- 17 - 34
Fay Li lục lọi phòng của Luisa Rey nhanh chóng và lão luyện khi mặt trời bắt đầu lặn. Cô ta kiểm tra bên trong bồn chứa nước toilet; xem dưới đệm có vết rạch nào không; các tấm thảm có vạt rời không; trong tủ lạnh; trong tủ quần áo. Bản gốc hẳn đã bị cho vào máy cắt giấy làm đầy một phần tư thùng máy cắt. Cô tiếp tân ngoan ngoãn của Li báo tin Sachs và Luisa trò chuyện đến gần sáng. Sachs đã được cho lên đường sáng nay, nhưng anh ta không phải dân khờ khạo, anh ta có thể để lại cái đó cho Luisa. Cô ta tháo ống nghe điện thoại ra, và thấy con chíp nghe lén yêu thích của Napier, ngụy trang thành một điện trở. Cô ta lục tìm những góc kín nhất trong chiếc túi du lịch của Luisa, nhưng chẳng tìm thấy một tài liệu in nào trừ cuốn Thiền và Nghệ thuật Bảo dưỡng Xe máy. Cô ta lật qua quyển sổ ghi chép của nữ phóng viên trên bàn, nhưng những ghi chú mã hóa của Luisa chẳng tiết lộ gì nhiều.
Fay Li tự hỏi mình có đang lãng phí thời gian hay không. Lãng phí thời gian à? Mexxon Oil đã tăng lời đề nghị lên một trăm nghìn đô la cho Báo cáo Sixsmith đấy. Và nếu họ nghiêm túc về con số một trăm nghìn, họ cũng sẽ nghiêm túc về con số một triệu. Để làm mất uy tín toàn bộ chương trình năng lượng nguyên tử này và đào mồ chôn nó, một triệu là chuyện nhỏ. Vì thế hãy tìm tiếp đi.
Điện thoại reo bốn tiếng: một lời cảnh báo rằng Luisa Rey đang chờ thang máy ở sảnh đợi. Li soát lại để đảm bảo không có gì xáo trộn rồi bỏ đi, xuống sảnh đợi bằng thang bộ. Sau mười phút, cô ta gọi lên cho Luisa từ quầy tiếp tân. “Xin chào, Luisa, Fay đây. Về phòng lâu chưa?”
“Vừa kịp tranh thủ tắm qua một chút.”
“Hi vọng là buổi chiều cô thu hoạch tốt?”
“Rất tốt. Tôi có đủ tư liệu để viết hai, ba bài rồi.”
“Tuyệt quá. Nghe này, nếu cô không có kế hoạch nào khác, thì tối nay đi ăn ở câu lạc bộ golf nhé? Món tôm Swannekke là số một trên cả nước đấy.”
“Tự tin nhỉ.”
“Tôi không bắt cô phải tin lời tôi ngay đâu.”
35
Đống vỏ tôm chất cao như núi. Luisa và Fay nhúng ngón tay vào nồi nước hương chanh, Li nhướng mày ra dấu bảo người phục vụ dọn dĩa đi. “Bàn tôi thật bừa quá.” Luisa đặt khăn ăn xuống. “Tôi mới là học trò chậm tiến trong lớp, Fay ạ. Cô nên mở trường dạy thể thức xã giao cho những cô gái trẻ ở Thụy Sĩ.”
“Người ở Làng Seaboard không nghĩ về tôi như vậy đâu. Có ai cho cô biết biệt danh của tôi chưa? Chưa à? ‘Ông Li’ đấy.” Luisa không rõ mình được trông đợi phản ứng ra sao. “Giải thích thêm một chút giùm tôi đi.”
“Tuần đầu tiên đi làm, tôi đang ở trong căng tin pha cà phê cho mình. Một kĩ sư đi đến, nói với tôi là đang gặp rắc rối về máy móc và hỏi tôi giúp được không. Bạn bè gã đang cười khẩy ở phía sau. Tôi đáp, “Chắc là không.” Gã nói, “Chắc chắn là cô giúp được mà,” gã muốn tôi tra dầu cho bù lon của gã và giảm sức ép quá tải trên hai hòn bi của gã.”
“Kĩ sư này bao nhiêu tuổi? Mười ba à?”
“Bốn mươi, một vợ, hai con. Lúc bấy giờ bạn bè gã đã khịt mũi và cười khoái trá. Cô sẽ làm gì? Nghĩ ra một câu gì đó làm bẽ mặt, để cho họ biết cô đã bị chơi khăm? Tặng gã một bạt tai, để được danh hiệu bà chằn? Vả lại, những tên biến thái như gã rất thích được ăn tát. Chẳng làm gì hết? Để gã đàn ông nào ở nhà máy cũng có thể nói những câu mất dạy như thế với cô mà chẳng hề hấn gì?”
“Một đơn khiếu nại chính thức chăng?”
“Để chứng tỏ là đàn bà chạy đi mách sếp mỗi khi gặp chuyện hay sao?”
“Vậy cô đã làm gì?”
“Làm cho gã bị chuyển đến nhà máy ở Kansas. Giữa đồng không mông quạnh, vào giữa tháng Giêng. Tôi tội nghiệp cho vợ gã, nhưng cô ta đã lấy một gã như thế. Tiếng lành đồn xa, tôi được gọi là ‘Ông Li’. Một phụ nữ thực thụ sẽ không đối xử tàn nhẫn như thế với anh chàng tội nghiệp, không, một phụ nữ thực thụ sẽ xem lời nói đùa của hắn như một lời khen.” Fay Li vuốt những nếp nhăn trên bàn. “Cô có gặp phải chuyện trời ơi đất hỡi thế này ở chỗ làm không?’
Luisa nghĩ đến Nussbaum và Jakes. “Gặp suốt.”
“Có thể con gái của chúng ta sẽ sống trong một thế giới tự do hơn, nhưng còn chúng ta thì quên đi. Chúng ta phải tự giúp mình, Luisa ạ. Đàn ông sẽ không làm điều đó cho chúng ta.”
Nữ nhà báo cảm nhận được sự chuyển đề tài.
Fay Li chồm về trước. “Tôi hi vọng cô sẽ xem tôi như tay trong của cô trên Đảo Swannekke.”
Luisa thận trọng suy xét. “Nhà báo lúc nào cũng cần tay trong, Fay ạ, nên chắc chắn tôi sẽ ghi nhớ lời đề nghị này. Nhưng tôi phải báo trước với cô, Spyglass không có nguồn cho khoản thù lao mà cô có lẽ mong....”
“Đàn ông phát minh ra tiền. Phụ nữ phát minh ra sự hỗ trợ lẫn nhau.”
Một tâm hồn khôn ngoan, Luisa thầm nghĩ, biết phân biệt đâu là bẫy, đâu là cơ hội. “Tôi không biết... làm sao một phóng viên quèn có thể ‘hỗ trợ’ một phụ nữ ở địa vị cô, Fay ạ.”
“Đừng đánh giá thấp bản thân mình. Những nhà báo thân thiện chính là những đồng minh đáng giá. Cứ suy nghĩ đi. Nếu có lúc nào cô muốn bàn bạc bất kỳ vấn đề gì nặng cân hơn chuyện kĩ sư của Swannekke tiêu thụ bao nhiêu khoai tây chiên một năm,” giọng cô ta chùng xuống thành lời thì thầm nhỏ hơn cả tiếng dao nĩa lanh canh, nhạc piano ở quầy cocktail và tiếng cười phía sau, “chẳng hạn như dữ liệu về lò phản ứng HYDRA mà Tiến sĩ Sixsmith đã tổng hợp, ví dụ vậy thôi, tôi đảm bảo cô sẽ thấy tôi hợp tác hơn nhiều so với cô nghĩ đấy.”
Fay Li búng tay và chiếc xe đẩy món tráng miệng lăn bánh tới. “Bây giờ, món sorbet chanh và dưa tây, cực thấp calorie, giúp tẩy sạch vòm miệng, thích hợp trước khi uống cà phê. Lần này thì cô tin tôi chứ?”
Chuyển đề tài quá chóng vánh, Luisa suýt nữa tự hỏi liệu mình có thực nghe thấy những điều vừa nghe hay không. “Tôi sẽ tin cô lần này.”
“Rất vui vì chúng ta hiểu nhau.” Luisa tự hỏi: Cấp độ lừa dối nào thì được phép trong báo chí? Cô nhớ câu trả lời của bố cô, vào một buổi chiều trong khu vườn bệnh viện: Bố có bao giờ nói dối để lấy được thông tin chưa à? Ngày nào cũng bốc tận trời trước bữa ăn sáng, miễn là việc đó giúp bố tiến gần hơn đến sự thật một centimet