- 2 -
Ba Thùy, Dũng Đen, Phi Long và Ngọc chung một bầu địu.
Họ dư tiêu chuẩn để vượt núi băng ngàn. Trong mắt họ, không gian toàn hình chữ V ai đã từng lội núi băng non, trong đôi mắt toàn chữ V đứng ngược. Võ nghệ cao cường. Rừng, với họ là hơi thở. Cả bốn chung một tham vọng làm giàu, và cùng chung thất nghiệp. Trừ bán sức có nghề nào đâu mà thất với chả bát.
Ba Thùy, Dũng Đen và Ngọc độc thân nên vui tính, sống kèm câu xả láng sáng về sớm. Riêng Phi Long một vợ bốn con. Long là giang hồ thứ thiệt. Gặp Ngọc trong một sòng bạc ở Pleiku, chơi tiến lên Long lột sạch. Giang hồ Pleiku đâu phải tay mơ, Long ăn nhưng không ra được khỏi sòng. Ngọc vung tay đả bại bọn ăn vùa thua giật, xong, cả hai chạy một hơi về duyên hải. Ngọc dẫn Long lên một miền kinh tế mới. Mai. Tên cô gái mới lớn nghe cái miệng dẻo quẹo, và nét hào hoa cờ bạc ngã vào tay Long. Chín tháng sau cô cho ra đời hai hài nhi, lần thứ hai cũng sinh đôi, tổng một lốc bốn con vịt trời. Long giao tất cả cho bên vợ, mặc kệ anh vợ chửi rầm trời đất. Hoàn cảnh nầy chỉ có trầm hương, vàng và đá quý mới có cơ may đứng được với đời, thôi thì đành chấp nhận nghe chửi bới. Tài sản ở dưới đất và trên rừng. Cứ tìm, một ngày nào đó ta sẽ gặp nhau.
Mỗi chuyến đi của họ ít nhất là ba tháng, mỗi lần về tay trắng là chắc. Họ phiêu lưu vì tư tưởng phiêu lưu, sống vô bến bờ nên gia đình cầm bằng như bỏ. Về đến nhà là bị xem như gánh nặng. Thời khó khăn ai cũng lao vào kiếm sống, còn mình cứ rừng mà du lịch là sao? Bố già chửi: “Đồ ích kỷ, đồ khốn kiếp...” Mẹ già? Lúc đầu cũng thương lắm, khuyên riết cũng mặc kệ mày luôn. Còn Phi Long? Ngoại trừ vợ thở dài, con khóc, chao ôi, bốn cái loa nó khóc. Còn thêm ông anh vợ đù tất tần tật từ dưới đất lên đến tận trời.
Trời ơi! Đâu có ai hiểu cho băng ngàn lội suối nó cực khổ thế nào? Ai mà muốn cuộn mình giữa rừng sâu? Sướng ích gì đêm nằm nghe tiếng suối chảy, cọp gầm, vượn hú. Ma trơi thét lanh lảnh cả tràng. Có đêm ông ba mươi gầm gần quá phải bỏ võng trèo lên cây, kiếm cái chạc ba mà gục đầu mong trời mau sáng... Chưa hết. Có lần hết lương ăn bộ tứ bò xuống bị công an hốt về đồn vì tóc tai và râu ria, quần jeans Mỹ áo pull không khác bọn phản động. Lôi cổ về, vỗ bàn: “Bọn mày ở đâu? Thủ lĩnh là ai? Khai ra. Trước đi lính ở đơn vị nào?” Không có vẫn bị nhốt lại. Tống ra tiệm hớt tóc. Công an dùng kéo xắt từ ót lên tận đỉnh đầu, chỉ còn nước cạo trọc. Rồi di lý về địa phương, gia đình lên bảo lãnh... thề không đi nữa... nhưng vẫn cứ lên đường.
Sao quyến rũ thế? Ừ, quyến rũ lắm... Có mới đi chứ, không có ai mà đi... Và hiểu biết nhiều lắm... Nè, cái nghề đãi vàng bắt đầu từ dân địu đó nghe. Đi ngang một con suối, một dòng sông thấy các cô gái Lào ngâm mình, tay thoăn thoắt chao, đãi cái mâm gỗ. Dừng chân đứng xem chơi. À à... Có vàng nè, một chấm thôi, nhưng đích thị là vàng. Nói cho biết luôn, người dân tộc dùng mâm gỗ đãi vàng, trước khi người Kinh làm ra mâm sắt nắp thùng phuy.
Có đá quý nữa đó. Đang đi bỗng hiện ra những hầm là hầm. – Ủa, làm gì đây mấy anh? – Đãi đá – Đá gì? – Đá quý. Bộ mấy anh không biết hả? – Có không cho xem với? Vài viên đá đủ sắc màu từ trong lọ trút ra. Đỏ, xanh, trắng, trắng đục, vàng chanh...
- Viên vàng chanh nầy chừng năm ngàn.
- Năm ngàn mà cũng đãi sao?
- Năm ngàn đô đó cha nội.
Trời, xứ sở mình giàu thiệt chớ chơi sao? Vàng, trầm hương, đá quý. Vậy mà mình nghèo là sao? Nhớ nghe, lớp đất như vậy là là khả năng có vàng rất cao, còn đất như vầy là phải có đá quý. Để ý cho kỹ vào, rồi có một ngày phe ta sẽ gác rìu ôm mâm. Còn bây giờ ta rong ruổi.
O.K, hạ cây nầy... Khoan để tao khấn đã. Phát sạch gốc ra. Phi Long rót rượu mày... Cầu xin đất trời thổ thần nhơn trạch, núi rừng sông suối... Rồi, hạ đi... Rìu phập vô thân, dăm cây rào rào như bướm bay. Ầm.
Trưởng bầu Ngọc nói trong tiếng thở dài:
- Cây nầy chừng hai năm nữa là bọn mình giàu.
Thôi thì, có còn hơn không. Nạo ra, xỉa ra, Thanh ra thanh. Hoàng ra hoàng... Được tí nào hay tí đó. Thằng Phi Long, mày lấy dó kiến đi. Về mà lo cho bầy con mày. Mỗi lần chửi là thằng Quý - anh vợ mày - nó chửi lây cả tụi tao. Yên tâm đi khả khả khả... Một ngày nào đó nó sẽ bảo: “Phi Long ơi giúp tao với...”
Tọt xuống một làng ven chân núi: “Mấy chú lấy giúp tôi hai cột cái, tám cột con, mười sáu kèo... Trời. Thêm đi ông anh ơi, giá đó bèo quá làm sao sống... Vậy là hết giá, được thì lấy, không thì thôi. Đành vậy, kỳ kèo chi cho hao hơi tổn sức, vấn đề của chúng ta là trầm kỳ đâu phải ba cái linh tinh...
Lại tạt xuống:
- Ê, chỗ nầy Tào Kê nào đóng chốt?
- Thằng A Coóng quận 5.
- Ê A Coóng. Ông còn giang hồ gấp chục lần bọn tôi à. Mới gặp ông ở đèo Ngang, giờ là đèo Cả. Chừng nào ông đi Mang Yang?
- Hề hề. Lâu góa mới gặp lị à. Mấy lị ở chân trời nào, ngộ ở góc pể đó liền. Chuyến nầy có gì không lớ?
- Ông coi mớ nầy, định giá cho bọn tôi sắm chuyến khác coi.
- Dzồi... toàn bộ chỗ lày một chỉ dzàng. Hết giá nghe.
- Bèo vậy cha nội?
- Ngộ thu hàng không bao giờ pèo, lơn giản là mấy lị quá rành giá cả...
- Một chỉ không đủ sắm chuyến khác rồi cha nội ơi.
- Thiếu cái gì ngộ ủng hộ thêm... Yên tâm đi. Làm cái nghề như mấy lị, sẽ có một ngày thần rừng mở cửa thôi.
Một chỉ bõ bèn gì? Ghé vào đây xem bầu nào đang sát phạt:
- A, Đặng, lâu quá mới gặp. Chuyến nầy sao rồi? Mấy thằng em mày đâu?
Phong trần tên Đặng trả lời:
- Cũng dzậy thôi. Còn mày? Dũng Đen, Phi Long đâu?
- Tụi nó đang nhậu. Cho hỏi thăm Quý ròm và Bốn Hoa em mày.
- Tụi nó đi “vượt đèo”.
- Trúng quả hay sao mà có tiền “vượt đèo”?
- Đâu có. Tối qua ăn được mấy đồng xập xám của bầu Châu Huế, tụi nó đi xả xui. Đợt nầy Châu Huế trúng đậm.
- Đậm là bao nhiêu?
- Hai chục cây.
- Bà mẹ nó, không biết bao giờ đến phiên tụi mình.
- Chơi không? Thế tay tao tí coi.
- Ê – Một đệ tử thần đổ bác kêu lên – Ăn rồi tính đánh bài chuồn hả bạn đường?
Một trọ trẹ Hoa Việt:
- Không sao lâu lớ. Đặng lương sơn bạc lắm lớ.
Đặng cười cười:
- Yên tâm đi, Đặng nầy không bao giờ bỏ cuộc.
Ngọc xòe bài. Chỉ vàng được gã Việt gốc Hoa quy ra tiền. Dân địu môn nào cũng biết chơi... Mà mỗi lần rời năm non bảy núi, còn biết gì ngoài nhậu nhẹt, gái gú và kỳ bẽo... và cũng xin nhớ cho rằng đường dân địu đi không ướt mưa. Những cây mưa đầu mùa trên đỉnh cao, đã làm biết bao người để lại nắm xương tàn. Đầu mùa mưa, tất cả bầu địu phải rời rừng xanh. Vì thế. Nơi Tào Kê đóng chốt luôn là những thung lũng đầy ngập ánh trăng vàng. Hàng quốc cấm, nên họ đóng và chuyển, ma không biết quỷ không hay.
Chòi dã chiến sát chân núi, đề lô rải dày đặc, có động là tất cả độn thổ vào rừng. Dân địu, tất cả đều vỗ ngực tự xưng mình là một trong một trăm lẻ tám Lương Sơn Bạc, mặc dù có kẻ chẳng biết Lương Sơn là cái chi chi, có tay còn lầm là Lương Sơn Bá của Chúc Anh Đài. Nhưng tinh thần là chơi tới bến, không bỏ cuộc, không chơi xấu. Kẻ thắng giúp người thua sắm chuyến.
Gái gú hả? Trên tất cả các đỉnh đèo đều có các em. Đèo Ngang có tắc te, tắc te. Hải Vân, Cù Mông, đèo Cả có mát xa không anh trai ơi... Phong trần cùng người đẹp đi sâu vào những bãi đáp, dưới những gốc cây, một tấm bạt ni lon trải ra. Xa xa, mỗi gốc mỗi cặp, ôm nhau tình như trai gái hẹn hò.
Ba Thùy, Dũng Đen, Phi Long sau vài chai ba xị, kéo nhau đi “vượt đèo” và an toàn về bãi đáp lúc nửa đêm. Trăng vàng và gió núi dịu dàng thổi. Đẹp, thơ mộng như thơ tình Xuân Diệu. Ghé vào sòng. Chà! Một xấp tiền cao cả gang tay, toàn mệnh giá lớn đang yên vị trước mặt Ngọc, và bài Ngọc đang là mậu binh bốn con chín:
- Tỉu khì hà má - Hoa Việt chửi thề.
Phi Long – con ma bài – ngồi cạnh trưởng bầu Ngọc, coi chơi. Rồi có rượu, vừa ôm gái xong, Phi Long đi vào giấc ngủ. Tỉnh dậy đồng hồ điểm bốn giờ sáng, bởi Ngọc chửi thề:
- Đù má. Đen thiệt.
Đống tiền trước mặt Ngọc đã về tụ A Phúc, gã Hoa Việt, em A Coóng. Phi Long hỏi:
- Xuống hả? Đưa tao thế tay cho.
Ngọc nhường bài cho Phi Long. Tay chuyên nghiệp thoăn thoắt xóc, xào, chẻ. Long hỏi A Phúc:
- Bài của mày hả?
- Ừ. Của ngộ, bài mới đó.
Phi Long quăng bộ bài.
- Đù má, mày chơi điếm.
Cả bọn ngừng tay ngó A Phúc. Hoa Việt kêu lên:
- Pậy pạ à. Ngộ hên xui thôi.
- Hên xui cái củ c. Mày chơi căng lá hai.
- Cái gì? Căng lá hai là sao? Cả bọn nhao lên.
- Trả lại tiền đi – Phi Long gằn giọng.
Nghe ồn ào. A Coóng rời võng bước vào:
- Lừng có làm ồn, chơi dzui mà. Chuyện gì vậy?
- Thằng em ông gian lận, nó chơi căng lá hai.
- Ngộ không hiểu?
- Ông mà không hiểu. Phi Long nầy rành bài hơn Út Trà Ôn rành cổ nhạc. Chơi kiểu này anh em ông mất mối làm ăn rồi.
- Mà căng lá hai là sao? Một hảo hớn hỏi.
- Mày cứ lấy lá hai cơ trong bộ bài nầy ra coi đi, nó nhỏ hơn mấy con khác một tí.
Lá hai cơ trình làng, chuyền tay nhau. Á à nó nhỏ hơn một tí, nhưng mà sao? Phi Long giải thích:
- Nó để cho mình ăn đến nửa đêm. Sau nửa đêm lợi dụng đối phương mệt mỏi và thắng trận, nó thay bài đã làm sẵn, hiểu không? Bài đánh xuống, lợi dụng mất cảnh giác nó xếp lại theo ý muốn, một tay trong sẽ kinh ngay con hai, vậy là thánh cũng chết. Tao nói đúng không? Bọn tao khổ chết mẹ, mày chơi kiểu này là thấy mẹ mày rồi. Trả lại tiền nếu muốn an toàn rời khỏi đây.
A Phúc kêu lên:
- Ngộ xin thề, ngộ không gian lận. Không tin hỏi anh Ngọc đi, bài trong hộp khui ra đàng hoàng.
- Tao đã từng thu gom bài cả một thị trấn về làm rồi dán lại đem bỏ mối, mua ở quán bất kỳ nào cũng là bài của tao. Bài mày mang theo, không làm mới lạ à. Tao là vua điếm nè. Trả lại tiền cho anh em, nếu không muốn ăn direct vô mặt
Roạt. Tiếng lên đạn.
- Bỏ tay ra đi, đừng đánh nhau, còn có tao đây – A Coóng lên tiếng.
- Ông dám bắn không? Bắn tôi ông cũng tiêu đời. Tiền vàng ông cả ba lô. Ông mất nhiều, bọn tôi đâu có mất chi – tỉu khì hà má – Trả tiền lại.
- O.K. Ngộ trả - Phúc kêu lên - Ngộ trả.
Trời sáng.