← Quay lại trang sách

- 2 -

Sau sự cố, chữ viết của Quân có phần... đẹp hơn. Phải cả chục lần trưởng công an mới đọc được. Quân ngậm ngùi nhận ra cái nham hiểm của tình đời và nước mắt của bà má giúp Quân nhận ra chút ít tội lệ. Trên sạp tre, gác tay lên trán thở dài. Lết ra đường là nghe xì xào to nhỏ, kẻ nói: “Đáng đời bọn con nít ranh, mới nứt mắt đã rượu chè, thêm tí nữa dám cờ bạc, trai gái rồi hút xách luôn, cho chừa...” Người bảo: “Con Huê khốn nạn cỡ đó là cùng, nghe la là có mặt tui liền, bà mẹ nó, bốn thằng đứng như trời trồng, chỉ có Huê Hanh đập... Cũng tội nghiệp mấy ông thần... nhứt là thằng Quân...”

Quân nghe hết. Nó buồn được... hai ngày. Cái chân đi nằm yên sao được? Quân lang thang ra tụ điểm bi-a, môn này nó chơi cũng được. Nó gặp Hanh. Thấy đôi mắt mí lót gườm gườm nhìn mình, Hanh nói:

- Nhìn gì mày? Tao móc mắt bây giờ, đồ con nít ranh, Chưa hoảng à?

Quân độp lại:

- Ông dám không? Chớ tui nói là làm à?

Hanh cầm cây cơ, gõ lên đầu Quân:

- Mày đụng vô tao là khác chớ không phải như ông thầy mầy mà cho qua. Nghe chưa, con nít ranh?

Quân chụp cây cơ, nó phang một phát chí mạng vô Hanh, cây cơ gãy đôi. May quá, khách đang chơi kịp giữ nó lại, bằng không ngoại trừ cái đầu máu, Hanh thêm cái lủng bụng.

Lần nầy công an không tha, di lý lên huyện. Bà má phải bồi thường cơm thuốc, năn nỉ thiếu cái sói trán, Hanh vẫn không là không, đe rằng: “Chuyến nầy tui cho nó đi trại giáo dưỡng, cho nó đổ lệ luôn, bà khỏi năn nỉ. Bà dạy nó không được thì để cho tù dạy. Đồ du côn”.

Bà má cậy miệng lưỡi Tô Tần. May, thầy chủ nhiệm thương thằng học trò, nghe kể cũng biết Hanh không phải mấy, nên nói đôi câu. Con gái Hanh đang là học trò thầy, nể quá Hanh cho bà má cái bãi nại. Tuy không truy cứu, nhưng Quân phải lao động công ích hết sáu tháng. Về, nó lại lang thang.

May quá. Lâm trường khai thác rừng, cần một số vai u thịt bắp bốc gỗ lên tải. Bọn Quân được tham gia. Bốc gỗ tuy cực nhọc, nặng nề nhưng bù cái tiền nhiều, sáng làm chiều thu hoạch. Sau một tháng hành nghề thành thạo không thua dân chuyên nghiệp. Quân đưa cho má ít tiền, bà má xua tay:

- Thôi, con giữ mà xài. Mày chịu đi làm là tao mừng rồi.

Bốc xếp không giờ giấc nhất định, xe vô bốc, trục trặc chờ. Việc xong chí ít cũng năm giờ chiều. Sau tắm gội nhập vô bàn nhậu là tối, người lớn vài ly giải mỏi, trẻ giải luôn tới khuya. Quân ít nói từ khi có di động, lỗ tai luôn móc phone nghe nhạc. Miệng chỉ mở ra để trút rượu, nhai mồi và trả lời cuộc gọi:

- Alô... Quân hả? Về gấp má mày bịnh nè.

- Ai dzị? Chú Khởi hả.... Rồi, tui dzề liền.

Lần thứ hai cũng “Rồi, tui dzề liền”. Lần thứ ba... Nhưng không có lần nữa vì láng giềng Khởi Bướu xuất hiện:

- Quân, về lo cho bà già! Bả sốt nặng lắm đó.

- Làm gì dữ chú?

- Mày nói vậy mà nghe được sao mậy? Mày có biết vì mày mà bả khổ lắm không? Bả phải vay mượn để lo cho thằng Hanh? Mày lao động công ích đêm nào bả cũng khóc, mày tệ thiệt.

Quân về. Trời ơi, bà má run lẩy bẩy trên cái sạp tre tàn tạ. Tiếng rên hừ hừ nghe thống thiết quá chừng. Quân chẳng biết phải làm sao. Khởi Bướu nhắc tuồng:

- Chờ bả qua cơn rồi đưa đi bệnh viện. Bị sốt rét rồi. Ba cái vụ nầy nằm viện ít cũng một tuần, lo kiếm tiền đưa bả đi đi.

Trong bóp còn vài nghìn lẻ. Ủa tiền bốc xếp đâu mà còn vài nghìn lẻ? Dân chơi mà, xả láng sáng về sớm, còn tiền mới lạ à. Bạn thân ơi giúp Quân cái coi. “Alô Tèo bói hả...?”, “Hùng Còi hả, tao đây...”, “Dũng ơi, tao...” Tất cả chung một câu trả lời: “Tao đâu có xu nào, bao nhiêu tiền đi bốc về, bà già tịch thu hết, mày thông cảm đi heng...” Tất cả lòi mặt nạ Trư Bát Giới. Quân bó tay nhìn bà mẹ hết lạnh qua nóng rồi than nhức đầu. Nó cũng ôm đầu nghĩ đến bạn bè bè bạn, thấm thía câu khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai. Nhìn bà má tóc tai rũ rượi sau cơn sốt, lòng Quân ảm đạm đến sa nước mắt. Nó nghe dài lắm tiếng thở của mình.

Quân bán di động, mua ba triệu giờ đại lý thu tám trăm. Đi vay? Ai dám cho ngữ nầy? Nó xù làm gì nó? Láng giềng Khởi ra tay tế độ:

- Tao cho mượn một triệu nè. Xong việc nhớ đi làm trả tao.

Bà má rời bệnh viện, Quân cũng rời bàn nhậu và nhóm bạn thề đồng sinh cộng tử.

Thằng bạn thuở cởi truồng, xuống khu công nghiệp làm công nhân. Cũng dành dụm được chiếc Wave Tàu. Gặp nhau, nó gọi chục chai Sài Gòn đỏ thù tạc. Quân hỏi:

- Khá không? Tao làm công nhân được không?

- Sao không? Muốn thì đi với tao, chia đôi chỗ trọ, mình tao ôm nguyên một phòng phê quá. Nhưng mà mày không có cái tốt nghiệp cấp hai cũng hơi căng à.

- Họ không nhận hả?

- Trước dễ lắm, họ đi ra các tỉnh miền ngoài tuyển công nhân, quá trời ưu đãi luôn, nhưng bây giờ căng lắm. Thời khủng hoảng, hàng làm ra không xuất được, thua lỗ nhiều hơn lãi nên doanh nghiệp cầm chừng, công nhân tuyển vào phải có cái cấp hai. Nhưng không sao, xét cần thì mua bằng.

- Mua được không? Chừng bao nhiêu?

- Tao có thằng bạn chuyên gia vụ nầy. Để tao điện nó coi... Alô Đại hả? Tao, Hưng đây, ờ... mày chạy cho thằng bạn tao cái cấp hai được không? Ba trăm rưởi hả? Ok, rồi, tao sẽ gọi lại.

- Bằng gốc hả mày?

- Gốc me thì có, phôtô thôi. Đại khái nó lấy bằng gốc dán hình, rồi múa một phần tư con dấu vô tấm hình mang đi phôtô công chứng, xong, nó tẩy tên họ ngày tháng năm sinh rồi múa lại. Vốn bỏ ra mười nghìn lời ba trăm tư, ngon lành hông?

- Công ty không biết sao?

- Đâu có ngu mà đưa hồ sơ cho phòng nhân sự trực tiếp phỏng vấn. Sẽ có một thằng chủ quản hay tổ trưởng đưa vô, mình có bổn phận cho Chủ hoặc Tổ vài đồng uống nước é, hiểu hông?

Quân gật gù... Bi nhiêu thì bi cũng phải binh. Đời trai phải biết bốn phương, đúng không? Lại thêm một lần bà má chạy tiền, và lời gan ruột khuyên bảy khuyên ba, dặn rằng: “Cố gắng phụ để xong ba cái mười ra mười hai, thêm vài tấm tôn lợp lại cái nhà...”, “Dà... con hiểu rồi, má yên tâm. Từ ngày ra cái vụ Huê Hanh má thấy con có bê tha nữa đâu, con hứa làm ăn đàng hoàng mà”.

Quân được Hưng gửi gấm vào công ty nhuộm sợi. Hai trăm lót tay tổ trưởng để hợp thức hóa cái bằng. Phó giám đốc, nhìn Quân, hỏi tổ trưởng:

- Thằng nầy tao trông có vẻ dữ dằn, được không đó?

- Anh cứ đưa vô tổ em, em điều trị cho.

Công việc của công ty nhuộm sợi với Quân là trò trẻ, chỉ phải cái tội đứng một chỗ giũ sợi guồng. Chân đi, giờ đứng cứ như bị tù. Chín giờ hút điếu thuốc, hai giờ chiều thêm điếu nữa. Nhìn chung chẳng có gì không làm được. Đến ngày thứ ba, chân hết mỏi, lưng hết đau. Công nhân cũng vui vẻ chuyện trò, may nữa không có tình trạng cũ hiếp mới. Cùng tổ là một già ngoại năm mươi tóc muối tiêu, hướng dẫn cho Quân quen việc, quen người. Già cả cũng vui vui:

- Mày ăn cái gì đẹp trai dữ mậy? Tao mà có con gái tao gả cho mày liền.

- Thiệt không bố, đừng an ủi con nghe.

Tổ trưởng gằn giọng:

- Làm đi, đừng có chuyện nhiều. Ông Hai, ông bớt nói lại.

Quân nhìn tổ trưởng, nói với ông già:

- Thằng nầy hỗn dữ chú Hai?

- Kệ đi con ơi, tổ trưởng mà. Mày mới vô, đợi đó, còn nhiều chuyện lắm.