- 3 -
Đời mà. Không gian manh, không giảo quyệt đâu phải cuộc đời. Thôi lên đường. Nào, sắm cho đủ một tuần lương, mua thêm nải chuối, khô, diêm, mễ, rượu nữa đó. Để tao cúng cái đã – lạy ông cầu bà quán, lạy thần núi thần rừng, cầu bà bảy ông ba, xin chú hai thím bảy... Rồi. Làm vài ly trước khi ngược ngàn.
- Mẹ, thằng Phúc đểu thiệt. Mà mày nhà nghề thiệt đó Phi Long. Không có mày thằng Phúc lượm sạch.
- Tao từ khi bỏ Pleiku, là bỏ luôn cờ bạc. Cờ gian bạc lận, không trách ai được hết. Mẹ nó, nhớ vợ con quá, đi chuyến nầy mà thất bại nữa, chắc tao ở nhà chặt củi đốt than, nghĩ đi nghĩ lại thấy tội nghiệp vợ con và bà già vợ quá chừng.
- Im cái miệng mày lại – Trưởng bầu nạt – chưa ngược mà nói gở.
Lên đường... đường còn dài, còn vương trên quan tái, xa xa trông... Nào, đèo cao, suối sâu, ghềnh thác cheo leo.
- Trời ơi. Đẹp chưa kìa.
Bên dưới là một thung lũng bạt ngàn cỏ tranh, không một cây cối nào tại vị.
- Sao lại tranh không vậy kìa?
- Hồi chiến tranh, chỗ nầy bị không quân Mỹ bỏ bom bùn và thuốc khai quang, thành ra tiêu tan hết.
Lại đi... Đi... Đi... Và tương lai mở ra. Biết mà. Đi đêm dứt khoát phải gặp ma, không ma chết thì ma sống. Hỡi những kẻ từng đi qua gian khó, từng được dạy rằng hạt cơm là hạt ngọc. Cả đời luôn giật gấu vá vai, quần có hai miếng vá. Một hôm kia tình cờ lượm được cái bóp trong đó có nhiều nhiều tiền, hoặc hú họa một tờ vé số vô ngay lô giải nhất. Chao! Sướng. Nó nghẹn ứ đến tận cổ mà chẳng chịu òa ra, vỡ ra. Cơm nuốt xuống không được, nhưng mắt lại ánh màu hạnh phúc. Có ai thấy được màu của hạnh phúc chưa? Nó được nhạc sĩ diễn tả rằng cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao...
Xin giới thiệu Kỳ Thanh, bóng loáng một màu xanh lục. Hoàng Kỳ rực rỡ một màu vàng, Hắc Kỳ, tất nhiên đen. Nhưng cả ba cộng lại là màu của 24 cara. Thật kỳ lạ, khi cây dó đóng trầm ngã xuống, ma lực vô hình hút con người vào, họ chăm chú, săm soi, cẩn thận, lao động quên thời gian, không gian. Kẻ nạo, người xỉa. Bên kia đẽo, nghiêm túc quên luôn cơm ăn và nước uống. Phi Long run giọng:
- Theo mày, chừng này cỡ bao nhiêu hả Ngọc?
- Ít lắm cũng bốn mươi cây. Mỗi thằng một chục. Vậy đi há... Con tạ ơn thần rừng. Thôi mày nghỉ tay tí đi, xuống suối lấy miếng nước lên uống, để bọn tao làm cho.
Phi Long xuống suối. Cả ba tiếp tục. Đi thì khổ lắm, mo thì tay chân rời rã và đời đen như mõm chó, nhưng trúng rồi không hiểu sao tinh thần phấn chấn lên. Điều gì đã tạo nên sự phấn chấn đó? Lại khỏe ra nữa chứ. Rõ cái vật chất quyết định tất cả.
Lâu lắm, Dũng Đen ngước lên:
- Thằng nầy sao lâu vậy kìa? – và gọi – Phi Long ơi.
Không có tiếng trả lời. Ngọc và Ba Thùy cũng buông xỉa nhìn về hướng có tiếng róc rách. Ngọc gọi tiếp:
- Phi Long...
Cùng bật dậy, tay lăm lăm rựa ngọn dò xuống suối. Và cùng đứng phắt lại khi thấy Phi Long đang vắt bên bờ suối. Bên cạnh là một con hổ mang bành đang phùng mang, cái đầu lắc lư nghênh chiến. Dũng Đen dợm chân lao xuống, nhưng Ngọc giữ tay lại:
- Đừng.
Ngọc ném cái rựa về phía con rắn. Cái đầu vươn cao, rồi lướt đi nhẹ và êm như nhung.
Cả ba lật cái xác của đồng đội lên. Thằng bốn đứa con gái, vợ đang mang bầu đứa thứ năm đã chết.
Các võ sĩ nâng kẻ tử nạn lên, đặt bên gốc dó. Sáu cánh tay ôm lấy ba cái đầu. Rỗng không và trời ơi!... Trời ơi! *
Một cái hố được đào bằng rìu, đất hốt lên bằng tay. Phải thật sự sâu. Ở rừng cao, heo rừng đánh mùi cực tinh. Ngọc dùng rìu bổ đôi một bộng bằng lăng. Phi Long yên vị trong cỗ áo quan đó. Trên đầu dưới chân được đóng lại bằng hai miếng gỗ dó đẽo bằng. Hương trầm nguyên thủy được đốt lên, mùi thơm ngào ngạt tỏa khắp rừng thiêng. Một đám táng buồn và lặng lẽ, có giọt nước mắt nào không? Có chứ, nhưng nó đầy ắp trong trái tim của ba người còn lại. Giờ đây nó lại chứa thêm một câu hỏi: “Ăn làm sao? Nói làm sao với vợ con thằng xui xẻo?”
- Nhớ chỗ nầy – Trưởng bầu ngậm ngùi – Cất cái rìu và con rựa của nó vào gốc đổ vỏ kia. Ba năm nữa lên, đưa nó về trả cho vợ con nó. Lại khấn: Phi Long nè, số mày vậy, đành chịu vậy. Phù hộ cho bọn tao về nhà được bình an, tao sẽ đưa phần của mày cho vợ con mày. Giờ mày ở đây ngủ ngon đi, ba năm nữa bọn tao sẽ đưa mày về, há?
Vàng, đá quý, trầm hương. Để làm gì nhỉ? Nào, về... Về nghe Phi Long. Ngọc tiếp tục:
- Nghe đây, lủi thủi về thì chẳng sao hết, nhưng có hàng là có sơn tặc. Bọn nó rình dân địu hay lắm. Phải cảnh giác và phải chiến đấu đến cùng, nếu không là ở lại với Phi Long. Tao và Dũng Đen mang hàng, Ba Thùy, mày vác cái ba lô của Phi Long về đưa cho vợ nó làm kỷ niệm. Bỏ cán rìu đi, đóng chốt tay lái cho chặt vào. Bây giờ phải dùng rìu như mũi kích vậy, sẵn sàng sinh tử.
- Rồi, hiểu rồi.
Vai ba lô tay rựa, tay rìu. Tuôn xuống, đường về tất nhiên khỏe và nhanh hơn đi lên. Vàng trong tay lòng vui như mở hội. Một thằng chết lòng như mùa đông, hòa chung với lo âu và thấp thỏm. Và ma quỷ hiện ra:
- Ê, đứng lại coi – Roạt. Tiếng lên đạn – Bỏ mấy cái ba lô xuống, nếu muốn sống về với gia đình.
Bốn lục lâm thảo khấu hiện ra. Tóc chấm vai, bịt mặt. Tay lăm lăm mã tấu. Một thằng giương M16 chực nã đạn:
- Không có gì đâu mấy đại ca, toàn dó kiến thôi.
- Dó kiến cũng bỏ xuống. Tao đếm đến ba không bỏ xuống là bỏ mạng à.
Cái chuẩn cần phải có của dân địu là sự bình tĩnh. Cả một đời bươn chải trong gian khó và thất bại, đã làm tâm hồn người chai sạn và khô cứng trước mọi nghịch cảnh. Lại là những võ sĩ đã từng thượng đài, có thắng cũng ăn đòn mềm người, huống chi thua. Ngọc và Dũng Đen đặt ba lô xuống;
- Bỏ ba lô xuống đi Thùy. Mấy anh kiểm tra đi.
Nhưng... Phải có cái chữ nhưng mới ra chuyện. Ba Thùy vừa trải qua khủng hoảng. Một thằng bạn thân vừa qua đời, một câu hỏi phải trả lời với vợ bạn... Ba Thùy điên lên:
- Đù má... Bỏ cái con...
- Đoàng - Phát đạn vang lên - kèm tiếng thét của Ba Thùy.
Nhanh như một tia chớp - võ sĩ mà - Ngọc lướt thật nhanh đến thằng M16, lưỡi rìu vung lên chém một nhát ngọt như mía vào cái bụng. Ngọt quá, nhanh quá, và mạnh quá, lưỡi rìu trổ qua sau lưng.
Dũng Đen cũng nhanh không kém. Mũi rìu cắm thẳng vào mặt một thằng mã tấu. Máu, máu và máu. Dũng Đen chạy đến bên Thùy. Viên đạn trúng vào tay. Dân địu là vua sơ cứu vết thương và trầm hương là chúa cầm máu.
- Quỳ xuống - Ngọc ra lệnh cho hai thằng còn lại.
Trước mũi súng, tất nhiên quỳ.
- Muốn sống không? Bà mẹ tụi mày, bỏ nghề ăn cướp đi, có biết tụi tao khổ lắm không?
Tay vung lên, karate chặt vào gáy. Người bất tỉnh, kẻ vong mạng.
*
Rồi cũng về đến chốn.
- Nghe đây – Trưởng bầu ra lệnh – Dũng Đen, mày đem hai ba lô hàng vào khách sạn X. Tao và thằng Thùy vào bệnh viện.
Lại tiếp với Ba Thùy:
- Mày thấy sao? Mệt không? Vào bệnh viện nếu không sao thì biến ra. Hy vọng chỉ trúng vô phần mềm. Đừng để công an dính vô vụ nầy, rắc rối lắm.
- Đừng vào viện – Ba Thùy nói – Cứ để tao vào khách sạn với tụi bây, mua cồn, trụ sinh làm sạch cái đã. Tao nghĩ không sao, nếu có sao lên Mang Yang nhờ ông Phi Hổ thầy thằng Dũng Đen. Bây giờ vô bệnh viện là có công an liền, chỉ một câu “ai đã bắn anh?” là tao không trả lời được rồi.
- Vậy đi – Dũng Đen xen vào – Lỡ có gì thì nhờ sư phụ tao. Nhưng tao nghĩ chắc chỉ bể thịt vai.
Và may quá. Đúng là trong họa có phước, trong phước có họa. Sau đó thì sao? Thì lâu lâu kéo vai áo xuống kể cho phố thị biết một thời ngang dọc, khoác lác xong lại buồn buồn kể về một con hổ mang bành. Rồi kết luận tiền là tiên là Phật, nó mua được tất cả, ngăn được tất cả các dòng chảy. Cả dòng chảy của nước mắt.