← Quay lại trang sách

Truyện 13: Trại viên cũ quay lại đông lắm

Thanh phản bội, từ yêu thương tha thiết, hứa hẹn trăm bề, thằng khốn kiếp bỏ Diệp.

Chuyện bắt đầu khi Diệp báo cho người tình biết giao thông trục trặc, đèn đỏ không báo. Khi nghe tin đó Thanh quăng cục lơ to đùng. Thằng khốn không săn đón Diệp nữa, cô mỏi mòn chờ đợi và nhận được hung tin Thanh đang cặp một cô gái nhà giàu trên thị trấn.

Diệp đau đớn rã rời, thoạt tiên là khóc và hy vọng Thanh quay về, lại yêu như ngày nào. Nhưng không. Thanh không đoái nữa, mà một tháng trôi qua và đến định kỳ đèn đỏ vẫn không báo.

Hạc, bạn rất thân, bảo:

- Mày đi khám gấp, lỡ dính thì lo mà giải quyết, ông bà già mày thấy cái bụng đội áo là chết chắc. Tao đã nói rồi mà không nghe. Thằng chó nào hễ được là quất ngựa liền.

Rất may, Diệp chưa đi khám thì giao thông đã trở lại bình thường.

*

Diệp bỏ lớp tiếng Hoa, bỏ lớp trung cấp kế toán, nói với cha:

- Con theo con Hạc đi làm.

Ông già ực ly rượu:

- Ừ, có lý đa, học hành làm gì. Mấy đứa không học đi làm công nhân cũng bằng nhau với mấy đứa Mười hai như mày.

Diệp nói với má:

- Con theo con Hạc đi làm nhen má?

Bà già vừa xòe bài vừa gục gặc:

- Làm ở đâu? Ờ mày muốn đi đâu đó thì đi.

Vậy là Diệp đi. Cô từ giã xóm chắc cà đao, cùng Hạc lên xe phóng thẳng đến khu công nghiệp với cái xách toòng teng trên vai đựng vài bộ đồ và bộ hồ sơ xin việc.

Hồ sơ của Diệp cũng bảnh. Lý lịch, đơn xin việc, bằng tốt nghiệp Mười hai. Hạc bổ túc thêm cái trung cấp kế toán, một bằng A vi tính cả cái A tiếng Hoa. Hạc nói:

- Tại mày dốt tiếng Anh, chớ biết tí chút tao dộng thêm cái B Anh văn nữa là số dách.

- Làm công nhân cần gì mấy cái bằng đó. Khi không mua làm chi để mắc nợ? - Diệp nói.

- Giỡn mày, thứ gì mày cũng có một chút, biết đâu nó nhận mày vô làm bên nhân sự ngày ngày được làm việc với sếp cũng bảnh hơn ngữ công nhân quèn như tao.

Buồn, nên Diệp mặc kệ, để Hạc muốn làm gì thì làm. Cô chung với Hạc một phòng trọ:

- Một mình tao cũng buồn - Hạc nói - Ở chung chia vừa đỡ buồn vừa chia đôi tiền phòng.

Mệt, Diệp lăn ra nền gạch bông, còng queo như con tôm.

*

Vừa thấy Diệp, thằng con ông chủ phòng trợn tròn mắt. Cái sự trợn tròn nầy Hạc bảo là “ngưỡng mộ”. Cô cảnh giác:

- Đừng có mà bồ bịch yêu đương bá láp nữa. Một lần đủ kinh nghiệm rồi, chớ có lạt lòng. Thằng đó là dân chơi khu công nghiệp. Rồi Hạc đọc “Quyết không chơi để tiền chật bóp. Quyết không yêu cho giống đực nó thèm”.

- Thôi đi bà nội - Diệp cười khì khì.

- Mày cứ đóng vai con nhà lành mặt lạnh như tiền cho tao. Ở cái khu công nghiệp nầy “gái miền Tây sông nước” như bọn mình bị đánh giá thấp lắm, hiểu không?

- Sao vậy?

- Hầu hết bọn nó lên đây ngày ở phòng trọ tối ra đứng đường ôm trai vô nhà nghỉ.

- Tệ vậy sao?

- Ừa. Dzậy đó. Mày mà như dzậy là tao tống mày dzìa dưới đó cho mày nhìn thằng bồ mày hạnh phúc với con gái nhà giàu. *

Hôm sau Hạc đi làm mang hồ sơ xin việc của Diệp theo. Diệp ở nhà. Thằng dân chơi khu công nghiệp con ông chủ mò qua:

- Chào người đẹp. Em là gì của Hạc?

Diệp rất chi hiền lành:

- Dạ, là bạn thôi.

- Anh tên Hưng, anh làm quen với em được không? Em tên gì?

- Dạ, em tên Diệp.

- Diệp xinh ghê, Diệp có người yêu chưa?

- Dạ có rồi, có chồng luôn, có con nữa...

-...

- Con chết, chồng đi lấy vợ khác.

- Thiệt chơi vậy em gái?

Diệp cười cười, cái cười nửa thực nửa hư. Mà cô nói cũng có phần đúng đó chớ. Cô có bồ, bồ đá cô cái bụp. Cái tháng giao thông tắt đèn đỏ cô đã định đi bác sĩ, nếu có con thì đúng là nó phải chết.

Thằng dân chơi khu công nghiệp không tin. Bỗng nhiên nó thích Diệp, thích cái kiểu chận họng đối tác bằng cách khoe mình có chồng, có con rồi bị chồng bỏ, con chết kể cũng hay hay.

Hay khỉ mẹ gì. Thằng dân chơi nầy, chẳng qua dân chơi xóm nhà lá. May đời, nhà nằm trong vùng công nghiệp, cha mẹ chân lấm tay bùn. Sau giải tỏa đền bù, phất lên, bỏ ruộng vườn xây phòng trọ. Đua đòi ăn chơi, xe tay ga, tình tự theo kiểu tiền trao cháo múc. Cũng có mấy con nhỏ trong xóm thích cái mác đờ in Ông Chủ Con, nhưng nó không ưa. Vừa mới gặp Diệp nó ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Không chừng nó yêu thiệt lắm à ta.