Chương chín
Một bầu không khí nặng mùi huyền bí ngự trị bên trong ngôi đền một cách rõ ràng. Phía sau những lư hương đang tỏa ra những làm khói dày đặc là các vị sư tăng, và ni sư đang ê a tụng niệm.
- Những người phụ nữ này là ai vậy? – Clara thì thầm dò hỏi Charles trong khi nhìn thấy một nhóm phụ nữ Bali vừa đứng lên và bước tới một bàn thờ.
Chàng trả lời nho nhỏ:
- Là những vị vũ công. Họ sẽ chứng tỏ cho chúng ta thấy tài năng, trong khi dâng tế những lễ vật lên các thần linh, theo những dáng điệu và một nghệ thuật biên soạn điệu múa bất di bất dịch.
Clara mở chiếc túi xắc của mình ra, lấy cuốn sổ tay nhưng đôi chân mày của người đồng hành với nàng chau lại, khiến cho nàng dừng tay; và nàng quyết định sẽ ghi lại những chú thích khi trở về khách sạn, để tránh làm mếch lòng chàng. Các vũ công uốn lượn một cách duyên dáng, lần lượt đến từng bàn thờ để đặt xuống nơi đó các đĩa hoa quả, và khéo léo bài trí chúng với một nghệ thuật tuyệt vời. Họ thật khó khăn để quay trở về vị trí cũ giữa đám khán giả lộn xộn dày đặc. Charles bị thôi thúc, nắm lấy cánh tay của Clara ra dấu cho nàng đứng yên. Nhà sư vừa nhập hồn.
- Nhưng... có thật là ông ấy đã mất hết ý thức không? – Cô gái hỏi một cách hoài nghi.
- Đúng đấy, và cử tọa đều tin rằng một vị thiên thần vừa chiếm đoạt thân thể của ông ta...
Bị dằn vặt bởi cơn co giật khủng khiếp, nhà sư già quằn quại trên nền lát bằng phẳng và thốt ra những âm thanh khò khè nơi cổ họng. Một nhà sư khác lao đến chỗ của ông ta, và đặt xuống bên cạnh một chiếc giỏ đựng các đồ cúng. Một sự im lặng như tờ sa xuống trên toàn thể giáo đoàn. Toàn bộ cảnh vật như báo cho Clara biết rằng hết thảy mọi người chú mục vào trong một tư thế sẵn sàng, hầu như không ai chịu đựng được. Charles dũng cảm nhận điều đó, bởi cuối cùng cường độ của nó tăng lên với những sự kiện hết sức kinh ngạc đang xảy ra trước mắt họ. Ngay cả nàng, vốn là một phụ nữ châu Âu, tính hoài nghi của tri thức phụ nữ đã giữ không cho nàng bị lôi cuốn vào sự mê hoặc tập thể này, nhưng rồi ý thức về thực tại đã từ từ tan biến và phản bội nàng; nàng bị choáng đi trong giây lát, trong khi chờ được lay tỉnh đột ngột như từ một giấc mơ lạ lùng. Ấy thế mà, những ngón tay siết chặt của Charles trên cánh tay nàng lại rất là chân thực, những sự bí ẩn của đời sống, của buổi lễ thành tâm và đa thần này đã vượt quá những giấc mơ có sự thuyết phục nhất...
- Nhà sư thứ hai sẽ đặt câu hỏi với nhà sư đầu tiên. – Charles giải thích.
- Ông ta hỏi gì vậy?
- Ông ta không hỏi một con người mà là hỏi thần linh, đấng đã chiếm thân xác của nhà sư. Ông ta muốn biết những lễ vật, kinh cầu, giáo đoàn có thỏa mãn đấng ấy không.
- Không thể tin được!
- Anh biết là em hơi bị lung lay đó, nhưng sống tại Bali, em sẽ nhanh chóng làm quen với những điều ma thuật và phù chú... Những điều này rất thông thường nơi đây... Kìa! Nhà sư đầu tiên sửa soạn nói kìa. Điều đó có nghĩ là thần linh đã chấp thuận những lễ vật và chuẩn bị nhận những ước nguyện của những người thành tâm.
Niềm vui thú bùng nổ vang dội khắp trong giáo đoàn. Kết luận diễm phúc của cuộc nhập hồn này an ủi họ rất nhiều. Nhờ vẩy nước thánh, nhà sư đã hồi tỉnh, ông ta nhìn dáo dác vào người bạn đồng hành của mình.
Clara hỏi:
- Ông ta có nhớ được những gì vừa xảy ra cho ông ta không?
- Không, không một chút nào hết... Anh thấy cảnh vừa rồi đã gây cho em rất nhiều xúc động. Có phải em đã không dự kiến sẽ tận mắt thấy những hiện tượng này trước khi đến Bali không?
- Không, em không có cơ hội nghiên cứu về những tập tục này trước khi rời Luân Đôn. Bởi Hugues Nowell tiếp nhận em vào những giây phút cuối cùng, để thay vào chỗ của cô thư ký thường ngày của ông ta.
- Bản hợp đồng không chờ đợi này chắc hẳn đã làm cho em thích thú chứ...
-Ồ! Dĩ nhiên, thích lắm, người chủ cũ của em – ông Rexfoxd đã không phiền trách gì về việc em xin nghỉ làm.
Lộ vẻ ngạc nhiên, Charles hỏi thêm:
- Vậy ra em làm việc suốt cả năm à?
- Đương nhiên!
Bất ngờ, nàng nhớ lại mình đã bày đặt chuyện đã có chồng. Nàng vội vàng nói thêm:
- Vào thời đại chúng ta ngày nay, đại đa số phụ nữ đều có một nghề nghiệp riêng cho mình.
Từng bước, họ chậm rãi đi về phía ngôi đền. Charles chìm đắm vào trong sự im lặng suy tư. Clara tự hỏi về thái độ im lặng của chàng. Phải chăng chàng đã chán đi chung với nàng? Chàng có muốn rút lui ra về khi buổi lễ đã chấm dứt không? Trong trạng thái hơi căng thẳng, nàng đề nghị chàng đi một vài vòng quanh ngôi đền. Như cảm thấy được an ủi, chàng nhận lời. Họ dạo chơi bên nhau giữa những quầy hàng của một chợ phiên đột xuất nhân ngày lễ, trưng bày cho dân làng những quầy giải khát, bánh kẹo, và những đồ cúng không thể thiếu được. Trẻ con cười đùa, đuổi bắt nhau dọc theo mặt đường đi. Clara mê mẩn đứng nhìn một em bé điềm nhiên nút ngót tay cái của nó gọn lỏn trong vòng tay của bà ngoại nó.
- Đứa bé dễ thương quá!
Nàng thốt lên trong lúc mềm lòng vì gương mặt bầu bĩnh, trên đó hé ra một đôi mắt mênh mông hình bầu dục.
Đột ngột, Charles hỏi nàng bằng một giọng cộc lốc:
- Em có con chưa?
- Không... – Mặc dù không muốn, nhưng trong lúc trả lời, gương mặt nàng vẫn đỏ ran lên.
Chàng không đặt thêm những câu hỏi khác nữa, và bắt đầu sải bước thẳng theo con đường trước mặt không thèm chú ý đến đám đông vui nhộn. Cô gái phải sải bước theo cho kịp người bạn của mình. Bất ngờ, chàng dừng chân trước một quán tạp phẩm, mời nàng:
- Em có muốn uống gì không?
- Ồ! Có chứ, cảm ơn anh nhiều lắm.
Họ phải chờ đợi, vì có một cô khách hàng đã đến trước họ, và Charles lợi dụng giây phút chờ đợi này để giải thích về sự hiện diện của các cô gái tươi vui đang ở phía sau quầy.
- Mỗi một cô gái Bali, khi đến tuổi cập kê đều tự nhận lấy một nhiệm vụ bán hàng trong những loại chợ như thế này. Như thế họ có dịp làm quen với những người trai trẻ, và chọn cho mình một tấm chồng.
- Ôi, một tập quán thật là thú vị và khôn ngoan.
- Nghi thức đính hôn và kết hôn có rất nhiều chi tiết độc đáo, tại Bali này.
- Vậy thì trong tình hình này, anh phải kể hết cho em.
- Trước hết, chúng ta phải uống cho mát đã. Em thích uống gì nào?
- Một chai li-mô-nát thật nhiều gaz.
- Đúng mà... Em vẫn thích những thức uống nhiều gaz...
Vài phút sau, họ ngồi bên nhau trên một chiếc ghế dài, dựa lưng vào gốc cây ở trung tâm quảng trường, hơi xa cách những nơi vui nhộn. Như lời đã hứa, Charles bắt đầu giải thích cho người bạn gái mình về những tập quán đã chi phối những bữa tiệc của những đôi lứa trẻ người Bali. Chàng xác định:
- Trong thực tế, có hai cách tiến hành. Cách thứ nhất, mang vẻ trịnh trọng. Các cha mẹ, nhờ một người làm mai mối, hay là một nhà sư, chọn lựa một người cầu hôn cho con gái của họ. Cách thứ hai, bớt phần trang trọng, nhưng theo phong cách lãng mạn.Chàng trai bắt cóc người mà mình yêu, rồi công bố cho cả làng biết. Kế đó, anh ta đưa nàng về nhà mình hay là về nhà của một người bạn, và đôi lứa sẽ hưởng tuần trăng mật trước hôn lễ.
- Nhưng mà... cô gái có bằng lòng để bị bắt cóc không?
- Thường thì bằng lòng. Cuộc bắt cóc xảy ra sau một cuộc tán tỉnh căng thẳng và những đôi lứa yêu nhau đã có thời gian dài để thảo luận các chi tiết.
- Tại sao các cô gái đã đính hôn rồi, lại thích được bị bắt cóc? – Clara hỏi với một vẻ thật thơ ngây, làm cho Charles phải bật cười.
Con tim của cô gái phải giật thót lên. Chàng đã cười! Và nụ cười này được phát xuất ra bởi một chàng Charles nhiệm màu của ngày xưa, một loại tình cảm hóm hỉnh sắc sảo đã làm nàng yêu thích từng ngày một, trước đây.
- Người con gái Bali ước muốn kẻ si tình của mình phải có sự táo bạo và lòng dũng cảm được dẫn dắt trong danh dự của người ấy, nên chàng trai đã chứng tỏ tình yêu của mình bằng một hành động anh hùng, như một vị thần! Trong giai đoạn đầu, cha mẹ làm ra vẻ lo âu về sự biến mất của con gái họ. Đôi lúc, họ tổ chức một hình thức tìm kiếm. Nhưng tất cả các việc đó được coi như là một sự hài lòng. Trong thực tế, họ vui vẻ về hạnh phúc của những người con trẻ tuổi của họ.
- Các cô gái Bali có e ngại bị người hôn phu bỏ rơi sau cuộc bắt cóc này không?
- Không. Thường thường, họ đã được âm thầm chúc phước bởi nhà sư của ngôi làng trước khi bắt đầu tuần trăng mật của họ rồi. Chấm dứt thời kỳ này, nhiều ngày sau đó, các buổi tiệc chính thức được tổ chức và tất cả cha mẹ hai bên và bà con thân thuộc tham dự vào một buổi tiệc cưới lớn nối tiếp sự vui mừng cho duyên số. Một sự kính phục lớn lao dành cho các thần linh, nhưng không có gì ngăn được người dân Bali vui thú khi cơ hội cho phép họ có được dịp vui chơi đó.
- Em cứ ngỡ một hôn lễ thì luôn luôn bắt đầu bằng nhiều lễ vật và lời cầu kinh chứ!
- Trong các gia đình người Bali, họ thờ cũng tổ tiên, các anh linh của dòng họ, thần thánh. Khi bắt đầu tiến hành hôn lễ, đôi nam nữ sẽ lạy trước bàn thờ đó. Các buổi tiệc được diễn ra một cách vui nhộn. Và người con gái kể từ lúc đó, được coi như là một thành viên của gia đình nhà trai. Cô ta quản lý và chăm sóc mọi sản nghiệp của gia đình chồng.
Buổi hội kết thúc. Các bạn đồng hành của Clara đã trở về khách sạn. Nhưng Clara vẫn tiếp tục lưu lại bên cạnh Charles, nàng chưa muốn rút lui, vì cảm thấy mình đang từ từ tìm lại được con người của Charles ngày xưa. Nàng hồi tưởng lại những ngày tháng họ yêu nhau trước khi xảy ra biến cố làm chia cách hai người, những ngày tháng thật thơ mộng. Riêng phần Charles, hình như chàng cũng muốn kéo dài thêm những giây phút êm đềm này, chàng không tỏ ra những cử chỉ cộc cằn, thô lỗ như trước đây nữa.
Làn gió nhẹ buổi đêm thổi mơn man, làm những cây cọ, dừa lay động dưới bầu trời đầy sao. Cảnh vật tăng thêm vẻ đẹp huyền ảo. Không khí chung quanh họ như phảng phất hương thơm dịu ngọt của mùi bông sứ. Bất chợt Charles đề nghị:
- Em có thích thả bộ đi thăm dân làng mừng ngày lễ hội vào ban đêm không?
Không thể từ chối, Clara thầm đáp:
- Vâng.
Họ sánh đôi bên nhau, mỗi người chìm sâu vào những cảm xúc của chính bản thân mình. Dọc đường đi, Clara phát hiện ra rất nhiều người nghèo khổ cúi đầu chào Charles một cách kính cẩn. Cũng nhờ Carter đã cho biết trước, Charles là một ân nhân của nhiều gia đình nghèo khổ, nên nàng đã không lấy làm ngạc nhiên mấy. Nhưng từ sự việc này, nàng đã có thể đánh giá thêm được về con người của Charles trong thời gian qua, hiểu được các tâm trạng diễn biến của chàng trong cuộc sống cô độc khép kín và những tâm tư đã dẫn dắt chàng đến hành động đối với những người dân Bali cùng khổ.
Từ từ, dân làng tản mát đã về dần, họ rút lui vào những mái nhà lợp lá phía sau những rặng cây cọ, dừ. Xa xa, thấp thoáng bóng những con chó lắng nhắng chạy qua lại trên lối đi.
Bất ngờ, Clara buột miệng:
- Bali! Bình yên quá! Em rất thích lưu lại nơi này...
Hơi nhíu mày lộ vẻ ngạc nhiên, Charles hỏi:
- Em không dự định trở lại Luân Đôn hay sao? Trở lại với...
Nét mặt chàng đanh lại, mang vẻ chua chát, rồi im bặt. Clara hiểu rõ lời nói nửa chừng của chàng. Nhưng chính vì nàng đã bịa ra chuyện này... Hoàn toàn bị bối rối và xúc động. Sự êm đềm giữa hai người đã bị tan vỡ. Clara bước những bước lúng túng bên cạnh Charles.
Quên đi ý niệm về không gian và thời gian, họ thả bước một cách vô thức ra đến tận bãi biển đang rì rầm. Trời bắt đầu tờ mờ sáng, khoảng trước giờ bình minh, bầu trời bao la khỏa lên một màu trắng nhờ nhờ đục lẫn trong hơi sương. Xa tít ngoài khơi, bóng những chiếc cột buồm của đoàn thuyền đánh cá của các ngư phủ địa phương đã bắt đầu xuất hiện, họ đang trở về sau buổi lưới đêm.
Như muốn xóa tan đi những u uẩn trong tâm hồn, Clara nói:
- Chưa bao giờ em có dịp chứng kiến quang cảnh như thế này cả. Chính mắt mình được mở rộng ra thật lớn trước đại dương bao la, ngay vào lúc mặt trời sắp sửa chiếu lên đó những tia sáng đầu tiên. Thật huyền diệu.
- Em sẽ được chứng kiến nhiều điều lạ lùng và thú vị hơn nữa, nếu như em không vướng bận gì cả và lưu lại Bali lâu hơn...
Bỗng Clara suýt buột miệng hỏi về việc chàng có trở lại Luân Đôn sau khi Daphné chết hay không, nhưng nàng đã kịp ngăn chặn được. Nàng không muốn khơi dậy những kỷ niệm đau buồn trong tâm hồn chàng trong lúc này. Cũng chính việc này đã gây nên cho nàng biết bao thiệt thòi cho tình yêu của nàng dành cho Charles. Cả hai người đã cùng hy sinh cho mục tiêu cao cả, nhưng rồi, họ đã phải gánh lấy những sự mất mát hầu như không có gì có thể bù đắp lại được. Hiện giờ, nàng chỉ còn ước muốn Charles được sống hạnh phúc và xây dựng lại cuộc đời của bản thân chàng với người phụ nữ nào đó thích hợp với chàng. Nimade, cái tên đó lại gợi lên trong đầu nàng, nhưng nàng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn. Không lẽ chàng quay về với vỏ ốc cũ của chàng chăng? Lại trở thành một con người cộc cằn thô lỗ như trước đây chăng? Không, không. Clara hoàn toàn không bao giờ muốn điều ấy xảy ra.
Tiếng nói của Charles bất ngờ vang lên:
- Em đang nghĩ gì vậy?
Bị hỏi bất ngờ, Clara giật mình trả lời:
- Em... Em đang nghĩ đến ngày mình phải rời khỏi Bali, trở lại Luân Đôn.
- Em sẽ trở lại làm việc với ông Rexford chứ?
- Có thể... và cũng có thể em tiếp tục công việc với ông Hugues cho đến khi hoàn tất mọi việc cho quyển sách của ông ra đời.
- Rồi... Rồi em có dự định trở lại Bali nữa không?
- Nếu như công việc và thời gian cho phép, có thể...
Tận chân trời xa tít, nơi mặt nước tiếp giáp với bầu trời, mặt trời bắt đầu ló dạng rực rỡ và đỏ thắm huy hoàng, những tia sáng đầu tiên của một ngày mới bắt đầu lấp lánh muôn màu trên mặt biển. Họ chia tay nhau. Charles sải chân bước nhanh trên bãi cát mịn, để lại phía sau chàng những dấu giày lạc lõng, từ từ xa dần... Về phần Clara, nàng cố từ từ đi về phía khách sạn Bali Beach, đi được một quãng, nàng quay đầu nhìn lại, thấy Charles vừa khuất bóng sau cánh cửa sắt của ngôi nhà.
Vào đến bên trong căn phòng của mình, Clara vội vàng thay áo quần, vùi mình lên giường, biết bao ý nghĩ cứ dồn dập trong óc nàng. Ngày trở lại Luân Đôn đã gần kề, nhưng nàng lại cảm thấy một cách mơ hồ, hình như từ trong tâm khảm của nàng, một tình yêu trước đây đã dành cho Charles đang từ từ sống lại. Nhưng Charles đã yêu người khác, bây giờ lại có thêm một cô gái người Bali, Nimade...