← Quay lại trang sách

- 5 -

Ở phòng công an, Quân ngậm hột thị, nó nhận hết trách nhiệm. “Vâng, tôi đánh trước”. Nó trả lời. Y tế lau máu trên mặt, đề nghị khám thương tật. Nó trả lời: Không cần thiết.

Biên bản thành lập. Phạt mỗi em một trăm tội vi phạm trật tự trị an. Xong. Cả hai được trả về công ty. Quân gật đầu chào Khởi Bướu ở dãy ghế khách:

- Ủa, sao biết mà xuống vậy chú?

- Công ty điện về cho hay, tao phải tốc hành đưa má mày xuống. Sao mà cứ để cho bả khóc hoài. Hư dữ mậy?

Quân lại lầm lì. Nó được gọi vào phòng đối diện với phó và bà má. Phó tiếp tục phân trần rằng rằng rằng... Thôi, mọi chuyện xin Quân cho qua. Phó nói nhiều, nhiều lắm. Đặc biệt cái tình người. Nghe xong Quân phán:

- Thôi về má.

Mặt nó lạnh tanh. Trong mắt có một biển hận, mắt cau lại nhưng trừng trừng, xương quai hàm nhấp nhô, nghĩa là răng đang nghiến. Cả ba ra cổng. Ngoài cổng Đạt đang ngồi trên elắc đen. Nó chở Quân về phòng. Chủ trọ đon đả:

- A... Đạt, chơi hả em? Lâu quá không gặp.

Đạt cười cười không nói. Chưa kịp chào hỏi đã có điện thoại:

- Alô... Ai? Lâm hả? Lâm nào? Sao biết số này mà gọi... Anh là phó giám đốc X hả? Anh hiểu nhầm rồi. Đâu có chuỵện gì đâu. Anh đánh giá tôi cao quá đó, tôi với Quân là bạn thôi. Tôi cũng đang khuyên nó chín bỏ làm tám nè.

Bà má nhìn Đạt. Á à... hiểu, hiểu rồi. Lớn rồi, lớn chuyện rồi... Lại điện thoại:

- Gì nữa... Tôi đã nói là không rảnh... Anh nói gì? Đang trước phòng trọ hả?

Nghe vậy, bà má tội nghiệp bươn bả ra đường. Ngoài hành lang phòng trọ là ông phó giám đốc và hai người khác, có một thằng cái mặt cũng sưng vêu. Má lên tiếng:

- Vô, mấy đứa bây vô đây với tao, tao tính cho.

Con má, má biết quá. Nó quân tử tận trời và tiểu nhân tận đáy. Vụ thầy chủ nhiệm nó đứng ra chịu tội, nó mà không nhận Đạt chết chắc. Còn vụ Huê Hanh? Quân đi khu công nghiệp Huê mở tiệc mừng. Quân ném đá giấu tay, Huê chắp tay lạy nó vẫn phá là phá. Nó la lối hay văng tục là hết, còn im im lạnh lạnh thì cỡ nào cũng tới bến.

Cả ba theo chân bà má vào. Phó lên tiếng:

- Anh Đạt à... Quân à... Em... anh em đây không biết... Xin anh rộng lòng bỏ qua cho.

- Tụi mày về đi - Quân lên tiếng - Tao không có gì để nói. Yên, cho tao nghỉ.

Bỗng nhiên bà má tu tu khóc: “Quân ơi, tao lạy mày. Mày về với má đi con. Trời ơi sao tui khổ vầy nè. Kiếp trước chắc tui tội lỗi dữ lắm. Quân ơi, sao mà mày y hịch như cha mày. Bỏ tao dặm trường, tao bỏ nhà, bỏ xứ, một mình vượt cạn nuôi mày, khổ biết là bao nhiêu... Quân ơi, mày bỏ ân, bỏ oán cho má yên lòng. Mày mà sa vô tù tội, má chết mất con ơi...”

Quân nhìn má. Nước mắt mẹ làm Quân mềm lòng. Nó nhớ cái vóc rũ rượi của má lúc bị sốt hành hạ. Đố thằng nào, dù bụi đến đâu nhìn nước mắt mẹ rơi mà không não.

Đột ngột, bà má thụp người, quỳ gối, chắp hai tay. Quân điếng người, mẹ cha ơi. Nó kịp tránh để không tiếp nhận cái lạy của bà má.

- Má lạy con. Quân ơi, về đi con...

Quân nâng bà má lên:

- Má làm gì kỳ vậy? Được rồi con về.

- Mày nói thằng Đạt bỏ qua cho mấy đứa nầy đi.

Quân nhìn Đạt. Đạt nhìn Quân. Khó xử à:

- Thôi được - Đạt nói - Mày về đi, ở đây để tao lo cho.

- Không được - Má nói - Bỏ đi, cho qua đi. Lỡ có chuyện không hay thì sao? Con không nhớ vụ ông thầy chỉ xô nhẹ, ổng đập đầu vô đá mà suýt lớn chuyện đó sao? Đụng chạm nhau lỡ chết người, cỡ nào công an cũng truy ra. Con thương thím, bỏ qua đi.

Quân trầm ngâm:

- Được rồi. Thôi, bỏ đi Đạt. Tao về. Tu kiểu khác thôi, làm công nhân khó tu quá.

- Được, tao cho qua vụ nầy. Là tao nể lắm thằng bạn tao, cái việc mà trưa nay thằng Phương được bây thuê, là bây đáng bị đòn lắm đó. Nhưng thôi, tao tạm gác lại đó xem như để dành. Bây giờ, thằng nào ăn cái gì của bạn tao phải trả lại gấp bốn lần. Lo bồi thường thương tật. Nè phó giám đốc, mày về nói với bộ sậu của mày đừng có ăn bẩn. Có ngon ra đời ăn của đời như tao. Rõ chưa? Tao mà nghe bất kỳ một công nhân nào trong công ty của mày than thở bị ăn chận là tao cắt gân mày à.

Bà má lại xen vô:

- Thôi không bồi đền gì hết. Bỏ, bỏ hết, thằng Quân cũng đánh người ta sưng mặt sưng mày kìa. Đáng gì ba đồng bạc. Bỏ đi con.

May cha cho bọn cướp cạn. Không có bà má với nước mắt thì vong mạng. Cả bọn mừng rỡ thiếu cái lạy tạ rồi xin bái biệt. Kéo nhau ra bia tươi, không chơi bia ca, gọi một thùng ba con ba mừng qua cửa tử.

- Không tốn một đồng - Phó giám đốc long trọng - mà qua cửa Thần Phù, khà khà, hay quá là hay. Nào dzô. Chầu này hai thằng mày chịu đó nghe.