- 3 -
Tao phải bán xe bò lo cho thằng Mười, thiếu điều phá sản luôn. Còn mày?
Không trả lời Tám Búa hỏi:
- Sao không ở Phú Cường mà vào đây?
- Hồi đó khó khăn quá, tao bán hết đất đai nhà cửa vô đây lập nghiệp. Mày có nhớ chỗ nầy là chỗ nào không? Gốc cây nầy là chỗ tụi mình tập trung củi. Chỗ hai thằng mình đang nhậu là quán của bà chủ. Giờ mày thấy sao? Lạ không?
- Quá xá là lạ luôn. Nè, bộ lên không nổi sao lam lũ quá vậy?
- Lên bàn thờ là chắc rồi. Mày nghĩ coi tao bốn đứa con, đứa đang đại học, đứa cao đẳng, hai đứa đang phổ thông, chịu sao thấu. Bà xã tao phải bò lên thành phố vừa bán vé số vừa trông coi hai ông thần, thời buổi com bu tờ, tệ nạn dầy đặc đâu thả nổi được, lỡ có gì chắc tao tự sát. Tao ở đây lo hai đứa phổ thông, ruộng rẫy đâu có chịu xiết. Mày thấy tao lam lũ là vẫn còn hồn người, chớ bấy nay tao tưởng tao là ma. Chừng nào hai đứa lớn ra trường, vợ chồng tao mới thở được. Mà thôi dẹp vụ tao đi. Còn mày có bước thêm bước nào nữa không? Bảnh như dzầy chắc có chớ hả?
Tám Búa cười cười, nheo nheo mắt, tháo chiếc nhẫn Tango đặt vào lòng bàn tay Kha Ly:
- Thấy ông khó khăn, biếu ông xài chơi.
-...?...?...?
- Có gì đâu mà trố mắt ra dzậy cha? Khi không có thì một nắm gạo cũng lớn, khi có dăm bảy triệu cũng nhỏ, chẳng có gì mà ông phải ngạc nhiên. Tui thương ông bởi ông sống chân tình với bè bạn. Cái dạo củi đuốc đó bao nhiêu thiệt thòi ông lãnh hết. Vụ thằng Mười Núi gãy chân lẽ ra tui phải chung tay lo với ông... Tại tui tham lam chất cho cố mạng mới ra cớ sự. Mà dạo nầy thằng Mười ra sao, còn sống không ông?
Kha Ly thọc ngón trỏ vào chiếc nhẫn lắc lắc:
- Thiệt hay giả đây cha nội?
- Khà khà... Ba chỉ đó ông, 18k hẳn hoi. Mà thằng Mười sao rồi?
- Bị xi cà que thành ra cũng khó khăn. May mà vợ con nó cũng giỏi.
- Bây giờ nó ở đâu?
- Thấy tao bán nhà vô đây nó cũng vô theo, nhà nó xích trong kia, giờ nầy nó đi bán vé số rồi.
Tám Búa đứng lên, móc cái bóp ở túi quần sau, rút ra một xấp toàn giấy năm trăm, xoẹt xoẹt rồi đưa cho Kha Ly:
- Ông gởi cho nó dùm tui năm triệu, nói Tám Búa cho con nó ăn bánh.
- Bà mẹ ơi - Kha Ly kêu lên - mày sộp vậy, giàu có dữ a?
- Giàu khỉ mẹ gì, có thì chia nhau mà sống, chết có mang theo được đâu ông.
Nói rồi nâng ly rượu lên, Tám làm một nửa. Kha Ly nhận ly rượu từ tay Tám, giọng tò mò:
- Mày làm ăn ra sao mà khá vậy? Hai đứa con mày đến nơi đến chốn rồi chớ hả?
Tám Búa lại thêm một ly. Lần nầy uống cạn:
- Rồi, đứa nào cũng tới cái bến của nó.
Kha Ly cũng cạn một cái xây chừng:
- Chúc mừng ông. Thằng lớn có gia đình chưa? Ông là ông nội rồi chớ hả?
Tám Búa nhìn vào mắt Kha Ly:
- Thằng con tao, cái thằng vào đây phụ cắt củi đó, nó chết rồi.
- Vì sao vậy? - Kha Ly nhỏ giọng.
- Bị tử hình vì tội giết người.
Choang. Cái ly trên tay Kha Ly vỡ tan rơi xuống nền gạch.
*
Tám Búa khóa cửa nhà, dẫn thằng con trai bò lên Sài Gòn kiếm sống. Con gái nhỏ nhờ bà ngoại chăm dùm.
- Về Sài Gòn tôi ăn ngủ ở bến xe miền Đông, làm đủ thứ thượng vàng hạ cám, bán bánh mì, bốc xếp. Thằng nhỏ đi bán vé số. Đời sống phập phà, phập phù. Một em tên Thu bị công an truy đuổi tôi phải đứng ra nhận làm chồng. Rồi quen.
Nhà Thu ở chợ Thị Nghè. Tôi thường dắt con trai đến nhà Thu chơi, than thở nhau nghe về đời lận đận. Được Thu nấu cơm cho ăn, gội đầu cho, con trai tôi quý Thu lắm. Cũng vui. Đôi khi Thu với tôi giải buồn bằng rượu. Rồi... chuyện đàn ông đàn bà. Chuyện ấy với Thu, có lẽ tôi như bao nhiêu gã khác đã qua. Còn với tôi thì cũng vậy vậy thôi. Sau đó thường xuyên hơn, thói quen mà.
Thời xây dựng đến. Khu công nghiệp ồ ạt mọc lên ở Đồng Nai, Sông Bé. Thu quen biết với cai thầu Dũng. Hắn thích Thu và cũng thừa biết tôi già nhân ngãi non vợ chồng với Thu. Dân có tiền nên rất sành điệu. Tôi biết hắn muốn chinh phục Thu để làm phòng nhì. Vì thế hắn nhờ tôi đi coi công ở một công trình xây dựng dưới Đồng Nai.
Quá chán đời bến xe, và đặc biệt là vì thằng con tôi đã manh nha thành bụi đời thứ thiệt. Tôi dẫn con trai đi thi công cho cai thầu Dũng. Lương lậu ổn định hơn. Tôi có đủ tiền gởi về bà ngoại để lo cho con gái một tương lai đến nơi đến chốn. Thầu Dũng hào phóng nhường cho tôi những công trình nho nhỏ. Tôi tập tọng làm. Từ cái nhỏ tôi làm cái lớn hơn. Mê đắm trong tay Thu nên Dũng giao hết cho tôi. Tôi không hiểu vì sao một tay chơi như Dũng lại đắm đuối cô gái ăn sương là Thu. Mà được yêu cỡ đó sao Thu chẳng rớt giọt nước mắt khi Dũng chết.
Chủ quán ơi cho hai xị nữa. Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ bị say khi uống rượu, đôi lít với tôi chả nghĩa địa gì.... Sao thầu Dũng chết hả.... Ha ha.... Con trai tôi giết nó....
Thằng con tôi một hôm tỏ ra hiểu biết thông cảm:
- Sao ba không lấy vợ? Ba cứ cưới đi, con không cấm ba lấy vợ đâu.
Rồi lại dò hỏi:
- Sao ba không vợ chồng với cô Thu?
Biết nói sao hả trời?
Hôm ấy nó nhậu nhẹt cùng bạn bè xong, ghé thăm Thu. Gõ cửa không mở, nó nhìn qua khe, thấy Dũng ôm Thu. Nó đập kính nhảy vô... Dũng bị ăn mười mấy dao. Con trai tôi lãnh án tử hình là vậy đó.
- Nhưng mà... Nhưng mà... – Kha Ly ấp úng – Là nó mê cô Thu đó hả?
- Nó ghen là ghen giùm tôi, ghen giùm cha nó, trời ơi... Là tại tôi.
Tám Búa đưa tay ôm trán, cụng đầu xuống bàn nhậu. Kha Ly tuột chiếc nhẫn Tango khỏi ngón tay mình đặt trên mười tờ giấy bạc, Kha Ly đẩy về Tám Búa:
- Thôi, xin chia buồn. Trả lại vàng tiền cho ông đây. Ông thế nầy làm sao tôi có thể cầm tiền của ông?
Tám Búa cười khổ:
- Ông cầm đi, xài dùm đi. Tiền này là tiền tôi khốn nạn đẩy Thu vào tay Dũng để tìm đường làm ăn, tiền đẩy con trai mình tới huyệt lộ. Cầm giùm đi xài giùm đi mà...
- Còn Thu thì sao?
- Tự tử. Tận mắt chứng kiến người tình này bị con của thằng tình kia đâm phọt máu chết ngắc mà còn hít thở nổi để mà điên à?
Kha Ly thở dài. Đời mình... Đời mấy thằng bạn của mình...