TRÙNG ROI -
HỌ RỤC RỊCH ĐI DU LỊCH AI CẬP ĐÃ MẤY NĂM NAY. Chỉ có điều, hễ đi đến quyết định là y như rằng nảy sinh rắc rối. Cô vợ nhất quyết đòi đi Hurghada[11], còn anh chồng lại thích đến bán đảo Sinai, nghỉ tại Sharma el Sheikh[12]. Tại nhà họ, hàng loạt tờ quảng cáo của các công ty du lịch với trời và biển sặc sỡ sắc màu đang ganh đua nhau, họ sốt sắng tham khảo ý kiến của những người thân quen đã từng tham quan Ai Cập. Tuy nhiên hai vợ chồng vẫn không thể đi đến chung kết.
Ðã tám năm trôi qua, kể từ ngày họ mua căn hộ trả góp. Nợ trả gần hết, chỉ còn một kì nộp tiền nữa thôi là xong. Cho nên, lần đầu tiên từ nhiều năm nay, họ quyết định đi nghỉ phép. Không phải nghỉ ở đâu cũng được, vì có nhóc đi kèm. Anh chồng thì muốn nhóc này sẽ là một quý tử, còn cô vợ lại cho rằng mình xứng đáng có một nàng công chúa. Cho đến nay họ chưa dám có con. Ở một đất nước không ổn định, công ăn việc làm phập phù, họ lại đang phải trả nợ, thì có con là chuyện xa hoa.
Họ ngồi bên chiếc bàn trong nhà bếp, lại tiếp tục xem các tờ quảng cáo của các công ty du lịch.
- Từ Sinai mà đi thăm các kim tự tháp thì quá xa, - cô vợ cằn nhằn.
Nhưng anh chồng vẫn khăng khăng một mực.
- Ở đó có những bãi san hô cực đẹp, còn ở vùng biển Hurghada thì san hô bị hủy diệt.
Bạn bè thân quen của họ cũng mỗi người một ý kiến. Cả hai thấy nản lòng. Và bất thình lình, chính họ đã làm mình bị bất ngờ, khi họ quyết định đi Majorca[13]! Công ty du lịch này nhỏ, nhưng chào giá rẻ.
- Em chẳng biết, em có nên bỏ qua khoản thăm các kim tự tháp cho anh hay không? – cô vợ nói vậy khi họ đi ra khỏi công ty du lịch.
- Anh đành chấp nhận thôi, không ngắm san hô nữa vậy, mà đeo ống lặn, bơi dưới biển đảo Majorca, - anh chồng nói.
Ðêm hôm đó cả hai ngủ không ngon.
Ngày hôm sau anh chồng về muộn, ấm ức trong lòng.
Anh ta đã phải thanh toán luôn một cục. Anh ta không thích người đàn bà ngồi thu tiền ở văn phòng công ty du lịch.
Hai vợ chồng cãi nhau, tại chuyện đi Majorca; cô vợ lại đòi đi tham quan kim tự tháp, còn anh chồng lại đòi được ngắm san hô.
Họ nằm tách biệt, mỗi người một góc giường, để khỏi đụng vào nhau. Nhưng làm vậy đâu có dễ, đây là loại giường kích cỡ chỉ bằng nửa giường hạnh phúc mà thôi. Giường dành cho những kẻ nhút nhát. Cho nên sớm hay muộn rồi cũng sẽ chạm vào người nhau mà thôi và lửa tình nhen lên từ đó. Bàn tay của anh chồng nối liền với bàn tay của cô vợ, rồi sau đó bàn tay này rón rén lần theo hướng khuỷu tay để bò lên trên ngực. Cô vợ có đôi vú cực to, anh chồng cực thích, tuy không nói ra miệng nhưng cô vợ thích chồng sờ mó như anh ta đang làm. Mẹ cô vợ vẫn thường khuyên con gái: “Con ơi, con chớ có dễ dãi, cho dù con rất muốn, con phải ra bộ cưỡng lại, cái có giá là cái phải khó khăn mới đoạt được, đàn ông phải chiếm đoạt đàn bà, chỉ có đám gái điếm mới dễ dàng mà thôi”. Cho nên cô vợ đẩy tay anh chồng ra, với hi vọng anh ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Và như mọi khi, cô nàng có lí.
Họ ngủ dậy, tinh thần sảng khoái. Một tuần nữa thôi là họ sẽ bay đến đảo Majorca. Khi đứng tắm dưới vòi hoa sen anh chồng phát hiện thấy con giống của mình tấy đỏ. Chắc tại đêm qua mình làm thái quá, anh chồng nghĩ bụng.
Tại cơ quan, khi đi vệ sinh anh ta có cảm giác hiện tượng sáng nay vẫn còn, có khi mình bị viêm nhiễm rồi chăng? Ðể khẳng định, anh ta vào nhà vệ sinh mấy lần liền. Rốt cuộc, anh chàng thấy đúng – trước khi lên đường không được coi thường việc này! Chuyện tế nhị như vậy thì bây giờ biết đến khám bác sĩ nào được nhỉ? Bác sĩ ngoại khoa có lẽ không chăng? Anh chồng bèn lục danh bạ điện thoại. Hay là đến bác sĩ da liễu và hoa liễu nhỉ? Ðúng rồi! Có điều, bác sĩ khoa này sao chỉ toàn là nữ? Họ định hành hạ đàn ông chắc? Sau chót, anh chàng tìm được một bác sĩ là đàn ông, phòng khám tư nhân, ở phố Mila[14]. Nguyên cái tên phố đã thấy ý nghĩa rồi, anh ta đọc: “Bác sĩ da liễu & hoa liễu, giàu kinh nghiệm chữa trị”. Anh ta đi vào hành lang để gọi điện thoại di động, nhưng ở đó cũng có nhiều nhân viên đi lại, anh ta bèn đi ra phố.
Giọng bác sĩ dịu dàng, tinh tế... Ngay lập tức anh chàng hiểu rằng, anh ta đã tìm được thầy thuốc đích thực. Nhưng bác sĩ lại bảo, lịch khám hôm nay hết chỗ rồi. Anh chàng năn nỉ, việc khẩn cấp, vì anh ta sắp đi nghỉ phép, đến một đảo xa, anh ta thiết tha đề nghị... Anh chàng nói to đến nỗi tiếng nói của anh ta át cả tiếng xe điện ngoài phố, rốt cuộc bác sĩ nhận khám ngay trong ngày.
Anh ta quay về cơ quan, đi thẳng vào nhà vệ sinh, để xem lại chỗ tình nghi. Sau khi được hẹn giờ khám bệnh, anh chàng cảm thấy đỡ lo hơn... Anh ta có phần an tâm – nhưng sẽ sao đây khi thiên hạ họ cười mình, vì chỉ có bị thứ bệnh này thì mới đến khám ở đây mà thôi? Sẽ không sao cả đâu – lí trí sáng suốt bảo anh chàng như vậy.
Tại phố Mila không thể tìm được nơi đỗ xe, anh ta coi đó là điềm gở. Trong phòng đợi thấy có hai người đàn ông đang ngồi chờ. Một là người Việt. Anh ta nghĩ, người Việt này chắc là người bán quán ăn nhanh ở quảng trường Hiến pháp. Ðối với người Ba Lan thì tất cả mọi người Việt Nam nom đều giống hệt nhau. Người bệnh nhân thứ hai đang ngồi, sốt ruột nhổ râu, trạc ba mươi. Mặt gã giật giật, nom như thể trời nổi cơn giông, sấm chớp ngoằn nghèo. Gương mặt anh chàng người Á bất động.
Một bệnh nhân lao ra khỏi phòng khám, mặt hớt hơ hớt hải như thể anh ta vừa bị vợ ruồng bỏ. Ðến lượt anh chàng người Việt vào khám.
- Anh thấy không, dân da vàng ở nước ta càng ngày càng đông, - gã đàn ông có bộ ria mép nói.
- Các món ăn của họ rẻ, không đến nỗi tồi, - anh chàng sắp đi du lịch đáp lại, giọng dàn hòa.
- Rẻ, vì họ nấu thịt chuột và thịt chim bồ câu. Hình như thịt chuột ngon chẳng kém gì thịt bê, anh không biết hay sao, - người đàn ông để râu nói giọng mỉa mai.
Họ ngồi im thin thít, như thể đang ngẫm nghĩ về món thịt bê chuột; rõ ràng họ đang chú tâm vào nỗi buồn da liễu của mình. Trong quảng cáo bác sĩ thông báo, ông chuyên chữa trị bệnh hoa liễu, cho nên có thể dễ dàng suy đoán, hầu như tất thảy các vị đang ngồi trong phòng đợi này đều có vấn đề với của quý của mình.
Anh chàng người Việt bước ra khỏi phòng khám. Nét mặt anh ta chẳng hề thay đổi sau khi khám bệnh. Anh chàng có bộ ria mép, ngực để phanh, như một tên tử tù bước vào phòng khám. Bác sĩ khám anh ta khá lâu, cho nên anh chàng sắp đi du lịch có thời gian ngẫm nghĩ. Gã đi ngoại tình mỗi một lần, cách đây đã hai năm rồi, từ đó đến nay chẳng thấy nảy sinh chuyện gì đáng ngại, hay là mình bị AIDS?! Bỗng gã sởn tóc gáy. Lúc đó gã sử dụng bao cao su cơ mà! Gã bình tâm trở lại, khi nghĩ vậy. Cái bao cao su này đã gây hậu quả phụ, tại vì, là một thằng đàn ông gã cảm thấy hơi bị xấu hổ. Rõ ràng là không có gì đáng sợ... Nhưng liệu vợ mình có bị làm sao?
Khi cánh cửa phòng khám kêu cọt kẹt, con tim gã nhảy tót như chú hề leo dây. Ông bạn đáng yêu bây giờ điểm thêm cho bộ ria của mình nụ cười tinh nghịch, nụ cười làm hắn vểnh râu trê, nom rất hài. Và hắn rời phòng khám trắng phau trong trạng thái tinh thần như vậy - một trường hợp làm đúng sách đã trút được nỗi lo. Họ chìa tay cho nhau, chẳng biết vì sao.
- Xin chúc mừng, - anh chàng sắp đi du lịch nói.
- Tôi cũng xin chúc ông thành công, - gã để ria mép đáp lại, đoạn bước đi, biến vào chỗ cầu thang tối mò.
Anh chàng sắp đi du lịch vào phòng khám. Bác sĩ người không cao, cái gì của ông nom cũng thấy tròn tròn – mục kỉnh, gương mặt và cái bụng. Ông đang chăm chú đọc sổ ghi chép.
- Xin mời ngồi, - bác sĩ nói, không rời mắt khỏi cuốn sổ.
Rốt cuộc ông nhìn bệnh nhân, mặt ông niềm nở, nếu không muốn nói là nhã nhặn. Còn anh chàng bệnh nhân cảm thấy thêm tự tin.
- Anh bị đau gì nào?
Gã cố gắng trình bày một cách dễ hiểu bệnh tình của mình, thế nhưng anh ta cứ như gà mắc tóc. Tuy nhiên bác sĩ đã lường trước những tình huống khó nói như thế này.
- Anh cho tôi xem nào.
Tại phòng khám của mình bác sĩ đã phải lặp đi lặp lại câu này nhiều đến nỗi, nghe nó cứ nhẵn thín như miếng kính chui qua sóng biển. Câu nói này nhiều ma lực tới độ, tất thảy mọi người, dù người lớn hay trẻ nhỏ, dù người khỏe hay kẻ yếu, kể cả bộ trưởng, ai cũng ngoan ngoãn lôi ngay bộ máy đáng sợ của mình ra.
- Chỗ này chúng ta có cái gì nào, chỗ này chúng ta có cái gì đẹp phi thường thế này nào, - bắt đầu xem bệnh, bác sĩ lặp đi lặp lại, theo thói quen, câu nói này. Bất thình lình ông sử dụng kính hiển vi cỡ lớn. Im lặng và căng thẳng. Bác sĩ thở dài, đoạn cất kính hiển vi.
- Anh cho nó vào được rồi đó, - bác sĩ nói nhã nhặn, để rồi sau giây lát suy ngẫm ông hỏi: anh có bị bệnh tiểu đường không?
- Cái gì!? – anh chàng thét lên.
- Anh đo lượng đường trong máu khi nào? – bác sĩ hỏi.
- Anh chàng nhớ lại, anh ta làm khám nghiệm cách đây nửa năm và hoàn toàn bình thường.
- Thế thì tốt, rất tốt, - bác sĩ nói, rồi phán rằng, chỉ bị viêm nhẹ thôi, đoạn ông kê đơn cho thuốc mỡ. Khi được biết một tuần nữa bệnh nhân sẽ đi nghỉ hè, ông yêu cầu hai ngày nữa đến khám lại.
Anh chồng về nhà với hai tuýp thuốc mua ở cửa hàng dược phẩm. Anh ta kể lại cho vợ nghe mọi chuyện, anh chồng tự cười mình và cười nỗi sợ của mình. Tuy nhiên cô vợ lại xem sự việc là cực kì nghiêm trọng. Buổi tối, khi cả hai đã lên giường, cô vợ bắt anh chồng cho xem chỗ nghi ngờ trên của báu. Anh chồng không chịu, giữ khư khư, rốt cuộc anh ta đành nhắm mắt, chịu để cho vợ thăm dò.
- Nom chẳng đẹp tí nào, - cô vợ nói.
- Em cho là như vậy hay sao? – anh chồng hỏi, vẻ suy tư.
Cả hai ngủ không ngon giấc. Sáng dậy anh chồng đăm chiêu, lúc ăn sáng nói năng kiệm lời. Cô vợ hình như cũng chẳng vui vẻ gì. Nhẽ ra hôm nay cô ta phải đi mua bộ đồ tắm biển, nhưng người to đùng thế kia, tìm đâu ra bộ đồ mặc vừa, để mà xuất hiện trên bãi tắm.
Trong giờ làm việc, mấy lần anh chồng đi bôi thuốc. Lúc trưa cô vợ gọi điện. Cô ta nói thầm để các cô bạn cùng cơ quan không nghe thấy. Cô vợ nói với anh chồng rằng, cô ta thấy ngứa... Và cô ta đã đăng kí hôm nay đến khám chỗ bà bác sĩ phụ khoa của mình.
- Nhất định anh làm em bị lây rồi, - cô vợ khẳng định.
- Như vậy đó, em tệ đến thế là cùng, - anh chồng chì chiết, đoạn đi vào nhà vệ sinh để lại bôi thuốc mỡ. Xem ra chẳng hề khá hơn hôm qua. Anh ta gọi điện cho vợ, không gặp được vợ ở chỗ làm, chị chàng đang khám phụ khoa. Khám xong, cô vợ gọi điện – bà bác sĩ không dám chắc... nhưng có lẽ chỉ bị viêm nhẹ... không có gì nghiêm trọng cả.
Cô vợ khóc, khi anh chồng về nhà. Cô ta đã sắm được bộ đồ tắm, chiếc gương soi mách cô nàng rằng, nom cô nàng giống con hà mã mặc đồ lót G-string. Anh chồng ăn tối một mình. Cô vợ không ăn, đang xem ti vi, phim tình. Sau đó hai vợ chồng lật từng trang cuốn cẩm nang tham quan đảo Majorca để xem. Họ tỏ ra thích thú khi chọn được một số điểm đẹp để đến thăm.
Ngày hôm sau anh chồng đi tàu điện đến phòng khám, tàu điện khiến người anh ta lắc lư, anh ta cảm thấy đầu óc nghĩ toàn chuyện lành. Lần này anh ta không gặp một ai ở phòng đợi. Bác sĩ mỉm cười hiền hậu, ông ta chẳng cần nói gì, chỉ rướn nhẹ lông mày, ngay lập tức chàng bệnh nhân biết mình phải làm gì.
- Anh thấy thế nào rồi? – bác sĩ hỏi, cúi xuống nhìn qua kính hiển vi.
- Tôi... chẳng biết nữa, có lẽ không tồi hơn chăng?
- Tốt hơn cũng không chứ gì, - bác sĩ nói, rồi khám bệnh – sau hai ngày mà không khá hơn thì có nghĩa là tồi hơn chứ còn gì. Ông dùng ống hút lấy mấy giọt thuốc nước, rồi ông báo trước, có thể sẽ buốt đấy.
- Anh có cảm thấy gì không nào? – bác sĩ hỏi.
- Hơi buốt, - bệnh nhân nói rụt rè.
Bác sĩ nhìn qua kính hiển vi, y như nhà bác học đang nghiên cứu vỏ mặt trăng. Bất thình lình ông rướn lông mày, ra hiệu đã khám xong. Bệnh nhân từ từ đóng phéc mơ-tuya, đoạn hỏi:
- Thưa bác sĩ, ý kiến bác sĩ về bệnh tình như thế nào ạ?
Bác sĩ gặp khó khăn với việc chẩn đoán, ông công nhận như vậy - ngay đến các bác sĩ chuyên khoa giàu kinh nghiệm chữa trị cũng vậy thôi.
- Tôi nói thực là tôi không dám chắc... đôi khi rất khó khẳng định... nhưng tôi nghi, đó là...
- Ðó là gì? - anh chàng hỏi, giọng thất thanh.
- Thưa quý ông... Ðây có thể là... trùng roi.
- Lạy Giê xu Maria, bệnh gì!?
Bác sĩ giải thích sơ qua, động vật đơn bào này là gì. Ông nói thêm, giọng trêu đùa - con vật bé xíu giảo quyệt này rất dễ gây hại, tuy nhiên có những căn bệnh còn tệ hại hơn... bệnh này chỉ như tiếng chuột kêu chít chít...
Anh chàng hỏi liền một mạch, anh ta bị lây bệnh này bằng đường nào, liệu anh ta có truyền bệnh sang vợ không?
- Truyền là cái chắc, - bác sĩ nói, - anh có thể truyền bệnh cho vợ khi vợ chồng giao hợp với nhau, nhưng cũng có thể vợ anh truyền bệnh sang anh, thưa anh bạn quý mến. Phụ nữ thường dễ mắc căn bệnh này, và đau đớn hơn đàn ông nhiều.
- Hình như vợ tôi cũng bị đau điếc gì đó, nhưng có lẽ không sao, - chàng bệnh nhân nói gượng.
- Anh thấy chưa, - bác sĩ nói, giọng đắc thắng.
Ông kê đơn cho mấy loại thuốc. Ở một tờ giấy khác ông ghi, chữ như gà bới, nhỏ như con kiến, thuốc gì, uống khi nào.
- Vợ anh cũng phải chữa bệnh cùng với anh, nếu không anh chị sẽ lây sang nhau, - bác sĩ nói tiếp, mặt tỉnh bơ, - còn tạm thời chuyện giao cấu xin anh chị nhường cho lũ côn trùng, đó là thượng sách... anh hiểu không, thưa anh bạn thân mến...
Bác sĩ kê đơn thuốc cho cả cô vợ. Sau đó, như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra, bác sĩ mỉm cười, chúc hai anh chị đi nghỉ phép vui vẻ. Trong tình trạng sức khỏe bi đát như thế này, nụ cười vừa rồi của bác sĩ có thể khiến bệnh nhân cho là mỉa mai. Mặt anh chàng bệnh nhân méo xệch khi bác sĩ mở ví lấy danh thiếp.
- Nếu có chuyện gì thì anh gọi điện ngay cho tôi nhé, đừng ngại... - bác sĩ nói liền một mạch, đoạn chìa tay đưa danh thiếp, nhưng ngay sau đó ông giữ chiếc danh thiếp trên hai ngón tay, như muốn trêu đùa. Trong trò đùa này toát lên niềm hi vọng rõ ràng rằng, sẽ không cần phải gặp lại bác sĩ nữa đâu. Trên danh thiếp của bác sĩ có ghi rõ số điện thoại, e-mail, thậm chí cả địa chỉ nhà riêng của ông. Trong thời buổi kinh tế thị trường, giành giật khách hàng vô cùng gay gắt, bác sĩ ứng xử cực kì tế nhị, cung cấp đầy đủ mọi thông tin, quan hệ luôn luôn rộng mở.
Tại bến xe điện, bất thình lình anh chàng thấy lo, vì sắp đến ngày hai vợ chồng lên đường rồi còn gì. Nếu vợ là nguồn lây bệnh thì một câu hỏi được đặt ra, cô ta bị lây bệnh ở đâu? Cứ cho là không phải tại cô ta đi? Cô ta mà vô tội thì lũ trùng roi chết tiệt này cũng có biến mất đâu. Nếu không tạm ngừng giao hợp với nhau thì đến lượt mình sẽ bị lây bệnh, anh chàng đã nhận ra sự lây lan dây chuyền. Ði nghỉ ở đảo Majorca mà không có tình dục thì đi làm quái gì... làm vậy chẳng khác gì tước đi nắng trời và màu ngọc bích của biển đảo nơi này.
Cô vợ bắt gặp anh chồng ở nhà đang vùi đầu đọc các tờ rơi kèm theo những lời khuyên cần thiết. Nếu đọc kĩ mỗi tờ rơi như vậy thì ngay đến người khỏe mạnh cũng phải hoảng hồn. Ở đó có thể xảy ra cả đống những chuyện rủi ro không lường trước được!
Sau chót anh chồng nhìn vợ, thấy vẻ mặt cô nàng ỉu xìu. Ngoài cửa hàng người ta không chịu đổi cho chị chàng bộ đồ tắm theo đúng ý của chị ta. Khi hay tin hai vợ chồng có nguy cơ bị trùng roi, cô vợ thét lớn: Ôi, lạy Chúa tôi! Ðã có lần cô ta bị nghi nhiễm trùng roi, nỗi sợ ngày xưa bây giờ quay trở lại. Chỉ thiếu chút nữa thôi là hai vợ chồng choảng nhau tới số, anh chồng khăng khăng một mực là mình bị lây bệnh của vợ, còn cô vợ thì bảo, mình lây của chồng. Hai bên bới móc nhau đủ thứ chuyện bẩn thỉu trong quá khứ, tình hình cực kì căng thẳng, cuốn bách khoa toàn thư về sức khỏe đã giảng hòa anh chị, khi hai vợ chồng cúi đầu cùng đọc. Ðây là cuộc đọc sách chẳng vui vẻ gì. Hình vẽ con trùng roi dài như cái lông mi giả khiến hai vợ chồng phát buồn nôn. Họ đọc: “Ðộng vật nguyên sinh, bệnh trùng roi lây lan chủ yếu qua đường tình dục, nhưng không phải chỉ có vậy...”. Ðoạn tiếp theo là những chi tiết chủ yếu liên quan đến âm hộ phụ nữ và vùng quanh âm hộ, nơi trùng roi thích lùng sục. Anh chồng đẩy cuốn sách ra... ngấy đến tận cổ rồi, cô vợ đọc tiếp. Câu này làm cô ta hoảng hồn: “trẻ sơ sinh lây trùng roi từ thai phụ lúc đẻ”. Ðiều này phá vỡ hoàn toàn kế hoạch sinh con của họ. Bây giờ cả hai vợ chồng lại cùng đọc: “Có thể bị nhiễm trùng roi khi sử dụng các thiết bị vệ sinh công cộng...”. Cô vợ sực nhớ, cách đây mấy năm, có lần bà nữ bác sĩ đã giải thích một cách hình tượng như thế này: Trong nhà vệ sinh công cộng, khi ta tiểu tiện, giọt nước tiểu rơi xuống bồn cầu rồi bắn ngược trở lại và truyền bệnh. Bây giờ, hiện tượng này đang là một tai họa mang tầm vũ trụ.
Họ đọc xong, những thông tin họ vừa có được khiến họ bạt vía kinh hồn, lảo đảo trên ghế ngồi.
- Bốn ngày nữa thôi là lên đường đi Majorca rồi, - cô vợ nói, còn anh chồng thở dài thườn thượt, buồn như chấu cắn.
Ngày hôm sau cô vợ đến khám chỗ bà bác sĩ của mình. Bà bác sĩ này chẩn đoán khác. Ðó không phải là trùng roi, bà ta nghi bị giang mai. Trong tình hình như vậy, anh chồng không chút do dự, quyết định gọi điện hỏi ông bác sĩ.
- Vợ anh đến khám bác sĩ phụ khoa nữ hay nam? – ông bác sĩ hỏi. Khi được biết đó là nữ, ông bác sĩ thở dài, như thể nỗi lo ngại của anh chồng đã được khẳng định. – Có khi vợ anh bị giang mai mà anh lại không, - bác sĩ nói tiếp, thái độ rất coi thường, - anh đừng có lo lắng gì hết, so với các bệnh khác... bệnh này chỉ như tiếng chuột kêu chít chít...
- Ðừng có lo lắng gì, khi chỉ còn ba ngày nữa là chúng tôi đi Majorca rồi mà vẫn chưa có kết quả chẩn đoán! – anh chồng quát vào ống nghe vô sinh khí.
Anh ta gặp vợ ngoài phố. Họ cuốc bộ trên đường, cả hai như ngồi trên đống kiến lửa, họ vung tay như thể họ giật phăng các tờ quảng cáo dán trên cột thông báo. Cô vợ kêu ngứa không chịu nổi, còn anh chồng cảm thấy hình như lũ trùng roi đang lặng lẽ ăn sâu vào cơ thể mình. Họ quyết định thay bác sĩ khác.
Chẳng hiểu tại sao, chắc tại quá sợ nên anh chồng đã đến khám chỗ bác sĩ là nữ và ở đó anh ta đã vỡ lẽ. Cái xấu hổ của anh ta bỗng nhiên bé lại, chỉ bé tí teo.
- Anh mà cứ liên tục nhòm vào, thì không có gì là lạ, khi chỗ nhạy cảm như thế này bị tổn thương, - nữ bác sĩ nói, hoàn toàn coi thường căn bệnh, nhạo báng cái gọi là trùng roi. - Thực chất đây chỉ là vấn đề tâm lí mà thôi, - nữ bác sĩ kết luận.
- Viêm tâm lí, trùng roi tâm lí, ngứa cũng tâm lí nốt, đồ ngốc ơi là đồ ngốc! - anh chồng quát toáng lên ngoài phố.
Cô vợ được đối xử cũng chẳng khác là bao. Bác sĩ là người quen của chị người quen của cô vợ phán rằng, cô nàng mắc chứng hoang tưởng.
Qua điện thoại họ nhất trí với nhau rằng, đang có dịch bác sĩ hoang tưởng, còn ngành y tế Ba Lan quá tệ, trong khi chuyến đi nghỉ của họ đã cận kề, chỉ còn tính bằng bước chân. Ðúng là khốn nạn! Họ không muốn sửa soạn hành lí để rồi hỏng việc.
Anh chồng quyết định quay trở lại với bác sĩ của mình. Anh cho rằng ông ta là người có thẩm quyền nhất. Ðêm đã về khuya. Tình hình trở nên bi đát, vì khi gọi điện anh chàng không nhìn đồng hồ.
- A, thì ra là anh, - bác sĩ nói, - lấy làm lạ khi có người gọi điện lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này. Ông đảm bảo là thuốc ông kê đơn nhất định phải công hiệu, bệnh tình không nghiêm trọng đến mức phải hủy chuyến đi đâu.
Sáng sớm, cả hai vợ chồng lại uống thuốc. Sau đó họ kiểm tra chỗ bị bệnh. Thoạt tiên ai xem của người đó, tiếp nữa người nọ xem hộ cho người kia. Kể cũng lạ, bệnh tật và đau đớn làm thay đổi con người - mặc dù lấy nhau đã bao nhiêu năm, nhưng vẫn còn nhiều cái họ cứ thấy xấu hổ với nhau, bây giờ thì hoàn toàn không còn như thế nữa. Các quan sát của họ cho thấy, trùng roi vẫn còn.
- Hay đó là loại trùng roi phi nước đại - cô vợ vừa đọc xong tiểu sử Sô panh và bệnh lao phổi của nhạc sĩ. Cô vợ còn nói gì đó về trùng roi vàng, anh chồng khăng khăng cãi lại, bảo rằng, chắc cô ta đã nhầm với tụ cầu vàng. Họ lại cãi nhau. Anh chồng đinh ninh, chuyện đi nghỉ ở đảo Majorca không ổn rồi. Thất vọng nhiều hơn tin tưởng, cô vợ nằng nặc đòi hai vợ chồng vẫn cứ đi. Anh chồng bèn gọi điện cho bác sĩ.
- Anh vẫn chưa đi nghỉ phép hay sao? - bác sĩ hỏi, bóng dáng của sự nản lòng toát lên từ mỗi lời ông nói.
Anh chồng muốn đi cùng vợ đến phòng khám và yêu cầu bác sĩ cho kết luận chẩn đoán cuối cùng... cho cả hai vợ chồng - có trùng roi hay không!? Bác sĩ phát ớn, bảo rằng, ông ta không phải là bác sĩ phụ khoa, cho nên anh chồng hãy để cho ông ta yên về chuyện bệnh tình của vợ anh ta. Bác sĩ không có thời gian. Ông hẹn gặp họ sau khi họ đi nghỉ hè về. Và ông ta đặt ống nghe xuống.
Hôm nay là ngày nghỉ của bác sĩ, ông có hẹn đi ăn cơm chiều với ông bạn cũ, hy vọng nối lại tình xưa. Ông đặt chế độ ghi tự động của máy điện thoại bàn, tắt điện thoại di động. Bệnh nhân gọi đến tất cả các máy điện thoại của bác sĩ đều không được, giống như hồi trước, con tàu “Titanic” phát tín hiệu cứu hộ khẩn cấp. Lúc này bác sĩ đang sửa soạn đi dự bữa ăn tối. Ông chọn áo sơ mi, cà vạt... suy ngẫm dùng loại nước hoa nào...
Hai vợ chồng ngồi bên chiếc bàn trong nhà bếp tranh tối tranh sáng, họ tính toán, họ sẽ bị mất bao nhiêu tiền nếu chuyến này không đi nghỉ ở đảo Majorca, tất cả các thời hạn để họ có thể lấy lại, dù một phần tiền, đều đã trôi qua mất rồi. Sáng sớm ngày kia là phải lên đường. Họ chỉ còn trông mong vào phép màu và họ đã quyết định đấu tranh đến cùng để giành lấy phép màu này. Buổi tối họ tìm được tấm danh thiếp của bác sĩ.
Bác sĩ đang đứng trên vỉa hè trước nhà mình, ông đợi taxi. Họ lặng lẽ đỗ xe đằng sau lưng bác sĩ, đoạn bước ra ngoài xe.
- Xin lỗi bác sĩ, - anh chồng nói.
Bác sĩ quay mặt lại, nhìn, suýt ngất.
- Chuyến đi nghỉ của chúng tôi tại đảo Majorca đang bị đe dọa nghiêm trọng... bác sĩ phải quyết định dứt khoát... chúng tôi có đi được hay là không... xin lỗi trên vỉa hè...
Hai mắt bác sĩ vẫn tiếp tục thể hiện sự vắng mặt gây lo ngại. Ðể cứu vãn tình thế khó xử này, anh chồng giới thiệu vợ mình.
- Ðây là vợ anh, anh vừa nói gì vậy hả? – bác sĩ tìm cách câu giờ.
- Marzena, - cô vợ tự giới thiệu, đoạn chìa tay cho bác sĩ, bàn tay mềm như đuôi sóc.
Xe taxi đến. Bác sĩ nhảy tót vào trong xe, như nhảy lên chiếc ca nô cứu sinh. Khi ông chạy vội vào nhà hàng thì ông bạn cũ đã ngồi chực sẵn bên bàn. Hai năm vừa rồi ông bạn này hơi bị hói, có phần béo ra, tuy nhiên nụ cười đầy đặn của ông bạn làm thức lại tình xưa. Người bồi bàn đưa cho họ hai tờ giấy, đoạn nhẹ nhàng lùi ra xa, như hồn ma. Từ chỗ cây xanh trang trí, tiếng nhạc nhẹ nổi lên. Lúc đang uống vang bác sĩ nghe thấy...
- Xin lỗi, chúng tôi làm phiền hai ông... đối với ông chỉ là chốc lát... đối với chúng tôi đó là chuyện sự sống và cái chết... ngày mai, lúc bình minh... máy bay cất cánh đi Majorca.
Bác sĩ định ngẩng đầu lên khỏi tờ giấy, đầu ông nặng trĩu như một bịch khoai tây. Ông nghe thấy giọng dịu dàng của ông bạn cũ cất lên.
- Sao anh chị cứ đứng như vậy, xin mời ngồi xuống cùng với chúng tôi.
Không, không thể có chuyện như vậy được, - bác sĩ nghĩ bụng, - họ không nhận lời đâu. Họ đã nhận lời và họ đã ngồi xuống. Bác sĩ liếc nhìn hai kẻ bị mình ngược đãi. Họ ngồi một cách gò bó, y như học trò đang trong giờ truy bài ở lớp.
Bọng đái bác sĩ căng không chịu nổi. Ông đứng dậy, chạy vội vào nhà vệ sinh. Vẫn chưa giải quyết nhu cầu, vẫn còn đang trên đường đi, ông đã thấy nhẹ hẳn người vì không nhìn thấy cặp vợ chồng đáng nguyền rủa kia nữa. Bác sĩ quyết định, sẽ không quay lại bàn.
Bác sĩ đứng bên bồn cầu, tuy nhiên vì những lí do không rõ, cơ thể của ông không cho phép ông giải thoát bọng đái. Tuyến tiền liệt hay thần kinh đây – bác sĩ tự chẩn đoán cho mình. Ông nhìn vào cái của quý không phục tùng của mình, nhẽ ra nó phải giống như mọi của quý mà ông vẫn khám hàng ngày, thế nhưng nó lại khác, chắc tại vì nó là của ông. Ông nhìn vào mép bao quy đầu, có gì đó tựa những nốt đỏ. Ông định xem kĩ hiện tượng này, thế nhưng có bóng người liêu xiêu bên bồn cầu. Bác sĩ ngẩng đầu lên.
- Lạy Giê xu Maria, lại anh, - bác sĩ thét lên, bỏ chạy. Ông va vào người bồi bàn, rồi lao ra hè, từ hè ông ra phố dễ dàng... Tiếng chít chít của bánh xe không giống tiếng chít chít chuột kêu.
Da họ rám nắng như tất cả mọi hành khách trên chiếc chuyên cơ của hãng “Hàng không Dân dụng Ba Lan”, và cũng giống như tất cả mọi hành khách họ đọc báo rất vồ vập, họ đang đói tin Ba Lan mà, nhưng đồng thời họ cũng không thấy an tâm, tuần vừa qua đã nảy sinh bao nhiêu vụ tiêu cực, lỗ thủng trong ngân sách quốc gia phình to thêm bao nhiêu, có những chuyện ngu xuẩn mới nào trên chính trường? Chị vợ bỏ báo, không đọc nữa, chăm chú nhìn vào bụng mình, nơi một cuộc sống mới chắc chắn đã khai mào.
- Em xem này! – anh chồng thốt lên, chỉ cho vợ xem mẩu tin cáo phó.
- Lạy Chúa... ông bác sĩ này...? – cô vợ lẩm nhẩm, đặt bàn tay lên miệng, điệu bộ như trẻ con.
Họ lắc đầu ra chiều sầu lòng, như thể để đáp lại nỗi buồn của họ, máy bay nghiêng cánh, chuẩn bị đáp xuống phi trường.