← Quay lại trang sách

DÃ TRÀNG[18] -

CHƯƠNG NÀY, sẽ là chương kết thúc cuốn sách của gã, thế nhưng các con chữ dịch chuyển chậm rì như thể lũ kiến gặp lạnh. Gã vẫn chưa biết chắc, tổ kiến ở chỗ nào? Gã nhìn thật sâu vào trong gương màn hình vi tính - Narcissus[19] tuổi trung niên, không bằng lòng với bộ mặt của mình nữa. Gã cảm nhận nỗi cô đơn, nó như quả cầu rỗng ruột. Có ai đó dùng tay gã để nhấc ống nghe và bấm số máy điện thoại.

- Trời ơi, anh đó à, - những lời nàng nói liếm nhẹ mặt gã bằng chiếc lưỡi mềm, sần sùi. Gã cảm nhận, gã đã lấy lại sức.

- Anh đang ráng viết, nhưng không tập trung nổi.

- Tại sao vậy hả anh? – gã linh cảm, nàng đang chờ câu trả lời mà nàng đã soạn sẵn trong đầu. Và gã cho nàng cái nàng muốn.

- Tại vì anh chỉ nghĩ về em thôi.

- Vậy thì anh đến với em đi, - nàng thì thầm.

Họ âu yếm với nhau ngay ở cửa. Khi họ chuyển lên giường, một lần nữa gã lại phát hiện, gã cực thích đôi mông của nàng – đôi mông tròn lẳn, gợi cảm, đang nằm trong tay gã.

Nằm ôm nhau trên giường, nàng hỏi... - Anh có yêu em không? – ngay lập tức nàng rút lại lời nói, như thể nàng sợ câu trả lời... - Thôi, anh đừng nói gì cả, đừng nói gì cả... chúng mình im lặng, anh ôm em thật chặt vào đi nào...

Đi trên phố gã nghĩ bụng, thành phố này sao mà xấu xí, sao mà buồn tẻ làm vậy. Một nơi như thế này mà lại sinh ra nhiều gái đẹp đến thế sao? Gã thấy tỉnh hẳn người, như thể gã vừa chạy được vài cây số - gã thường liên tưởng việc thỏa mãn tình dục với việc gã chạy bộ. Về đến trước cổng nhà gã cảm thấy không an tâm. Tại sao điện thoại không đổ chuông? Gã bực mình nhìn vào chiếc máy đang nhấp nháy đèn xanh. Gã tắt máy xe ô tô, gã khó chịu khi nhìn lên cánh cổng loang lổ những tờ quảng cáo dán trên đó. Gã không buồn ấn quả đấm sắt của cánh cổng. Gã nhắm nghiền hai mắt, và gã nhìn thấy nỗi buồn đang gặm đuôi của chính mình.

Gã nổ máy xe ô tô, gọi điện thoại cho Joanna. Như mọi khi, nàng bảo nàng không có thời gian, nhưng lại hẹn gặp gã tại quán bar. Cái đỏng đảnh của cô gái này luôn luôn mang cho gã niềm hi vọng mới.

Cô gái ngồi đợi gã bên chiếc bàn nhỏ, khuất trong góc tối nhất. Gã nghĩ – nàng cũng có trong người những hành lang ngầm, tăm tối, nơi cất giấu những nỗi sợ cuộc đời. Hai mắt nàng màu nâu, như màu nước trà đặc. Nàng say sưa trò chuyện, kể về một số cuốn sách nàng mới đọc gần đây. Gã lấy làm ngạc nhiên.

- Em là thế hệ cuối cùng vẫn còn kiếm tìm các giá trị, - nàng nói với vẻ mặt kiêu hãnh. Gã cười phá lên. Bất thình lình gã cảm nhận có bàn chân trên đùi mình, nàng có bàn chân nhạy cảm, bàn chân khi không đi giày có thể hóa thành bàn tay. Chắc nàng có thể giúp gã hoàn thành đoạn kết, tuy nhiên sau cuộc gặp với Marta thì chuyện không dễ dàng đến như vậy. Họ ra khỏi quán bar và như cách đây một tuần họ làm chuyện đó trong bốt điện thoại. Cả hai đều thích những chỗ in dấu hàng ngàn ngón tay và bàn chân. Nàng giả vờ đang nói chuyện điện thoại, nàng vuốt ve chiếc ống nghe điện thoại công cộng bị han gỉ bởi vô vàn những cái ôm, những lời thì thầm và những tiếng quát tháo; nàng nói những lời tình cảm vào ống nghe khi gã thực hiện vũ điệu ái tình của mình.

Sau đó gã đề nghị nàng kiếm chỗ để hai người ngồi trò chuyện - cũng may nàng không có thời gian. Gã ngồi vào xe ô tô, khi nàng vẫy tay chào thì gã thấy con tim mình xao động.

Alicja ở trên đường, lúc nào nàng cũng trên đường và luôn luôn có thời gian. Chồng nàng thường đi xa, nên nàng chỉ phải lo cho bản thân mình mà thôi. Nàng thường đọc thơ tình và có lần nàng tiết lộ cho gã biết, nàng vẫn bí mật làm thơ. Cái lãng mạn này tương phản với chồng nàng, một tay béo phị, nàng kết duyên với hắn chắc chỉ vì tiền. Gã thực sự khoái cảm khi ân ái với nàng, gã làm bùng cháy ngọn lửa thuộc giới tài phiệt của con bò đực này - đối với nàng, chắc đó cũng là cách để trả thù. Có phải vì thế mà sex của họ thường say sưa một cách chua chát chăng? Nàng không đẹp, nhưng bắt mắt đối với gã. Những khi cảm xúc thăng hoa nàng thích nói tục - chuyện thường thấy ở những người phụ nữ có văn hóa, nhưng bị kích thích cao độ và họ muốn kìm hãm bản năng của mình. Tối hôm đó gã cảm nhận, gã chỉ còn là nhà cựu vô địch thế giới mà thôi...

Bây giờ gã cần một phút yên tĩnh. Đứa con của Olga chắc đã ngủ rồi. Nàng nhiều tuổi hơn gã, tuy nhiên, là người phụ nữ ở tuổi bốn mươi nàng có thân hình tuyệt hảo. Gã mê cái tuổi của nàng. Gã thích tất thảy mọi chỗ trên cơ thể nàng, những chỗ đã ít nhiều khiếm khuyết do thời gian, gã thích những nếp nhăn gây cảm xúc của nàng. Những thương tổn như vậy chính là một phần của Olga xinh đẹp và chín chắn - tựa hồ vết sẹo làm bừng sáng gương mặt đẹp; như chiếc đĩa quý, càng trải qua nhiều thời gian càng quý. Sau một ngày làm việc cật lực, sở thích ái ân kiểu Pháp của nàng lại là một cái hay.

Gã chẳng còn nhiên liệu tình dục trong người nữa, ngoài năng lượng của cái lưỡi. Sức co thắt của nàng làm gã thấy lo - chốc chốc gã lại sợ, gã sẽ bị nuốt chửng như tay Jonasz và chui vào tận dạ con. Khi tĩnh lặng vãn hồi như sau trận bão, gã nghĩ, thật là thích làm sao khi nàng không bao giờ hỏi bất cứ điều gì.

Khi về gần đến nhà, như cơn ác mộng, nỗi ưu tư đè nặng trên ngực gã, đoạn kết của cuốn sách này phải thế nào đây? Đoạn kết mà không hay thì chẳng khác gì leo núi mà không có đỉnh.

Trên cánh cửa nhà mình gã thấy cài một mảnh giấy cuộn tròn. Gã phát hoảng - lại cô gái điên rồ bên nhà hàng xóm rồi, cô gái một mực bảo rằng, cô ta có bầu với gã. Rất may đó là mảnh giấy của Agata, cô gái đến tập aerobik tại phòng tập thể hình gần nhà gã. Gã bực mình, gã đã dặn cô gái, khi nào muốn ghé qua thì phải báo trước cơ mà!

Gã cảm nhận mùi lẫn lộn của mấy người đàn bà, cho nên gã không muốn đi tắm – vì gã tiếc rẻ, không muốn rửa sạch thành quả trong ngày. Gã xịt các loại nước hoa nữ mà gã thích và bật máy tính – phải đến khi vào màn hình đã bật thì gã mới thật sự ở trong nhà mình. Từ mấy bữa nay có một vấn đề cứ giày vò gã – nhân vật của gã uổng công đi tìm đối tượng yêu thương; hắn đã chăm sóc con mèo, hắn đã có cuộc mạo hiểm trên tàu hỏa, hắn cùng cô tình nhân nhảy qua cửa sổ... tất cả những tình tiết đó gã đã nhét sạch vào truyện rồi, tuy nhiên vẫn chưa có đoạn kết.

Gã rời máy tính, ra soi gương. Càng ngày gã càng ít thích bộ mặt mình, mấy sợi tóc bạc chỉ cho gã con đường mà rồi gã sẽ đi qua, bất luận gã còn ngụp lặn trong bao nhiêu người đàn bà nữa... Ý nghĩ này làm gã bực mình, như thể có người thân nào đó đối xử tệ với gã. Gã cảm thấy lạnh. Lặng im, lặng im đến nỗi gã nghe thấy cả tiếng sôi bụng của mình. Thành phố đang ngon giấc, tuy nhiên giấc ngủ này không mang hi vọng.

Hai chiếc máy điện thoại cũng đang ôm nhau ngủ. Thậm chí gã cảm nhận điều này như là một sự bác bỏ. Gã mở hộp thư điện tử. Có vài chục thư gửi đến. Thật đáng tiếc, Basia ở mãi tận Chicago, cho nên ân ái với nàng qua đại dương quả rất nhọc nhằn. “Trên vai em có còn chỗ nào để cho anh gục đầu vào không hả em?” – gã viết như vậy. Và gã gửi quả tên lửa vào không gian internet, hướng tới nước Mỹ. Câu này khiến gã cảm nhận, gã bị bỏ rơi và gã lại càng thấy cô đơn. Gã cô đơn đến nỗi, gã nhìn thấy cả trăm ngàn căn bệnh đang mai phục trong cánh rừng cơ thể của gã, chực chờ bóp họng gã. Nuốt ba viên thuốc ngủ, uống li rượu vang, gã nằm co chân, ôm chiếc gối vào lòng.