- 3 - Buổi tối
Cái tên D’Arnoq không được yêu mến lắm tại Musket. “Một lão Đen Trắng, lai tạp,” Walker nói với tôi. “Chẳng ai biết lão là thứ gì.” Suggs, một gã chăn cừu cụt một cánh tay lúc nào cũng có mặt ở quầy bar, nói chắc như đinh đóng cột rằng người quen của chúng tôi là một tướng quân phò Nã Phá Luân ẩn nấp ở đây sau lớp vỏ ngụy trang. Một người khác thì cam đoan ông ta là người Ba Lan. Cái tên “Moriori” cũng chẳng được yêu mến hơn. Một người Maori lai da trắng nói với tôi rằng toàn thể lịch sử của giống người thổ dân này chỉ là sản phẩm tưởng tượng của “những lão già thần kinh theo Luther giáo”, & ông D’Arnoq rao giảng về người Moriori chẳng qua là để hợp thức hóa những vụ lừa đảo giành đất của ông ta với người Maori, những người chủ thực sự của đảo Chatham, những người đã lui tới nơi này bằng xuồng từ đời nảo đời nao! James Coffee, một chủ trang trại nuôi lợn, nói người Maori đã giúp người da trắng bằng cách loại bỏ một chủng tộc mọi rợ để có chỗ cho chúng tôi, rồi nói thêm rằng người Nga huấn luyện người Cô-dắc để “làm mềm da thú Siberia” cũng nhằm mục đích tương tự.
Tôi không đồng tình, phản biện rằng sứ mệnh của chúng ta là khai hóa các chủng tộc da đen bằng cách cải đạo họ, không phải tận diệt họ, vì họ cũng được tạo ra từ bàn tay của Chúa. Mọi người trong quán rượu tấn công tôi tới tấp vì “giọng điệu ủy mị láo toét của bọn Mỹ!” “Những kẻ tốt nhất trong bọn chúng cũng sẽ chết như một con lợn!” một người hét ầm lên. “Đức tin duy nhất mà bọn da đen nằm lòng là tin vào cái roi!” Lại một người nữa: “Người Anh chúng tôi đã bãi bỏ chế độ nô lệ ở vương quốc chúng tôi rồi – có người Mỹ nào dám tuyên bố như thế không hử!”
Phản ứng của Henry khá mâu thuẫn, nói một cách đơn giản là vậy. “Sau nhiều năm làm việc với các nhà truyền đạo, tôi buộc lòng kết luận rằng những nỗ lực của họ chỉ càng kéo dài cơn quằn quại của một chủng tộc đang hấp hối thêm mười, hai mươi năm nữa mà thôi. Người thợ cày từ bi là người bắn chết con ngựa chăm làm khi nó quá già không thể phục dịch được nữa. Là những người từ ái, phải chăng nghĩa vụ của chúng ta là xoa dịu nỗi thống khổ của những người mọi rợ bằng cách đẩy nhanh sự diệt vong của họ? Hãy nghĩ đến những người da đỏ ở quê hương của ông đi, Adam, hãy nghĩ đến những hòa ước mà người Mỹ các ông bãi bỏ & vi phạm, hết lần này đến lần khác. Nhân văn hơn, chắc chắn rồi, & chân thật hơn, là chỉ cần đập đầu những người mọi rợ & thế là xong?”
Mỗi người một chân lý. Đôi lúc, tôi thoáng nhận ra một Chân lý chân thực hơn, ẩn sau ảo ảnh không hoàn hảo của chính nó, nhưng khi tôi tiến lại gần, nó cựa quậy & lún sâu hơn vào vũng lầy gai góc của những quan điểm bất đồng.
Thứ Ba, ngày 12 tháng 11
Thuyền trưởng Molyneux đáng kính của chúng tôi hôm nay đến Musket để mặc cả về năm thùng thịt muối với chủ quán trọ (vụ việc được dàn xếp bằng một trận bài cào om sòm với phần thắng thuộc về ông thuyền trưởng). Trước sự ngạc nhiên của tôi, thuyền trưởng Molyneux muốn có vài lời riêng với Henry trong phòng của ông bác sĩ trước khi trở về kiểm tra tiến độ ở xưởng tàu. Hai người vẫn đang nói chuyện trong lúc tôi viết những dòng này. Ông bạn của tôi đã được cảnh báo về thói chuyên quyền của ông thuyền trưởng, dù vậy, tôi vẫn không thích chuyện này chút nào.
Sau đó
Thì ra thuyền trưởng Molyneux mắc một chứng bệnh mà nếu không được chữa trị có thể sẽ làm suy yếu nhiều kĩ năng đòi hỏi phải có ở địa vị của ông ta. Vì vậy thuyền trưởng đã đề nghị ông bạn Henry của tôi lên tàu cùng chúng tôi đến Honolulu (ăn uống & phòng riêng miễn phí), đảm nhận trách nhiệm của một bác sĩ trên tàu & bác sĩ riêng của thuyền trưởng Molyneux đến khi tàu cập bến. Ông bạn tôi giải thích rằng bản thân đã có kế hoạch quay về London, nhưng thuyền trưởng Molyneux cứ nhất quyết. Henry hứa sẽ suy nghĩ kĩ càng về chuyện này & có quyết định vào sáng thứ Sáu, ngày Prophetess nhổ neo.
Henry không nói thuyền trưởng mắc chứng bệnh gì, mà tôi cũng không hỏi, mặc dù chẳng cần phải là Thần Y mới biết thuyền trưởng Molyneux là nô lệ của bệnh gout. Sự suy xét thận trọng của bạn tôi đã làm uy tín ông tăng đáng kể. Bất kể Henry Goose có biểu hiện quái đản, khác người ra sao khi đi sưu tầm những món chẳng ai hiểu nổi, tôi vẫn tin bác sĩ Goose là một thầy thuốc mẫu mực & tôi tràn đầy hi vọng, nếu không nói là hơi ích kỉ một chút, rằng Henry sẽ chấp nhận lời đề nghị của thuyền trưởng.