CÔ GÁI SƯU TẦM -
PHẢI MẤT MỘT THỜI GIAN, trước khi tôi hiểu ra là tôi đã yêu nàng. Tôi có cảm giác cô gái này thật khó gần. Tôi thường chiếm đoạt được người đàn bà tôi thích. Bây giờ tôi đang hi vọng và lo ngại. Phải sau một thời gian tôi mới hiểu được thực chất của mối lo ngại này.
Nàng đến nhà tôi để mượn sách. Nàng cần gấp cuốn sách này, nàng đang học hàm thụ đại học. Bây giờ tất cả chúng ta đều đang sống trong thời vội vã, dưới một góc độ nhất định có thể hiểu là trong thời hàm thụ.
Tôi mời nàng uống rượu vang – tôi đinh ninh nàng sẽ từ chối. Thế mà nàng uống hai cốc liền, uống cạn một hơi, còn tôi cảm thấy hơi xót – Rượu Bordeaux năm 93, đáng để dành cho dịp trọng đại. Nàng uống tiếp, mặc dù nàng đến bằng xe ô tô. Nàng vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy nàng đang đánh răng, cứ như rượu Bordeaux có kèm theo thuốc đánh răng vậy. Trong chốc lát tôi đã có thể cảm nhận điều này. Đúng ra tôi không nên hôn nàng trong cuộc gặp lần đầu, còn nàng cũng chẳng nên đưa môi cho tôi hôn dễ dàng như vậy, đôi môi thơm mùi thuốc đánh răng bạc hà, thứ không phải của tôi. Sau đó thì tôi biết - nàng có mang theo thuốc đánh răng trong túi xách, cùng với bao cao su, thuốc tẩy, hơi cay, thứ phải có giấy phép - đương nhiên là nàng không có.
Nàng cởi quần áo cực nhanh, chuẩn xác, như các kíp thợ thay bánh xe tại các cuộc đua xe ô tô. Trên bờ thấp thỏm của cuộc tình, nhẽ ra chúng tôi không nên làm tình lắm cách như vậy. Ân ái xong nàng nằm cuộn tròn như con mèo đã uống no sữa. Nàng ôm tôi và ngủ. Tôi tưởng ít ra nàng cũng ở lại qua đêm. Sau một giờ đồng hồ nàng thức dậy và bảo, nàng phải ra về. Tôi khuyên nàng không nên tự lái ô tô. Nhưng nàng không nghe lời tôi. Tôi gọi điện thoại di động cho nàng, nhắc nàng đi chầm chậm, nhưng cũng đừng quá thận trọng, vì cảnh sát biết ngay là lái xe say.
Lúc chia tay, tôi định nói “anh yêu em”, nhưng rồi miệng lại bảo “anh mến mộ em”.
- Em cũng mến mộ anh, - nàng đáp nhiệt thành, như thể những lời nàng nói đã được sưởi nắng trời, chỉ chực chờ để được cất lên.
Tôi ngủ không yên, vì mùi nước hoa của nàng và mùi mồ hôi của tôi trên gối. Tôi nằm chiêm bao, thấy mình đang làm cái tôi không làm nổi. Tôi tỉnh giấc, thấy nhẹ nhõm hẳn người. Mùi vị của nàng hầu như đã bay đi hết, cho nên tôi sợ là tôi sẽ mất nàng. Tuy nhiên, trên gối vẫn còn vết lõm, dấu ấn của đầu nàng. Tôi không cất chiếc gối. Tôi uống vội mấy ngụm cà phê. Tôi nhìn đồng hồ, tôi ngủ dậy quá muộn, đã tám giờ sáng. Tôi gọi điện. Nàng vẫn chưa đến cơ quan, tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi không muốn gọi điện thoại di động cho nàng lúc sáng sớm. Tôi mặc quần áo, ăn bánh mì kẹp thịt, tôi xem đài BBC, lại có một số vụ đổ máu do thiên hạ điên rồ. Sẽ không thể có kết cục đẹp đâu, tôi lẩm bẩm với chính mình, tôi tắt ti vi - ti vi tắt ngấm, như thể một ngày nào đó vũ trụ rồi cũng sẽ kết cục như vậy, tụ lại thành một điểm.
Lúc 8 giờ 30 Monika gọi điện. Như mọi khi, rất đúng giờ.
Tôi kể cho nàng nghe chuyện ngày hôm qua, bỏ qua cuộc ân ái buổi tối với cô gái. Có lẽ nàng linh cảm, trong câu chuyện của tôi có một hố đen.
Lúc 9 giờ 30, tôi có mặt ở văn phòng. Tại cơ quan, nghe lõm các cuộc trò chuyện của nhân viên là điều cực kì thú vị, cho nên tôi đi vào nhà vệ sinh. Ngồi trên nắp bệ xí, tôi gọi số điện thoại bàn của nàng ở cơ quan. Giọng nàng dễ thương, dễ thương theo kiểu văn phòng. Nàng cho tôi địa chỉ e-mail của nàng, nàng bảo rằng nàng không thích viết thư, nhưng lại thích nhận thư. Nàng đã nhằm đúng chỗ. Tôi có tài viết thư hay, đôi khi tôi còn viết trên giấy thật, bằng bút máy. Có ai thuộc thế hệ tôi còn viết thư trên giấy và bằng bút như vậy không nhỉ? Liệu tôi có phải là cầu nối giữa cái cũ và cái mới hay không?
Tôi gõ vội mấy bức thư liền một lúc. Sau một giờ nàng hồi âm, theo phép xã giao thôi, nhưng tôi thích sự thận trọng này. Nàng sợ làm tình, nàng không có gan cảm nhận... tôi sẽ dạy nàng.
Tôi không thể tập trung tư tưởng làm việc; tôi nghĩ về vú nàng, về bụng nàng, về môi nàng. Có lẽ nàng không thể đơn độc một mình chăng? Ai là bạn thân của nàng... hay là nàng vừa mới chia tay cách đây không lâu? Gần cuối ngày, tất thảy mọi đồ vật, mọi gương mặt đều mang dấu ấn của cô gái này. Tôi gọi điện. Trong giọng nói của nàng tôi cảm nhận có nốt sốt ruột. Có kẻ nào đó ở chỗ nàng chăng? Tuy nhiên, sau chốc lát nàng bắt đầu cười trong điện thoại, nàng thích nghe tôi nói, còn tôi thích nói cho nàng nghe. Hôm nay không có thời gian... ngày mai, buổi tối, tại nhà nàng... Tôi nghe không sai đâu.
Tôi cảm nhận, ngay cả tiếng thở phào cũng làm tôi đau. Như sau một vụ nổ vậy, sóng lo âu quay trở lại. Tôi muốn được gần nàng, nhưng tôi lại sợ cái sự gần này, cùng với việc trao cho nhau mồ hôi, cái nhìn, hơi thở, trong đó đôi khi nhìn thấy cả đáy dạ dày của nhau, tôi sợ cái uể oải của ngủ dậy sớm mai, tiếng nước xả trong nhà vệ sinh...
Ngoài ra, từ hàng năm nay tôi vẫn theo đuổi một nàng ở xa. Hàng ngày chúng tôi gặp nhau trong điện thoại, trong e-mail.
Còn bây giờ, khi đang vẽ hình chiếu vuông góc của phòng hội nghị trong ngôi nhà văn phòng sắp xây, tôi cảm nhận cái đụng nhẹ của buổi tối ngày mai. Nó đụng vào tôi bằng bờ mép của mình, như cổ của chiếc áo sơ mi không cài vậy.
Tôi không thể chợp mắt. Tôi, kẻ có thể ngủ vào bất kì giờ nào, bất kì ở đâu. Sáng sớm tôi mơ mơ màng màng. Lúc 8 giờ 20 Monika gọi điện từ Luân Đôn. Lúc chờ điện thoại của nàng, tôi đã luyện giọng như ca sĩ opera chuẩn bị ra sân khấu. Nhưng chẳng ăn thua gì. Tôi mới nói được vài lời thì nàng đã bảo: - Bây giờ anh nói thật đi xem nào.
Tôi đã thú nhận. Nàng nói, nàng không cấm đoán những cuộc gặp như thế, mặc dù nàng phát ốm vì mấy người đàn bà của tôi. Nàng bảo rằng, tất thảy các mối quan hệ của chúng tôi là bệnh hoạn, không phải lúc nào cũng đẹp cả đâu. Nàng hiểu, tôi muốn có cuộc sống của riêng mình, nhưng tôi không được dối trá. Nàng hỏi, tôi có còn muốn nàng tiếp tục gọi điện và viết thư nữa hay không? Trong câu hỏi này của nàng có dư âm của tối hậu thư.
- Có chứ, - tôi trả lời.
- Ngày mai em sẽ gọi, - tôi cảm nhận nước mắt đang chảy trên má nàng. Tôi thấy không vui, tuy nhiên chỉ đến khi tôi phát hiện ra nỗi bực trong người. Sao nàng lại có quyền đả động đến chuyện cắn rứt lương tâm của tôi!? Nàng, người đàn bà hàng ngày vẫn nằm bên dưới chồng mình, nhắm nghiền hai mắt, đếm từ một đến một trăm, sau đó có khi đếm lại!!! Tôi thấy dễ chịu hơn. Đôi khi oán giận và bực tức lại là liều thuốc an thần.
Chiều tối, khi đã hoàn toàn bình tâm, tôi mua bó hoa to đùng kẹp vào nách, đoạn ngồi vào xe taxi. Cô gái ở trong một chung cư cao cấp. Cái sang trọng của ngôi nhà này làm tôi thấy ngại.
Người bảo vệ quan sát tôi từ đầu tới chân, thậm chí tôi có cảm giác là tôi bị đánh hơi. Khi tôi nói, tôi đến nhà ai, thì gã nở nụ cười bí hiểm. Trong thang máy, tôi sửa lại mái tóc và lấy tay xoa mặt.
Khi nàng mở cửa, tôi bủn rủn cả người, một cảm giác chỉ những người yêu nhau mới có. Tôi định hôn môi nàng, nhưng nàng lại chìa má cho tôi. Tôi thấy ngại, chẳng biết có ai ở trong nhà hay không? Tuy nhiên chỉ có hai chúng tôi mà thôi. Một căn phòng không lớn, được sắp xếp gọn gàng.
- Chẳng có gì hay để cho anh xem đâu, - nàng nói như vậy, nhưng với vẻ mặt rất kiêu.
Tôi nhìn vào chỗ có cánh cửa đóng kín với ổ khóa kiểu cổ, trong căn nhà trống trải này, cánh cửa cùng với ổ khóa kiểu cổ kia nom như là người từ hành tinh khác đến.
- Đằng kia có một căn phòng nhỏ xíu, nhỏ như buồng thay quần áo thôi, bừa bộn hết chỗ nói, chẳng có gì để khoe cả, - nàng nói.
Chúng tôi lại uống rượu vang, nhưng lần này nàng không uống tham như lần trước nữa. Tôi có cảm giác nàng rất bình tâm, thậm chí chú ý giữ mình. Có nhiều người thường điềm tĩnh trở lại khi họ ở trong ngôi nhà tổ ấm của mình. Lần này tôi gặp trở ngại lớn khi vượt qua ranh giới nói về mọi cái và chẳng nói về bất cứ cái gì cả. Chẳng biết tôi có nói quá nhiều về cơ hội yêu thương của tôi hay không? Chúng tôi đã yêu nhau rồi còn gì, vậy đâu còn cái khoảng cách này và những lo ngại của tôi? Tôi đặt bàn tay tôi lên bàn tay nàng, bàn tay tựa hồ vô sinh khí. Tôi hốt hoảng rụt tay lại. Hai giờ đồng hồ trôi qua, càng nói nhiều thì tôi càng đinh ninh, chúng tôi đang dần xa nhau. Bỗng nàng há miệng ngáp nom rất ngộ nghĩnh, rồi nhắm hai mắt lại. Tôi đứng dậy để ra về - tôi hôn vào má nàng và nói “chúc ngủ ngon”, tuy nhiên, những lời tôi nói cứ dính chặt ở trong họng. Nàng đáp lại bằng cái hôn nồng thắm, ướt át. Và tôi đã ở lại. Nàng ôm chặt lấy tôi. Nàng cũng ướt đẫm khi tôi chui vào nàng - lúc đó điện thoại bàn đổ chuông.
Nàng ngoi lên từ bên dưới thân người tôi. Tôi chẳng mấy để tâm đến tiếng a lô của nàng. Nàng đang nói chuyện với một người rất thân, cuộc đối thoại của hai người như hai bánh xe răng cưa rất ăn khớp với nhau. Tôi cảm thấy không an tâm, thậm chí nổi máu ghen. Mấy lần nàng nói “OK”, “đúng thế”, rồi nàng quay lại giường nằm y như cũ. Tôi cảm thấy cơ thể tôi nổi loạn. Mỗi người đàn ông đều biết, khi như vậy chớ nên hốt hoảng. Tuy nhiên, bảo kẻ đang chết đuối rằng “mi đừng có sợ” thì dễ ợt. Cũng may tôi đã không kịp chết đuối như vậy, điện thoại di động của nàng đổ chuông. Và tôi lại bị ra rìa. Khi tôi đi vào nhà tắm, từ trong gương, một người giống tôi, nhưng già hơn tôi vài tuổi và ngu hơn tôi mười mấy năm, nhìn tôi. Tôi quay mặt đi và tôi ở với tôi trong chốc lát. Tôi bước ra khỏi nhà tắm, sẵn sàng nói với người tình của mình, tôi đang nghĩ gì về mối quan hệ bị ngắt quãng bởi các cuộc nói chuyện điện thoại. Ống nghe để trên bàn, còn cô nàng dang hai tay nằm ngủ như đứa trẻ con. Đùi nàng vừa chui hẳn vào bên trong chiếc chăn màu thiên thanh.
Tôi mặc quần áo, gọi taxi và bước ra khỏi nhà. Mấy lần tôi dừng lại ở cầu thang, còn việc xe taxi đang đến đón tôi, tôi coi như một bản án.
Qua người lái xe tôi được biết, Ba Lan đang nằm trong tay người Do Thái và dân hội kín.
- Thưa với ông anh, chúng ta không còn cơ may nữa, họ lại ăn hiếp chúng ta, - gã lái xe taxi rậm râu, bụng phệ, nói lè nhè, miệng nhai chèm chẹp, như thể đang ăn xúc xích.
- Ông bỏ quên mất dân đồng tính rồi, - tôi bổ sung.
- Tôi nhớ, - gã trả lời.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu xem gã nói có nghiêm túc không – hai cặp mắt của chúng tôi bắt gặp nhau ở đó và trong gương gã nhìn tôi bằng cái nhìn Xlavơ chân thành để khẳng định giá trị lời nói của mình.
Ngày hôm sau, khi Monika gọi điện, tôi nói vòng vo, hư hư thực thực, tuy nhiên tôi cảm nhận, nàng biết khi nào tôi nói dối. Tôi rút ngắn cuộc trò chuyện. Lúc này cái quan trọng đối với tôi là cú điện thoại khác cơ.
Thế nhưng máy điện thoại im thin thít. Tôi quyết định, mình sẽ không phải là người gọi trước tiên và tôi giữ quyết định này cho đến tối.
Nàng nâng máy sau hàng loạt tín hiệu, đến nỗi tôi đã định đặt ống nghe xuống vì thất vọng. Tiếng “a lô” của nàng nghe sao mà dửng dưng đến vậy, đúng là một hòn đá được vo tròn bởi hàng ngàn lần nâng ống nghe. Nàng thở nhanh hơn bình thường.
- Không phải em đang chỉ có một mình, đúng không? - tôi hỏi.
- Em một mình, - nàng đáp, nhưng tôi có cảm giác, tôi vừa nói kháy và làm phiền nàng.
Tôi lặng im, chờ nàng xin lỗi về buổi tối hôm qua. Thường thì, nàng, người đàn bà ít nói, lợi dụng cơ hội để làm thinh. Rốt cuộc nàng nói:
- Em sẽ gọi điện cho anh muộn hơn một chút.
Trong cái “một chút” này chẳng có mấy nhiệt thành, nhưng cũng đủ để cho tôi cảm nhận, tôi lại đang sống. Tuy nhiên, sau một giờ đồng hồ tôi lại bắt đầu chết. Tôi cảm nhận, cái tối thứ sáu này đang trôi đi, chẳng biết về đâu. Nàng gọi điện khi tôi đã hết hi vọng.
- Em xin lỗi, em luôn luôn không thoải mái khi em đang là quần áo, - nàng nói.
- Hôm qua ngủ có ngon không...?
- Rất ngon, - nàng đáp. Tôi bực mình khi nàng không nhận ra, tôi hỏi vậy là hỏi mỉa nàng đấy thôi.
Nàng hẹn gặp tôi vào thứ bảy. Tôi đề nghị đi nhà hát, nhưng nàng thích đi xem phim. Nàng ngủ gật khi phim sắp kết thúc. Chúng tôi đi về nhà tôi. Tôi yêu cầu nàng tắt điện thoại di động - nom sắc mặt nàng lúc này như sắc mặt đứa trẻ con bị tôi tước mất đồ chơi.
Nàng thuộc những cô gái mà cực khoái nằm tít sâu bên trong áo lông của mình. Ân ái với nàng tôi không hề nghĩ về mình, chỉ nghĩ về nàng mà thôi. Nàng nhanh chóng lăn ra ngủ, như vội đi đâu đó, thậm chí nàng không nhận ra, tôi chưa đạt cực cảm.
Khi tôi thức dậy, kim đồng hồ chỉ tám giờ sáng. Không thấy đồ mỹ phẩm, giày, áo khoác của nàng đâu cả. Tôi nằm trơ khấc một mình. Ngày chủ nhật trôi đi một cách lười biếng và chậm chạp, như chuyện vẫn xảy ra với ngày chủ nhật.
Các máy điện thoại của nàng đều đặt chế độ ghi âm. Tôi căm thù các máy ghi âm tự động, như thể chúng là những nữ nhân viên cơ quan không chịu nhấc ống nghe.
Cuộc cách mạng truyền thông đã đưa chúng ta đến chỗ, im lặng chỉ có nghĩa là phản bội hoặc chết chóc.
Tôi bực mình đến mất cả tỉnh táo, khi rốt cuộc tôi tóm được nàng trong điện thoại di động.
Nàng bù lu bù loa, miệng chối đây đẩy... nàng phải về sớm, nàng đang ở một làng nhỏ tận tít ngoại ô Warszawa, nàng đang ở nhà bố mẹ, ngoài vùng phủ sóng. Lời giải thích này chưa đủ, nhưng chỉ khi tôi tiếp nhận một cách vội vàng những gì nàng nói.
Phải thứ ba tôi mới đến chỗ nàng. Nàng định thông báo cho tôi chuyện gì đó hệ trọng. Tôi đến chết vì sợ. Tôi đinh ninh trong bụng: Nàng có người yêu vĩnh viễn của nàng rồi, đây là cuộc gặp cuối cùng của chúng tôi...
Nàng ấn tôi ngồi xuống ghế để đọc bản án - nàng không hoàn toàn được tự do... nàng đang đi với Paven... nói cách khác, nàng đã đi với anh ta... với tôi nàng rất... với anh ta chỉ chút xíu... đó là mối quan hệ không thành... anh ta là kẻ luộm thuộm...
- Em thích anh, vì anh ưa ngăn nắp chứ gì? - tôi hỏi.
- Chẳng phải chỉ vì như vậy.
Nàng nhờ vả Paven nhiều, do đó cuộc chia tay dứt khoát với anh ta hơi bị mất thời gian, nhưng nàng muốn theo tôi và chỉ theo tôi mà thôi... Hồi trước chắc tôi không đồng ý giao kèo như vậy, còn bây giờ tôi đã nói: - Anh đang đợi.
Chúng tôi tạm biệt nhau, có lẽ chỉ chốc lát, tuy nhiên cái chốc lát này cứ như kéo dài mấy ngày liền. Lặng im là chuyện chẳng hay ho gì, nhưng tôi quyết định mình sẽ không là người gọi điện trước.
Tôi đã không gọi điện. Thay vào đó tôi thân chinh đến nhà nàng, nghĩ bụng, tôi sẽ bắt gặp hắn ta ở đó... Tôi muốn làm to chuyện, một vụ bắt quả tang không chối cãi vào đâu được... Nàng chỉ có một mình. Nàng phụng phịu, sao không báo trước cho nàng.
Tôi đã hôn mạnh vào cái phụng phịu này. Nàng có nó, thậm chí cả trong tấm lưng mà tôi xoa bóp rất lâu và rất dai. Tôi đã khám phá ra hàng loạt huyệt màu nhiệm ở bàn chân, ở đôi mông, ở dưới xương bả vai của nàng. Khi chúng tôi nằm ôm nhau, nàng hứa là sẽ cắt đứt với hắn ta.
Ngày hôm sau nàng tuyên bố với tôi, nàng bỏ Paven rồi. Nàng thấy tiếc cho anh ta, qua điện thoại nàng khóc cho số phận của anh chàng và cho sự nhẹ dạ của mình. Tôi nghĩ bụng – thật đáng tiếc là nàng đã khóc, thế nhưng lại hóa hay, vì có lẽ nàng có lương tâm hay sao?
Tôi quen Robert, chủ hiệu bán buôn, tại một quán cà phê – nàng muốn nghe, tôi nghĩ gì về anh chàng này? Gã từng là doanh nhân ở Lublin, nàng công nhận là gã mê nàng như điếu đổ. Điều này hiện rõ trên gương mặt gã, gương mặt nom như thể lúc nào gã cũng đói tình. Gã dán mắt nhìn theo nàng như con chó nhìn theo bà chủ đang bê đĩa thức ăn; còn nàng cố tình đánh võng đôi mông tròn của mình để quyến rũ gã. Tôi thấy thương hại cho gã, tôi không cảm thấy mình ghen, thằng cha này rồi chỉ xôi hỏng bỏng không mà thôi. Cho nên tôi đối xử thịnh tình với gã, nhưng có phần bảo bọc. Chắc gã biết tôi đang ân ái với nàng, gã nhìn tôi như nhìn một người đang ở trên thiên đường. Không phải gã không dễ thương đối với tôi, tuy nhiên tôi dám chắc, gã ngầm chúc tôi lăn đùng ra chết. Sau một tuần tôi cảm thấy đã đến lúc chúng tôi phải ở gần bên nhau. Nàng ngủ ở nhà tôi, còn tôi - ở nhà nàng. Paven thường xuyên gọi điện cho nàng, thỉnh thoảng nàng còn gặp gã, tuy nhiên tôi tin, họ chỉ còn tình bạn với nhau mà thôi.
Tôi đã cho phép nàng, mặc dù không muốn, đi dự khiêu vũ hóa trang một mình. Tôi ráng không ghen tuông.
Nửa đêm nàng đến nhà tôi. Lại lái xe sau khi uống rượu. Nàng hóa trang làm nữ thiên thần và ác quỷ... hai cánh thiên thần nhàu nát bên dưới tấm áo khoác, còn cái đuôi dài đến nỗi, nàng phải nâng trên tay để khỏi bị vướng vào chân. Những bông hồng nhỏ nổi bật trên trán nàng. Nàng sặc mùi thuốc lá, mùi nước hoa, mùi rượu vang và mùi đắc thắng. Đối với đàn ông, không có gì gây tò mò nhiều bằng việc đàn bà là điểm giao nhau của thiên thần và quỷ dữ, cho nên việc đàn bà bắt đàn ông phải phục tùng mình là chưa thấm vào đâu. Từ lời kể của nàng tôi hiểu, nàng đã làm cho Bogdan, chủ một công ty quảng cáo lớn, ngất ngây đến mức nào. Gã có vợ và hai con ở Bruksel. Nàng tạo cho gã nhiều xúc cảm đến nỗi, nằm trong vòng tay tôi mà nàng vẫn không thể thoát khỏi sự ám ảnh của những gì nàng đã làm với hắn. Tôi lại càng chọc hăng hơn vào chỗ ở dưới đuôi con quỷ, gạt nhẹ sang bên đôi cánh thiên thần của nó.
Sáng sớm Monika gọi điện. Ngay sau lời đầu tiên của tôi, nàng biết có cô gái đang ở trên giường – bị xúc phạm, nàng nói sẽ gọi điện lại sau.
Cô gái vẫn ngủ say như con mèo khi cảm thấy được an toàn. Suốt một giờ đồng hồ tôi ngồi bên cạnh, ngắm nàng ngủ. Tôi không nhìn thấy những đám mây làm trán nàng nhăn nhó, mi mắt nàng nhấp nháy do gió lùa bên trong. Tôi thấy tiếc là mình không chui vào trong giấc mơ của nàng được. Chính vì vậy mà môi tôi chạm vào mi mắt nàng. Tôi run bắn, phát hoảng khi nàng mở mắt. Nàng nhắm mắt lại, mỉm cười. Tôi chui vào nụ cười của nàng bằng cái hôn.
Buổi tối chúng tôi ngồi ăn trong một nhà hàng Italia. Lửa của ngọn nến đang cháy cho phép tôi nhìn sâu vào tận đáy mắt nàng. Chúng tôi quen nhau đã được ba tuần, bây giờ tôi mới hiểu, trong mắt nàng có gì đó gợi trí tò mò của tôi. Đó là biểu hiện của vô trách nhiệm, hoàn toàn vô trách nhiệm. Hình như trong cái nhìn của trẻ con đôi khi có ngọn lửa bông đùa như vậy.
Tôi đã mang cái nhìn này về nhà, nơi tôi chỉ có một mình. Tôi thấy lo ngại, tuy nhiên cái nét duyên của sự ngây thơ của nàng làm tôi xúc động. Ngày hôm sau chúng tôi đến chơi nhà các bạn của tôi. Chúng tôi chuyện trò về nghệ thuật, về chính trị. Nàng không nói, dù chỉ một lời. Khi chỉ có hai đứa với nhau nàng bảo, anh có những người bạn đến là lạ, những gì họ nói em không hiểu tí gì cả - hình như nàng giận.
Mấy lần tôi nghe trộm nàng nói chuyện điện thoại với các bạn gái. Khi nàng đinh ninh tôi không nghe vụng, thì nàng nói liến thoắng như tiếng nước kêu lóc bóc trong bể tắm đầy bọt xà phòng. Với đàn ông bao giờ nàng cũng ăn nói thận trọng, như thể nàng đang đi trên bãi mìn, luôn luôn chăm chú nhìn xuống dưới chân. Với tôi thì nàng rất thích lặng im.
Nàng vẫn còn gặp Bogdan đến mấy lần, tiếc rằng tôi đã phát hiện ra, gã mua cho nàng nhiều món quà đắt tiền, chiếc điện thoại di động mới tinh thuộc loại rẻ tiền nhất. Nàng đã cùng Paven đi Lodz xem hội chợ. Họ ngủ qua đêm ở đó. Nhẽ ra họ phải thuê mỗi người một phòng riêng. Tôi nổi máu ghen, mặc dù Paven có vẻ đã đỡ nguy hiểm hơn. Với Robert thì nàng muốn gặp tay ba như mọi khi, nhưng tôi đã không đồng ý tham dự các cuộc gặp gỡ kiểu vậy.
Paven, Robert, Bogdan... những cái tên chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng đằng sau mỗi cái tên đó là một gã đàn ông. Còn một cuộc gặp nữa đã chực chờ tôi, đó là cuộc gặp với cựu linh mục, người đã dấn thân vào đường xấu – chưa bao giờ tôi lại gặp một người hốt hoảng như thế. Gã thợ may áo lông cũng xuất hiện, gã đã mê mẫn tâm thần vì nàng, khi nàng đo áo lông thỏ chinchilla tại hiệu may của gã. Loại lông xám, mặt chồn. Rất may nàng đã không định giới thiệu tôi với tên găngxtơ ở Wolomin. Thay vào đó nàng kể rất dài về gã... Gã tên là Edek, biệt danh Trzonek, nhẽ ra gã phải là một đại ca ở vùng ngoại vi Warszawa, nơi nổi tiếng về các vụ thanh toán lẫn nhau của mafia. Làm thế nào mà một sức mạnh trần trụi, hoàn toàn thiếu nghĩ suy, lại có thể khiến cho một sinh linh tinh tế như nàng kính nể?
Đôi khi tôi suy ngẫm, nàng lấy đâu ra ngần ấy thời gian và sức lực để duy trì tất cả các mối quan hệ như vậy? Con số các đối thủ đã bảo tôi đừng lo. Có ai làm việc trong nhà máy sản xuất sôcôla mà lại không thể thích sôcôla hay không nào. Cùng lắm mỗi tuần chỉ cần một thanh. Tôi chính là thanh sôcôla này.
Tuy nhiên, những lúc mất tự tin tôi cảm thấy nàng trốn tránh tôi - thế thì nàng có giống con mèo đi lối riêng của mình hay không chứ?
Monika vẫn gọi điện, ngày nào nàng cũng gọi. Có lẽ đã thành lệ, mọi người trốn tránh mọi người. Nàng đau khổ, có lẽ tôi đã chạm vào nỗi đau của nàng. Đâu đó trên cái nền tình cảm của nàng, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến chồng nàng, người yêu nàng đắm đuối. Gã đã tưới tinh dịch đẫm người nàng, thứ tôi ráng không nghĩ tới - đôi khi tôi cảm thấy vậy.
Tôi dồn hết sức bình sinh định nói với người yêu của tôi về người đàn bà thứ hai này, người đang ở xa, cho nên chẳng thể ghen tuông - nhưng tôi sợ.
Mùa đông đến bất ngờ. Cũng lại bất ngờ khi tôi gặp nàng trên phố. Tôi chẳng biết những con thú đẹp mã nào đã hiến da mình cho nàng làm áo lông, nhưng nom cứ như thể nàng đã sinh ra ở trong đó. Nàng lấy đâu ra chiếc áo lông lộng lẫy như vậy nhỉ? Nàng vẫn chẳng biết, tôi đang nhìn nàng. Tôi có cảm giác, trên gương mặt được bao bọc lông thú này có nét gì đó bạo tàn - tôi không ngờ nàng lại có thể có vẻ mặt như vậy. Tuy nhiên vẻ mặt này biến ngay lập tức, khi nàng nhìn thấy tôi. Nàng ca thán với tôi về cuộc gặp tình cờ này. Càng ngày nàng càng hay ca thán những chuyện không phụ thuộc vào con người, những chuyện chỉ bị sự ngẫu nhiên chi phối mà thôi. Nàng bực tức như một đứa trẻ không công nhận các quy luật chi phối thế giới - tuy nhiên không bao giờ nàng quát tháo, nàng thường lặng im, ra bộ không bằng lòng.
Phải sau một thời gian tôi mới nhận ra, chính nàng áp đặt tất cả các nguyên tắc cuộc chơi của chúng tôi, một cuộc chơi mà lúc đó tôi có cảm giác được nhân lên gấp đôi chỉ trong nghĩa tốt của từ này. Mỗi tuần tôi gặp nàng khoảng hai ba lần, không phải thường xuyên - lúc nào nàng cũng bận. Chính bản thân tôi cũng chẳng biết, tôi bắt tay vào việc viết hộ nàng bản luận văn cuối học kì từ khi nào. Thậm chí tôi đã tìm được một số tài liệu cần cho chúng tôi trong việc viết đồ án tốt nghiệp cử nhân của nàng.
Một hôm, vào buổi tối, một trong những buổi tối hai chúng tôi có mặt tại nhà hàng tôi ưa chuộng, nàng nói tiếng Tây Ban Nha với mấy vị khách nước ngoài ngồi bàn bên cạnh.
- Em biết thứ tiếng này hay sao? - tôi hỏi, lấy làm ngạc nhiên.
- Chút xíu thôi, - nàng trả lời khiêm tốn, nhưng tai tôi nghe thấy nàng nói trôi chảy...
Mấy ngày sau, chiếc xe ô tô mới tinh của nàng, mác BMW, màu đen, sang trọng, làm tôi hoàn toàn bị bất ngờ.
- Em được người ta tặng chiếc xe này đó - nàng nói, mỉm cười. Tôi đã quen với nụ cười đắc thắng này của nàng - nó hiện rõ trên môi mỗi khi nàng thành công.
- Còn em, sao em lại đi nhận món quà như thế này, như thế này...?! – Tôi nói líu lưỡi.
Thấy tôi bực tức, nàng sợ. Nàng vùi đầu vào vai tôi, như con chim bị trói.
- Nhưng em còn biết làm gì nào?
Trong câu trả lời cũng là câu hỏi này bỗng nhiên nàng trở nên hèn yếu, bất lực như một đứa trẻ con. Tôi tìm cách giảng giải – người ta không nhận những món quà như thế, trừ phi đó là quà của chồng mình hoặc của bố đẻ, chứ không bao giờ lại đi nhận quà của găngxtơ.
- Nhưng Edek là một găngxtơ tử tế, một anh chàng dễ thương, - nàng nói.
- Đồ ngu!!! – tôi quát.
Nàng khóc nức nở. Tôi cũng vậy. Tôi khóc mình, khóc nàng, khóc sự thiếu chín chắn của chúng tôi. Nàng hứa sẽ trả lại ô tô. Hình như nàng định làm việc này hôm qua, nhưng không dám hỏi ý kiến tôi.
Như mọi khi, mỗi khi nàng thấy lương tâm bị cắn rứt thì nàng lại càng yêu tôi mãnh liệt hơn, sẵn sàng chiều chuộng tôi. Cái hoang dã tình dục của nàng quện vào lương tâm bị cắn rứt làm tôi mất cả tự tin.
- Anh tát vào mặt em đi, - nàng thì thầm, cắn vào tai tôi.
Tôi chần chừ, nàng cắn lần nữa, đau.
- Mạnh lên đi anh, - nàng nói, giọng van nài.
Với cái tai đau điếng, tôi đã dễ dàng thỏa mãn yêu cầu của nàng, tôi càng tát mạnh, nàng càng thấy sướng.
Nàng không trả lại ô tô. Hình như Trzonek bực mình, đừng làm hắn bực mình là hay hơn cả... hắn không thích nhận quà trả lại. Tôi cảm nhận, mọi chuyện đang đi theo chiều hướng xấu. Tôi mệt mỏi. Tôi không thể tập trung tư tưởng làm việc. Không may cho đất nước, nhưng lại may cho tôi, cuộc khủng hoảng trong ngành xây dựng đang càng ngày càng trở nên trầm trọng.
Đó quả là những ngày tồi tệ. Monika đã cắt đứt quan hệ với tôi. Tôi vẫn tin là tôi yêu nàng. Nàng đặt ống nghe xuống. Tôi tưởng chỉ trong chốc lát – hóa ra là mãi mãi. Nàng đã bắt tôi phải nói thật cơ mà. Lúc đó tôi vẫn chưa biết, thật thà thuộc diện những cái cực kì tương đối trong thế giới những cái tuyệt đối.
Suốt cả một tuần tôi dò xét cái lỗ thủng sau khi chia tay với Monika. Nó gắn vào đâu đó với vực thẳm vũ trụ. Lắm khi tôi nghĩ, trên thế giới đang tồn tại cội nguồn của nghị lực và tình cảm, một cái bể chung bắt đầu cạn dần trong thời đại chúng ta. Giống như sự kiên nhẫn của cả hành tinh đối với những kẻ ăn bám nó. Phải chăng Monika đã không thay thế mẹ tôi, chưa bao giờ nàng gần tôi đến mức khiến tôi tin nàng đến cùng?
Còn cô gái này đã là người yêu và con gái của tôi. Thậm chí nếu cô nàng có vẻ dại khờ một cách dễ thương đi chăng nữa, thì đó lại là một nét đáng yêu. Monika đã chăm sóc tôi, tình cảm của nàng cho tôi sức mạnh để chăm sóc cô gái. Chồng Monika chăm sóc nàng, càng bị bội tình anh ta càng chăm sóc chu đáo. Vậy thì người yêu của tôi đã trao cho người đàn ông nào một phần tình cảm của tôi dành cho nàng? Tôi sa vào con đường suy ngẫm dẫn tới tối tăm mịt mùng.
Tôi ngồi vào xe ô tô và lao xe về hướng tối tăm đó... Các ô cửa sổ nhà nàng tối om. Nàng đi Krakow – danh chính ngôn thuận là như vậy. Người bảo vệ chào hỏi tôi niềm nở, tôi tán chuyện với gã, lúc nói về tất cả mọi thứ, lúc chẳng nói về bất cứ thứ gì. Tôi có cảm giác, gã lại mỉm cười một cách khó hiểu, vì gã đang biết chuyện gì đó, điều chẳng bao giờ gã chịu nói ra.
Mấy hôm trước tôi phát hiện thấy chùm chìa khóa dự phòng trong ngăn kéo của nàng. Tôi nhét ngay vào túi, theo thói quen – cứ cho là tôi mượn tạm đi. Cánh cửa căn hộ nhà nàng quen tôi, cho nên chẳng hề gây khó dễ khi tôi mở. Mỗi căn hộ có mùi riêng của mình. Trong cái mùi quen đối với tôi, nhưng vắng mặt nàng, có gì đó xa lạ một cách đáng ngại. Tôi rón rén bật chiếc đèn bàn, ngồi xuống ghế đi văng, nơi tôi vẫn thường ngồi. Máy ghi âm tự động nhấp nháy đèn đỏ. Cánh cửa bí hiểm với ổ khóa kiểu cổ, hoa văn đẹp, nhìn tôi. Tôi xoay tay nắm, cửa khóa. Tôi nhìn thấy chùm chìa khóa căn hộ, một chiếc chìa khóa nhỏ treo ngay bên cạnh... khớp với ổ khóa cửa này.
Tôi mở cửa căn phòng nhỏ này, nơi không khí đặc và ẩm, chiếc đèn nhỏ tỏa thứ ánh sáng mờ ảo càng nhân thêm cảm giác khó thở. Căn phòng nom có vẻ là phòng thư viện, các kệ sách gắn sát vào tường, tuy nhiên sách chẳng có là bao. Đống đồ vật hổ lốn chất trong phòng này có thể gây chóng mặt. Các đồ vật này cho cảm giác chúng nằm đó hoàn toàn do ngẫu nhiên, thế nhưng cái trật tự mà chúng được sắp đặt, lại gợi một điều khác.
Bên cạnh bức tượng bằng hổ phách thấy đặt một dụng cụ mạ vàng, thô, dùng đo áp suất không khí, hai chiếc mặt nạ người da đen treo trên chỗ tường trống. Một cơ quan nội tạng dị kì ngâm trong dung dịch formalin, nom rất tởm. Bên dưới vật nói trên có treo một mảnh giấy gắn đinh ghim – “Quà của Sergiusz Kowalski, chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Szaszerow, 45 tuổi, một người đàn ông tóc vàng lịch thiệp”. Các vật khác có kí hiệu giống nhau. Tôi nhận ra ngay chiếc hộp secession tôi tặng nàng cách đây không lâu. Tôi đã thấy lo khi không thấy chiếc hộp để trên bàn trong phòng khách. Nó làm gì ở đây? Mảnh giấy thông báo: – “Krzysztof Marzecki, kiến trúc sư 29 tuổi”.
Đó là tôi. Tôi thấy xấu hổ khi tên tôi là Marzecki. Bây giờ tôi tìm cách đọc cùng lúc tất cả các lời chú dẫn, thâu tóm tất cả... nhưng không làm nổi.
Tôi thấy một vỏ chai vang mà chúng tôi đã từng uống. Tôi đọc – “buổi tối, K.M 1. 29, tại nhà tôi, 12 tháng 8 năm 2002...”. Có cả một pho tượng phật nhỏ, pho tượng đã biến mất khỏi văn phòng của tôi một cách bí hiểm. Một dương vật nhân tạo to khủng khiếp, có kí hiệu bí hiểm “ZW, a18,1.33/6”. Mấy cái roi treo trên tường – thậm chí một chiếc có cán với hoa văn đẹp. Tuy nhiên dụng cụ rửa ruột hình quả lê khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Quả lê rửa ruột có thể đại diện cho loại kỉ niệm tình dục nào nhỉ?! Lời chú dẫn ghi: - “Robert, 1.25 những trò chơi đêm tháng sáu”. Có thể dễ dàng nhận ra gã thợ may áo lông qua đuôi của các loại da thú. Trên chục chiếc cà vạt cũng có tên gọi và địa chỉ hẳn hoi. Có những hiện vật được sắp xếp theo các khóa. Trong số đó có những kỉ vật mang về từ các đảo xa, xen giữa là bộ sưu tập các đồ vật được coi là bí mật chỉ của riêng nàng, có các đồ tặng phẩm, kể cả các kỉ vật từ các bữa ăn tối tại các nhà hàng sang trọng. Và những chiếc roi cùng quả lê thông ruột nói trên... Có thể gọi tất thảy bằng một cụm từ - chiến lợi phẩm!
Tôi bước ra khỏi căn phòng như một nhà khảo cổ học vừa có cuộc phát hiện gây chấn động, tôi đã tận dụng thịnh tình của bức tường để ngã vật xuống thảm.
Ngôi nhà thở mạnh, tủ lạnh rên la, nền nhà cọt kẹt, bên nhà hàng xóm có người đi tiểu tiện. Giọt cuối cùng, giọt riêng biệt xuýt rơi vào đầu tôi, còn thác nước xả làm tôi đau. Bất thình lình có tiếng sột soạt, như thể có người mở cửa, đó là máy ghi âm tự động hoạt động. Một giọng đàn ông mạnh mẽ, tức tối, tưởng như sẽ bắt gặp sự kháng cự, nhưng chỉ chạm trán với dư âm của chính mình mà thôi.
- Thằng này sẽ giết... đù mẹ! Tại sao cô dám tắt điện thoại di động?! Cấm cô làm như thế nữa. Nội trong một giờ đồng hồ cô mà không gọi lại... thì, đù mẹ, thằng này sẽ đến nhà thổ!
Tôi nghe lại tất cả các đoạn băng đã ghi. Lần lượt, trên chục giọng nói khác nhau, toàn giọng đàn ông, bực tức đủ các tông, những lời hăm dọa, những lời van xin, một số lời khẳng định gặp nhau. Trong cái chuồng thú dữ tợn này chỉ có độc một giọng nói tình cảm, và tiếc rằng đó là giọng nói của tôi: - “em yêu đang ở đâu vậy, hồi âm cho anh đi em”. Có một số giọng nói tôi nhận ra chẳng khó khăn gì, nói to nhất là gã thợ may áo lông thú, còn cựu linh mục thì nói giọng thì thầm, nham hiểm. Tôi nhanh chóng bị lạc trong mê cung dữ dằn của thù oán và tạ ơn, của những ngày và những giờ, của hứng tình và những cảm xúc thô bỉ.
Tôi nhìn vào gương. Tôi lấy làm lạ - mặt tôi vẫn còn nguyên xi, tóc tôi không bị bạc, tai, râu, cả môi nữa đâu vẫn hoàn đấy.
Tựa hồ sau cú sét đánh, tình yêu của tôi hóa màu tro, được bao bọc bởi uất hận. Tôi đấm mạnh vào gương. Tôi muốn nhìn thấy máu, tiếc thay bàn tay tôi vẫn không bị làm sao cả, thay vào đó, bây giờ mặt tôi xuất hiện trong các mảnh gương vỡ, nom khá hẳn lên. Tôi là người của thất bại, từ đầu đến cuối. Với tầm cỡ nỗi bất hạnh của tôi thì chắc tôi phải làm một chuyện khủng khiếp, một vụ tày đình. Tôi đã quyết định tự vẫn trong căn phòng toàn đồ chiến lợi phẩm của nàng. Song tôi đã từ bỏ ý đồ này khi nghĩ rằng, người ta sẽ sấy khô tôi và đặt xác tôi lên ngăn cao nhất.
Trên tờ lịch treo tường tôi thấy có địa chỉ một khách sạn ở Krakow, chẳng biết nàng có ngủ trọ ở đó không nhỉ? Không nghi ngờ gì nữa, nàng đang ân ái với Paven. Tôi đi ra ga xe lửa, nhảy lên tàu tốc hành. Tôi sẽ có mặt ở Krakow lúc nửa đêm.
Khi tàu chuyển bánh, tôi quyết định sẽ siết cổ nàng bằng chiếc cà vạt nàng đã tặng tôi. Tôi tháo chiếc cà vạt tôi đang thử làm động tác siết cổ giả, đoạn nhét chiếc cà vạt vào túi, tuy nhiên, như con rắn, lúc lúc chiếc cà vạt lại thò cái đầu nọc độc của mình ra.
Suốt ba giờ đồng hồ ngồi trên tàu tôi nghĩ miên man về những khổ đau mà tôi đã phải gánh chịu, trí tưởng tượng mở ra trước mắt tôi những cái vực sâu hoắm. Tôi đã vạch ra hàng loạt kịch bản cho cuộc chạm trán này... nàng cùng với Paven, cả hai đang ân ái trên giường, hắn nằm trên người nàng, mà không, nàng nằm trên người hắn... nàng chỉ có một mình, nhưng sặc mùi đàn ông lạ... nàng cãi lại... tôi bắt nàng khai, tôi siết cổ nàng bằng cà vạt. Tôi toát mồ hôi hột vì tội ác, tôi đã nói, đã rên la, đã quát tháo gì đó với chính mình. Bà già ngồi cùng khoang tàu với tôi hoảng hồn, bỏ chuồn sang khoang khác.
Chạy qua phố xá vắng tanh, dưới mưa rơi, xe taxi đưa tôi đến khách sạn “Dưới Bông Hồng”. Nhân viên thường trực nhìn tôi với vẻ thăm dò. Gã xem danh sách khách trọ. Nàng ở phòng số 45.
Gã chần chừ bảo rằng, theo gã không nên gọi chuông vào giờ muộn như thế này. Tôi chẳng biết, có gì ở trong hai mắt tôi, thế nhưng khi tôi nhìn gã thì ngay lập tức gã nhấc ống nghe lên.
Giọng nàng mơ mơ màng màng, ngái ngủ, không hề sợ sệt - phải chăng nàng chỉ có một mình?
- Em nằm mơ thấy anh... anh đang ở Krawkow... trong khách sạn...?... anh lên ngay với em đi...!
Tại cửa phòng, nàng lao vào ôm chầm lấy cổ tôi. Tôi cảm nhận, chiếc cà vạt đang chui ra khỏi túi tôi, bò xuống dưới đất. Nàng trần truồng, nàng luôn luôn ngủ truồng, nàng ấm áp, thơm mùi thuốc lá và mùi chiêm bao - sao lại thuốc lá nhỉ? - nàng có hút thuốc đâu nào - tuy nhiên, ý nghĩ này dừng lại giữa đường, và chấm dứt trong cái hôn.