← Quay lại trang sách

- 18 - 36

Tiếng chuông điện thoại lật úp giấc mơ của Luisa khiến cô ngã xuống căn phòng ngập ánh trăng. Cô rờ chiếc đèn ngủ, chiếc radio có đồng hồ, cuối cùng mới đến ống nghe. Trong một tích tắc cô không nhớ mình tên gì hay đang nằm tở đâu. “Luisa?” một giọng nói vang lên.

“Vâng, Luisa Rey nghe đây.”

“Luisa, là tôi đây, Issac, Issac Sachs, đang gọi đường dài.”

“Issac! Anh đang ở đâu? Tại sao...?”

“Suỵt, suỵt, xin lỗi đã đánh thức cô, và xin lỗi là tôi đã bị lôi đi khi trời vừa sáng vào hôm qua. Nghe này, tôi đang ở Boston. Bây giờ là bảy giờ rưỡi giờ phía đông, mặt trời sắp mọc ở California rồi. Cô vẫn còn ở đó chứ, Luisa? Còn nghe tôi nói không?”

Anh ta đang sợ. “Vâng, Issac, tôi đang nghe đây.”

“Trước khi rời Swannekke, tôi có đưa cho Garcia một món quà để tặng cô, cũng chẳng có gì đáng kể đâu.” Anh ta cố gắng làm cho câu nói nghe có vẻ tự nhiên. “Hiểu không?”

Anh ta đang nói cái quái gì thế nhỉ?

“Cô nghe tôi nói không, Luisa? Garcia có quà cho cô đấy.” Một góc tỉnh táo hơn trong não Luisa bắt đầu hoạt động. Issac Sachs để Báo cáo Sixsmith trong xe VW của mày. Mày có nhắc đến chuyện cốp xe không khóa. Anh ta nghĩ rằng điện thoại của khách sạn này không an toàn và mình đang bị nghe lén. “Anh thật tốt quá, Issac ạ. Hi vọng không gây tốn kém cho anh.”

“Đáng từng xu. Xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ dưỡng sắc của cô nhé.”

“Có gì đâu. Không nên ngủ dưỡng sắc quá liều mà. Chúc anh bay an toàn nhé, hẹn gặp lại sớm. Có gì đi ăn tối nhé?”

“Được đấy. Ôi, phải lên máy bay rồi.”

“Chúc thượng lộ bình an.” Luisa gác máy. Đi muộn hơn, đúng như lịch trình? Hay là rời khỏi Swannekke ngay bây giờ?

37

Đối diện làng khoa học năm trăm mét, Joe Napier cũng đang thức. Ông nhìn bầu trời đêm một-giờ-trước-bình-minh qua khung cửa sổ. Một dàn thiết bị kiểm soát điện tử chiếm nửa căn phòng. Từ một chiếc loa vang lên âm thanh của một đường dây điện thoại đã tắt. Napier quay lại đoạn băng eo éo. “‘Trước khi rời Swannekke, tôi có đưa cho Garcia một món quà để tặng cô, cũng chẳng có gì đáng kể đâu... cô hiểu không?... Cô nghe tôi nói không, Luisa? Garcia có quà cho cô đấy.’”

Garcia? Garcia?

Napier nhăn mặt trước tách cà phê lạnh ngắt và mở ra một tập hồ sơ dán nhãn “LR#2”. Đồng nghiệp, bạn bè, các mối liên lạc... không có tên Garcia trong dữ liệu. Tốt nhất nên cảnh báo Bill Smoke không nên tiếp cận Luisa cho đến khi mình có cơ hội nói chuyện với con bé. Ông mở bật lửa. Nhưng tìm gặp được Bill Smoke đã khó chứ đừng nói gì đến cảnh báo. Napier rít khói thuốc cay xè vào phổi. Điện thoại của ông đổ chuông: Bill Smoke. “này, Garcia này là thằng quái nào vậy?”

“Không biết, không có trong dữ liệu. Nghe này, tôi không muốn anh...”

“Mẹ kiếp, việc của ông là biết câu trả lời, Napier.”

Vậy bây giờ mi ăn nói với ta như thế ư?

“Này, Giữ mồm...”

“Giữ cái đầu ông ấy.” Bill Smoke gác máy.

Quá tệ, tệ quá, hết chỗ nói. Joe chộp lấy áo khoác, dụi tàn thuốc, rời khỏi khu nhà và băng qua đường đến khách sạn của Luisa. Mất mười phút đi bộ. Ông nhớ lại sự đe dọa trong giọng nói của Bill Smoke, và co chân chạy.