← Quay lại trang sách

- 3 -

Việc làm không khó. Khó chăng, mắt nhìn. Sáu con mắt của ba cộm cán luôn phóng tia nhìn đến công nhân. Phó giám đốc, chủ quản và tổ trưởng. Mặt lạnh như nước đá, kiếm cho ra nụ cười trên môi tổ trưởng là hơi khó à. Bám trụ ở công ty dăm bảy năm, chỉ huy chục nhân mạng mười phương kéo tới đâu phải đùa chơi. Tổ trưởng mà lơ là loạn cờ, lúc nào cũng: “Làm đi, đừng có à ơi, phó tổng mà thấy là bà nội cũng đội chuối khô à”.

Khinh khỉnh kiểu sống lâu lên lão làm Quân chướng. Nó muốn nói “Làm đếch gì mà sợ” nhưng kìm lại được bởi lính mới tò te, nhịn tí chả chết ai. Thêm ông già nhắc nhở:

- Nhịn đi, ký hợp đồng rồi tính tới.

Ký hợp đồng. Tiếp là lãnh lương. Quân nhét thẻ ATM vào khe, bấm cạch cạch, tiền chạy ra. Hay ta, lạ thiệt à. Sâu xa xuống phố công nghiệp, cứ mắt thán phục mà ngẩn ngơ.

Chung trọ với Hưng, điện nước tháng năm trăm, cưa đôi. Kể cũng tạm, cứ thế mà tiến thì tương lai không đến nỗi. Đạt, thằng bạn ngày xưa từng bị lao động công ích vì tham gia xử thầy chủ nhiệm, đến thăm chiến hữu. Kéo nhau ra bia tươi kể chuyện cũ. Quân hỏi:

- Mày làm gì ở đây?

- Tao xẹcvia cho quán Phái.

- Tao nghe thằng Hưng nói mày bảo kê cho Phái hả, nó nói mày dạo này giang hồ lắm.

- Dzô hàng thì có.

Đang uống, Đạt ngáp vặt rồi vào toilet. Khi trở lại bàn, nó tỉnh táo hơn. Lúc nâng ly bia, Quân thấy bắp tay Đạt có dòng máu chảy.

- Tay mày chảy máu kìa.

Đạt lau máu, cười cười.

- Mày chơi thứ đó hả?

Gật đầu:

- Tao tiêu rồi. Mà thôi, uống đi. Mày ở đây có gì khó cứ điện cho tao. Có di động không? Không à? Lấy cái nầy mà xài.

Chia tay. Quân thở một hơi dài cảnh giác, nhủ thầm, đừng quan hệ thì hơn. Tới xưởng, tổ trưởng vỗ vai:

- Rút tiền chưa, em trai?

- Dạ rồi anh.

- Chiều nhậu heng?

- OK. Tan ca vô bia tươi Biva há?

Cùng tổ trưởng và chủ quản, cả ba chung một bàn. Gói con mèo, sáu ca bia, đĩa khô cá chỉ vàng thêm dĩa bò nướng, ngốn bốn trăm ngàn bạc. Đời mà, không giao lưu là không ổn, có tí men vô tình thân thắm thiết hơn. Chủ quản nói:

- Mày đưa anh mượn năm chục mua cái các điện thoại, anh chưa rút tiền.

Thêm tổ trưởng:

- Tao năm chục luôn, mai tao trả.

Mai luôn lâu hơn mốt. Đòi thì ngại mất lòng, không đòi thì tổ lẫn chủ quên mất. Ấm ức, Quân méc với già Hai.

- Chuyện thường thôi - Già Hai nói.

*

Cuối cùng Quân phát giác ra, không riêng mình, nhiều anh em khác trong xưởng cũng là nạn nhân của hai thằng trực tiếp chỉ huy. Ai muốn yên ả, không đối diện với ánh nhìn nghiêm khắc của phó giám đốc thì lơ ngay vụ hụi chết nầy. Già Hai tội nghiệp chúng cũng không tha. Quân nói:

- Khùng khùng lên, con thoi vô mặt nó à.

- Không lại đâu con, tụi nó có vây có cánh bên ngoài.

- Sư nó, đồ ăn bẩn – Quân chửi.

Không phải Quân cũng có lợi trong vụ chung chi đó sao? Chủ quản và tổ trưởng trả lại Quân nụ cười và những cái vỗ vai đầy thân ái. Thôi bỏ, Quân nhủ thầm.

Tháng kế Quân có một trăm tiếng tăng ca. Xạo. Luật lao động mỗi tuần chỉ tăng ca ba buổi, mỗi buổi không quá bốn tiếng, bốn ba mười hai, bốn tuần là bốn tám, lấy đâu ra một trăm? Quăng lựu đạn vừa thôi. Hì hì, cho con chắp tay lạy ông, ở đó mà luật với lệ, hàng nhiều là phải tăng. Tuần tăng sáu buổi, thêm chủ nhật nhân hai. Quân một trăm là ít, có đứa trăm hai nữa kìa.

Vậy là vi phạm luật lao động đó nghe. Thương binh Xã hội thanh tra ra là doanh nghiệp mệt à. Dễ chắc. Mai thanh tra đến, bữa nay toàn bộ người trên Nhân sự hô biến đơn xin tăng ca, bốn tiếng thành hai, sáu buổi thành ba. Tôn Hành Giả còn bó tay chịu trói.

Mà doanh nghiệp làm chi cho mệt vậy? Cứ tuyển công nhân, gian dối có lợi gì đâu? Sao không, tuyển thêm công nhân là đủ thứ đi kèm nào bảo hiểm xã hội, thất nghiệp, y tế, lương lậu và tiền thưởng sản lượng... Đơn hàng đâu có đều, vậy nên công ty động viên công nhân tăng ca. Công nhân, không làm thêm có mà ăn cám. Không biết lấy lòng tổ hoặc chủ cũng chớ hòng có tăng. Thằng nào không biết điều, đủ tám tiếng là tổ trưởng kêu về. Biết điều làm sao? Lâu lâu tổ hay chủ mượn tiền nộp học phí cho con, ta cho mượn nhưng nên quên... đòi, hiểu chưa?

Nhờ thế, tháng thứ hai Quân cầm những sáu triệu. Nó gửi một nửa nhờ Hưng mang về bà má tội nghiệp. Còn lại chung cho trọ và ba cái vặt vãnh chưa đến triệu. Cứ vầy đời đẹp như hoa nở sớm mai.

- Rút tiền chưa? - Chủ quản hỏi.

- Dạ rồi anh.

- Mày còn tiền cho anh mượn vài trăm, anh kẹt cái học phí cho con gái.

- Dạ, em mới gửi về cho bà má trả nợ, chỉ để lại tí đỉnh lo cái trọ và xài vặt.

- Chiều nhậu heng?

- Dà... - Quân xuôi xị.

Có mặt cả tổ trưởng và bổn cũ soạn lại. Đành vậy, Quân nhủ thầm, bình an mua được bằng tiền là rẻ. Rất rẻ là khác.

Khốn nạn thay cái ma men, nó là đầu têu cho mọi thất bại. Tháng thứ ba Quân cũng sáu triệu. Lần này thêm bốn ca bia tươi, vị chi mười. Lúc đi tiểu, máu du côn nổi lên, Quân lẩn ngả sau. Hai ông chỉ huy vừa chung vừa đù kịnh mà rằng: Thằng nầy tới số rồi.