← Quay lại trang sách

TÊN SÁT NHÂN VÀ ĐỨA BÉ -

MÔI CHỈ LÀ CÁI CỚ, khi tôi hưng phấn, tôi không quan tâm đến môi; tuy nhiên, tôi nhớ, đối với nhiều người đàn bà, các đầu dây thần kinh của con tim nằm ở đôi môi. Nàng hôn tôi rất sành điệu. Còn tôi bú vú nàng – tôi chẳng biết, có thể như thế không, nhưng tôi dám chắc, một vú có vị cam, còn vú thứ hai, mặc dù chẳng nhỏ hơn, có vị quýt chín? Sau chót tôi đặt nàng lên bụng và như một con mèo đực hăng máu tôi cắn vào gáy nàng, kiếm tìm ranh giới của đớn đau. Và tôi đã tìm được. Tôi đưa lưỡi chạy dọc sống lưng, xuống tận mông nàng. Ðôi mông dường như sắp nổ tung.

Tôi xoa nhè nhẹ mông nàng, tiếp nữa banh ra như banh một đóa hoa, để bóc trần cái lỗ tinh tế nhất và mắc cỡ nhất trong số những cái lỗ. Sau đó tôi quay trở lại những chỗ xưa nay người ta vẫn quen làm nghĩa vụ đối với - bản năng... khoái cảm... buồn chán... Và tôi đã làm tròn bổn phận không chê vào đâu được.

Nàng tránh xa người tôi, đàn bà vẫn làm vậy khi làm tình mà không yêu. Tôi thừa biết phản xạ này, nhưng tôi bực mình – tôi là một con đực cần sự âu yếm trước cũng như sau đó.

Nàng mặc quần áo rất nhanh, không chút ngượng ngùng. Chúng tôi cởi quần áo khi hưng phấn tình dục, lúc đó động tác rất vụng về. Khi mặc quần áo vào thì hoàn toàn khác. Ðộng tác kéo quần lót, không kể tất dài, chẳng mấy quyến rũ. Nhưng nàng xỏ tất nom rất dễ thương. Nàng trang điểm lại chút xíu rồi ngồi xuống với cái gì đó trên môi, nếu bảo đó là một nụ cười thì chẳng phải nàng cười với tôi. Trong nàng có cái gì đó thật lạ lùng. Thường thường, bí mật biến mất lúc ở trên giường, chậm nhất là khi rời khỏi giường, bây giờ thì khác. Càng lúc tôi càng thấy rung cảm trước những gì tôi không hiểu về nàng. Tên nàng là gì, nàng bao nhiêu tuổi? Có thể chưa đến ba mươi, có khi nhiều hơn thế – cơ thể nàng, dẫu vừa mới trần truồng, vẫn là một câu đố đối với tôi.

Cách đây mười lăm phút chúng tôi bị mắc kẹt ngoài hành lang chật chội của toa tàu, chúng tôi áp bụng vào nhau. Tình huống này đã được giải quyết trong khoang tàu của tôi. Cho nên không có thời gian để trò chuyện. Nàng châm thuốc hút.

- Xin lỗi, em đã không hỏi, có hút thuốc được không? – nàng nói, phì khói sang bên cạnh, về phía cửa sổ hé mở, như chuyện đã rồi và không thể đừng.

- Tôi không hút thuốc, nhưng chẳng sao, tốt thôi, - tôi nói, cho dù tôi cực ghét khi có người hút thuốc bên tôi.

Con tàu làm mông tôi đung đưa mạnh hơn, như muốn nhắc nhở tôi rằng, tôi đang trên đường đi Paris, ở trong toa ngủ hạng nhất, rằng nhẽ ra tôi phải đang ngồi đây với vợ, thế nhưng bất thình lình vợ tôi bị ốm. Thay vì vợ, một người đàn bà từ toa bên cạnh đã vào đây với tôi, ngay cả tên người này tôi cũng không biết, mặc dù lúc nãy chúng tôi đã trao cho nhau cái người ta đáng ngại nhất, kích động nhất.

Tôi không thích đi tàu. Lúc nào tôi cũng bị ám ảnh, tàu hỏa bẩn thỉu, dù đã qua mấy hôm sau chuyến tàu. Như thể con tàu bị trói chặt vào đường ray đã thu gom mọi thứ bẩn thỉu của thế giới bên ngoài, mặc dù sau khi nghĩ như vậy tôi cảm thấy mình sạch sẽ. Có lẽ loài thú dữ cảm thấy thế khi cắm răng nanh của mình vào mạch máu ở cổ nạn nhân.

- Người đàn ông đi cùng chị... - tôi hỏi, chỉ để lấy lệ.

Nàng cười, ngắt lời tôi.

- Người đàn ông ấy ngủ ở giường dưới, còn em ở giường trên, chẳng phải chỉ vì anh ấy nặng kí hơn. Mà anh hãy gọi em là em đi, vì chẳng hay ho gì khi đã nhìn mông của người ta rồi mà sau đó vẫn gọi người ta là chị...

Tôi chẳng phải là kẻ nhát gan, nhưng tôi xấu hổ. Nàng nói điều đó thản nhiên đến nỗi, cái thô lỗ nhanh chóng tan biến. Ðiện thoại của tôi nổi chuông.

- Cho em gửi lời chào chị vợ, - nàng nói.

Số điện thoại bàn nhà tôi lóe sáng. Tôi hoảng sợ tắt máy, và cảm nhận, tôi đang tắt điếu thuốc cháy dở trên tay vợ.

Nàng vứt mẩu thuốc lá qua cửa sổ, soi gương, sửa lại môi son; nàng bước ra ngoài, khép cửa khoang tàu, như thể nàng dùng dao rựa chặt đứt tuốt tuột những gì đã gắn bó chúng tôi. Cũng chẳng nhiều nhặn gì, thổi phù cái là xong. Tôi mở rộng thêm cửa sổ, hi vọng, tiện thể nỗi ưu phiền sẽ bay ra ngoài. Tôi mở lại điện thoại, để gọi cho vợ, mất sóng.

Tình yêu là gì sau năm tháng, sau những vết thương lòng mà chúng ta đã gây nên cho nhau, nó bị căng ra trên bốn bức tường nhà chúng ta như tấm da gấu... tuy nhiên cũng có tình yêu khác, tình yêu này được cất giữ trong ngăn tủ, ẩn náu trong các vết nứt của nền nhà. Cách đây mấy năm khi vợ định bỏ tôi ra đi, các cảm xúc bắt đầu chui ra khỏi nơi ẩn náu, chúng tiều tụy, trụi lông. Một con mọt bay ra từ chiếc áo gilê treo trên mắc áo của nàng. Tôi nhuốm vàng nó trong hai bàn tay, như thể tôi là Chúa Trời, chụp ảnh bằng đèn flash khoảnh khắc đang trôi qua. Và chúng tôi lại vai kề vai. Tuy nhiên, sau vài tháng tôi đã can dự vào mấy cuộc tình. Tựa hồ tôi muốn lấp đầy một vết nứt nào đó, tựa hồ tôi không biết vết nứt này là không đáy.

Hình như có người gõ cửa. Tôi mở. Gã đứng trước cửa... trong chiếc áo vét lịch sự, vạt áo nom tựa cánh chim kên kên. Gã to cao hơn tôi nghĩ. Với những người dáng vóc như thế này thì cần phải có toa riêng cho họ mới phải. Tôi thấy sợ, như con đực bắt gặp một con đực khác cùng loài to lớn gấp đôi, khi bên cạnh nó đang có một con cái còm nhom. Gã nói giọng ồm ồm, niềm nở, trong giọng nói này có gì đó dịu dàng, dịu dàng đến ngỡ ngàng. Gã đặt nhẹ ngón tay lên miệng đoạn thì thầm – anh mà cho tôi vào, tôi sẽ nói một chuyện... - gã nhìn chung quanh như sợ có kẻ nghe trộm. Gã lách người, bước vào phòng, tôi phải leo lên giường, để dọn chỗ cho gã.

- Anh không bực mình đấy chứ, - gã hỏi, ngồi ghếch mông lên thành chậu rửa khiến chậu phát ra tiếng kêu cảnh báo.

Tôi cố mường tượng, gã đè lên người cô nàng, thoạt tiên nằm ngửa, sau đó nằm sấp, như thế nào, nhưng tôi không mường tượng nổi. Chẳng những trí tưởng tượng của tôi không chứa nổi thân hình gã, khoang tàu chật hẹp trở nên bé nhỏ không chịu nổi. Gã béo phị, đến nỗi tôi có cảm giác, mỡ của gã chẳng khác gì mỡ voi. Gương mặt gã nom dịu dàng, thậm chí đẹp. Gã thò tay vào túi. Tôi tưởng gã rút súng lục, mặc dù gã thừa sức nghiền nát tôi bằng tay không. Gã lôi ra, từ túi áo vét, hai cái li và một chai rượu cô nhắc dẹt. Gã rót rượu chuẩn xác chẳng khác gì bồi bàn tại khách sạn “Wars”, cẩn thận khi con tàu chòng chành, gã đưa li rượu cho tôi, trong bàn tay to chẳng khác gì một cái khay.

- Chúc sức khỏe ông bạn láng giềng, - gã nâng li rượu.

Ngu và nhũn nhặn như thể đang bị hỏi cung, tôi đã tiết lộ tên của mình. Chúng tôi cạn li. Hai mắt lim dim gã nói:

- Cô ta đã hun khói anh, tôi không thể làm cho cô ấy cai thuốc, tôi đang ốm vì khói thuốc lá đây.

Gã biết tỏng tòng tong là cô nàng vừa ở đây rồi! Theo phản xạ tự vệ, tôi vội phịa ra lời thanh minh, nhưng lời thanh minh này không phải là những lời nói dối lịch sự. Trước khi tôi nói hết ấp úng, gã cắt đứt nỗi khổ của tôi, trịnh trọng rót thêm rượu cô nhắc cho tôi.

- Anh khỏi lo... cô ta bị rối loạn tình dục, dạ con của cô ta... ngọn lửa olimpic, ngọn lửa vĩnh cửu, không thể dập tắt ngọn lửa này, càng thường xuyên đổ dầu vào, ngọn lửa càng rực cháy... anh hiểu không nào...?

Tôi không dám chắc, liệu tôi có hiểu. Tôi không muốn làm thử việc này. Ðể bình tâm tôi uống cạn li cô nhắc như uống viên thuốc an thần. Chẳng biết sợi chỉ tình thân đã buộc vào chúng tôi từ lúc nào, sợi chỉ mà con nhện đã chăng trong nỗi sợ và thất vọng của nạn nhân của mình. Gã hỏi tôi mấy câu, khá riêng tư khi vừa mới quen nhau, còn tôi trả lời có lẽ khá chân thành. Bất thình lình gã khóc òa lên. Gã rút chiếc khăn mùi xoa ra khỏi túi, mấy vật nhỏ bắn ra tung tóe, tạo thành một chuỗi âm thanh; tôi nhún nhường nâng chúng lên.

Cái mềm yếu của nước mắt làm tôi mủi lòng, những giọt nước mắt lăn trên đôi má rậm lông. Tôi chỉ muốn chạy khỏi khoang tàu. Nhưng không thể. Tôi uống tiếp li cô nhắc của mình, còn gã vẫn khóc, rồi gã với tay cầm chai rượu, nhẹ nhàng đưa cho tôi, như đưa cho đứa trẻ sơ sinh. Tôi uống, cổ chai ướt và nóng ấm gắn bó hai chúng tôi, như bầu sữa chung từ vú mẹ.

- Tôi yêu cô ta đến thế là cùng, anh không thể tưởng tượng có bao nhiêu tình yêu trong tôi đâu, tôi yêu bàn tay cô ta, các ngón chân... nốt ruồi trên đùi... anh có nhìn thấy không? – tôi chối ngay lập tức – thế thì thiệt cho anh, ngay cả ngọn lửa trong cô ta... tôi cũng yêu. Còn cô ta trốn tránh tôi, khi cô ta trốn tránh tôi... anh biết không...

Con tàu chòng chành mạnh hơn, tôi cảm nhận đầu tôi chao đảo khủng khiếp. Gã nghĩ là tôi đã đồng ý với gã, cho nên gã cũng gật đầu. Rượu cô nhắc làm tôi có phần vô cảm... thế nhưng cái dị thường của cảnh tượng này kinh khủng đến nỗi khiến tôi lo ngại, liệu tôi có bị nó nuốt chửng. Một con voi với con mắt nhỏ xíu dưới mí mắt, một con cá sấu đang lau nước mắt bằng chiếc mùi xoa mềm mại. Cái vụng về không chịu nổi này hình như đã thích nghi trong khoang tàu. Cho nên tôi mừng khi chuông điện thoại reo. Ðó là vợ tôi. Ðang khóc. Cô ta bị đau thận, đau không thể chịu nổi. Tôi cảm thấy nhẹ hẳn người, vì vợ tôi đang hiện diện, vợ tôi muốn sẻ bớt cơn đau thận với tôi.

- Vợ tôi... - tôi nói, cố ghìm tiếng nấc - sinh[3]...

Gã chúc mừng tôi với vẻ nghi ngờ. Tôi giải thích đó chỉ là sỏi. Gã không lấy làm ngạc nhiên...

- Như thế cũng tốt, vợ tôi có thận khỏe, thế mà chẳng sinh gì với tôi... tôi là kẻ bất lực.

Tôi định bày tỏ sự cảm thông, nhưng tôi vẫn có cảm giác, tôi đang đối mặt với con mãnh thú đã được thuần hóa. Chỉ cần một cử chỉ thiếu thận trọng là hắn nuốt tươi tôi.

- Tôi cũng thường xuyên, thi thoảng, ai cũng gặp - tôi nói theo kiểu dàn hòa.

Ðó chính là cử chỉ không thận trọng. Người gã quá to, không lọt nổi giữa hai giường. Tôi quyết định dùng chân tự vệ... nhưng sau chốc lát tôi biết ngay, gã không săn lùng tôi. Gã giật tấm vải trải giường, như con thú dữ ngoạm một miếng thịt bên sườn con nai sa mạc. Tôi tưởng gã định dùng vải để thắt cổ tôi, cho nó sạch, nhưng gã chỉ cuộn tấm vải trải giường, thứ làm cả khoang tàu trắng toát. Gã xé vải kêu soàn soạt như xé giấy cuốn thuốc lá, lấy một mảnh... tôi liếc nhìn, đúng là ở đó chất bài tiết của chúng tôi đã vẽ nên một lục địa chưa hề có trên bản đồ thế giới.

Ðã xảy ra một tình huống có thể gọi là phi thường, tuy nhiên tôi không kinh ngạc trước cái dị thường của nó.

Tôi nhìn thấy, gã lách người qua cửa, cùng với chỗ rượu trắng còn lại của mình - để chia tay nhau, gã ném cho tôi cái chai gần như trống rỗng. Tôi nói - cảm ơn - nghe mà thấy ngu. Tôi chốt cửa, uống nốt chỗ rượu còn lại trong chai.

Còn lại mình tôi trong khoang tàu ngập ngụa mùi mồ hôi, mùi nước hoa đàn ông adidas và mùi rượu cô nhắc. Bây giờ tôi mới nhận ra, tôi không nhớ mùi nàng. Tôi, kẻ chẳng phải một lần đã thán phục đàn bà, mỗi khi cúi xuống bàn tay, cổ hoặc đôi má của họ tôi biết ngay, cực kì chuẩn xác, tên loại nước hoa họ dùng. Nàng đã không tỏa mùi nước hoa. Vậy có đúng là nàng đã ở đây hay không nhỉ?

Tôi nhìn tấm vải trải giường đã bị xé rách. Nó tơi tả như tâm hồn tôi. Tiếng cãi nhau từ khoang tàu bên cạnh vọng vào tai tôi. Tôi áp tai vào tường ngăn, nhưng chỉ nghe thấy tiếng kêu xình xịch của con tàu. Lẫn trong tiếng kêu xình xịch, y như nhịp đập của con tim, có pha trộn dư âm loạn nhịp. Có người gõ cửa khoang tàu của tôi... tiếng gõ cửa nghe bướng bỉnh nhưng không hùng hổ. Tôi quyết định là không có tôi. Tiếng gõ cửa yếu dần, sau chót im bặt. Thay vào đó có chuyện gì đó đã xảy ra ngoài hành lang toa tàu. Tôi đeo bịt tai chống ồn và đi ngủ. Tôi cũng chẳng thèm để tâm, tại sao con tàu bất thình lình dừng lại ở một ga xép, tồi tàn, rồi lại đi tiếp.

Mặt trời đánh thức tôi dậy. Vùng ngoại ô Paris chìm trong màu xanh của cây cối. Ở đây hình như cây cối có lai lịch phi thường của mình. Tôi gọi điện cho vợ – vợ tôi tiểu tiện ra một hòn sỏi, dài ba mi li mét.

Ðược tăng lực bởi tin vui từ nhà, mấy lần tôi làm động tác gồng mình và mười lần chống tay. Trên sàn tàu có gì đó kêu sột soạt... do chuyển động của con tàu, một cái lọ màu trắng, với dấu hiệu trái tim đỏ lựng trên nhãn sản phẩm, lăn long lóc trên sàn tàu. Chắc đây là lọ thuốc rơi ra từ túi áo vị khách của tôi hôm qua, khi gã rút mùi xoa ra khỏi túi. Tôi nhét cái lọ vào túi để bước ra ngoài hành lang với những cảm xúc lẫn lộn – phải trả cái lọ này cho gã, nhưng tôi không hăng hái với việc gặp gã. Cánh cửa khoang tàu bên cạnh đóng kín. Trên sàn tàu trăng trắng một chiếc phong bì hé mở. Tôi cầm lên tay. Bên trong phong bì là mảnh vải trải giường được gập lại. Tôi hoảng sợ nhét mảnh vải trở lại phong bì và ra bộ vô tình tôi thả chiếc phong bì xuống sàn tàu. Sau đó tôi trốn tiệt trong khoang của mình.

Cánh cửa khoang tàu bên cạnh vẫn đóng im ỉm tiếp hai giờ đồng hồ nữa, khi con tàu hoàn tất cuộc hành trình đến Gare du Nord. Thậm chí tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi trong số những hành khách xuống tàu không có đôi vợ chồng nọ, đôi vợ chồng đã khiến tôi có nhiều lo ngại khi vừa mới quen nhau. Tôi đứng trên sân ga, bên cạnh cửa sổ khoang tàu của họ – cửa sổ kéo rèm che. Người thợ khuân vác đã xách va li của tôi định chất lên xe, tôi giữ anh ta lại, bực mình, một cách vô cớ. Kiểu mời chào như thế này làm tôi chóng già.

Nhân viên kiểm tra vé tàu tiến lại, tay cầm chiếc phong bì.

- Cái này của anh phải không? Tôi nhặt được trên sàn, cạnh khoang tàu.

Tôi nhét chiếc phong bì vào túi. Oằn người vác chiếc va li nặng, miệng chửi thề vì đã không tận dụng lời mời chào của thợ khuân vác, tôi lết về phía bến xe taxi. Tôi định quẳng chiếc phong bì vào sọt rác... nhưng tôi là người sưu tầm những vật lạ, cho nên tôi không thể vứt bỏ chiếc phong bì này.

Tại phòng khách sạn, tôi mở cửa chớp để ngắm các mái nhà ở Paris. Tôi ngửi thấy mùi khách sạn – nếu có tình yêu kiểu Pháp, thì cũng có mùi kiểu Pháp lẩn khuất trong các khách sạn rẻ tiền của thành phố này chứ sao.

Tôi mở va li, lôi ra mẩu vải trải giường nọ. Trên bờ “lục địa” của chúng tôi, ở chỗ có thể gọi là “mũi đất của hy vọng bạo tàn”, nổi bật địa chỉ viết bằng son bôi môi... Rue St. Dominique 57. Có thể hư cấu vài cuốn tiểu thuyết hình sự từ những giả thuyết của tôi. Có điều không một cuốn tiểu thuyết nào có kết cục có hậu. Liệu cuộc sống có không để xảy ra những kết cục không có hậu hay không nhỉ?

Có lẽ ngay lập tức tôi biết rằng, trí tò mò sẽ mạnh hơn mối lo ngại, lúc nào cũng như vậy trong cuộc đời nhiều rối rắm của tôi. Bản thân trí tò mò không phải là một thứ vũ khí. Cho nên tôi cảm thấy thiếu tự tin khi sau cuộc hội thảo, được trang bị duy nhất một tấm bản đồ, tôi lao vào cuộc tìm kiếm phố Rue St. Dominique. Ðầu tôi ắp đầy tiếng ồn của những cuộc trò chuyện, được tích vào trong những giờ giải lao của cuộc họp – các cuộc hội thảo chỉ là cái cớ tốn kém mà thôi, các giờ giải lao và việc vắng mặt trong các buổi thuyết trình mới là thực chất của chúng.

Về cơ bản tôi đã nhầm, tôi tìm ra ngôi nhà này chẳng khó khăn gì. Cầu thang ngoằn nghèo và tăm tối như ý nghĩ của tôi. Tôi bước lên tầng một, sau đó bất thình lình tôi đứng sững lại, tựa hồ chính bóng tôi níu chân tôi lại. Tôi chỉ là một con bướm đêm, một con bướm đêm to gan, muốn xán lại sát gần ngọn lửa. Chạy dọc theo các bậc cầu thang trong hốt hoảng, cái hốt hoảng đuổi theo tôi bằng dư âm của các bước chân của tôi, bằng hai con mắt tưởng tượng, tôi đã nhìn thấy ngọn lửa này.

Gần ba năm đã trôi qua, trước khi tôi lại đến Paris. Tôi đi cùng với vợ. Chuyện vợ chồng của tôi có thể miêu tả bằng những tuần lễ tốt lành và những tuần lễ rủi ro. Ðây phải là tuần lễ tốt lành của chúng tôi. Chúng tôi đã quyết định thực hiện một chuyến bay hồi xuân sang Paris... chơi vài ngày.

Tôi đã chọn chính khách sạn này. Chào đón tôi là cái mùi của khách sạn, không hề thay đổi chút nào. Và như thời trẻ trung, đóng cửa phòng lại, tôi ôm vợ vào lòng. Chúng tôi ái ân với nhau trong vội vã, một chiếc đế giày nữ, cao gót, đung đưa trên đầu tôi. Cuộc phiêu lưu trên con tàu ngày trước đã bé lại, chẳng to hơn hạt cát; nhưng tôi cảm nhận và tôi sợ, liệu chúng tôi có rơi vào chốn dâm ô.

Tại một nhà hàng gần khách sạn chúng tôi gọi món sò, sau đó tàu điện ngầm chở chúng tôi đi theo hướng vô định. Trời đổ nắng xuống phố phường. Bất thình lình tôi cảm nhận, những ngôi nhà và các cửa hàng nơi đây nom y hệt những ngôi nhà và các cửa hàng ở con phố tôi quen biết...

Tôi nhận ra nàng ngay lập tức... nàng cuốc bộ cùng đứa con nhỏ. Không thể tránh mặt, chúng tôi chạm trán nhau. Nàng chẳng tỏ ra bị bất ngờ, cũng không một chút phân vân, rằng tôi chính là tôi...

- Ðây là người quen của anh hồi trước... - tôi giải thích cho vợ.

- Anh chị hãy làm quen với cháu đi... nó hai tuổi... tên là Mikolai...

- Như tên chồng tôi! – vợ tôi, người lúc nào cũng như phát cuồng lên khi nhìn thấy trẻ con, thét lớn. Dạ dày tôi như co lại chỉ còn bằng nắm tay. Vợ tôi tiếp tục nựng đứa bé... - Thằng nhóc mới kháu khỉnh làm sao, nó giống hệt con Monika nhà ta hồi con bé còn nhỏ, anh nhìn...

Ngay lập tức tôi nhận ra nét giống nhau. Dáng lông mày của những người trong gia đình tôi di truyền từ đời này sang đời khác... hơi hếch lên một chút, như ngỡ ngàng.

- Tất thảy mọi đứa trẻ xinh xắn đều giống nhau, - tôi, mặt tỉnh bơ, đáp lại.

- Nom cháu không giống chị, chắc nó giống chồng chị phải không? – vợ tôi hỏi.

- Chồng tôi qua đời cách đây ba năm rồi, trong toa tàu... - nàng nói như thể chưa hề xảy ra chuyện gì. Và nàng mỉm cười.

Một sự im lặng vụng về... tôi xin số điện thoại, mặc dù tôi không muốn gặp nàng, nói đúng hơn, mảnh vải trải giường ướt át nọ đã xóa đi cuộc gặp này. Tôi kéo vợ ra khỏi đứa bé... nó vẫy tay về phía chúng tôi, rồi chỉ ngón trỏ vào tôi, chừng như muốn nói: Chính hắn!