← Quay lại trang sách

- 2 -

Ở bãi là gian manh, giảo quyệt và tham lam.

Hầm ở đồi Cây Sao thuộc X lơ mơ đừng có đụng vào. Phải có lòng tham vô bờ và có tiền mới dám ghé tay vô. Sao mà khó tin quá, có tiền, bộ điên sao phải lên ma thiêng? Còn lâu mới điên, họ tỉnh rụi, chẳng qua tham quá lớn, niềm tin đến độ cuồng nên bỏ tiền bỏ của để lôi cho bằng được cái quý giá trong lòng mẹ trái đất vào lòng mình.

Hầm có chiều ngang hai mét, chiều dài hai rưỡi. Chi mà lớn dữ vậy? À, hầm cạn nhất là hai mươi mét, phải rộng dưỡng khí mới xuống được, cỡ đó mà mấy thằng bất cẩn, chết vì ngộp khi xuống đáy hầm là thường. Sau nầy thiên hạ phải dùng môtơ quạt gió vào một ống bốn mươi đưa xuống đáy vào sâu trong đường ta luy để phu có cái mà thở.

Phải cừ kiên cố như nhà rường ở miền Trung chống bão cấp mười mới chịu nổi. Lơ mơ đất chung quanh nhã ra bóp méo khung cừ chết như chơi. Chết chả nói làm gì, tiền của đổ ra mới là điều quan trọng. Phải cừ từ mét đầu tiên, mỗi năm tấc xuống là một khung cừ. Cây rừng được tuyển đều đặn, hoành, ngang, dọc xếp lớp như mía. Cưa, đẽo, áp má, chính xác từ milimet. Mỗi má khóa lại bằng đinh hai mươi phân. Bên trong khung cừ được lót bằng ván dày ba phân dài hai mét và rộng hai mươi phân. Để đưa được ván từ mét đầu tiên đến mét thứ hai mươi là cực kỳ gian khó. Không thợ chuyên nghiệp là không thể. Đầu tấm ván này chính xác lên đầu tấm ván kia, vỗ nhẹ búa và thật đều để tấm ván đi xuống không vỡ hoặc tét đầu. Phải là loại ván cực tốt như sao, sến, hoặc dầu đỏ cổ thụ. Thợ cưa bỏ thép, chỉ lấy loại gỗ tinh tuyền. Một mét khối gỗ ở bãi gấp mười lần dưới vựa.

Xạo đi. Ở trên rừng mà đắt hơn ở vựa? Đã nói ở bãi cái gì cũng quá rồi mà, thậm chí còn vô lý nữa. Nhưng... nghĩ đi, bộ tưởng rừng nguyên sinh bạt ngàn cây cối rồi muốn sao là muốn à? Ở đâu cũng có chủ hết, và ông chủ nào chẳng cơm ăn, nước uống? Bọn mày bán cho mấy ông chủ làm vàng, chớ đâu phải bán củi tạp... phải chung theo kiểu vàng. Thợ cưa cũng ăn cơm bãi vàng, vậy mọi thứ phải được định giá bằng vàng. Mỗi khối một cây, bọn tôi chung chủ rừng hai chỉ, ăn uống bốn chỉ, còn lại cho bác sĩ mỗi đứa hết năm phân, bộ mấy ông tưởng bọn tôi có dư lắm sao? Đời thợ cưa trên tàn dưới mạt. Mấy ông không mua có hầm khác lấy... Đừng có trả giá.

Còn yếu tố con người nữa chi. Mười ba mạng cho một nhóm. Sao mười ba? Sáu mạng một ca nhân hai, còn một thằng trưởng ca. Trưởng là ngoại lệ, là linh hồn, là giang hồ máu lạnh. Chủ hầm sẽ lo cho ca tất tần tật, cơm ăn, nước uống đến cái quần xiệp, cánh võng, cả gái gú... Phải rượu gạo à, đây chuyên nghiệp ngửi là biết liền... Heo bò gà vịt cá lóc nướng trui cá rô kho tộ... mỗi bữa mỗi món. Dân năm ăn năm thua với cái chết phải ăn ngon khi sống, được thì làm... Ngược lại ca phải ròng rã ngày đêm. Mười hai nầy đến mười hai kia cho đến khi đụng bổi.

Khoan nói chuyện đụng bổi. Để chạm được tài sản của mẹ trái đất phải thấy đường mà đào. Điện được kéo tới. Đường xuống địa ngục tối mịt mờ, năm mét một bóng điện tròn 100 watt. Mét thứ mười là nước từ rừng nguyên sinh chảy có vòi. Môtơ bơm nước cái chạy cái sơ cua. Đến mét thứ hai mươi và trên nữa phải có ống đưa dưỡng khí xuống hầm. Phu đánh vàng hút thuốc thổi vào một ống khác để khói bay lên. Có điện à? Sao không. Người ta đưa D20 lên chạy Dinamo mười ký. Mỗi máy bao bốn hầm... Đừng có tưởng tượng mà hãy tính chi li. Hai rưỡi nhân hai nhân hai mươi, một trăm khối đất đá, cọng cừ, ván cừ, thời gian là bao lâu? Ít nhất ba tháng nuôi mười ba thằng vai u thịt bắp. Điện? Bao nhiêu? Khủng thật. Thoạt tiên ba bốn tay tầm cỡ chung nhau. Trúng một mánh, tách ra làm đơn chủ. Đơn không? Không dám đâu, phải có một đóng mở ngoặc đỡ đầu. Cô hồn sống nghe có ông đó, ông kia không dám mò đến xin đểu.

Đụng bổi rồi, tất cả sẽ ngừng lại. Một chương mới được mở ra. Chủ hầm sẽ triệu tập một quý thầy đến cúng để cầu xin thần rừng và mẹ trái đất thương cho thân con - bọn con - nhất là mấy thằng đánh ca, chúng nó khổ quá, từ bốn phương tám hướng đến, xin mẹ chớ bỏ. Bốn thằng con bỏ ra gần hai chục cây vàng mà phải chia năm vì có thằng khốn đỡ đầu, nó phải một phần mẹ ạ. Mo là bọn con tự sát... Rồi, nhang tàn, đốt vàng bạc đi...

- Nè trưởng ca, mày ra đây, bàn lại tí coi, cứ để đó cho tụi lính đã đời bia bọt một hôm. Mai tính tới.

- Dạ, em chỉ xin mấy anh cái lòng bàn, làm vốn mở ta luy. Được không mấy anh?

Lòng bàn là cái gì? Là khối lượng bổi ở diện tích đáy, đâu chừng một khối. Diện tích hầm Đông Tây Nam Bắc mười lăm mét vị chi hai trăm hăm lăm mét vuông, bổi dày hai mươi cộng mười chia đôi trung bình mười lăm phân, dài nhân rộng nhân cao ra ba mươi ba khối, mỗi khối năm bao tổng một trăm sáu mươi lăm bao, mỗi bao cầu xin năm chỉ ra con số tám mươi cây vàng, cho bọn xin đểu cái số lẻ, còn lại mỗi bên bốn chục. Mười ba thằng chia nhau những bốn tháng tử sinh ba cây có gì là lớn... Không cho nó cái lòng bàn đâu có được. Chơi không đẹp chúng giấu bổi hoặc ăn cắp sái nhất lúc cô vàng, chủ hầm trào máu họng liền. Dân đánh ca ăn cơm thiên hạ khôn dàn trời, chúng thừa biết chủ hầm thực sự ngồi mát ăn bát kim cương. Tính đi, lãi ròng hai mươi cây chia năm, mỗi thằng bốn cây. Ngồi chơi và ra lệnh tháng kiếm một cây, đòi gì nữa?

Hầm năm chỉ một bao là bình thường, có hầm bảy chỉ, một cây. Ngược lại cũng có hầm vài phân một bao.

Gặp những hầm như vậy ca trở thành cá mắc cạn.

Chủ hầm sẽ hóa hâm hâm. Nhiều tay vay mượn mộng đổi đời, không may bán nhà trả nợ lùa vợ con ra cảnh nheo nhóc không có gì là lạ.

Một thân, một mình Thành đến bãi vàng làm gì vậy kìa?

Thì đến bãi vàng để đãi vàng, không lý đi đãi... mảnh bom. Một mình thì ráp với đầu và tứ chi khác cũng ra thân thể một con người. Không có hầm thì đánh lụi ca của ca.

Là sao?

Nghĩa là các anh ăn đã muốn sạch hầm. Vốn liếng cộng lại giang hồ sẽ tự động mua mặt bằng để lên hàng chủ. Dưới con mắt nhà nghề, trưởng ca dự đoán luồng bổi đậm nhạt mà ra quyết định tối hậu. Mặt bằng là của một trong những đàn anh địa phương. Anh bán lấy vàng xài chơi hoặc là một phần ăn chia. Hầm đang khai thác sẽ nhường cho ca đánh lụi. Ca lụi là những đơn thân từ bốn phương hội tụ. Gặp nhau bên quán rượu, đủ tài, lắm nghề. Họ chẳng khui hầm, chỉ ăn nhậu, ôm gái và chờ đợi.

- Ê, có ca nè - Một đại ca xướng.

- Hoàng Má Đỏ hả? Làm một ly coi, hầm ai vậy?

- Hầm của Thanh Cháy, ba bảy đánh không?

- Thôi ba bảy hầm đó không đánh, bốn sáu thì miễn cưỡng. Mày thương lượng với chủ hầm và ca chính, nói bọn chủ hầm nhả bớt cho anh em ăn với, còn không thì ăn hết đi. Hầm đó tao xuống rồi. Bổi đánh đã khó, còn phải sửa ta tuy mới đánh được.

Ca lụi ăn chia lại với ca chính. Khi hầm đã gần tàn, chủ hầm cũng phải hy sinh tí đỉnh để vớt đoạn kết thúc. Cũng có khi cán cân tỷ lệ nghiêng về ca lụi vì sập ta luy, muốn bổi lên phải sửa chữa. Muốn gia nhập ca lụi phải là dân thiện chiến. Bổi không là đất đá bình thường. Vàng sa khoáng giấu mình trong đá thạch anh. Thạch anh đa chủng loại, có loại dai như đỉa đánh không vỡ, có loại cứng như đá tảng, loại giòn như bánh tráng. Đã dễ đánh thì thưa vàng. Phu lấy bổi ngồi trong đường hầm cao tám tấc, rộng bảy tấc, trên dưới, hai bên hông được khóa chặt bằng ván cừ. Búa và chạm gõ cóc cách suốt đêm trường, dưới bàn tọa là nước, trước mặt là ngọn đèn 100w hừng hực. Ca lụi sáu người chia bảy, một phần của đàn anh. Anh phải uy lắm mới có hầm:

- Ê, chủ hầm đâu rồi? Mày trưởng ca hả? Nhường cho em út tao đánh một ca được không?

- Được, ba bảy. Anh nói với lính anh, đánh phải cừ ta luy đàng hoàng. Ẩu là tôi không cho mang bổi đi à.

- Rồi yên tâm. Lính tao là vua nhảy ca.

Mắt thợ phải tinh tường tầm cỡ Tôn Ngộ Không. Vân xanh hiện lên trên màu trắng đá càng đậm vàng càng nhiều. Cá biệt có luồng điểm cả chấm vàng. Người ngồi trước đánh bổi bỏ vào xô sau lưng, kẻ sau lưng xem xét, loại đặc biệt bỏ riêng. Cái nào tời lên ở trong bao là để chia, cái nào ở trong xô nghĩa là phải giấu. Khà khà khà, không giấu, không ăn cắp lấy gì ăn nhậu, gái gú.

Thành Bụi được Dũng Voi dẫn đến ra mắt một băng như vậy. Sơ kiến là rượu:

- Xin chào người anh em. Anh hạ Đào Ba Lan đẹp quá, làm vài ly chơi, Anh ở bãi nào về đây vậy?

- Êzimbar.

- Nó ở đâu?

- Ở Phú Bổn, Tây Nguyên.

- Khó đánh không?

- Khó hơn đây nhiều.

- Kể nghe chơi.

- Bổi nằm sâu dưới chân núi, người ta lấy cây chống vô vách núi rồi đào.

- Mẹ ơi, cừ kiểu gì kỳ vậy, không sợ sập à?

- Sập hoài.

- Sao liều vậy?

- Làm vàng ai không liều.

- Dzô đi, rượu gạo nguyên chất đó, bọn này không bao giờ uống ba cái cồn. Hàng đặt đàng hoàng đó. Tôi là Hùng Tổng Kho. Bữa nào anh truyền tôi vài ngón coi, hà hà hà.

Thành ngạc nhiên:

- Sao lại là Tổng Kho?

- Tại nó chuyên gia đánh tổng kho.