Chương ba
Không để ý tới những gương mặt tò mò bao quanh, Charles và Clara sững sờ nhìn nhau. Thời gian ngừng lại. Mặc dù tình cảm mãnh liệt bao trùm lấy nàng, nhưng nàng vẫn suy nghĩ một cách máy móc rằng, không bao giờ nàng lại không nhận ra được người yêu của mình, cho dù Gareth Carter không xác nhận cho nàng biết người đàn ông đó là Charles Millard. Chắc chắn chàng phải hiện diện không khác xa với những người đàn ông khác đang hiện diện trước mặt nàng, và không thể khác hơn với hình bóng thân thương của dĩ vãng. Thế nhưng, nụ cười khô khan và ánh mắt xa lạ trong tia nhìn đầu tiên giống như họ chưa bao giờ biết nhau. Một cách nghi ngờ và sợ hãi, nàng lùng bùng gọi:
-Charles…
Chậm rãi, chàng bước gần đến nàng. Gareth chăm chú hết nhìn người này đến người kia với một vẻ bối rối. Ông ta nhận ra được, sau giây phút ngập ngừng:
-Quý vị đã từng quen nhau…
Charles thừa nhận với một giọng hờ hững:
-Đúng, dĩ nhiên… Chúng tôi đã thường gặp nhau, Clara và tôi, chừng vài năm…
“Chúng tôi đã thường gặp nhau!” Bàng hoàng, Clara nhìn sững sờ vào chàng với một vẻ hoàn toàn kinh ngạc. Một sự hỗn độn ghê gớm ngự trị trong tâm khảm nàng, cho dù nàng đã cố hiểu lý do sự thay đổi của người yêu qua cái con người gầy yếu, hận thù, trong cái phong cách khinh thường mọi việc.
Gareth bước tới bên cạnh người bạn và hỏi:
-Anh có tính ăn tối ở đây không?
Chàng cộc lốc trả lời:
-Có.
Gareth quyết định:
-Vậy thì, tôi phải chuẩn bị cho anh cái bàn như thường lệ
Rồi ông ta rời khỏi bọn họ, đi kiếm một người phục vụ để sai bảo.
Charles bắt đầu nói chuyện với một giọng nặng nề và mỉa mai:
-Cô ngạc nhiên vì gặp tôi ở đây chứ gì? Clara? Và này, tôi thì cũng như vậy… Có phải cô đi nghỉ hè tại Bali không?
Một cách mệt nhọc, nàng nói:
-Phải… Có thể gọi là…
Đã biết bao lần, nàng đã tưởng tượng đến sự gặp gỡ này trong quá khứ? Hơn cả ngàn lần… Nhưng, trong giấc mơ của nàng, những sự hội ngộ luôn xảy ra trong một niềm hạnh phúc nồng nàn. Khi Charles và nàng lao vào nhau, người này trong vòng tay người kia, kêu lên vui sướng cho sự nối kết lại của những con tim trung thành và kiên nhẫn đợi chờ nhau… Chắc chắn nàng đã phải cam chịu ngay từ lúc đầu sự thay đổi ngoại hình của người yêu, mà thời gian đã tàn phá chàng. Đối với nàng, nàng cũng chẳng còn là một cô gái mười tám tuổi. Nhưng chàng không thể trong một tình trạng hốc hác lạ lùng như vậy, lưng hơi cong, trong bộ đồ vét cũ kỹ, và cẩu thả; và chàng Charles mà nàng đã từng sùng bái, bây giờ lại là con người này. Chuyện gì đã xảy ra cho chàng? Trong lúc này, nàng không thể nhận ra được một người bạn trong con người đang nói chuyện với nàng, nó còn kém hơn một người yêu…
Nàng nghe Charles lặp lại, giọng chàng như vọng lại từ một nơi xa xăm:
-Có thể gọi là… có phải cô đến đây với.. với chồng của cô à?
Chàng nói ra những chữ sau này với một âm điệu hận thù khủng khiếp. Bị xúc phạm, nàng cũng không trả lời câu hỏi kỳ lạ này. Qua một cái nhìn sửng sốt, nàng phân tích những đường nét trên gương mặt của con người mà nàng đã nguyện ước trung thành trong những năm trước đây. Hai tay chắp sau lưng, đôi chân mày cau lại một cách nghiêm khác, chàng chờ đời câu trả lời của nàng. Bằng tất cả cố gắng của lòng nhiệt thành, sau cùng nàng mở lời:
-Em cộng tác với một nhóm nghiên cứu….
Đôi mắt của Charles lại lóe lên một tia sáng dữ dắn hơn, đột ngột chàng hỏi gằn giọng:
-Nghiên cứu cái gì?
Thêm một lần nữa, Clara không thể trả lời ngay được. Những giọt nước mắt đắng cay bắt đầu lan ra dưới làn mi của nàng. Một cách xao xuyến, nàng cố gắng làm sống lại trong người nàng những tình cảm đã có được vào thời kì Charles còn tôn trọng nàng trước đây. Thế nhưng, điều ao ước đó bị thất bại hoàn toàn… Chỉ hiện ra trong tâm trí nàng những kỷ niệm về những ngày tháng dai dẳng, và những năm dài cô độc, cằn cỗi. Với một lòng trung thành và với nỗi niềm hy vọng không nguôi, nàng đã đợi chờ ngày tự do của chàng, tin tưởng- sớm hay muộn- những làn mây xám đen phủ kín những ngày buốn thảm sẽ bị xua tan, thay vào đó, là chiếc cầu vồng rực rỡ. Nhưng hiện tại nàng hiểu được mặt trời tình yêu sẽ không bao giờ còn sưởi ấm nữa.. Như ngọn đèn dầu leo lét bùng lên trước khi tắt, nàng tìm nét dịu dàng, lòng nhân từ trên gương mặt của người yêu thêm một lần nữa: những nét trước đây, nàng đã yêu dấu biết là dường nào. Nhưng những nghị lực còn rơi rớt lại này, cũng đều bị thất bại… Không định hướng được khi chạm với thực tế, nàng bối rối trả lời:
-Em làm việc với ông Nowell…
Chàng mất bình tĩnh cắt ngang câu nói:
-Được, nhưng mà cô làm việc gì kia chứ?
-Nghiên cứu nền văn hóa của người Bali. Các kết quả về những công trình nghiên cứu này sẽ được công bố tại Luân Đôn.
Charles nhếch môi khinh bỉ; chàng bắt đầu nói bằng một giọng hằn học:
-Tôi hiểu… Các người chỉ là những kẻ ăn cắp văn hóa… dưới một chiêu bài thông minh, các người muốn làm biến chất hòn đảo tuyệt vời này, làm sai lệch nó bằng những bản điều tra, những buổi hội nghị của các người…
Giọng của chàng vang lên do một lòng căm ghét, làm cho Clara run sợ. Trong phút chốc, nàng cảm thấy muốn quay gót và tránh ra xa con người này. Nhưng một phần khác trong bản thân của nàng lại muốn nối kết với hình bóng quá khứ của nàng. Nàng hy vọng làm sao hiểu được lý do đã khiến chàng quá thay đổi. Có thể nàng có khả năng, đối phó lại với tất cả, lập lại một tình bạn giữa hai người giống như xưa, qua sự tôn trọng những tình cảm họ đã từng chia sẻ cho nhau, ngày xưa.. Không hiểu được việc đó, nhưng Gareth Carter có thể đã đoán ra được sự thật. Cái chết của người vợ trẻ đã gây ra cho Charles biết bao nỗi đau khổ sâu xa, và đã đưa chàng vào một đời sống ẩn dật, hiềm khích với tất cả mọi người, quay mặt đi trước tất cả những lời khuyên can… Chỉ có mối đau khổ tạo ra từ đám tang này, mới có thể giải thích được tình trạng sa sút thể lực và đạo đức hiện tại của chàng. Dần dần từng bước chàng đã yêu người vợ do hoàn cảnh đã áp đặt cho chàng, thế rồi họ đã gắn bó vào nhau trong vài năm sau đó. Dầu cho có được câu trả lời hợp lý này, những vẫn còn có hai câu hỏi quay cuồng trong đầu óc của nàng. Ngay trong tình trạng đau khổ chàng đã trải qua, tại sao Charles lại có vẻ hằn học? Và tại sao chàng lại đặt vấn đề có phải nàng theo chồng đến Bali không? Bị thôi thúc một cách dữ dội,nàng hỏi chàng:
-Tại sao anh tìm hỏi về người chồng của em?
Nụ cười khinh mạn phát sinh từ tính cách cô độc, đọng lại trên gương mặt người yêu, làm cho nàng ngao ngán:
-Tôi muốn biết nếu thật cái anh chàng này có mặt tại Bali với cô… À, nhưng điều đó không quan trọng. Thực ra, tôi tự giễu mình thôi.
Trong một giây phút ngắn ngủi, ánh mắt của họ đan vào nhau, Clara đọc được trong đó con người của Charles ngày xưa, nàng bị bối rồi, cúi đôi mắt xuống. Khi nàng ngước lên, thì chàng vẫn cứ đăm đăm nhìn thẳng vào nàng. Cuối cùng, chàng nói ra trong một thái độ hoàn toàn ngạo mạn:
-Tối nay, tôi dự tính ăn tại đây, nhưng tôi đã thay đổi ý định… Báo lại điều đó cho Gareth khi ông ta trở lại đây. Tôi chúc bà một đêm ngon giấc, thưa bà West!
Cả người nàng run rẩy, nhợt nhạt, Clara dõi mắt theo chàng trong khi chàng sải dài bước ra khỏi nhà hàng. Tại sao Charles gọi nàng là bà West? Và đột nhiên, nàng vỡ lẽ ra tất cả… Một sự rụng rời sâu xa choáng ngập lấy thân thể nàng. Đáng chết thật, chàng đã trở lại nước Anh sau cái chết của Daphné và đã nghe tin từ một kẻ thứ ba nói về việc nàng đã đổi tên họ, tức khắc, chàng nghĩ ngay đến việc nàng đã lấy một người đàn ông khác làm chồng! Nhưng, điều đó đã chứng tỏ được rằng chàng đã không nhận được những bức thư trong đó nàng đã giải thích tất cả.. tại sao? Dần dần, những mẩu trò chơi ghép hình đau buồn được xếp dần vào vị trí của nó. Daphné đã đóng một vai trò quan trọng trong sự bất hạnh này, và Clara không phải khó khăn để nghiệm ra điều đó. Những tình cảm đối chọi cứ quyện vào nhau trong tâm hồn nàng vào khoảnh khắc đó. Nhưng lòng trắc ẩn đã nhanh chóng chiến thắng sự oán thù. Làm thế nào nàng lại có thể muốn cô gái chết non có được một việc làm tế nhị của người đưa thư riêng cho chồng mình? Cô ta đã ghen tuông và lo sợ về sự liên lạc giữa chàng và Clara sẽ dẫn đến những tình cảm và thúc đẩy hai người tìm gặp lại nhau, cho dù khoảng cách không giản đã ngăn chia hai người. Nhưng lập luận này để lộ ra một nhược điểm.. Chỉ cần có một lần tin vào tình yêu của người chồng, thì cũng đủ Daphné thổ lộ sự có mặt của những bức thư này ra cho chàng! Bấy giờ, cô ta chẳng còn gì để mà lo ngại một đối thủ xa xôi, và đã bị lãng quên… Có thể, là tù nhân của điều mình tưởng tượng ra, cô ta đã dẫn dắt chàng vào trong một sự không biết tin tức gì, để chặn đứng cơn nóng giận của chàng trước một việc làm soi mói như vậy
Clara không tài nào giải thích được tại sao Charles tin vào một cuộc hôn nhân áp đặt, và lại tin được một sự phụ bạc về phía nàng. Còn phía kia, sự ngẫu nhiên và điều bất hạnh đã đóng tròn vai trò gây ra tai họa. Không còn nghi ngờ gì nữa là vị hôn phu của nàng đã quay trở về chốn cũ của nàng, và, đã không tìm kiếm nàng mà đã đi dọ hỏi những người hàng xóm. Những người này đã được Clara cho biết những tình tiết cốt lõi việc nàng thay đổi tên vào lúc Clara đến viếng thăm họ. Nhưng, với thời gian, ký ức của họ đã phỉnh lừa họ. Do đó, họ đã cung cấp những tin tức sai lầm hay thiếu hụt đầu đuôi, nên sự đổ vỡ này chính họ đã gây ra. Nàng không còn một người thân thích, Charles không thể nào xác nhận tính trung thực, bằng những nguồn tin thâu lượm được. Qua vài phút chuyện trò với chàng cũng đủ để xác định lại sự thực.. Clara có thể giải thích được sự hiểu lầm này, bằng cách đi đến gõ cửa nhà của Charles. Nhưng vào lúc này, nàng có ước muốn điều đó thật sự không? Chàng đã thiếu mất sự ân cần để làm sáng tỏ tình thế, khiến cho nàng sửng sốt. Chắc chắn, nàng bị ám ảnh bởi một sự chối từ… Người yêu của nàng không còn một vẻ gì tỏ ra muốn gắn bó với nàng nữa. Trong tâm trạng bịnh hoạn và gây hấn, dứt khoát chàng sẽ từ chối nghe và sẽ thẳng tay tát vào mặt nàng… Nàng không hy vọng chịu đựng được sự lăng nhục này.
Vầng trán nhăn lại vì những điều nàng đang suy nghĩ, nàng cố ước lượng một cách thật khách quan lời phàn nàn của Charles đối với nàng. Bốn năm về trước, trong những ngày đau khổ tiếp theo sau cái chết của Dephné, chàng đã trở lại nước Anh để tìm kiếm nguồn an ủi bên cạnh nàng. Chàng đã cần sự giúp đỡ về đạo đức, sự ân cần, do đó tên người yêu của chàng tức khắc phải hiện vào trong tâm trí chàng vào lúc đó. Chắc hẳn chàng đã giải thích - nếu chúng chưa được rõ rang - rằng chàng không thể dâng hiến tình yêu cho nàng nữa, nhưng chàng lưu giữ một tình bạn và một cử chỉ âu yếm hỗ tương. Thế nhưng, chàng đã nhận được một tin sét đánh về một cuộc hôn nhân của nàng, và, vậy là sự phụ bạc đã về phía nàng. Không khó khăn gì để cho nàng tưởng tượng ra được sự chua chát và nỗi thất vọng, chàng đã gặp phải. Chắc chắn, chàng không thừa nhận là đã không báo cho nàng biết ngày giờ chàng quay về, trước khi chàng làm một chuyến hành trình lâu ngày về lại vương quốc Anh. Bị thất bại, dù lúc bấy giờ, chàng lại trên đường qua Phương Đông, để rồi bị mắc cạn trên bãi biển Sanur, nơi đây, chàng sống trong sự tôn thờ kỷ niệm về người vợ quá cố.
Bị rụng rời khi Clara nghĩ đến sự suy sụp khủng khiếp về cơ thể mà Charles đã trải qua. Nàng đã giữ hình ảnh về một người đàn ông khỏe mạnh, yêu đời, luôn ăn mặc chỉnh tề, thanh nhã.. nhưng bây giờ, nàng gặp lại gã giang hồ, đầu tóc quá dài, áo quần nhếch nhác, bẩn thỉu. Với những nguồn tài chính lớn lao mà chàng tùy thích sử dụng, trong hiện tại, với những gia nhân gắn liền với đời sống sung túc và với những tiện nghi sẵn có của chàng, phải chăng vì vậy, mà chàng không còn cần tỏ ra lịch thiệp?
Gareth quay trở lại bàn của họ, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Ông ta tỏ ra rất sửng sốt vì không thấy Charles ở bên cạnh nàng nữa. Với một vẻ bình tĩnh mà chính bản thân nàng cũng phải ngạc nhiên về chính mình, Clara báo tin cho ông biết:
-Ông Millard đã thay đổi ý định. Ông không ăn tối tại đây vào tối hôm nay…
Gareth nhún vai, rồi nói với một vẻ cam chịu:
-Ông ta đã như vậy nhiều lần rồi. Tôi gần như mất hết cả niềm hy vọng để lôi kéo ông ta ra khỏi cái hang và thôi thói cục mịch của ông… Thôi, mặc kệ ông ta hãy ăn nốt bữa ăn của chúng ta, và cố hãy kể lại cho tôi nghe, Charles và cô đã gặp nhau trong trường hợp nào…
Một tiếng đồng hồ sau, Clara về lại phòng mình tại khách sạn. Nàng bước ra lan can, lặng ngắm đêm trăng vằng vặc, ánh sáng long lanh phản chiếu màu bàng bạc trên mặt đại dương yên tĩnh. Làn gió biển lay động nhè nhẹ những cành lá dừa trên bờ biển. Đêm hôm trước, nàng cũng đã chiêm ngưỡng phong cảnh, cũng vào giờ này, nhưng đầu óc của nàng hoàn toàn khác hẳn với lúc này! Trong khoảng vài giây, nàng đã quên đi sự sầu muộn đã đeo đuổi nàng bấy lâu. Nhưng làm thế nào, nàng có thể tiên liệu được sự gặp lại Charles bất ngờ, tại Bali? Vị hung thần nào trong thần thoại của người Indonésie đã chủ trì cho cuộc gặp lại này? Nàng quên mất dự tính của mình và ngập ngừng trước những quyết định sẽ phải làm. Có nên thổ lộ với Charles là nàng không bao giờ lỗi lời ước hẹn, và không có một chút gì tưởng tượng đến một người đàn ông khác, ngay cả vào những lúc tuyệt vọng nhất. Nếu nàng làm việc đó, chàng sẽ phản ứng ra sao? Một lời cải chính sẽ không thay đổi được gì. Nối lại những sợi dây liên hệ đã có với nhau trước khi chia tay, vượt ra khỏi tầm tay. Không phải chàng, không phải nàng, không còn cảm thấy sự vui thú còn sót lại. Bốn năm im lặng, lúc bấy giờ họ trù tính với nhau chỉ có hai năm, họ đã phải mang lấy vết thương nặng nề của tình yêu. Tám năm, đã không cứu chữa được chàng. Charles đã không còn là người đàn ông tinh tế, và lịch thiệp như người đàn ông nàng đã tôn sùng.
Nàng cao giọng, cảnh tỉnh lại mình:
-Và trong lúc này, tại sao tôi gặp phải những điều đáng tiếc, uẩn ức trong lúc nói chuyện với chàng chiều nay? Tôi có còn yêu chàng nữa không? Từ tận đáy lòng của mình?
Nàng hất ngược đôi vai, trong thái độ mất bình tĩnh. Sau một thời gian dài chia cắt, bây giờ nàng đã hiểu được tường tận những xúc động, và những tình cảm mãnh liệt mà nàng đã phải chịu đựng đối với Charles. Hiện tại, nàng không còn chút nào luyến tiếc. Dĩ nhiên, nàng không còn muốn gặp lại, cũng không muốn nhìn thấy chàng. Nàng thở sâu vào. Tình yêu của nàng giống như một cành cây ẻo lả đã bị chết, vì những lo lắng triền miên, nàng đã phải chờ đợi đoạn cuối, vừa là bi kịch vừa vô vị của tình yêu mà nàng đã đã mang theo dai dẳng tám năm trời nay. Nhưng nàng đã không thể không đặt vấn đề về những khoảng thời gian đã xảy ra những biến cố đúng như nàng đã giải thích với Charles. Nó có thể sẽ làm dịu đi cái nhìn của chàng không? Không, điều đó không thể được. Chàng không còn có thì giờ và sự quyến luyến để hy sinh cho nàng nữa. Chàng đã sống trong kỷ niệm với Daphné… Và hình như, sẽ không còn một người đàn ông nào khác để cho nàng yêu mến, ngoài chàng ra. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má, rồi nàng lau nó đi bằng một thái độ dứt khoát, hổ thẹn cho giây phút yếu đuối. Nàng đã có một quyết định. Nàng cứ để mặc cho Charles tin rằng, nàng là một phụ nữ đã có chồng. Do đó, chàng sẽ mãi mãi gạt bỏ nàng ra khỏi ký ức của mình.
Ánh sáng lấp lánh từ một đèn dầu trên những chiếc xuồng con, bất ngờ lôi cuốn nàng. Một ngư ông đơn độc đang đặt dàn lưới của mình. Bóng của ông nổi rõ trên thảm nhung màu chàm của bầu trời. Gương mặt của nàng đã lấy lại được vẻ thanh thản thường ngày vào lúc nàng quay vào phòng, chuẩn bị đi ngủ và nàng chìm sâu vào một giấc ngủ không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, tiếp tục những việc đã trở thành thói quen của nàng, nàng thức dậy vào lúc bình minh và đi dạo trên bờ biển, để ngắm cảnh bắt đầu một ngày mới. Trong lần này, nàng không mang theo máy chụp hình, vui vẻ quan sát dân làng đang chăm chú vào những công việc ban mai của họ. Mặt biển đang trong lúc thủy triều xuống, những đợt sóng đã lùi xa, để lại trên bãi cát mịn màng những khúc củi mục đã được đưa vào từ ngoài khơi, những mảnh san hô và vỏ sò, vỏ ốc v v.. Từng nhóm nhỏ, những phụ nữ góp nhặt chúng vào trong các giỏ đội trên đâu, với những điệu bộ duyên dáng. Đây đó, những con chó, loài thú được người dân Bali yêu mến, tung tăng chạy nhảy kêu lên ăng ẳng vui nhộn. Clara ngạc nhiên nhìn thấy những cô gái trẻ vui đùa, tắm trong một hồ tắm thiên nhiên phía sau ghềnh đá. Phong cảnh này, lộ ra vẻ bình yên và hài hòa, làm cho nàng hưng phấn lên từng giờ từng phút một. Bất ngờ, trong lúc nàng nhướng mắt nhìn, nàng thấy một hình bóng cao nghệu, gầy ốm đang bước tới phía nàng bằng những bước chân vội vã. Khi nhận ra Charles, tim nàng đập rộn ràng. Nàng tự trách mình về sự rối loạn này. Hiện tại, họ chỉ còn là những người xa lạ, người này đối với người kia, họ đều phải sống. Đầu cúi xuống, chàng bước đi không mục đích, và đã không còn nhận ra nàng. Con mắt của nàng không thể rời khỏi mái tóc nâu trên đầu của chàng, vầng trán xếp nếp vì những dằn vặt của nội tâm. Những chiếc thuyền câu nhỏ, các cô gái Bali trò chuyện với nhau bằng một loại ngôn ngữ trầm bổng du dương, hòa vào trong đám sương mù. Bất đắc dĩ, nàng buộc phải thừa nhận điện từ trường của Charles đã không mất đi một làn sóng năng lực nào, trên con người nàng… Những năm tháng dài xa cách, chúng đã không giảm bớt đi phần nào ảnh hưởng, thật là nghịch lý.. Cuối cùng, chàng ngẩng đầu lên và nhìn thấy nàng. Đôi lông mày của chàng nhìn lại lập tức. Chàng vội vã thọc hai tay vào túi áo vét, qua cử chỉ này, chàng muốn chứng tỏ cho nàng thấy, chàng rất phiền lòng khi gặp lại nàng. Clara nhìn thấy áo quần của chàng cũng xộc xệch giống như tối qua. Một lượn sóng thương hại tràn ngập trong lòng nàng. Tại sao chàng không chấp nhận một gia nhân có mặt bên cạnh chàng, để phụ giúp những công việc nội trợ vặt vãnh này?
Từ từ, nàng bước gần đến chàng, lòng trắc ẩn sâu xa lóe lên trong ánh mắt của nàng. Nàng chào bằng một giọng thật nhỏ nhẹ, dịu dàng:
-Xin chào Charles. Anh cũng đi ngắm cảnh mặt trời mọc phải không?
Chàng không trả lời mà nhìn chòng chọc với một vẻ chăm chú bướng bỉnh, làm lúng túng đôi môi của Clara vừa hé mở một nụ cười. Bị bối rối vì sự im lặng bưởng bỉnh này, nàng lại ngập ngừng:
-Chắc là…. Chắc là anh đã sống lâu năm tại đây…. Nhưng em tin, về phần em, không bao giờ em chán những phong cảnh tuyệt vời này.
Nàng dang tay chỉ về những cánh buồm thanh lịch hình tam giác của những chiếc thuyền đang in hình nghiêng nghiêng trên nền trời vừa ửng hồng. Những tia sáng mặt trời đầu tiên quét lên mặt biển một hình nan quạt nhiều màu sắc, từ màu hồng đến màu tím, chuyển qua màu cam đậm, tới màu đỏ thắm. Nhưng trên bãi biển, bầu không khí còn đắm mình trong một màu ánh sáng phơn phớt xanh, gần với màu hoa cà. Nàng tha thiết:
-Thật tuyệt diệu. Em ước ao được giống như những con người đang sống thường xuyên trong vùng địa đàng này.
Bị từ chối, nàng im lại một cách đột ngột. Charles ngẩn người ra một cách khó nhận thấy trong lúc chờ đợi những chữ cuối cùng. Gương mặt của chàng lộ ra vẻ u uẩn, làm Clara không dám từ chối cáo lui.
Chàng nhận xét bằng một giọng đơn điệu:
-Tôi thấy cô mê Bali lắm.
Bất ngờ, nàng không còn thái độ dè giữ. Cuộc nói chuyện này, tự nhiên ngầm chứa một sự căng thẳng giữa họ, làm cho nàng bực tức. Nàng đặt thẳng vấn đề, thôi thúc:
-Charles, em muốn nói chuyện một cách nghiêm túc với anh
-Vậy hả? – Chàng hỏi lại khi liếc mắt nhìn về phía nàng.
-Daphné…. Anh yêu cô ta chứ?
Một sự im lặng kéo dài nặng nề giữa hai người. Charles tập trung tư tưởng dò xét nàng, giống như chàng đang tìm cách đoán ra những động lực đã thúc đẩy nàng đặt ra câu hỏi này. Nhưng đường nét trên gương mặt của chàng rắn lại, biến thành một gương mặt không thể dò xét được. Kéo dài trong nhiều giây phút dai dẳng, họ đã nhìn vào nhau như vậy. Và bất ngờ, Charles nói với một lòng hăng say:
-Đúng, tôi yêu cô ấy! Tôi tôn thờ cô ấy, và cô ấy xứng đáng được hưởng tất cả tình yêu của tôi.
Giống như bị khống chế vì một xúc cảm đột ngột dâng lên, giọng của chàng bị vỡ ra, và chàng quay lưng lại với nàng. Hoảng hốt, nàng tự trách mình, một cách gay gắt về việc đưa đề tài này ra vào lúc không mấy thuận lợi. Nàng xin lỗi chàng bằng một giọng nhỏ nhẹ:
-Em lấy làm tiếc.
Khi nói ra những lời này, nàng cúi đầu, hối hận. Tại sao nàng không suy nghĩ lại trước lúc đặt vấn đề? Nhưng mà, sự tò mò của nàng là hợp lý. đối với nàng, được thăm hỏi bằng lời với vị hôn phu cũ về những tình cảm chàng ấp ủ, là một sức sống quan trọng. trước lúc đặt vấn đề với chàng, nàng đã bị thôi thúc thừa nhận với chàng tất cả sự thật để cung cấp cho chàng câu trả lời phủ định. Nàng cũng không cố gắng hình dung lại giai đoạn xảy ra những biến cố trong những tình huống bắt buộc phải xảy ra. Có thể Charles và nàng chỉ đơn giản nói chuyện với nhau trong tình bạn. Nàng sẽ khuyến khích chàng xa rời đời sống ẩn dật mà chàng đang đeo đuổi, rồi chăm sóc cho chàng để chàng phục hồi lại một địa vị bình thường trong xã hội. Tất cả những giải thuyết đưa ra vào lúc này đều vô ích. Trước việc thừa nhận của người đàn ông bị nỗi đau khổ giày xéo này, nàng mất đi lòng ham muốn được kết bạn với chàng.
Charles thở sâu vào lồng ngực, và đứng đối diện với nàng, gương mặt chàng có vẻ thản nhiên, nhưng hình như có một sự nghi ngờ nào đó lướt nhanh qua. Bằng một giọng bình thường, chàng hỏi nàng:
-Cô còn ở lại Bali bao lâu nữa?
-Khoảng ba tháng.
Đôi mắt ủ dột của chàng lại ánh lên sự ngạc nhiên. Chàng hỏi:
-Chồng của cô không chống lại việc xa nhau một thời gian như vậy hả?
Đôi má của Clara ửng đỏ lên. Nàng không còn lùi bước được nữa trước những điều nàng đã nói dối. nàng cúi đầu, và lại tiếp tục nói dối:
-Cơ hội thực hiện một chuyến đi xa như thế này không xảy ra thường xuyên, và…và anh ấy không muốn ngăn cản.
Charles truy đuổi tiếp ý nghĩ đó:
-Này, riêng về phần cô, cô không cảm thấy đắn đo hay nuối tiếc nào về việc đã để anh ấy một mình tại Anh quốc sao?
Mặc dầu thái độ của chàng biểu lộ ra có khác, nhưng người ta đoán ra được trong giọng nói của chàng có sự quan tâm đặc biệt nào đó.
Đôi môi của nàng khô cứng lại. Chưa bao giờ, và cũng chưa từng bao giờ, nàng hình dung ra được sẽ có một ngày nàng phải kể một câu chuyện như vậy, và bịa ra một người chồng ngay trước mặt Charles. Nàng xác nhận:
-Có chứ, tôi cảm thấy trống vắng nhiều chứ, nhưng chúng tôi đã thống nhất với nhau một giao ước chung, là, chúng tôi không đánh mất của nhau một cơ hội như vậy…
Chàng kết luận bằng một giọng hết sức ngạc nhiên:
-Tôi hiểu…ông bà là một đôi lứa tiến bộ đó…
Chàng quay lưng lại với Clara, và chìm đắm vào sự chiêm ngưỡng cảnh đại dương. Nàng đoán là chàng đã quên cả sự hiện diện của nàng, và tư tưởng của chàng hiện tại đã rút sau vào trong những vùng bí ẩn, có thể về bên cạnh Daphné… Một sự im lặng bất tận. Thật lúng túng với chàng, nàng tìm cách cáo lui. Nhưng một điều gì đó lạ lùng đã làm cho nàng cứng đờ, và đứng chết trân bên cạnh Charles, im lặng, thần kinh của nàng bị căng thẳng tới tột độ. Chung quanh họ, dân làng đang sinh hoạt không lộ ra một vẻ gì tò mò về hai vị khách ngoại quốc đứng bất động này. Tự nhiên, mắt của Clara dõi theo những thao tác của họ. Họ sống mộc mạc từ những tặng phẩm của đất và biển. Trước đây, thế hệ gần đây nhất của họ hầu như sống trong mối lo sợ thường xuyên. Họ e ngại các hung thần ngự trị trong những nơi bí hiểm. Nhưng những thế hệ mới sau này, không còn ngần ngại bẻ gãy những cành san hô, và góp nhặt các vỏ ốc, vỏ sò trên những bãi cát; việc làm này gây cho những thế hệ già nua mối kinh hoảng bủn rủn tứ chi.
Bất ngờ, có một cô gái Bali đi ngang qua hai người, Charles bị kéo ra khỏi tình trang bất động vì câu hỏi thân mật của cô gái:
-Selamat pagi.
Chàng trả lời:
-Apa kabar.
Clara rất ngạc nhiên, gần như muốn bật cười. Tiếng nói của người Indonésia khá dễ hiểu, ngay cả đối với người ngoại quốc, và trong hiện tại, nàng có khả đủ từ ngữ để hiểu Charles và cô gái Bali đã trao đổi với nhau câu chào hỏi thân mật, và hỏi thăm sức khỏe lẫn nhau. bị quyến rũ, nàng chăm chú nhìn người bạn trai của mình. Trong nháy mắt, nụ cười tuyệt diệu hiện lên đôi môi của chàng, làm nổi bật con người của chàng trong quá khứ. Khi cô thôn nữ đã ra đi, sự im lặng lại bao trùm hai người. Clara không hiểu được tại sao Charles vẫn khăng khăng ở lại bên cạnh nàng; mặc dầu họ chằng còn gì để nói với nhau nữa. nhưng nàng cũng không đủ can đảm để nói lên lời từ biệt để ra đi. Sau cùng, bằng hết tất cả sức mình, nàng mở lời trước:
-Làm cách nào anh lấp đầy thời gian trong ngày, Charles? Gareth có cho em biết anh có vẽ những bức tranh, nhưng thú tiêu khiển này, chắc chắn không tiêu hết thì giờ rảnh của anh…
Đôi mắt của Charles xoáy thẳng vào người nàng, rắn rỏi như đá mã não. Nàng nhận thấy, từ trong thẳm tâm của nàng, một sự suy kiệt khủng khiếp qua hốc mắt của chàng.
Chàng càu nhàu đáp lại:
-Tôi nhận thấy không có việc gì trong thời khóa biểu hàng ngày của tôi có thể làm cho cô thích thú…
Nụ cười hòa giải của nàng tắt lịm đi trước câu nói hắt hủi này. Trong một giọng nói rung động, nàng xin lỗi:
-Em…em phải quay về khách sạn, bây giờ…em phải làm việc sớm lắm, buổi sáng…
Charles gật đầu chào lại nàng một cách khô khan:
-Được, tạm biệt.
Sau một giây phút ngập ngừng, nàng quay gót và đi xa dần.
Lúc Hugues và nàng cùng có mặt trong phòng làm việc, nàng đưa ra một lời thỉnh cầu với ông:
-Tôi mong ông sẽ gọi tôi là bà West thay cho cô West như hiện nay ông vẫn thường gọi…
Rất sửng sốt, Hugues nhìn thẳng vào mặt nàng:
-Sao cô lại có quyết định bất ngờ này?
-Ông đã đoán tôi có chồng rồi mà, thật là không đúng nếu cứ tiếp tục nghĩ rằng tôi còn độc thân…
-Nhưng… Người chủ cũ của cô, ông Rexford, vẫn gọi cô là cô…
-Hugues, tôi xin ông, ông đừng đặt bất kì câu hỏi nào nữa hết. Tôi không muốn giãi bày mọi sự trong đời sống cá nhân của tôi… Đồng thời, tôi cũng hết sức muốn ông thông báo cùng các bạn của chúng ta, về ý này của tôi. những lý do về việc này không mang lại thích thú gì cho họ về mọi phương diện. Một điều chắc chắn là chúng tôi sẽ không gặp lại nhau, sau khi chúng ta về lại nước Anh…
Hugues hơi nhún vai, nhưng ông ta lại mãi tập trung tư tưởng vào những công trình nghiên cứu để làm tương hợp nhiều điểm dị biệt quan trọng của bản điều tra này. Ông chiều theo ý nàng:
-Đồng ý. chắc chắn những người khác sẽ rất ngạc nhiên, nhưng tôi tin họ không dám quấy rầy bà, bằng những câu hỏi tò mò.
Đề tài này đi đến một điểm kết thúc bằng một thỏa thuận chung, Clara nhận thấy tín hiệu của mình đã được chuyển đi, ngay vào buổi chiều hôm đó. Cũng trong ngày này, các bạn cộng sự của nàng không còn gọi nàng là cô West nữa. Nàng đã quyết định về sự thay đổi hộ tịch này, để chuẩn bị cho tất cả những bất trắc có thể xảy ra. Rất ít khả năng Charles bắt chuyện với các thành viên trong đoàn nghiên cứu đang ở tại khách sạn Bali, nhưng nếu, chuyện này xảy ra, chàng sẽ không bao giờ phát hiện được điều nói dối của nàng. Nàng không muốn chạy theo bất kỳ sự rủi ro nào…
Qua ngày hôm sau, Hugues cho phép nữ cộng sự của mình được vài giờ rảnh rỗi. ông ta giải thích:
-Bà làm việc rất ít nghỉ ngơi. Các cộng sự của tôi rất ái ngại cho bà! Họ phát khùng lên vì ý nghĩ sống tại Bali mà không bao giờ được tắm nắng mặt trời và hưởng gió biển. Tôi đã cố quên đi những chi tiết này khi tự hiến mình vào sự nghiệp này.
Clara khoan khoái về điều ông ta đang hối tiếc, nhưng nàng lại an ủi ông:
-Nhưng chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ tất cả lòng nhiệt huyết của ông. Vào lúc này, phải thú nhận với ông là, tôi mất hết kiên nhẫn để chờ đợi đến giây phút rảnh rỗi mà ông hứa cho phép tôi…
-Bà sẽ làm gì nào?
-Tôi sẽ đi tham quan chợ Denpasar.
-Chúc bà đi chơi vui vẻ! Nhưng đừng về quá muộn, chúng ta còn phải đi tham dự buổi nhảy múa tế thần tối nay… Tôi cần có sự hiện diện của bà. Vì như vậy, bà có thể nói cho tôi biết cảm xúc và lời bình luận của bà. Tôi nghĩ những điều nhận xét của những người không am hiểu về nhân chủng học chứa đựng nhiều thú vị hơn là những chuyên gia đặc biệt.
Clara hứa với ông, nàng sẽ hiện diện và rất chú ý buổi lễ đó. Chắc chắn những điệu múa Barong là để dâng hiến các thần linh, diễn tả cuộc chiến đấu bất diệt giữa “cái thiện” và “cái ác”. Nói một cách khác, Barong là nguyên lý của đạo đức, là một tạo vật dị hình, dị dạng và rất là dễ sợ, có đôi mắt lồi, hàm răng khổng lồ, với một mái tóc dài rối bời, bao phủ lấy cái đầu quái dị và buông xõa xuống tận đất. Kẻ đối nghịch lại vị đó là Rangda, hoặc là hung thần, phun ra những ngọn lửa và đeo quanh cổ mình một xâu đầu lâu người gớm ghiếc. Các đại diện của hai vị thần linh này hiện diện khắp mọi nơi. Họ được mọi người dân Bali rất kiêng nể. Trước khi biểu diễn vở nhạc kịch chiến đấu của họ, có rất nhiều lễ vật được dâng cúng và các nhà sư trấn yểm những vòng ma thuật hầu ngăn chặn những diễn viên có thể nổi giận.
Đầu giờ chiều, Clara bắt đầu lên đường. Hơi nóng nặng nề đè nặng lên khu chợ. Tại đó, một đám đông người dày đặc nêm chặt vào nhau. Những cơn mưa rào nhiệt đới đã nhào vữa những mặt đường đất có quá nhiều người qua lại, qua những gian hàng, và nàng lấy làm sung sướng đã mang đôi giày nhẹ cho buổi đi tham quan này. Nàng lang thang dông dài, thích thú quan sát những khu đầy tràn trái cây, và rau quả được du nhập giống từ nước ngoài, nhưng món gia vị sặc mùi thơm đặc biệt. Khắp mọi nơi, những nụ cười rộng mở chào đón nàng, và nàng ngạc nhiên thêm lần nữa về tính tình dễ mến bẩm sinh của người Bali. Hình như sự nghèo nàn nhất của họ không làm gợn chút u ám nào cho thế giới. một bé gái bất ngờ níu lấy tay áo của nàng:
-Thưa cô, để cháu xách cho – bé gái lặp đi lặp lại bằng một loại Anh ngữ vụng về, trong lúc cô nhấc ra khỏi tay nàng cái giỏ dùng để đi mua đồ.
Clara dùng ngón trỏ mơn trớn lên chiếc má mịn màng của bé gái nhân công can đảm này, và lắc đầu từ chối. Nhưng bé gái láu lỉnh cứ ê a cái giọng nài nỉ:
-Thưa cô, để cháu xách cho, để cháu xách cho.
Sau một lúc ngập ngừng, Clara quyết định. Nàng chán ghét đóng vai trò một du khách lười biến, nhưng nàng cũng hiểu bé gái đang mong muốn một cách tuyệt vọng, có được những đồng tiền của nàng trả công cho nó. Khi được thỏa mãn, bé gái này đặt chiếc giỏ lên cái gối nhỏ đội trên đầu, và nó bắt đầu tung tăng bên cạnh cô gái ngoại quốc xinh đẹp. đôi mắt đen tuyền của bé ánh lên vẻ tự tin trong một gương mặt xinh xắn tuyệt vời. Tám hoặc chín tuổi, bé gái đã ra vẻ như một nàng công chúa phương Đông, và người đẹp nhất trong những người phương Tây, cũng không thể sánh kịp với nét đẹp của dáng đi và điệu bộ trên đầu của bé.
Clara mua hàng xong, nàng trả thù lao cho bé một cách hậu hĩ. Rồi, bé gái này lẩn đi, một bầy nhóc khác lại xuất hiện để thử tiếp sức nàng. Nàng không thể nhịn được cười, trước lòng chan chứa nhiệt tình làm công việc phụ giúp cho nàng. Nàng lại móc túi tiền ra, phân phát cho bầy nhóc tất cả những đồng tiền lẻ còn lại. Cong, cười, nàng trốn khỏi chúng nó.
Khi nàng trở về, Hugues hỏi nàng:
-Bà có được những nhận định gì sau buổi chiều đi dạo của bà.
-Còn hơn cả điều tôi đã hy vọng về nó! Bali đúng là một thiên đường trên trái đất…. Tôi thích được ở lại nơi đây cho đến ngày cuối đời của tôi.