← Quay lại trang sách

- 3 -

Sau chầu nhậu, Thành gia nhập nhóm Hiếu Râu. Hiếu mặt chữ điền, mắt một mí, râu quai nón, vạm vỡ như hải tặc Viking. Nhóm Hiếu được bảo trợ bởi trùm bãi Tèo Bói. Tèo Bói là anh của các anh. Uy phong lừng lẫy, sống như vợ chồng với một người đẹp tên Hằng. Hằng lên bãi với một anh, anh dựng cho nàng cái quán. Nhan sắc nàng so với các kiều trong quán Bà Năm Tằm là số một, nên Tèo Bói ra tay tống gã kia về xuôi. Gã đành ngậm ngùi: đàn bà lòng dạ hiểm sâu.

Tèo Bói kết Thành Bụi ở khoản... âm nhạc. Hoàng Má Đỏ có cây ghi ta. Đàn hát cũng sạch sẽ, giai điệu nghe tàm tạm. Gì chứ khoản lá cải Thành trên cả sành điệu. Ôm đàn chơi bài Đưa em tìm động hoa vàng. Ông trời có lắm cái buồn cười, cho ai ổng cho một hơi vài cái, đã giỏi võ, đẹp trai, đàn giỏi, lại hát hay. Giọng ca của Thành vừa cất lên, ngay lập tức gà móng đỏ trong quán Năm Tằm:

- Hát hay quá anh trai ơi. Em chịu anh trai rồi.

Theo chân Hiếu Râu và Hùng, Thành đến cái gọi là tổng kho.

Tổng kho ở lưng chừng đồi cây sao. Hầm sâu không quá bốn mét. Vừa xuống đáy hầm Thành đã rùng mình rởn gáy vì tính liều lĩnh của con người. Hầm như bùng binh chợ Bến Thành, chân trụ rải rác đứng, dưới chân trụ bốn người vô một tụ xập xám hoặc tiến lên, có cả chẵn thừa một triệu, chẵn ăn rồi lẻ thừa năm trăm nghìn, máng trên chân trụ là bóng điện tròn. Thành bảo:

- Tao chưa thấy hầm nào như hầm nầy.

- Tao cũng vậy - Hiếu râu nói - Tao phải thừa nhận mày là vua liều đó Hùng. Đánh như vầy, một bao một cây tao cũng xin kiếu.

- Chân trụ đàng hoàng, sợ cái gì. Hùng vừa nói vừa cười.

Thành chen ngang:

- Mày có biết thế nào là đất luân chuyển trong lòng đất không?

- Vụ nầy mới à. Mày đừng lo cho tao. Sống chết có số, đúng không?

- Bộ hết chỗ đánh bài hay sao vậy?

- Bọn nó chờ thay ca nên đánh bài giết thời gian, sẵn giết nhau luôn.

Thành kết luận:

- Thôi lên đi, tao không đánh hầm nầy.

- Tao cũng vậy, dẫn mày đi coi chơi thôi. Tao mà đã xuống hầm thì phải đảm bảo chín mươi phần trăm.

- Còn mười để đâu?

- Ở hên xui.

Hùng Tổng Kho kêu lên:

- Thấy chưa, Hiếu Râu còn tin vô số phận.

Có hay không có số phận, xin miễn bàn. Kẻ nào lười biếng, kém thông minh ắt cu li xe kéo suốt đời, khôn lanh, siêng sắn ắt phải có cục đường phèn. Tính cách tạo nên số phận. Đúng vậy. Ở bãi vàng phải xuống hầm, phải ròng rã thâu đêm suốt sáng ăn thua đủ với thần chết. Thần chết ở khắp mọi nơi, sốt rét, sập hầm, đứt dây lên xuống và nghìn thứ vân vân.

Thay nhau bò vào ta luy lấy bổi, sức khỏe như thần cũng xin chào đêm dài lạnh lẽo. Lạnh lắm, nước dưới đáy hầm trào lên, bên vách hầm xối xuống. Máy bơm nước lúc nào cũng rì rì chạy. Chỉ cần trục trặc mươi phút là đợi chờ cả tiếng. Đã thức đêm, rượu, thuốc lá lại giữa rừng sâu con vi trùng sốt nào bỏ mồi ngon như vậy? Thành không thuốc lá. Dân tù tội đi đó đi đây, không thuốc lá là không tin à. Trước có hút, nhưng từ khi vào ấp bóc lịch, có đâu mà hút, thôi bỏ luôn cho rồi.

Từng qua thời gian đánh đá chẻ, đá tấm nên Thành thừa kinh nghiệm để đục thạch anh. Trở thành tay cầm búa và chạm chủ lực trong mâm Hiếu Râu. Ca đầu tiên ra mắt Thành vung búa mười bao. Tứ Lục, Hiếu Râu và Tèo Bói cho xe thồ đưa bổi xuống nhà máy chà.

Để tập kết bốn bao bổi về nơi xay ra bột, gian khó không kém dân công đưa lương thực, khí tài tham gia chiến trường Điện Biên. Nước, đất đá ở đáy hầm đưa lên đổ tràn lan trên đường qua lại. Trơn trượt khủng khiếp, vì thế mỗi xe chỉ hai bao nhưng phải bốn vai u thịt bắp áp tải thồ đến nhà máy là tiền liền không hò hẹn. Bọn mày đánh hầm có cơ may vô đậm, bọn tao dụng sức kiếm tiền, ngu sao đợi bán vàng rồi thanh toán, lỡ mo tụi mày xù bọn tao lấy gì trả cái ăn? Yên tâm, Tèo Bói nói trả là trả. Rồi anh Tèo nói thì được.

Thời điểm nầy đàn anh mới phát huy sức mạnh. Đố tay chủ nhà máy nào dám hẹn hò: “Dạ để em xay xong bao nầy là giải quyết cho anh Tèo liền”. Nào, tháo cối ra. Bổi trong cối mới nhiều vàng. Tinh hoa của cả đêm dài đọng trong cối chớ đâu, phải vét cho thật sạch. Nhìn mấy cái búa đập đá mà ớn cho trí tuệ loài người. Lưỡi búa cỡ bàn tay, bằng thép tà vẹt đường ray, dày cả phân tây mà mỗi tuần thay một lần. Xay xong vác bổi đến hố để đãi. Hố sái được một loại chủ khác quản lý. Họ đào hố, đưa nước vào, có máng để xổ, có mâm để cô, có thủy ngân để rút vàng. Rồi tính làm sao? Khó à, thồ và xay có giá rồi, còn vụ nầy? Không tính toán gì hết, tụi mày cô xong cứ mang vàng đi, bọn tao chỉ hưởng cái sái mày bỏ lại.

Làm sao với mớ sái đó? Nhìn nè, sái được hốt lên đưa về chòi xay lại bằng cối xay bột. Cóc cách giằng xay, thay nhau không cho cối ngừng chạy. Lại chảy ra một thứ sền sệt nhuyễn như bùn, tiếp tục cho vào mâm đổ thủy ngân rút tiếp, rút cho thật sạch vàng trong sái. Sạch không? Xin phép đi, còn lâu mới hết. Một công đoạn nữa mới thật sự không còn gì.

Dân làm sái đem phơi khô thứ bùn đó, rồi đốt bằng hóa chất, chủ yếu xianuya và acid clor, nhiều loại nữa làm tan chảy tất cả, và vàng đọng lại trên ngón tay phu bãi.

Muốn đọng lại ư? Xin mời anh trai đến tiệm vàng. Vàng của em chín lăm chắc cú. Bọn chủ tiệm vàng ở bãi ăn cắp của phu rất thần sầu. Vàng cám và nước, tuy được dồn lại thành cục bởi thủy ngân, họ chỉ cần đưa khò, đạp mạnh cóc là vàng ít nhiều bay xuống nền. Mỗi lần dời bãi họ bán nền cả cây, chưa kể khi bỏ vàng và hàn the vào nồi đất để cô thành cục, họ giấu vàng dưới đáy nồi phủ hàn the lên trên. Vì thế phu bãi ngoại trừ đánh vàng còn phải siêu đẳng trong nghệ thuật cầm khò đạp cóc. Thành Bụi đủ thứ siêu. Bốn bao bổi sau tất cả mọi công đoạn được mười hai chỉ vàng. Sáu nhân mạng và một đại ca là bảy chỉ. Còn lại dành cho mọi sự linh tinh. Trong cái linh tinh ấy có tiết mục mua hoa ở quán Bà Năm Tằm.