← Quay lại trang sách

Chương hai

Hugues Nowell đọc cho Clara viết. Họ đang ở trong phòng khách sạn của Bali Beach, tại Sanur, được tạm sử dụng như là một phòng làm việc. Khung cửa kính của căn phòng mở ra ngay trước tầm mắt một quang cảnh rực rỡ của bãi biển và màu xanh vô tận của đại dương. Cho dù rất cuốn hút với công việc, nhưng nàng vẫn thỉnh thoảng ngước đầu lên, để đưa tầm mắt nhìn ra phía bên ngoài. Quang cảnh đẹp đẽ đã làm nàng vui tươi trở lại. Từng nhóm dân cư Bali thường qua lại trước khách sạn, trên đầu họ đội những giỏ liễu. Cách bờ khoảng một trăm mét, một ngư dân già đang buông cần trên một chiếc xuồng nhỏ.

Bất ngờ, Clara thấy một cô bé đang cưỡi trên chiếc xe đạp, nàng phá lên cười; vì cô bé này lia lịa đạp chiếc xe chạy đồng thời đưa một tay lên giữ mâm trái cây đang đội trên đầu. Ngạc nhiên, Hugues ngừng nói và nhìn theo tầm mắt của cô thư ký. Rồi ông ta vừa cười vừa gợi ý:

-Không ai có thể thoát được nền văn minh tiên tiến. Ngày nay, những cô gái Bali không còn ngần ngại dùng phương tiện vận chuyển cơ khí, để mang những lễ vật của họ vào đền thờ.

Một tuần lễ trước đây, kể từ ngày nàng đến Phương Đông, Clara đã bị nhấn chìm vào công việc nghiên cứu văn hóa người Bali với một lòng nhiệt tình. Lịch sử và những truyền thuyết của đất nước này luôn luôn làm cho nàng say mê, bởi vì chúng có nhiều tình tiết lôi cuốn. Nàng đã có dịp tham dự một ngày lễ tôn giáo và nhiều cuộc nhảy múa tế thần. Nàng kêu lên:

-Cảnh tượng cả lũ, cả đàn xe đạp, chen lấn nhau trước cửa ngôi đền, thật quá bất kính! Chúng ta sẽ phải đi dự một buổi lễ tại đền thờ!

Hugues hứa hẹn với nàng:

-Chúng ta sẽ cùng đi với nhau, và sẽ chụp vài tấm hình.

Trong lúc nói chuyện, ông ta nhìn bao quát lên người tùy viên của mình bằng một vẻ chiêm ngưỡng. Nàng cúi mặt xuống bối rối. Nàng đoán rằng, ông chủ của mình rất nhạy cảm với nét đẹp của mình, nhưng, rất khác xa với việc tâng bốc, việc thích thú chiêm ngưỡng này đã đặt nàng vào một tình trạng lúng túng. Nhưng việc làm của họ đã ràng buộc, mỗi ngày họ đều phải gặp nhau, kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Do đó, nàng e ngại, vào một lúc nào đó, ông ta sẽ cầu thân với nàng. Trong một tình huống như vậy, ông ta sẽ phản ứng ra sao, trước sự từ chối mà nàng sẽ sử dụng để ngăn cản ông? Nàng không muốn thắt nút lại bất kỳ mối liên hệ tình cảm nào, đối với bất kỳ ai trong tình cảnh này, nhưng đồng thời nàng cũng muốn bảo toàn những liên hệ tốt đẹp đối với cấp trên của mình.

Bất ngờ, với một giọng đầy ẩn ý, ông ta thì thầm:

-Clara, cô hãy nói cho tôi biết tại sao cô đã tới hai mươi sáu tuổi rồi, mà không có gia đình. Trong khi đó, cô lại có một nét đẹp mê hồn?

-Số phận đã định sẵn cho tôi phải biến thành người con gái già – Nàng đùa vui để che đậy sự lúng túng của mình.

Hugues lắc đầu, phát biểu một cách dứt khoát:

-Không… theo tôi nhận thấy, cô không phải là người phụ nữ đích thực là độc thân… Tôi có một cảm giác là cô đã có chồng, nhưng mà một bi kịch đã cướp đi người chồng của cô và cô vui lòng trung thành với kỷ niệm của mình.

Clara nhìn ông ta ngạc nhiên. Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần một chi tiết nhỏ, ông ta hầu như đoán được tất cả sự thật… Ông ta chỉ nhầm lẫn về việc hôn nhân góa bụa. Nàng quyết định không cải chính lại, và giữ im lặng. Hugues chăm chú nhìn nàng, trong lúc quả quyết cho rằng giả thuyết của mình đưa ra là đúng đắn. Ông ta chậm rãi gật đầu, và quay lưng lại, đi về phía những cánh cửa sổ, nơi đó, ông đắm mình vào việc chiêm ngưỡng phong cảnh. Một cách mệt mỏi, nàng thở ra nhè nhẹ. Tốt nhất cứ để cho ông ta hiểu lầm. Như vậy, ông ta sẽ không còn dám bày tỏ gì ra trước những điều có thể ông đã chuẩn bị thực hiện đối với nàng…

Nàng ung dung đề nghị, trong khi gom lại những điều ghi chú:

-Tôi thiết nghĩ chúng ta nên quay về với công việc của mình. Ông đang tóm tắt các nghi thức tang lễ…

Đối với những người Bali, hỏa táng người chết có ý nghĩa rất quan trọng. Nó cho phép linh hồn bất tử được giải thoát ra khỏi xác phàm nhục dục, và bay vào cõi niết bàn. Nhưng giá cả của nghi thức này rất đắt, khiến cho nhiều khu vực dân cư nghèo đành phải mai táng tạm cha mẹ của họ, trong lúc chờ đợi gom góp đầy đủ số tiền cần thiết. Mặt khác, những gia đình giàu có, có được một số tiền đặc biệt dự liệu cho nghi thức này, dành cho mỗi thành viên trong gia đình của họ.

Hugues Nowell ngăn chặn nàng lại:

-Tôi không còn gì để đọc cho cô về vấn đề này nữa.

Qua giọng nói của ông, Clara hiểu được ông ta buộc phải bó tay… Một trọng trách lớn lao đè nặng lên đôi vai của nàng. Những bản tường trình của họ bị hạn chế trong kế hoạch nghề nghiệp, do đó, bây giờ nàng không còn phải thường xuyên cảnh giác trong những lúc ông ta có mặt…

Ngày hôm sau, Clara thực dậy vào lúc sáng sớm, mang theo máy chụp hình, nàng dạo chơi trên bãi biển. Nơi đó, nàng đã chụp được nhiều bức hình về những ngư phủ đang vung tay tung lưới vào mặt nước yên tĩnh. Những chiếc thuyền praos (thuyền Mã Lai – có ván thăng bằng hai bên mạn), những chiếc thuyền buồm nhỏ nhỏ, êm ả lướt trên mặt biển, và nổi bật lên trên nền trời ửng hồng những tia sáng đầu tiên của mặt trời. Từ từ, bãi biển náo nhiệt hẳn lên. Mặc dầu hãy còn sớm tinh mơ, một nhóm những cô gái tóc dài đen nhánh, đi nhặt những mẩu san hô và vỏ sò, nói chuyện với nhau một cách vui vẻ. Những vật này sẽ được dùng vào việc trang trí đền thờ của làng, hay là bàn thờ trong từng gia đình. Thông thường, loại bàn thờ này nằm ngay trong vườn, và có một bờ tường nhỏ bằng đất nhồi khô bao quanh, để chống đỡ sự đột nhập của những vị ác thần. Phía trước bàn thờ, luôn luôn được chèn đầy ắp nhiều loại đồ cúng, vì họ cho rằng, phần phước ban cho gia đình của họ là do những vị phước thần; còn tai họa nặng nề ập xuống là do những vị ác thần…

-Xin chào!

Một giọng nói trẻ con kéo Clara ra khỏi sự miên man của nàng. Nàng quay lại và nhìn thấy đằng sau lưng một chú bé người Bali khoảng mười tuổi. Nàng tươi cười trả lời:

-Xin chào! Tôi nghe thấy em nói tiếng Anh khá lắm?

Chú bé Bali trịnh trọng nói với nàng:

-Cháu học ở trường, cô ở đâu vậy?

-Ở tại khách sạn Bali Beach – Clara chỉ ngón trỏ hướng về cao ốc hiện đại ở gần đó.

Rõ ràng thật là tò mò, chú bé tiếp tục hỏi:

-Cô đang đi nghỉ hè hả?

Hơi ngập ngừng, nàng nói:

-Ờ…

Nàng không ưa giải thích nhiều về lý do nàng đến Bali. Nàng không biết được rõ, có thực là dân Bali tán thành một cuộc nghiên cứu về đời sống văn minh của họ không. Hầu như họ đều bảo vệ hòn đảo và lối sống của họ, tránh khỏi sự hủy hoại của nền văn minh của thế giới tiên tiến.

Chú bé có vẻ hài lòng với câu trả lời của nàng. Nó chào nàng với một vẻ nhã nhặn dễ thương trước khi rời xa. Tức thì, nàng trở về với sự hoang vắng tận cùng của bãi biển, và ngồi vào mép một chiếc xuồng hư hỏng để tận hưởng sự yên lành của phong cảnh kỳ diệu. Đôi mắt nàng nhìn thấy một cái giỏ đã được để lại trên bãi cát, và nàng cúi xuống nhặt lên, rồi quan sát nó. Không hiếm hoi gì những loại như thế này khắp đó đây. Dĩ nhiên, những giỏ đựng đồ cúng để dâng lên các vị thần linh, những vị thần không chịu hưởng một lần. Trong lúc này, ở nơi xa xa, những nhân công đang vội vàng – những con người Bali đem tất cả sự khéo léo và tưởng tượng của mình vào trong công việc của họ. Những vật họ sản xuất mà Clara đang cầm trong tay mang đầy tính chất dân gian, với những đường nét tinh tế, buộc nàng thốt lên:

-Ôi, thật là tuyệt diệu! Sao mà họ làm được…

Bất chợt, nàng khựng lại ngay, và gương mặt đỏ ran lên vì một người đàn ông, một người châu Âu, vào lúc đó đi ngang qua ngay bên cạnh nàng. Ông ta mỉm cười với nàng. Tuổi vào khoảng bốn mươi lăm, gương mặt có nhiều nếp nhăn, mái tóc bị cháy nắng của những người đã sống lâu năm dưới ánh náng mặt trời vùng nhiệt đới. Ông ta vui nhộn hỏi nàng:

-Cô suy nghĩ bằng lời nói à? Đừng có ngượng, tôi cũng hay như vậy! Sống cô độc thường sinh ra thói quen đó…

Ông ta dừng bước lại, thú vị quan sát cô gái; ông ta lập lại:

-Sự cô độc không thành vấn đề lớn đối với một con người xinh đẹp như cô.

Lời khen ngợi này lại làm hồng đôi má nàng lên. Không nghĩ đến thói suồng sã của mình, người đàn ông lạ mặt, có vẻ thiện cảm, đề nghị nàng cho ông ta ngồi xuống bên cạnh, trên mạn xuồng. Họ nói chuyện bâng quơ với nhau trong vòng vài ba phút, đưa ra những vẻ đẹp của phong cảnh Bali và những sắc thái riêng biệt của nó. Bất ngờ, người lạ mặt hỏi:

-Cô đến đây nghỉ hè à?

Clara trả lời:

-Không, tôi là một thành viên trong nhóm khảo cứu nhân chủng học.

-À, vậy à, tôi có nghe nói. Cô đang ở tại khách sạn Bali Beach phải không?

Clara ngạc nhiên, nói:

-Vâng, làm sao ông biết được?

-Tin tức trong đảo này bay đi nhanh lắm… Hơn nữa, tôi là hàng xóm của cô. Đúng ra tôi là quản lý một khách sạn, khách sạn Kapalan. Cô biết nó không?

-Có, tôi đã nhìn thấy nó trong lúc đi dạo. Theo tôi, nó thật dễ thương, rất lôi cuốn, và hơn nữa, nó nằm ngay trên bãi biển khiến cho nó luôn luôn dễ chịu.

-Nó đơn giản hơn khách sạn cô đang ở nhiều lắm; nhưng đồng thời, nó cũng rẻ hơn nhiều! Vào một chiều nào đó, xin mời cô đến thăm chỗ chúng tôi. Chúng tôi thường tổ chức những buổi tối khiêu vũ.

-Rất hân hạnh. Tôi sẽ cố gắng dẫn thêm vài người bạn trong nhóm, nhưng tôi không thể hứa trước được, vì họ rất bận rộn với công việc.

Người đàn ông đứng lên rồi bắt tay nàng. Ông ta tự giới thiệu:

-Tôi tên là Gareth Carter.

-Còn tôi là Clara West.

-Rất hân hạnh được biết cô. À này, cô là người đầu tiên không hỏi đến ý nghĩa cái tên của khách sạn Kapalan của tôi.

-Tôi nghĩ, nó mang tên của một loại cây, người dân Bali dùng loại cây này để khắc chạm những pho tượng.

-Chính xác. Vậy thì cô rất là thông thái! Tôi có thể sẽ kể cho cô nghe một giai thoại thú vị về loại cây Kapalan này, để cô nghiên cứu. Bây giờ thì không được rồi, công việc đang chờ đợi tôi, nhưng tôi sẽ không quên kể nó vào một buổi tối nào đó, khi cô đến nhà hàng của khách sạn.

-Tôi hứa sẽ đến thăm ông. Trong dịp này, nếu có thể, tôi rất hân hạnh được gặp bà vợ của ông.

-Không, cô sẽ không thấy được bà ấy đâu, vì bà ta không còn nữa. Tôi sống độc thân và tôi cũng đã quyết định sống tiếp tục như vậy!

Clara tò mò hỏi:

-Vậy à, ông sống một mình! Tôi nghĩ, đôi khi đời sống độc thân đã làm cho ông nặng nề.

-Không, cô lầm rồi. Ngược lại, tôi còn có một người bạn cộng tác trong công việc cũng trú ngụ tại Kapalan. Nhưng tôi làm việc một mình. Anh ta cung cấp cho tôi số vốn cần thiết để xây dựng khách sạn, và tôi quản lý nó.

Ông ta ngừng nói, và đôi chân mày nhíu lại. Hơi mang vẻ suy nghĩ và đau buồn. Clara đoán về những điều ông ta vừa nói, có lẽ đời sống giữa ông ta và người hợp tác không được thân mật lắm.

Gareth Carter tiếp tục:

-Người đàn ông này lanh lợi và rất giàu có. Ông ta chỉ chuyên chú về ngành hội họa. Tôi rất thích những tác phẩm của ông, cô sẽ được dịp nhìn thấy hai bức tranh, trưng bày tại nhà hàng của khách sạn, nếu cô đến đó.

Ông ta liếc vào chiếc đồng hồ đeo tay, xin lỗi, rồi chào từ biệt Clara. Nàng đưa mắt theo dõi người đàn ông khi ông ta sải bước xa dần trên bờ biển. Giai thoại về Kapalan được hứa kể lại đã khơi dậy tính tò mò trong con người của nàng. Nàng thuật lại chuyện đó cho Hugues Nowell suốt một buổi sáng. Ông ta nhiệt tình ủng hộ nàng, chấp nhận lời mời của Gareth Carter để được biết rõ hơn về câu chuyện đó. Việc nghiên cứu của họ sẽ được ích lợi thêm, nhờ vào câu chuyện quá dị thường này.

Hugues Nowell nhớ lại:

-Quả thật, tôi rất lấy làm ngạc nhiên về lời đồn đại liên quan đến đề tài này. Tôi đã cố gắng dò hỏi một trong những người phục vụ tại nhà hàng, nhưng anh ta đã từ chối trả lời những câu hỏi của tôi. Họ thật là mê tín..

-Vậy thì theo ông, Gareth Carter muốn thảo luận với tôi toàn bộ tình tiết này sao?

-Đúng, tôi cũng không có thì giờ đi đến Kapalan, nhưng tôi khuyên cô nên đi đến đó càng sớm càng tốt. Tại sao không phải là chiều nay nhỉ? Cô sẽ có được một bữa ăn tối ngon miệng ở đó! Hãy cố gắng nhớ càng nhiều càng tốt.

Clara gật đầu đồng ý, và không chần chừ, gọi điện thoại ngay Gareth Carter, báo cho ông ta biết nàng sẽ đến.

Vào đúng giờ hẹn, Clara đã có mặt tại khách sạn Kapalan, khi trông thấy nàng, Gareth bật ra tiếng huýt gió tán dương nàng. Nàng diện chiếc áo dài màu đỏ thẫm, và choàng thêm áo khoác mỏng, màu thanh nhã. Mái tóc của nàng rực lên những tia sáng vàng óng ánh dưới những chùm đèn của phòng khách nơi lối đi vào. Với một nét đẹp tự nhiên, toàn hảo, nàng chỉ trang điểm phơn phớt, và đeo thêm một chuỗi ngọc trai xinh xắn quanh cổ mảnh mai, lộ màu da rám nắng biển mà nàng vừa có được.

Gareth Carter khen ngợi nàng:

-Cô đẹp mê hồn! Các khách hàng của tôi sẽ tha hồ phỏng đoán trong bữa ăn tối này, sao tôi có được một cô bạn gái xinh đẹp như thế này!

Được khen ngợi về vẻ đẹp của mình, nàng hơi bối rối. Nàng hỏi chủ nhân về nơi gởi quần áo để cho nàng có thể cởi chiếc áo choàng ra. Ông ta dẫn nàng đi đến một cái buồng nhỏ, kề cận phòng khách:

-Ở phía này, à này, sao cô lại không gọi tôi bằng cái tên đơn giản Gareth nhỉ?

-Được… thế thì ông hãy gọi tôi bằng Clara.

-Rất vui lòng, cái tên thật dễ thương.

Nàng treo chiếc áo choàng vào móc áo, trước khi trở lại với Gareth, nàng sửa lại mái tóc trước tấm gương nhỏ. Tấm gương phản chiếu lại cho nàng thấy được hình dáng của một cô gái tóc vàng, có đôi mắt sầu muộn. Charles… Trước đây chàng đã từng làm cho nàng vui sướng biết bao, bằng những lời ca tụng của chàng! Hiện tại, những lời khen tặng của đàn ông đối với vẻ đẹp của nàng chỉ lưu lại trong nàng một cảm giác hoàn toàn trái ngược. Nếu có một người đàn ông nào khác bình phẩm về màu sắc kỳ diệu và mê hồn của đôi mắt, về vẻ đẹp của gương mặt với hàng lông mi màu tro của nàng, tức thì giọng nói người yêu của nàng lại vang lên bên đôi tai, gợi dậy trong lòng nàng một nỗi thương tiếc nhức nhối. Nhưng, chàng có còn được giọng nói luôn luôn làm cho nàng xao động nữa không? Nàng nhận ra một nỗi buồn thầm kín, mà ký ức của nàng đã biểu lộ ra, mỗi ngày một thêm… Những mẩu kỷ niệm hãy còn tồn tại, chính chúng cũng đang tan chảy vào vô tận, để lại phía sau một vực thẳm bao la mà không một ai lấp đầy được…

Thở dài, người con gái bước trở lại phòng khách. Gareth liền dẫn nàng đến quầy rượu, mời nàng một ly khai vị. Sau đó, ông dẫn nàng qua nhà hàng. Tại đây, có bày sẵn một cái bàn dành riêng cho họ, kê phía sau một tấm màn màu xanh lá cây. Gần kề, tiếng rì rầm của sóng đang mơn trớn bãi biển, thấm vào bên trong gian phòng, qua những cửa kiếng đang được mở rộng. Vầng trăng đã nhô trên những rặng cây dừa ven bờ… Phong cảnh mang một nét đẹp lộng lẫy, không gian êm ả và tỏa ngát hương thơm, tất cả đều gây nên nguồn cảm hứng cho những mơ mộng lãng mạn. Mơ màng, Clara tự hỏi tại sao kỷ niệm về Charles cứ thường xuyên hiện diện trong nàng, vào trong những ngày gần đây.

Sau khi người phục vụ đem đến cho họ món ăn đầu tiên đã bước đi xa, Gareth bắt đầu kể lại giai thoại đã hứa. Ông báo trước với nàng:

-Trước khi tôi kể cho cô nghe câu chuyện về cây Kapalan, tôi buộc phải cho cô biết những tình tiết đóng vai trò quan trọng trong việc xây dựng nên khách sạn, và những tình tiết đó cũng rất kỳ lạ. Vào khoảng vài năm trước đây, tôi đã sống tại Bali, nhưng tôi đã phải trải qua một giai đoạn đen đủi của cuộc đời, phải giải quyết nhiều việc riêng tư. Tôi đành phải rời bỏ hòn đảo tuyệt diệu này. Lúc đó, vào một buổi chiều, tôi gặp một người đàn ông trên sân thượng có bể bơi của một khách sạn vùng lân cận.Chúng tôi đã thảo luận với nhau trong giây lát, và ông ta đã thông cảm cho tôi. Thế rồi, ông kiếm mua một miếng đất, tại Sanur, để xây tại nơi ấy một căn nhà, dùng để ở thường xuyên. Lúc bấy giờ, ông trú ngụ tại khách sạn Bali Beach, rồi đã bị vùng này quyến rũ, nên ông không còn muốn ra đi nữa. Ý thích của ông cũng thật là dễ hiểu…

Clara gật đầu tán thành. Nét đẹp như thiên đường ở nơi đây cũng đã làm mê hồn nàng. Nàng đã vui vẻ tự nguyện trở thành một nữ tù binh tại thiên đường này, cho đến mãi mãi… Làm sao mà người ta có thể yêu thích được thế giới văn minh, đời sống về đêm của những thủ đô, những ngọn đèn nêông màu sắc rực rỡ của chúng, cho bằng hòn đảo đã được các thần linh chúc phước, được yên ủi bởi một đại dương xanh thẳm trong lành?...

Gareth kể tiếp. Một sự ngẫu nhiên kỳ lạ, tình cờ ông ta nghe nói về một miếng đất được bán tại Sanur, do một người ngoại quốc cũng yêu thích Bali kể lại. Lập tức, ông đấu thầu mua ngay miếng đất đó, để xây dựng khách sạn. Qua vài tháng sau, những công trình xây dựng khách sạn Kapalan được khởi công.

Clara phát biểu:

-Nhưng, tôi cứ tưởng người này chỉ muốn dựng một ngôi nhà thôi.

-Dĩ nhiên. Vào lúc đó, tôi đã đưa ra những vấn đề trong khi tiến hành công việc, và rồi tôi đã cố gắng vượt qua. Bị lung lay vì bản chất hào phóng rất đáng quý, ông ta đã có nhã ý giúp tôi. Ông nảy ra ý định xây dựng khách sạn để sau đó, tôi quản lý nó, và ông ta để lại cho tôi quyền sử dụng những nguồn vốn rất vụ lợi của ông đã làm cho tôi xúc động nhiều, ông đã cho tôi với tư cách là người hùn vốn tương đương vào trong công việc kinh doanh, chỉ có một đòi hỏi, đơn giản dành riêng cho ông một miếng đất. Sau đó, ông đã xây dựng một ngôi nhà tuyệt đẹp, mang sắc thái kiến trúc của dân Bali. Cô có để ý đến cái cổng làm bằng sắt uống cong, cách đây độ chừng một trăm mét, trên bãi biển không? Cách cửa đó mở ra trên một công viên bao quanh ngôi nhà. Người ta không thể nhìn thấy được ngôi nhà, vì nó ẩn mình phía sau một tấm màn cây thực thì. Người bạn của tôi đã sống một đời sống hoàn toàn yên lặng, và hơn tất cả mọi điều, là để tránh né những con mắt xoi mói.

Clara nhớ lại:

-Có, đương nhiên, tôi đã nhìn thấy cánh cửa sắt ấy. Hơn nữa, tôi đã tự hỏi ai là người đang sống ở giữa những loại hoa và những rặng cây này. Thú thật, tôi cũng ước ao có được một đời sống ẩn dật hạnh phúc như vậy, thoải mái sống trên một trong những bãi biển đẹp nhất thế giới…

Gareth cắt ngang:

-Clara, cô hãy tỉnh giấc mơ đi, người đàn ông này đã không ước ao, nhưng mà lại đáng thương… Ông ta không bao giờ thổ lộ tâm tư, nhưng người ta đoán, qua đôi mắt chứa nhiều đau khổ, thì ông vẫn còn tiếp tục đau khổ… Dầu sao đi nữa, người bạn của tôi không phải là đề tài câu chuyện của chúng ta đang nói. Hãy quay về với giai thoại Kapalan. Khi những công trình kiến trúc ngoại vi đã hoàn tất, và thiết kế nội thất đã được sắp đặt, tôi hết sức muốn khánh thành ngay…

-Đương nhiên.

-Lúc bấy giờ, những vấn đề của chúng tôi mới bắt đầu… Tôi đã không nghĩ đến việc mê tín của dân địa phương, chúng có ngay trong đại đa số quần chúng Bali. Tất cả bọn họ đã từ chối làm việc một cách khôn khéo, cho đến khi họ chọn được “ngày lành tháng tốt” do các thần linh quyết định…

-Trong những điều kiện như vậy, ông đã làm sao?

-Không làm được gì cả. Tôi đã kiên nhẫn trong ít lâu, nhưng không mang lại kết quả gì. Không một công nhân nào chấp nhận khai trương trước ngày bình minh của “ngày lành tháng tốt” đó!

-Vậy ông có phải trả lương cho họ trong thời gian chờ đợi đó không?

-Không. Trái lại, họ không quan tâm gì đến việc đó. Hơn tất cả mọi sự, họ chỉ sợ làm phật lòng các chư vị thần linh vào lúc khai trương một công việc làm ăn.

-Vậy thì các vị thần linh đã tỏ ra cho họ thấy “ngọn lửa xanh” à?

-Chà! Tôi không biết rõ được chuyện đó đâu.

-Vậy à, rồi tình trạng đó cứ kéo dài mãi à…

-Đúng, kéo dài hàng mấy tuần lễ. Tôi đã thực sự bắt đầu sa sút tinh thần mà không hề hay biết. Đã từng sống tại Á châu nhiều năm trước đây, tôi là con người …không chịu thua cuộc trước. Đối với những vấn đề đỡ nghiêm trọng, tôi luôn luôn có một thái độ đùa cợt, toan liệu vượt qua nó bằng cách đề ra một mục tiêu cao hơn.

- Điều gì đã xảy ra, chung cuộc mời đáng kể?

- Tôi nắm lấy một ý nghĩ bất chợt nảy ra. Tôi đến tìm một người bạn và hỏi ý kiến anh ta, có vợ là người Bali, anh ta biết rất rõ những điểm cấm kỵ của họ. Anh ta khuyên tôi nên tìm đến một nhà sư. Và, vào một buổi sáng đẹp trời, tôi đã đón tiếp tại khách sạn, không phải một, mà là nhiều vị sư tăng thánh thiện này! Họ đã chúc phước cho toàn bộ tòa nhà bằng cách rẩy hương thơm, nước thánh, đồng thời niệm chú, từ hầm rượu cho đến mái vòm. Lạ lùng! Cuối cùng, cái ngày lành đã đến, Kapalan có thể khai trương!

- Vậy mà tôi cứ tưởng ông đã vượt qua bằng cách khác, ông khai trương khách sạn cho dù với thái độ lừng khừng của nhân công, để xem có việc gì xảy ra nào?

- Để rồi tôi phải làm việc, một mình, công việc của ba mươi người à? Rồi sẽ không còn ai chấp nhận làm việc tại đây nữa. Cho dù là một người phụ nữ, kể cả phụ nữ ngoại quốc, khi đã sống tại Bali, thì cũng phải uốn mình theo hàng ngàn lề thói đã ngự trị đời sống trên đảo. Các nhà sư ở xứ sở này đều là những vị pháp sư, có cả thiện lẫn ác. Cô còn chưa hiểu hết nơi này. Những đồ cúng cho thần linh đặt rải rác khắp các nẻo đường, trong các gia đình, tại mỗi một ngã tư, rồi cô có biết được bà quản lí khách sạn luôn đặt những bó hoa cúng vào trong xe hơi của tôi, để bảo vệ cho tôi suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ trong ngày khỏi bị những tai nạn không?

Clara im lặng trong giây lát. Sau cùng nàng nói với môt giọng rất mơ màng:

-Tôi nhận thấy câu chuyện này rất thú vị và đồng thời rất bổ ích. Những người dân Bali hết lòng, hết mực tin vào sự hiện hữu của những vị thần linh. Tôi nghĩ đến những dân tộc được gọi là văn minh đều phải tỏ ra ganh tị với họ….

Đã bao lần nàng muốn dâng hiến cho một mục tiêu, một lý tưởng.. Lại thêm một lần nữa, tên của Charles lướt qua trong tâm trí nàng. Từ khi chàng ra đi, nàng nhận ra cuộc đời mình chỉ còn là sa mạc quạnh hiu…

Người phục vụ đến, bày ra trước mặt họ vô số tô dĩa nhỏ, đựng thức ăn ngon miệng của dân cư Indonésie. Trong lúc họ thưởng thức những món ăn tuyệt vời tỏa ngát hương thơm, Gareth lại bắt đầu câu chuyện:

-Bây giờ, chúng ta hãy về lại với giai thoại mà tôi đã hứa với cô. Có ba loại cây linh thiêng tại Bali. Một trong ba cây đó ở tại Kapok, hay là Kapalan. Nó ở ngay trước khách sạn của chúng ta. Vào một hôm, nó bị ngã xuống bởi vì thối ủng rễ, hay nói một cách đơn giản là, nó đã già cỗi. Nhưng rồi sự việc đó như là một điềm dữ đổ ập xuống trên hàng ngàn người, làm cho họ rụng rời không bút nào tả nổi. Họ tin là sẽ có một thời kì đen tối do các ác thần gây ra, và họ còn lo ngại về cơn giận dữ của những phước thần trước sự mất mát gốc cây linh thiêng nhất. Tôi đã buộc phải cho người tìm kiếm và mời một nhà sư, theo sự đòi hỏi chung của họ. Do đó, tôi đã mời một vị, nhưng bảy vị đã đến để thanh tẩy tai họa! Những nghi thức khó hiểu đã được làm hoàn tất, và sự bình yên trở về lại với mọi người.

Clara kêu lên:

-Giai thoại thật là hấp dẫn! Người chủ của tôi chắc chắn sẽ rất thích thú!

Vừa cười, nàng vừa nâng ly rượu lên rồi nhấm nháp một ngụm. Nàng lại thúc hối Gareth:

-Ông làm ơn kể tiếp cho tôi biết về phản ứng của người bạn của ông trước sự kiện này như thế nào.

-Ông ta là người ít nói, và không bao giờ chia sẻ những tư tưởng của mình với người khác…... Trên thực tế, trong vòng bốn năm qua, tôi chưa thể đạt tới được việc làm sáng tỏ những điều trắc ẩn về con người được sinh ra để cô độc: không bao giờ ông ta tìm kiếm bè bạn, và ông ta chỉ nói chuyện với những người cần thiết. Thỉnh thoảng, ông ta mới vui lòng rời khỏi căn nhà xinh đẹp của mình, tới đây ăn tối, tại nhà hàng… Nhưng ông từ chối hòa nhập vào với các khách hàng. Do đó, tôi phải chuẩn bị cho ông ta một chiếc bàn phía đằng kia, tại cuối sân thượng, để tránh tất cả những cặp mắt dòm ngó

Gareth phất tay chỉ vào một góc lờ mờ tối, ông cũng đang ngồi khuất sau một bức màn màu xanh thẫm. Rồi ông chìm đắm vào trong một sự im lặng trầm ngâm. Sau một hồi lâu suy nghĩ, ông ta trở về lại với hiện tại, và hỏi:

-Chúng ta đang nói về cái gì nhỉ? À! Về những phản ứng của người bạn tôi, trước những vấn đề tôi gặp phải… À… Đúng, ông ta chấp nhận chúng nó bằng một thái độ rất ư là triết gia, và phát biểu rằng, cái tính cách đời sống tại Bali buộc phải có những sự tháo gỡ rối rắm bằng những tập quán của địa phương…

Clara kết luận:

-Ông ta có vẻ rất khoan dung. Ông ta độc thân, tôi cứ ngỡ là…

-Không, một cách đơn giản tôi nói với cô rằng ông ta sống một mình. Ông đã bị chết vợ vài năm trước đây.

-À, ra vậy, bây giờ thì tôi nhớ lại câu chuyện đó rồi. Có phải ông ta là người Anh, cũng giống như ông không?

-Phải, nhưng ông ta đã sống tại Á châu lâu lắm rồi, ở Singapore, hình như vậy đó. Người vợ của ông bị qua đời vào lúc còn rất trẻ, Có thể, cảnh sớm bị góa bụa này là nguyên nhân chính làm cho ông vui lòng với cuộc sống ẩn dật

Gareth nhướng mắt lên và ngạc nhiên về những nét thay đổi trên gương mặt của Clara. Ông hốt hoảng hỏi:

-Có chuyện gì xẩy ra vậy? Cô cảm thấy mệt trong người à?

Trong một khoảnh khắc, không có một lời nào thốt ra được khỏi đôi môi nhợt nhạt của nàng. Cuối cùng, với tất cả sức lực, nàng mấp máy:

-Người đàn ông này.. Người bạn của ông… Tên gì vậy?

Gareth ngạc nhiên đáp lại:

-Tên của ông ta? Charles Millard. Nhưng tại sao cô lại hỏi tôi về…

Đột ngột, ông ta im bặt. Đôi mắt của ông bị khựng lại ngay lối đi vào của nhà hàng. Ông ta báo cho nàng biết:

-Ông ta kìa. Tôi phải đi dọn sẵn cho ông ta một cái bàn như thường lệ

Clara không còn nghe được ông nói điều gì nữa. Nàng bất thần đứng bật dậy, làm ngã nhào chiếc ghế xuống nền nhà lát gạch ô vuông, tạo ra một tiếng động lớn. Bị giật mạnh bởi tiếng động này, tất cả các khách hàng đều quay lại nhìn nàng. Nhưng nàng không còn nhìn thấy ai nữa… Nàng lặng nhìn vào người đàn ông mà nàng bị buộc phải tự biệt trong những tình trạng đau khổ, tám năm về trước, và bất ngờ, chàng lại xuất hiện như một bóng ma, ngay ngưỡng cửa của căn phòng…