← Quay lại trang sách

Chương mười

Clara chợt bừng tỉnh giấc, khi nghe tiếng chân bước gõ mạnh trên hành lang bên ngoài, rồi ngừng lại trước cửa phòng của nàng, và tiếp theo là tiếng gõ mạnh vào cánh cửa gỗ. Trong bộ đồ ngủ mỏng manh màu hồng nhạt, Clara vội vàng nhảy ra khỏi giường, khoác lên người chiếc áo choàng kín, rồi bước đến mở hé cửa. Nàng bắt gặp ở đó một cái nhìn ngạc nhiên của ông Hugues Nowell. Nàng chào ông ta, bối rối:

- Xin chào ông.

Ông ta đáp lại bằng một câu hỏi:

- Bà có mệt không? Sao bà thức dậy trái với thói quen tôi thường biết từ khi chúng ta đến Bali? Bà thay đổi đột ngột quá...

Clara cắt ngang lời, giải thích:

- Dạ, tối qua tôi về phòng nghỉ hơi muộn hơn mọi người.

Hugues lộ vẻ băn khoăn:

- Bã đã yêu nghề hơn cả một nhà nhân chủng học như chúng tôi rồi đó... Xin có lời khen ngợi bà! Nhưng hơn cả điều này, tôi có cảm tưởng là bà đã yêu Bali.

Câu nói làm Clara bất chợt nóng ran cả người, đôi gò má nàng ửng đỏ lên, nàng ngập ngừng nói:

- Tôi... có thể... Nhưng xét cho cùng tập quán và phong tục của người Bali đã đem lại cho tôi nhiều ngạc nhiên hứng thú.

Hugues đề nghị:

- Bà nên sửa soạn nhanh chóng lên, rồi đi dùng điểm tâm. Chúng ta còn phải đúc kết lại những điều đã ghi được tại nơi này. Chỉ còn ba ngày nữa là chúng ta sẽ đáp chuyến bay vào lúc 15h30 để trở lại Luân Đôn.

Choáng váng trước lời nhắc nhở đó, Clara đáp lại ngắn gọn:

- Vâng.

Trở lại Luân Đôn, về lại một nơi mà nàng đã có những kỷ niệm của bao năm chờ đợi, ngóng trông vô vọng: những ngày buồn khổ trước khi Charles và nàng sắp sửa phải chia tay nhau, phải hy sinh mối tình của hai người…Nàng lại như rơi vào tình trạng vừa muốn quay về Luân Đôn, lao mình vào công việc thường nhật đều đặn, để cố quên đi những mất mát không có gì có thể bù đắp được trong tình yêu, và để mãi mãi chung thủy với mối tình đã dâng cho chỉ mình Charles, mặc dù hiện nay do sự tình cờ lạ lùng, nàng gặp lại được chàng, để biết rằng chàng không còn gì quyến luyến với nàng nữa. Hình bóng người vợ trẻ đã để lại một nỗi đau khổ nặng nề cho Charles đã biến chàng thành con người như hiện nay. Nhưng, đồng thời, nàng cũng thấy tâm trạng như muốn ở lại với Bali - xứ sở dịu ngọt mùi hoa lài, với những phong tục tập quán thật lạ lùng, và hơn nữa là được bên cạnh Charles, để bằng cách nào đó chăm lo cho chàng. Nhưng rồi, từ từ, Clara trấn tĩnh được tâm trạng đó. Nàng bước vào phòng tắm, tắm mát dưới vòi hoa sen, và chuẩn bị trang điểm qua loa để đi ăn điểm tâm với những người bạn đang chờ đợi nàng. Qua tấm gương trong phòng tắm, Clara thấy sau nhiều ngày trải qua trên đảo, gương mặt nàng đã bắt đầu hơi sậm xuống, do những tia nắng của vùng nhiệt đới, nhưng màu da này vẫn không che giấu được nét xanh xao vừa xuất hiện. Nàng tự nhủ, sẽ chăm sóc sức khỏe của mình nhiều hơn chút nữa.

Clara bước xuống nhà hàng của khách sạn, nơi các bạn đồng hành của nàng đang ngồi quây quần quanh chiếc bàn ăn đã bày sẵn các món điểm tâm. Họ cùng nhau trao đổi một cách thích thú về những kinh nghiệm gặt hái đựơc trong thời gian lưu trú tại Bali. Hugues chú ý, quan sát nàng khi nàng từ xa bước tới. Đợi đến lúc nàng ngồi xuống chiếc ghế ông đã đặt sẵn dành cho nàng, ông nhận định:

- Bà có vẻ mệt mỏi thật sự! Bà West…

Clara giả vờ tươi tỉnh lên, cười nói:

- Không có gì quan trọng lắm, chỉ vì mấy lúc gần đây tôi hơi bị mất ngủ… - Nàng lại im bặt, không muốn mọi người biết rõ những xáo trộn ghê gớm trong tận cùng tâm khảm của nàng, kể từ khi nàng phát hiện lại được con người Charles của ngày xưa, tìm thấy lại được hình bóng của vị hôn phu cũ của nàng, của những ngày họ yêu nhau đắm đuối.

Hugues đề nghị:

- Tôi thấy là bà nên chọn một ngày gần đây để đến thăm và cảm ơn Carter, người quản lý khách sạn Kapalan. Ông ta đã giúp ích cho chúng ta rất nhiều trong chuyến đi nghiên cứu lần này.

- Vâng.

- Thật là thú vị khi chúng ta có cơ hội được đặt chân đến một vùng đất còn sót lại trên thế giới mà mọi nền văn minh chưa hủy hoại được nó. Nơi đây, may thay, vẫn còn giữ được những nét thật trinh nguyên của thiên nhiên..

Clara thắc mắc:

- Vậy, ông dự định chừng nào sẽ hoàn tất bộ bản thảo cho cuốn sách của ông.

Hugues chậm rãi trả lời:

- Tôi sẽ phải cẩn trọng chọn lựa lại các chi tiết đã thu thập được, trước khi viết lại cuốn sách, và phát hành ra cho bạn đọc xem.

Cô gái sốt sắng nói thêm:

- Tôi còn có thể giúp ích được gì thêm cho ông nữa không?

Người chủ nhân mỉm cười nhìn cô nhân viên của mình, ông dịu dàng thân mật:

- Ồ! Thưa bà West, bà đã tỏ ra rất quan trọng và cần thiết cho công việc của tôi trong thời gian ở Bali này. Có lẽ, lúc trở về Luân Đôn, tôi sẽ nói chuyện này với ông Rexford, người chủ cũ của bà, và chính thức mời bà làm việc luôn với chúng tôi.

Clara ngượng ngùng, bối rối trước lời khen ngợi chân tình đó, cũng như hảo tâm của vị chủ nhân đối với việc làm của nàng khi trở lại Luân Đôn, nàng ấp úng:

- Tôi…tôi chưa xứng đáng với lời khen tặng đó của ông đâu, ông Hugues Nowell…Có thể, ông đã có một quyết định hơi sớm…

Qua thái độ bối rối của Clara, Hugues thấy rõ người nữ nhân viên của mình đã có những chuyển biến nội tâm mà ông mơ hồ chưa thấy được nguyên nhân, nơi Clara có nhiều tâm sự bí ẩn mà nàng chưa bao giờ chịu thổ lộ: một bài toán đố cho tấm lòng hào hiệp của ông. Ông đột ngột hỏi:

- Bà West, bà thứ lỗi cho tôi lần cuối cùng, tôi phải nói là hình như giữa ông Millard và bà đã có những mối thân tình với nhau đặc biệt…Trước khi rời khỏi Luân Đôn….

Clara nhẹ nhàng nhưng cương quyết ngăn cản:

- Thưa ông Hugues Nowell. Tôi đã nói là tôi không thể kể chuyện riêng của tôi cho mọi người nghe được. Hơn nữa, câu chuyện lại liên quan đến một người mà họ lại không có mặt ở đây là không tốt. Vả lại, tôi cũng xin phép được nhắc lại là ông không nên đi sâu vào lãnh vực thuộc đời sống cá nhân…

Hugues nhận lỗi:

- Ồ!...Xin bà bỏ qua. Tôi chỉ muốn, biết đâu có được một phương cách nào đó để…

Ông bỏ lửng câu nói, vì không muốn người con gái trẻ đẹp này bị tổn thương. Qua những kinh nghiệm bản thân, chính ông sau nhiều ngày chú ý đến cô gái này, ông cũng đã rút ra được cho chính mình một kết luận.

Sau bữa điểm tâm, họ cùng nhau tập trung tại phòng làm việc, miệt mài soạn thảo và đúc kết lại toàn bộ các tài liệu thu thập được của nhiều người, về những sự kiện, phong cảnh, bản điều tra…Trong những giây phút làm việc căng thẳng như vậy, Clara không còn vướng bận nhiều đến Charles. Nhưng, thỉnh thoảng đầu óc nàng vẫn thoáng lên những ý nghĩ miên man về hình bóng người yêu cũ. Quyết tâm không để cho các bạn đồng nghiệp đọc được bất kỳ ý nghĩ nào của mình về tương lai. Nàng đã tập trung được ý chí, và đã vui tươi hòa nhập được với công việc của mình một cách trọn vẹn.

Sau một ngày làm việc mệt nhọc, cộng thêm với đêm thức trắng của ngày hôm trước, Clara không dự tính đi dạo mát dọc bờ biển vào lúc hoàng hôn như thường lệ. Ăn tối xong, nàng tiến ra ngoài lan can của phòng ngủ tại khách sạn để hưởng hơi gió lành mạnh ban đêm của biển. Bầu trời đêm trong vắt, đầy sao lập lòe, không khí ngát mùi nước biển mát dịu. Nàng chỉ còn vài đêm như thế này nữa, là đã phải rời khỏi mảnh đất này, rời khởi Bali, thiên đường của hạ giới. Càng miên man nghĩ đến nhiệm vụ của người chủ đã giao phó vào lúc điểm tâm, và những việc mà nàng cần hoàn tất trước khi trở lại Luân Đôn. Nàng sẽ kể cho Margaret, người bạn cùng phòng, về tất cả những gì đã xảy ra cho nàng trong suốt thời gian qua, người bạn gái vui tính và sốt sắng này sẽ có được câu trả lời về câu chuyện tình của nàng, đã chôn vùi nàng đơn độc trong biết bao năm qua. Cuộc sống rồi sẽ được ổn định, một sự ổn định mà nàng đã có kinh nghiệm và có được bao năm tại Luân Đôn với người bạn gái đó. Từ từ, tâm hồn nàng bình thản, và nàng bước vào phòng ngủ.

Clara lấy lại được thói quen dậy sớm của mình. Nàng chuẩn bị thật chu đáo cho chương trình làm việc trong ngày. Và sau khi hoàn tất mọi việc đã dành cho buổi sáng với nhóm bạn đồng nghiệp, Clara xin phép Hugues Nowell nghỉ buổi chiều và tối để hẹn gặp lại người quản lý khách sạn Kapalan, và chuyển lời cám ơn của ông chủ nàng đến cho người quản lý này.

Hugues vui vẻ:

- Tới giờ phút này, thì bà được hoàn toàn tự do về thời giờ, cho đến khi chúng ta cùng lên máy bay. Chúng tôi rất hy vọng bà sẽ cùng đi với chúng tôi trong chuyến bay đó, để trở lại Anh Quốc.

Clara cười thân mật:

- Dĩ nhiên.

Trong tâm trạng phấn chấn cao độ, nàng quay trở về phòng, thay áo quần gọn nhẹ, và gọi điện thoại cho Carter, xin một cái hẹn cho buổi chiều hôm đó để từ giã ông trước khi trở lại Luân Đôn. Carter rất vui mừng nhận được tin đó, và ngỏ ý muốn có một buổi tiếp đãi thân mật cho lần gặp gỡ có thể khó có lại lần nữa này. Sau đó, Clara đi ra chợ, nàng dự định mua một ít quà kỷ niệm cho người bạn gái ở cùng phòng với mình. Nnàg chọn được vài mẫu tượng gỗ chạm trổ công phu của những nghệ nhân khéo tay nổi tiếng ở Bali, và tìm được một bức vẽ tượng thần Barong, vị thần có mặt trong phòng ngủ của nàng tại khách sạn, đã giữ gìn và bảo vệ giấc ngủ hàng đêm của nàng, một người con gái ngoại quốc tại Bali. Margaret chắc sẽ rất ngạc nhiên về những món quà kỳ lạ, chưa từng thấy này.

Khi hoàn tất xong công việc, Clara trở lại khách sạn Bali Beach, gói ghém những thứ không cần dùng trong thường nhật, rồi nghỉ ngơi, để chuẩn bị đi thăm Gareth Carter.

Vào lúc Clara đến trước cửa khách sạn Kapalan, Carter đã đứng chờ sẵn ngay cổng để đón tiếp nàng trong vẻ mặt hớn hở và cuồng nhiệt. Ông tiến nhanh về phía Clara, nụ cười thật thân mật và vui tươi:

- Rất hân hạnh được gặp lại cô trước khi chúng ta chia tay.

Clara thấy lòng ấm áp, nàng cười đáp lại, rồi bước theo viên quản lý khách sạn đến một chiếc bàn đã được ông dành trước, và sắp sẵn các món ăn đặc sản của Bali, và các thức uống mà ông biết nàng ưa thích; ông cũng đã tế nhị trong việc lựa chọn đúng vị trí mà trước đây đã đón tiếp nàng lần đầu tiên. Clara ngồi vào bàn ăn, cố giấu những xúc động trong tâm hồn, nhưng vẫn bị lộ ra bởi vẻ mặt hơi đăm chiêu. Carter nhận xét nhẹ nhàng:

- Hình như cô chưa muốn rời khỏi quần đảo êm đềm này. Tôi nghĩ rằng, nếu công việc của ông Hugues đã xong, phần của cô, cô nên lưu lại thêm một thời gian nữa, ở đây, người ta tránh được nhiều sự ồn ào của những thành phố văn minh lớn, nhịp sống ở những nơi như thế này thường chậm hơn nhiều.

Clara ngập ngừng:

- Tôi…tôi cũng rất muốn, nhưng,…phải trở lại Luân Đôn thôi. Tôi đã đi cũng khá lâu rồi, và công việc cho tương lai tôi cũng cần được sắp xếp lại khi trở về - Nàng nghĩ đến sự chuyển tiếp của công việc với ông Rexford và người chủ mới, Hugues Nowell. Dù sao, nàng cũng phải tiếp tục những chuỗi ngày…

Carter tò mò nhìn nàng:

- Công việc của cô tại Luân Đôn có biến chuyển à?

Clara gật đầu công nhận với vẻ hơi buồn:

- Phải! Tôi có thể sẽ tiếp tục làm luôn với Hugues Nowell cho đến khi cuốn sách được hoàn thành, tuy nhiên công việc nào thì cũng là những chuỗi ngày như nhau cả thôi…

Carter nhè nhẹ gật đầu, tỏ vẻ thông cảm:

- À! Tôi hiểu, công việc của nhóm nghiên cứu chỉ mới hoàn tất được phần đầu, nó còn phải thêm biết bao bước nữa. Thôi nào, xin mời cô uống với tôi ly rượu khai vị này.

Họ cùng nhau nâng ly và uống cạn. Sau đó, thưởng thức những món đặc sản của Bali, những món ăn mà nàng biết là mình không còn có nhiều dịp để thưởng thức nó nữa, ngoại trừ…Trong khi ăn, họ trao đổi với nhau về những phong tục và tập quán của dân địa phương, cùng những nhận xết của Clara riêng đói với vùng đất này. Carter thích thú một cách đặc biệt trong khi trò chuyện với nàng, và nàng thấy hình như ông đôi lần muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Cuối bữa ăn, Clara chuyển lời cảm ơn của người chủ của mình về sự giúp đỡ của Carter trong thời gian qua tại Bali. Ông ta vui vẻ tiếp nhận và biểu lộ:

- Tôi rất quí cô và chỉ mong làm được hết những gì cô yêu cầu, cũng như mong lại có dịp cô trở lại đây…

Clara đáp lại:

- Tôi cũng hy vọng…- Nàng hơi ngập ngừng rồi nói tiếp - "Tôi mong rằng ông sẽ dành nhiều thì giờ hơn nữa để giúp ông Millard Charles một cách đặc biệt hơn…

Carter nhìn nàng ngạc nhiên và hơi tò mò:

- Sao vậy? Tôi vẫn luôn luôn là bạn của ông ta mà, hơn thế nữa, ông ta còn là ân nhân của tôi, cô hãy tin điều đó.

Clara tỏ vẻ như muốn thổ lộ tâm sự:

- Ông hãy cố gắng giúp cho ông ấy có được một người vợ, để một mặt chăm lo cho cuộc sống riêng của ông ta, mặt khác, biết đâu nhờ đó ông ta sẽ hòa nhập lại được với mọi người…trở lại địa vị của mình, như ngày xưa. Chọn Nimade có được không? Liệu hai người có hạnh phúc không?

Carter dò xét:

- Tôi thấy là trước đây, ông Millard và cô có mối quan hệ khá thân mật và gần gũi lắm phải không? Riêng ý của cô, Nimade có phù hợp với tính tình của người bạn cũ của cô không?

- Vâng, trước đây, chúng tôi hiểu nhau khá nhiều. Còn về Nimade, tôi cho rằng…Ông ấy yêu Nimade và…- Clara đỏ mặt, cố trấn tĩnh để trả lời, nhưng nàng không nói được hết câu, người nàng nóng ran lên, cổ họng như bị chặn lại. Nàng đã có quyết định là không bao giờ nối lại tình yêu với Charles nữa, mặc dù nàng vẫn chung thủy với mối tình tuyệt vọng này, nhưng chàng đã yêu người khác.

Carter bối rối, hình như ông đọc được tâm tư của nàng.

- Chưa có gì chắc chắn về việc Nimade. Cũng có thể Charles thấy dễ chịu khi có được bên cạnh một cô gái mới lớn, còn rất ngây thơ, người Bali này. Còn việc tiến tới hôn nhân với cô ta, tôi còn nghi ngờ về khả năng này lắm. Không ai hiểu rõ được ý định của ông ta đâu, ông ta cũng chưa hề tuyên bố điều gì chính thức với một ai.

Clara cố nài nỉ:

- Ông hãy thử gợi ý ông ta xem sao. Tôi nghĩ biết đâu cuộc hôn nhân này sẽ là một giải pháp khả dĩ tốt đẹp cho tương lai của Charles.

Carter gật đầu:

- Tôi xin hứa với cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ông Millard Charles về mặt này, nhưng cô cũng đã hiểu rõ tính của ông ta rồi, qua những ngày tại đây. Quyết định sau cùng là của chính ý muốn của ông ấy.

Sau đó, Clara từ biệt viên quản lý khách sạn, đi ra cổng. Họ chia tay nhau, và Carter chúc nàng:

- Chúc cô và các bạn của cô một cuộc hành trình tốt đẹp.

Clara thả bộ dọc theo con đường trở về khách sạn Bali Beach một khoảng ngắn, trước khi đón xe taxi. Làn gió biển thổi nhè nhẹ trên những cành lá dừa, bóng cây yểu điệu thướt tha, tâm hồn nàng xao xuyến xúc động, những cảnh vật này luôn luôn gợi cho nàng một tình cảm yêu thiên nhiên tha thiết, nghĩ đến rời xa nó mãi mãi nàng thấy lòng mình nặng nề khó tả.

Về đến khách sạn, nàng bước vào phòng một cách nặng nhọc. Nàng tắm mát dưới vòi sen, rồi thay bộ đồ ngủ, bước ra lan can như mọi khi, ngắm bầu trời đầy sao, cố tìm lại được bình an cho tâm hồn. Nhưng lần này, nàng không tìm được nó, nàng buồn rầu nhìn những ngôi sao xa xăm đang lấp lánh từ bầu trời thăm thẳm đen. Đến quá nửa đêm, mãi cho đến khi thấy hơi sương lạnh, nàng mệt mỏi quay vào phòng, thẻ người lên giường, chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Sáng sớm hôm sau, Clara thức dậy sớm, nhưng vẫn không thấy vui tươi, không bớt được cảm giác xôn xao. Nàng nhẩm tính thời gian còn lại. Chiều ngày mai, theo chuyến bay nàng sẽ rời khỏi mảnh đất đang dung dưỡng người yêu cũ của mình, và chẳng bao lâu lại nối tiếp những chuỗi ngày…

Sau khi ăn điểm tâm xong, nàng chuẩn bị sắp dọn dần mớ hành lý, xem lại cuốn sổ tay ghi chép những điều cần làm, kiểm tra mớ tài liệu thu thập được qua những ngày ở Bali. Nàng chợt nhớ ra vị sư đã giúp nàng đi thăm gia đình người Bali nghèo khổ. Nàng xuống phòng hướng dẫn của khách sạn, để lại mảnh giấy cho Hugues trong trường hợp ông bất chợt đến tìm nàng, rồi đón xe đi đến ngôi đền của vị sư già trên bờ biển. Nàng gặp vị sư, gởi lời từ biệt cùng những lời cảm ơn nồng hậu về cảm tình và sự sốt sắng của ông đã dành riêng cho nàng. Nàng cũng định hỏi thăm thêm về mối quan hệ giữa Charles và Nimade, nhưng rồi lại quyết định không nhắc đến nữa.

Clara trở lại khách sạn thì đã quá trưa, nàng ăn trưa xong, trở về phòng nghỉ ngơi, và quyết định dành trọn buổi chiều tối để ngủ bù vì thấy trong người hơi mệt mỏi hơn thường lệ. Nàng tìm lại được giấc ngủ muộn nhanh hơn nàng tưởng, nhưng có thể vị ngọt ngào của cây bông sứ ngoài vườn của khách sạn, lâu lâu theo ngọn gió thổi vào phòng cũng đã đóng vai trò quan trọng trong việc ru ngủ nàng.

Buổi chiều, hoàng hôn xuống trên bãi biển mênh mông đã khêu gợi nàng đi dạo chơi dọc bãi, để ngắm nhìn cảnh huy hoàng vào lúc ánh sáng yếu ớt của ban ngày đang từ từ tan dần vào đáy đại dương. Lác đác trên bãi, các ngư phủ địa phương đang chuẩn bị những mẻ lưới đêm của mình một cách lặng lẽ, kiên nhẫn. Những bước chân không định hướng của nàng đã vô tình dẫn dắt nàng đến một gốc dừa, đang in nghiêng bóng trên nền trời đang chuyển dần sang màu tím lục. Clara ngồi xuống dựa lưng vào nó, miên man nghĩ ngợi…

Vô tình, một làn gió lạnh của màn đêm bắt đầu buông xuống, thổi bay mái tóc, nàng ngoái đầu nhìn lại sau vào phía sau, Clara nhận thấy mình đang ở gần ngôi nhà của Charles - cái hang động mà chàng đang ẩn thân bên trong hiện nay. Thấp thoáng từ xa, sau những rặng cây phía trong cổng sắt, ánh đèn chiếu tỏa ra bên ngoài một cách lạnh lùng. Như bị thôi thúc bởi một năng lượng vô hình nào đó từ bên ngoài, nàng như bị dẫn dắt đến cánh cổng, đẩy nó ra, rồi bước vào bên trong lối đi dẫn đến cửa chính của ngôi nhà. Những hòn sỏi trắng kêu lên rộn rã dưới bước chân nàng.

Như lần trước, nàng ẩn mình và lén lút nhìn vào bên trong phòng khách, qua cánh cửa sổ thấp gần đất. Clara thấy một cảnh tượng thật đau lòng, chen lẫn với sự sợ hãi: Charles gương mặt tiều tụy, hốc hác, mái tóc hoa râm bờm xờm phủ xuống hai bên thái dương, ngồi trên chiếc ghế bành, vẻ đăm chiêu lặng lẽ. Một tiếng chạm nhẹ do sự bất cẩn của nàng vang ra trong đêm yên lặng, khiến Charles quay phắt về phía cửa sổ; chàng quát lớn:

- Ai đó?

Clara sửng sốt, đứng chết trân như pho tượng, trong lúc Charles phóng nhanh đến cánh cửa sổ, và chàng lại quát lên một cách đề phòng:

- Ai đó?

Tiếng nói cuối cùng vừa dứt, chàng đã đến nơi, và nhìn thấy Clara; gương mặt chàng hơi dịu lại, chàng nói:

- A! Lại là em! Sao còn đến đây một cách lén lút như thế kia?

Clara cố trấn an, nói:

- Em muốn đến để nhìn được anh lần cuối trước khi trở lại Luân Đôn.

- À, ra vậy! Mời em vào nhà.

Charles nói với một giọng bình thường, không biểu lộ tình cảm.

Clara bước vào phía trong phòng khách và ngồi vào một chiếc ghế bành đối diện với Charles. Ánh sáng lờ mờ phát ra từ một ngọn đèn nhỏ đặt ở cuối phòng khiến nàng thêm rụt rè và thận trọng. Charles mở lời trước, giọng chàng giờ đây mang âm hưởng buồn bã:

- Chừng nào em về?

- Ngày mai, chuyến bay 15g30.

- Các bạn đồng nghiệp của em cũng về chung chứ?

- Vâng.

Sự im lặng đột ngột bao trùm lên cả phòng khách, cả hai người đều bất động ngồi yên. Hình như họ đang cùng nghĩ về nhau, về những ngày xa xưa trước kia. Cuối cùng, Clara phá tan bầu không khí nặng nề đang đè nặng lên hai con người:

- Tại sao anh chưa lấy vợ khác? Cô ta có thể…

Câu hỏi như xoáy sâu vào trong tâm hồn của Charles. Làm chàng quay về với thói ương ngạnh chua cay cũ.

- Cô đừng có giả bộ khuyên dạy tôi! Tôi có mối tình riêng của tôi mà tôi thích tôn thờ…

Clara giống như bị một cái tát vào mặt, nàng choáng váng, một cảm giác uất nghẹn dâng trào lên trong lòng nàng. Nàng sững sờ, dựa người ra phía sau lưng dựa của chiếc ghế bành. Charles giận dữ, nói tiếp:

- Cô dự tính dẫn dắt tôi tới một hạnh phúc nằm trong âm mưu của cô à. Để nương vào đó, cô có thể an tâm sống vui vẻ trong sự phản bội của mình chứ gì? Phải vậy không? Nói đi, nói.

Chàng hét lớn lên những lời cuối cùng, và đứng bật dậy lao tới phía Clara. Nàng sợ hãi, ngồi thu mình lại, không còn dám nhìn vào Charles nữa. Đứng trước mặt Clara, Charles lại rên rỉ tiếp tục:

- Cô đã không cần biết đến những lời hứa hẹn, trước khi chúng ta chia tay. Cô đã đi lấy chồng, tôi đã quay về Luân Đôn tìm kiếm cô sau khi Daphné chết, và được biết sự thật cay đắng đó. Tôi…Tôi đã đau khổ biết chừng nào mỗi khi tôi nghĩ về cô.

Bất ngờ, chàng cúi rạp người xuống trên Clara, xốc lấy hai bên nách của nàng, kéo nàng đứng lên. Clara giãy giụa, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc của chàng. Nhưng chàng đã ôm gọn lấy thân hình mảnh mai của nàng. Chàng hôn lên gương mặt bầu bĩnh, đang bị nhợt nhạt đi vì hoảng sợ, bằng những nụ hôn cuồng nhiệt. Một bàn tay chàng vuốt ve sau lưng nàng, và từ từ hạ nó xuống cái eo thon nhỏ mềm mại…Bằng hết khả năng còn lại, với tất cả sức lực của mình, Clara bất thần thoát ra khỏi cánh tay mạnh mẽ đó. Nàng chạy như bắn ra khỏi cửa, và lao mình vào khu vườn tối đen. Những bước chân của nàng, lướt nhanh trên nệm cỏ; phía đằng sau, tiếng chân truy đuổi theo của Charles nện mạnh trên mặt đất, càng làm nàng cuống cuồng không còn ý thức được thêm gì, ngoài việc ra khỏi khu vườn này, càng nhanh càng tốt.

Bỗng, một tiếng rú thất thanh, rồi im bặt.

Khi đến nơi, Charles chỉ còn nhìn thấy thấp thoáng dưới một gốc cây, trong lùm cỏ dại, một bóng người nằm im lìm, không cục cựa, không một tiếng rên rỉ. Chàng xốc nàng lên bằng đôi cánh tay rắn rỏi của mình, bế vào nhà. Vào được bên trong phòng khách, ngay chỗ chàng và nàng vừa ngồi nói chuyện, chàng cẩn thận xem xét, và phát hiện ra Clara đã đập đầu vào một hòn đất đặt dưới gốc cây trong vườn. Một vết thương trên đầu, cách thái dương chỉ độ một inch, đang tuôn ra những dòng máu đỏ thắm. Gương mặt nàng xanh tái, hơi thở rất nhẹ. Charles đặt nàng nằm xuống chiếc tràng kỷ, chạy ra lấy túi băng bó tạm thời. Tiếp theo, chàng bế nàng ra xe hơi riêng của mình, đưa thẳng nàng đến nhà thương cấp cứu.

Quá xế trưa ngày hôm sau, Charles đã lấy lại được sự bình tĩnh, khi được biết vết thương của Clara không gây tai biến cho não bộ. Chàng điện thoại báo cho Hugues Nowell cùng nhóm nghiên cứu đồng nghiệp của nàng biết tin nàng bị ngã nặng và đang được chăm sóc chu đáo trong bệnh viện.

Hugues đề nghị.

- Đến lúc này, chúng tôi không thể thay đổi được chuyến bay. Vậy, rất mong ông giúp đỡ người cộng sự của chúng tôi, và cũng là bạn của ông ngày xưa khi ông chưa rời khỏi Luân Đôn. Mọi chi phí nếu cần, xin ông cứ thông báo cho chúng tôi biết.

Charles trả lời ngắn gọn:

- Dĩ nhiên, đó là bổn phận. Nếu như các ông không thể nào làm khác hơn được. Chúc các ông may mắn.

Hugues xã giao đáp lại:

- Xin cám ơn. Tôi rất tin tưởng vào ông, và xin ông nói với bà West khi bà tỉnh dậy, là chúng tôi chúc bà ấy chóng mạnh khỏe và hồi phục nhanh sau tai nạn nhỏ bất ngờ này…Xin chào ông.

Sau đó, chàng tắm rửa, nghỉ ngơi. Đến chiều, chàng trở lại bệnh viện để thăm tình hình sức khỏe của Clara. Đẩy cánh cửa phòng nàng, bước vào bên trong, chàng thấy Clara đã hồi tỉnh. Phía bên cánh tay trái của nàng, đang được truyền nước biển, vì người ta cho rằng nàng hơi bị suy nhược do mất máu. Qua ánh mắt lóe lên niềm vui thích tiềm tàng bên trong đồng tử của nàng, Charles cảm thấy dâng lên một tình cảm mãnh liệt, và thấy lòng mình được an ủi.

Charles nói nho nhỏ:

- Bây giờ, em cảm thấy thế nào?

- Em hơi nhức đầu, và bị ê ẩm bên vai phải.

Charles đứng phía cạnh đầu giường nàng, cúi xuống nhìn im lặng. Clara đưa mắt quan sát toàn thể con người của chàng. Bất ngờ, Clara chợt nhớ ra, nàng lo lắng hỏi:

- Ôi! Bây giờ là mấy giờ rồi?

Charles nhỏ nhẹ trả lời:

- Gần 5 giờ chiều. Em đã bị hôn mê gần hai mươi tiếng đồng hồ, người ta nói em bị chấn thương trên đầu, vì té nặng và hơi dập bả vai phải.

Clara hơi hốt hoảng:

- Chết! Thế rồi, còn chuyến bay…Các bạn đồng nghiệp, họ…Em bị trễ mất rồi, phải không?

Charles nhanh nhảu đáp:

- Anh đã báo cho ông Hugues Nowell biết, và chúc họ may mắn lên đường. Ông chủ của em, có gửi lời chúc em chóng bình phục. Về phần em, có cần anh báo về cho gia đình không?

Clara vội vã trả lời, không một chút cân nhắc:

- Không, Margaret, người bạn gái ở chung phòng với em, cô ta rất bận rộn, hơn nữa tánh tình lại hay nóng nảy, không được bình tĩnh…Em không muốn tạo cho cô ta sự bất an.

Như tìm ra được vật báu, Charles hớn hở reo lên:

- A! Anh đã đoán biết được rồi, em đã nói dối! Em chưa có chồng…Em còn độc thân mà. Ôi! Anh yêu em…Anh…

Clara không kìm giữ được những giọt nước mắt của mình. Nàng để cho chúng tuôn trào thành vệt dài lăn xuống gối. HÌnh ảnh Charles nhạt nhòa đi dưới làn nước mắt. Chàng đưa tay nắm chặt lấy bàn tay còn lại của nàng, ghì nó vào lòng mơn trớn:

- Anh yêu em, anh đã hiểu lầm về em…

- Không! Anh đã yêu Daphné, và sau cái chết của cô ta, anh đã gặp được người khác, đó là Nimade. Cô gái Bali xinh đẹp…

Charles phản đối mạnh mẽ:

- Không, đích thực là anh yêu em, Clara…

Từ sau khi ra khỏi bệnh viện. Clara được Charles đưa về ngôi nhà ẩn kín sau những rặng cây xanh của chàng, cùng những cây bông sứ thơm ngọt, để an dưỡng. Qua những ngày đó, họ ngồi bên nhau hàng giờ, kể lại cho nhau nghe những biến cố đã xảy ra cho hai người, từ lúc họ chia tay cách đây tám năm dài ròng rã. Nàng nhắc lại lý do nàng thay đổi chỗ ở và đổi tên họ. Còn chàng kể lại những chuỗi ngày khắc khoái sống bên cạnh Daphné, và những đau khổ khi nghĩ đến nàng đã phản bội tình yêu.

Được hai tuần lễ, kể từ khi các bạn đồng hành của nàng trở về Luân Đôn. Charles và Clara đã tuyên bố với Carter, rằng họ sẽ cưới nhau.

Carter vui nhộn, trả lời:

- Tôi đã đoán ra ngay kể từ khi hai người gặp lại nhau lần đầu tiên. Tiếp đó, là những băn khoăn của Clara đối với cuộc sống của Millard, lại càng khiến cho tôi tin chắc hai người đã từng yêu nhau tha thiết.

Lễ cưới của họ được tổ chức một cách linh đình tại khách sạn Bali Beach, theo phong tục của người Bali. Carter là người lãnh trọng trách mời gọi tất cả những người quen thuộc đến tham dự tiệc cưới và trang trí đèn hoa rực rỡ khắp khuôn viên khách sạn. Ông ta luôn miệng vui đùa, và rất phấn khởi, vì chính ông đã đưa Clara đến được khách sạn Kapalan lần đầu tiên, để kể từ đó nàng gặp lại Charles. Ông nỗ lực hết sức mình cho ngày vui của hai người, vì đây là cơ hội để ông tỏ tấm lòng biết ơn của mình đối với người bạn tốt bụng, Charles.

Tiệc cưới kéo dài đến nửa khuya. Sau khi mọi người ra về, Carter lãnh nhiệm vụ thu xếp mọi việc còn lại, một cách tháo vát; Charles và Clara rút lui về ngôi nhà của mình. Bầu trời đầy sao và trong vắt như thủy tinh. Không khí trong khu vườn, ngập tràn hương thơm của các loài hoa nở về đêm. Đi bên cạnh Charles, Clara nói:

- Margaret nhận được tin vui này sẽ rất ngạc nhiên, không bao giờ cậu ta lại ngờ được là em đã gặp lại anh ngay trong chuyến viễn du này, và em lại có anh bên cạnh trong cuộc đời.

Charles e ấp qàng vai Clara, bước đi bên cạnh nàng, im lặng. Ngạc nhiên vì thái độ này, Clara hỏi:

- Anh đang suy nghĩ gì vậy? Về quá khứ của chúng ta à?

Charles đáp lại:

- Không! Anh đang nghĩ đến hạnh phúc của chúng ta, anh đang say với nó. Quá khứ không còn là điều ám ảnh nữa, hiện tại và tương lai của chúng ta mới là điều đáng kể. Anh yêu em!

Charles và Clara, họ đã vượt được qua bao nhiêu giông bão của tình yêu và cuộc đời, sau cùng, họ đã cập đến bến bờ hạnh phúc trong tình yêu.

HẾT