CON CHUỘT CHŨI -
NÀNG BỎ CHẠY RA CẦU THANG. Người nghệ sĩ trong tôi thấy rõ sức lôi cuốn của bức tranh. Đôi mông trắng nõn, đôi vú căng tròn, đung đưa, lắng đọng trong tranh tối tranh sáng, trong sự lặng im đặc quánh như mật ong đã lâu ngày. Cái trần truồng này lại càng trần truồng gấp bội bởi những bức tường loang lổ đầy bụi bám. Cái ấy của nàng, con chuột chũi hoảng sợ, đang chui rúc nơi góc khuất của cơ thể.
Lúc nửa đêm, ngôi nhà chỉ làm ra bộ như nó đang ngủ; nó nhìn thấy tất cả bằng con ngươi của những mắt thần và lỗ khóa – nàng đắn đo. Tại đây chẳng có vực sâu để cho nàng lao xuống, mà chỉ có cánh cửa, chỗ có thể gõ vào và đợi cho đến khi cửa được mở ra. Khi đó, đứng trước cửa sẽ là người láng giềng, một người về hưu, mặc pizama kẻ sọc, bộ đồ ngủ gợi nhớ những năm sáu mươi đen-trắng.
Nàng linh cảm, không được bước thêm, dù chỉ là một bước. Nàng quay mặt lại, như thể muốn cầu cứu tôi. Trong đôi mắt của nàng tôi chỉ tìm thấy biểu hiện của sự thiếu suy nghĩ. Nàng không có chỗ để quay lại. Tôi cũng khỏa thân, nhưng khác nàng, không nõn nà, không đẫy đà như nàng, và che chở tôi là khung sắt của cánh cửa hé mở. Tuy nhiên, đâu phải nàng chạy trốn tôi, mà là chạy trốn chính mình.
Tôi chộp lấy tay nàng, như người chộp con cá mắc câu, đoạn vứt nàng trở lại phòng. Chiếc giường là chỗ đương nhiên duy nhất giành cho chúng tôi, y như phòng giam giành cho tù nhân vậy. Bỗng nhiên nàng la hét... Hét to, càng lúc càng to... đó là tiếng thét của một người đàn bà bị tổn thương. Nàng ngừng chút xíu, để nhìn trộm xem tiếng thét của nàng tác động như thế nào trên gương mặt của tôi.
Tôi nghĩ về những người láng giềng ở tầng dưới, ông đại úy cảnh sát hình sự cũng ở dưới đó. Vợ của ông ta, một mụ đàn bà béo phị, mấy năm trước tự dưng có ác cảm với tôi, khi mụ ta nhìn thấy tôi đi với một cô gái trẻ thân hình mảnh mai. Sự cứng rắn của mụ láng giềng gần đây trở nên mềm dẻo và tôi không thể nghĩ là mụ ta cáo buộc tôi về hiện trạng đang tồn tại trong cơ thể mình. Tôi quát – Im đi! – và tôi chỉ đổ thêm dầu vào tiếng thét của nàng mà thôi. Bất thình lình, bản thân tôi cũng chẳng biết lúc nào, tôi đã tát vào má nàng. Lần đầu tiên trong đời tôi đánh phụ nữ. Nàng không lấy làm ngạc nhiên, mà ngược lại – sau cú tát của tôi, gương mặt nàng điềm tĩnh trở lại, còn nụ cười đắc thắng giống như khe hở trong đám mây mù chiếu sáng bờ môi.
Lúc đó, lần đầu tiên tôi hiểu rằng, có thể giết một người khác, và hành vi này có khi thú vị giống như khoái cảm tình dục. Những người láng giềng vẫn khăng khăng một mực không thèm đã động gì đến tiếng kêu của nàng, cái thời vô cảm, bỏ ngoài tai, hóa ra lại tốt đối với tôi. Sau chót, cả tôi nữa cũng dửng dưng. Và nàng cũng đã phát ớn. Mệt lử, nàng ngã vật xuống gối, trong lặng im, cái lặng im giống như khóc. Nàng quay lưng lại, lấy chăn trùm kín đầu, đôi mông tròn liếc nhìn tôi bằng con mắt sex rậm lông. Con thú dữ của tôi ngẩng đầu, như muốn nhòm vào con mắt đó của nàng, tuy nhiên cái đầu tỉnh táo bảo rằng – không.
Tôi ngủ ở giường khác. Một loạt cơn ác mộng hành hạ tôi. Một trong những cơn ác mộng như vậy có cảnh bà vợ héo mòn của người hàng xóm đang bóc bông hoa thịt giới tính của mình cho tôi, tôi ăn bông hoa này, ăn những cánh hoa có vị thịt giăm bông hun khói.
Tôi tỉnh dậy quá sớm, vẫn thèm ngủ kinh khủng, không hề có hứng thú với thân hình của người lạ quấn chăn ở đằng kia và mái tóc đen cuộn tròn của nàng. Khi nàng ngủ thì nàng lại càng là một câu đố khó giải. Tôi đi tắm, đoạn ngồi vào bàn vi tính. Chỉ khi vào mạng tôi mới cảm thấy an toàn. Bất thình lình có người gõ vào kệ sách của tôi. Từ tấm chăn cuộn tròn, từ suối tóc đen, một cánh tay thò ra, nõn nà, như thể đó là cánh tay thuộc bức tranh điêu khắc Hi Lạp mà nhà khảo cổ học điên rồ đã bới được trên giường của tôi.
- Em đang gõ vào con tim của anh đây này, - nàng nói bên trong chăn, lúc này từ chỗ là một bức điêu khắc nàng đã thành một tượng đài tội lỗi, được phủ tấm vải choàng, trước lễ khánh thành.
- Anh không có trái tim, - tôi đáp, giả vờ tôi vẫn đang trong màn hình.
- Chuyện gì đã xảy ra với con tim của anh vậy?
- Nó bị xé nát, đêm qua.
Tôi không thể lửng lơ con cá vàng lâu hơn được nữa. Sau chốc lát tôi đã cùng nàng trên ngọn sóng cồn. Tôi phóng tinh vào cái miệng ấm áp, sâu thẳm của nàng.
- Đồ bẩn thỉu, - nàng nói, nuốt tinh dịch của tôi, ngay lần đầu...
Tôi lấy làm lạ khi có những người đàn bà đang thù oán đàn ông lại tự mình làm chuyện gì đó, theo công thức: “đồ súc sinh, sao nhà ngươi lại có thể đưa ta đến chỗ điên rồ như thế này hả?”.
Nàng ăn bữa sáng rất hăng hái, như thể muốn triệt hạ mùi vị của tôi. Tôi nhìn nàng - vừa quen, vừa lạ.
Chúng tôi là bạn thân của nhau trên mạng. Nàng, một nữ kiều dân Ba Lan, sinh sống ở Mỹ, tại một làng nhỏ ở Pensylwania. Nàng bay về Ba Lan chiều qua. Cùng với hai kiện hành lí và đứa con gái năm tuổi. Đứa con gái quấy đảo không chịu nổi, kể cả khi nó chẳng nói gì, điều chỉ xảy ra khi nó ăn kem. Hành lí của nàng không lắp bánh xe kéo, chỉ thích hợp với vận động viên trẻ đang tập cử tạ. Tôi chẳng phải là thanh niên, cũng chẳng phải là vận động viên cử tạ.
Mấy kiện hành lí chẳng những nặng mà còn méo xệch, không nhét nổi vào xe ô tô của tôi... Rốt cuộc chúng tôi cũng nhét được hành lí vào trong xe, nhưng lại không còn chỗ cho con bé. Tôi thích trẻ con, nhưng tôi sẵn lòng để con bé ở lại sân bay. Con thú thả lỏng bù lu bù loa... nó kêu ca, chỗ ngồi quá chật. Phải mất đến nửa giờ đồng hồ đàm phán với nó. Tôi thấy nhớ những lời tán tỉnh sạch sẽ của mình trên mạng.
Chúng tôi đến quận Ochota, nơi em gái nàng ở. Tôi không biết nàng có cô em gái xinh như vậy... Cô ta đang học môn thổi sáo. Lúc nào tôi cũng suy ngẫm, thổi sáo có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt tình dục. Vận chuyển hành lí mà không có thang máy thì chẳng khác gì lao động khổ sai. Miệng chửi đổng, tôi vác va li lên tầng bốn. Mệt bở hơi tai, tôi ngã vật xuống đi văng và tiếng rên của lò xo đáp lại lời than vãn của tôi. Đứa bé gái ngồi bên cạnh, lặng im nhìn bức tường với vẻ mặt đầy thất vọng. Bất thình lình nó hỏi:
- Tại sao không có ti vi? Tại sao không có vi tính? Chúng ta đến đây mà làm gì? - Con bé quát như điên như rồ, pha tiếng Ba Lan với tiếng Anh. Trong khi đó mẹ của nó đang cùng cô em ruột chia sẻ những cảm xúc từ cách đây năm năm - họ nhắc lại chuyện hai chai sâm banh mà hai chị em đã cùng lúc nhằm bắn vào nhau.
Tôi cảm thấy mình là khách không mời. Tôi tìm cách bắt chuyện với con bé, nhưng không thành, vì tôi chẳng phải là ti vi, cũng chẳng phải là máy vi tính. Rốt cuộc người chị dứt ra khỏi cô em, nàng quyết định, nàng ra lệnh.
Chiếc va li xách tay của nàng giao cho tôi mang về, đứa bé gái giao cho bà dì trông nom đêm nay... người bạn gái bên kia bờ đại dương của tôi cùng với cô em ruột và đám người thân kéo nhau đến quán bar. Tôi không thể đi cùng nàng... nàng đã từng có chồng rồi còn gì, ở đó sẽ có những người mà cả hai vợ chồng họ cùng quen. Sau đó nàng sẽ đến nhà tôi ăn tối. Đó không phải là sáng kiến tồi. Tôi thích đợi chờ điều thú vị. Tôi đã chờ đợi một năm rồi còn gì.
Trời sập tối, như thể có người đóng cánh cửa lại một cách kín đáo. Khi đã qua nửa đêm, chiếc va li nhỏ như người từ hành tinh khác đến tỉnh lại, liếc nhìn về phía tôi, thoạt tiên dịu dàng, sau đó mỉa mai. Lúc hai giờ đêm, điên tiết và cảm thấy bị bỏ rơi, tôi đi ngủ. Sau một giờ tôi vùng dậy, trong thất vọng tôi mở va li hành lí của nàng. Tim tôi đập thình thịch như tim tên trộm đang mở két bạc. Xếp trên cùng là bó ảnh buộc dây chun. Tôi tháo dây chun, tôi cảm thấy mình ngu xuẩn, như kẻ đang kéo quần lót của người đàn bà bất tỉnh. Tôi nhìn thấy những ngôi nhà lạ, những con người không quen biết, trong số đó có nàng, ở xứ người nom nàng mới xa lạ làm sao. Trên nhiều tấm hình thấy có gương mặt của một người đàn ông, có lẽ đó là chồng nàng, rồi ảnh các cô gái đang cười. Đó là tất thảy những gì đáng hổ thẹn nhất đối với tôi, so với những bộ đồ mà tôi cũng đã lục thấy trong va li. Những thứ đựng trong va li chẳng nói lên điều gì. Ngượng mặt như thể Adam, kẻ đã để cho mình bị xui dại ăn quả táo, tôi lên giường đi ngủ.
Chuông gọi cổng đánh thức tôi. Lúc đó là bốn giờ sáng. Tôi thuộc hạng người, trong bất kì tình huống nào cũng không được đánh thức dậy lúc nửa đêm, trừ phi đó là ngày tận thế. Em nàng chở nàng đến. Cô em giao bà chị miệng cười và hơi say cho tôi, cô nàng thấy nhẹ hẳn người, như đã trao xong kiện hành lí gây phiền toái. Tôi ngắm nhìn đôi mông cân đối của cô gái đang chạy xuống cầu thang và biến vào đêm nồng Warszawa. Đúng là tôi rất thích cái đang chạy dọc cầu thang, để rồi biến mất tăm mãi mãi. Đêm khốn khó này khai mào như vậy đó, cùng với hình ảnh phô bày trên cầu thang...
Bây giờ chúng tôi đang ngồi trong phòng bếp, ăn sáng, nhu động thực quản đẩy hai quả trứng luộc lòng đào vào dạ dày của chúng tôi trong sự lặng im khó xử. Trong dạ dày của nàng có tinh dịch của tôi. Tôi luôn luôn lấy làm lạ rằng, chuyện đó hình như chưa bao giờ có... còn ít hơn những gì đã mong đợi. Tinh dịch phải chiếu sáng như một chất phát sáng. Càng ngồi đối diện với nhau lâu, hai đứa chỉ còn ăn sự im lặng của mình, thì tôi lại càng đinh ninh, trong người nàng đang cư ngụ một câu đố mà tôi không nhìn thấy trong các bức thư điện tử.
- Em có người tình không?
- Chồng phải không? – nàng giả vờ không hiểu.
Tôi dám chắc... ở Mỹ nàng đã có người đàn ông của mình, nhưng nàng giấu tôi, vì sợ mất tôi. Người tình của nàng không còn thích nàng nữa... họ đang ở cận kề, thậm chí đã chia tay nhau rồi cũng nên. Suốt một năm cuộc tình trên mạng của hai đứa, nàng đã lừa dối tôi. Tôi chỉ là tấm ván cứu hộ... một vật thế. Tôi cảm nhận vị gỗ trong miệng mình. Nàng đã đọc được sự im lặng của tôi. Chúng tôi trò chuyện với nhau bằng lặng im, một cuộc đối thoại cực kì kín đáo.
Một năm đã trôi qua, kể từ cuộc gặp gỡ này. Lặng im bao trùm lên khắp đại dương ngăn cách chúng tôi; tuy nhiên khi tỉnh dậy lúc đêm thâu, đôi khi tôi vẫn nghe thấy, con chuột chũi của nàng đang chạy trên cầu thang như thế nào.