Orison của Sonmi ~ 451 (1)
Những nhà sử học còn chưa ra đời sẽ trân trọng sự hợp tác của cô trong tương lai, Sonmi~451 ạ. Lưu trữ viên chúng tôi thì cám ơn cô trong hiện tại. Sự biết ơn của chúng tôi có thể không mang nhiều ý nghĩa lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng đáp ứng bất kỳ yêu cầu cuối cùng nào của cô, nếu nằm trong khả năng ảnh hưởng cấp Bộ chúng tôi. Còn bây giờ, thiết bị hình quả trứng màu bạc này được gọi là orison. Nó chứa một bức ảnh chụp khuôn mặt cô và lời nói của cô. Khi nào chúng ta kết thúc, orison này sẽ được lưu trữ tại Bộ Chúc thư. Đây không phải là một cuộc hỏi cung, xin nhớ cho, cũng không phải một phiên xét xử. Phiên bản sự thật cô nói ra mới là điều quan trọng.
Chẳng có phiên bản nào khác của sự thật quan trọng đối với tôi cả.
Bắt đầu thôi. Thông thường, tôi đề nghị người được hỏi nhớ lại những ký ức sớm nhất của họ. Trông cô có vẻ không chắc chắn lắm.
Tôi không có ký ức sớm nhất nào cả, Lưu trữ viên. Mỗi ngày trong cuộc đời tôi ở Papa Song đều giống nhau như những miếng khoai tây chiên mà chúng tôi bán vậy.
Vậy thì xin cô vui lòng mô tả thế giới đó.
Đó là một tòa nhà mái vòm khép kín, rộng khoảng tám mươi mét, là một nhà hàng thuộc Tập đoàn Papa Song. Nhân viên phục vụ làm việc ở đây mười hai năm mà không được ra ngoài bao giờ. Nhà hàng được trang trí với những ngôi sao và đường kẻ sọc màu đỏ, vàng và hình mặt trời mọc. Nhà hàng chúng tôi nằm ở tầng hầm số chín bên dưới Chongmyo Plaza. Thay vì gắn cửa sổ thì tường được trang trí bằng màn hình quảng cáo. Phía tường phía đông là thang máy của nhà hàng, lối ra vào duy nhất. Phía bắc là phòng của Quản lý; phía tây là phòng của Trợ lý; phía nam là kí túc xá của người phục vụ. Nhà vệ sinh dành cho khách được đặt ở hướng đông bắc, đông nam, tây bắc và tây nam. Tâm Điểm nằm ở giữa. Tại đây thực khách gọi món; chúng tôi nhập yêu cầu món ăn của họ, ghi nợ thẻ Soul của họ ở chỗ thu ngân, rồi sắp xếp thức ăn của họ lên khay và bê đến. Mọc lên từ Tâm Điểm là Bục Papa Song. Ở đây Ông ta biểu diễn các tiết mục để mua vui cho thực khách.
Tiết mục?
Nhiều trò ảo thuật 3D khác nhau; uống món styro dâu ổi bằng một ngón tay; tung hứng những chiếc bánh burger bốc cháy; hắt hơi ra sâu bướm. Trẻ con thích kiểu cách nhẹ nhàng của Ông ta; tất nhiên các nhân viên phục vụ cũng kính yêu Ông ta. Chúng tôi không biết đến bố mẹ nào khác ngoài Papa Song, Logoman của tập đoàn chúng tôi.
Có bao nhiêu nhân viên làm việc tại nhà hàng?
Khoảng mười bốn. Một nhà hàng Papa Song chuẩn mực thường tuyển một Quản lý Nhân sự, hai hoặc ba Trợ lý và có chỗ ở cho mười hai người phục vụ; thông thường có ba thành viên ứng với mỗi nhóm tế bào gốc. Trong năm đầu tiên tôi làm ở đó, chúng tôi có ba Hwan-Soon, ba Yoona, ba Ma-Leu-Da, và ba Sonmi; chừng đó là đủ để xoay xở trong những giờ cao điểm. Bốn trăm người tiêu dùng có thể đủ chỗ ngồi, nhưng vào những Đêm Chín và Ngày Mười, có rất nhiều nhóm khách lớn đến từ Sân vận động Thể thao Corpocracy đến nỗi khách phải ăn đứng.
Cô có thể mô tả lịch làm việc của một người phục vụ được không?
Giờ bốn rưỡi là giờ đèn vàng. Hoạt khí được truyền vào khí quản để đánh thức chúng tôi. Chúng tôi xếp hàng vào nhà vệ sinh; sau đó chúng tôi hút bụi. Sau khi về phòng kí túc xá, chúng tôi mặc đồng phục mới; sau đó tập hợp quanh Tâm Điểm với Quản lý và các Trợ lý của ông ta. Papa Song xuất hiện trên Bục để cầu kinh, rồi chúng tôi cùng nhau đọc Sáu Điều Răn. Sau đó Logoman giảng đạo. Một phút trước giờ năm chúng tôi đi đến vị trí của mình xung quanh Tâm Điểm. Thang máy đem những khách hàng đầu tiên của ngày đến. Trong mười chín tiếng, chúng tôi đón khách, nhập yêu cầu gọi món, bê thức ăn, bán nước, cho thêm món phụ, lau bàn, lấy rác, lau dọn nhà vệ sinh của khách và mời những thực khách đáng kính của chúng tôi ghi nợ Soul của họ cho thu ngân ở Tâm Điểm.
Các cô không được nghỉ ngơi à?
“Nghỉ ngơi” đồng nghĩa với ăn cắp giờ làm đấy, Lưu trữ viên ạ! Giờ zero là giờ giới nghiêm, tất nhiên, vì vậy tất cả khách đều phải ra về trước giờ đó. Chúng tôi lau chùi từng centimet trong nhà hàng đến không giờ ba mươi, sau đó tập hợp quanh Bục để đọc Kinh tối, rồi xếp hàng trở về phòng kí túc xá để hút những túi Xà phòng. Đến không giờ bốn mươi lăm, thuốc ngủ bắt đầu thấm. Chưa đến bốn tiếng sau, các đèn mặt trời sáng màu vàng cho một ca làm việc mới, và một ngày mới bắt đầu.
Có thật là người nhân bản vô tính cũng nằm mơ như chúng tôi không?
Đúng, Lưu trữ viên ạ, chúng tôi thực sự có nằm mơ. Tôi thường mơ thấy Hawaii trên nền sóng xanh ngọc bích; về cuộc sống ở Thiên Thai; về lời khen ngợi từ Papa Song; về các chị em của tôi, thực khách, Quản lý Rhee và các Trợ lý. Chúng tôi cũng gặp ác mộng; về những thực khách hung dữ, nghẹt ống dẫn thức ăn, mất vòng cổ và những lần bị giáng sao hổ thẹn.
Cô đã mơ thấy gì trong nhà tù này?
Những thành phố lạ; trải trên những mảnh đất trắng đen; vụ hành quyết tôi trong tương lai ở Hải đăng; tôi đã mơ thấy Hae-Joo Im ngay trước khi lính canh đánh thức tôi để đưa ông vào. Cả ở Papa Song và trong phòng này, những giấc mơ là yếu tố duy nhất không thể dự đoán trong những ngày đêm bị khoanh rào của tôi. Không ai ban phát chúng, hoặc kiểm duyệt chúng. Giấc mơ là tất cả những gì tôi thực sự sở hữu.
Người phục vụ không bao giờ thắc mắc về thế giới rộng lớn bên ngoài nhà mái vòm, hay các cô tin rằng nhà hàng là toàn thể vũ trụ rồi?
Vũ trụ học của chúng tôi không quá tầm thường, trí tuệ của chúng tôi cũng không đến nỗi kém cỏi. Chúng tôi nhìn thấy Bên ngoài qua màn hình quảng cáo; Papa Song cho chúng tôi xem cảnh vật ở Thiên Thai; và chúng tôi biết thực khách và thực phẩm mà chúng tôi phục vụ cho họ phải đến từ một nơi nào đó.
Tuy nhiên, Xà phòng dập tắt trí tò mò; chúng tôi thích không phải thắc mắc hơn.
Thật khó hình dung, sống với quá nhiều... điều không thể đo lường như thế.
Lưu trữ viên này, khi anh ba hoặc bốn tuổi, bố của anh biến mất mỗi ngày đến một nơi gọi là “Công việc”, có phải không? Ông ta ở lại “Công việc” đến giờ giới nghiêm, nhưng anh không cần lo lắng về không gian, địa điểm hay đặc điểm của nơi này vì mối bận tâm của anh chỉ gói gọn trong những gì trước mắt thôi. Đây là cách mà những người nhân bản vô tính trong nhà nhìn nơi gọi là “Bên ngoài”.
Vậy cô không bao giờ muốn bước chân vào thang máy và chỉ... cô biết đấy, đi cho biết?
Câu hỏi của anh mới con người làm sao, Lưu trữ viên ạ! Không có chiếc thang máy nào hoạt động nếu không có một Soul trong đó.
Cũng đúng. Cô có khái niệm về thời gian không? Về tương lai?
Có: như quy định của Điều răn Sáu.
Nó nói gì?
Một Năm, một Sao, Mười hai sao đến Thiên Thai! Tại buổi Lễ Gắn Sao trong sáng đầu năm, những chị em mười hai sao của chúng tôi làm dấu đồng tiền, quỳ xuống cầu nguyện, rồi đi qua Cửa thoát hiểm để lên chiếc Kim thuyền của Papa Song. Chúng tôi thấy được họ lần nữa trên màn hình 3D khi họ khởi hành đến Hawaii; rồi sau đó, khi họ đến Thiên Thai; rồi không lâu sau, họ trở thành những người tiêu dùng bận rộn, ăn mặc sang trọng. Vòng cổ của họ không còn nữa; họ cho chúng tôi xem những Soul đá hoàng ngọc trên ngón tay; họ vẫy tay từ một thế giới vượt quá vốn từ của chúng tôi. Cửa hiệu, tiệm làm tóc, nhà hàng; biển xanh, trời hồng; hoa dại, cầu vồng, đăng ten, ngựa non, nhà điền viên, lối đi dạo, bươm bướm. Chúng tôi chết mê chết mệt! Các chị em của chúng tôi trông thật hạnh phúc. Họ động viên chúng tôi làm việc chăm chỉ; giành được sao bằng sự cần cù; trả hết tiền Đầu tư; rồi đến gặp họ ở Thiên Thai càng sớm càng tốt.
“Càng sớm càng tốt”? Tôi tưởng thời gian làm việc của các cô được xác định là mười hai năm?
Nếu một người phục vụ báo cáo về lầm lạc của một chị em, thì cô ta sẽ được thưởng một sao từ phù hiệu của kẻ lầm lạc, và đường đến Thiên Thai sẽ được rút ngắn một năm. Giáng sao là một cách ngăn chặn hiệu quả. Tôi chỉ mới chứng kiến một lần duy nhất.
À, phải, vụ Yoona~939 nổi tiếng. Cô có nhớ mình đã gặp cô ấy như thế nào không?
Có. Ấn tượng đầu tiên của tôi là tiêu cực. Các Ma-Leu-Da thường đe nẹt lính mới; các Hwan-Soon thì bắt nạt chúng tôi; còn các Yoona hay có vẻ khó gần và ủ rũ, Yoona~939 cũng không ngoại lệ. Tôi ước gì được bắt cặp với một Sonmi khác, nhưng Quản lý Rhee chia đều các nhóm tế bào gốc xung quanh các thu ngân ở Tâm Điểm. Yoona~939 và tôi làm việc bên nhau; cũi của chúng tôi trong kí túc xá cũng đặt cạnh nhau.
Quan điểm của tôi về cô ấy thay đổi vào Ngày Mười đầu tiên của tôi. Cô ấy không hề khó gần, chỉ là cảnh giác mà thôi; đôi mắt ngà không u buồn, mà linh hoạt. Nội tâm cô ấy có những màu sắc thu hút tôi; cô ấy đáp trả khao khát được kết bạn của tôi; cô ấy báo cho tôi biết khi Quản lý Rhee sắp đến kiểm tra; cô ấy giải mã yêu cầu món ăn của những thực khách say bí tỉ. Chính nhờ những bài học được cô ấy vô tình hoặc cố ý dạy cho tôi mà tôi sống sót trong thời gian ở Papa Song.
Những “màu sắc” mà cô nói, đó có phải là kết quả của sự tiến hóa của cô ta không?
Những ghi chú trong nghiên cứu của sinh viên Boom-Sook quá rối rắm khiến tôi không thể chắc chắn thử nghiệm trên Yoona~939 được thực hiện khi nào; nhưng từ kinh nghiệm riêng của mình, tôi tin rằng sự tiến hóa chỉ giải phóng những gì bị Xà phòng kiềm nén. Sự tiến hóa không tạo thêm những đặc tính chưa từng tồn tại. Dù con người có cố gắng hết sức để tự thuyết phục mình thế nào đi nữa, thì đầu óc của người nhân bản vô tính thật sự rất khác, dù hình dáng và cơ thể chúng tôi không khác con người.
“Dù con người có cố gắng hết sức để tự thuyết phục mình thế nào đi nữa”? Tại sao cô nói vậy?
Biến một con người thành nô lệ sẽ khiến lương tâm day dứt, nhưng biến một người nhân bản vô tính thành nô lệ thì thuần túy giống như sở hữu một chiếc ford sáu bánh đời mới nhất được sản xuất hàng loạt vậy. Kỳ thực, tất cả người nhân bản vô tính, kể cả người nhân bản vô tính cùng tế bào gốc, đều độc nhất như hoa tuyết vậy. Mắt phàm của con người không thể nhận ra những khác biệt này, nhưng chúng có tồn tại.
Từ khi nào những lầm lạc của Yoona~939 trở nên rõ ràng với cô?
Những câu hỏi “khi nào” rất có vấn đề trong một thế giới không có lịch hay cửa sổ. Dấu hiệu bên ngoài đầu tiên trong sự tiến hóa của Yoona chính là khả năng nói của cô ấy. Chuyện này bắt đầu vào khoảng tháng Sáu. Đầu tiên, cô nói nhiều hơn. Giáo lý không quy định phải im lặng trong phòng ký túc xá hoặc nhà vệ sinh, nhưng Quản lý Rhee khiển trách chúng tôi nếu nói chuyện vô cớ. Yoona bắt đầu nói trong những lúc vắng khách ở Tâm Điểm, hoặc trong lúc lau dọn; về thực khách, phong cách và phục trang; bình phẩm về Quản lý và các Trợ lý. Kể cả trong nhà vệ sinh, và trong lúc chúng tôi hút Xà phòng. Lúc đầu, điều đó làm chúng tôi thích thú, kể cả các Ma-Leu-Da.
Ngôn ngữ của Yoona sau đó trở nên phức tạp hơn; cô ấy trở nên khó hiểu. Chương trình huấn luyện dạy chúng tôi từ vựng cần thiết cho công việc, nhưng các chất gây quên trong Xà phòng xóa dần những từ đã học được. Ngôn ngữ của Yoona chứa đầy những khoảng trống mà chúng tôi không ghi nhận được. Cô ấy nói chuyện như một con người.
Những lầm lạc nào khác được thể hiện nữa?
Yoona~939 bắt chước khách. Khi chúng tôi lau nhà vệ sinh, Yoona giả vờ làm một con người bất lịch sự. Cô ấy ngáp, nhai nhồm nhoàm, hắt hơi, ợ và làm ra vẻ say xỉn. Cô ấy ngân nga bài Thánh thi của Papa Song với nhiều sai sót ngớ ngẩn. Cô ấy rất vui khi làm tôi cười. Tiếng cười là một sự báng bổ phạm thượng. Những nhà độc tài có lý khi sợ tiếng cười.
Và khi nào thì Yoona~939 thực sự vi phạm một Điều răn ở chốn công cộng?
Vào Tháng Tám, Yoona vi phạm Điều răn Năm. Điều răn này ngăn cấm người phục vụ đường đột trò chuyện với thực khách. Một người mẹ và cậu con trai nhỏ gọi món bò trộn rong biển, nhưng máng đồ ăn đang quá tải nên Yoona bảo họ đợi. Đứa bé đợi chán bèn hỏi tại sao một số người phục vụ lại giống hệt nhau. Mẹ nó giải thích rằng chúng tôi được nuôi trong lồng ấp giống nhau, như củ cải trong lớp sinh học của nó vậy. Thằng bé lại hỏi nó đã được nuôi trong lồng ấp nào? Con lấy hai ống hút, mẹ nó hỏi, hơi đỏ mặt, hay ba ống hút? Thằng bé vẫn chưa chịu thôi: ai trông chừng con của người nhân bản vô tính khi họ làm việc ở đây? Người nhân bản vô tính không có con, mẹ nó đáp, vì họ không muốn có con. Thằng bé suy nghĩ điều này, rồi hỏi Cô Ae-Sook cũng là người nhân bản vô tính à?
Người mẹ nói người nhân bản vô tính không lo lắng về tiền bạc, thi cử, bảo hiểm, thăng cấp hay giáng cấp, bệnh tật hay hạn mức sinh con. Bà ta vẫy tay chỉ Yoona và tôi; bà nói, những người nhân bản vô tính may mắn này chỉ lao động có mười hai năm là được đến thiên đường ở Hawaii để nghỉ hưu. Đó là lý do mà những người phục vụ luôn mỉm cười.
Yoona nói, “Rác rưởi, thưa bà.”
Cô ta nói thế với khách hàng ư! Bà ta đã làm gì?
Sự kinh ngạc của bà ta cũng tương tự như của anh vậy, Lưu trữ viên ạ. Chết lặng, bà ta kiểm tra lại xem có đúng là Yoona đang nói chuyện với mình không.
“Đúng thế.” Yoona không dừng lại. “Có giỏi thì bà làm việc ở Tâm Điểm này mười chín tiếng, mười ngày một tuần, mười hai năm trong đời; bà phục vụ những khách hàng quá quắt; bà hạ mình trước một Quản lý, Trợ lý và một Logoman; bà phục tùng các Điều răn của chúng tôi; cứ làm hết những điều này đi, rồi hẵng nói với tôi người nhân bản vô tính là tầng lớp hạnh phúc nhất trong đất nước này. Chúng tôi mỉm cười vì chúng tôi đã bị lập trình để làm thế. ‘Hạnh phúc’, bà nghĩ chúng tôi như thế ư? Tôi sẵn sàng kết liễu đời mình ngay lúc này, nhưng tất cả những con dao trong nhà tù này đều làm bằng nhựa cả. Thưa bà.”
Thằng bé nhìn Yoona~939, hai mắt mở to, rồi bắt đầu khóc thút thít. Người mẹ túm đứa bé rồi chạy ra khỏi cửa.
Tại sao người mẹ không báo cáo về sự lầm lạc của Yoona~939, khi đó hoặc sau đó?
Có thể bà ta bị tê liệt vì quá sốc; có thể bà ta là một người theo chủ nghĩa bãi nô ẩn mình; có thể bà ta đã nộp đơn khiếu nại, nhưng Nhất Đảng đã ém nhẹm vụ này để bảo vệ thí nghiệm của họ. Tôi sẽ không bao giờ biết được.
Không có nhân chứng nào khác chứng kiến sự chuyển biến này à?
Ma-Leu-Da~801 là chị em thứ ba phục vụ ở hướng tây. Cô ta “ghét” Yoona~939 vì đã kết bạn với lính mới và vì cô ta là một Ma-Leu-Da ưa ganh ghét đố kỵ. Cô ta làm ngơ trước sự bùng nổ của Yoona, nhưng tôi thoáng thấy sự xảo quyệt trong nét mặt của cô ta. Tôi van Yoona hãy thận trọng hơn, nhưng bạn tôi vẫn dửng dưng như không. Theo kinh nghiệm của tôi, người phục vụ gặp khó khăn khi xâu chuỗi một câu có năm từ.
Làm thế nào Yoona phát triển kỹ năng nói trong thế giới biệt lập như thế?
Sự tiến hóa hấp thụ ngôn ngữ như đất khô hấp thụ nước vậy. Những từ ngữ anh thậm chí còn không biết mình sở hữu cứ tuôn ra khỏi miệng anh. Hãy nhớ, Lưu trữ viên ạ, Yoona không phải là một người phục vụ bình thường và cũng không có nhà hàng nào thực sự biệt lập cả. Mỗi nhà tù đều có người giam cầm và người giam cầm chính là những ống dẫn. Trong thời gian tiến hóa của mình, tôi cũng đã thu thập từ mới, ngữ pháp và thành ngữ từ Quản lý và các Trợ lý, Papa Song, màn hình quảng cáo, thực khách và sony của họ.
Một câu hỏi khái quát hơn. Cô có hạnh phúc trong những ngày đó không?
Hạnh phúc có phải là không thiếu thốn không? Nếu phải, thì người phục vụ là tầng lớp hạnh phúc nhất trong tập đoàn, như con người thích nghĩ như vậy. Nhưng nếu hạnh phúc là chinh phục được khó khăn trở ngại, hoặc là cảm giác mình có giá trị và đạt được những gì mình muốn, thì trong tất cả những nô lệ của Nea So Copros, chúng tôi chắc chắn là những kẻ bất hạnh nhất.
Không có nô lệ ở Nea So Copros! Bản thân từ nô lệ cũng đã bị loại bỏ rồi!
Lưu trữ viên: sự trẻ trung của anh là chân thật hay nhờ thuốc hồi xuân? Tại sao anh lại được giao trường hợp “chưa có tiền lệ” của tôi? Tôi không có ý xúc phạm anh.
Cô không xúc phạm tôi. Việc tôi có mặt ở đây là một sự thỏa hiệp. Nhất Đảng khẳng định một tín đồ dị giáo chẳng có gì để cung cấp cho dữ liệu quốc gia ngoài sự xúi giục nổi loạn. Các nhà gien học đã thách thức Chủ Thể để Luật 54.iii được thực thi ngược với mong muốn của Nhất Đảng, nhưng đã không tính đến những lưu trữ viên thâm niên theo dõi phiên xét xử cô và nhận định trường hợp của cô quá mạo hiểm để họ đánh cược tên tuổi. Tôi chỉ là một lưu trữ viên cấp tám ở một Bộ không có tiếng nói, nhưng khi tôi đấu tranh để được giao vụ của cô, họ đã phê duyệt trước khi tôi kịp đổi ý. Thế đấy. Người “tự thú” của cô đã tự thú rồi.
Vậy là anh đang đánh cược toàn bộ sự nghiệp của mình trên lời khai của tôi?
... Sự thật ít nhiều đúng là như thế, phải.
Tôi được biết những người hỏi cung thường rất hai mặt, nhưng sự thành thật của anh mới lạ quá.
Một lưu trữ viên hai mang sẽ chẳng có ích lợi gì cho ai! Cô có thể cho tôi biết một chút về Quản lý Rhee không? Ông ta đóng một vai trò quan trọng trong cuộc đời cô ở Papa Song, và đã khai chống lại cô tại phiên tòa. Ông ta là người như thế nào?
Quản lý Rhee là một người tư bản, đến tận xương tủy. Mục tiêu tối thượng trong cuộc đời lão là đạt đến tầng lớp lãnh đạo trong Tập đoàn Papa Song; một niềm hi vọng hão huyền. Lão đã quá lứa tuổi mà các Quản lý được đề bạt lên tầng lớp có quyền lực thật sự. Rhee bám víu vào niềm tin rằng lao động vất vả và một lý lịch sạch sẽ đã đủ để đạt được những gì lão thèm muốn. Lão dành phần lớn giờ giới nghiêm buổi tối trong phòng làm việc; rất lễ độ với tất cả thực khách; bợ đỡ cấp trên; là hung thần đối với người nhân bản vô tính; và nhã nhặn với nhiều kẻ cắm sừng lão, những người mà lão hi vọng sẽ bứt lão ra khỏi sự mờ nhạt khi họ thăng tiến.
Có phải cô nói, “nhiều người cắm sừng lão” không?
Quản lý Rhee phải được hiểu trong bối cảnh vợ của lão. Bà Rhee dùng chồng làm bầu sữa hái ra tiền. Bà ta đã bán hết hạn ngạch sinh con của mình nhiều năm trước rồi, cũng đã đầu tư cho mình không ít và dùng tiền lương của chồng để mua thuốc hồi xuân và căng da mặt để tuổi bảy mươi của bà ta trông như ba mươi. Bà Rhee đến thăm nhà hàng để thanh tra những nam Trợ lý mới nhất. Bà ta hẳn phải có một chút ảnh hưởng nào đó trong thứ bậc ở Papa Song; Yoona~939 nói với tôi rằng các Trợ lý phục tùng bà ta có thể được thăng tiến lên một nhà hàng có tên tuổi hơn. Hoang địa khắc nghiệt nhất ở Mãn Châu chờ đợi những chàng trai trẻ cứng đầu không chịu phục tùng.
Tại sao bà ta không bao giờ dùng sự ảnh hưởng này để đại diện cho chồng mình?
Tôi không biết nội tình chuyện hôn nhân nhà họ, Lưu trữ viên, và không thể phỏng đoán được gì. Anh sẽ phải hỏi bà Rhee câu hỏi đó.
Nhưng tại sao Quản lý Rhee lại chịu đựng một sự... xúc phạm liên tục tiếp diễn như vậy?
Thứ nhất: vợ lão tiết ra sự lộng lẫy tại các sự kiện của tập đoàn, bù đắp lại cho sự thiếu hụt của lão. Thứ hai: không có một thành viên hội đồng nào từng ly dị. Thứ ba: vì lão buộc phải làm thế.
Yoona~939 có đe dọa lý lịch sạch nước cản của Quản lý Rhee không, theo cô?
Tôi tin chắc là có. Một người phục vụ mà cư xử như một con người là rắc rối; mà rắc rối thì thường thu hút sự phàn nàn; sự phàn nàn sẽ đến tai cấp trên. Vì thế khi Quản lý Rhee nhận ra những lầm lạc của Yoona~939, lão đã bỏ qua giai đoạn giáng sao mà gọi ngay một bác sĩ của tập đoàn đến để tái định hướng cô ấy. Đây là một sai lầm chiến thuật, loại sai lầm giải thích cho nguyên nhân tại sao sự nghiệp của Quản lý Rhee mãi không khá nổi. Yoona~939 vượt qua bài kiểm tra với điểm số hoàn hảo, và bác sĩ tuyên bố cô ấy vẫn đang làm việc như người nhân bản vô tính. Ông ta kê toa tăng thêm năm milligram thuốc gây quên trong Xà phòng của cô ấy; chẳng có gì hơn. Quản lý Rhee lúc bấy giờ không thể kỷ luật Yoona hơn được nữa vì làm thế chẳng khác nào ngụ ý xem thường bác sĩ thâm niên của tập đoàn.
Đến thời điểm nào Yoona~939 biến cô thành đồng phạm trong tội ác của cô ta?
Yoona định giải thích ý nghĩa của một từ mới tìm được, bí mật. Biết một điều gì đó mà không ai khác biết, kể cả Papa Song, một điều không thể tưởng tượng nổi. Vậy là Yoona, vào một đêm sau ca làm việc, khi chúng tôi đang ngồi hút bụi, đã hứa sẽ cho tôi xem một bí mật.
Tôi tỉnh giấc không phải vì đèn vàng, mà vì Yoona đang lay tôi dậy trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn giới nghiêm. Các chị em của chúng tôi nằm bất động trong cũi, thỉnh thoảng mới co giật nhẹ.
“Đi theo tôi,” Yoona ra lệnh, như một Quản lý.
“Đang giờ giới nghiêm mà,” tôi nói. “Tôi sợ lắm.”
“Đừng sợ. Đi theo tôi.”
“Chúng ta đi đâu?”
“Đến một bí mật.” Cô ấy dẫn tôi đi từ cửa phòng ký túc xá vào trong nhà mái vòm. Sự im lặng quái gở của nó khiến tôi sợ hãi. Màu đỏ và vàng biến thành xám và nâu. Bục của Papa Song là một phiến đá câm lặng. Ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa của Quản lý Rhee. Yoona mở cửa ra; lúc đó tôi biết được rằng nỗi sợ bị phát hiện chờ đợi trong từng bí mật.
Quản lý của chúng tôi nằm úp đầu xuống bàn. Nước dãi dính chặt cằm lão với chiếc sony; mi mắt lão chuyển động và một tiếng gầm gừ nghẹn trong cổ họng. Yoona cho tôi biết vào mỗi Đêm Thứ Mười, Quản lý khả kính của chúng tôi ở lại nhà hàng suốt giờ giới nghiêm. Lão nói với các Trợ lý là lão phải ở lại làm cho hết công việc văn phòng, nhưng thực chất lão chỉ hút Xà phòng rồi ngủ cho đến khi đèn vàng. “Xà phòng tác động đến con người như thuốc phiện vậy.” Cô ấy đá mạnh vào bụng lão; thái độ khiếp đảm của tôi khiến cô ấy thích thú. “Cậu có thể làm gì cũng được, lão sẽ không tỉnh lại đâu. Lão đã sống với người nhân bản vô tính quá lâu rồi, lão cũng gần giống chúng ta rồi.”
Yoona kéo hộc bàn của Quản lý Rhee, lấy ra một chiếc chìa khóa bạc bé tí xíu rồi dẫn tôi băng qua nhà mái vòm đến bức tường giữa lối vào và nhà vệ sinh hướng đông bắc. “Cậu thấy cái gì?” Yoona hỏi. Tôi chẳng thấy gì cả, tôi đáp. “Nhìn lại đi, nhìn thật kỹ vào.” Khi đó tôi thấy một đường rất mờ và một vết nhỏ; đó là một cái lỗ. Yoona đưa chìa khóa cho tôi. Tôi nhét nó vào. Đường rãnh trở thành một hình chữ nhật và một cánh cửa mở ra. Căn phòng tối tăm trong đó không cho thấy dấu hiệu của thứ gì nằm bên trong. Yoona nắm tay tôi.
Tôi lưỡng lự. Nếu tôi đi lòng vòng trong nhà hàng vào giờ giới nghiêm thì hành động đó sẽ không khiến tôi bị giáng sao, nhưng chui vào những căn phòng bí mật thì chắc chắn sẽ có. Nhưng Yoona không chịu về. Tôi quỳ khấn thần tiền ba lần rồi để cô ấy lôi tôi theo. Cánh cửa đóng lại sau lưng tôi. Bóng đêm có mùi bụi bặm, mục nát và bột giặt cũ. Yoona thì thầm, “Bây giờ, Sonmi ạ, cậu đang ở bên trong một bí mật.” Một tia sáng cắt ngang màn đêm; tôi thấy một nhà kho chật hẹp chất đầy những vật dụng đã bị lãng quên: những chiếc ghế chồng lên nhau, cây nhựa; áo choàng, mũ, quạt giấy; một đèn mặt trời bị đứt bóng; nhiều chiếc ô. Khuôn mặt của Yoona, mắt của tôi. Ánh sáng làm nhức mắt. “Ánh sáng có sống không?” tôi hỏi.
“Ánh sáng là sự sống,” Yoona trả lời. Cô ấy đã tìm thấy một chiếc đèn pin bỏ quên dưới một chiếc bàn, và giấu nó trong Tâm Điểm để sau này đem đến căn phòng bí mật. Đây là điều khiến tôi choáng váng hơn hết thảy.
Vì sao?
Điều răn Ba dạy rằng người phục vụ nào sở hữu bất kỳ thứ gì, kể cả suy nghĩ, là đã từ chối tình thương mà Papa Song dành cho chúng tôi, thể hiện qua Đầu tư của ông ấy. Tôi tự hỏi, Yoona có còn tuân thủ theo Điều răn hay không? Cô ấy cho tôi xem một chiếc hộp kim loại chứa những chiếc hoa tai không cùng bộ, vòng tay và dây chuyền.
Cô ấy đeo một chiếc vương miện bằng ngọc lục bảo lên mái tóc tết, quàng chuỗi hạt ngọc trai màu tím quanh cổ tôi. Tôi hỏi làm sao Yoona tìm ra căn phòng bí mật này.
“Sự tò mò,” cô ấy đáp.
Tôi không biết từ này. “Sự tò mò có phải là đèn pin không, hay là chiếc chìa khóa?”
Yoona đáp nó là cả hai. Sau đó cô ấy cho tôi xem báu vật quý nhất trong số đó. “Quyển sách này,” cô ấy nói, với sự kính trọng, “cho thấy Bên ngoài, đúng như sự thật.”
Yoona có biết đọc và nói như con người không?
Tôi cũng hỏi câu tương tự; câu trả lời của cô ấy là một chữ không tội nghiệp. Nhưng chúng tôi xem các bức tranh. Một bức cho thấy một căn phòng thắp nến với những con người mặc những chiếc áo choàng lộng lẫy và những chiếc đầm lấp lánh. Tôi mê mẩn. Tại sao những bức tranh này không chuyển động như hình ảnh trên sony của các thực khách? Yoona suy đoán quyển sách đã bị hỏng; điều này giải thích lý do tại sao người chủ bỏ nó.
Quyển sách có rất nhiều hình: một người phục vụ lấm lem phục vụ ba cô chị xấu xí; một bà phù thủy da trắng làm mưa sao lên người cô ta, biến cô ta thành một quý bà như bà Rhee; một con người đẹp trai dùng gươm vạch đường đi băng qua một khu rừng đầy gai; bảy người nhân bản vô tính cao bằng một nửa người bình thường mang những món dao nĩa kì lạ đi theo sau một cô gái mặc váy trắng; một ngôi nhà xây từ kẹo; một con cá ngựa chải tóc cho một nàng tiên cá; lâu đài, gương, rồng. Tất nhiên, lúc đó chúng tôi không thể phân biệt được phần lớn những vật này. Đa số từ ngữ trong cuộc phỏng vấn này chưa được tôi sử dụng khi tôi còn là người phục vụ.
Quá nhiều sự kỳ lạ trong một giờ giới nghiêm khiến đầu óc tôi hoang mang. Yoona chiếu đèn lên một chiếc rolex, rồi nói chúng tôi phải quay lại phòng ngủ trước khi đèn vàng. Lần sau, cô ấy hứa, cô ấy sẽ cho tôi xem nhiều hơn nữa.
Còn lần sau nữa à?
Tất nhiên. Trong mười, hay mười lăm Đêm Thứ Mười, Yoona đánh thức tôi rồi đưa tôi đến bí mật của cô ấy. Lần nào tôi cũng thề đó sẽ là lần cuối. Lần nào tôi cũng trầm trồ trước những báu vật mới. Đến mùa đông, chỉ trong những chuyến đi bí mật đến căn phòng kho báu ấy, bạn tôi mới trở thành con người sống động thật sự. Mân mê Quyển Sách về Bên ngoài, cô ấy nêu lên những nghi ngờ khiến niềm tin của tôi về mọi khía cạnh mà tôi cho là thật bị lung lay dữ dội.
Những nghi ngờ này là gì?
Nghi ngờ về tính chân thực của thế giới người nhân bản vô tính. Tại sao Papa Song có thể đứng trên một cái bục tại nhà hàng Papa Song ở Chongmyo Plaza và cùng lúc đó đi dạo trên những bãi biển ở Thiên Thai? Tại sao người nhân bản vô tính sinh ra đã mắc nợ còn con người thì không? Ai quyết định phải mất mười hai năm mới trả hết Đầu tư của Papa Song? Tại sao không phải là mười một? Sáu? Một?
Cô đã trả lời như thế nào?
Tôi van Yoona đừng nói ra những tội phỉ báng nữa. Tôi sợ cô ấy sẽ bị tái định hướng. Tôi sợ bị giáng sao vì đã không thức tỉnh cô ấy. Anh thấy đấy, những nghi ngờ của cô ấy cáo buộc Papa Song về những lời nói dối khủng khiếp. Yoona thừa nhận cô ấy đã làm đúng điều đó vào một buổi tối, trước khi cô ấy cho tôi xem bí mật. Cô ấy đã đứng trước Bục của ông ta và nói: Đồ dối trá. Chỉ để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
“Chẳng có gì xảy ra cả,” Yoona nói, “không có gì hết. Vì thế tớ tự hỏi, Logoman của chúng ta có ở đó hay không?”
Tôi tụng kinh chăm chỉ hơn trước; cầu nguyện Papa Song sẽ chữa lành cho bạn tôi; van nài Yoona hãy giả vờ như bình thường đi. Vô dụng thôi: ngày qua ngày, hành vi của cô ấy càng trở nên con người. Chẳng chóng thì chầy Quản lý Rhee sẽ phải hành động quyết liệt mà thôi. Yoona xem quảng cáo trong lúc lau dọn bàn ăn. Các chị em nhân bản vô tính xa lánh cô ấy. Yoona~939 không quan tâm. Một đêm nọ trong căn phòng bí mật, cô ấy thổ lộ muốn rời khỏi nhà hàng; và muốn tôi đi cùng. Yoona nói con người ép buộc chúng tôi làm việc dưới mặt đất để họ có thể hưởng thụ những nơi đẹp đẽ trên mặt đất mà không cần chia sẻ với ai.
Tôi không thể nào phạm vào một trọng tội như thế, tôi nói với cô ấy. Tôi đọc lại Điều răn Sáu. Yoona~939 phản ứng giận dữ. Cô ấy gọi tôi là con ngốc và đồ hèn như những chị em của chúng tôi vậy.
Nhưng hai người phục vụ Bên trong bỏ trốn khỏi tập đoàn, không có người trợ giúp, điều đó sẽ là... hành động điên rồ nhất. Nhất Đảng sẽ bắt các cô lại trong vòng năm phút.
Làm sao Yoona biết được điều này? Quyển sách Bên ngoài của cô ấy hứa hẹn một thế giới đẹp đẽ, rộng lớn và đầy nơi ẩn nấp.
Mùa đông của năm gắn sao đầu tiên của tôi đã đến. Khách hàng phủi tuyết trên nike của họ ở lối vào và chúng tôi phải thường xuyên lau sàn nhà. Yoona suy yếu đến nỗi ốm liệt giường. Sự tiến hóa tạo ra một cơn đói quá mạnh mẽ đến nỗi cuối cùng nó ăn mòn tinh thần của ta.
Có điều gì kích thích sự lầm lạc của Yoona~939 không, hay nó chỉ... đột nhiên xuất hiện?
Sự lầm lạc là một điều không thể tránh khỏi, chỉ chờ một tác nhân kích hoạt mà thôi. Trong Sáu ngày mừng Năm mới, khi mỗi ngày đều bận rộn với khách khứa hội hè, Quản lý Rhee đã đến Tâm Điểm để khiển trách Yoona vì chào đón khách thiếu nhiệt tình. Lão ra lệnh cho Yoona phải đọc lại Lời chào mừng Papa Song năm mươi lần: “Xin chào! Tôi là Yoona! Hãy xem thực đơn và gọi món! Ngon ứa nước miếng, thật kỳ diệu, Papa Song!”
Quản lý Rhee để Yoona đọc được bốn mươi lăm lần rồi bắt cô ấy đọc lại từ đầu. “Làm một kẻ nhân bản vô tính vô hồn nở từ lồng ấp không có nghĩa là được khiếm khuyết về thái độ. Nếu cô còn vi phạm Điều răn Bốn lần nữa, tôi sẽ phải tái định hướng cô thành sản phẩm phân bón đấy!”
Tôi sợ Yoona sẽ phạm tội làm giáng sao, nhưng cô ấy đã đọc lại lời chào năm mươi lần để Quản lý Rhee hài lòng; chỉ có tôi mới biết cô ấy đã phải nỗ lực thế nào cho việc đó. Quản lý của chúng tôi quay về phòng làm việc, hài lòng với ấn tượng quyền uy mà lão đã tạo ra với những thực khách đang xếp hàng chờ đến lượt.
“Thà làm một kẻ nhân bản vô tính vô hồn,” Yoona lạnh lùng nói sau lưng lão, “còn hơn làm một con gián có linh hồn.” Tôi cầu nguyện Papa Song cho không có ai nghe thấy; ngoài ông ấy ra tôi không biết khấn nguyện đến ai khác. Nhưng tại sao ông ta lại phải giúp cho người chị em vô ơn của tôi chứ? Rồi tôi thấy Ma-Leu- Da~108 thì thầm với Trợ lý Cho. Viên trợ lý đưa Ma-Leu-Da~108 đến phòng của Quản lý Rhee.
Một chuyện cực kỳ tồi tệ sắp xảy ra.
Cô có nói với Yoona~939 về nỗi sợ của mình không?
Người chị em của tôi đã tiến hóa quá xa, cô ấy không còn cảm thấy mình thấp kém hơn Quản lý Rhee nữa. Tối hôm đó, sau buổi Giảng đạo cuối cùng, Quản lý của chúng tôi đi một vòng quanh Tâm Điểm đầy tâm trạng. Một người trong chúng tôi đã làm ô nhục bộ đồng phục của mình, lão tuyên bố. Cô ta có đủ dũng cảm để nhận tội hay không?
Quản lý Rhee dừng lại trước Yoona.
“Nhưng ông hẳn phải là một con gián,” Yoona bắt đầu. “Nghĩ thử xem. Nó giải thích tại sao ông ăn Xà phòng: gián là loài ăn tạp. Nó giải thích tại sao ông khiến các Trợ lý và vợ của ông thấy ghê tởm: gián là loài đáng ghê tởm. Nó giải thích dáng đi hấp tấp và làn da bóng loáng của ông: gián là loài chạy hấp tấp và bóng loáng.”
Đám phục vụ chúng tôi không thể tin nổi vào tai mình.
Quản lý Rhee mở cặp táp ra. “Tôi hiểu.” Lão lấy ra Quyển sách Bên ngoài. Lão xé từng bức tranh một. “Nhìn xem thiệt hại nào,” xoẹt, “một con gián có thể gây ra,” xoẹt, “cho những bí mật của ngươi,” xoẹt, “những báu vật của ngươi,” xoẹt, “tương lai của ngươi.”
Yoona~939 chộp lấy quyển sách, Quản lý Rhee là một người vạm vỡ. Lão kẹp đầu của bạn tôi dưới cánh tay cô ấy rồi nện nó vào bục, lặp đi lặp lại, cho đến khi cô ấy bất động và bất tỉnh. Rhee đá cô ấy túi bụi đến khi lão tím người vì giận. Yoona bấy giờ đã nát bét, máu me đầm đìa, và hầu như không còn nhận ra được nữa. “Hãy nhìn nó,” lão gầm gừ với bọn người nhân bản vô tính hèn nhát chúng tôi. “Đây là điều sẽ xảy ra cho những kẻ nhân bản vô tính có tư tưởng vượt quá tầng lớp của chúng. Kẻ lầm lạc đó sẽ bị gửi đi tái định hướng, ngay vào sáng ngày mai.” Quản lý Rhee cúi xuống, gí chiếc nike của lão lên mặt cô ấy, rồi giật phăng vòng cổ của cô. Mã vạch vẫn còn in trên khí quản của Yoona. Những ngón tay của Rhee dính ướt chất nhầy và máu. Lão Quản lý gắn một ngôi sao vấy máu lên vòng cổ của Ma- Leu-Da, không nói một lời nào. Sau đó lão nghiền nát chín năm lao động của Yoona~939 dưới gót nike của lão.
Ma-Leu-Da trông chẳng vui vẻ gì với phần thưởng của mình. Thật khác với một Lễ Gắn Sao đầy tiếng cổ vũ. Trợ lý Cho và hai Hwan- Soon kéo người bạn bất tỉnh của tôi về phòng. Tôi được giao việc dọn dẹp máu của cô ấy.
Các Quản lý có thể gây ra thiệt hại như thế cho tài sản của tập đoàn mà không bị trừng phạt gì à?
Các Quản lý quản lý người nhân bản vô tính bằng cách nào mà họ thấy phù hợp, theo lý thuyết là vậy. Còn trong thực tế, làm biến dạng một người phục vụ sẽ ảnh hưởng xấu đến chỗ đứng của Rhee trong hệ thống thứ bậc. Yoona~939 đã bị vô hiệu hóa vào thời điểm bận rộn nhất trong năm. Không có nhân viên y tế túc trực. Không thể thu xếp việc di chuyển đến khu Tái định hướng vì rơi vào kỳ nghỉ sáu ngày Năm mới. Cô ấy bị giữ bất tỉnh như thế trong cũi và được nhỏ Xà phòng.
Nhưng sự lầm lạc của Yoona~939 vào đêm Giao thừa đã đi xa hơn thế. Cô có thể mô tả sự kiện từ vị trí của mình không?
Tôi đang lau bàn ở vành nâng cao ở khu của tôi; góc nhìn rất rõ. Trợ lý Cho đang phục vụ tại Tâm Điểm để thay thế cho người chị em bị hỏng của tôi. Một bữa tiệc trẻ em đang diễn ra ở phía đông. Bong bóng, cờ đuôi nheo và mũ dự tiệc choán hết không gian ở gần thang máy. Những bài nhạc pop và tiếng ồn của hàng trăm thực khách lấp đầy nhà mái vòm. Papa Song ném những chiếc bánh su nhân kem 3D trên đầu lũ trẻ; những chiếc bánh băng qua đám đông rồi quay vòng trở lại chiếc lưỡi rắn của Logoman. Tôi đang nghĩ đến Yoona; tôi sợ cô ấy nghĩ tôi đã phản bội cô ấy. Cửa phòng ngủ mở ra, và một Yoona~939 bầm dập, sưng múp xuất hiện.
Cô ấy đi cà nhắc đến bữa tiệc ở phía đông. Tôi biết cô ấy định làm gì. Dù trông cô ấy rất đáng sợ, nhưng có rất ít thực khách ngước lên từ bữa ăn, sony hoặc màn hình quảng cáo; người nào nhìn lên thì chỉ đưa tay chỉ trỏ thay vì kêu lên báo động. Khi Yoona nhấc lên một bé trai mặc bộ đồ thủy thủ, những người đứng gần đó cứ nghĩ rằng cô ấy chỉ là một người giúp việc nhân bản vô tính bị bà chủ phạt.
Truyền thông đưa tin Yoona bắt đứa bé để dùng nó làm bia đỡ.
Truyền thông đưa những gì Nhất Đảng bảo họ phải đưa. Quyển sách Bên ngoài chỉ là một tuyển tập những chuyện cổ tích, không phải là sổ tay khủng bố. Anh thấy đấy, Lưu trữ viên, Yoona thực sự tin rằng chiếc thang máy sẽ dẫn đến vương quốc thần tiên của những hình minh họa đó. Một khi đã lên đến mặt đất, cô ấy định sẽ biến mất vào những khoảng rừng thưa lẩn khuất và những ngọn đồi xanh mượt cỏ. Cô ấy bắt đứa bé chỉ vì thang máy sẽ không đi lên nếu chỉ có một người nhân bản vô tính. Cô ấy sẽ đặt nó vào thang máy trở lại; chứ không định để khống chế hay dùng nó làm bia đỡ hay ăn thịt rồi nhả xương nó ra.
Cô ấy không bàn ý định trốn thoát với cô à?
Yoona đã thôi không còn bàn bất kỳ chuyện gì với tôi nữa. Hành động một mình, cô ấy mang đứa bé hoảng sợ vào thang máy. Cô ấy không thấy tôi. Nhưng mẹ đứa bé thì thấy Yoona, ngay khi cánh cửa đóng lại; tiếng thét của bà ta xuyên thủng tiếng ồn trong nhà hàng. Sự hoảng loạn bùng nổ; khay đựng thức ăn rơi vãi, nước uống đổ tung tóe, con người hoảng loạn; một cảnh sát đang xuống ca lên nòng khẩu súng; ông ta đi vào giữa đám hỗn loạn, hét lên yêu cầu mọi người bình tĩnh.
Quản lý Rhee xuất hiện ở cửa phòng làm việc, trượt chân lên một loại đồ uống bị đổ, rồi biến mất trong đám đông thực khách phát rồ. Suốt thời gian đó Papa Song lướt trên những con sóng mì trên Bục của ông ta.
Trợ lý Cho hét lên vào sony cầm tay.
Tin đồn lan nhanh theo cấp số nhân; một Yoona đã bắt cóc một bé trai; không, một bé sơ sinh; không, một con người đã bắt cóc một Yoona; một cảnh sát bắn một bé trai; không, một người nhân bản vô tính đã bắn một cảnh sát; một Yoona đánh Quản lý, thấy chưa, mũi ông ta chảy máu kìa.
“Thang máy!” ai đó hét lên. “Nó đến kìa!”
Sự im lặng lạnh toát bao trùm lên đám đông hỗn độn.
Viên cảnh sát thét lên để họ giải tán, khom người, nhắm vào cánh cửa.
Các thực khách tránh đường.
Cửa thang máy mở ra.
Thằng bé cuộn tròn trong một góc, run bần bật; bộ quần áo thủy thủ của nó không còn màu trắng nữa, nhưng trông nó có vẻ bình an. Xác của Yoona~939 như một đống thịt lỗ chỗ vết đạn.
Tôi cũng nhìn thấy hình ảnh ấy, Sonmi ạ. Khi tôi rời Bộ về nhà vào tối hôm đó, những người bạn cùng phòng của tôi đang dán mắt vào sony. Hầu như ai ở Nea So Copros cũng đang xem. Câu chuyện được phát đi phát lại, với hình ảnh từ một nikon ở Chongmyo Plaza ghi cảnh viên cảnh sát khử Yoona lầm lạc. Chúng tôi không thể tin nổi. Chúng tôi biết chắc một tay khủng bố Liên Minh đã tạo hình mặt để trông giống như một người phục vụ. Khi Nhất Đảng xác nhận Yoona~939 là một người nhân bản vô tính thật sự...
Anh cảm thấy thế giới này sẽ không bao giờ giống như trước nữa. Anh thề sẽ không bao giờ tin vào một người nhân bản vô tính nữa. Anh biết chủ nghĩa bãi nô đã rao giảng những Điều răn gian xảo và nguy hiểm chẳng khác nào Liên Minh.
... Đúng, tôi đã cảm thấy tất cả những điều đó, và còn tệ hơn nữa. Điều gì đã xảy ra dưới nhà mái vòm của cô?
Hai Yoona còn lại được đưa về phòng trước khi những khách hàng giận dữ xé xác họ. Nhà hàng được sơ tán từng khu một hết sức trật tự. Nhất Đảng đến để phỏng vấn các nhân chứng. Chúng tôi lau dọn nhà mái vòm và, lần đầu tiên trong đời, ăn Xà phòng mà không dự Lễ tối.
Khi đèn vàng, chúng tôi thực hiện những nghi thức buổi sáng. Thật yên lặng khi không có Yoona~939; chúng tôi chẳng ai nói gì. Papa Song giảng bài phản đối Liên Minh trong buổi cầu kinh.
Tôi rất ngạc nhiên khi một Logoman lại nói với những người nhân bản vô tính của mình về sự tồn tại của Liên Minh.
Điều đó cho thấy mức độ khủng hoảng. Bài giảng của ông ta đúng ra có thể chỉ về Truyền thông tiêu thụ. Đầu của Papa Song chiếm hết nửa nhà mái vòm; chúng tôi đứng bên trong suy nghĩ của ông ta. Khuôn mặt ông ta trĩu nặng đau buồn và phẫn nộ. Các Hwan-Soon run rẩy; ngay cả các Trợ lý trông cũng hoảng loạn. Quản lý Rhee thì trông nhợt nhạt và bệnh hoạn.
Cô có thể kể lại những gì Papa Song thực sự đã nói?
Ông ấy nói rằng Ngày đầu năm thông thường là một dịp để vui, khi những người được mười hai sao kết thúc việc hoàn trả Đầu tư của ông ấy và được tự do khởi hành đến Thiên Thai. Tuy nhiên, năm nay ông có một tin xấu.
Papa Song nói trên thế giới này tồn tại một khí ga tên là cái ác. Khi con người hít phải khí ga đó, họ thay đổi. Họ trở thành những kẻ khủng bố. Bọn khủng bố ghét tất cả những gì tốt đẹp: Nhất Đảng, Papa Song, những người nhân bản vô tính làm việc chăm chỉ, kể cả Chủ tịch kính yêu của Nea So Copros và Chủ Thể của ngài. Bọn khủng bố có một tập đoàn tên là Liên Minh. Liên Minh muốn trở thành tập đoàn quyền lực nhất trong chế độ tài phiệt bằng cách biến người tiêu dùng thành quân khủng bố; bằng cách giết những người tiêu dùng chống đối chúng.
Tại nhà hàng Papa Song ở Chongmyo Plaza, Logoman của chúng tôi kể rằng một tên khủng bố Liên Minh đã tiết ra cái ác, và Yoona~939 đã hít phải nó như thế nào. Giọng của ông ta ngân lên đầy tuyệt vọng; đôi mắt trũng sâu đầy thương cảm. Yoona~939 có báo với Quản lý hay một Trợ lý về kẻ khủng bố này không? Không, Yoona~939 đã không làm vậy: cô ta đã hít khí ga cái ác; và hôm qua, người phục vụ này đã phạm một tội ác mà nếu không nhờ kĩ năng của cảnh sát Nhất Đảng tình cờ có mặt trong Chongmyo Plaza, thì con trai của một khách hàng bây giờ đã thiệt mạng. Đứa bé sống sót, nhưng niềm tin của con người vào người nhân bản vô tính đã chết; cùng với đó là niềm tin của người tiêu dùng vào chuỗi nhà hàng Papa Song. Trong năm khó khăn trước mắt, Papa Song kết luận, chúng ta phải đoàn kết và nỗ lực để lấy lại niềm tin đó.
Nếu một con người nhắc đến chữ “Liên Minh” với chúng tôi, bất kể khách chờ hàng dài thế nào, chúng tôi phải báo ngay với Quản lý. Đây là một Điều răn mới, mạnh hơn tất cả những Điều răn khác. Nếu chúng tôi tuân thủ, Papa Song sẽ yêu thương chúng tôi. Bằng không, chúng tôi sẽ không bao giờ đến được Thiên Thai: chúng tôi sẽ làm lính mới mãi mãi, và không bao giờ được nhận một ngôi sao công việc nào.
Chúng tôi có hiểu không?
Những tiếng lầm bầm “Vâng, thưa Papa Song” vang lên quanh Tâm Điểm.
“Ta không nghe thấy gì cả!” Logoman của chúng tôi hô hào.
“Vâng, thưa Papa Song!” Tất cả người nhân bản vô tính hét lên.
“VÂNG, THƯA PAPA SONG!”
Vậy Yoona~939 có phải là một thành viên Liên Minh không, như Tòa án Tập đoàn đã tuyên án?
Liên Minh đã chiêu mộ cô ta như thế nào và khi nào? Tại sao một người của Liên Minh lại liều mạng để bị bại lộ? Một người phục vụ được lập trình gene thì có giá trị gì với một mạng lưới khủng bố?
Vậy sau buổi giảng đạo... Ngày đầu năm mới vẫn kinh doanh như thường lệ?
Việc kinh doanh: không hẳn như thường lệ. Hai người được mười hai sao, Hwan-Soon và một Sonmi khác, được Quản lý Rhee dẫn ra Bên ngoài. Lão quay lại với hai người phục vụ loại mới, Kyelim~889, Kyelim~689 và một Yoona mới. Tất cả chúng tôi được nhận một ngôi sao hàng năm, do Trợ lý Ahn gắn vào vòng cổ.
Khi thang máy đầu tiên mở cửa, một nhóm Truyền thông tràn vào, lóa đèn nikon và bao vây phòng làm việc của Quản lý Rhee. Lão bị thẩm vấn suốt giờ giới nghiêm ở Papa Song. Lão chỉ thuyết phục được họ ra về sau khi gắn một số nhận diện lên vòng cổ một Yoona khác và đồng ý cho họ sony cô ta. Vài khách hàng hóa trang ghê rợn như ma cà rồng đến để nikon nhau, giả chết trong thang máy. Khoảng giờ thứ mười sáu, một đội quân Nhân viên y tế Papa Song đến. Mỗi người phục vụ được kiểm tra toàn diện. Chúng tôi được hỏi về Liên Minh, nhưng chẳng ai trong chúng tôi từng nghe nói đến tổ chức này trước buổi giảng đạo sáng hôm đó. Tôi sợ những chuyến đi đến căn phòng bí mật với Yoona~939 sẽ gây nguy hiểm cho tôi, nhưng rõ ràng không ai biết chuyện này. Chỉ có vết chàm của tôi khiến người ta bình phẩm.
Tôi không biết là người nhân bản vô tính cũng có vết chàm.
Vốn là không có: chúng được lập trình loại bỏ rồi. Bất kỳ nhân viên y tế nào nhìn thấy nó cũng lộ vẻ kinh ngạc. Vết chàm của tôi luôn khiến tôi xấu hổ khi bị trông thấy. Ma-Leu-Da~108 gọi nó là “vết nhơ của Sonmi~451”. Anh có thể thấy nó, Lưu trữ viên, giữa xương cổ và xương vai tôi: đây này.
Xin vui lòng đưa nó ra trước orison. Trông giống hình sao chổi.
Hae-Joo Im cũng nhận xét tương tự.
Vậy, tôi cho là cô đã vượt qua đợt kiểm tra y tế?
Đúng vậy. Trong giờ Kinh tối, không ai nhắc gì đến Liên Minh hoặc Yoona~939 nữa. Chất gây quên và gây ngủ trong Xà phòng được tăng cường. Đến giờ đèn vàng thứ hai của Năm mới, Ma-Leu- Da~108 không còn nhớ ngôi sao công việc cộng thêm của cô ta đến từ đâu, hay thậm chí đó có phải là sao cộng thêm hay không. Chỉ có tôi nhớ mọi thứ.
Quản lý Rhee còn giữ được vị trí của ông ta không?
Vâng. Hae-Joo Im đã nghiên cứu những hậu quả từ vụ bắn súng đó cho tôi. Rhee bảo toàn chiếc ghế sau vụ lầm lạc của Yoona bằng cách nói với các điều tra viên rằng lão đã yêu cầu một báo cáo khẩn về Yoona~939 từ Nhân viên y tế nhiều tháng trước rồi. Nhưng lợi nhuận của tập đoàn Papa Song đã sụt giảm; số thực khách đến nhà hàng ở Chongmyo Plaza giảm mạnh. Con người thích nhắc đến câu cách ngôn “sét không bao giờ đánh vào một chỗ hai lần”; dù họ thường xử sự như thể điều ngược lại mới đúng.
Con người cũng có trí nhớ ngắn ngủi; họ thậm chí nhanh chóng quên rằng sét đã từng giáng xuống, nhất là khi có liên quan đến dạ dày của họ. Đến Tháng Thứ Hai, số thực khách lại trở về lượng trung bình. Các Kyelim là điểm thu hút mới; được lập trình với đôi mắt đèn chớp và răng thỏ, họ thu hút nhiều hàng dài những người thích nikon người nhân bản vô tính. Các Ma-Leu-Da vô cùng tức tối.
Trí nhớ của người phục vụ được lập trình là rất kém, và cô nói Xà phòng đã được bổ sung thêm chất gây quên. Làm sao cô có thể kể lại những sự kiện trong nhà hàng với độ chính xác như vậy?
Một câu hỏi đơn giản với một câu trả lời đơn giản: sự tiến hóa của chính tôi đã bắt đầu. Tôi nhận ra nó từ các triệu chứng của Yoona~939. Tôi đoán được câu hỏi tiếp theo của anh, Lưu trữ viên: anh muốn tôi mô tả trải nghiệm này.
Cô cứ nói.
Đầu tiên, một giọng nói bắt đầu cất lên trong đầu tôi. Nó khiến tôi vô cùng hoảng sợ, cho đến khi tôi nhận ra chẳng có ai nghe thấy; đó là giọng nói của tri giác. Tiến hóa là một chuyện đáng báo động, đặc biệt là sau sự cố Yoona~939. Trên khắp Nea So Copros, con người theo dõi sát sao nhất cử nhất động của người nhân bản vô tính để kịp thời phát hiện những dấu hiệu về trí thông minh ngoài dự đoán và báo cáo lại để tái định hướng ở mức độ hàng trăm vụ mỗi tuần.
Thứ hai, ngôn ngữ của tôi tiến hóa, cũng như Yoona~939. Khi tôi định nói “tốt”, miệng tôi thốt ra từ thuận lợi, dễ chịu hoặc chính xác. Tôi học cách sửa và điều chỉnh từng từ mình dùng.
Thứ ba, sự tò mò của tôi về Bên ngoài tăng lên. Tôi nghe lỏm từ sony của các thực khách, những cuộc nói chuyện, màn hình quảng cáo, tin thời tiết, bài diễn văn của các Chủ tịch.
Thứ tư, tôi hứng chịu sự xa lánh: những người phục vụ khác tránh né tôi, như đã làm với Yoona~939 – các chị em biết, ngay cả khi họ không biết là mình biết; sự đơn điệu làm cho thời gian chậm lại; tôi bắt đầu ghét những cái vẫy tay của người tiêu dùng được miệng thang máy mửa ra; những nghi ngờ của Yoona về thế giới này ám ảnh tôi không dứt. Nếu như Papa Song không phải là bố của chúng tôi mà chỉ là một đoạn quảng cáo thì sao?
Tôi rất ganh tị với những chị em vô lo, không hề biết chỉ trích của mình! Tôi không dám nhắc đến sự lột xác của mình với bất kỳ ai.
Cô biết mình không nên làm gì. Vậy cô đã dự định làm gì?
Tôi còn làm được gì ngoài chờ đợi và chịu đựng? Hai sự tiến hóa, diễn ra cạnh nhau, cho thấy một chương trình có mục đích. Tôi phải tránh bị tái định hướng hoặc một kết cục như Yoona~939 để biết mục đích này là gì. Vì thế tôi quan sát những người nhân bản vô tính khác để bắt chước sự trống rỗng của họ, một cách tuyệt vọng. Tôi phục tùng tất cả các Điều răn, nhất là khi Quản lý Rhee có mặt. Thật không dễ chút nào. Nỗi sợ hãi làm cho sự thận trọng cứng cáp hơn, nhưng sự nhàm chán thì ăn mòn nó. Tôi không dám thăm căn phòng bí mật của Yoona, vì nó không phải là một bí mật, mà là một cái bẫy.
Và cô đã phải chịu đựng sự tiến hóa bí mật của mình trong bao lâu?
Vào Tháng Thứ Tư, Tuần Cuối Cùng, Đêm Thứ Chín, tôi thức dậy trong giờ giới nghiêm. Tôi không dám rời phòng để giết thời gian. Tất cả những gì tôi có thể làm là chờ đến khi đèn vàng hoặc ngủ thêm. Nhưng từ nhà mái vòm, tôi nghe một âm thanh nhỏ, rõ ràng: tiếng thủy tinh, leng keng.
Tôi gióng tai lên để nghe thêm: không có gì.
Các chị em của tôi đang ngủ say trong cũi. Còn ai khác ở trong nhà mái vòm? Chỉ có Quản lý Rhee thôi.
Thật khẽ, tôi ngồi dậy, rồi rón rén đi đến cửa phòng. Tôi vặn nắm đấm và hé nhìn nhà hàng trong giờ giới nghiêm. Ánh sáng trắng lọt ra từ phòng làm việc của Quản lý Rhee. Qua cánh cửa mở, tôi thấy lão, bất động; mặt lão úp xuống đất; ghế bị lật chổng lên. Tôi băng qua nhà mái vòm, lom khom trong bóng tối cho đến khi tôi biết chắc Quản lý Rhee đã bất tỉnh. Con ngươi lão đã biến mất vào trong tròng đen. Một dòng máu đang chảy trên khuôn mặt khắc khổ của lão, từ lỗ tai và lỗ mũi. Xung quanh lão, mảnh kính vỡ lấp lánh dưới ánh đèn.
Rhee chết rồi ư?
Tôi ngửi thấy mùi lethe, một chất gây ngủ được cho thêm vào Xà phòng. Lượng thường dùng cho một người phục vụ nhân bản vô tính là ba giọt, nhưng Rhee đã uống một chai nửa lít. Nếu tôi gọi ngay một Nhân viên y tế, có thể cuộc đời lão đã được cứu. Nhưng làm sao để giải thích sự can thiệp của tôi? Toàn bộ tập đoàn đang tìm một người nhân bản vô tính tiến hóa nữa; để có bằng chứng cho một âm mưu của Liên Minh. Cứu một kẻ đã gục ngã từ một vụ tự tử không đau đớn hay bảo vệ tính mạng mình trước một vụ tái định hướng đáng sợ và bắt đầu cuộc đời lao động lại từ đầu của một người phục vụ chưa có sao nào?
Tôi trở về cũi của mình.
Quyết định đó có khiến cô cảm thấy tội lỗi không?
Không. Tôi chỉ linh cảm đêm nay sẽ chưa kết thúc ở đó. Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng tôi nghe tiếng thang máy đến. Rồi tiếng bước chân. Tôi cảm thấy như họ đến để bắt tôi; nhưng tôi không nhúc nhích. Đèn vàng sáng lên, nhưng các chị em vẫn ngủ yên trong cũi. Không có mùi hoạt khí trong không khí. Quyển sách của Yoona cho thấy một lâu đài nơi những người máu xanh và người hầu chìm vào giấc ngủ giữa lúc đang ăn uống, may vá, nấu nướng. Tôi nghĩ đến bức tranh đó.
Có một tiếng xoẹt nhỏ trong im lặng. Một que diêm? Sau đó tôi nghe tiếng gõ tap-tap-tap của một chiếc sony. Tôi đứng dậy, bò đến cửa, rồi nhìn hé ra ngoài. Đèn ở nhà mái vòm được mở lên một nửa, nhưng không có người khách nào; không có Trợ lý nào đến làm việc; không Papa Song trên Bục, rao giảng bài Kinh tối.
Chỉ có một người đàn ông mặc đồ vest đen, uống cà phê và viết dưới ánh đèn kỳ lạ. Chúng tôi quan sát nhau; cuối cùng, ông ta chúc tôi một buổi sáng tốt lành, và hi vọng tôi cảm thấy khá hơn Quản lý Rhee.
Một cảnh sát à?
Ông ta là một tài xế, ông ta nói với tôi như vậy. Tên của ông ta là ông Chang. Tôi xin lỗi, tôi không biết “tài xế” là gì.
Vị khách điềm đạm giải thích, tài xế là những người lái ford cho các Chủ tịch và giám đốc. Tài xế đôi khi kiêm luôn vai trò giao liên. Ông Chang có một thông điệp cho tôi, cho Son