← Quay lại trang sách

- 5 -

5

Ồn ào, nhốn nháo ngay cửa chòi. Tôi bước ra. Bá quan của ca đủ mặt, thêm thứ dân cả chục mạng. Có cả đàn bà. Trong hổ lốn tôi nhận ra Bằng chột. Hắn là một trong những chủ hầm ở đồi Cây Sao. Trước mưa tôi từng đánh ca cho Bằng. Tôi hỏi:

- Chuyện gì vậy, Bằng chột?

Cả hai mụ đàn bà, một già một trẻ, thụp xuống lạy tôi như tế sao và lu loa khóc. Tôi trố mắt, cực ngạc nhiên.

Và rồi chuyện được bày ra. Một gã trai. Chồng và con của hai người đàn bà đang tế sống tôi, đánh hầm của Bằng chột. Hầm sâu mười mét, sập taluy, đè gã đã một ngày. Đương nhiên cửa sống đã bằng không. Gã dẫn mẹ và vợ lên bãi bán quán cơm, còn gã xuống hầm mộng cái về xuôi làm giàu. Nay bị vùi, giang hồ bãi, cả ca của gã sợ chết không dám xuống cứu bạn. Bằng chột kêu giá năm chỉ cho ai lôi được gã lên. Mẹ và vợ gã thêm hai chỉ nữa. Vợ thằng chết còn bảo rằng, khi xuống hầm ảnh có đeo theo bảy chỉ. Ai mang ảnh lên được cho em, em cho hết, chỉ cần đưa ảnh về quê là được rồi.

- Ca đâu không đưa lên? - Tôi hỏi.

- Không thằng nào dám xuống. Tao qua đây nhờ mày xem thử có cách nào không? Cái xác mà nằm dưới đó, vốn liếng cả chục cây coi như bỏ. Mày giúp tao. Tao lạy mày đó Minh Tàn. Tao bán nhà mất.

- Mày có bị khùng không khi để cho người đánh vào lúc nầy. Chờ hết mưa không được à?

- Thằng nầy ở Tà In xuống, nó nói chuyên nghiệp cừ hầm...

- Cả đồi cây sao không ai cứu được, tao đâu phải thánh.

- Tao xuống coi thử rồi. Có thể đem xác lên được, chỉ tại mấy thằng trong ca nó nhát quá. Mày giúp tao...

Tôi nhìn hai người đàn bà mà tội nghiệp. Ngày tôi ra đi má tôi khóc cỡ nầy chứ không ít. Tôi vốn thích trò mạo hiểm, và đem thân mình ra mạo hiểm, thường lắm.

- Được rồi. Để tao xem.

Cả hai mươi mạng rồng rắn kéo đi. Cuối mưa, suối đã cạn. Bãi đậu đã có trên dưới chục chiếc Minkhơ đang chờ khách. My chung một xe với tôi. Lâm và Bằng chột. Hai mẹ con người chết. Còn lại thì kệ đi. Ai muốn coi cứ đi. Lâu lâu mục kích cảnh người chết vì đất đè cũng thú.

Mọi hoạt động của bãi dường như đứng lại tại hầm của Bằng. Giang hồ lớp trong lớp ngoài, nghìn chuyện xôn xao. Hương khói nghi ngút từ miệng hầm và khắp bốn hướng. Có cả một thầy áo nâu đang ê a tụng kinh. Lẹ thiệt và lạ vô cùng, bãi vàng rủ được cả nam mô Phật, nam mô pháp, nam mô tăng nhập cuộc.

Tôi đeo dây vô lưng. Đảo mắt một vòng. Và dừng lại ở đôi mắt của My. Bên cạnh cô là Hoàng Má Đỏ. Nó đang khoác vai cô. Tôi chào:

- Ê, Má Đỏ, mới về hả?

- Ừ về được một tuần rồi, mày khá không?

- Tạm được.

Hai giang hồ bên hai tay quay đưa tôi xuống. Như cái đã sửa ở Móng Bò, miệng hầm bị sập bởi taluy cừ bằng ván. Tuy dày những ba phân, nhưng sức nặng của đất đã bẻ gãy. Cửa hầm sạt nghiêm trọng, đất tiếp tục lở, từng tảng một rơi lịch bịch. Ra hiệu cho lên. Tôi nói:

- Tao liều một phen với cái xác nầy. Nếu tao ở lại thì tụi bây đừng có ngu mà xuống nữa nghe không? Ê, Lâm... Mày lôi chừng chục thằng lấy cây về cho tao. Tao sửa xong mày có quyền khai thác cái hầm nầy. Bằng Chột, kiếm gấp chục ký đinh mười phân... Thôi chị ngưng khóc dùm tôi cái – Tôi nói với mẹ thằng chết – Nếu may mắn tôi đưa lên dùm cho. Không may thì tôi ở lại với con chị, hai thằng dù sao cũng vui hơn một thằng. Đúng không?

Nghe tôi đùa, thập phương lắc đầu. Vậy thôi. Trước cái chết không nên sợ. Sợ có làm được gì nè? Chi bằng cứ vui đi.

Cũng như cái trước tôi cần hai người đứng vịn cho tôi ráp. Một mình có mà chịu sầu. Ai? Lâm Đồng Nai là một. Nó tin tôi lắm. Ai nữa? Hỡi những kẻ rượu vô vẫn vỗ ngực ta là hảo hớn. Một giọng xướng lên:

- Em nè Minh Tàn. Em giữ cho anh ráp.

Cả bãi phá ra cười. Nhưng có ai xuống đâu mà không nhờ đến My.

Đưa đất lên, tôi, Lâm và My ráp một liên hoàn tam giác cả ba mét mới đụng được cái xác. Lâm cái đầu, tôi cái thân, khệ nệ đưa người chết ra. May quá, nó chết nằm. Có lẽ chết trong khi giải lao. Ở Êzimbar tôi đã lôi lên một cái xác chết ngồi. Lôi lên rồi, chả biết làm sao cho thẳng ra mà chôn cất. Bao nhiêu rượu cũng không duỗi được. Giang hồ bãi đã cắt gân tay, gân chân, vận dụng mười hai thành công lực mới vô được áo quan. Có ai hỏi vì sao phải mang lên không? Vì còn vàng, và đậm nữa, lôi xác lên để đánh tiếp chớ. Có ai hỏi giữa đỉnh cao lấy đâu ra áo quan không? Xì, vậy mà cũng hỏi. Ở rừng bộng cây khối cha gì. Búa ngả xuống, rìu bổ đôi là có áo quan.

Chết vì đất đè thảm lắm. Lại đã qua cả ba ngày, người chết tím ngắt. Ở lưng quần jean, có cài một cái kim băng lớn xỏ xâu bảy cái khâu. Tôi đưa cho cô vợ. Cô ta khóc:

- Em cám ơn anh Minh. Em biếu anh, em không cần nữa.

Có ai lấy vàng của người chết không? Có. Nhưng Minh Tàn thời không.

Tôi nhận năm chỉ vàng từ tay Bằng Chột. Giữ cho mình một cái khâu, còn lại cho My và Lâm. Tôi nói:

- Bằng Chột nè, mày nên giao cái hầm nầy cho thằng Lâm. Tao về thăm nhà. Có thể không lên nữa. Thấy chết vì vàng tao nản quá.

Tôi dặn My:

- Em ở lại làm với anh Lâm. Anh về.

Tôi đi. Và hát giang hồ không bờ không bến, đẹp như kiếp Bôhêmiêng.

My đi theo. Cô nói:

- Em cũng về quê.

Tôi nhìn cô. Ừ, có quê thì cũng nên về.