← Quay lại trang sách

BỜ BÊN KIA -

NÀNG VẪN CÒN NHỚ NƠI NÀY, vì hồi còn nhỏ nàng thường tới đây cùng bố mẹ. Làng biển biến thành khu nghỉ mát theo mùa. Nàng chọn nơi này có lẽ vì nàng vẫn nhớ cái thời nàng nghĩ, ngay cả khí trời ở đây cũng sẽ trẻ mãi không già hay sao?

Nàng đến đây như người đi an dưỡng, nhưng nàng đang trẻ và khỏe sờ sờ thế kia... trừ phi gọi tình yêu là một căn bệnh đẹp, còn cuộc chia tay phũ phàng là vụ tai nạn.

Người ta đã mách nàng chọn một phòng nhỏ trên tầng áp mái, nhìn ra vịnh. Ðã gần hết tháng chín, khách nghỉ hè chẳng có là bao. Không ai xuống tắm biển, vì nước lạnh, chỉ thấy những người mến mộ môn lướt ván đang băng mình trên sóng, nom tựa hồ những con côn trùng sặc sỡ sắc màu.

Nàng đi dạo. Nàng có cảm giác, nhà thờ gạch, kiến trúc gô tích, bây giờ nhỏ hơn hồi trước. Tường nứt nẻ, loang lổ gần hết. Mặt chính diện lỗ chỗ những vết đạn từ hồi tháng chín năm 1939, nom y như da người bị bệnh đậu mùa. Trên tấm biển đá màu đen bố mẹ nàng từng đọc cho nàng nghe, họ và tên vị cha xứ đã hi sinh trong cuộc chiến đấu bảo vệ Hel[10]; thế nhưng lúc này nàng có cảm giác, cả sự kiện này lẫn sự kiện kia đã diễn ra cùng một lúc, và xa xăm đến nỗi như chưa bao giờ chúng diễn ra.

Rồi sau đó nàng thưởng thức món kem chanh, qua ngần ấy năm mà cái vị kem này vẫn không thay đổi. Lúc đó lưỡi nàng cảm nhận những miếng vỏ tẩm đường tan chảy thành thứ nước nhẹ như bọt xà phòng. Không còn nữa ông già đeo kính gọng sừng mỉm cười với nàng, gọi nàng là cô khách hàng bé bỏng của ông. Người đàn bà đứng sau quầy hàng đích mục sở thị nụ cười của ông lão, nụ cười kín đáo của thế hệ này truyền cho thế hệ khác, giống như bí mật của vị kem vậy.

Nàng cuốc bộ ra bãi tắm, không một bóng người. Nàng thích ngắm mặt nước, để xem đó là mặt hồ phẳng lặng, hay biển nổi sóng cồn. Trên đường về nhà, nàng ghé vào một cửa hàng. Qua cửa kính nàng nhìn thấy một dáng người quen quen. Một người giống Piotr. Ðích thị anh ta! – nàng chẳng đơn độc một mình, cho dù xa nhà tới ngần ấy cây số. Gần đây ít khi họ gặp mặt nhau... Họ thích trò chuyện về sách... khi chuyện trò như vậy họ cảm thấy như họ đang ở trên một hòn đảo nhỏ, nơi chỉ có hai người.

Sự hiện diện của Piotr ở vùng biển xa xôi này khiến nàng thấy lạ và sinh nghi. Anh ta thích núi cao thôi cơ mà, nhất hạng leo núi, tìm cảm giác mạnh trên không trung, có lần anh ta đã thổ lộ với nàng như vậy... Và tại sao không thấy cô nàng Agnieszka eo đẹp đi cùng?

Anh chàng ngạc nhiên còn hơn cả nàng, nàng còn có được chút xíu thời gian để hoàn hồn sau cú bất ngờ. Họ rủ nhau tới quán cà phê, nhưng quán đóng cửa như đa phần các cửa hàng ở đây chỉ mở cửa khi đại vụ, cho nên họ đành đến ngồi tại quán cá rán.

Như mọi khi, Piotr không giấu nàng bất cứ chuyện gì. Anh ta đã quyết định chia tay với Agnieszka, hai người đã nhất trí với nhau: anh đi đàng anh, tôi đi đàng tôi. Anh ta đến đây chính là để giải phiền sau vụ chia tay này. Nàng có cảm giác, nàng đang mỉm cười trong bụng – cặp tình nhân của nàng cũng không thành. Nàng tự xấu hổ với ý nghĩ này, cố bóp nghẹt nó, mạnh đến nỗi nàng thấy đau.

Có lẽ cả hai đều nghĩ như nhau – họ đến đây trong cùng một thời gian để kiếm tìm sự cô đơn, và họ đã gặp nhau. Cho nên sẽ không hay nếu tối nay ai biết phận nấy. Piotr có xe ô tô, anh ta mời nàng đến ăn tối tại một nhà hàng ở thị trấn gần đó. Nàng nhận lời ngay, thậm chí quá ư vồ vập, tại vì nàng sợ cô đơn ở nơi xa lạ này.

Tuy nhiên họ chẳng đi đâu cả – họ ở lại quán cá rán, gọi bia. Trong mùi bia có cái gì đó cực kì tinh tế của bãi tắm đang lạnh dần và của mặt biển liền kề lúc hoàng hôn.

Piotr có gương mặt đẹp, pha chút khổ hạnh. Người cao, mảnh khảnh, tóc và mắt đen làm nổi bật vẻ ưu phiền, cái mở đường cho những nếp nhăn mai này. Anh ta thuộc hạng người lo cho mình, lo cho người thân và lo cho cả thiên hạ. Là người luôn chăm sóc người khác, nhưng bản thân anh ta lại cần sự chăm sóc. Họ giống nhau ở điểm này. Tình yêu của Piotr rực cháy như một đống lửa rơm. Ngọn lửa bùng cao chẳng được mấy nỗi. Cuộc chia tay của hai người xem ra có vẻ sạch sẽ và chẳng đớn đau...

Piotr biết chuyện của nàng, có lần nàng đã kể tỉ mỉ cho anh ta nghe. Anh bạn ngạc nhiên và xúc động vì nàng đã bị ruồng bỏ một cách phũ phàng, bây giờ nàng vẫn đau khổ khi nàng chẳng có ai. Nàng không thích anh chàng kia, nàng lo ngại khi gắn bó với hắn ta và nàng thấy nhẹ hẳn người khi hắn bỏ nàng.

Họ đi ra bãi tắm. Sóng biển nghe rõ hơn ban ngày, tựa hồ ban đêm sóng đập vào bức tường. Mặt trăng đổ ánh vàng xuống biển. Chỉ có hai người... Nàng biết, Piotr hiểu nàng và cả biển nữa cũng hiểu nàng. Ðã lâu lắm rồi nàng không cảm thấy mình được an toàn như vậy.

- Bố mẹ anh từng bảo rằng, ngày xưa con người có thời gian, còn bây giờ thời gian có chúng ta, - Piotr giọng buồn, nói.

- Thế nhưng bây giờ chúng mình đang có thời gian đấy thôi...! Một khi không có thời gian thì cũng chẳng có tình cảm... - nàng đáp.

Xem câu nói này là một lời mời, Piotr ôm lấy nàng.

Họ nằm bên nhau trên bãi cát, dùng tay gối đầu và ngắm sao trời. Trên vòm trời trong xanh, sao trời trông rõ mồn một, như thể một lát nữa thôi là chúng sẽ rơi hết xuống đây. Khi có trận mưa sao như vậy thì làm gì còn có chuyện cô đơn...

Họ đi, tay nắm chặt tay. Nàng không bật đèn... họ nằm trên giường, để nguyên xi quần áo. Những ý nghĩ trong đầu nàng va đập vào nhau như những con chim hốt hoảng trong lồng. Môi họ đã xán lại gần nhau đến nỗi không thể quay ngược lại được nữa rồi. Bây giờ chúng mình phải làm gì đây, hả anh? – nàng thỏ thẻ... lời nàng như một lời khẩn cầu không còn sức mạnh và ý nghĩa. Piotr không đáp lại, hai bàn tay anh ta đang nhẹ nhàng lần bên trong áo nàng nói hộ tất cả. Hai vú nàng nằm gọn trong tay anh chàng. Nàng nghĩ, ra chiều ái ngại – sao lại có chuyện mình không bị cắn rứt lương tâm đối với Agnieszka... cô ta không hiện diện ở đây, trong anh ta, trong mình... thậm chí mình không phải lôi cô ta ra khỏi giường... Piotr và Agnieszka gắn bó với nhau tới ngần ấy năm, như thể sẽ chẳng bao giờ có chuyện họ bỏ nhau... có nhất thiết cái ta tưởng là mãi mãi chỉ tồn tại trong chốc lát... có điều, mình có yêu anh ta đâu... ngày mai rồi sẽ sao đây?

Khi anh chàng cởi khuy quần của nàng thì nàng co rúm người định thoái thác, nhưng đã quá muộn mất rồi...

- Em đẹp... sao lại có chuyện, trên cơ thể em không hề có lấy một đường thẳng nào?

Không còn cảm xúc, cô nàng xấu hổ quay đầu đi. Nàng cười phá lên khi anh chàng cắn nhẹ vào đầu lưỡi mình. Nỗi lo biến mất, tựa hồ đã bị cái vui đùa của họ xua đi.

Nàng lấy làm ngạc nhiên, cảm thấy hình dáng anh ta khác so với hình dáng nàng còn nhớ. Mình không nên quá dễ dãi – nàng nghĩ, - rồi anh ta sẽ nghĩ về mình ra sao đây? Nhưng đó là điều hổ thẹn cuối cùng...

Nàng mở mắt... mùi của hai người lảng vảng bên trên giường. Nàng đụng vào tay anh chàng như muốn bảo rằng, nàng đang nằm kề bên. Anh bạn mỉm cười, nhưng không mở mắt ra. Anh ta ôm chặt lấy nàng. Nàng không biết gọi trạng thái nàng vừa nếm trải là trạng thái gì, nàng nhớ câu: “cái sướng thường biến mất khi ta định tóm lấy nó”.

Nàng thức dậy lúc nửa đêm. Anh chàng nằm bên cạnh, nàng nhìn thấy bóng của râu mọc trên mặt anh ta và cái hố giữa ngực như chỗ lõm xuống khi nàng ấn ngón tay vào. Anh chàng ngủ – nàng nghe thấy tiếng thở, nàng muốn thở theo, nhưng nàng thiếu dưỡng khí. Và đã không có tiếng cọt kẹt của yêu đương mà phụ nữ đôi khi vẫn nghe thấy khi kiếm tìm cái bênh vực cho nỗi khát khao của mình.

Sáng sớm anh chàng vẫn ngủ ngon lành. Vịnh vắng người trong sương sớm, mặt biển lăn tăn gợn sóng. Nàng ngồi dậy từ từ, rón rén đi vào nhà tắm. Nàng không có ý định rửa sạch mùi của anh ta trên người mình. Nàng chìa tay dưới vòi nước, cho nước chảy qua các kẽ tay – như cuộc đời, như thời gian – nàng nghĩ, đoạn nàng đóng vòi lại. Chẳng còn lại gì giữa các ngón tay.

Nàng soi gương, thấy mấy vết thâm trên cổ. Vết răng của anh chàng nom y như những con dơi bé tí xíu. Nàng thấy mặt mình đổi khác. Nàng chẳng biết mình đã già đi hay trẻ thêm... mắt nàng đã thay đổi là cái chắc. Nàng cảm nhận, có gì đó thức dậy trong nàng, nó như một con mèo đang lôi kéo nàng – nàng nín thở, như sợ đuổi nó đi. Lâu nay chỉ cần sức nặng của một giọt nước thôi là cán cân trong người nàng chao đảo, thế mà bây giờ nó không nhúc nhích.

Khi nàng quay vào phòng, anh chàng không còn ngủ nữa. Anh ta đang nói chuyện qua điện thoại di động. Anh ta nhỏ giọng khi nàng vào phòng, cho nên ngay lập tức nàng quay trở lại nhà tắm, ra bộ quên cái gì đó. Nàng áp tai vào cánh cửa... anh ta nói:

- Không... chỉ có mỗi mình anh thôi... đúng, anh muốn quay lại với em... đơn giản là anh đã biết chắc rằng, anh muốn ở bên em...

Con tim nàng co lại như nắm đấm, mối lo ngại cũ vãn hồi. Nàng lao vào vòi hoa sen, mở nước lạnh. Cái đó đau, nhưng mang lại sự nhẹ nhõm. Nàng lấy khăn tắm lau người, tiếc rằng khăn nhẵn thín.

- Mọi cái vẫn đâu vào đấy, vẫn đâu vào đấy thì là tốt, - nàng nói với chính mình.

Khi nàng vào phòng, anh chàng bẽn lẽn hôn vào trán nàng, đoạn đi vào nhà tắm. Anh ta giữ chặt điện thoại trong tay, như sợ mất nếu đặt máy xuống.

Họ ăn sáng riêng biệt, như là chuyện đương nhiên. Sau đó họ gặp nhau bên quầy báo. Anh chàng định thanh minh điều gì đó, nhưng nàng mỉm cười.

- Anh đừng nói gì nữa cả. Chẳng có vấn đề gì, ổn thỏa cả thôi.

Piotr ngạc nhiên, thậm chí có phần ái ngại, thế nhưng khi cảm nhận bức tường kiên định của nàng thì anh ta không nói gì nữa.

Sau đó, từ phía đàng xa nàng nhìn thấy Piotr đi xe về hướng Warszawa.

Nàng sửa soạn hành lí, quyết định ra về bằng chuyến tàu đêm, nhưng nàng đã đổi ý. Nàng nán lại đến mai, có thể lâu hơn. Như thế thì cũng chẳng nghĩa lí gì nữa rồi. Trong nắng trời, vịnh biển làm cho những tháp nhà thờ đằng xa gần lại hơn, những mái nhà ngói đỏ hiện rõ nơi bờ xa, phía bờ vẫn còn chút màu xanh, song hầu như đã chuyển sang màu vàng. Hôm qua nàng không nhìn thấy bờ bên kia đó.