Chương sáu
Như thường ngày, Clara thức dậy sớm, nàng mỉm cười với vị thần Barong trên bức tường đã canh giữ giấc ngủ cho nàng. Nàng cao giọng chào ông:
- Xin chào! Hôm nay tôi cảm thấy rất khỏe khoắn. Ngài sẽ gìn giữ tôi chứ?
Rồi không lưu ý tới vị thần đó nữa, nàng vươn vai vùng dậy bước khỏi giường, kéo lê theo chiếc áo ngủ mỏng manh. Tối hôm qua, trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng đã quyết định thử vận may rủi của mình bằng cách sẽ đến nhà vị sư già tại đền Batubulan, mặc dù nàng không muốn sử dụng đến cách vận động tinh tế này, nàng sẽ thử thời vận trước khi phải tìm gặp Charles. Nàng đặt hết hy vọng trong lần gặp gỡ này, biết đâu nó sẽ tránh cho nàng một cuộc gặp gỡ bực mình. Hy vọng không có việc gì cấp bách cần đến nàng tại văn phòng, cũng như không quan tâm đến chương trình của Hugues, nàng yêu cầu ông cho phép nàng đi vào buổi chiều ngay ngày được nghỉ hàng tuần. Nàng nói thêm:
- Tôi thích đi đến Batubulan.
Ông ngạc nhiên nhìn nàng sửng sốt:
- Tại sao?
Để che giấu mọi chuyện, nàng giải thích:
- Tôi khám phá ra nơi đó đẹp mê hồn…
Hugues chấp nhận bằng cách hất nhẹ đôi vai:
- Thế này nghe! Bà được tự do chiều nay, còn tôi phải đi ăn tối một mình với vị giám đốc khách sạn của chúng ta. Ông ta hứa sẽ kể một vài giai thoại thú vị cho tôi nghe.
- Cám ơn ông nhiều. Tôi sẽ gặp lại ông vào buổi sáng vào lúc điểm tâm.
- Tạm biệt, và chúc bà một buổi chiều vui vẻ. Đừng quên điện thoại cho Gareth Carter lúc bà trở về.
Không nói thêm một lời, Clara gật đầu, rồi trở về phòng lấy xắc tay và kính mát. Nàng chọn lấy một chiếc taxi đang đợi khách trước cửa ra vào của khách sạn. Suốt quãng đường, nàng bắt chuyện với người tài xế trẻ và được biết anh ta cũng là một sinh viên luật tại Jaker, và anh ta đang đi làm trong kỳ nghỉ hè cũng như những bạn bè đồng hương khác tại Đại học. Nàng khen anh ta nói tiếng Anh lưu loát và bày tỏ thêm:
- Tôi rất hân hạnh được gặp anh. Anh có thể cho tôi biết tất cả các làng mạc chúng ta đi qua trước khi đến ngôi đền Batubulan được chứ?
Chàng thanh niên nhận lời:
- Rất vui lòng. Hãy gọi tôi là Tomy, vì tên Bali của tôi rất khó đọc.
Mặc dù anh ta rất nhiệt tình trong việc hướng dẫn, nàng cũng không đặt quá nhiều câu hỏi. Nàng nghĩ ngợi đến chuyến viếng thăm đầu tiên tại ngôi đền trước đây. Nơi mà tình cờ, nàng đã gặp Charles, cũng tại đó, biết đâu lại có cuộc gặp gỡ lần thứ hai, tuy có rất ít khả năng xảy ra việc đó. Tuy không e ngại lắm nhưng nàng cũng cảm thấy hơi lo lắng. Sự tái ngộ ngay tại Bali sau một thời gian dài đằng đẵng như vậy, có phải là một sự ngẫu nhiên quá đáng và không thể tin được không? Nếu, vào giờ phút cuối, người nữ thư ký của ông Hugues đã không từ chối nhiệm vụ, thì không bao giờ nàng rời khỏi văn phòng của ông Rexford và Luân Đôn… Nàng đã không bao giờ được nhìn thấy Bali bằng mắt, ngoại trừ trên màn ảnh truyền hình hay trên phim ảnh. Diễn tiến sau đó, nàng lại làm quen với Gareth Carter trên bãi biển… nàng đã không nói sai một chữ với ông ta, nếu như nàng đã không chọn việc đi dạo vào lúc bình minh dọc theo bờ biển… Lời nói của ông ta đến khách sạn Kapalan đã tạo ra cái móc xích cuối cùng trong một chuỗi ngẫu nhiên chúng tạo ra điều huyền diệu để thời gian nhích lại gần với nhau hơn…
Nàng suy nghĩ lại, rồi lúng túng: “Hình như Charles và mình đã bị một quyền lực siêu nhiên bắt buộc phải gặp lại nhau…”, nhưng rồi cái tên Nimade, cái tên của cô gái Bali trẻ trung, đột ngột hiện ra trong trí nàng, cản trở nàng tiếp tục theo đuổi sự suy nghĩ. Bất ngờ, nàng cảm thấy lòng ao ước được gặp lại chàng một cách mãnh liệt, để nói với chàng…
Nàng thầm trách mình về cơn xúc động không lành mạnh này. Đời sống cá nhân của Charles đã không còn gì liên quan đến nàng nữa, tại sao nàng lại chấp nhận một điều hớ hênh như vậy? Bỗng có tiếng nói của Tomy, người tài xế taxi kéo nàng ra khỏi cơn mê. Anh ta lái sự chú ý của nàng vào một dãy pho tượng bên vệ đường, và xác định rõ:
- Những pho tượng này được bày bán. Nhiều gia đình mua nó về để trang trí ngay chính giữa nhà, để chúng canh giữ cổng ra vào của nhà họ.
Clara hỏi:
- Chúng được làm tại đây à?
- Vâng. Batubulan được nổi tiếng, nhờ vào sự khéo léo của các nghệ nhân của nó.
- Đó là lý do tại sao những ngôi đền của làng này lại được dựng lên giữa những hòn đảo xinh đẹp nhất.
Chiếc taxi đậu ngay trước cửa đền Pura Dalem, Tomy hứa sẽ quay lại trong vòng một tiếng đồng hồ để đón cô khách hàng trẻ của mình. Nàng chào anh bằng một cử chỉ thân mật, rồi leo lên những bậc cấp dẫn đến một cái cổng được chạm trổ tinh vi. Những bức tượng thần linh với bộ mặt nhăn nhó như đang nhìn nàng băng ngang qua sân một cách im lặng, tiến vào bên trong thánh địa đầu tiên dành cho các linh hồn người đã khuất. Một sự im lặng tĩnh mịch bao trùm chung quanh nàng. Nàng yên lặng đứng trước một bàn thờ, chú mục vào những tượng thần thánh phình bụng có vẻ khêu gợi, không một ngọn gió lay động bao quanh hàng rào. Cách biệt hoàn toàn với sự hiện diện của con người ở bên ngoài, ở nơi này toát lên một không khí bí ẩn đồng thời một sự lo sợ và gò bó. Bất ngờ, một bóng người xuất hiện không xa nàng làm nàng ngạc nhiên và căng thẳng, cho đến khi nhận ra nhà sư, nàng thở phào nhẹ nhõm. Trong một thoáng, nàng đã ngỡ mình lại phải đối diện với Charles.
Nhà sư canh gác nơi ẩn cư chào nàng và nhận xét:
- Bà trở lại, có việc gì vậy?
Bị sững sờ vì câu hỏi không quanh co, nàng thành thật trả lời:
- Tôi thích sự yên tĩnh nơi này.
Nhà sư già xác định với lòng tự hào:
- Tổ quốc chúng tôi là một đất nước thanh bình.
Ông ta quay lưng lại và bắt đầu thay nước cho những lọ hoa đã qua hai mươi bốn giờ. Tất cả đều nhằm vào mục tiêu tiến hành phóng sự, Clara nắm lấy một trong những giỏ đồ cúng, nàng hỏi:
- Vì lẽ gì mà người ta làm những việc này?
- Với một niềm tin kiên trì. Các thần linh có quyền trên những lễ vật được tạo ra do lòng thành kính và sự mộ đạo.
Clara e ngại nhà sư sẽ rời đi xa một cách nhanh chóng, nên nàng thu hết can đàm đưa ra những câu hỏi đã định trước:
- Tôi có thể nào viếng thăm một gia đình người Bali? Tôi muốn nói đến khu dân cư nghèo khổ…
Nhà sư từ từ đứng thằng người lên và quan sát nàng với một vẻ bối rối cùng cực:
- Tại sao? Cô nói với tôi là cô đang đi nghỉ hè tại Bali… theo lẽ thường thì các du khách không mấy thích thú đến những viêc này. Họ ưa đến các bar và bãi biển hơn…
Nàng vội vàng giải thích, đoán chừng là sự ngạc nhiên của nhà sư có thể đưa tới sự nổi giận:
- Phải thú nhận là trong đất nước của quý ông, tất cả đều gợi cho tôi sự tò mò đặc biệt.
Ông ta suy nghĩ ít lâu trước khi có một quyết định, cuối cùng ông ta nhận lời:
- Được rồi. Chắc chắn có một trong những gia đình bè bạn của tôi sẽ nhận lời viếng thăm của cô. Chiều nay tôi sẽ hỏi người đó. Nếu được sự chấp thuận, thì đúng vào giờ này tuần sau, chúng ta sẽ gặp nhau tại đây và tôi sẽ hướng dẫn cô đi…
Clara hết lòng cảm ơn nhà sư. Sau đó, thấy ông vội vã tiếp tục công việc của mình, nàng bước ra khỏi đền thờ xuống những bậc cấp để chờ Tomy quay lại. Bên ngoài, những bụi hoa giấy màu hồng sóng sánh bên những chùm bông sứ ngọt ngào mùi thơm và những lá cây bóng loáng của những cây đào lộn hột, biết bao nhiêu gia đình phong lưu đã lượm nhặt để thờ phụng các thần linh hết tuần này sang tuần khác.
Khi trở về khách sạn, Clara đi ra bãi biển và ngồi dưới bóng một cây cọ dừa. Mặc dù không chủ tâm, mắt nàng vẫn hướng vào cánh cửa ngăn lối đi vào khuôn viên của Charles. Những lá cây xum xuê như ngăn những con mắt tò mò nhìn vào ngôi nhà. Nàng cố hình dung ra toàn thể ngôi nhà nhưng không tài nào làm được. Nàng tự hứa, vào một ngày nào đó, mình sẽ mở cánh cổng đó và sẽ liều bước một vài bước…
Mặt trời tàn lụi dần. nàng đưa mắt nhìn sự phối hợp kỳ diệu của màu sắc đang làm tăng thêm vẻ huy hoàng sẵn có của phong cảnh. Mặt trời phủ tất cả cảnh vật một màu đỏ rực rỡ, rồi chuyển qua màu đồng, trước khi ngả qua màu cẩm quỳ và màu tím, rồi lặn sâu vào chân trời. Bầu trời mang màu óng ánh vàng phản chiếu thật huy hoàng. Một mình trên bãi biển hoang vắng. Clara tự nghĩ là từ đầu của những thời đại, trong hòn đảo trinh nguyên này chỉ có các thần linh vô hình cư ngụ… Bỗng nhiên trên những đợt sóng nước lăn tăn, xuát hiện một chiếc xuồng bồng bềnh trôi, rồi tiếp theo sau đó, là nhiều chiếc khác. Chúng chia nhau hướng ra đại dương, để đi tìm đánh bắt những con rùa. Đối với thịt của loài này, người dân Bali chế tạo ra loại súp rùa ngon tuyệt vời.
Sau cùng, cô gái đứng lên. Nàng dự tính đi thẳng về khách sạn, nhưng những bước chân vô tình đã đưa nàng đến cánh cổng to lớn phân rìa nơi Charles cư ngụ. Mơ màng, nàng đứng bất động trước cổng sắt, rồi, như tuân theo một động lực vô hình, nàng mở nó ra đột ngột bằng một bàn tay run rẩy. Bên trong cánh cổng, tất cả đều yên lặng và tĩnh mịch. Sau đó nàng đã không bao giờ giải thích được ai đã đẩy nàng bước vào con đường quanh co. Một sức mạnh siêu nhiên nào đó hình như xáo trộn tất cả lương tri. Một cách vô thức, nàng bước đến một bãi cỏ lớn mượt mà. Tại đây, nàng bỗng đột ngột dừng lại, suy nghĩ. Quỷ quái nào đã xúi giục nàng làm một hành động thật dại dột? Nàng đang vi phạm vào một vùng cấm địa. Nhưng vào lúc đó, sự tò mò lai mãnh liệt hơn. Căn nhà quyến rũ nàng mạnh mẽ như một người yêu. Nàng đến được trước một cánh cửa sổ, rồi ngập ngừng, lùi lại, cố tránh sự cám rỗ, liếc mắt vào bên trong. Và bất ngờ, người nàng cứng đờ ra, nàng linh cảm biết có sự hiện diện của một ai đó sau lưng mình. Một sự xấu hổ sâu sắc tràn ngập trong lòng nàng khi nàng quay đầu lại để đối diện với đôi mắt sa sầm vì một cơn giận dữ tàn bạo.
Charles rít lên, hàm răng cắn chặt nghiến ngầm:
- Cô làm gì ở đây? Sao cô dám cả gan xâm nhập vào gia cư của người ta?
Cô gái co rúm người lại, bị tổn thương nặng nề vì giọng nói lạnh lùng, hằn học. Chàng đã đối xử với nàng giống như đối với bất kỳ kẻ trộm nào khác…
Tiếng nói của nàng vỡ vụn không thành lời, và nàng cúi đầu che giấu đôi má nóng ran lên vì nhục nhã.
Chàng gầm gừ:
- Cút ngay khỏi đây!
Nàng ấp úng:
- Vâng, Charles… em đi… em lấy làm tiếc…
Mặc dù bị sự bối rối tràn ngập tâm hồn, nàng vẫn nhận thức rõ ràng tình trạng quái ác lạ lùng đang quất thẳng vào tâm hồn nàng. Nàng đang nói chuyện với một người xa lạ… Có thể nào trong giây lát, chàng vừa xưng hô với nàng một cách xa lạ dường ấy để chửi rủa nàng…
Đột nhiên chàng hỏi:
- Tại sao cô bước vào đây?
- Em vâng theo một động lực… Em đang ngồi trên bãi biển và bỗng nhiên nghĩ ra ngôi nhà của anh… Em bắt đầu bước đi, rồi… em mở cổng…
Nàng im bặt chau mày lại, lúng túng vì sự giải thích ngắn gọn. Cuối cùng nàng thừa nhận:
- Em không còn cách nào xin tha thứ về việc đột nhập của em. Em đã làm một điều sai lầm, em hiểu điều đó. Sự hối lỗi của em rất chân thành, Charles, em hứa với anh điều đó…
Mất bình tĩnh, nàng quay gót và bắt đầu chạy trên lối mòn, tìm cách đến được cổng sắt càng nhanh càng tốt. Đêm tối sương mù giăng kín và nàng tin vào bản năng hướng dẫn nàng giữa những bụi cây. Nhưng vào lúc nàng gần đến đích, thì nàng bị vấp phải một rễ cây và ngã nhào xuồng một cách nặng nề. Một tiếng kêu vuột ra khỏi miệng nàng. Khi nàng cố đứng lên, một cảm giác đau nhức khủng khiếp phía bên phải làm nàng nghẹn thở. Nàng nghe những bước chân nhanh đang tiến về phía nàng, rồi thấy Charles lập tức xuất hiện, cúi xuống bên nàng. Chàng cầm lấy tay nàng, nghiêng vai xuống rồi đột ngột kéo nàng lên, giống như chạm phải một vật gì kinh tởm. Cử chỉ lộ liễu này đánh mạnh vào lòng tự ái của Clara. Clara giấu cơn đau lập tức, một cách dũng cảm nàng ngồi lên đối diện. Nhưng Charles không dễ bị lừa, chàng nâng nàng lên khỏi mặt đất đất trên hai cánh tay của mình, rồi dìu nàng về ngôi nhà. Cả hai đều nín lặng, Clara tự hỏi không biết chàng đang nghĩ gì; riêng nàng, nàng thấy lòng mình trống vắng ngay cả khi áp sát vào người chàng, áp sát vào người đàn ông mà trước đây đã từng làm nàng bối rối, dầu chỉ cần một sự đụng chạm thật nhẹ nhàng, chỉ cần một sự lướt nhẹ của hai bàn tay chàng trên da thịt nàng… Họ dìu nhau bước vào cửa phòng khách. Charles nhẹ nhàng đặt gánh nặng êm ái của nàng xuống chiếc trường kỷ.
-Em rất bối rối vì đã quấy rầy anh đến vậy, em xin lỗi anh.
Bỗng nhiên, Clara cảm thấy lúng túng, rụt rè. Những sự kiện xảy ra liên tiếp đã làm nàng mất cả niềm tự tin. Tình trạng quái gở nào đã đưa đẩy nàng đến hoàn cảnh hiện tại, nằm sóng soài trên chiếc trường kỷ, trong căn nhà của người mà nàng cố tránh né bấy lâu nay? Để xác định thái độ của mình, nàng cố ngồi bật dậy, dè dặt tựa lưng vào gối dựa. Một cơn đau buốt lại siết chặt lấy thái dương của nàng:
-Cô bị thương à? – Charles hỏi.
Giọng nói của chàng tuy đã mất vẻ gay gắt, nhưng vẫn lạnh lùng, xa vắng…
-Hình như em bị va đầu vào đá. Em e là trên đầu có một khối u nào đó…
Charles đứng trước mặt nàng, toàn thân chàng cao lớn gần như trùm lấy nàng, chàng quan sát với một vẻ mặt lạ lùng. Và bất ngờ, Clara bỗng thấy hoảng sợ ghê gớm, nàng cảm thấy có một mối đe dọa trực tiếp đang hiện diện chung quanh mình…
-Tôi sẽ pha cho cô một ly cốc-tai.
Chàng nói, rồi quay lưng lại, đi về phía quầy rượu.
Clara dõi mắt nhìn theo, chú ý đến những cử động chậm chạp mệt mỏi của chàng. Nàng cảm thấy một niềm hối tiếc thống thiết, nàng nhớ lại dáng oai vệ, thanh lịch, những dáng dấp luôn luôn rõ nét của chàng trai trẻ Charles trong những ngày xưa. Thời đó, chàng đã lôi cuốn tất cả bao con mắt ở những nơi công cộng. Còn những người đàn ông thì ao ước có được vẻ tao nhã của chàng, những người phụ nữ thì ghen tị với Clara, con người may mắn có được một người bạn trai đầy sức hấp dẫn…
Một lúc sau, chàng đưa ra một ly rượu, đặt trên một cái dĩa nhỏ bằng bạc, mời nàng. Chàng nói bâng quơ:
-Rượu này sẽ làm dịu cơn đau.
Nàng thì thầm:
-Xin cảm ơn.
Nàng nâng ly rượu lên môi, rồi đột nhiên một sự cảnh giác bất ngờ làm nàng ngừng tay lại. Nàng thầm trách mình về thái độ hoài nghi thiếu tế nhị này. Tại sao mình lại có thể nghi Charles định đầu độc mình kia chứ? Hình như nàng là nạn nhân của những phản ứng rất ư là lạ lùng. Nhận ra cái nhìn chăm chú vào mình, chỉ bằng một hơi nàng vội uống cạn ly rượu, rồi nở nụ cười, nói một cách chắc chắn:
-Em thấy đỡ rồi.
Charles giữ im lặng. Cảm thấy rất lúng túng và bối rối bên cạnh người đàn ông ít nói và đáng e dè này, Clara gượng đứng dậy, đưa mắt tìm cánh cửa ra vào. Mắt nàng đứng lại vài giây trên những đồ đạc bằng gỗ màu sẫm, hình như nó được chạm trổ tại Bali, trên những bức rèm dài bằng gấm hồng. Những vật dụng trang trí bằng đồng của Trung Hoa, treo trên tường. Những món này, nàng biết rõ là chàng đã phải đem theo từ ngôi nhà cũ ở Singapore… Chắc chắn là những món này hàng ngày đã đóng nhiệm vụ nhắc nhở chàng về sự mất mát to lớn của chàng về người vợ yêu dấu đã chết đi không bao giờ quay lại nữa, những món đồ đã chứng kiến tất cả hạnh phúc và vui thú của cô ta trên đời này. Định mệnh quá trớ trêu và tai ác. Clara suy nghĩ trong lòng với một niềm cay đắng. Charles đã lấy Daphné, ngược lại với ý thích của chàng và rồi… Nàng quyết xua đuổi khỏi đầu mình những ý tưởng hơi nhân từ này. Quá khứ đã chết rồi, cũng như tình yêu hằng ràng buộc nàng trước đây với người đàn ông xa lạ này. Nàng bước thêm một bước về phía khung cửa kính đang mở ra hướng vào khu vườn tối tăm. Chợt giọng nói đều đều của Charles vang lên từ phía sau ngăn cản nàng:
-Tốt hơn, nên ở lại. Bãi biển không trăng, và thủy triều thường để lại những thân gỗ mục, và những mảnh san hô gãy… Cô có thể bị vấp ngã lần thứ hai, và bị thương tích trầm trọng hơn đấy.
Những lời khuyên can không phát xuất từ sự ân cần hoặc trìu mến nào. Chàng cũng không tỏ ra phản đối nếu người yêu cũ của chàng quyết định phải ra đi, bất chấp mọi nguy hiểm. Nói một cách đơn giản, chàng chỉ cảnh giác nàng thôi… Clara ngập ngừng. Nàng nhớ lại giây phút tại ngôi đền thờ, nơi đó, cũng như giờ phút này của ngày hôm nay, nàng bị dằng xé giữa lòng ham muốn được chạy trốn và sự tê liệt của các phản ứng. Nàng ấp úng, hai tay đan vào nhau lúng túng:
-Em không có lý do gì cần thiết để đến nỗi phải hiện diện ở đây lâu hơn. Em đã gây quá nhiều bực mình cho anh trong lúc này rồi…
Gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên nhợt nhạt bên cạnh làn da rám nắng của chàng. Môi nàng rung lên, giống như một đứa trẻ sắp phải bật khóc thổn thức. Cơn đau nhức trên đầu từng giây từng phút tăng lên dồn dập.
-Em ngồi xuống đi, Clara.
Charles phát ra một mệnh lệnh, bằng một giọng không có âm hưởng. Clara không nhúc nhích. Chàng chỉ vào chiếc ghế trường kỷ mà nàng vừa rời bỏ, rồi lập lại vẻ mất kiên nhẫn:
-Anh yêu cầu em ngồi xuống.
Nàng vâng lời, tim đập liên hồi, rồi nàng biện bạch bằng một giọng ngập ngừng:
-Em… Em không muốn làm phiền anh thêm nữa. Chốc nữa thôi… Em phải ra đi thôi…
-Không! Em sẽ ở lại!
Đôi mắt chàng nhăn nhúm bởi một cơn giận dữ khó giải thích, hình như chàng đang phải chuẩn bị cho một cuộc chiến quyết liệt sinh tử. Quanh miệng chàng xếp lên những vết nhăn dữ tợn. Clara cứng đờ người ra, không rời mắt khỏi gương mặt xương xẩu và những đường nét nổi bật đó. Mặt trời miền nhiệt đới đã làm cho da chàng nhăn nheo, làm nổi rõ những nếp gấp trên vầng trán hơn. Ánh sáng từ cái chao đèn cuối phòng khách rọi vào mái tóc hoa râm phủ xuống vầng thái dương. Mặc dầu không muốn, Clara vẫn bị run rẩy, nàng quay dần tránh đi nơi khác, muốn thoát khỏi sự quyến rũ bệnh hoạn đang phát ra từ phía chàng, Charles bàng hoàng sửng sốt về cử chỉ từ chối của nàng, và thái độ kiềm chế tinh tế của chàng bỗng biến mất. Chàng lao vào người nàng, nắm lấy cánh tay nàng và kéo nàng một cách không khoan nhượng, Charles đặt nàng ngồi xuống đùi mình, rồi hét lên:
-Thời gian đã không rộng lượng với anh đã đành, còn em nữa, bây giờ anh đã làm em ghê tởm lắm phải không? Chưa bao giờ có tình trạng như thế này xảy ra cả… Ngày xưa, em chỉ chực rình rập công việc của anh, để tìm cơ hội lôi kéo anh đến với em, em đã từng ước ao không rời khỏi anh, dù chỉ một giây…
Chàng nín bặt lại, dường như kiệt sức, rồi siết chặt người đã chiếm hữu được trong vòng tay. Cuối cùng, chàng nói tiếp:
-Cuộc đời đã thay đổi, em cũng vậy. Nhưng nó chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp của em…
Bàn tay chàng đưa lên vuốt ve mái tóc nâu dài, rồi lên đôi má xanh nhợt mịn màng, trước khi lướt xuống chiếc cổ mảnh mai và ôm chầm lấy nó vào trong những ngón tay gầy gò. Hoảng hốt, Clara đưa hai tay lên cổ, cố gắng gỡ tay chàng ra. Sự đụng chạm bất ngờ này giống như một tia điện phóng vào người chàng. Trước khi nàng có thể chống cự, thì chàng đã giam hãm nàng trong vòng tay ghì chặt vững chắc. Chàng đưa đôi môi dịu dàng đặt xuống một nụ hôn nồng cháy lên nàng, nhưng không thấy có một dấu vết nào của sự âu yếm hay là tình yêu… Sự ghê sợ hủy hoại tất cả những ý nghĩ khác, làm nàng vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Đôi môi tàn bạo đã làm tổn thương nàng vì sự điên rồ cuồng nhiệt của nó. Nàng lo ngại cho giây phút mình sẽ ngất đi, rồi nghĩ rằng sự vô ý thức sẽ xóa mờ được những điều xấu xa của thực tế… Cuối cùng, Charles buông nàng ra; trong một vài giây, nàng nhìn trâng trâng vào chàng bằng một ánh mắt ngây dại, một gương mặt bị méo mó về sự thô lỗ dã man. Bất ngờ, hình như tất cả sức lực rời khỏi chàng, chàng gục xuống, đưa hai tay che lấy đôi mắt như để tránh khỏi sự bối rối cùng cực. Chàng xin lỗi nàng bằng một giọng xa vắng:
-Anh lấy làm ân hận vô cùng… Anh không biết cái gì đã xúi giục anh có những cử chỉ tồi tệ vậy…
Một làn sóng thương cảm sâu sắc xâm chiếm lấy con tim của Clara làm nàng quên đi những lời trách móc mà nàng chuẩn bị trút xuống chàng. Nàng dịu dàng lưu ý:
-Anh sống cô độc đã quá lâu rồi, Charles. Anh không thể cứ tự thỏa mãn mãi về đời sống ẩn dật như thế này được…
Chàng nhắm mắt lập lại:
-Mãi mãi… Thời gian bất tận này kéo dài bao lâu?
Chàng có vẻ cô độc với ngay chính bản thân mình. Charles mở mắt, nhưng cái nhìn đăm đăm của chàng hoang vắng, chàng nhìn vào Clara mà không nhận ra nàng. Chàng thấy gì? Phải chăng chàng đang cố gợi lại bóng ma Daphné? Như bị đóng chặt vào những kỷ niệm, gương mặt của chàng phản ánh lại tất cả những nổi thống khổ của cả thế gian…
Không một tiếng động, Clara lướt người ra phía sau lưng Charles, rồi ra khỏi phòng khách bằng một cánh cửa sổ thấp sát đất. Nàng quay đầu lại, nhìn vào bên trong lần chót trước khi mất hút vào trong bóng đêm. Chàng vẫn không nhúc nhích, mắt xoáy vào một điểm vô hình trong không gian. Hình như chàng cũng không hay biết gì đến việc nàng đã bỏ ra đi…
Clara thận trọng bước tiến ra phía cổng, nàng mở cửa, rồi hòa tan vào trong bóng đêm dày đặc; trên trời, ánh sao chiếu sáng lấp lánh trên mặt biển mênh mông.
Sáng hôm sau, Clara vui mừng khi thấy đầu nàng không bị va chạm mạnh phía trong, nàng chỉ phàn nàn về sự đau nhức ở cánh tay. Nàng đi thẳng xuống tầng trệt và ăn sáng với Hugues cùng các bạn đồng nghiệp, nhưng không dự phần nào những câu chuyện hàn huyên của họ. Nàng suy nghĩ nhiều về những biến cố xảy ra chiều tối qua, đặt nhiều nghi vấn về tình trạng thần kinh của Charles. Nàng hy vọng chàng sẽ không buông mình vào sự giày vò vì những hối tiếc cho giây phút mềm yếu… Trong tình trạng của chàng hiện nay, cưới Nimade, cô gái trẻ người Bali, sẽ là một giải pháp khôn ngoan và tốt lành nhất. Nếu không tiến hành được cuộc hôn nhân đó, chàng sẽ cứ mãi thu mình trong sự cô đơn và những kỷ niệm sẽ ngăn cản chàng trở lại vị trí của mình giữa những người đàn ông khác. Nàng hồi tưởng lại tất cả những cử chỉ, thái độ của chàng, và bất ngờ, nàng hiểu ra mình đã dấn thân vào một sự nguy hiểm kinh khủng, trong ngôi nhà đồ sộ sau những bụi hoa giấy đó… Nếu như Charles đã không đến cứu được nàng đúng lúc, thì không biết ai sẽ là người có thể đến được nơi đó, và tuy chàng đã gầy yếu nhưng chàng cũng còn có cả một sức mạnh về thể lực lớn lao vượt xa nàng…
Một câu hỏi của Hugues đưa nàng trở về với thực tại. Nàng đưa ra một kế hoạch làm việc trong ngày. Họ sẽ đến nguồn nước thánh tại Tampalesiring. Theo truyền thuyết, thì vị thần Indra, nữ thần nước, đã cào xới tảng đá để mạch nước có thể bắn ra và lan rộng ơn huệ của bà xuống khắp nhân loại. Các khách hành hương thường đến nơi này hàng năm để thanh tẩy. Họ luôn mang theo một hòn đá của làng mạc họ, rồi thả nó sâu vào trong mạch nước thiên nhiên, để đến năm tiếp đó, nó sẽ được đem trưng bày trong đền thờ.
-Để chứng minh với bà về nguồn gốc xâu xa của những tập quán này đã có từ hàng ngàn năm nay, tôi có thể báo cho bà biết chúng tôi đã xem xét một trong những hòn đá này, và tìm ra được ngày khắc vào nó… Bà không thể nào ngờ được! Chúng tôi đã đọc được nó, bằng chữ Indou: năm 962 B.C.!
Nhiều tiếng thán phục ngạc nhiên ồ lên quanh bàn ăn. Clara kêu lên:
-Không thể nào ngờ được! Đã gần 3.000 năm nay, nghi thức này vẫn được lưu truyền bởi truyền thống, và vẫn được tôn kính cho đến tận bây giờ.
Ngày kế tiếp, họ tham quan động dơi, rồi núi lửa thánh Guning Agung, theo truyền thuyết Indou, nó là " rốn của vũ trụ ". Một tuần lễ lướt qua thật nhanh mà Clara không nhận ra. Nàng bị lôi cuốn theo sự phong phú và đa dạng của công việc, không có thì giờ rảnh rỗi để nghĩ đến những vấn đề gì khác ngoài công việc nghề nghiệp. Ngày được ấn định của nhà sư dành cho cuộc viếng thăm đã đến. Nàng đến ngôi đền vào đầu giờ chiều và gặp vị sư đang bận bịu với những công việc lau chùi những pho tượng bị lichen hóa và bụi bặm làm vấy bẩn. Công việc này tỏ ra cần thiết vì khí hậu vùng này ẩm ướt. Nàng cúi chào nhà sư:
-Kính chào thầy, người bạn của thầy có bằng lòng cho con làm phóng sự không?
Nhà sư báo tin:
-Được, ngay bây giờ chúng ta có thể đến nhà họ. Nhưng cô đừng cho họ tiền. Chỉ cần vài đồng lẻ cho bọn trẻ là đủ…
-Vâng.
-Sự nghèo khổ của những con người ngày thì lớn lắm, nhưng họ không chấp nhận lòng thương hại. Ba chén gạo hàng ngày đối với họ là đủ.
Clara ngạc nhiên:
-Và họ theo chế độ ăn uống như vậy quanh năm sao?
-Đúng, ngoại trừ những ngày lễ tôn giáo, người ta vui vẻ thì dùng nhiều… Nhưng hãy nhìn xem các bầy trẻ của chúng tôi. Chúng nó có mang vẻ ốm yếu và bất hạnh không?
Nàng thừa nhận:
-Không. Chúng luôn luôn vui nhộn và khỏe mạnh.
Họ lên đường và tới ngay một con đường nhỏ được bóng cây che mát. Một bầy nhóc ở trần vây quanh họ, bị kích thích bởi tính tò mò vì sự có mặt một phụ nữ người nước ngoài, có mái tóc vàng, bên cạnh là người thầy tu của chúng. Nhà sư này dừng lại trước một cổng nhỏ làm bằng gỗ và đẩy nó ra để bước vào bên trong mảnh vườn nho nhỏ. Đôi xăng-đan của Clara bị lún sâu vào trong đám bùn. Nàng nén lại lời ta thán của mình kịp lúc, khi ngạc nhiên đến rụng rời trước cảnh khốn khổ đang ngự trị chung quanh nàng, ráng nở nụ cười với người trong gia đình đang im lặng chờ đợi họ tới trên ngạch cửa của căn nhà. Người cha của gia đình này chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi, để lộ nửa người trên quá gầy ốm, đôi cánh tay trơ xương khẳng khiu chứng tỏ một đời sống khó khăn và cần cù. Người mẹ che giấu thân thể đã phải nuôi nấng quá nhiều con bằng sữa của mình, dưới một tấm sarong màu xám và bị chắp vá nhiều mảnh. Người lớn cũng như trẻ nhỏ không ai mang giày dép nơi chân cả. Sau dăm ba phút trò chuyện bằng tiếng Bali, nhà sư cho phép cô gái người Anh chụp hình, rồi ông xúi nàng:
-Hãy nhìn đồ cúng kia kìa! Chúng có đẹp không?
Nàng phát biểu với lòng nhiệt tình và bỗng nhớ ra đã thấy cũng chính những bó hoa và những chùm trái cây này tại chợ:
-Có phải chúng được trồng trong vườn nhà không? – Nàng hỏi.
-Không, bạn tôi mua nó đấy.
Trái tim Clara thắt lại khi nghĩ đến số tiền bị nuốt chửng vào việc thờ cứng, số tiền lẽ ra có thể được sử dụng vào việc tốt lành hơn…
Nhà sư tiếp tục:
-Nếu một người trong gia đình này chết, thân xác họ sẽ được đưa ra đây.
-Thầy muốn nói là chôn…
-Cái đó còn tùy. Nếu là người quá yêu dấu, những người thân của họ sẽ không chịu đem chôn xuống đất, vì làm như vậy là không được thanh sạch và có nguy hiểm cho người chết. Họ phun vôi sống vào di hài người chết trong khi chờ đợi đem đi hỏa táng.
Clara kìm nén sự buồn nôn, nàng quay đi lấy cớ điều chỉnh máy chụp hình… Kế đó, nàng xuống thăm chuồng heo, chuồng gà nhỏ, đó là tất cả những gì phong phú về vật chất của gia đình này. Rồi nàng quay vào nhà, ngôi nhà này được dựng lên trên những cây cừ để tránh lũ lụt. Chỗ ở gồm có một cái bếp sơ sài và một buồng sinh hoạt chung cho gia đình. Khắp mọi nơi, sự trần trụi ngự trị tất cả. Bị xúc động, nàng quyết định kết thúc buổi khảo sát về sự khốn khổ này.
Nàng thông báo cùng nhà sư:
-Con nghĩ rằng chúng ta có thể cáo từ được rồi đấy. Con muốn gọi những đứa trẻ con lại.
Qua một dấu hiệu, những đứa trẻ tiến tới một cách e lệ. Nàng phân phát cho mỗi đứa trẻ một nắm tiền lẻ. Chúng nhận nó sau một lúc phân vân, ngượng ngập, có vẻ như ko quen với một sự lạm dụng như loại này. Đứa con gái nhỏ nhất trong nhà bất ngờ khom người nhìn vào xắc tay của Clara, và hỏi; nhà sư liền dịch lại cho nàng nghe:
-Nó hy vọng được trông thấy những đồ vật chứa trong xắc tay.
-Được thôi!
Bọn trẻ không rời được đôi mắt của chúng ra khỏi bàn tay của nàng đang bày cái hộp đựng trong túi xách ra. Khi cái hộp đựng đồ trang sức được mở ra, nàng cho bé gái lớn một cây bút bi, đứa em một cái gương soi mặt bỏ túi, đứa bé trai nhỏ nhứt nhận được thêm một cuốn sổ nhật ký – món quà của một người bạn gái mà nàng không bao giờ sử dụng. Say mê, bầy trẻ cảm ơn nàng rối rít bằng ngôn ngữ địa phương. Sau những nghi thức chào theo tục lệ, Clara và người đồng hành cùng bước ra cổng. Ngay lúc đó, một cô gái đẹp rực rỡ đẩy cổng bước vào trong vườn. Cô ta kính cẩn cúi chào nhà sư, một nụ cười tươi thắm để lộ hàm răng trắng nõn đều đặn. Cô ta mặc một chiếc sarong màu đỏ và xanh thiên thanh bằng lụa bóng.
Nhà sư đáp lại:
-Chào con. Ta muốn giới thiệu với con người bạn gái của ông Charles Millard: bà West, và đây là Nimade…