CĂN HỘ SỐ BẢY -
NÀNG MỞ QUẦY BÁO đã được hơn năm nay. Nàng hiển hiện trong khung cửa của quầy báo này nom tựa bức tranh khung rộng. Trên khung là báo chí, là các loại xà phòng. Nàng có khuôn mặt trái xoan, mái tóc vàng, quăn, mũi hếch, song cái hếch của mũi nàng không phải để kênh kiệu. Về những người đàn bà như thế này thiên hạ bảo: đẹp thì có lẽ chẳng phải là đẹp, nhưng ngon lành. Ðôi vú căng tròn trong coócxê của nàng làm áo nàng cong tớn.
Nhà chàng ở gần đó. Chàng thích nàng ngay từ lần đầu chàng mua báo ở quầy này. Ðôi khi sự mê thích một người qua đi khi người ta đích mục sở thị toàn bộ thân hình người này. Nhưng chàng càng mê nàng say đắm khi được chiêm ngưỡng toàn thân nàng. Ðó là hôm nàng cuốc bộ trên phố và gió trời không chút ngượng ngùng mơn trớn mái tóc vàng của nàng. Ðôi chân nàng không phải là đôi chân của người mẫu thời trang, song đó là đôi chân vừa khít vừa chắc của người đàn bà trung niên, người đàn bà thừa sức dùng đôi chân đó kẹp chặt người đàn ông khỏe mạnh, khiến anh ta phải kêu lên. Nàng chẳng phải là người đàn bà không khiếm khuyết, nàng không thể có con, cái đã để lại vết sẹo trong nàng, nhưng ở nơi ta không nhìn thấy được. Thay vì con cái, nàng nuôi con Jas, một con vẹt bạo mồm, thi thoảng nó đậu trên vai nàng, những lúc như vậy nàng cảm thấy mình mắn phúc.
Trong mấy tuần đó, chàng mua hàng chục tờ nhật báo và tuần báo, nhưng không đọc, chàng còn mua rất nhiều loại xà phòng. Báo chí, nước rửa bát và sữa tắm chàng mua toàn loại sang, cô bán hàng càng ngày càng thích chàng. Tắm sữa mới mua trong bồn tắm, chốn riêng tư của chàng đầy ắp bong bóng xà phòng. Ðược bọt xà phòng và trí tưởng tượng kích thích, cái ấy của chàng trở nên cương cứng, song khi được bàn tay vuốt ve, mơn trớn, nó tựa hồ vũ nữ đang quay tròn trong vũ điệu Hồ thiên nga.
Rốt cuộc chàng quyết định xin được gặp nàng. Suốt một giờ đồng hồ liền chàng đi vòng quanh quầy báo để nhằm đúng lúc chỉ có chàng và nàng. Vì vẫn có nhiều khách hàng đứng đó quấy rầy khi không còn cần họ nữa. Khi từ xa, từ khoảng cách an toàn, chàng nhìn nàng chìm nghỉm trong các chồng báo chí, các loại xà phòng và kẹo cao su, chàng cảm thấy rất khó tiếp cận nàng. Sau cùng chàng đi tới, nhưng tại quá nóng lòng nên chàng quên khuấy đoạn thoại đã chuẩn bị trước. Chàng cất lời, nói đúng hơn chàng thì thầm, giọng lí nhí đến nỗi chính chàng cũng không nghe nổi.
- Anh ở ngay bên cạnh, chẳng biết em có nhận ra...
Nàng có nhận ra, thậm chí có lần nàng đã kín đáo thò đầu ra ngoài ô cửa nhìn theo chàng. Nhìn người đàn ông trung niên, không to béo, có đôi mông cân đối, thứ đàn bà thường hay để ý, nhưng đàn ông lại không hề hay biết. Nàng còn chú ý tới đôi tay, chàng có hai bàn tay đẹp, không bị lao động chân tay làm hư hại. Bộ ria mép ngắn và dày của chàng lâu nay đã trở thành thứ cảnh vật cho nàng chiêm ngưỡng, đôi mắt xám xanh của chàng ẩn chứa sự bất lực buồn.
Chàng nói tiếp...
- Trong đời không bao giờ anh trêu chọc phụ nữ, nhất là ở nơi người ta làm việc, em thứ lỗi...
Gương mặt nàng lộ rõ nét ngỡ ngàng, nhìn vào chẳng thể nghĩ khác được. Nàng lặng im vì ngượng ngùng, vì ngượng ngùng nên nàng không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng lơ đãng nhìn lên cao, chỗ để xà phòng bột. Nàng cảm thấy nàng đơn độc chẳng kém gì chàng. Và tại vì nàng cảm thấy mình quá cô đơn, cho nên nàng chỉ mong lấp đầy nỗi cô đơn này.
- Sao lại không nhỉ? - nàng nói và cảm thấy mặt mình đỏ lựng. Nàng nghĩ, chắc chàng nhìn thấy, cho nên mặt nàng lại càng đỏ hơn, tuy nhiên chàng đâu có nhìn thấy, bởi sự tình đang làm chàng lóa mắt.
Nàng đã nhận lời rồi, chàng hiểu đại loại như vậy, nhưng tiếp theo là cái gì đây, tiếp theo là cái gì đây, chàng nghĩ loạn xạ trong đầu. Ðể câu giờ, chàng mua thanh sôcôla Mars và lọ sữa tắm. Trả tiền, cảm thấy tự tin hơn, chàng đề nghị gặp nàng tại quán bar-cà phê gần đó.
Cuộc trò chuyện tại quán bar “Ấm cúng” không thoải mái cho lắm. Cả hai đều không yên dạ. Chàng sợ chạm trán với các bạn cùng cơ quan. Nàng sợ chồng mình, người giờ này đang làm việc trong cửa hàng thịt của mình, bên cạnh quán cà phê, ngay sau góc phố. Tuy nhiên, cả chàng và nàng, sợ nhất là nhìn thẳng vào mắt nhau.
May thay, cả hai đang xem cùng một bộ phim truyền hình nhiều tập, cả hai cùng thích một số nhân vật trong phim. Lúc đó nàng cảm nhận đại loại theo kiểu tâm hồn nàng đồng điệu với tâm hồn chàng. Nàng thường im tiếng với chồng, hoặc trò chuyện toàn về chuyện giá cả, thậm chí chẳng bao giờ cùng ngồi xem ti vi, chồng nàng có chiếc ti vi riêng, toàn xem kênh Thể thao Polsat.
Họ trao đổi tên như trẻ con trao đổi tem với nhau, Maria, Ryszard. Rồi họ mang những cái tên đó về nhà.
Sau vài lần cùng uống cà phê ở quán khác, nơi an toàn hơn, xa nhà họ, chàng đề nghị gặp nàng tại nhà mình. (Thì ra nhà nàng ở ngay con phố bên cạnh). Ðáp lại lời đề nghị bạo gan của chàng, nàng nói: - Em sẽ suy nghĩ. Nhưng không phải vậy, nàng chỉ giữ ý, chớ nên đồng ý quá nhanh.
Mấy ngày sau, tay nhẹ nhàng thả viên đường vào tách cà phê để nước không bị trào ra, nàng nói, ra bộ không hồ hởi lắm: - Sao lại không, em sẽ tạt vào nhà anh một lát.
Họ hẹn gặp nhau sau hai ngày nữa. Hai ngày đó cả hai cùng sống trong tâm trạng thấp thỏm đợi chờ, đó là cảm giác của những người không tin nổi họ đã có cái họ đã có.
Trong mấy ngày đó có ngày chủ nhật, nàng đắn đo, có nên xưng tội, nhưng tạm thời tội tình chưa có là bao, cho nên nàng quyết định, nàng sẽ làm vậy khi đã xong xuôi mọi chuyện.
Chiều hôm đó, bây giờ thì có thể gọi là buổi chiều đáng nhớ, buổi chiều để lại dấu ấn trong tâm trí của toàn dân khối phố, cô em họ giúp nàng, thay nàng bán hàng trong quầy báo. Giao lại kiosk cho cô em nàng dặn dò kĩ lưỡng. Rồi nàng đi sang cửa hàng thịt để dò la cái gì đó. Dò la cái gì nào? Chính nàng cũng không biết nữa. Phải chăng nàng là tên tội phạm đi quan sát nạn nhân sắp tới của mình? Chưa bao giờ nàng bội tình với chồng. Chồng nàng là một người đàn ông lực lưỡng, chất phác. Ðôi tay anh ta tựa hồ thứ công cụ, còn giường ngủ là nhà xưởng. Họ ái ân với nhau không được tình cảm như nàng đã đọc được trong sách hoặc nom thấy trên phim. Bước vào mỗi cuộc làm tình cực nhọc thường nhật, nàng đã học được cách thêm mắm thêm muối vào. Nàng mường tượng nàng đang chung chăn gối với tài tử điện ảnh. Mỗi ngày nàng xem ít nhất một bộ phim, cho nên nàng tha hồ chọn lựa, nàng ưa dùng những tài tử mới toanh, ít khi sử dụng liên tục một tài tử mấy ngày liền. Chính các minh tinh màn bạc đó đã nhiều phen làm nàng thấy sướng khi nàng ân ái với chồng mình. Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, điều dễ hiểu trong tình cảnh này. Mà cái thiếu bao giờ cũng mong được lấp đầy.
Chủ cửa hàng thịt ngồi trong phòng xép ở đằng sau, đang uống bia cùng viên cảnh sát khu vực, vốn là bạn đồng môn, anh ta ca cẩm rằng, tất cả thiên hạ đều là kẻ trộm, chính phủ lại càng như vậy, thời chế độ cũ còn đỡ hơn. Viên cảnh sát vốn thiếu tự tin khi nhìn thấy đàn bà, cứ như là anh ta bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu. Anh ta là một cảnh sát khu vực tốt bụng, theo dư luận của dân chúng, anh là người lúc nào cũng điềm tĩnh. Quả đúng như vậy, không cái gì có thể làm anh nghiêng ngả. Anh không để mất tư cách ngay cả khi trước đám đông bà con khối phố một con nghiện nữ chế giễu bộ sắc phục của anh là thứ thức ăn đựng trong dạ dày. Trong các chung cư gần đó có rất nhiều bợm rượu, ẩu đả do say xảy ra như cơm bữa, lắm khi có cả con nghiện, tuy nhiên, sức mạnh và sự can thiệp của viên cảnh sát khu vực đã dẹp yên không phải chỉ một trận ẩu đả như vậy. Thích uống bia là nhược điểm của viên cảnh sát này. Và mặc dù biết uống bia lúc làm nhiệm vụ là vi phạm kỉ luật rất nghiêm trọng, đôi khi anh ta vẫn chịu thua nhược điểm này. Có điều, không bao giờ anh uống cạn chai, sự từ bỏ này giúp anh cảm thấy mình có phần nhẹ tội.
- Em đến đây có việc gì vậy? – chủ cửa hàng hốt hoảng hỏi vợ. Viên cảnh sát thình lình mất vui.
- Hôm nay nom cô em xinh đáo để, - cảnh sát khu vực nói, kín đáo lùi ra xa chai bia.
Nàng bảo rằng, nàng đi mua hàng, hôm nay có hàng hạ giá. Vẫn biết nàng thích lùng kiếm loại hàng này, nhưng anh chồng vẫn có ác cảm, ác cảm vì không tin hàng hạ giá.
- Em ơi, toàn trò lừa đảo thôi - anh chồng nói, - em chớ có phung phí tiền bạc, chúng ta làm gì có nhiều tiền bạc nào.
Ði trên phố, nàng lấy làm lạ là nàng không cảm thấy xấu hổ, lương tâm không hề bị cắn rứt, thậm chí nàng cảm thấy hưng phấn trong người. Trên đường đi nàng ghé mua một số mặt hàng, coi như hàng hạ giá, nàng mua cả mật ong, nhưng không mang về nhà. Rồi nàng sẽ nói với chồng rằng, tin hạ giá hôm nay chỉ là trò lừa đảo, còn anh chồng như mọi khi bảo vợ, em ơi, anh đã bảo mà, mọi trò hạ giá đều là lừa đảo, là móc túi, hồi chế độ cũ còn đỡ hơn.
Ði bách bộ, tay xách túi, chốc chốc nàng lại liếc nhìn vào cửa kính các tủ trưng bày hàng, hình nàng phản chiếu trong đó nom lúc thì dễ thương, lúc thì không hẳn như vậy. Lúc đó nàng nghĩ - mình có béo bệu hay không nhỉ? Nếu thế thì mình phải bôi môi thật đậm vào. Lại còn cái gió chết tiệt này nữa, sao nó lại thổi vào hôm nay, làm tóc rối tung rối mù cả lên, một trăm zlôty[2] tiền làm đầu thế là hỏng bét.
Chàng nhìn đồng hồ và dọn dẹp, dọn những thứ đã dọn rồi, đặc biệt chú ý đến chiếc giường. Chàng lo, chẳng biết nàng có sợ, có chắc chắn là nàng sẽ đến hay không? Kể cũng lạ, sao có nhiều cái sợ bám riết cuộc hẹn này đến thế. Lại còn mấy mụ láng giềng đầy máu tò mò thì sao đây? Ðúng là chàng không may khi ở bên cạnh mấy mụ đàn bà cô đơn, họ chịu phận côi cút do chiến tranh hoặc chứng nghiện rượu của đàn ông. Nói toạc móng heo, chàng dễ bị mấy mụ đàn bà này tóm cổ. Nàng mà chạm trán với một mụ láng giềng nào đó ngoài cầu thang thì rất nguy. Có ai trong ngôi nhà này lại không biết mặt nàng nào?
Tính đến tình huống như vậy nàng bèn đeo đôi kính râm vào. Nàng rón rén leo từng bậc cầu thang, giá bay được trên không thì nàng dám bay ngay. Những cánh cửa mà nàng đi qua có bổn phận ngậm miệng và lặng im, thế nhưng chúng cứ chực mở miệng và lên tiếng bất kì lúc nào.
Chàng đứng, áp tai vào cánh cửa, khi nghe tiếng chân nàng đang bước, tim chàng đập thình thịch trong lồng ngực, tựa hồ con bồ câu hốt hoảng. Chàng dán mắt vào mắt thần, trong mắt thần nàng đẹp chẳng khác gì khi nàng hiện hình trong ô cửa quầy báo.
Nàng không biết chàng đang nhìn, cho nên nét mặt nàng hoàn toàn tự nhiên. Nàng định bỏ chạy, nhưng không kịp - cửa mở ra. Nàng hoảng sợ, định lấy tay che miệng kêu, nhưng không được vì hai tay vướng túi hàng.
Chàng cười, nom có vẻ chẳng được khôn ngoan, nhưng dễ thương. Nàng nín thở bước vào nhà, đặt mấy túi hàng xuống nền nhà. Nàng quỳ xuống, lôi lọ mật ong ra - món quà nhỏ, ngọt ngào.
Chàng dẫn nàng vào ngồi trong nhà bếp, chật chội, nhưng ấm cúng, chàng mời nàng uống trà, ăn bánh ngọt. Rồi chàng ngắm nàng khi nàng uống trà, rất thận trọng và khẽ khàng nàng đặt môi vào miệng cốc. Cả hai cùng nuốt nước vào họng, cùng nhìn vào mắt nhau. Lúc này chàng cảm thấy trong lòng ngực mình có cái gì đó vừa to vừa nóng ấm. Chắc hẳn đó là sự sung sướng, nhưng như chuyện vẫn thường xảy ra, sự sung sướng đã biến mất khi kẻ thiếu cẩn trọng cố giữ nó.
Một sự im lặng vụng về. Như mọi khi, hễ không biết làm gì là chàng cầm lấy bộ điều khiển ti vi và lướt qua các kênh. Nhưng ti vi lại ở trong phòng cơ. Khi sự lặng im trở nên không thể chịu đựng được nữa, chàng đề nghị đưa nàng đi xem nhà, căn hộ hai phòng nho nhỏ, nhưng cho một người ở thì rất vừa.
Bộ sừng hươu treo ngoài hành lang, kỉ vật của người cha từng là thợ săn để lại. Ngắm nghía bộ sừng một lát, chàng cảm thấy lạc lõng.
Nàng nghĩ, căn nhà bày biện đơn sơ, nói một cách lịch sự, không được hấp dẫn cho lắm, nhưng chẳng có gì đáng phàn nàn. Một chiếc ti vi cỡ lớn đặt ngay chính giữa phòng, trên nắp ti vi là một chiếc vỏ đạn đại bác, kỉ vật thời quân ngũ. Chàng có mấy cuốn sách, thứ khiến nàng thấy thích, vì nàng vốn ham đọc. Và nàng nghĩ bụng, chàng đâu phải là kẻ tầm thường. Nàng cầm lên tay cuốn sách đặt trên chiếc bàn con, đó là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của Coelho. Nàng đâu có biết, chàng mua cuốn sách này là vì nàng, vì chàng nghe người ta nói, phụ nữ rất thích đọc sách của nhà văn này.
- Sách - nàng nói.
- Sách, anh có - chàng đáp.
Nàng mở cuốn sách ra, giả đò đọc, chàng liền bật ti vi theo thói quen, nhưng tắt ngay lập tức. Nàng từ từ gập cuốn sách lại, vẻ trân trọng.
- Hôm nay trời đẹp đáo để - nàng nhìn ra cửa sổ.
- Có thể nóng hơn.
- Em thích trời đừng nóng quá.
- Hồi còn trong quân ngũ - chàng chỉ vào chiếc vỏ đạn - anh là lính pháo binh.
- Thế thì nguy hiểm lắm.
- Khi không có chiến tranh thì không đến nỗi quá nguy hiểm. Nhưng biết thế nào được.
Nàng nhìn vào sâu bên trong ruột vỏ đạn, chưa bao giờ chàng làm vậy, chàng cũng nhòm vào, hai cái đầu đụng nhau. Y hệt trong phim, cả hai nghĩ vậy. Nàng còn một ý nghĩ nữa; chàng hơi nóng vội, mình chớ nên xiêu lòng ngay bây giờ. Thế nhưng, nàng đã xiêu lòng.
Cái hôn đầu tiên trượt khỏi môi họ, điều thường xảy ra khi người ta nóng vội, cái hôn thứ hai thì không thể tuột được nữa rồi. Khi chàng định lấn tới, thì nàng giữ tay chàng lại. Chàng lo ngại là chỉ được nàng cho làm có vậy, nhưng may thay nàng thì thầm - đừng nhanh quá - thế là chàng lại hí hửng.
Chàng không biết cởi coóc-xê của nàng, nàng đã lường trước tình huống này, chồng nàng có bao giờ biết cởi đâu. Vú nàng lủng lẳng, to đùng, chàng chẳng biết phải làm gì bây giờ. Chàng bèn đưa môi ngậm lấy một vú. Và cứ thế, không được khéo cho lắm, họ bế nhau lên giường. Nàng kẹp chặt hai chân quanh thắt lưng chàng làm chàng rên lên. Nàng nghĩ, ân ái với người khác là nó phải như vậy. Và nàng khỏi mường tượng về một tài tử điện ảnh nào, khi bản thân nàng cảm thấy mình đang như trong phim.
Khỏi kể những cảnh phim chẳng lịch thiệp gì. Chỉ xin nói rằng, những dư âm của khoái cảm mà nàng đã trao cho chàng một cách rất hào phóng khiến chàng thấy sướng, cho tới khi chàng sực nhớ, tường nhà khá mỏng, thỉnh thoảng chàng vẫn nghe thấy bà láng giềng ngáy, đẩy bàn ghế và cầu kinh.
Cô nàng bán báo có bí quyết của mình, một trong những bí quyết mà lúc ái ân không tài nào giấu nổi. Hễ nàng nghĩ đến các tài tử điện ảnh là y như rằng sex, kể cả sex giản đơn với chồng, biến thành cuộc trình diễn ca nhạc trong người nàng. Càng cố dập tắt hiện tượng này thì nàng lại càng hét to hơn.
Cảnh sát khu vực ngồi một mình ở sau nhà, với chai bia của mình, vì bất thình lình cô bán hàng gọi chủ quán. Anh đổ chỗ bia còn lại xuống cống, vô cảm nhìn thứ nước vàng vô giá chảy vào lỗ cống rỉ. Anh soi gương, gương xước, sửa lại mũ, hà hơi vào lòng bàn tay rồi ngửi. Sau đó anh gật cái đầu đội mũ cảnh sát, chào chủ quán thịt đang cố phân bua với một khách hàng miệng bù lu bù loa vì miếng thịt bà ta mua bị quá nhiều xương.
Tại ngưỡng cửa, viên cảnh sát gặp hai bà già ở nhà số sáu. Anh thích ngôi nhà này, vì ở đó không có dân sâu rượu, cho dù mấy khẩu bà già lắm khi cũng gây phiền toái. Họ sợ bóng của chính mình. Nhưng thời nay ai mà chả có lúc sợ bóng của mình nào?
- Cảnh sát đây rồi, lạy Chúa!
- Anh cảnh sát ơi, gã có ria mép ở căn hộ số bảy đang hành hạ phụ nữ.
Trên mấy gương mặt nhầu nhĩ, trải đời, thấy rõ, ai cũng thầm trông đợi một cái gì đó phi thường.
- Hắn đang gí bàn là nóng đốt chị ta! – mấy người đàn bà báo với viên cảnh sát.
Gần đây, việc gí bàn là nóng vào người đã trở thành mốt. Quân trấn lột dùng bàn là nóng ép các cụ nghỉ hưu khai báo họ cất giấu của báu ở chỗ nào trong nhà. Lũ tội phạm lớn nhỏ đều dùng cách này. Cho nên nhiều người cất giấu bàn là cẩn thận như cất giấu của báu vậy.
Ý nghĩ đầu tiên của viên cảnh sát khu vực có phần chua chát; nhà số sáu không còn là ngôi nhà an toàn nữa. Nhưng anh là một viên cảnh sát kinh nghiệm đầy mình, nên chưa vội tin những lời đồn đại của dân chúng khi chưa tận mắt xem xét hiện trường.
Khi mấy người đàn bà và cảnh sát khu vực đứng bên ngoài cánh cửa thì phía bên trong đang xảy ra tấn bi kịch khác. Tính đàn ông của chàng ráng chống đỡ trước tiếng kêu của nàng, thế nhưng khi những dấu hiệu yếu đuối đầu tiên xuất hiện, bộ máy đã khởi động không còn kiềm chế được nữa. Thật là may phúc cho những người đàn ông chưa bao giờ nếm trải phản ứng dây chuyền này.
Trong thời khắc đặc biệt ấy, một bà láng giềng nữa, vốn không đi được, nhưng trong những tình huống đặc biệt lại đi được, nhập bọn với viên cảnh sát khu vực và hai người đàn bà kia. Cùng xuất hiện lúc này còn có một ông, hộ khẩu tầng cuối, bị bệnh tiểu đường, lúc nào cũng thở hổn hển, tình cờ rơi vào sự vụ.
Tuy nhiên bên trong căn nhà lặng lẽ như tờ, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Viên cảnh sát khu vực nhìn hai người đàn bà ra chiều trách móc.
Khi ngoài hành lang toán người đang đứng đợi tiếng kêu của người đàn bà bị hành hung thì phía bên trong cánh cửa tình hình diễn biến theo hướng tìm giải pháp. Chàng hiểu rằng, ngọn lửa của mình đã tắt, còn nàng mồ hôi mồ kê đầy người chẳng thể lại kích dục chàng, trong thất vọng chàng lại ngậm vú nàng. Lúc đó con sóng khoái cảm ập lên người nàng, đó là con sóng chưa bao giờ nàng bắt gặp trong đời.
Viên cảnh sát khu vực đã bỏ cuộc, và khi xuống dưới tầng trệt thì anh ta nghe thấy tiếng thét khủng khiếp của người đàn bà bị hành hạ. Ðù mẹ, y hệt trong phim! Viên cảnh sát chửi đổng, chạy vội lên tầng trên. Chúng tôi đã bảo mà, bằng ánh mắt của mình mấy mụ đàn bà nói vậy. Viên cảnh sát nắm tay đập cửa rầm rầm.
Họ tản ra hai bên giường, nàng ngồi xổm, trùm chăn. – Ông đưa thư đến - chàng thì thầm, mặc dù ông đưa thư luôn gõ cửa nhẹ nhàng. Cơn khoái lạc tắt ngấm ngay lập tức, còn con sên giới tính rụt vào trong vỏ, tưởng như không bao giờ ló ra ngoài nữa. Tiếc thay, tiếng đập cửa liên hồi mạnh khủng khiếp, kèm theo tiếng quát dứt khoát: - Cảnh sát! Nàng dùng góc vải trải giường dập tiếng hét. Chàng mặc quần áo vào, rón rén đi bằng đầu ngón chân ra phía cửa.
- Ai đó? - chàng hỏi.
- Cảnh sát! - chàng lại nhận được câu trả lời thẳng thừng và kiên quyết, câu trả lời không cho hi vọng, sự vụ là khác chứ không phải như đang diễn ra.
- Có chuyện gì vậy? - chàng hỏi, cố lôi chiếc lông mu ra khỏi miệng.
- Nhà ngươi đang hành hạ phụ nữ bằng bàn là nóng! - một bà hàng xóm quát to.
- Yêu cầu mở cửa! – cảnh sát khu vực nhắc lại.
Dạ dày chàng chui tọt lên họng và định nằm luôn lại đó.
- Tại sao tôi lại phải mở cửa nào, trong nhà tôi chẳng có chuyện gì xấu xảy ra cả.
- Có tiếng kêu la trong nhà anh, anh làm cái trò gì vậy? – viên cảnh sát khu vực hỏi bằng giọng của pháp luật, vừa điềm tĩnh vừa chắc nịch.
- Trong nhà tôi không có trò gì hết - chàng trả lời khá khôn ngoan, nhưng bụng nghĩ - đúng là nàng thét to quá, bây giờ giải thích chuyện này như thế nào đây?
Chàng nhìn qua mắt thần. Thấy rõ mảnh sắc phục cảnh sát màu xanh và gương mặt của mấy bà hàng xóm nom tựa hồ mấy nắm đấm. Lúc này chàng nói mạnh:
- Tôi không mở miếc gì hết, đây là nhà của tôi!
Ngoài cầu thang lại có thêm mấy người nữa nhập bọn. – Yêu cầu bà con giải tán! – cảnh sát khu vực quát canh chừng, cho dù anh thừa biết, trong tình huống như thế này thì không có chuyện đám đông tự giải tán.
- Ðiện ảnh đang quay bộ phim gì thế này - chủ quán thịt, bất ngờ nhưng không tình cờ xuất hiện ngoài cầu thang, hỏi.
Chỗ này cần giải thích rõ rằng, một bà láng giềng đã chạy đến kêu cứu chủ quán thịt, nhờ giúp một tay. Cách đây một năm anh chủ quán trở nên lừng danh vì đã phá cửa nhà số chín khi một gã say rượu đánh vợ bằng gậy đập bụi.
- Jozek, cậu giúp một tay - viên cảnh sát khu vực thở dài.
- Tôi có thể giúp được chăng? – chủ quán thịt thì thầm, chùi hai bàn tay to khỏe vào tạp dề, nói càng lúc càng nhỏ, cứ như sự có mặt của anh ta lúc này là một thứ vũ khí bí mật.
- Có một công dân đang hành hạ phụ nữ, chúng tôi sẽ làm rõ sự vụ ngay bây giờ, còn cậu, hay hơn cả là cậu hãy quay về cửa hàng, vụ hành hung này nếu cứ tiếp diễn thì xe cứu hỏa rú còi sẽ đến.
Cánh cửa cản tiếng nói, cho nên người chủ của căn hộ đang bị bao vây chỉ nghe được mấy từ “xe cứu hỏa sẽ tới”. Nhìn các ô cửa sổ nhà mình chủ nhà lại tưởng lính cứu hỏa đang bắc thang đột nhập.
- Lạy Chúa tôi, hỡi các người, sao các người ngu ngốc làm vậy, trong này không có ai bị hành hung cả!
- Thế thì hãy để cho chị ta nói gì đó đi, nói ngay đi! – một bà trong đám phụ nữ thét to, số còn lại đồng thanh ủng hộ.
Viên cảnh sát khu vực điên tiết. Tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, tệ hơn, mấy bà hàng xóm lại đưa ra yêu cầu theo kiểu nghiệp dư, trong khi cảnh sát khu vực định tuyên bố một cách chuyên nghiệp, thể hiện sự oai phong của luật pháp.
- Im lặng nào, - một loạt giọng nói cất lên. Vì lúc này nghe thấy phía bên kia cánh cửa có tiếng xầm xì.
- Trong này chẳng có chuyện gì hết, - cô nàng bán báo, lúc này đã mặc quần áo vào người, đứng bên cạnh cửa, nói, tìm cách khống chế mức độ của tai họa, tuy nhiên trí tưởng tượng của nàng không khống chế nổi.
- Nói to lên! – viên cảnh sát khu vực quát.
- Chẳng có gì xấu cả đâu... nàng nói cực to, mặc dù nàng nhận ra viên cảnh sát khu vực, nàng nói vậy đâu có dễ dàng, vì nàng cảm nhận, dẫu sao đã có chuyện không hay.
- Maria! – chủ quán thịt lao vào cánh cửa. Mấy bà rú lên, như định lùi ra, nhưng họ đâu có lùi. Ðám người nhấp nhô, chật ních. Viên cảnh sát khu vực hiểu rằng, tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta. Chẳng còn luật lệ nào nữa cả, tất cả là một mớ hỗn độn.
Cánh cửa bất thình lình mở ra, đến nỗi chính nó cũng ngạc nhiên với mình. Ðám đông mất thăng bằng, dường như đang do dự, có nên ập vào trong nhà, nhưng họ đã không làm như vậy. Lặng im. Nàng đứng trong cái lặng im đó, tay xách mấy túi hàng. Nàng bước nhẹ tênh, cứ như những chiếc túi này chẳng nặng là bao. Ðám đông lùi ra hai bên trước sức mạnh của sự hiên ngang này. Ðôi khi tử tù đi ra pháp trường hiên ngang như vậy, Chúa Giêsu cũng đi như vậy khi người ta tháo cây thánh giá ra khỏi lưng Ngài.
Chàng lảo đảo nơi ngưỡng cửa, nhìn theo nàng, nom tựa hồ miếng mồi của đám đông, tuy nhiên nàng bước hiên ngang, thậm chí đắc thắng. Trong đám đông chắc phải có mặt chồng nàng, thế nhưng chẳng biết có phép mầu nào mà anh ta nhạt nhòa, chẳng thấy đâu cả.
- Cám ơn, tạm biệt, - chàng nói với mọi người, nhưng lại như chẳng nói với ai cả. Chàng đóng và chốt cửa lại, đi về phía nhà vệ sinh một cách vô thức. Rửa tay như Pilat và soi gương, bộ ria của chàng nom giống hệt con nhím hoảng hồn. Trong nhà bếp, chàng mở lọ mật ong, múc đầy một thìa mật óng vàng. Tuy nhiên mật ong có vị đắng. Chàng đi vào phòng, bật ti vi, theo thói quen chàng lần lượt chuyển kênh. Lúc đó chàng cảm nhận, có sợi lông mu dính trong lưỡi, sau giây lát chàng đã có nó trên ngón tay mình. Chàng định vứt sợi lông vào bệ xí, nhưng chàng do dự, rốt cuộc chàng đặt nó lên ngăn tủ gỗ. Chiếc lông vàng, co ro như đứa trẻ đang ngủ phủ mật ong