- 11 -
22
Một bản nhạc trữ tình Sephardic, được soạn trước khi người Do Thái bị đuổi khỏi Tây Ban Nha, đang tràn ngập không gian cửa hiệu âm nhạc Lost Chord ở góc tây bắc của quảng trường Spinoza và Đại lộ số 6. Người đàn ông ăn mặc lịch thiệp đang nghe điện thoại, nước da ông trông có vẻ xanh xao so với thời tiết thành phố dễ làm người ta rám nắng này, lặp lại yêu cầu từ đầu dây kia: “Bản lục tấu Vân đồ... Robert Frobisher... Kỳ thực tôi đã nghe đến nó, dù chưa bao giờ chạm tay lên đĩa nhạc thật sự... Frobisher là một tài năng thực thụ, ông ấy qua đời khi vừa mới... Để tôi xem ở đây, tôi có một danh sách các nhà giao dịch ở San Fran chuyên về hàng hiếm... Franck, Fitzroy, Frobisher... Đây rồi, dù chỉ là một ghi chú nhỏ... Chỉ có năm trăm bản ghi âm được in... ở Hà Lan, trước chiến tranh, bảo sao lại không hiếm như vậy... Người giao dịch có một bản acetate, sản xuất vào thập niên năm mươi... bởi một hãng kinh doanh Pháp bị giải thể. Lục tấu Vân đồ hẳn đã đem nụ hôn thần chết đến tất cả những ai chạm tay lên nó... Tôi sẽ cố gắng, ông ta còn một bản hồi cách đây một tháng, nhưng không đảm bảo về chất lượng âm thanh, mà tôi cũng phải báo trước, không hề rẻ đâu... Ở đây báo giá là... một trăm hai mươi đô... cộng phí cho chúng tôi mười phần trăm nữa, tính ra là... Thế à? Được rồi, tôi sẽ viết lại tên cô... Ray gì cơ? Ô, cô R-E-Y, tôi thành thật xin lỗi. Thông thường chúng tôi yêu cầu đặt cọc, nhưng giọng cô nghe có vẻ thành thật. Vài ngày thôi. Không có chi.”
Người trông coi cửa tiệm viết vài dòng ghi chú việc cần làm, rồi nhấc kim máy hát lên, kéo về phần đầu của bản “Por que llorax blanca nina”, hạ kim xuống chiếc đĩa vinyl đen bóng, và mơ màng đến những chàng chăn cừu Do Thái khảy đàn lia trên những sườn đồi Iberia sao trời lấp lánh.
23
Luisa Rey không nhìn thấy chiếc Chevy đen bụi bặm chạy qua khi cô đi vào khu chung cư. Thật ra cô không để ý nhiều đến mọi thứ kể từ khi đọc lá thư dài đầu tiên trong tài sản để lại của Rufus Sixsmith. Bill Smoke, người cầm lái chiếc Chevy, ghi nhớ tên căn hộ của cô: 108, Khu chung cư Pacific Eden.
Luisa đã đọc đi đọc lại những bức thư của Sixsmith hơn chục lần trong một ngày rưỡi qua. Chúng khiến cô bận tâm không dứt. Một người bạn thời đại học của Sixsmith, Robert Frobisher, đã viết những bức thư này vào mùa hè năm 1931 trong kỳ nghỉ kéo dài tại một lâu đài ở Bỉ. Điều ám ảnh Luisa không phải là sự thật mà những lá thư ấy tiết lộ về chàng Rufus Sixsmith mềm mỏng thời trai trẻ, mà chính là sự rõ ràng đến chóng mặt của những hình ảnh về nơi chốn và con người mà các lá thư mở ra. Những hình ảnh quá rõ nét đến nỗi cô chỉ có thể gọi đó là kí ức. Cô con gái của nhà báo kỳ cựu sẽ, và đã, giải thích về những “ký ức” này là trí tưởng tượng bị đa cảm hóa bởi cái chết gần đây của bố cô, nhưng một chi tiết trong một lá thư dập tắt lối giải thích này. Robert Frobisher nhắc đến một vết chàm hình sao chổi nằm giữa xương vai và xương đòn.
Mình không tin điều nhảm nhí này. Mình không tin. Không tin.
Thợ xây dựng đang sửa chữa sảnh chung của Khu chung cư Pacific Eden. Trên sàn nhà la liệt các tấm trải, một thợ điện đang xoay chấu bóng đèn, tiếng búa đập. Malcolm, người quản lý, nhác thấy Luisa và gọi với ra, “Này, Luisa! Hai mươi phút trước có một vị khách không mời chạy lên căn hộ của cô đấy!” Nhưng tiếng máy khoan át tiếng ông, ông đang giải đáp thắc mắc qua điện thoại cho một người gọi đến từ Tòa thị chính về giấy phép và các mã số chung cư và, dù sao đi nữa, Luisa đã bước vào thang máy rồi.