- 6 -
12
“Cho hỏi nhà vệ sinh nữ ở đâu?” Một nhân viên bảo vệ đang nói chuyện trên máy bộ đàm vẫy tay về phía cuối hành lang. Luisa Rey liếc nhìn sau lưng. Người bảo vệ đã quay lại, vì vậy cô đi tiếp ngang qua cửa, vòng qua một khúc quanh vào một mạng lưới những hành lang lặp lại, lạnh toát và im lìm trong tiếng máy lạnh rì rì. Cô đi ngang qua hai kĩ thuật viên mặc áo liền quần đang khẩn trương đi về hướng ngược lại, những cặp mắt dưới mũ lưỡi trai lén nhìn ngực cô, nhưng họ không gây khó dễ cho cô. Các cánh cửa mang biển hiệu bí ẩn. W212 DEMI-OUTLETS, Y009 SUB- PASSES [AC], V770 HAZARDLESS [EXEMPTED]. Cách quãng lại xuất hiện những cánh cửa được bảo vệ an ninh chặt chẽ hơn, có khóa bằng bàn phím số. Tại một cầu thang, cô xem xét sơ đồ tầng này, nhưng không tìm thấy dấu vết gì về “Sixsmith”.
“Cô bị lạc à?”
Luisa cố gắng hết sức để giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên. Một nhân viên lau dọn da đen tóc bạc trắng nhìn cô chằm chằm.
“Vâng, tôi đang tìm phòng của Tiến sĩ Sixsmith.”
“Ừ hử. Ông người Anh. Tầng ba, C105.”
“Cám ơn.”
“Ông ấy không đến đây một, hai tuần nay rồi.”
“Thế ạ? Ông có biết tại sao không?”
“Ừ hử. Đi nghỉ mát ở Vegas rồi.”
“Tiến sĩ Sixsmith? Vegas?”
“Ừ hử. Tôi nghe nói vậy mà.” Cửa phòng C105 hé mở. Một cố gắng mới đây nhằm xóa chữ “Tiến sĩ Sixsmith” khỏi tấm bảng tên đã để lại một đống lem nhem. Qua khe cửa, Luisa Rey nhìn thấy một thanh niên đang ngồi bên bàn, cúi xuống một chồng sổ, đang tìm cái gì đó. Đồ đạc trong phòng gói gọn trong vài thùng gỗ. Luisa nhớ bố cô từng nói, Chỉ cần hành động như một người trong cuộc đã đủ để ta làm một người trong cuộc.
“Này,” Luisa vừa bước vào vừa nói. “Anh không phải là Tiến sĩ Sixsmith, đúng không?”
Anh ta đánh rơi quyển sổ với vẻ tội lỗi, và Luisa biết cô đã giành được một ít thời gian cho mình. “Ôi Chúa ơi,” anh ta nhìn cô chăm chú, “chắc cô là Megan.”
Tại sao phải phủ nhận? “Còn anh là?”
“Issac Sachs. Kĩ sư lý thuyết.” Anh ta đứng dậy và ý định bắt tay chưa thành đã chết yểu. “Tôi cùng làm báo cáo này với bác của cô.” Tiếng bước chân dứt khoát vang vọng từ cầu thang. Issac Sachs đóng cửa lại. Giọng anh ta nhỏ và hồi hộp: “Rufus đang ẩn nấp ở đâu, Megan? Tôi lo lắng muốn chết. Cô có nghe ông ấy nói gì không?”
“Tôi đang hi vọng anh có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.” Fay Li bước vào với một nhân viên an ninh có vẻ mặt không hài lòng. “Luisa. Vẫn đang tìm nhà vệ sinh nữ hả?”
Giả khờ nào. “Không. Tôi đi vệ sinh xong rồi – phòng sạch lắm – nhưng tôi muộn giờ hẹn với Tiến sĩ Sixsmith. Chỉ có điều... ừm, hình như ông ấy chuyển đi rồi.”
Isaac Sachs bật ra, “Hả? Cô không phải là cháu gái của Sixsmith?”
“Xin thứ lỗi, bất kể anh là ai, nhưng tôi chưa hề nói tôi là cháu gái của Sixsmith.” Luisa đưa ra một lời nói dối đã chuẩn bị sẵn cho Fay Li. “Tôi gặp Tiến sĩ Sixsmith tại Nantucket mùa xuân năm ngoái. Chúng tôi phát hiện ra cùng là đồng hương Buenas Yerbas, nên ông ấy cho tôi danh thiếp. Tôi tìm lại được nó cách đây ba tuần, gọi cho ông ấy, và chúng tôi hẹn gặp nhau hôm nay để thảo luận về một bài phóng sự khoa học cho Spyglass. ” Cô xem đồng hồ. “Mười phút trước. Bài diễn văn khai mạc dài hơn tôi tưởng, nên tôi lặng lẽ rời khỏi phòng đó. Tôi hi vọng mình không gây rắc rối gì?” Fay Li tỏ vẻ bị thuyết phục. “Chúng tôi không thể để người lạ đi lại tự do trong một viện nghiên cứu nhạy cảm như nơi này.” Luisa làm ra vẻ hối lỗi. “Tôi tưởng đăng ký và bị kiểm tra túi xách là xong thủ tục an ninh rồi chứ, nhưng có lẽ tôi đã quá ngây thơ. Tiến sĩ Sixsmith sẽ làm chứng cho tôi. Cứ hỏi ông ấy.”
Sachs và nhân viên bảo vệ cùng đưa mắt nhìn Fay Li, cô ta lập tức tiếp lời. “Chuyện đó là không thể. Một dự án của chúng tôi ở Canada cần Tiến sĩ Sixsmith giám sát kỹ. Tôi nghĩ là thư ký của ông ta đã không có thông tin liên lạc của cô để liên lạc hủy hẹn.”
Luisa nhìn những thùng đồ. “Trông như ông ấy sẽ đi xa một thời gian nhỉ.”
“Vâng, nên chúng tôi sẽ gửi tài liệu cho ông ta. Việc tư vấn của ông ta ở Swannekke đã kết thúc. Tiến sĩ Sachs đây đã giúp chúng tôi tổng kết nốt những gì còn dở dang.”
“Thôi thế là đi tong cuộc phỏng vấn đầu tiên của tôi với một nhà khoa học tuyệt vời rồi,” Luisa cảm thán.
Fay Li giữ cửa mở sẵn. “Có thể chúng tôi tìm được người khác cho cô.”
13
“Tổng đài phải không?” Rufus Sixsmith cầm ống nghe trong một nhà nghỉ vô danh ở vùng ngoại ô Buenas Yerbas. “Tôi không gọi điện đến Hawaii được... vâng. Tôi muốn liên lạc với...” Ông đọc số điện thoại của Megan. “Vâng, làm ơn. Vâng, tôi sẽ chờ máy.”
Trên màn hình cái tivi không hiện lên nổi màu vàng và xanh lá cây, Llyod Hooks vỗ lưng Alberto Grimaldi tại lễ khánh thành lò phản ứng HYDRA mới tại Đảo Swannekke. Họ cúi chào khán phòng như những vận động viên thắng trận, và hoa giấy màu bạc rơi lả tả từ trần nhà. “Là người không xa lạ gì với những sự kiện gây tranh cãi,” một nhà báo bình luận, “CEO của Seaboard, Alberto Grimaldi hôm nay công bố khánh thành Swannekke C. Năm mươi triệu đô ngân sách liên bang sẽ được rót vào lò phản ứng HYDRA-Zero thứ hai, tạo ra hàng nghìn việc làm mới. Những lo sợ rằng các vụ bắt bớ hàng loạt như đã thấy vào mùa hè năm nay tại Đảo Three Mile sẽ lặp lại ở Golden State đã không trở thành hiện thực.”
Bất mãn và chán chường, Rufus Sixsmith đối đáp với cái tivi. “Vậy còn khi khí hydrogen tích tụ làm nổ tung nóc phòng chứa? Khi gió mạnh phát tán phóng xạ ra khắp California?” Ông tắt tivi và bóp sống mũi. Tôi đã chứng minh điều đó. Tôi đã chứng minh điều đó. Các người không thể mua chuộc tôi, vì thế các người tìm cách đe dọa. Tôi đã chịu nhịn, xin Chúa tha tội, nhưng giờ thì hết rồi. Tôi sẽ không ngồi im trên lương tâm của mình nữa đâu.
Điện thoại reo. Sixsmith chộp lấy ống nghe. “Megan?”
Một giọng nam cộc lốc. “Họ sắp đến.”
“Ai đấy?”
“Họ truy ra từ cuộc gọi cuối của ông đến Nhà nghỉ Talbot, 1046 Đại lộ Olympia. Hãy ra sân bay ngay, đáp chuyến bay gần nhất đi Anh, và công bố thông tin từ bên đó, nếu ông phải làm thế. Nhưng hãy đi đi.”
“Tại sao tôi nên tin...”
“Hãy suy luận logic. Nếu tôi nói dối, thì ông vẫn trở về Anh an toàn – với báo cáo của ông. Nếu tôi không nói dối, thì ông sẽ chết.”
“Tôi muốn biết...”
“Ông có hai mươi phút để kịp trốn, tối đa. Đi!”
Tín hiệu kết nối, một tiếng tút tút dài vô tận.