← Quay lại trang sách

- 7 -

14

Jerry Nussbaum xoay chiếc ghế văn phòng lại, dạng chân ngồi ngược, khoanh hai tay trên lưng ghế rồi tựa cằm lên đó. “Hãy hình dung cảnh tượng này, tôi và sáu gã điên da đen tóc xoăn, một khẩu súng vờn trên họng tôi. Không phải khu Harlem lúc đêm hôm khuya khoắt, tôi đang nói đến Làng Greenwich chết tiệt giữa ban ngày ban mặt, sau khi dùng miếng bít tếch nặng có đến tám kí lô với tay Norman Mailer. Rồi tự nhiên gã da đen này dùng bàn tay to bè ấn tôi xuống đất rồi móc ví tôi ra. “Cái gì đây? Da cá sấu hả?” Nussbaum nhái giọng nghệ sĩ hài Richard Pryor. ‘Đ. có đẳng cấp gì hết, đồ da trắng!’ Đẳng cấp? Mấy gã vô lại đó bắt tôi lột hết túi ra để lấy đến xu cuối cùng – nghĩa đen luôn. Nhưng Nussbaum đâu có dễ bị bắt nạt. Trên xe taxi về lại Quảng trường Thời đại, tôi đã viết bài xã luận ‘Những bộ lạc mới’ mà nay đã trở thành bài viết kinh điển – chẳng cần khiêm tốn làm quái gì – và mới đến cuối tuần đã được báo khác đăng lại ba mươi lần! Những kẻ trấn lột tôi đã biến tôi thành cái tên ăn khách. Vậy Luey-Luey này, cô nghĩ sao về việc đưa tôi đi ăn tối rồi tôi sẽ dạy cho cô cách moi ra một ít vàng từ Nanh vuốt của Định mệnh?”

Máy đánh chữ của Luisa kêu một tiếng “ping.” “Nếu bọn trấn lột lấy hết tiền của anh đến xu cuối cùng – nghĩa đen – thì anh làm sao trên một chiếc taxi từ Làng Greenwich đến Quảng trường Thời đại? Bán thân để trả tiền xe hả?”

“Cô,” Nussbaum đổi tư thế ngồi, “có biệt tài không chịu hiểu vấn đề.”

Roland Jakes nhỏ sáp nến lên một bức ảnh. “Định nghĩa của tuần. Thế nào là người bảo thủ?”

Trò đùa này đã trở nên cũ rích vào mùa hè năm 1975. “Một người tự do bị trấn lột.” Jakes bị bẽ mặt, quay trở lại công việc chỉnh sửa hình ảnh. Luisa đi qua tòa soạn đến phòng Dom Grelsch. Sếp của cô đang nói chuyện điện thoại với giọng thấp, cáu gắt. Luisa đợi bên ngoài, nhưng nghe lỏm được cuộc nói chuyện. “Không – không, không, ông Frum ạ, chuyện này rõ rành rành đấy còn gì, ông bảo xem – này, tôi đang nói chuyện với ông đấy – ông bảo xem còn có ‘tình trạng’ nào rõ rành rành hơn bệnh máu trắng hả? Biết tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ đối với ông vợ tôi chỉ là một mớ giấy tờ cần xử lý trước cuộc hẹn đánh golf lúc ba giờ chiều, đúng không nào? Vậy thì chứng minh cho tôi xem đi. Ông có vợ không hả, ông Frum? Có không? Có đúng không. Ông có thể tưởng tượng vợ ông nằm trong bệnh viện, tóc tai rụng hết không?... Cái gì? Ông nói cái gì? ‘Xúc động quá sẽ không giải quyết được gì ư?’ Ông chỉ có thể làm được như vậy thôi sao, ông Frum? Đúng rồi, ông bạn, ông nói trúng phóc, tôi sẽ nhờ luật sư tư vấn!” Grelsch đập mạnh ống nghe, đấm lên bao cát, và gào lên “Frum!” với mỗi cú đấm, rồi ngả phịch ra ghế, châm một điếu thuốc và trông thấy Luisa đang ngập ngừng ở cửa. “Đời. Một cơn bão cấp mười. Cô nghe thấy gì không?”

“Nghe được ý chính thôi. Tôi có thể quay lại sau.”

“Không. Vào đi, ngồi xuống. Cô có còn trẻ, khỏe, mạnh không, Luisa?”

“Có.” Luisa ngồi lên mấy chiếc hộp. “Tại sao?”

“Bởi vì, nói thật nhé, những gì tôi sắp nói về bài viết không có căn cứ của cô về vụ việc bị che đậy ở Seaboard sẽ khiến cô thành ra già sọm, ốm yếu đấy.”

15

Tại Sân bay quốc tế Buenas Yerbas, Tiến sĩ Rufus Sixsmith đặt một bìa hồ sơ màu kem vào tủ khóa số N0909, liếc nhìn quanh đám đông, cho tiền xu vào khe, vặn chìa khóa và nhét nó vào một phong bì kaki có lót mút, gửi đến Luisa Rey tại Spyglass, Tầng 12 Tòa nhà Klugh, Đại lộ số 3, BY. Mạch của Sixsmith đập nhanh hơn khi ông tiến đến gần bàn bưu phẩm. Chuyện gì xảy ra nếu họ tóm được mình trước khi đến được đó? Mạch của ông đập loạn xạ. Doanh nhân, gia đình lỉnh kỉnh xe đẩy hành lý, nhóm khách du lịch cao niên xếp hàng rồng rắn, trông như tất cả đều định ngăn chặn bước đi của ông. Khe hộp thư đã gần hơn. Chỉ vài mét nữa thôi, vài centimet nữa thôi.

Chiếc phong bì kaki bị nuốt chửng và biến mất. Thần tốc.

Sixsmith xếp hàng mua vé. Những tin báo hoãn chuyến bay ru ngủ ông như bài kinh cầu nguyện. Ông hồi hộp nhìn quanh xem có dấu hiệu nào của các mật vụ Seaboard đến lấy mạng ông vào thời điểm cuối ngày này hay không. Cuối cùng, một nhân viên quầy vé vẫy tay mời ông đến.

“Tôi phải đi London. Thật ra là bất kì điểm đến nào ở Vương quốc Anh. Ghế nào cũng được, hãng hàng không nào cũng được. Tôi sẽ trả bằng tiền mặt.”

“Không may rồi, thưa ông.” Sự mệt mỏi của cô nhân viên sau lớp trang điểm của cô ta. “Chuyến sớm nhất tôi có thể sắp xếp là...” cô xem trên một trang giấy in bằng điện báo “... London Heathrow... ngày mai, mười lăm giờ mười lăm khởi hành, Laker Skytrains, đổi chuyến bay ở JFK.”

“Chuyện vô cùng quan trọng, tôi phải đi sớm hơn.”

“Tôi tin chắc là thế, thưa ông, nhưng bộ phận điều khiển không lưu đang đình công, và hành khách bị mắc kẹt đếm không xuể.”

Sixsmith tự nhủ ngay cả Seaboard cũng không thể nào thu xếp các vụ đình công hàng không để ngăn ông trốn thoát. “Thế thì đành đi ngày mai vậy. Làm ơn cho tôi vé một chiều, hạng thương gia, không hút thuốc. Có chỗ nghỉ qua đêm nào trong sân bay không?”

“Vâng, thưa ông, tầng ba. Khách sạn Bon Voyage. Ông sẽ cảm thấy thoải mái khi ở đó. Cho phép tôi xem passport của ông để làm thủ tục xuất vé?”