Chương 12 ÁC QUỶ
Anh Tứ phát hiện mình có chút hiểu nhầm về nhà văn, ví dụ như đánh giá thấp khả năng kiếm tiền của họ. Căn cứ vào ghi chép của Cục Thống kê bất động sản, bất động sản của Khương Thâm phân bố ở rất nhiều khu vực trong thành phố Cửu An. Anh Tứ và Tiểu An chia nhau ra tìm ở các điểm, nhưng đều không tìm thấy ông ta. Có vẻ Khương Thâm chưa bao giờ sống ở những ngôi nhà đó.
“Sao ông ta có nhiều nhà thế nhỉ? Viết sách mà kiếm được nhiều tiền vậy sao?” Anh Tứ bực mình kêu ầm trong điện thoại.
“Em cũng không rõ.” Tiếu An giải thích, “Em từng đọc truyện của ông ấy, rất kỳ dị, nhưng lại được một nhóm cộng đồng mạng đặc biệt ưa thích, có điều chắc chắn sách của ông ta không thế bán chạy bằng một vài truyện sáng tác sau này như Đạo mộ bút ký hay Ma thổi đèn... Em đoán có lẽ ông ta còn có các nguồn thu nhập khác…”
“Cậu còn mấy nơi nữa?”
“Còn một nơi nữa thôi.”
“Tôi cũng vậy.”
Nhưng không bao lâu sau đó, hai người đều thất vọng nặng nề.
Khương Thâm không ở trong cả mười ngôi nhà đó.
Gọi điện thoại hỏi thì biết ngoại trừ em họ của Tần Minh hiện giờ chưa có tin tức gì ra, những người còn lại đều được bảo vệ an toàn. Đến thời điểm hiện tại vẫn chưa thấy dấu vết Hoàng Hâm lộ diện.
Ngộ nhỡ Hoàng Hâm thực sự đến chỗ Khương Thâm… ngộ nhỡ hắn đã giết ông ta… vậy thì Giang Nguyệt…
Lòng anh Tứ nóng như lửa đốt, nhưng không biết làm gì hơn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh reo vang.
Là Bàng Tam!
“Anh Tứ, khẩu súng mà anh bảo em đi hỏi dò đã có manh mối rồi.”
“Nói đi!”
“Lão Sáu Hà bán cho anh ta. Khẩu súng lục đó có hai mươi viên đạn, anh ta còn mượn lão Sáu thiết bị theo dõi nữa…”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh Tứ.
“Bàng Tam, cậu vừa nói thiết bị theo dõi sao?”
“Đúng vậy! GPS… Anh Tứ nói xem anh ta cần món đó làm gì nhỉ?”
Anh Tứ thoắt nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao. Phương Thuận Khai phát hiện Giang Nguyệt từng đến nhà anh. Anh lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp đang ở hiện trường, hỏi có tìm thấy thiết bị theo dõi không. Câu trả lời anh nhận được là: Không! Họ đã lục soát kỹ càng xe của Giang Nguyệt, nhưng không phát hiện thấy thiết bị theo dõi nào.
“Vậy ở quanh khu vực hiện trường có không?”
Đáp án vẫn là: Không! Cảnh sát đã lật tung khu vực quanh đó, bao gồm các thùng rác, nhưng vẫn không phát hiện thấy vật gì khác thường.
“Bàng Tam, cậu mau hỏi giúp tôi, lúc Phương Thuận Khai đến mua súng, anh ta có lái xe đến không? Nếu có thì chiếc xe đó màu gì?” Anh Tứ bắt đầu kích động.
Anh ta bám theo xe Giang Nguyệt, chắc chắn không thể chạy bộ mà đuổi theo. Gọi taxi cũng chưa chắc có xe nào đồng ý chở anh ta bám theo xe người khác…
“Ông ta nói Phương Thuận Khai lái chiếc xe du lịch màu đỏ đến cửa hàng. Khi đó hai người còn tranh cãi mấy câu. Lão Sáu Hà trách Phương Thuận Khai có tiền mua xe sao không có tiền trả ông ta hai mươi ngàn mà anh ta vay trước đó đã lâu.”
Xe du lịch màu đỏ!
Đó chính là chiếc xe mà anh Tứ giới thiệu cho Giang Nguyệt mua.
“Tôi đã cho anh vay tiền bao nhiêu lần rồi! Ngay cả xe ô tô của tôi cũng đưa anh rồi!”
Câu đáp trả của Giang Nguyệt lúc cô và Phương Thuận Khai cãi nhau chợt vang lên trong đầu anh Tứ.
Chiếc xe mà Hoàng Hâm lái chính là xe của Phương Thuận Khai!
Mà vì Phương Thuận Khai cần trả lại thiết bị theo dõi cho Sáu Hà nên chắc tám phần là Phương Thuận Khai đã gỡ thiết bị theo dõi và để trên xe mình.
“Bàng Tam, tôi còn nhớ lão Sáu Hà đầu tư tay cải tiến thiết bị theo dõi phải không?” Giọng anh Tứ run lên không kiểm soát được.
“Đúng vậy, lão già đó thích chừa đường lui cho bản thân…”
“Thế thì cậu mau bảo ông ta tìm cách kiểm tra xem tin hiện thiết bị theo dõi có di chuyển hay không…”
Mấy giây sau, Khương Thâm mới hiểu ra hoàn cảnh của mình.
“Các anh… các anh…” Ông ta chỉ Hoàng Hâm, muốn đứng dậy mà không sao đứng nổi.
Hoàng An bước nhanh đến, giơ tay gạt điện thoại xuống đất, túm cổ áo Khương Thâm, nhấc ông ta khỏi sofa.
“Thông thường tôi sẽ cứa cổ họng trước.” Hoàng Hâm nghịch khẩu súng, hưởng thụ cảm giác nhìn ngắm con mồi mất hết khả năng kháng cự, “Nhưng hôm nay tôi muốn phá lệ. Ông muốn để tôi phá lệ không?”
Khương Thâm gật đầu.
“Vậy ông có thể dẫn chúng tôi đi lấy tiền của ông không? Nếu ngay chuyện nhỏ này mà ông cũng không làm được thì tôi cũng chẳng cần thiết phá lệ. Ông bảo có đúng không nào?”
Khương Thâm lại gật đầu.
“Được rồi! Tiền để ở đâu?”
“Dưới tầng hầm.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Bốn triệu tệ.”
Hai người bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, sắp nhảy cẳng lên vì sung sướng.
“Dẫn đường!” Hoàng An hưng phấn hét to.
“Đợi chút!” Hoàng Hâm bất chợt nhớ ra điều gì, “Cậu ra xe mang ả kia vào đây! Để lâu thế, khéo ả chết ngạt mất.”
Trong phòng khách chỉ còn lại Hoàng Hâm và Khương Thâm ngồi đối diện với nhau.
“Rốt cuộc các anh là ai?” Dường như Khương Thâm đã bình tĩnh lại.
Hoàng Hâm không trả lời, hắn phá lên cười.
“Bây giờ có nói ông cũng không biết tôi là ai. Nhưng ngày mai không còn ai không biết tôi là ai nữa.”
“Tôi đưa tiền cho anh, anh có thả tôi không?” Khương Thâm vô cũng bình tĩnh ra điều kiện, “Tôi đảm bảo sẽ không báo cảnh sát.”
“Đưa tiền rồi nói sau…”, Hoàng Hâm nghiêng đầu cười.
Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Hoàng An đã trở vào, vai hắn ta vác Giang Nguyệt đang run như cầy sấy.
“Sao lại không tìm thấy?” Anh Tứ dừng xe bên đường, quát lên qua điện thoại.
Đó là một tin xấu.
Không tìm thấy tín hiệu GPS.
“Anh Tứ, anh nghe em giải thích”, Sáu Hà cố gắng trấn tĩnh nói qua điện thoại, “loại GPS này cũng không Phải vạn năng. Ở những nơi mà không thể bắt được tín hiệu vệ tinh, ví dụ như trong phòng, dưới tầng hầm, thì nó đều không có tín hiệu.”
“Mẹ nó, thế tôi còn tìm ông làm cái mẹ gì?!” Anh Tứ tức giận đập tay vào vô lăng, “Tôi tống mẹ ông vào tù cho xong.”
“Anh Tứ, sếp Tứ… anh đừng vội!” Sáu Hà sợ thực sự, “Nói không chừng anh ta đang đỗ xe ở dưới tầng hầm, đợi thêm chút nữa, đợi chút nữa anh ta lái xe ra thì sẽ có tín hiệu ngay thôi.”
Anh Tứ do dự giây lát, nhưng sau đó liền quyết định không thể chờ đợi thêm.
Hoàng Hâm không có lý do gì mà kéo dài kế hoạch báo thù.
Càng không có lý do gì để Giang Nguyệt sống đến ngày hôm sau. “Không còn thời gian nữa!” Anh Tứ hạ quyết tâm, “Ông kiểm tra cho tôi xem nó biến mất ở địa điểm nào?”
Sáu Hà “Dạ!” một tiếng rồi vội vàng nhập lệnh vào thiết bị giám sát.
Điểm nhỏ hình tròn màu đó liền xuất hiện.
Vị trí nó dừng lại trước đó là ở núi Ngọa Hổ.
Giang Nguyệt bị ném lên sofa, trạng thái tinh thần vẫn suy sụp nghiêm trọng.
Tóc tai cô rũ rượi, quần áo trên người ướt sũng mồ hôi. Miệng bị dán băng dính kín mít khiến cô chỉ có thể kêu lên những tiếng ú ở hãi hùng.
“Cô ta là ai?” Khương Thâm nhíu mày hỏi.
’“Gái’”, Hoàng Hâm cười hì hì đáp lời, “chúng tôi kinh doanh đa ngành nghề mà.”
“Hình như cô ta bị thương rồi, để tôi xem nào!”
Khương Thâm chỉ tay vào vết thương trên trán Giang Nguyệt.
Hoàng Hâm không trả lời, huơ huơ họng súng. Hoàng An liền bước đến, tạt tai Khương Thâm một cái thật kêu.
“Đây không phải chuyện ông cần bận tâm, hiểu chưa?” Ánh mắt Hoàng Hâm vô cùng hung tợn, “Tôi bảo ông làm cái gì thì ông làm cái đó. Ở đây, lời nói của tôi chính là mệnh lệnh.”
Nói xong, hắn hướng ánh mắt về phía Giang Nguyệt.
Hắn chậm rãi bước lại gần cô, cô liền co quắp toàn thân như vừa bị điện giật.
“Nói thật cho ông biết, cô ta không sống được bao lâu nữa đâu.” Hoàng Hâm nhón tay bóp cằm Giang Nguyệt, bắt cô phải quay mặt về phía mình. Hai mắt cô trợn trừng, nước mắt rơi lã chã.
“Cô biết bọn tôi muốn làm gì đúng không?” Giọng Hoàng Hâm đầy vẻ chế giễu.
Giang Nguyệt òa khóc, cố gắng tránh xa hắn thêm một chút.
“Đúng thế đấy! Bạn trai, hay có thể gọi là chồng cô chắc đã nói cho cô biết: Chúng tôi từng đột nhập vào phòng giết người, phân xác. Đợi chút nữa, cô chính là người tiếp theo.”
Giang Nguyệt im lìm vài giây như bị hôn mê. Động tác, hô hấp, giọng nói… tất cả đều biến mất. Sau đó dường như đột ngột tỉnh lại, cô dùng hết sức bình sinh giãy giụa, kêu gào, uốn éo cơ thể như thể cả thế giới này đã biến thành chiếc quan tài sắt mọc đầy gai nhọn đang dần dần ép vào người cô.
Hoàng Hâm quan sát một hồi với vẻ hài lòng, sau đó hắn đứng dậy, nhổ bãi nước bọt về phía cô.
“Con đàn bà ti tiện! Muốn trách thì trách cô đã tìm phải thằng đàn ông đó.”
“Xử lý cô ta luôn chứ?” Sắc mặt Hoàng An đỏ gay, toàn thân run rẩy đầy kích động, “Không thể đợi nổi nữa…”
“Thằng vô dụng!” Hoàng Hâm mắng, “Làm việc chính trước đã!”
Hắn bước đến bên cạnh bàn, hất súng ra hiệu cho Khương Thâm đứng dậy.
“Đi nào! Dẫn bọn tôi đi lấy tiền!”
Khương Thâm nhìn khẩu súng, rồi lại nhìn Giang Nguyệt, sau đó đứng dậy theo mệnh lệnh.
“Tôi phải cầm cái này theo.” Ông ta chỉ vào iPad, “Mật mã két sắt ở trong phần mềm của vật này.”
“Đám người có văn hóa các ông đều tự cho mình thông minh.” Hoàng Hâm cầm iPad kiểm tra một lát rồi giao lại cho ông ta.
Khương Thâm giơ hai tay đỡ iPad rồi đi về phía cầu thang.
Đội trưởng Hùng ngồi đợi trong văn phòng tối om. Ông cảm thấy mình giống như đang tiến hành một trận thủy chiến. Tất cả máy bay đều đã được điều động đi chiến đấu, còn mình chỉ biết chờ đợi kết quả của cuộc chiến hoặc chờ máy bay ném bom của đối phương giội bom xuống đầu.
Ông cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, cuối cũng đành dụi thuốc lá, lấy vỉ thuốc, uống hai viên.
Đúng lúc này, điện thoại reo vang.
“Sở Tài, có kết quả rồi.” Người ở đầu bên kia điện thoại là Lâm Tác Hải, bạn học cũ ở bên Mỹ của ông.
“Kết quả thể nào?”
“Kết quả thì có rồi nhưng hơi lạ đấy…”
“Là túi đựng thi thể! Loại túi đựng thi thể vứt dưới đập nước là một loại túi đựng thi thể quân dụng được sản xuất từ những năm 60 đến những năm 70 tại Mỹ.” Đội trưởng Hùng triệu tập cuộc họp khẩn cấp, tuyên bố thông tin kỳ lạ đó, “Chất liệu may túi đã được cải tiến dai chắc hơn bình thường, chuyên dùng cho các vùng có điều kiện khắc nghiệt như trong rừng rậm nhiệt đới hay trên sa mạc. Đây không phải sản phẩm dân dụng, mà chuyên cung cấp cho bộ đội lục quân.”
Mọi người nhìn nhau. Túi đựng thi thể của quân đội Mỹ? Sao thứ này lại xuất hiện ở Cửu An.
“Liệu trên thị trường có lưu hành loại túi này không?” Cao Lôi hỏi.
“Tôi đã hỏi các chuyên viên kỹ thuật rồi”, anh Dương nói, “rất ít gặp. Hiện giờ trên mạng vẫn có một vài người thích sưu tập sản phẩm quân dụng mua túi đựng thi thể, nhưng loại túi này đã ngừng sản xuất từ giữa những năm 80 rồi. Mà thời điểm đó còn chưa hình thành phương thức giao dịch qua mạng. Bởi vậy không thể xảy ra khả năng họ mua sản phẩm từ nước ngoài qua mạng internet. Với số lượng túi nhiều như thế, theo lý mà nói thì chỉ người từng làm trong quân đội Mỹ vào thời điểm ấy mới có thể lấy được hàng.”
Mọi người đều lơ mơ không hiểu nổi. Vụ án xảy ra ở thành phố Cửu An, một đô thị cấp hai thế mà điều tra đi điều tra lại kiểu gì còn liên đới đến cả lục quân Mỹ. Điều này nghe có vẻ hơi thiếu thực tế.
Hay có nhầm lẫn gì chăng?
Phòng hợp im phăng phắc, tâm trạng mọi người nặng như đeo chì, ai nấy cúi đầu suy nghĩ mông lung.
“Mỹ… Mỹ…” Chỉ duy anh Dương không ngừng gõ trán, lẩm bẩm một mình.
“Sao vậy? Cậu có ý kiến gì à?” Đội trưởng Hùng ân cần hỏi.
“Gì nhỉ? Sao sắp nghĩ ra đến nơi rồi mà lại quên mất…” Vẻ mặt anh Dương biểu lộ sự nôn nóng và bực bội. Anh cố gắng nhớ mà mãi vẫn chưa nhớ ra.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bật mở.
Long Minh Hải, thành viên Đội 2 và hai người khác bê cơm hộp vào.
“Chú Dương, chú muốn ăn cơm sườn hay cơm cá?” Long Minh Hải hỏi.
“Cậu bảo gì?” Anh Dương sực tỉnh, tay run rẩy vì kích động
“Cơm sườn…”
“Sườn…sườn… sườn… Mỹ…” Anh Dương lẩm bẩm mấy từ đó một lúc lâu như thể bị trúng tà, rồi anh bất thình lình đứng bật dậy, hô to, “Tôi nhớ ra rồi!”
Anh chạy về văn phòng của mình, bới lật một hồi, sau đó cầm một cuốn sách chạy trở lại phòng họp.
Mọi người vây quanh xem thì phát hiện đó là một cuốn sách hướng dẫn chăn nuôi.
“Chú Dương, chú đọc loại sách này à?”
“Làm pháp y mà, thứ gì cũng phải hiểu một chút…” Anh Dương phấn khích giở sách, cuối cũng dừng lại ở một trang. Mọi người nhìn thấy trang đó vẽ tranh minh họa.
Là sơ đồ xẻ thịt lợn.
Đến đây, mọi người đều đã hiểu, ai nấy liền rùng mình ớn lạnh. Tên đó có lẽ đã phân xác phỏng theo cách xẻ thịt tiêu chuẩn của ngành công nghiệp giết mổ Mỹ.
“Hắn từng là công nhân ở lò mổ của Mỹ!”
Quan điểm này khiến phòng họp ồn ào, nhốn nháo. Một cảnh sát trẻ bước vào, giật mình trước khung cảnh đó nên không dám nói gì, chỉ đặt một chồng văn bản rồi ra ngoài. Tiểu An cầm lên đọc mới biết đó là tập tài liệu mà lúc trước Đội trưởng Hùng yêu cầu in ra. Trên đó là tư liệu về những người có khả năng trở thành người bị hại; tên tuổi, lý lịch trích ngang của họ… toàn bộ đều được liệt kê trong bảng biểu.
“Sao giờ mới in ra?” Tiểu An khẽ hỏi.
“Máy in bị hỏng, giờ mới sửa xong…”
Dường như để chứng thực lời cậu ta nói là đúng, một đồng nghiệp khác vội vàng bước vào, trên tay cũng cầm một xấp văn bản.
Tiểu An cầm lên xem, đó là hình giải phẫu các đặc trưng mà hung thủ đã thực hiện trên các nạn nhân được Tổ Chuyên án Xác chết giấu trong đập nước vẽ lại.
“Ai phụ trách sửa chữa các thiết bị máy móc này thế? Đây là lần thứ bao nhiều rồi?” Cậu ta đang định trách móc vài câu, đột nhiên liền dừng mắt lại tại hai trang. Bởi vì cậu ta vừa nhìn thấy điểm chính trên hai trang đó, chúng quá trùng nhau, rõ ràng là lý lịch của cùng một người.
Cầu thang dẫn xuống tầng hầm liên tục vang lên tiếng kêu cót két. Dường như nó không thể tải được trọng lượng của ba người trưởng thành. Bóng đèn tròn vàng vọt lắc lư trên trần nhà khiến những chiếc bóng in trên tường như đang phấn khích nhảy múa. Sàn nhà dưới tầng hầm được láng bằng xi măng, hơi ẩm ướt, còn có mùi gì đó rất quái lạ. Ngẩng đầu lên thì thấy trước mắt là một hành lang hẹp, phía tận cùng của hành lang là một cánh cửa nhỏ.
“Két bảo hiểm đặt phía sau cánh cửa.” Khương Thâm chỉ vào cánh cửa và nói.
Hoàng Hâm dùng súng chỉ trỏ. Hoàng An đi đằng trước Khương Thâm kẹp giữa hai người bọn chúng. Hành lang vừa hẹp vừa thấp, hai bên còn treo vài móc sắt rất lớn.
“Vật này dùng để làm gì?” Hoàng An tò mò hỏi.
Khương Thâm đang định trả lời thì Hoàng Hâm ra hiệu cho ông ta ngậm miệng.
“Có đèn điện không?” Một cảm giác kỳ lạ mách bảo hắn cần phải thận trọng hơn, “Tối quá!”
Khương Thâm gật đầu, chỉ tay về phía vách tường ngay cạnh người.
“Tự bật lên!” Hoàng Hâm ra lệnh.
Khương Thâm gật đầu phục tùng.
Tách!
Ánh sáng trắng đột ngột ập đến làm Hoàng Hâm chói mắt, hắn nheo mắt lại.
Vào chính khoảnh khắc ấy, cuối cùng não bộ đã thoát khỏi các thông tin về thị giác và bắt đầu xử lý những thông tin mà nó bỏ qua khi bị quá tải lúc trước đó.
Chi tiết mà khi nãy ở phòng khách hắn nhìn thấy nhưng không chú ý giờ chui vào não hắn.
Lúc ả đàn bà kia giây giụa đã làm vỏ bọc sofa bị rách và giật cả khăn trải bàn xuống đất. Vì sao khi ấy mình lại có cảm giác rất quái lạ nhỉ?
Mình đã nhìn thấy gì?
Màu sắc! Đúng rồi! Chính là màu sắc.
Sofa màu cam.
Bàn trà màu tím.
Cảm giác sợ hãi kinh hoàng không biết từ đâu bất chợt bủa vây khắp người Hoàng Hâm.
Bởi vì hắn vừa nhìn thấy vách tường hành lang màu xanh lá cây tươi non mơn mởn…
Khương Thâm thình lình quay ngoắt người lại, cánh tay bổ xuống mạnh như con dao cẩu. Ánh sáng trắng vụt lướt qua, góc nhọn của chiếc iPad rạch một đường trên cánh tay phải của Hoàng Hâm. Hắn thấy đau buốt, vụn xương gãy đâm thủng da thịt, lòi cả ra ngoài. Khẩu súng văng xuống đất. Còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đầu của hắn đã bị Khương Thâm tóm chặt, đập chan chát xuống nền xi măng.
Hắn ngã gục xuống sàn nhà.
Hoàng An đờ đẫn nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, sau đó hắn ta cầm dao nhào tới. Khương Thâm như có mắt sau lưng, lập tức quay người lại, áp sát cánh tay to khỏe của hắn ta nhanh hơn một bước. Trong chớp mắt, Hoàng An phát hiện khuôn mặt trắng ởn của Khương Thâm đã ở ngay trước mắt mình.
Trán Khương Thâm cũng như sắt nguội đập bôm bốp vào sống mũi Hoàng An. Hắn ta kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã ngửa ra sau, nhưng cánh tay vạm vỡ vẫn vô thức ôm chặt lấy Khương Thâm.
“Anh! Đâm chết ông ta từ phía sau đi!” Hắn ta vẫn còn ôm hy vọng về sự trợ giúp của Hoàng Hâm.
Nhưng dường như Khương Thâm không hề có ý định giãy ra, mà hai tay ôm lấy mặt của Hoàng An, há miệng cắn một nhát!
“Á!”
Tiếng thét thảm thiết như xé tim xé phổi vang vọng dọc hành lang. Hoàng An ôm mặt bên trái bị cắn của mình ngã vật xuống đất, lăn lộn khắp sàn nhà. Khương Thâm từ tốn bước lại gần túm tóc hắn, bắt hắn ngửa mặt lên, hai tay cắm phập xuống.
Cơn đau kịch liệt dâng trào! Màn đêm vĩnh hằng sắp giáng xuống thế giới của hắn! Hoàng An phát ra tiếng kêu vượt ra ngoài phạm vi con người có thể gào thét. Khương Thâm vươn dài hai tay, đặt dưới nách của Hoàng An rồi gầm lên một tiếng, không ngờ có thể nhấc bỗng một người đàn ông vạm vỡ lên.
“Vật đó dùng để làm thế này!” Nói xong, Khương Thâm duỗi thẳng cánh tay, móc sắt sắc nhọn cắm vào Xương bả vai của Hoàng An. Hắn ta bị treo lủng lẳng trên móc chẳng khác nào một con lợn vừa bị giết thịt.
Hoàng Hâm đứng gần đó, nhìn cảnh tượng giống như cơn ác mộng diễn ra trước mắt mà run lẩy bẩy, không thể gượng đứng dậy nổi. Khương Thâm quay đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười, chầm chậm đi về phía hắn.
“Ông… ông đừng… ông là thứ quái vật gì thế?” Hoàng Hâm điên cuồng gầm gào. Hắn biết câu hỏi cuối cùng của mình chắc chắn không bao giờ nhận được câu trả lời. Nhưng nếu không gào lên thì nỗi khiếp đảm sẽ xé nát tim hắn trước khi “con quái vật kia” kịp xuống tay.
Quả nhiên Khương Thâm không trả lời, chỉ từ tốn lấy một móc sắt xuống.
“Màn phỏng vấn kết thúc rồi à?” Khương Thâm nhẹ giọng hỏi.
Kẻ giết người như giết rận dưới chân Khương Thâm đã đầm đìa nước mắt, không thốt lên được tiếng nào. Chiếc móc đâm phập vào cơ thể hắn. Tiếng thét thê thảm của hắn vang lên chói tai.
“Nghiệp dư!” Cuối cùng Khương Thâm lắc đầu chê bai.
Khương Thâm cũng treo Hoàng Hâm lên móc sắt, mở cánh cửa sắt ở phía tận cùng của hành lang. Cạnh cửa có một cái nút, ấn nút một cái, hai thi thể xấu số kia chầm chậm trượt vào trong. Đúng lúc này, Khương Thâm nghe thấy tiếng động vang lên ở tầng trệt.
Lão ta hiểu người phụ nữ kia đã tỉnh.
“Hình như hơi nhiều quá…” Lão ta lẩm bẩm, chầm chậm bước lên cầu thang.
“Tôi biết hắn là ai rồi!”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiểu An. Tay cậu ta run run, đưa trang thứ nhất trong danh sách người bị hại cho Đội trưởng Hùng. Mọi người xúm lại xem, cái tên in trên danh sách ghi rõ rành rành: Khương Thâm.
“Khương Thâm, nhà văn nổi tiếng, tên thật là Johnson Kangean.
Năm 1956, sinh ra ở đảo Java, Indonesia.
Năm 1980, di cư sang Mỹ. Ban đầu làm công nhân ở lò giết mổ gia súc, sau đó giành được học bổng, vào đại học.
Năm 1985, gia nhập lục quân Mỹ, tham gia chiến tranh Panama, chiến dịch Bão táp sa mạc trong chiến tranh Vùng Vịnh với tư cách là quân y. Sau đó xuất ngũ, bỏ ngành y, tham gia kinh doanh.
Năm 1998, di cư sang Hồng Kông, trong thời gian đó thường xuyên đi đi về về giữa Trung Quốc đại lục và Hồng Kông.
Năm 2005, đăng một loạt tiểu thuyết mạng như Hang động, Bãi săn người, Kẻ nghiền xương, Ma đêm… nhờ đó được mệnh danh là nhà văn best-seller.”
“Indonesia…” Anh Lưu nói.
“Quân nhân Mỹ…” Trương Tấn nói.
“Quân y…” Anh Dương nói.
“Công nhân lò mổ…” Đội trưởng Hùng nói.
“Chết rồi!” Mặt Cao Lôi tái xám như tro, “Anh Tứ…”
Ngày thứ tư, Chủ nhật, 11 giờ đêm.
Khương Thâm vừa huýt sáo vừa quét dọn nhà cửa. Lão ta dựng chiếc ghế bị đổ lên, vứt hết mảnh lọ hoa bị vỡ. Vỏ bọc sofa bị rách thì không còn cách nào khác, đành giật ra thôi. Sau đó, lão ta lấy máy hút bụi. Trong tạp âm u u của máy hút bụi, lão ta tính toán xem còn bao nhiêu công việc cần hoàn thành nốt. Xe của hai tên kia đã chuyển sang nhà để xe rồi, ngày mai phải xử lý gọn gàng. Còn ả đàn bà kia cũng phải xử lý, ngày mai làm luôn thể…
Còn gì nữa không nhỉ?
Hình như không còn gì nữa… Mà hình như vẫn còn việc khá quan trọng khi nãy mới nhớ ra nhưng giờ lại quên…
Nhiều tuổi rồi, điều đó chẳng tốt chút nào…
Máy hút bụi dừng lại ở một góc trần nhà. Nơi đó có một con nhện đang giăng lưới tơ mới. Lão ta tắt máy hút bụi, lặng lẽ nhìn nó. Lần này, lão ta nhìn nó nhưng không cảm thấy trống rỗng nữa mà thấy niềm vui sướng đã lâu không còn cảm nhận được đang tràn ngập trong lòng.
Lâu rồi chưa vận động. Lần trước với Bàng Hiểu Yến chỉ là màn khởi động, mà cũng chỉ có thể coi đó là màn khởi động mà thôi.
Lần này mới thực sự là ra tay.
Lão ta ngửa đầu, khoan khoái hít thở một hơi dài.
Lão ta cảm thấy đã lâu rồi tim mình mới đập mạnh mẽ như thế này.
Lão ta cảm thấy có lẽ trước đây Hoàng Hâm cũng từng được nếm trải cảm giác kỳ diệu đó.
Lão ta còn cảm thấy nếu không tiếp tục hưởng thụ trải nghiệm này thì thật là đáng tiếc.
Lão ta mỉm cười.
“Ngựa già phủ phục bên máng, nhưng chí hướng ở ngoài ngàn dặm… “
Lão ta khẽ ngân nga, ngón tay nhấn vào công tắc, máy hút bụi liền hoạt động trở lại, con nhện bị hút vào trong, tan xác.
Đúng lúc đó, chuông cửa reo vang.
Qua lỗ mắt mèo, lão ta thấy một người đàn ông gầy gò, đầu cạo trọc xuất hiện trước cửa.
“Tôi là Diệp Tứ Minh, thuộc Đội Cảnh sát hình sự của thành phố. Xin hỏi ông Khương Thâm có nhà không ạ?”
Anh Tứ đến núi Ngọa Hổ từ khoảng hai tiếng đồng hồ truớc. Trên đường đến đây xảy ra vài sự cố, vì quá tin tưởng vào thiết bị theo dõi, chỉ nhìn nó mà không nhìn đường nên anh đã lái xe lên sườn núi. Anh Tứ lại ôm hy Vọng nhỡ may cứ đi tiếp sẽ đến nơi, kết quả cuối cùng lên không lên được mà xuống cũng không xuống được. Anh leo ra khỏi xe, mở điện thoại kiểm tra thì phát hiện đừng nói xe, ngay cả dấu tích của đường sá cũng chẳng thấy đâu.
“Ông, mẹ nó, định hại tôi à?” Anh Tứ gọi điện về nổi cơn thịnh nộ quát mắng ầm ĩ. Kết quả Sáu Hà nói, thiết bị GPS này sẽ chênh lệch chút ít so với thực tế. Anh Tứ hỏi chênh lệch bao xa, ông ta nói chuyện này chỉ có các lãnh đạo quốc gia mới biết. Anh Tứ hỏi giờ phải làm gì, ông ta nói tốt nhất là cứ đi loanh quanh mấy vòng xem sao. Ngọn núi này kéo dài triền miên mấy trăm dặm, vắt ngang mấy thành phố, cho dù anh Tứ lái xe thì cũng không thể lái đủ một vòng. Anh muốn mắng thêm vài câu nữa cho hả giận, nhưng mới đi được hai bước thì điện thoại mắt tín hiệu, tìm kiểu gì cũng không thể bắt sóng lại được. Bốn bề tối om, một tia sáng le lói cũng không thấy đâu, anh Tứ thở dài, đành nghĩ cách cho xe quay ra. Đúng lúc lấy dây thép buộc vào thân cây thì anh Tứ phát hiện một điều: Do không dễ dàng tìm được thân cây có kích thước vừa vặn nên anh Tứ đi mãi lên trên, cuối cùng phát hiện thì ra dưới chân mình không phải ngọn núi đất mà là con đường đắp cao quấn quanh núi. Bước đến đó xem, anh thấy có vết lốp xe còn rất mới.
Con đường nhỏ hẹp toàn ổ gà, hai bên đường là rừng cây rậm rạp, đến gió cũng không thể lọt vào. Tán lá cây trên đầu đan cài dày đặc tạo thành một hành lang màu xanh. Nước mưa rơi xuống lá cây, tích tụ thành những giọt nước màu xanh to như hạt đậu, phát ra tiếng lộp độp không theo quy luật nào.
“Chắc vì đám lá này nên mới không có sóng điện thoại…” Anh Tứ vừa lái xe vừa nghĩ.
Cứ như vậy, anh lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, ánh đèn ở hẻm núi phía xa lúc ẩn lúc hiện.
Anh Tứ xuống xe ở địa điểm cách ngôi nhà này chừng mấy trăm mét. Anh lấy điện thoại di động, nhưng vẫn không có tín hiệu. Anh lắc đầu, rút súng ra, chầm chậm tiến về phía trước. Trước tiên anh đi vòng quanh nhà một vòng. Kiến trúc của ngôi nhà này rất đặc biệt, mái ngói đỏ tươi, chóp nhọn, càng làm nổi bật tường trắng và các cột trụ hình vuông.
Bỗng dưng anh thấy tiếc vì Tiểu An không ở đây, nếu không anh có thể hỏi cậu ta xem kiểu kiến trúc này theo phong cách gì.
Cửa sổ lành lặn, không hề có dấu vết đột nhập. Quanh đó cũng không có chiếc xe hơi nào. Bên cạnh ngôi nhà có một nhà để xe.
Anh Tứ nghĩ, xem ra vết lốp xe để lại trên đường đến đây là của chủ nhà.
Có vẻ Hoàng Hâm sẽ không đến đây. Hoặc giả đây căn bản không phải mục tiêu của hắn…
Anh Tứ bước đến trước ngôi nhà, gõ cửa.
Sau đó, anh gặp Khương Thâm.
“Có người muốn giết tôi? Vì sao?”
Bước vào phòng, anh Tứ giải thích đại khái về lý do cuộc viếng thăm của mình. Khương Thâm kinh ngạc tột độ. Anh Tứ vừa giải thích vừa ngầm quan sát căn phòng. Cách bài trí của phòng khách khác biệt hoàn toàn với vẻ bề ngoài của ngôi nhà, căn phòng này mang phong cách nhiệt đới điển hình. Sofa và mấy chiếc ghế bành được bện bằng mây, bàn trà và chiếc bàn kê sát phòng bếp thiết kế kiểu không gian mở được làm bằng gỗ thịt màu tím đen. Giá sách bằng gỗ tếch, trông bóng sáng, chắc chắn, dày dặn. Trần nhà hiện rõ từng đường vân gỗ, chiếc quạt treo làm bằng đồng nguyên chất, không rõ chỉ treo ở đó để trang trí hay có thể dùng thật…
“Bắt lấy này!”
Anh Tứ bắt lấy vật đang bay đến. Thì ra là một chiếc khăn mặt. Khương Thâm vừa ném nó cho anh. Trong phút chốc, thiện cảm của anh dành cho người này lập tức tăng vọt lên.
“Chúng ta có phải…”, anh Tứ vừa lau mặt vừa nhíu mày nhớ lại, “có phải từng gặp nhau ở đâu rồi không nhỉ? Ông xem đầu óc tôi…”
Khương Thâm mỉm cười lắc đầu.
“Ông ở xa xôi quá…”, anh Tứ cũng cảm thấy mình nhớ nhầm nên chuyển đề tài về nội dung chính.
“Trước đây tôi mua mảnh đất này định làm nông trại”, phía cuối cửa phòng khách là gian bếp thiết kế theo phong cách không gian mở, Khương Thâm dẫn anh Tứ đến đó, vừa bật bếp đun nước vừa tiếp tục nói chuyện với anh, “sau đó thấy lên núi xuống núi cũng bất tiện nên xây luôn ngôi nhà ở đây. Tôi chỉ thích yên tĩnh, thỉnh thoảng lái xe xuống núi mua ít đồ dùng hằng ngày, cũng chẳng thấy phiền toái gì…”
“Ô, tôi đang nghĩ vết lốp xe trên đường núi có phải của ông không”, anh Tứ gật đầu. “Đầu của ông bị sao thế?”
“Lớn tuổi rồi, đi đứng không cẩn thận nên vấp ngã.” Khương Thâm cười cười, chỉ tay lên vầng trán đang dán băng cá nhân của mình, “Hai người đó trông như thế nào?”
“Ông có thấy người nào gần đây thường lảng vảng quanh khu vực này không?” Anh Tứ lấy ảnh của Hoàng Hâm trong balô ra đưa cho Khương Thâm, “Có lẽ hắn còn đồng bọn.”
“Chưa thấy bao giờ…”, Khương Thâm ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Anh muốn dùng trà hay cà phê?”
“Cho tôi trà!” Anh Tứ bắt đầu thấy đau đầu, anh ra sức ấn huyệt thái dương, “Chưa gặp là tốt, tôi cũng hy vọng mục tiêu của chúng không phải ông. Có điều chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Ông đưa tôi đi quanh nhà một vòng nhé!”
Khương Thâm dẫn anh Tứ đi khắp nhà một lượt, từ tầng một lên tầng hai. Anh đóng chặt các cửa sổ lại, còn kiểm tra xem còn lỗ hổng nào không. Khương Thâm theo sau, hết sức phối hợp.
“Có tầng hầm không?” Bận rộn một hồi xong, anh chỉ về phía cầu thang và hỏi.
“Nơi đó đựng mấy đồ lặt vặt.” Khương Thâm mỉm cười, “Có cửa sổ nhỏ, tự tôi đi đóng là được.”
“Không được!” Anh Tứ lập tức lắc đầu, “Tôi không yên tâm.”
“Vậy được, mời anh!” Khương Thâm vẫn cười.
Đúng lúc này, anh Tứ chợt nhớ ra một chuyện quan trọng hơn. Anh rút điện thoại thì phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, có lẽ cuộc gọi này đến từ trước khi điện thoại bị mất tín hiệu nhưng anh không để ý.
Đó là số máy lạ.
“Sao nhà ông không có tín hiệu điện thoại vậy?” Anh Tứ hơi mất kiên nhẫn, không đợi được thêm nữa. Trong đầu anh thầm suy đoán cuộc điện thoại kia muốn thông báo cho anh biết một trong những thông tin như sau:
Em họ của Tần Minh đã bị bắt.
Bên đó đã tìm thấy hành tung của Hoàng Hâm.
Hoặc thậm chí còn tốt hơn thế, Hoàng Hâm đã bị bắt… Vậy Giang Nguyệt thì sao?
“Trên núi là vậy đấy!” Khương Thâm gật đầu, “Tôi chọn nơi này ẩn cư cũng vì muốn được thanh tĩnh.”
“Nhà ông có điện thoại bàn không?”
Khương Thâm chỉ vào chiếc sofa ở phòng khách..
“Tôi gọi nhờ một cuộc điện thoại…” Nói xong, anh Tứ liền quay người bước đến đó.
“Vậy tôi xuống tầng hầm…”, Khương Thâm chỉ về phía cầu thang và nói.
“Ông đừng đi xa quá!” Anh Tứ đáp lấy lệ, rồi nhấc ống nghe lên.
Điện thoại được kết nối. Kết quả khiến anh Tứ vô cùng thất vọng.
“Anh Tứ à? Tôi là Ngô Đào, nhân viên giám sát mạng.”
“Tôi đây, có việc gì vậy?” Anh Tứ không nhớ ra vì sao nhân viên giám sát mạng lại tìm mình.
“Cuối cùng đã phá giải được đống điện thoại di động đó rồi!” Giọng Ngô Đào nghe có vẻ rất hưng phấn, “Chúng tôi đã tìm ra điện thoại di động của Bàng Hiểu Yến!”
Lúc này, anh Tứ mới nhớ ra mình đã đưa hết đống điện thoại tìm thấy trong nhà Hoàng Hâm cho trung tâm giám sát mạng điện thoại.
“Sao giờ mới phá giải được?” Anh Tứ vỗ đùi, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên hỏi cậu ta.
“Anh thông cảm, cái thì dùng hệ điều hành iOS, cái thì dùng Android, cái thì hàng chính hãng, cái thì hàng trôi nổi…”
“Được rồi! Cậu mau nói xem đã phát hiện được gì?”
“Bàng Hiểu Yến có mấy cuộc gọi đi, đều là gọi đến một vài đường dây nóng. Thứ duy nhất có giá trị là các cuộc gọi qua QQ. Đúng là cô ấy liên tục nói chuyện với một người.”
“Ai cơ? Có phải tên là…”, anh Tứ sờ soạng khắp người tìm tờ giấy. Trên đó viết tên của em họ Tần Minh.
“Đối phương không dùng tên thật, mà dùng số điện thoại di động để đăng nhập. Cô ấy đều dùng Voice Chat. Mà lấy được nhật ký nói chuyện qua Voice Chat rất khó khăn.”
“Vậy có cách nào xác định được lai lịch của kẻ đó không?” Anh Tứ cắn móng tay.
“Về mặt kỹ thuật thì không có cách nào…” Giọng Ngô Đào nghe có vẻ rất bất lực.
“Vậy thì thế này đi”, anh Tứ chợt nảy ra một ý tưởng, “ cậu nhắn cho tôi một tin nhắn lừa hắn xem thế nào, ví dụ bảo hắn nhập số chứng minh nhân dân của mình chẳng hạn…”
“Anh Tứ, loại người đó sẽ không cả tin làm theo đâu…” Ngô Đào tỏ vẻ khó xử. “Chẳng sao hết, ‘có quả hay không thì cứ rung cây trước đã’…”
Trong điện thoại vọng ra tiếng gõ bàn phím lách cách. “Tôi viết là ’Tài khoản QQ của quý khách đã đăng nhập ở máy khác, xin mời nhập số điện thoại di động hoặc số chứng minh nhân dân để kiểm chứng’.”
“Được, gửi đi!”
“Nếu hắn không trả lời thì làm sao?”
“Cứ gửi tiếp, gửi cả trăm lần, ép hắn phải trả lời.”
“Tôi vừa gửi xong. À đúng rồi, anh Tứ, Đội Cảnh sát hình sự các anh dạo này bận gì vậy? Có phải quên tôi rồi không? Sao cái điện thoại đó…”
Điện thoại đột nhiên bị ngắt.
Anh Tứ đặt ống nghe xuống rồi bấm số lại, nhưng vẫn không kết nối được, như thể đường đây bị cắt đứt vậy.
Đèn trong phòng khách chợt tắt ngóm. Anh Tứ thầm thắc mắc trong lòng, đang định quay người đi tìm Khương Thâm để hỏi thì phát hiện lão ta đã biến mất từ lúc nào. Trong phòng khách chỉ còn một mình anh bị bao vây giữa đống đồ gia dụng kỳ quái như thể vật trưng bày cuối cùng trong viện bảo tàng.
“Ông Khương Thâm?” Anh gọi to.
Không có tiếng trả lời. Anh Tứ ngửi thấy một mùi rất bất thường lan tỏa trong không khí.
Anh định gọi lần nữa thì toàn thân chợt cứng ngắc. Anh giống người thợ săn nghe ngóng tiếng bước chân của con vật khổng lồ đang tiến lại gần, nghiêng tai, chầm chậm cúi người xuống.
Đó là tiếng kêu u u rất khẽ.
Nơi phát ra âm thanh cách chỗ anh đứng rất gần, rất gần.
Còn chưa kịp nghe kỹ thì lại thấy một tràng “u u…” nữa vang lên.
Trong phòng vẫn không một bóng người. Tiếng u u vang lên liên miên không dứt, giống như cỗ cương thi không chịu yên phận mà bực dọc gõ lên nắp quan tài.
Anh Tứ cẩn trọng từ từ phủ phục người xuống như thể nhìn thấy vị vu sư đáng kính, cuối cùng anh rạp người trên tấm thảm đắt tiền, chui đầu vào gầm sofa.
Trong không gian tối om, màn hình của chiếc điện thoại iPhone sáng lên.
Trên đó, con chim cánh cụt - biểu tượng của QQ liên tục nhảy nhót.
Tài khoản QQ của quý khách đã đăng nhập ở máy khác…
Lông khắp người anh Tứ lập tức dựng đứng. Tim anh đập giống như tiếng búa đập vào bia mộ lúc nửa đêm.
Là Khương Thâm.
Người nói chuyện với Bàng Hiểu Yến là Khương Thâm.
Người cắt dây điện thoại là Khương Thâm.
Không cần quay đầu lại, anh Tứ cũng có thể khẳng định 100% là Khương Thâm đang đứng ngay sau lưng mình.
Anh Tứ nhắm mắt, rồi mở mắt. Tiết tấu giống như đây là lần cuối cùng anh có thể hô hấp trong cuộc đời.
Anh hét to, nhảy bật lên, rút súng ra, dùng hết sức bình sinh quay ngoắt người lại.
Nhưng tất cả đã muộn.
Xuất hiện trước mắt anh là Khương Thâm lao đến như một chiếc bóng và cả khuôn mặt cười nanh ác của lão ta.
Phập! Một mũi dao cắm vào cơ thể anh Tứ.