← Quay lại trang sách

- 4 -

Bà Năm Tằm là ai vậy kìa?

Bãi nào cũng có biến tướng của nhờn nhợt màu da. X có Năm Tằm, Suối Nho có Điểm Hẹn, Tà In có Mộng Dưới Hoa... Những quán nầy được điều hành bởi những về già hết duyên, hết cả tình tiền. Họ lôi những tàn dại của vỉa hè lên nước độc để bán cái tự có cho tứ chiếng giang hồ.

Không ma nữ nào không vàng vọt xanh xao của sốt rét rừng. Buổi sáng, mỗi nường một cánh võng, tóc tai rũ rượi, phì phèo thuốc lá, mắt vô hồn nhìn phu bãi ngược xuôi. Các nường đúng nghĩa trần ai. Dưới trướng Năm Tằm, nhưng má Năm cũng nhờ đàn anh bảo kê. Tứ chiếng ăn xong nó quỵt là thường, mỗi nường phải nhờ một đàn anh che chở. Mi có Hoàng Má Đỏ là chồng. Kiều Hạnh của Ba Chí, Ngọc của Dũng Voi... Bà mẹ ơi, có chồng hết rồi, ai dám vô chơi hả bà Năm? Thì cứ cà phê cà pháo đi, cưng thích đứa nào? Con Mi hả? Mi ơi có khách nè. Mi cũng son cũng phấn, miệng ngậm ba số đưa khách ra điểm hẹn ở sâu trong nguyên sinh. Chòi lợp bạt ni lông, cái gọi là giường được đóng bằng cây rừng lót lồ ô bổ sịa, có chiếu có mùng. Nằm trong mùng ôm ma nữ, nghe muỗi o o mà ớn lạnh.

Sao mà bẩn thế? Đàn anh ai lại lấn sân vào lãnh vực nầy? Sao lại sợ bị xù? Cứ làm như phố thị đưa tiền cho má mì, má sẽ điều gái cho anh, quỵt làm sao được? Phố khác, rừng khác. Bộ tưởng rẻ lắm sao? Xuống hầm một ca khổ như trong Papillon người tù khổ sai được chỉ vàng, chung hai phân cho nửa tiếng ôm ma nữ. Đưa tiền trước, chưa kịp làm ăn gì thằng chồng nó xuất hiện, đã mất hết còn bị bạt tai. Ngu à? Chưa kể ba cái bệnh xã hội... Em đã bèo nhèo, thêm cái ghẻ chóc. Đố cha thằng nào bị sốt rét rừng mà không bị ghẻ. Gặp vậy anh xin phép cáo từ. Làm ăn phải uy tín chứ, kiểu đó ai dám đến lần thứ hai? Không cần lần thứ hai. Nhìn đi. Trên diện tích chục hecta cả nghìn người. Nhu cầu vô thiên lủng, cung chỉ một Năm Tằm. Thế độc quyền vạn năng. Vậy thì ăn bánh xong mới trả tiền. Ai cũng thủ, cũng thế. Năm Tằm đố thằng nào ba que xỏ lá, hú một tiếng là biến khỏi bãi.

Thành Bụi đến nhưng không chọn bất cứ một ma nữ nào. Sao vậy? À, Thành dị ứng với phụ nữ phì phèo thuốc lá. Mi, người của Hoàng Má Đỏ đẹp nhất sóc, õng ẹo trong xường xám:

- Đi chơi với em nha, anh Thành?

- Anh không tiền em ơi.

- Em không lấy tiền, em thích anh. Má Năm, bữa nay tui cho không biếu không anh Thành đó. Tui nói trước à.

- Của mày, mày cho ai kệ mày, nhưng phần của tao là phải chung, không là khỏi ăn đi.

- Bữa nay tui ăn cơm quán. Anh Thành bao cơm em nha...

- Mày cà chớn, tao nói thằng Hoàng xáng bạt tai vô mặt. Đồ ngu, làm đĩ mà không lấy tiền.

Vậy đấy. Bãi vàng, sống sượng và sống thật.

Vậy Thành giải quyết cái nhu cầu cần thiết đệ tam của loài người ở đâu? Pêđê chăng? Giỡn. Thành là võ sĩ đàng hoàng à, bê năm hai luôn chứ chơi à. Tiết giảm? Thành đâu có biết yoga mà sử dụng sức mạnh tinh thần. Rỗi hơi đâu với trò cao cấp đó. Nhịn? Không được à, không nghe câu nam bí khí thành châu, nữ bí khí thành sầu đó sao? Nhịn là dễ bị khùng lắm à...

Bãi nào Thành cũng có một tình nương.

Tình của Thành, thường là một đèm đẹp bị bi kịch. Chồng bỏ. Tình phụ. Có tí vốn liếng lên bãi mở quán bán cơm. Loại quán nầy rất dễ bị giang hồ quậy quọ. Đàn anh đến chơi chủ chẳng dám tính tiền. Nhờ bảo kê có mà chết sớm. Đã chung chi, ưng lên nó đòi ngủ với bà chủ là khốn. Đành chấp nhận, ai có xỉn đòi phá thì lạy lục van xin, cần thì quỳ gối. Chọn một thằng để gửi thân ư? Biết thằng nào? Như chồng cũ, như tình xưa thì bỏ mẹ cả đời, em dang dở rồi nên thận trọng cũng phải thôi. Thành đến những quán như vậy, suy tư và yên lặng ngắm nhìn đèm đẹp.

Ở Suối Nho, Thành hạ Dũng Inh. Suối Ty phủ đầu Sơn Hí, ở Êzimbar đập Phú Khỉ tả tơi, ở X hạ knock-out Đào Ba Lan. Tí thành tích ấy khiến Thành vào quán nào là chủ phải gật đầu đon đả. Đố thực khách nào dám đập chén gõ tô: “Bể thì đền cho người ta đi anh trai, buôn bán khổ lắm, chả lời lỗ gì...” Thành điềm đạm và nhỏ nhẹ nên tứ chiếng cũng e và chủ quán quý lắm. Còn quý hơn khi Thành than thở:

- Nghèo quá em ơi, vợ con gì, ai thèm lấy cái thằng như anh.

Đèm đẹp sẽ nhờ Thành:

- Hay là anh ở lại quán em nè. Có anh mấy thằng kia không dám quậy. Em khỏi tính tiền cơm anh, nha, anh Thành. Người đẹp lơi lả.

Ừ, thì ở lại. Tối, Thành móc võng trước quán. Đèm đẹp ngủ bên trong. Nàng tâm sự rằng, em có chồng rồi, nó xỉn, nó say, đánh em như trái banh lông, còn tằng tịu với con khác vân vân và vân vân. Thành lắng nghe và vờ say ngủ. Say ngủ nên đánh rơi cái mền. Đèm đẹp bước tới đắp mền dùm cho Thành Bụi. Thành tỉnh giấc ôm lấy em yêu và nói anh yêu em, anh cần em, anh thích em...

Cô đơn và trống vắng. Tiếng yêu đương ai nỡ chối từ.

Mùa mưa ở bãi buồn ơi là buồn.

Hoàn toàn khác với ở rẫy, nương hay phố thị. Mưa ở rừng nguyên sinh ầm ầm, rào rào rồi rả rích không ngừng nghỉ. Tất cả mọi hoạt động buộc phải ngừng. Hầm hố phải đóng nắp bởi nước ngập đến tận miệng. Chủ mấy nhà máy chà tạm thời rút để lại một hai đệ tử trông coi. Giang hồ nào trúng mánh rút về vui vẻ cùng vợ. Ở bãi chỉ còn lại kẻ thất cơ, không trúng quả đành chấp nhận ở lại tạm qua mùa mưa lũ.

Bộ điên sao ở lại? Lấy gì ăn mà sống. Giang hồ không rượu làm sao chịu nổi mưa? Không sao, tất cả đều có hết. Mấy cái quán như quán của Dung - tình nương của Thành - đã dự trữ sẵn. Mối của Dung hai tuần phải trèo đèo lội suối giao hàng. Dung hăm dọa:

- Không lên giao hàng là tui xù gối đầu à, nói cho biết đặng khỏi mất lòng sau.

Quán nào cũng có một anh trai mặt ngầu chăn dắt. Tất nhiên phải đắt đỏ gấp ba lần mùa khô. Nhưng lấy cái gì mà mua? Mưa gió lấy đâu ra vàng? Có cũng làm sao mà bán? Chủ tiệm đâu có điên mà ở lại bãi để chết với ăn cướp. Trong cái mớ ở lại biết ai ra ai? Cái thứ mà ở lại rừng già đảm bảo trời đánh không chết, không nầy ắt cũng kia.

Khỏi lo đi. Toàn bộ kéo xuống chân đồi. Khô ráo chui hầm sâu tìm bổi đậm. Mưa gió xuống chân nhặt hoa rơi, chỗ nào trước kia chê thừa nay ta làm lại. Gì chớ cơm ăn, nước uống, thuốc hút, gái ôm không có gì là lớn. Phu bãi thọc mâm xuống suối, hốt đại hầm bà lằng rồi lắc, ngày trăm mâm cũng kiếm được vài ly đến một phân. Rút ngân xong mang đến cho quán cơm. Thành sẽ khò và cô lại cho cho phu. Cục nầy hả? Một phân. Chỗ nầy? Phân rưởi. Bàn tay dân chuyên nghiệp độ chính xác như cân tiểu li. Vàng đó sẽ giao lại cho dân bỏ hàng. Làm sao biết tuổi vàng và giá cả? Vậy mà cũng hỏi. Đá thử tuổi chủ hàng sẽ mang lên. Còn giá? Nằm trong mấy tờ báo chớ đâu.

Nhỡ bệnh tật, sốt rét thì sao? Ở rừng, ở bãi thằng nào không sốt rét kinh niên. Khỏi lo vụ thuốc men, ba cái phòng hai, phòng ba của Liên Xô chả nghĩa địa gì(1). Cứ sốt là fansidar, fansimet mà nuốt. Dân chơi hoàn toàn không sợ mưa rơi. Nghe ớn quá, dễ chết quá. Thường thôi. Ở đâu có người ở đó có sự sống và cái chết. Chết hả? Xúm nhau khiêng ra dốc Ma Trơi. Cuốc đó, xẻng đó. Hàng hả? Làm gì có, tấm chiếu, cái mền của nó thì trùm cho nó. Cát bụi trở về cát bụi. Có gì quan trọng đâu?

Thành ở lại bãi vì hai lẽ. Một, chả có còn gì ở quê, từ khi mẹ mất. Bỏ Dung mà về thì tội nghiệp. Tình nương yêu Thành lắm. Lý ra về Đồng Tháp nhưng vì Thành nên ở lại. Dung ôm Thành tâm sự:

- Em có chồng rồi. Lúc đầu hai đứa cũng yêu nhau lắm anh. Cưới hỏi đàng hoàng, ảnh là dân sông nước nên rượu chè dữ lắm. Em sanh nở nên khó khăn. Say lên ảnh đánh em, nói mẹ con em là nợ, là oan gia... Đánh riết em sợ quá nên ẵm con về má. Ảnh đến quậy um sùm trời đất, rồi bắt con em về bên nội. Em đi theo, ảnh đánh tiếp đuổi đi. Con em về bên nội đúng một ngày thì mất...

Cô gái thút thít khóc. Thành hỏi:

- Sao lại mất?

- Má chồng em nghiện tứ sắc, ba chồng nghiện rượu, chẳng ai trông coi thằng nhỏ, nó lẩm đẩm ra sông bị té chết anh à. Em đang đi đội khoai mướn, nghe tin chạy về thì thằng nhỏ lạnh ngắt. Em hận nó lắm anh.

- Thôi, đừng hận nữa. Có anh rồi nè - Thành dối trá nói - Anh yêu em, anh không vũ phu đâu.

- Em cũng yêu anh, có anh em thấy đời đẹp lắm. Anh Thành nè, anh mà bỏ em, chắc em tự tử quá.

- Bậy, em xinh xắn vầy, ngu sao bỏ. Không có anh thiếu gì thằng muốn xách dép cho em.

- Em không cần ai hết, cần anh thôi.

Bà mẹ nó - Thành rủa thầm - Kiểu nầy mà dứt áo ra đi thì đúng là tội nghiệp à.

Rồi mưa qua, bãi hoạt động lại. Sau mười ba tháng ở X, Thành bảo Dung:

- Anh phải về thăm má.

Tất nhiên Dung buồn và lo âu:

- Anh lên lại không?

- Chừng nửa tháng anh lên với em.

- Lên với em nha anh.

- Lên mà. Đợt sau anh sẽ đưa em về ra mắt má anh.

- Thiệt hông anh?

- Thiệt mà.

Dung móc hầu bao giao số vàng mà Thành cật lực để có. Mười ba chỉ. Thành đưa lại cho cô năm cái khâu, trong đầu nghĩ xem như là một đi không trở lại.

- Thôi - Dung nói - Em lấy vàng của anh làm chi, anh mang về cho má.

- Anh để đây, em giữ, anh lên lại có cái mà xài chớ cưng.

Nén một tiếng thở dài, Thành tự thấy mình khốn kiếp khi sòng phẳng với kẻ yêu và đặt niềm tin vào mình. Sòng phẳng luôn lạnh lẽo.

Những Hiếu Râu, Hoàng Má Đỏ, và một lô những hảo hớn được Thành mời đến để làm cái chia tay có hẹn ngày gặp lại. Mắt Dung ngời hạnh phúc khi Thành gửi gấm:

- Tao gởi bà xã ở đây nhờ anh em coi ngó và ủng hộ dùm.

Khi Thành khoác ba lô lên vai, cô khóc:

- Lên nha anh.

- Anh sẽ lên.

Đàn bà con gái tin vô mồm miệng kẻ không bến không bờ, chết như không.

*

Thành Bụi về phố, bạn bè em út xúm đông xúm đỏ nâng ly chúc mừng. Mươi ngày lại chán. Mấy tay đã từng lặn lội tìm trầm, đãi vàng, làm đá quý... họ mau chán lắm chỗ dừng chân. Chỉ có hai thứ lôi họ về là trái tim người mẹ và đôi mắt người tình. Thành chả có gì sất, trừ nấm đất lạnh lẽo, và Thành cũng vừa cho mẹ một ngôi mộ để ấm lòng kẻ ra đi. Một nhan sắc không đợi nổi ngày về đã ôm cầm theo thuyền khác. Chờ ư? Anh biệt cái cả năm ròng, chả thấy tăm, đừng nói dạng. Em già mất thôi anh, trong khi xiết bao thanh tú và hoa mỹ bủa vây. Chào nhé, em theo chồng.

Cô đơn lắm loài đom đóm đêm. Nó lập lòe bay tám phương bốn hướng, và chắc chắn sẽ lụi tàn khi bình minh đến. Những lang bạt như Thành, nhấm nháp nỗi cô đơn, sau mỗi cơn say lúc nửa đêm về sáng. Để chạy trốn mình. Họ - trong đó có Thành - ba lô lên vai tìm vui ở bãi. Thì lấy vợ, đẻ con đi, chắc chắn đôi mắt trẻ thơ sẽ níu chân anh. Chà chà, mấy tay nầy á hả? Đàn bà trong tay họ vô lủng vô thiên nên không tha thiết lắm. Ồ dạng lính của Năm Tằm nói chi. Giỡn, họ không là người à? Lại cùng nặng nỗi cô đơn như nhau. Tứ chiếng gặp giang hồ cả nghìn cặp cũng làm nên hạnh phúc đó, không thấy à? Thì có... nhưng mà, cái gì cũng xuất phát từ tình yêu. Đời tuy không nghĩa chi, nhưng phải yêu cái đã. Giang hồ yêu khó lắm người ơi, họ bị cái từng trải chận lại.

Mười lăm ngày sau Thành Bụi trở lại X. Ở đầu lộ nơi tập trung Honda ôm, đã có sự lạ. Thành hỏi:

- Có gì mà có vẻ lạ vậy bạn?

- Anh lên bãi hả? Về đi. Sập Tổng Kho. Công an tỉnh đang truy quét, đuổi tất cả rồi.

- Anh cứ đưa tôi vào thị trấn.

Chợ thị trấn nhộn nhịp người. Toàn dân bãi. Không một quán nhậu nào không có tóc dài, môi thâm và mắt trắng. Thành dọc các quán mong tìm một giang hồ thân thuộc. Y như rằng:

- Ê, Thành, Thành Bụi.

Rõ, giọng Hiếu Râu.

Ghé vào cháo lòng, tiết canh. Tay bắt mặt mừng.

- Sao vậy? - Thành hỏi.

- Sập Tổng Kho - Hiếu Râu trả lời - Bàn nhậu gồm những bạn quen từng xuống hầm cùng Thành Bụi - Làm một ly đi, tao tưởng mày biến khỏi đây luôn rồi. Chuyến nầy khó lòng làm được ở bãi nầy.

- Kể nghe coi.

- Có gì mà kể. Tổng Kho mày xuống rồi, nó như bùng binh chợ Bến Thành. Ít nhất cũng trên năm chục mạng vùi thây ở đó.

- Kinh khủng thật, tao đã nói. Còn thằng Hùng Tổng Kho?

- Mạng nó lớn như thái sơn. Hôm đó nó bị sốt. Đúng là đời không luận được sống chết.

- Bây giờ mày tính sao?

- Chưa biết đi về đâu, lên bài nầy là tao xin kiếu. Cứ tưởng tượng vài chục oan hồn đêm đêm ngồi khóc trên miệng hầm thì có đãi ra hồng ngọc tao cũng xin kiếu.

- Kha kha kha - một giọng cười ngạo nghễ xen vào - Mày tếu thật Hiếu Râu, hồng ngọc mà chê à? Tao mà dưới địa ngục có cái ăn được là tao cũng xuống. Ê Thành Bụi, mày tính đi bãi nào, bọn tao đi với.

Thành nhìn cái mặt gã mới cười:

- Mặt mày sao có màu vậy? Bị ăn direct à?

- Đù má, mày không tường vụ nầy đâu. Mày về được năm bữa là có một tay chơi tên Sơn Hí tới, tầm như mày, bụi đời ác liệt luôn lại dzõ nghệ nữa. Nó dzô quậy quán con dzợ mày, con Dung mang tên Thành Bụi ra “phe” bị nó xáng cho bạt tai. Bọn tao đang đánh bổi nghe tin hậu phương bị pháo kích, chạy về... Đù má, ra một trận tanh bành cái quán con dzợ mày. Bọn tao thằng nào cũng bị vài cú, tao nặng nhất bị ăn mấy cái vô mặt.

- Trời đất ơi - Thành kêu lên - Rồi sao? Thằng đó đâu rồi? Còn con Dung...?

- Sơn Hí làm cha được mấy ngày thì sập Tổng Kho. Công an vào đuổi ra, ai cũng thu xếp, còn nó cự lại.

- Dám cự công an à?

- Dzậy mới ngu, quá xá là ngu, đúng là võ biền. Đi đó đi đây mà quên là đừng bao giờ đụng đến cướp của, giết người và công an. Đụng đến ba thứ nầy có chạy xuống a tì cũng bị lôi lên. Đã vậy nó còn đánh đàn bà... Mày biết không công an tỉnh võ nghệ cao cường gấp bốn lần mày, quất cho nó một đá, khóa tay còng lại giờ chẳng biết đi đâu. Còn con Dung...

- Mày về nó khóc quá chừng, không quán xá cơm nước gì hết, bọn tao phải tự lo cái ăn. Nó cũng lạng quạng ở đây hổm rày, chắc có ý chờ mày. Mày “đểu giả” thiệt đó Thành. Gặp tao tao lấy quách con đó làm vợ. Nó đẹp gái, lại giỏi nữa, lại chung tình.

- Thì mày cứ tự nhiên, ai cấm - Thành đùa đùa giỡn giỡn.

Hiếu Râu:

- Tao không ngờ con Dung dữ dằn ác liệt luôn. Hôm thằng Sơn Hí quậy quán, bọn tao bị đòn, nhưng con Dung cho thằng Sơn tan mặt.

- Sao vậy?

- Thằng Hí nói, đù má Thành Bụi là thằng con... gì, kêu nó ra đây... Con Dung nhào tới, móng tay nó cào rách cái mặt Sơn Hí.

- Dữ vậy ha?

- Còn hơn dữ, mắt nó quắc lên như cọp cái, nhìn thấy ớn. Sau đó rút dao ra đòi lụi, Sơn Hí hết hồn.

Thành cười cười.

- Cười khỉ mẹ gì - Hiếu Râu cũng cười - Hôm qua tao gặp nó, hỏi sao không về quê? Biết nó có ý chờ mày, tao nói giỡn: “Em ơi về Đồng Tháp kiếm chồng khác đi, thằng Thành đẹp trai, dân đi đó đi đây, em chờ nó là mỏi mòn đời em đó”. Nghe vậy nó khóc mùi. Nó khóc nhìn thấy tội lắm.

- Kìa, con Dung kìa - Một thằng trong bàn nhậu kêu lên - Ê, Dung, Dung ơi qua đây, Thành Bụi lên rồi nè.

Bên kia đường, nghe gọi, cô gái băng qua. Đứng trước quán, cô thấy tình lang, và nước mắt cô chảy thành dòng.

Ái chà chà.