Những chu kỳ bán rã - 1 - - Bí ẩn đầu tiên về Luisa Rey -
1
Rufus Sixsmith tựa lên ban công và nhẩm tính tốc độ của cơ thể khi chạm xuống vỉa hè, để cho những điều nan giải trong cuộc đời ông yên nghỉ. Chiếc điện thoại đổ chuông trong căn phòng nhá nhem tối. Sixsmith không dám trả lời. Nhạc disco giật đùng đùng từ căn hộ cạnh bên, đang có một buổi tiệc náo nhiệt bên ấy, và Sixsmith cảm thấy mình già cỗi hơn nhiều so với tuổi sáu mươi sáu. Khói bụi che mờ sao trời, nhưng ở phía bắc và phía nam dọc đường bờ biển, hàng tỉ ánh đèn của Buenas Yerbas đang lung linh chiếu sáng. Phía tây, Thái Bình Dương bất tận. Phía đông, lục địa nước Mỹ của chúng ta, trần trụi, hùng cường, nguy hiểm, thần thánh hóa, đói khát, và điên cuồng.
Một cô gái bước ra từ buổi tiệc nhà bên và tựa lên ban công phía bên ấy. Mái tóc cắt ngắn, chiếc đầm màu tím thanh lịch, nhưng trông cô buồn bã và cô đơn vô hạn. Sao mình không rủ cô ta tự tử chung? Sixsmith không thực sự định như thế, và cũng sẽ không nhảy xuống, ông sẽ không tự tử nếu vẫn còn một tia hài hước trong đầu. Vả lại, một vụ tai nạn im ắng chính xác là thứ mà Grimaldi, Napier và những tay vô lại mặc vest bóng bẩy đang mong đợi. Một tiếng còi cứu thương cắt ngang tiếng ầm ầm không dứt của dòng xe cộ. Sixsmith lui vào phòng, nơi tiếng chuông điện thoại đột ngột im bặt. Ông rót thêm cho mình một ly vermouth đầy từ quầy bar mini của người chủ vắng nhà, thọc hai tay vào thùng đá, rồi vuốt mặt. Đi đâu đó ra ngoài rồi gọi điện cho Megan, con bé là người bạn duy nhất còn lại của mi. Ông biết mình sẽ không làm thế. Mi không thể lôi con bé vào mớ bòng bong chết người này. Nhịp điệu nhạc disco dường như đang giật trong thái dương ông, nhưng đây là căn hộ ông mượn của người khác nên có cớ gì đâu mà than phiền. Buenas Yerbas đâu phải là Cambridge. Dù sao đi nữa, mi cũng đang lẩn trốn mà. Gió khiến cửa ban công dập đánh sầm, Sixsmith hoảng hốt đánh đổ nửa ly vermouth. Không, lão già ngu ngốc ơi, đấy không phải là súng nổ. Ông lau sạch chỗ rượu đổ bằng khăn nhà bếp, mở tivi, vặn nhỏ âm thanh và tìm kênh có chiếu M*A*S*H. Có chiếu ở kênh nào đó mà. Cứ tìm là có.
2
Luisa Rey nghe tiếng loảng xoảng từ ban công nhà hàng xóm. “Ai đó?” Chẳng có ai. Dạ dày cảnh báo cô phải dừng uống thứ nước có ga này. Cái mi cần là nhà tắm, chứ không phải không khí trong lành, nhưng cô không thể chịu nổi chuyện len lỏi trở vào buổi tiệc và, dù sao đi nữa, cũng chẳng kịp – cô nôn xuống bên hông toà nhà: một lần, hai lần, hình ảnh món gà đầy dầu mỡ hiện ra, rồi lần thứ ba. Đây là điều ngu ngốc thứ ba mi từng làm trong đời, cô lấy tay dụi mắt. Cô sục miệng, nhổ hết những gì còn sót lại vào một chậu hoa nằm sau một tấm rèm. Mi đang lãng phí cuộc đời mình. Luisa dùng khăn giấy chậm môi và lục tìm kẹo bạc hà trong túi xách. Về nhà rồi bịa ra cái bản tin ba trăm chữ chết tiệt cho xong đi. Người ta cũng chỉ xem ảnh thôi mà.
Một người đàn ông đã quá tuổi để mặc quần da, mình trần, khoác mỗi áo ghi lê họa tiết ngựa vằn, bước ra ban công. “Luisaaa!” Một bộ râu quai nón tỉa tót cẩn thận, dây chuyền mặt chữ thập chìa khóa bằng đá mặt trăng và cẩm thạch quanh cổ. “Chào cô em!”
Luisa tự hỏi mùi nôn có khiến gã bỏ cuộc không, nhưng gã đang quá hưng phấn nên chẳng nhận ra. “Chào Richard,” cô đáp.
“Ra ngoài này ngắm sao hả? Thôi vào đi. Bix đem theo hơn hai trăm gram bột trắng đấy. Đúng là tay chơi thứ thiệt. Mà này, anh có nói trong lúc phỏng vấn chưa ấy nhỉ? Anh đang định đổi tên thành ‘Ganja’ đấy. Maharaj Aja nói tên ‘Richard’ không hợp với mạng của anh.”
“Ai cơ?”
“Sư phụ của anh, Luisaaa à! Ông ấy tái sinh trong đời này lần cuối trước khi...” Các ngón tay của Richard làm dấu bùm! Lên Niết bàn. “Đến nghe ông ấy giảng pháp đi. Danh sách đợi của ông ấy thường rất dài, cả đời mới đến lượt, nhưng đệ tử có chữ thập chìa khóa cẩm thạch thì được nghe giảng riêng vào buổi chiều cùng ngày. Giống như, việc gì phải đi học đại học và ba cái thứ rác rưởi khi Maharaj Aja có thể, ờ, dạy em mọi điều về... Nó.” Gã dùng ngón tay đóng khung mặt trăng. “Lời nói thì quá... cứng nhắc... Không gian thì... quá ư là... em biết đấy, ờ, tổng thể. Muốn hút cần sa không? Acapulco Vàng đấy. Moi từ tay Bix.” Gã nhích lại gần hơn theo cách phụ nữ nào cũng hiểu. “Thế, Lu này, đợi tiệc tàn chúng ta cùng lên mây đi. Chỉ hai ta với nhau, ở chỗ anh, chịu không? Em có thể có một bài phỏng vấn rất độc quyền luôn. Biết đâu anh còn viết tặng em một bài hát và đưa vào đĩa tiếp theo của anh.”
“Tôi xin kiếu.”
Tay nhạc sĩ rock hạng hai nheo mắt. “Ngày xui trong tháng hả? Vậy tuần sau được không? Anh tưởng phóng viên trẻ các em uống thuốc tránh thai, ờ, suốt đời chứ.”
“Bix có bán cho anh những câu tán gái này luôn không?”
Gã cười khẩy. “Này, Bix nói gì với em à?”
“Richard, nói rõ để anh khỏi lăn tăn, tôi thà nhảy từ ban công này xuống đất còn hơn ngủ với anh, bất kì thời điểm nào trong tháng. Tôi thật sự sẽ làm thế đấy.”
“Ái chà!” Hắn giật phắt tay lại như phải bỏng. “Kén chọn quá! Cô em nghĩ mình là ai, Joni Mitchell à? Cô chỉ là một cây bút bình luận lá cải chẳng ra gì của tờ tạp chí chẳng ma nào thèm đọc! ”
3
Cửa thang máy đóng lại ngay khi Luisa Rey định bước vào, nhưng người đứng khuất mặt bên trong đã dùng gậy chặn cửa lại. “Cám ơn bác,” Luisa nói với ông già. “May mà thời đại của những người ga lăng chưa đến hồi cáo chung.”
Ông ta gật đầu đồng ý một cách trịnh trọng.
Trời ơi, Luisa thầm nghĩ, trông ông già như chỉ còn sống được một tuần nữa thôi. Luisa bấm nút G để xuống tầng trệt. Chiếc thang máy cũ bắt đầu đi xuống. Mũi tên thong thả đếm lùi từng tầng. Động cơ kêu kẽo kẹt, dây cáp nghiến ken két, nhưng giữa tầng mười và chín, tiếng cạch – cạch – cạch phát ra rồi tắt ngóm với một tiếng phzzz-zzz-zz-z. Luisa và Sixsmith ngã dúi dụi xuống sàn. Bóng đèn chớp tắt vài lần rồi dừng lại ở màu hổ phách.
“Bác có sao không? Bác ngồi dậy được không?”
Ông già bị ngã sõng soài lồm cồm ngồi dậy. “Không bị gãy chiếc xương nào, tôi nghĩ thế, nhưng tôi sẽ ngồi cho chắc, cám ơn cô.” Giọng Anh cổ điển của ông khiến Luisa nhớ đến con cọp trong Câu Chuyện Rừng Xanh. “Điện có thể phát lại đột ngột.”
“Chúa ơi,” Luisa lẩm bẩm. “Mất điện. Đúng là kết thúc hoàn hảo cho một ngày hoàn hảo.” Cô ấn nút kêu cứu. Chẳng có gì. Cô ấn nút gọi nội bộ, và hét lên: “Này! Có ai ở đó không?” Tiếng sóng âm rít lên. “Chúng tôi đang gặp sự cố đây! Có ai nghe thấy không?”
Luisa và ông già nhìn nhau, lắng nghe.
Không hồi đáp. Chỉ nghe những tiếng âm âm mơ hồ. Luisa kiểm tra trần thang máy. “Phải có lỗ thoát để chui lên...”
Không có. Cô lật lớp thảm ra – sàn bằng thép. “Chắc chỉ có trong phim thôi.”
“Cô có còn mừng vì thời đại ga lăng chưa chết không?” ông già hỏi.
Luisa gượng cười. “Chúng ta có thể phải ở trong này một lúc đấy. Lần mất điện tháng trước kéo dài tận bảy tiếng.” May quá, ít ra mình không bị nhốt chung với một tên tâm thần, một kẻ sợ không gian khép kín, hay Richard Ganga.