thấy quen mặt, giờ cuối cùng cũng nhớ ra… lúc ở Bệnh viện số 2…”
“Chỗ bác sĩ Hạ…”, anh Tứ cũng sực nhớ ra, “ông chính là bệnh nhân thần tài của bác sĩ Hạ…”
“Đúng là có duyên với nhau!“ Khương Thâm giơ một ngón tay lên ra hiệu đợi một chút, rồi xoay người cầm một vật để trên bàn.
Đó là chiếc túi xách quai chéo của anh Tứ.
“Anh đến vì vật này à?” Lão ta lấy Cánh tay giả của Bàng Hiếu Yến trong túi ra.
“Ông làm gì cô ấy rồi?” Tuy anh Tứ biết bản thân mình cũng khó giữ nổi mạng, nhưng anh vẫn muốn ôm tâm lý cầu may về sự sống sót của cô gái mà mình chưa từng gặp mặt.
“Đương nhiên là giết rồi.”
“Vì sao?” Mắt anh Tứ mở to hết cỡ, “Cô ấy tin tưởng ông, sùng bái ông, cô ấy cứ ngỡ rằng ông là ân nhân cứu mạng của mình, cô ấy coi ông là niềm hy vọng của cuộc đời mới, thế mà ông nỡ xuống tay với cô ấy sao?”
“Vậy à?” Khương Thâm vừa nhai vừa trả lời lấy lệ.
“Rốt cuộc vì sao ông làm vậy? Cô ấy bám lấy ông? Cô ấy muốn tiền của ông? Hay cô ấy có thai rồi?”
“Anh nghĩ đi đâu thế?” Khương Thâm cười không thành tiếng.
“Lấy một ví dụ thế này nhé! Anh có ăn thịt không?” Lão ta giơ chiếc dĩa đang xiên một miếng thịt lên, hỏi anh Tứ, sau đó lại quay sang nhìn Giang Nguyệt. Giang Nguyệt sợ hãi quay đầu đi nơi khác.
“Ngày nào con người trên thế giới này cũng giết lợn, nhưng có ai từng nói cho con lợn biết lý do không? Động vật cấp cao không cần nói cho động vật cấp thấp về lý do vì sao bị giết. Có thể giết thì giết thôi. Nếu buộc phải tìm một lý do thì đó chính là: Tôi thích thế!”
Lão ta cầm bình đựng gia vị, từ tốn rắc lên miếng thịt.
“Ăn không?” Lão ta nhiệt tình một cách vừa đủ mời anh Tứ, “Bột quế Indonesia đấy. Hồi còn ở Indonesia, nhà tôi có một nông trại lớn, nuôi bò, nuôi gà, nhưng nuôi nhiều nhất là lợn.” Khương Thâm đặt dao, dĩa xuống bàn, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Lúc còn nhỏ, bố tôi thường dạy tôi cách chăm sóc lợn: cho chúng ăn, tắm táp cho chúng, cho chúng tắm nắng, nhưng không được để chúng tắm nắng quá lâu. Lúc không có việc gì làm thì nói chuyện với chúng, gần gũi chúng. Tôi từng hỏi ông tại sao phải làm vậy, ông nói làm vậy thì thịt lợn sẽ ngon hơn. Đương nhiên rồi, mãi đến năm 65 ông mới hiểu, thì ra chính phủ cũng đối xử với ông như vậy…”
Tốc độ nói của Khương Thâm mỗi lúc một chậm hơn, dường như lão ta đang chìm đắm trong hồi ức. Hai tay anh Tứ nhẹ nhàng hoạt động phía sau lưng, tìm nơi để mài mòn sợi dây thừng.
“Sau đó cả nhà tôi rời Indonesia, trở về tổ quốc.” Lão ta cười, để lộ hàm răng trắng ớn, “Định cư, đi học, đọc sách… Tôi cứ ngỡ rằng gia đình mình sẽ trở lại cuộc sống bình thường. Kết quả là đến năm 70, họ đều chết hết…
Bàng Hiểu Yến cho rằng tôi chỉ nói những điều ấy với mình cô ta?” Khương Thâm đột nhiên bừng tỉnh, bất chợt chuyển chủ đề, “Sao có chuyện đó được? Hàng năm tôi đều đến trại cai nghiện một đôi lần, chọn vài người, sau đó trở về từ từ nói chuyện với họ qua mạng. Cô ta dễ tin người, dễ ra tay nên tôi chọn cô ta.”
“Ông đã giết tất cả bao nhiêu người rồi?” Giọng anh Tứ đã bình tĩnh hơn.
“Vấn đề này hơi khó trả lời.” Khương Thâm mỉm cười, “Tôi giết người lần đầu từ năm mười lăm tuổi. Một Phần tử trí thức cho rằng tôi không hề biết chuyện cả nhà mình đã bị giết hết, định lừa tôi vào rừng giết nốt, kết quả bị tôi xử lý lại. Tôi chạy sang Lào làm lính, ở trong quân ngũ đến năm mười chín tuổi. Tôi giết bao nhiêu người ấy à? Có trời mới biết…”
“Bao nhiêu người?” Anh Tứ lắc mạnh chiếc ghế.
“Đến năm 75”, Khương Thâm như không nghe thấy tiếng anh Tứ, “có lần đi thực hiện nhiệm vụ thì bị chặn đường rút lui, sau đó bị nhốt vào trại tập trung. Ngoài tôi ra, tất cả những người khác đều bị bắn chết ngay tối hôm đó. Có thể vì tôi là người Hoa nên họ nhất thời không nỡ giết, họ để tôi làm việc vặt trong trại tập trung… Công việc của tôi là dồn những người cần phải giết lên xe, sau đó lái xe vào rừng…”
Anh Tứ đột nhiên phá lên cười.
Khương Thâm ngừng lại, nhìn anh.
“Xin hỏi có gì đáng cười?”
“Loại người như các ông ấy à, đều là lũ khốn nạn.” Ngoại trừ muốn tranh thủ thời gian, anh Tứ cũng thực sự cảm thấy hơi buồn cười. Cuối cùng, anh đã tìm ra điểm hơn người về mặt đạo đức, giống như thể một người phát hiện ra đúng là mình không thể đánh lại tinh tinh, nhưng tinh tinh rốt cuộc vẫn chỉ là tinh tinh, là động vật cấp thấp hơn con người.
“Nói rõ hơn xem nào!” Khương Thâm nhìn anh chằm chằm, không hề chớp mắt.
“Giết người rồi đổ trách nhiệm lên đầu người khác. Lúc thì bảo do bị bố mẹ ngược đãi, lúc thì bảo do bạn bè xúi giục, lúc thì lại bảo do nạn nhân gây sự tự tìm cái chết. Lý do của ông mới mẻ hơn một chút, nhưng chung quy lại thì vẫn là vậy.” Anh Tứ thu lại nụ cười, “Mẹ kiếp, lần này về Trung Quốc giết người, chẳng lẽ ông còn muốn nói là do cựu quốc vương Campuchia bắt ông làm sao?”
Khương Thâm không tức giận, chỉ cười cười lắc đầu.
“Thế giới này sa đọa như vậy đấy, những kẻ ở tầng lớp thấp, càng ít đọc sách, càng thiếu kiến thức thì quyền phát ngôn lại càng cao, chỉ dựa vào sự ngu xuẩn của mình để đưa ra các phán đoán ngông cuồng về thế giới. Chưa bao giờ tôi nói mình bị ép phải giết người hay chịu ảnh hưởng ngoại lực nào đó buộc phải giết người.”
Lão ta đứng dậy, khua tay múa chân loạn xa ở khoảng không trước mặt.
“Cuộc đời này, tôi phải chịu không ít khổ sở vì những nhân tố không thể chọn lựa như huyết thống, gia đình… Nhưng tôi nên hận huyết thống hay xuất thân của mình ư? Nghĩ kỹ lại, không thể được! Vì rốt cuộc những điều đó cũng từng giúp tôi rất nhiều, khiến tôi biến thành tôi của ngày hôm nay.
Nếu gia đình tôi không giàu có thì tôi có thể nhận được sự giáo dục tốt ngay từ khi còn nhỏ không? Nếu không trở về Trung Quốc thì tôi có cơ hội ra sách và trở thành nhà văn không? Nếu tôi không phải người Hoa thì bọn Khmer đỏ đã bắn chết tôi ngay đêm đó rồi. Năm 80, nếu không nhờ vào quan hệ của những thương nhân người Hoa, tôi đã không thể trốn sang Mỹ, rồi trở thành công dân Mỹ… Bởi vậy, khi cuộc sống đã yên bình trở lại, cuối cùng tôi cũng có cơ hội nhớ lại cuộc sống khốn khổ của mười mấy năm trước. Rồi tôi phát hiện không những mình không hề thống hận những năm tháng gian khó, vất vả đó, mà ngược lại còn cảm kích nó. Cảm kích nó đã giúp tôi nhận ra chân lý của cuộc đời.”
Dường như quá trân trọng phát hiện của chính mình, Khương Thâm cố tình ngừng lại một lát mới nói tiếp.
“Một số người ngay từ khi sinh ra đã có ấn ký không thể che đậy được. Xét theo phương diện nào đó thì ấn ký này khiến anh trở nên siêu việt, khác người, nhưng xét theo phương diện khác thì nó khiến anh bị nhận diện ngay từ ánh mắt đầu tiên giữa đám chúng sinh đông đúc. Là người may mắn có ấn ký đó trên người, sống trong xã hội cá lớn nuốt cá bé này, lựa chọn mà anh phải đối diện thực ra rất đơn giản. Anh muốn trở thành con mồi trốn chui trốn lủi cả đời, gửi gắm sinh mạng của mình vào sự thiện tâm của người khác hay muốn trở thành thợ săn nắm quyền sinh sát trong tay, đầu đội trời chân đạp đất?”
Lần này, anh Tứ không mở miệng chế giễu lão ta, bởi vì thực sự anh không hiểu lão ta đang nói gì.
“Anh có thể tìm được đến đây thì tôi nghĩ chắc chuyện ở đập nước đã bị bại lộ rồi.” Khương Thâm đột ngột đổi giọng như thầy giáo vừa nhận ra tiếng chuông báo hết giờ, lão ta quay mặt lại cười với anh Tứ, “Vì lý do làm ăn nên tôi trở về Trung Quốc, về rồi tôi lập tức không muốn đi nữa. Ở đây đâu đâu cũng thấy những thanh niên đi làm ăn xa nhà, sống một mình, chỉ trở về đoàn tụ với gia đình vào các dịp lễ tết, riêng ở Cửu An đã có mấy chục ngàn người, Chọn một người, giết chết, xử lý xong, chẳng ai hay biết. Ở Mỹ tôi giết không ít người, nhưng chỉ mấy năm nay, sau khi trở về Trung Quốc, tôi mới được sống một cuộc sống phù hợp với thân phận của mình. Đó chính là Thượng đế. Những người đi lướt qua tôi, tôi có thể quyết định sự sống chết của họ chỉ trong một tích tắc, một ý niệm. Loại cảm giác này, chỉ khi anh đạt đến một đẳng cấp nhất định thì mới có thể hiểu được…”
Anh Tứ vẫn liên tục lần mò, nhưng lưng ghế rất nhẵn, không thể tìm thấy điểm để mài mòn dây thừng. Anh đành dùng ngón tay gỡ từng chút một.
“Tại sao sau đó ông không giết người nữa?” Anh Tứ cố gắng khiến lão ta nói nhiều hơn.
Khương Thâm không lập tức trả lời. Lão ta nâng ly, nhấp một ngụm rượu, sau đó khẽ thở dài.
“Có một đối thủ mà ngay cả Thượng đế cũng không thể chiến thắng nổi. Nó chính là hung thủ tàn ác nhất, có thể khiến đế quốc tan rã, khiến anh hùng phải phủ phục cúi đầu, khiến phú thương trắng tay, khiến kẻ mạnh tan thành tro bụi. Nó chính là thời gian. Khi còn trẻ, con người ta có thể là hùng ưng, mãnh hổ, độc xà, nhưng khi già rồi thì chỉ là con nhện giăng tơ dệt lưới…”
Đột nhiên, Khương Thâm phá lên cười mấy tiếng, sau đó vỗ nhẹ lên đùi, đứng dậy. Giang Nguyệt khẽ kêu lên thất thanh, toàn thân cô run rẩy, cố gắng tránh về phía sau.
“Xin ông… đừng… đừng…” Cô đau khổ cầu xin.
“Ồ! Chớ hiểu nhầm! Tôi không nhằm vào các người đâu!” Khương Thâm giải thích một câu, đi đến chiếc tủ phía trước, rồi mở cánh của tủ ra, lấy một bộ quần áo mặc lên người.
Đó là chiếc tạp dề bằng da chuyên dùng cho các thợ giết mổ.
“Ban đầu lúc mới cai thì đúng là rất khó chịu, khắp người thấy không thoải mái. Nhưng nếu ta để dục vọng chi phối thì chẳng phải không khác gì động vật sao? Tôi có cách giải quyết khác, đó là bắt đầu viết quá trình giết người thành tiểu thuyết. Ban đầu chỉ tả thực, sau đó phát hiện chuyện này khá thú vị nên gia giảm thêm chút biện pháp nghệ thuật. Càng viết thì câu chuyện của tôi lại càng giống tiểu thuyết. Sau đó nhờ một cơ hội tình cờ, tôi liền nổi tiếng…”
Lão ta vừa nói vừa bước đến đầu bên kia của căn phòng, vén rèm lên.
Giang Nguyệt liền thét lên chói tai.
Anh Tứ nhìn thấy đầu của Hoàng Hâm ở dưới móc sắt.
“Có một dạo, tôi thực sự cho rằng mình chỉ có thể sống nhờ ký ức, mãi cho đến khi thắng oắt kia liên hệ với tôi.” Lão ta tìm thấy một túi rác, “Chỉ số thông minh quá thấp, thế mà dám mạo nhận là nhà báo. Tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại là lập tức có thể tra ra nhà đài kia có nhân viên này hay không. Sau đó, hắn ta còn liên tục truy hỏi một số chi tiết mô tả quá trình giết người mà tôi viết trong tiểu thuyết, lại còn năm lần bảy lượt yêu cầu được đến nhà phỏng vấn. Tôi lập tức nhận ra hắn ta là loại người nào. Khi ấy, tôi cảm thấy chuyện kỳ lạ nào cũng có thể xảy ra trên thế giới này. Mấy năm nay tôi không giết người nữa, chuẩn bị cứ thế mà già dần rồi chết đi, thế mà lại bị ’đồng nghiệp’ nhắm trúng…”
“Một mình ông đối phó với hai người bọn chúng?” Anh Tứ không dám tin.
“Anh nói hắn ta?” Khương Thâm lại nhấn công tắc. Đèn điện bật sáng. Lúc bấy giờ, anh Tứ mới nhìn thấy thi thể của Hoàng An.
Giang Nguyệt nôn thốc nôn tháo.
“Với hàm lượng mỡ ngần này”, giống như một giáo sư y học, Khương Thâm dùng tay nắn bóp lớp da bụng kia cho anh Tứ xem, rồi kết luận, “thì lấy đâu ra sức chiến đấu chứ? Tôi từng tham gia bao nhiêu cuộc chiến? Tôi thấy đấu tay đôi với hắn ta còn không có vất vả bằng việc tập tạ tay. Nói đến đâu rồi nhỉ? Tôi vốn nghĩ rằng bọn chúng là những kẻ biết theo đuổi mục đích sống. Kết quả vừa gặp mặt liền lộ rõ bản chất, hóa ra cũng chỉ vì tiền. Xã hội càng ngày càng xuống cấp, thanh niên bây giờ lại sùng bái đồng tiền đến mức nghiêm trọng như vậy.”
“Thực ra tôi vốn không muốn giết Bàng Hiểu Yến.” Một hồi lâu sau, Khương Thâm lại lên tiếng tiếp. Hai người thậm chí cảm thấy tên biến thái này nói chuyện còn đỡ đáng sợ hơn.
“Hai thằng trẻ ranh này coi tôi là cá, đương nhiên là chúng chẳng thể câu nổi tôi. Chúng câu phải thứ khác.” Khương Thâm quay đầu lại, chăm chú nhìn anh Tứ, “Có một số việc, anh cho rằng anh già rồi, anh cho rằng chỉ khi còn trẻ mới làm được, anh cho rằng tất cả mọi việc đều đã khô héo, nhưng chỉ cần một đốm lửa là có thể bùng cháy trở lại, giải phóng nhiệt lượng, sẽ khiến bản thân anh cũng thấy vô cùng kinh ngạc.”
Khương Thâm cầm thứ gì đó nhấc lên.
“Hôm sau, ngay khi xác định được lai lịch của bọn chúng, tôi liền câu Bàng Hiểu Yến. Khi đó tôi mới hiểu thì ra bao năm nay mình kiên trì nói chuyện với loại cặn bã xã hội này là vì trong tiềm thức luôn âm thầm chuẩn bị cho một ngày như thế. Thực ra tôi cần cảm ơn hai thằng nhãi đó. Chúng làm tôi hiểu ra mình vẫn chưa già. Trời đất rộng lớn, vì sao tôi lại muốn làm con nhện, tôi hoàn toàn có thể trở lại bầu trời làm cánh chim ưng.”
“Ông… đồ biến thái…” Ngay cả anh Tứ đi nhiều biết rộng mà giờ phút này cũng trố mắt kinh ngạc trước mức độ bệnh hoạn của “con quái vật” này.
“Không phải tôi thích, chẳng qua là đã định cư rồi thì đành phải thận trọng hơn chút đỉnh.”
Khương Thâm đi về phía đầu bên kia của căn phòng, mở cánh cửa ngầm. Ánh sáng trắng và khí lạnh ùa ra.
Cơ hội cuối cùng!
Anh Tứ nghiến răng, dịch chuyển trọng tâm về phía trước. Mấy lần thất thố lúc trước chẳng qua là biểu diễn cho lão ta xem. Mục đích chính của anh là muốn lắc mạnh hoặc dùng chân đá vào chân ghế. Gỗ chắc đến đâu vẫn là gỗ. Sau mấy lần như vậy, ốc vít nối với sàn nhà liền tuột ra.
Hai chân giậm mạnh, cả người anh Tứ và ghế đều bay ngược ra sau, chiếc ghế kiểu cổ đập xuống sàn nhà vỡ thành mảnh vụn. Anh Tứ kêu thảm, sau đó nhịn đau vội vàng cởi sợi dây thừng đã nới lỏng, chạy nhanh đến chỗ Giang Nguyệt giúp cô cởi dây trói.
“Cô thế nào? Không sao chứ?” Cuối cùng anh đã có cơ hội nói chuyện riêng với Giang Nguyệt, nhưng không thấy cô trả lời.
Mắt Giang Nguyệt nhìn chằm chằm về phía kho đông lạnh.
Khương Thâm bước ra khỏi đó, đóng cửa lại. Lão ta không rút súng, cũng không lập tức xông tới.
Lão ta đi từng bước từng bước, chậm rãi rời khỏi kho.
Hai chân anh Tứ như bị đóng băng.
“Thú vị đấy! Vận động thế vẫn chưa đã ghiền hử?”
Lão ta cầm túi đeo chéo của anh Tứ trong tay, rồi vẫy tay gọi anh.
“Đến đây mà lấy này.”
Anh Tứ giơ tay tạo thành thế võ sẵn sàng tấn công, nhích dần về phía Khương Thâm. Mỗi bước di chuyển là mỗi lần bụng anh đau đớn khôn cùng, sự tuyệt vọng và nỗi sợ trong lòng cũng theo đó mà tăng thêm một ít.
Lần đầu đối kháng một chọi một gần đây nhất của anh đã là chuyện của mười năm trước, còn những lần truy bắt khác, anh đều ra đòn bất thình lình trong lúc đối phương không kịp phòng bị, hoặc là anh “bắt nạt” những phần tử tội phạm có xuất thân “nghiệp dư”, căn bản không thể tính là đấu võ. Nhìn lại Khương Thâm, tuy lão ta đã sáu mươi tuổi nhưng vẫn có thể hạ gục hai sát thủ giết người liên hoàn tàn bạo và hung ác, mà một trong hai tên còn nặng đến gần một trăm ki-lô-gam. Cứ nhìn vào đó thì rõ ràng bản thân anh không hề có phần thắng.
Nhưng nếu không thắng, bản thân anh chết đã đành, Giang Nguyệt cũng phải chết theo. Hai người sẽ biến thành bữa ăn trên bàn ăn của con quỷ hình người này. Tình thế trước mắt không cho phép anh thua cuộc.
Anh Tứ hét lên một tiếng, cướp thời cơ hành động trước một bước, tay phải giơ cú đấm chính diện. Cú đấm nhằm thẳng vào huyệt thái dương của Khương Thâm với sức mạnh như vũ bão.
Cú đấm mang theo tất cả hy vọng sống còn, mang theo tất cả uất ức, đau khổ tích tụ trong lòng.
Pặp!
Anh Tứ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cơ thể liền mất trọng tâm. Cú đấm của anh bị kẹp chặt, một bàn tay túm lấy cổ áo anh. Một nguồn sức mạnh mà con người căn bản không thể sở hữu từ phía trái ào đến như dời non lấp bể, hai chân anh Tứ rời khỏi mặt đất, bay vèo giữa không trung, rồi đập mạnh vào tường như bao tải cát.
Cơn đau thốn tim ập đến cùng lúc với cơn chấn động dữ dội, lục phủ ngũ tạng của anh bị đảo lộn đến mức không thể chịu đựng nổi.
Anh Tứ rên hừ hừ thành tiếng.
Trong chốc lát, anh hoang mang tột độ. Nỗi khiếp đảm kinh hoàng bị đè bẹp bởi thế lực ngàn cân.
Mình sắp phải chết sao?
Khương Thâm không hề đá anh tiếp, mà chờ đợi, lão ta chờ anh đứng dậy, mới nói một câu, “Nhìn cho rõ nhé!” Lời còn chưa dứt thì tay phải của lão ta đã lao đến như mũi khoan điện. Anh Tứ muốn né tránh, vết thương ở bụng của anh liền rách toác, cơn đau kịch liệt khiến đầu anh chỉ co được đến lưng chừng.
Direct hit!
Anh cảm thấy như có chiếc chiêng lớn với đường kính chí ít hai mét đang gõ bên tai. Trong thoáng chốc, mọi cảnh vật ở thế giới trước mắt liền tách ra, rung rinh, rồi lại nhập lại thành một. Sau đó anh mới cảm thấy cơn đau bỏng rát trên mặt.
Chân tay anh như bị điện giật, cố gắng cuống cuồng bò dậy.
Nhưng Khương Thâm lại giáng thêm một cú đấm nữa, vào chính giữa má trái của anh. Anh ngã gục sang một bên như thân cây bị chặt gốc. Khương Thâm giơ tay túm cổ áo anh, ngay sau đó liền giáng thêm cú thứ hai, cú thứ ba…
Lão ta liên tục đánh cho đến khi hai chân anh Tứ không tuân theo sự điều khiển của não thì mới ngừng tay, để mặc anh trượt xuống đất giống như bao tải bị trút rỗng.
Nếu không có cảm giác đau đớn và sưng phù thì anh Tứ căn bản không biết mặt mình đang ở đâu. Mắt anh sưng đến nỗi không thể mở ra được, máu trào ra từ mũi, miệng và tai. Anh cảm thấy đau đớn khắp cơ thể, gần như không thể phân biệt được từng bộ phận trên người mình.
Chỉ duy một điều anh biết rất rõ.
Đó chính là: Mình chết chắc rồi!
Nào! Giết tôi đi, chỉ cần thêm một cước, nào…
“Đứng dậy!” Khương Thâm không còn nhã nhặn, hiền hòa như lúc đầu. Lão ta gầm gào chẳng khác nào con sư tử, nhưng không ra tay tiếp.
Sao lão ta không đá mình tiếp nhỉ? Rõ ràng chỉ cần thêm một cú đá là cuộc chiến này sẽ chấm dứt…
Đúng thời khắc này, anh Tứ chợt nảy ra một thắc mắc: Rốt cuộc vì sao lão ta đột nhiên ngừng giết người?
Anh Tứ lăn mấy vòng, cuối cùng tựa lưng vào tường, chầm chậm đứng lên. Nhưng mới nhỏm dậy nửa chừng thì Khương Thâm đã đến gần, hai tay lão ta nắm lấy cổ áo anh Tứ, hét to một tiếng, nhấc bổng anh khỏi mặt đất.
Trong lúc anh Tứ kinh ngạc tại sao một người đã ngoài lục tuần mà có sức mạnh kinh hồn như thế, đồng thời anh cũng rầu rỉ: Ông thế này là muốn làm gì? Muốn bóp chết tôi sao? Nếu vậy thì tay ông đặt sai chỗ rồi à?
Nhưng tiếng thét chói tai của Giang Nguyệt đã nhắc nhở anh. Anh Tứ quay đầu lại nhìn thì thấy chiếc móc sắt ở ngay sau lưng mình.
Anh Tứ định hất tay Khương Thâm, nhưng chỉ tốn công vô ích. Anh dùng hết sức giãy giụa nhưng hai chân chơi vơi giữa không trung, thiếu điểm tựa nên hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Anh nhớ đến Hoàng An.
Lẽ nào đây chính là kết cục của cuộc đời mình? Bị treo lên móc sắt giống bọn lợn vậy?
Lẽ nào mình chết còn mất thể diện hơn cả những tên cặn bã từng bị mình tống vào tù?
Lửa giận từ bụng phụt thẳng lên não khiến anh Tứ quên hết đau đớn. Anh nín thở, hai tay đặt lên cổ tay của Khương Thâm, lộn nhào người, nắm tay vào móc sắt, mượn lực giữa không trung, dùng chân đạp mạnh vào đùi của Khương Thâm.
Đây là ván cược cuối cùng của anh Tứ. Thứ anh đặt cược chính là phán đoán của chính mình.
Khi nãy anh luôn ngẫm nghĩ một chuyện:
Vì sao Khương Thâm luôn bước đi chậm chạp như vậy? Thậm chí khi đứng trước cuộc đấu một mất một còn mà lão ta vẫn không hề thay đổi tốc độ?
Vì sao một sát thủ máu lạnh như lão ta lại đột nhiên rửa tay gác kiếm? Từ giết bao nhiêu người đến thôi giết người, lại còn mạo hiểm nói cho nạn nhân biết địa chỉ nhà mình, nguyên nhân là do đâu?
Lão ta giải thích vì mình đã già. Nói láo! Không bao giờ có chuyện các sát thủ suy giảm dục vọng giết người vì nguyên nhân tuổi tác.
Cản trở chúng giết người chỉ có thể do một nguyên nhân: cơ thể chúng đã suy yếu!
Song các biểu hiện của Khương Thâm cho thấy rõ ràng sức mạnh của lão ta rất kinh người, căn bản không thể chiến thắng nổi, chẳng có vẻ gì là suy yếu cả!
Nhưng nếu quá vậy thì lão ta tìm Hạ Kiếm để làm gì?
Anh Tứ đoán đáp án chỉ có một, đó chính là sức khỏe của lão ta có vấn đề.
Biểu hiện vừa rồi rõ ràng có thể loại trừ khả năng ở nửa thân trên.
Vậy thì ở eo hay ở chân?
Cho đến khi anh bị lão ta nhấc bổng lên khỏi mặt đất, anh mới có thể xác định chắc chắn.
Là ở chân!
Nhưng chân nào? Đành đánh cược thôi!
Với khoảng cách như thế này, muốn trốn cũng không thoát. Hai chân anh Tứ đá trúng chân trái của Khương Thâm. Khoảnh khắc đó, anh cảm giác mình vừa câu được con cá kình, bị một sức mạnh kinh hồn bạt vía kéo vụt xuống.
Khương Thâm nghiêng người sang bên trái, hai tay vẫn không buông anh Tứ.
Hai người cùng ngã rầm xuống đất.
Anh Tứ nhìn thấy một cẳng chân nằm đơn độc trên sàn nhà.
Chân của lão ta là chân giả!
Anh và lão ta nhìn nhau, sau đó cùng lao về phía đó.
Anh Tứ nhào vào Khương Thâm, Khương Thâm nhào vào chân giả.
Bất cứ ai có kiến thức cơ bản về đấu đối kháng đều hiểu một điều rằng: nếu lúc đứng mà chân có vấn đề thì còn có thể mượn lực để che dậy, nhưng nếu đánh nhau dưới đất mà chân không thể vận lực thì chỉ còn đường chết.
“Nói gì thì nói cũng phải nắm bắt cơ hội này!”
Anh Tứ nhào lên người Khương Thâm. Cảm giác trong khoảnh khắc đó giống như kẻ chết đuối tóm được sợi dây thừng mà người đứng trên thuyền quăng xuống. Anh ôm chặt tay phải của Khương Thâm, hai chân quắp lấy lão ta, siết cổ lão ta thật mạnh.
Tuy chiêu này của anh Tứ không cao siêu, bởi đối phương sẽ có nhiều cơ hội phản đòn, khống chế lại anh, ví dụ như đè lên anh, lăn một vòng, thậm chí có thể nâng người anh lên rồi quẳng xuống đất. Nhưng điều kiện để thực hiện được những động tác đó chính là phải có một đôi chân lành lặn. Trong khi giờ phút này Khương Thâm chỉ có thể dùng tay trái gắng gượng gỡ chân của anh Tứ ra. Mặt lão ta đỏ tía. Hơn mười giây sau, anh Tứ đã có thể chinh phục được “con quái thú”.
“Đồ yêu quái, chết đi này!” Anh gầm lên.
Nhưng đúng lúc này, tình thế lại thay đổi.
Chân phải của Khương Thâm bật lên, uốn cong người, sau đó cánh tay trái đặt lên chân của anh Tứ, thúc một quyền trời giáng vào phía phải, sau đó mượn lực nghiêng người, dường như cánh tay của lão ta đột nhiên dài thêm cả thước.
Một quyền trúng ngay ổ bụng!
Miệng vết thương rách toác, máu tuôn ra xối xả. Tứ chi anh Tứ mềm nhũn. Khương Thâm thừa cơ ngồi dậy, ôm chân anh Tứ bẻ quặt ra sau.
Anh Tứ thét lên một tiếng thảm thiết, ôm bụng cuộn người lại như con tôm.
Khương Thâm vùng thoát thân. Tất cả đã kết thúc! Anh Tứ rên rỉ, trong lòng ngập tràn đau khổ vì thành công và thất bại chỉ cách nhau trong gang tấc.
Một chút nữa thôi!
Chỉ còn một chút chút nữa thôi!
Vì sao mình không thể nhịn được chút đau đớn này chứ?
Giống như mỗi lần thoát hiểm trước đây, một giọng nói khác lại vang lên trong đầu anh Tứ: Đó chẳng phải điều mình đang mong muốn hay sao?
Lần này anh kiên định đưa ra đáp án: Mình không muốn chết! Mình lại càng không thể chết!
Mình còn món nợ chưa trả được! Mình còn một người đang ngóng chờ mình đến cứu!
Mình vẫn có thể yêu, và cũng có người yêu mình!
Hoặc ít nhất, mình đây, một trang nam tử hán, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, làm sao có thể để lão ta đối xử như một miếng thịt trên bàn ăn được?
Khương Thâm tìm thấy chân giả liền chậm rãi lắp vào. Nhìn anh Tứ ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, lão ta cảm thấy hả hê vô cùng. Cảm giác này chưa từng xuất hiện trước đây. Nguyên nhân sâu xa là do lão ta cảm thấy không ngờ thứ sinh vật cấp thấp này lại có thể khiến lão ta bộc lộ điểm không hoàn hảo của bản thân. Lão ta rất phẫn nộ, đỏ mặt tía tai giống như bức tượng bị cạo hết lớp mạ vàng bên ngoài.
“Đã hiểu chưa? Hiểu ra chưa hả?” Lão ta gầm rú, “Mọi sự phản kháng đều vô ích! Không ai có thể đánh bại được ta!”
Lão ta thở hổn hển một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh.
“Anh nói xem việc gì anh phải tự làm khổ mình như thế? Tôi đâu phải kẻ thích ngược đãi người khác, tôi không muốn các người phải chịu đựng khổ sở. Bố tôi từng dạy tôi rất nhiều điều, mà phần lớn những điều ấy thường chẳng đúng, tuy nhiên có một điều ông ấy dạy rất phải, đó là phải khiến con lợn cảm thấy vui vẻ trước khi chết, như thế thịt nó mới ngon.”
Tiếng khóc thút thít của Giang Nguyệt văng vẳng bên tai khiến anh Tứ cảm thấy cuộc đời mình sao mỉa mai đến thế. Mấy hôm trước anh một lòng muốn chết thì mãi chẳng chết cho. Giờ là lúc anh không thể chết nhất thì lại chẳng còn một chút cơ hội sống sót nào.
“Vậy hãy nói cho tôi biết làm thế nào để cô thả lỏng tinh thần?” Khương Thâm bước đến phía sau lưng của Giang Nguyệt, vuốt ve mái tóc dài của cô. Giang Nguyệt không dám thở mạnh, mặt trắng bệch, run rẩy kịch liệt.
“Ông dám?” Anh Tứ gào lên trong tuyệt vọng.
Khương Thâm không đáp, quay lại nhìn anh với vẻ vô cùng hứng thú.
“Ông đừng… đừng…” Dường như anh Tứ đã bị đánh gục, người anh xụi lơ. Đây là lần đầu tiên trong đời anh mở miệng cầu xin kẻ khác, “Cầu xin ông, xin ông đừng giết cô ấy…”
“Anh như thế là làm khó tôi rồi!” Khương Thâm lắc đầu cười cười.
“Cầu xin ông! Vậy ông giết tôi đi, được không?” Giọng anh Tứ trở nên cuồng loạn, “Hãy giết tôi trước đi!”
Khương Thâm do dự một lát, nhưng lập tức nhớ ra điều gì đó, liền hào hứng lục lọi, tìm kiếm trong chiếc ba lô.
Khương Thâm cười, tay bóp bóp gói bột nhỏ màu trắng, “Thứ này… có khiến anh thả lỏng hơn không?”
Anh Tứ ngẩng đầu nhìn, thấy vật mà lão ta đang bóp trong tay là một gói bột trắng.
Chính là gói ma túy muối tắm mà lần trước anh giao cho Giang Nguyệt.
“Trước khi anh tỉnh lại, tôi có nói chuyện phiếm với bác sĩ Giang.” Khương Thâm mỉm cười, “Câu chuyện của anh rất thú vị.”
“Mẹ nó…heroin… không được!” Anh Tứ thực sự sợ hãi. Giọng anh trở nên lắp bắp.
“Cô ấy cảm thấy mình có thể cứu rỗi anh.” Khương Thâm bước sang chỗ anh Tứ, “Nhưng tôi lại cảm thấy không thể.”
Nói xong, lão ta dùng đầu ngón tay quệt một ít bột trắng, đặt trong lòng bàn tay, sau đó nắm lấy đầu anh Tứ, áp lòng bàn tay vào mũi anh và ấn chặt. Lão ta đợi một lúc, đến khi xác định chắc chắn anh Tứ đã hít hết chỗ ma túy mới thôi. Món này lão ta từng tiếp xúc rất nhiều lúc còn ở Đông Nam Á, bởi vậy lão ta hiểu rất rõ, với lượng như vừa rồi dễ khiến con nghiện nảy sinh nhu cầu cực lớn. Lão ta bước sang bên cạnh, hai tay chống nạnh, mỉm cười và chờ đợi. Anh Tứ lăn lộn trên sàn, gào thét, co giật, cuối cùng co quắp toàn thân, rên rỉ một cách thống khổ.
Khương Thâm bước đến, cố hết sức ngồi xổm xuống cạnh anh, giật tóc bắt anh ngẩng đầu lên.
“Cho tôi heroin…”
Giọng nói yếu ớt của anh vang lên, trái tim Giang Nguyệt nguội lạnh.
Khương Thâm đứng dậy, lấy xi-lanh trong ngăn bàn ra, đổ bột trắng vào trong ống xi-lanh. Lão ta mãn nguyện nhìn anh Tứ.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Tay lão ta đẩy nhẹ một cái, ống xi-lanh liền rỗng không.
Các cơ trên người anh Tứ lập tức co cứng, miệng anh phát ra tiếng rên rỉ đáng sợ.
Sau đó anh gục đầu xuống.
Giang Nguyệt gào lên trong tuyệt vọng.
“Quá liều à?” Đợi một lát không thấy anh Tứ nhúc nhích, Khương Thâm cười khinh miệt, “Cũng tốt, đối với anh ta mà nói thì đây là cách chết dễ chịu nhất.”
Lão ta vứt túi nilon đi, phủi tay và thân thể như thể vừa nãy chạm vào người anh Tứ làm lão ta dính bẩn.
“Các người đều hiểu nhầm tôi rồi. Coi tôi là tội phạm giết người? Ha ha… phải là người thì mới có thể coi là phạm nhân, mới chịu sự ràng buộc của pháp luật. Còn ta… ta là sự tồn tại cao hơn các người.”
“Ông, thằng điên… ông là thằng điên…” Giang Nguyệt bất chấp tất cả, gào lên chửi mắng Khương Thâm.
“Các người chính là như thế đấy!” Khương Thâm hoàn toàn không tức giận, lão ta chỉ tay vào anh Tứ giờ đang mềm như cọng bún, “Buông thả dục vọng, hút hít ma túy, không có chí tiến thủ, lúc nào cũng mơ mơ màng màng như say như mê… Vậy mà cũng xứng trở thành đồng loại của ta sao? Đến lúc sắp chết vẫn không thể thoát khỏi cơn nghiện, vẫn cố níu kéo một giây hoan lạc, như thế có khác gì loài súc sinh?”
Ánh mắt Giang Nguyệt u ám, cô không còn tâm trạng nào phản bác Khương Thâm, hiện giờ cô chỉ muốn biết mình có thể tìm cách chết nào đỡ đau đớn hơn một chút không…
“Đừng lo”, dường như Khương Thâm nhìn ra cô đang nghĩ gì, “đối với phụ nữ…”
Lão ta còn chưa nói dứt lời thì một tiếng “rầm” rất lớn vang lên. Chiếc bóng giống như u hồn nhảy bổ lên người Khương Thâm.
“Anh Tứ!” Giang Nguyệt hét lên sung sướng.
Lúc này, anh Tứ giống như sinh vật dị biến trong phim kinh dị, mặt đỏ phừng phừng, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Những cú đấm nặng ngàn cân liên tiếp giáng xuống đầu, xuống mặt, nhưng anh chẳng hề phản ứng gì, giống như căn bản không cảm thấy đau vậy. Anh đeo cứng lấy Khương Thâm không chịu buông.
Giống như đứa trẻ sắp chết! Giống như con báo vồ mồi!
Giằng co một hồi, đột nhiên anh há miệng, cắn phập vào bắp chân phải của Khương Thâm.
Hai người cùng ngã xuống đất. Anh Tứ lật ngược tình thế, đảo khách thành chủ, đè lên người Khương Thâm, cào cấu, đấm đá điên cuồng. Động tác của anh vừa nhanh vừa mạnh đến kinh hồn, như thể lúc trước chưa hề bị đâm vào bụng vậy. Cánh tay to khỏe của Khương Thâm vội vã che trái chắn phải, nhưng cuối cùng vẫn bị trúng đòn, cái cổ rắn chắc của lão ta hoàn toàn không thể kháng cự lại sức mạnh của anh Tứ, gáy đập mạnh xuống sàn.
Giang Nguyệt chợt hiểu.
Đây là phản ứng của Methcathinone.
Sau khi tiêm từ năm đến mười lăm phút, người bệnh sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ phấn khích, mất hết cảm giác đau đớn, trở nên vô cũng hiếu chiến, sức mạnh tăng gấp nhiều lần.
Khương Thâm cũng hiểu ra.
Thì ra lúc ấy Diệp Tứ Minh cố tình nói đó là heroin và mình đã mắc lừa!
Lão ta luôn hạ thấp người khác là loài dã thú, kết quả hiện giờ lão ta phải đối mặt với một con dã thú thứ thiệt.
Nhưng Khương Thâm là nhân vật đẳng cấp cỡ nào chứ? Lão ta nhắm trúng cơ hội, hét lên một tiếng vang dội, lấy cánh tay trái gỡ bàn tay của anh Tứ, cùng lúc đó, nắm đấm tay phải giáng thẳng xuống mặt anh nhanh như điện xẹt. Nếu người thường mà hứng trọn cú đấm đó thì đã lập tức lăn ra ngất xỉu tại chỗ, nhưng anh Tứ không hề có phản ứng gì, cổ anh nghiêng sang một bên, giơ tay bắt lấy nắm đắm của Khương Thâm, rồi há miệng, cắn phập vào cổ tay lão ta.
Tiếng Khương Thâm thét vang thấu tận trời xanh, anh Tứ nghiến chặt hàm răng, không chịu nhả ra, chẳng khác nào con sói ngoạm lấy con mồi. Khương Thâm nén nhịn cơn đau, thả lỏng cánh tay phải. Anh Tứ hoàn toàn không đếm xỉa đến lão ta, dùng cả tay lẫn chân ôm lấy cánh tay phải của lão ta, giống như con khỉ luyến tiếc không muốn rời khỏi thân cây đang bị đốn gục. Cả lão ta và anh đều đổ rầm xuống sàn nhà.
Cơ hội!
Khương Thâm giật cánh tay phải, tay trái nắm lấy quần áo của anh Tứ, mượn lực đẩy, đứng bật dậy, đè lên lưng anh, tay trái linh hoạt như loài trạch, luồn vào hàm dưới của đối phương, nắm lấy cánh tay phải, áp trán vào gáy anh Tứ. Một chiêu thức khóa cổ hoàn hảo!
“Súc sinh!” Khương Thâm gắng nhịn đau, vận khí quát mắng, “Rốt cuộc vẫn chỉ là đồ súc sinh!”
Các cơ bắp cũng như thép đột ngột khép chặt lại, lão ta bắt đầu siết cổ anh Tứ. Khương Thâm từ từ cảm nhận lực cắn xé của anh Tứ yếu đi từng chút một. Máu dần dần ngưng chảy, thêm mười giây nữa, không, chỉ cần năm giây nữa, cho dù anh là dã thú thật sự đi nữa thì cũng phải hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng anh Tứ cũng nhả miệng ra. Khuôn miệng phát ra tiếng kêu quái đản. Vết thương của Khương Thâm lộ ra giữa không khí, đau đớn đến mức lão ta phải xuýt xoa mấy tiếng. Sau đó cánh tay trái của lão ta gia tăng sức mạnh, siết cổ anh Tứ chặt hơn nữa. Các tơ máu trong mắt anh Tứ nhiều đến mức tưởng như nhãn cầu sắp nổ đến nơi. Cơ thể anh bị nhắc khỏi mặt đất từng mi-li-mét một theo hướng đi lên của cánh tay Khương Thâm. Tay anh khua khoắng loạn xạ giữa không trung, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Tuy Giang Nguyệt không hiểu gì về đầu đối kháng, nhưng cô vẫn nhận ra anh Tứ không ổn, anh sắp bị bóp cổ đến chết.
Ánh mắt tuyệt vọng và hoang mang của anh không khác gì lúc hai người lần đầu gặp mặt.
Lúc đó, cô cứ ngỡ mình là người xui xẻo nhất thế gian. Khi ấy, để che giấu tâm trạng tồi tệ của mình, cô sống như bông hồng đã tàn, bất kể với ai cô cũng phù phiếm và xù lông nhím. Cô tranh thủ các cơ hội làm thêm để trốn tránh về nhà, trốn tránh bạn bè, trốn tránh cuộc sống và trốn tránh chính bản thân mình.
Mãi cho đến khi cô gặp anh Tứ.
Anh kiệt quệ, lạc lõng, phẫn uất, chán đời, thỉnh thoảng còn nổi giận vì không xin được Pethidine, nhưng khi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ xin lỗi cô, nhân tiện mời cô hút thuốc. Anh suy đồi đến mức không thể suy đồi hơn nữa, điều đó lại khiến cô có thể bộc lộ bản thân trước anh mà không lo mất mặt, cũng chính vì nguyên nhân đó nên cô mới có thể buông lỏng mọi sự cảnh giác.
Các vấn đề tuổi trung niên, ly hôn, con cái, hút thuốc, làm thêm, mua xe, tiền ma chay hiếu hỉ, chuyện tếu táo, tính thâm niên công tác…
Mỗi lần nói chuyện phiếm trong lúc cùng hút thuốc với nhau, hai người đều ngạc nhiên phát hiện thì ra có người giống mình đến vậy.
Những câu chuyện cười của anh đồi bại và xéo sắc. Câu chuyện cuộc đời của anh u ám và chấn động hồn phách.
Cuối cùng cô phát hiện, chỉ khi ở trước mặt anh, linh hồn mệt mỏi của cô mới hồi lại, những góc khuất chưa bao giờ cô dám chạm đến mới thả lỏng chút ít.
Cuối cùng cô phát hiện thì ra hai mảnh thủy tinh bị vỡ lại có thể ghép vừa khít chỗ vỡ vào nhau đến vậy.
Trong lòng cô chợt bùng lên sự can đảm chưa bao giờ xuất hiện từ khi sinh ra đến giờ. Ngay cả hồi chuẩn bị ly hôn, bị bạo hành gia đình, bị quấy rối, ngày nào cô cũng cầu nguyện nhưng chưa bao giờ cô dám dũng cảm đứng lên phản kháng.
Cô ngừng khóc. Bắt đầu không ngừng rung lắc chân ghế. Cô đang không ngừng giật người lên, giãy giụa. Cô muốn học cách thoát thân của anh Tứ.
Tôi không tin mình không cứu nổi anh!
Tuy Giang Nguyệt chưa thể lập tức giãy ra khỏi dây trói và thoát thân nhưng động tĩnh của cô khiến Khương Thâm chú ý. Trong một giây phân tâm, cánh tay lão ta nới lỏng hơn chút ít. Chính nhờ chút không gian ít ỏi đó mà anh Tứ kịp ngớp ngụm dưỡng khí vô cùng quý giá.
Anh rướn cổ, sau đó đập mạnh đầu vào mặt Khương Thâm. Anh dùng sức mạnh kinh người co gối lên, chống hai tay xuống, bật nhảy về phía sau. Lưng Khương Thâm bị đẩy về phía sàn nhà, rơi đánh rầm xuống đất.
Lão ta thét lên.
Động tác của anh Tứ linh hoạt như loài khỉ, anh lật người, phóng tới trước mặt Khương Thâm, ôm cổ lão ta mà cắn mạnh.
Khương Thâm kêu thảm thiết. Tuy nhiên lão ta không hề hoảng loạn trước tình thế nguy cấp, giơ hai tay chọc vào mắt anh Tứ.
Anh Tứ kêu to, ôm mắt, đứng bật dậy.
Khương Thâm tiếc hùi hụi vì phát hiện do cánh tay của mình vừa bị thương, không thể phát huy hết sức lực nên lão ta không thể chọc mù đối thủ. Lão ta ôm lấy eo anh Tứ, vật anh ngã bổ chửng. Anh Tứ uốn éo, giãy giụa như con cá bị vứt lên bờ.
Chân phải của Khương Thâm đột nhiên gác lên vai anh Tứ, sau đó bàn tay phải nắm lấy cánh tay trái, thế là cánh tay phải của anh Tứ bị kẹp chặt ở giữa. Đầu gối phải lành lặn của lão ta chẹn vào cổ của anh Tứ, ấn mặt anh xuống đất. Khớp vai anh Tứ kêu răng rắc, anh căn bản không sợ đau, nhưng làm thế nào cũng không thể giãy giụa thoát ra nổi. Anh thử dùng tay trái đánh Khương Thâm, nhưng vẫn thiếu một khoảng nữa mới với tới lão ta.
Động tác này là kết quả mà Khương Thâm đau đầu nghĩ ra trong một tích tắc, chân trái bị tàn phế, cánh tay phải bị thương thì chỉ phát huy được tác dụng cố định, như thế hoàn toàn không còn nhược điểm để đối phương tấn công. Chỉ cần duy trì tư thế này với thời gian đủ dài thì đối phương nhất định sẽ ngạt thở.
Anh Tứ không ngừng giậm chân xuống đất hòng bật dậy, lật người, nhưng cố gắng đến đâu cũng hoài công vô ích, Hai người cứ giằng co như vậy trượt dần về phía trước cho đến khi chạm vào góc tường.
Đầu Khương Thâm bị kẹt vào góc tường, không thể nhúc nhích nổi. Nhưng lão ta không hề lo lắng, ngược lại tỏ ra vui mừng, bởi lão ta cảm nhận được sức lực của anh Tứ đang suy giảm, tính hoang dã trong tiếng gầm rú của anh cũng dần vơi bớt.
Máu chảy khi trượt đến đây đã nói lên tất cả.
Vết thương của anh Tứ không ngừng chảy máu. Máu chảy mang theo sức mạnh của anh và mang theo cả độc tố trong người anh.
Ma túy sắp hết tác dụng.
Khóe miệng Khương Thâm giật giật, lão ta bắt đầu nở nụ cười nanh ác.
Thắng chắc rồi!
Anh Tứ cảm thấy lý trí dần dần lấp đầy não mình giống như dòng nước. Cùng lúc đó, thứ không ngừng chảy ra chính là nỗi sợ.
Thực sự không còn cách nào nữa ư?
Chính khoảnh khắc ấy, một tiếng động rất lớn vang lên đã thu hút sự chú ý của cả hai người. Ở phía bàn đối diện, cuối cùng Giang Nguyệt đã học theo cách anh Tứ lắc rụng được chân ghế, sau đó nhảy bật về phía sau. Nhưng thể trọng của cô không đủ để đập nát chiếc ghế, chẳng những thế còn khiến cánh tay của mình bị rạn xương và cũng chẳng thể giãy thoát khỏi sợi dây trói.
Anh Tứ cảm thấy phen này đúng là xong đời thật rồi.
Thình! Thình!
Âm thanh tiếp tục vang lên. Anh Tứ nhìn sang thì thấy Giang Nguyệt không từ bỏ, cô dùng hai chân đá vào bàn.
Anh Tứ liền hiểu ra.
Cô muốn lấy súng trong túi của anh.
Đương nhiên Khương Thâm cũng hiểu, ánh mắt lão ta tóe lửa.
Chiếc bàn bị đổ, chiếc túi rơi xuống.
Rơi ra nào! Rơi ra nào! Nhờ vào cô cả đấy! Anh Tứ thầm gào thét trong đầu.
Vậy mà hai tay của Giang Nguyệt vẫn chưa được giải phóng, chỉ có đôi chân của cô hoạt động được. Cô nghiêng người, dùng chân móc vào quai xách, do dự một lát, không có hành động gì tiếp theo.
Anh và lão ta ở gần nhau quá, cô không dám chắc mình sẽ quăng chiếc túi đến đúng chỗ anh Tứ.
Khương Thâm gia tăng lực của cánh tay, anh Tứ bắt đầu rên rỉ đau đớn.
Anh đã hoàn toàn trở lại thành người thường.
Cái chết chỉ cách anh trong gang tấc.
Giang Nguyệt nhắm mắt đá chiếc túi qua đó.
Chiếc túi bay về phía tay trái của anh Tứ.
Anh Tứ quyết định đánh cược, giơ tay trái đón chiếc túi.
Tay của anh lần sờ vào trong chiếc túi từng mi-li-mét một. Vậy mà thứ anh lấy ra lại không phải súng. Là cánh tay giả của Bàng Hiểu Yến!
Khương Thâm nhìn anh Tứ vận chút sức lực cuối cùng trong tuyệt vọng để lấy cánh tay giả ra đập vào người lão ta. Lão ta không tránh được, nhưng chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể dùng cằm kẹp chặt cánh tay giả. Tay trái của anh Tứ tuột khỏi cánh tay giả. Khương Thâm cười. Lão ta biết bản năng của anh Tứ đã ra lệnh cho anh từ bỏ tấn công, dành sự nỗ lực vô ích cuối cùng để gỡ cánh tay đang siết chặt trên cổ mình.
“Chết đi!” Giọng lão ta giống tiếng khè khè của con rắn độc.
Vậy mà chính lúc này lại phát sinh một chuyện bất ngờ.
Thực ra tay anh Tứ không hề buông lỏng. Ngón tay anh khẽ cử động, bật công tắc của cánh tay giả.
Đến tận lúc này, Khương Thâm mới phát hiện vòng đeo tay bluetooth đã được lắp vào cánh tay trái của anh Tứ.
Anh Tứ kiễng chân, dùng cánh tay đẩy cánh tay giả lên cổ Khương Thâm. Tiếng kêu ro ro vang lên khe khẽ, bàn tay giả mở ra rồi khép lại, eo bàn tay nhắm trúng cổ họng của Khương Thâm, từ từ bóp chặt. Khương Thâm định lắc đầu, nhưng bị anh Tứ đẩy kẹt cứng vào góc tường khiến đầu lão ta không thể nhúc nhích.
Cứ thế, lão ta trơ mắt nhìn bộ phận cuối cùng mà Bàng Hiểu Yến để lại trên đời này kẹp chặt động mạch cổ của mình.
Để bóp chết một người, cần một lực mạnh chừng mười sáu ki-lô-gam, mà lực bóp lớn nhất của cánh tay giả này lại vừa vặn là mười bảy ki-lô-gam.
Người lão ta từ từ nhũn xuống. Anh Tứ phát ra tiếng hú dài giống như con thú bị nhốt ở đáy giếng cạn hàng ngàn năm, lại giống như loài sói dữ mới chui ra từ núi sâu.
Anh vùng ra, túm lấy Khương Thâm, tay đấm chân đá túi bụi vào mặt lão ta như phát điên, mãi đến khi bản thân không thể nhấc cánh tay lên nổi nữa, anh mới dùng lại, thở dốc, rên rỉ, rồi lấy còng số tám ra.
“Nhớ lấy! Ngày hôm nay… người đánh bại ông… không phải là tôi”, chiếc còng số tám khóa bập vào cổ tay Khương Thâm, phát ra tiếng “tách”, toàn thân anh xụi lơ như vừa bị rút hết sức lực, nhưng anh vẫn kiên trì nói nốt câu, “mà là Bàng Hiểu Yến… người mà ông đã coi như chó lợn…”
Thứ Hai, 6 giờ sáng.
Mưa đã ngừng rơi. Đỉnh núi chưa bao giờ náo nhiệt như lúc này. Đèn xe cảnh sát nhấp nháy, vô số cảnh sát ra ra vào vào biệt thự của Khương Thâm. Một chiếc xe cứu hộ mở toang cửa sau đỗ ngay trước cổng. Giang Nguyệt đeo bình truyền nước ở cánh tay trái nằm trên tấm thảm, một nữ cảnh sát dìu cô ra xe. Sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ nói cô không gặp vấn đề gì nghiêm trọng về sức khỏe.
Cô từ chối đến bệnh viện. Cô muốn gặp anh Tứ.
Vậy mà hỏi thăm hết một vòng, dường như không ai biết anh đang ở đâu.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Phải báo cảnh sát…”
Sau khi khống chế được Khương Thâm, anh Tứ đã vô cùng kiệt sức. Đó là câu cuối cùng anh tự nói với bản thân.
Mà sau khi dẫn được cảnh sát vào biệt thự, cô liền bị ngăn lại, không cho phép tiến gần hiện trường.
“Anh Tứ à? Vừa mới thấy ở đây mà…” Vẻ mặt Tiểu An ngơ ngác, “Anh ấy nói anh ấy muốn đi tìm một người, em còn nghĩ chắc anh ấy muốn tìm chị.”
Giang Nguyệt gặp ai cũng hỏi, thậm chí cô còn hỏi cả Khương Thâm.
Lão ta chưa chết, chỉ bị ngất đi. Lúc này đang bị còng tay và khiêng trên cáng trong khi truyền dịch.
“Anh ta? Tôi cũng đang muốn gặp anh ta.” Khương Thâm nhe răng cười, “Cô nói với anh ta lần này chơi rất đã, lần sau hẹn gặp lại, ha ha, lần sau…”
Giang Nguyệt rùng mình ớn lạnh, nếu không phải Khương Thâm sắp bị cảnh sát áp giải đi thì có lẽ cô đã sợ đến nỗi đứng không vững.
Cô thấy mình lo lắng đến phát điên. Chưa bao giờ trong cuộc đời cô lại khát khao được gặp một người đến thế, khát khao được ôm người ấy đến thế. Cô muốn mượn nhiệt độ cơ thể anh để át đi cơn ớn lạnh đang lan tràn khắp người mình. Đỉnh núi rất lạnh, nhưng cũng không lạnh đến mức này.
Cô đi quanh nhà tìm hai lượt, cuối cùng cũng phát hiện thấy dấu tích để lại. Phía sau ngôi nhà có một con đường nhỏ dẫn thẳng ra vách núi.
Tim cô lạnh buốt, lập tức lần theo con đường đó, cô thấy anh Tứ đang ngồi trên mỏm đá ngay cạnh bờ vực, bần thần nhìn về phía đường chân trời.
“Anh Tứ!” Cô thở phào, chầm chậm tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh, “Anh làm gì vậy? Mau đi bệnh viện thôi!”
Anh Tứ vẫn nhìn chân trời, dường như không nghe thấy gì cả.
“Phá được án, bắt được hung thủ, lẽ ra nên mừng mới đúng chứ”, cô cố nặn ra nụ cười để an ủi anh, “chí ít chúng ta đều còn sống.”
Cuối cùng anh Tứ cũng chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng đôi môi cứ run rẩy, cuối cùng chẳng nói được gì.
“Đi về với tôi! Không phải anh đang nghĩ quẩn đấy chứ?” Giang Nguyệt không kiềm chế được sự lo lắng. Ở nơi này, chỉ cần anh ấy muốn nhảy xuống thì không ai có thể ngăn cản nổi.
Anh Tứ lắc đầu.
“Tôi không muốn chết. Tôi cũng đang phát rầu vì điều đó đây.”
Sau đó anh không nói gì nữa.
Giang Nguyệt thở dài, đặt tay lên vai anh. Sự động chạm dịu dàng này khiến anh Tứ như bị điện giật, anh run rẩy kịch liệt.
Sau đó, khi cô còn chưa kịp phản ứng gì thì anh Tứ đã bắt đầu khóc nấc lên.
“Anh làm sao vậy…” Lần này, Giang Nguyệt thực sự không hiểu người đàn ông ngồi cạnh mình đang nghĩ gì. Cô không biết nhiều về các thể chế của ngành cảnh sát, nhưng ngay cả cô cũng không khó đoán ra, phá được vụ án lớn cỡ này thì kết quả xử lý anh Tứ ra ngày hôm nay có khả năng sẽ hoàn toàn khác trước.
“Tôi hiểu hết những điều ấy… nhưng nghĩ lại thấy sống mà phải đối mặt với những việc kia…” Anh Tứ thút thít, nghẹn ngào, nghe hoàn toàn khác giọng kiên định, chắc chắn và sắc sảo thường ngày, “Trước đây tôi chỉ muốn chết, nhưng hôm nay đột nhiên lại quyết định phải sống tiếp… mới biết khó khăn biết bao nhiêu…”
“Anh Tứ, anh đừng…”, Giang Nguyệt hơi sợ, sự lanh lợi, hoạt ngôn thường ngày của cô biến đâu mất, “chúng ta… chúng ta cứ từ từ…”
“Khó quá… Khó quá… Sao sống lại… mẹ nó… khó đến thế… Tôi thực sự sợ…” Cuối cùng anh Tứ không thể nói hết câu. Anh ngả đầu vào vai Giang Nguyệt, khóc nức nở. Ngay cả một đứa trẻ tủi thân cũng không khóc thảm thiết đến thế.
Ban đầu Giang Nguyệt lúng túng không biết phải làm gì, nhưng sau đó cô dần trấn tĩnh lại. Cô hiểu, cô biết hết cả rồi. Cô biết mình phải đối diện với điều gì, cũng biết nó khó khăn đến mức nào, nhưng cô quyết tâm sẽ bước tiếp.
Vào khoảnh khắc đó, cô phát hiện bản thân đã trở nên kiên cường gấp vạn lần cô hằng mong đợi.
Cô muốn nói gì đó để an ủi người đàn ông này.
Cô muốn nói rằng, “Anh không đơn độc một mình”, nhưng cuối cùng lại không thốt được thành lời.
Cô chỉ nhìn vầng mây rực rỡ lúc mờ lúc tỏ nơi chân trời, lòng thầm đoán sau hai mươi sáu ngày âm u liên tiếp, không biết hôm nay mặt trời sẽ nhô lên chăng?