- 2 -
Sự cô đơn. Thiên hạ, nhất là cánh đàn ông, họ nhận ra, không nhận ra họ cũng kháo cho ra. Thậm chí họ còn suy diễn từ dáng đi, điệu cười của Phụng rồi họ ỡm ờ ờ ỡm, tay chủ thức ăn nuôi tôm cũng bóng gió xa xôi.
Phụng kêu mấy gã thợ hồ tới để sửa miệng thoát nước đìa. Mỗi khi Phụng tới đìa coi công việc tới đâu, tất cả bọn thợ đều nhìn cô như ngắm hoa nở, như hứng làn gió mát.
Mà Phụng mát mắt quá đi chứ.
Thợ hồ da rám nắng, bắp thịt cuồn cuộn và mồ hôi dầu, đôi tay thoăn thoắt, xáo hồ, cầm gạch. Hãy xem, bốn viên gạch trong tay, hấp, bắt nè. Đánh trần, gạch bay lên, hai tay vung ra với ngực nở eo thon... Trong mắt người đàn bà bốn mươi tuổi, bụi bặm, vôi vữa và cường tráng đẹp lạ kỳ. Phụng nhìn họ, đôi mắt ánh lên thích thú, ngưỡng mộ... và một tí...
Hùng Nheo nhận ra một tí ấy.
Chẳng những nhận ra, Hùng còn nghe và biết nữa.
Hai mươi chín tuổi, có vợ hay chưa chỉ một mình Nheo biết. Quê quán đâu đó ngoài miền Trung. Đất Mới nầy từ khi có mấy cái xưởng của Tây Tàu sang hợp tác sản xuất dân bốn phương tám hướng kéo đến, chả biết ai là ai. Nheo đẹp trai và rất chi phong trần. Những tay không bờ không bến nầy, miệng mồm không mạch nha cũng mè xửng Huế loại một, có thế tha phương cầu thực mới lấy được tâm tình người. Nheo đi từ Trung ra Bắc vô Nam, nơi nào có xây dựng là Nheo trụ lại. Đến đâu bồ bịch yêu đương đến đó, công trình xong là vẫy tay chào nhau. Phong trần dạy Nheo biết khen đúng chỗ đúng nơi. Nheo chắc nụi một điều là ai cũng thích khen, với già lão Nheo nói “Bác có mái tóc đẹp quá, như bạch kim...” Với nhan sắc Nheo đắm đuối nhìn và vờ bối rối nữa.
Hùng biết tỏng Phụng thích mình. Đang hồi xuân mà, hừng hực. Trúng thằng chồng không làm được bổn phận đàn ông. Trời ơi, thiếu cái gì thiên hạ đều chịu được, nhưng thiếu tình dễ bị điên lắm nghe.
Nheo còn biết con Tình mết nó nữa. Không phải sao? Cứ chín giờ mang bữa lỡ xuống cho thợ, Tình quấn lấy Nheo nghe kể chuyện bốn phương, điệu bộ dịu dàng chớp mắt. Tâm của Tình lộ ra đến nỗi anh em thợ kháo nhau:
- Con nhỏ chịu đèn mày rồi, quất nó đi Nheo ơi.
- Tình cho không biếu không, vô đi, khỏi tốn tiền bia ôm, khỏi lo bệnh xã hội, khỏi O.K.
Nheo cười cười. Đàn bà có chồng, ăn cà chớn là bay đầu như không, làm ma cụt đầu sợ lắm người ơi, cho em xin.
Còn Phụng? Dưới ánh mặt trời cô đủ kinh nghiệm để giấu đi cảm xúc. Nhưng nửa đêm về sáng, cô thao thức trong nỗi thèm khát vô vọng. Phụng muốn tiếp cận Nheo. Nhưng ở đâu? Nơi nào? Trong cái Đất Mới quay ra là bà con, quay vô là anh em. Thiên hạ biết được có mà bay lên trời. Rồi con cái, dâu rể, cháu nội cháu ngoại... Tất cả làm thành đìa cản khổng lồ.
Trong giấc chập chờn, thằng cường tráng phủ ngập giấc mơ Phụng. Nó lớn và mênh mông đến nỗi sáng trưa chiều không lúc nào Nheo không hiện diện trong tâm hồn Phụng.
Cứ như mới lớn, khi yêu lúc nào cũng muốn người mình yêu bên cạnh cho đỡ nhớ. Phụng cũng vậy, Phụng ao ước gặp Hùng Nheo đến nỗi ngẩn ngẩn ngơ ngơ lẫn lộn từ đông sang tây.
Tình nói:
- Má bịnh hả? Nghỉ đi để con đi chợ, xuống đìa cho.
Tình không hiểu tâm tình mẹ, nhưng Phụng hiểu được cái gì đang trong tâm con gái. Và con gái thân yêu khiến Phụng sợ. Một cái gì như là mất mát sợ hãi cứ miên man.
*
Hùng Nheo biết cách khen lắm, nói với Tình:
- Ở ấp nầy có ai đẹp hơn em không, em gái?
Tình chưa kịp đáp, Nheo thêm:
- Anh mà là Hậu, anh ngắm em suốt ngày, có vợ xinh như thế nầy mà bỏ đi uống rượu, thật không ai ngốc bằng.
Tình khoái cái kiểu sống sống sống chín chín nầy lắm, cô trả lời:
- Thôi, không nhắc đến hũ hèm. Em với nó chia tay rồi.
- Thật không đó? Vậy là anh nhảy vô, được không?
Người đẹp ỡm ờ:
- Ngon thì cứ “nhảy” vô.
Và họ cười, cả toán thợ cũng cười, vui vẻ thôi mà.
Nheo khen Phụng một kiểu khác:
- Em thấy chị trẻ đẹp hơn cả Tình.
Trẻ và đẹp. Nụ cười thiếu phụ chưa dứt trên môi, Nheo đế thêm:
- Lúc đầu em tưởng hai mẹ con là hai chị em.