- 12 -
24
“Ngạc nhiên chưa,” Hal Brodie thốt lên, giọng khô khan, bị bắt gặp lúc đang lấy những quyển sách và đĩa nhạc từ kệ của Luisa để cho vào túi đồ thể thao của anh ta. “Này,”
anh ta nói, để che giấu cảm giác tội lỗi, “em cắt tóc rồi à.”
Luisa không ngạc nhiên lắm. “Không phải tất cả phụ nữ bị người yêu bỏ đều làm vậy sao?”
Hal hắng giọng.
Luisa giận chính mình. “Sao. Ngày thu hồi đồ đạc hả.”
“Sắp xong rồi.” Hal phủi bụi tưởng tượng trên hai bàn tay. “Tuyển tập Wallace Stevens là của em hay của anh nhỉ?”
“Đó là quà Giáng sinh của Phoebe tặng chúng ta. Gọi Phoebe thử xem. Để cô ấy quyết định. Còn không thì xé mấy trang lẻ ra để lại trang chẵn cho tôi. Thật chẳng khác nào vụ bố ráp. Anh có thể gọi điện báo cho tôi biết anh sẽ đến đây mà.”
“Anh có gọi. Nhưng chỉ nghe máy trả lời tự động. Nếu em không bao giờ nghe điện thoại thì bỏ thùng rác đi.”
“Đừng ngu ngốc thế, mắc tiền lắm đấy. Vậy cái gì đưa anh vào thành phố, ngoại trừ tình yêu của anh dành cho thi ca đương đại?”
“Tìm địa điểm cho Starsky và Hutch.”
“Tôi tưởng anh cho Starsky và Hutch sống ở New York chứ.”
“Starsky bị bắt cóc. Có một vụ đấu súng trên cầu bắt qua vịnh Buebas Yerbas, bọn anh dựng một cảnh rượt đuổi trong đó David và Paul chạy trên nóc xe ô tô vào giờ cao điểm. Sẽ phải đau đầu làm việc với cảnh sát giao thông để được đồng ý, nhưng bọn anh cần quay cảnh này tại hiện trường, nếu không thì mọi nỗ lực khiến nghệ thuật giống thực tế sẽ thành công cốc.”
“Này, anh không được lấy Blood on the Tracks.”
“Nó là của anh mà.”
“Giờ hết rồi.” Luisa không nói đùa.
Với thái độ chống chế mỉa mai, Brodie moi bản ghi âm từ túi thể thao ra. “Nghe này, anh rất tiếc khi nghe tin về bố em.” Luisa gật đầu, cảm thấy nỗi buồn trào dâng và sự phòng vệ của cô được củng cố. “Ừ.”
“Anh nghĩ như thế cũng là... một sự nhẹ nhõm, như thế.”
Đúng rồi, nhưng chỉ có người bị mất mát mới thực sự nói như thế. Luisa kiềm chế để không nói ra điều gì chua chát. Cô nhớ bố cô từng chế giễu Hal, “Thằng nhóc truyền hình”. Họ nhìn vào những chỗ trống trên kệ sách. Mình sẽ không khóc đâu. “Vậy, anh ổn cả chứ?”
“Ổn cả. Còn em?”
“Tốt.”
“Công việc tốt hả?”
“Công việc bình thường.” Chấm dứt đau khổ cho cả hai bên đi. “Hẳn anh còn giữ một chiếc chìa khóa nhà tôi.”
Hal kéo khóa túi thể thao, lục tìm trong túi quần, rồi thả chiếc chìa khóa cửa vào lòng bàn tay cô. Động tác khoa trương, để nhấn mạnh tính biểu tượng của hành động này. Luisa ngửi thấy mùi nước hoa cạo râu xa lạ, và tưởng tượng Cô ta xức lên cho anh ta sáng hôm đó. Tám tuần trước anh ta cũng không có chiếc áo này. Đôi ủng cao bồi họ mua cùng nhau vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc Segovia. Hal giẫm lên đôi giày thể thao bẩn của Javier, và Luisa chờ anh ta buông một câu đùa về người đàn ông mới của cô. Thay vì vậy, anh ta chỉ nói, “Vậy thôi chào nhé.”
Bắt tay? Ôm anh ta? “Ừ.”
Cửa đóng lại. Luisa gài dây xích và nhớ lại cuộc nói chuyện. Cô mở vòi hoa sen và cởi quần áo. Tấm gương trong phòng tắm bị che khuất một nửa bởi kệ đựng dầu gội, dầu xả, một hộp giấy vệ sinh, kem dưỡng da và xà phòng quà tặng. Luisa gạt những chai lọ sang một bên để nhìn rõ hơn vết chàm giữa xương vai và xương đòn của cô. Cuộc chạm trán vừa rồi của cô với Hal đã bị quét khỏi não. Ở đời lúc nào chẳng có chuyện trùng hợp.Nhưng nó rõ ràng có hình sao chổi. Tấm gương mờ hơi nước. Sự thật mới là nguồn sống của mày. Vết chàm có thể giống bất cứ cái gì mày tưởng tượng ra, không chỉ là sao chổi. Mày vẫn còn đau buồn về cái chết của bố, thế thôi.Cô nhà báo bước vào buồng tắm, nhưng tâm trí cô đang lang thang trên những hành lang của lâu đài Zedelghem.
25
Trại của những người biểu tình chống Đảo Swannekke nằm trên đất liền giữa một bãi biển cát trắng với một phá nước sình lầy. Phía sau phá nước, nhiều hecta vườn cam chanh trải dài từ đất liền lên những ngọn đồi khô cằn. Những túp lều tồi tàn, xe cắm trại lưu động sơn màu bảy sắc cầu vồng, và nhà xe lưu động, tất cả trông như những món quà không mong đợi mà Thái Bình Dương vứt bỏ ở đây. Một tấm băng rôn có dòng chữ: HÀNH TINH CHỐNG LẠI SEABOARD. Ở phía bên kia của cây cầu là Swannekke A, rung rinh như một xã hội không tưởng trong ảo ảnh nắng chiều. Những em bé da trắng với làn da rám đen vì nắng đang đi lẫm chẫm trong những vũng nước đọng; một thủ lĩnh để râu quai nón giặt quần áo trong bồn nước; một đôi trẻ mải mê hôn nhau trong bụi cỏ.
Luisa khóa chiếc VW rồi băng qua bụi rậm để đến khu cắm trại. Chim hải âu chao lượn trong tiết trời oi ả chẳng có gì vui. Xa xa văng vẳng tiếng máy nông nghiệp. Vài cư dân tiến đến nhưng không phải với thái độ thân thiện. “Gì đấy?” một người đàn ông hỏi, trông như thổ dân Bắc Mỹ hiếu chiến.
“Tôi nghĩ đây là công viên công cộng mà.”
“Cô nghĩ sai rồi. Đây là khu riêng.”
“Tôi là nhà báo. Tôi muốn phỏng vấn một số người ở đây.”
“Cô làm cho báo nào?”
“Tạp chí Spyglass.”
Thời tiết xấu có sáng sủa lên một chút. “Thế cô không phải viết về cuộc phiêu lưu mới nhất của chiếc mũi cô diễn viên Barbra Streisand à?” người thổ dân hỏi, kèm thêm một câu châm biếm, “Không có ý xúc phạm nhé.”
“Rất tiếc, tôi không làm cho tờ Herald Tribune, nhưng sao không cho tôi một cơ hội? Ông có thể nhờ truyền thông viết tốt về mình một chút mà, trừ khi ông đang nghiêm túc tính đến chuyện tháo dỡ quả bom nguyên tử hẹn giờ ở ngoài khơi kia bằng cách vẫy những tấm biểu ngữ và gào lên những bài hát phản đối. Không có ý xúc phạm nhé.”
Một người nói giọng miền nam càu nhàu: “Nói đủ rồi đấy, quý cô.”
“Cuộc phỏng vấn kết thúc,” người thổ dân nói. “Biến khỏi đảo này đi.”
“Đừng lo, Milton,” một phụ nữ lớn tuổi tóc bạc, nét mặt hồng hào, đứng trên bậc thang nhà xe di động, “để tôi giải quyết vụ này.” Một chú chó lai quý tộc bên cạnh bà chủ nhìn cô. Rõ ràng, lời nói của bà ta có trọng lượng, vì đám đông giải tán không một lời phản kháng.
Luisa tiến đến nhà xe. “Thế hệ tình yêu và hòa bình nhỉ?”
“Thế hệ 1975 không còn gì có thể sánh gần với năm 1968. Seaboard và cảnh sát có nội gián từ mạng lưới chúng tôi. Cuối tuần trước, chính quyền muốn xóa sổ khu này để đón khách VIP, và đã có đổ máu. Nhờ đó bọn cớm có cớ để tiến hành một loạt vụ bắt bớ. Tôi sợ những kẻ hoang tưởng phải trả giá. Vào đi. Tôi là Hester Van Zandt.”
“Tôi đã rất hi vọng gặp được bà, thưa Tiến sĩ,” Luisa đáp.