Sloosha's Crossin' & mọi chuyện về sau
Con đườn’ của Già Georgie và ta giao nhau quá nhiều lần đến khôn’ nhớ nổi, và sau khi ta chết, khôn’ biết còn chuyện gì mà tên ác quỷ răn’ nhọn đó khôn’ làm với ta... vì vậy hãy đưa cho ta một ít thịt cừu và ta sẽ kể cho các con nghe về lần gặp đầu tiên của chún’ ta. Một lát dày mọn’ nước, khôn’, khôn’ cần món bánh quế cháy khét...
Adam, anh trai ta, cùng Bố và ta đan’ trở về từ Hội chợ Honokaa qua nhữn’ con đườn’ sình lầy trên chiếc xe bò cà tàn’, quần áo thì lấm lem nhàu nhĩ. Buổi tối sập xuốn’ rất nhanh nên chún’ ta dựn’ lều trên bờ nam của Sloosha’s Crossin’, vì sôn’ Waipio đan’ sôi sục sau nhiều ngày mưa to và nước trào cuồn cuộn do triều dân’. Sloosha’s là mảnh đất lành dù rất lầy lội, chả có ai sốn’ ở Thun’ Lũn’ Waipio ngoài triệu triệu con chim, vì thế chún’ ta không ngụy tran’ cho túp lều và chiếc xe bò. Bố bảo ta đi tìm bùi nhùi và củi trong lúc ôn’ và Adam dựn’ lều.
Hôm đó ta bị chột bụn’ do đã ăn cả một cái đùi chó ở Honokaa, lúc bấy giờ ta đan’ ngồi xổm trên một cái hố giữa đám cây thiết mộc thì có ánh mắt nhìn ta, ta cảm thấy rất rõ. “Ai đó?” ta hỏi, và đám dươn’ xỉ xào xạc nuốt chửn’ lời ta.
Ô, mi đan’ ở một nơi thật tăm tối đấy cậu nhóc, bụi dươn’ xỉ rì rầm.
“Xưn’ tên đi!” ta hét lên, dù khôn’ to lắm. “Ta có dao găm đó!”
Ngay phía trên đầu ta, có người thì thầm, Xưn’ tên đi, cậu nhóc, là Zachry Dũng cảm hay Zachry Hèn nhát nào? Ta ngước lên nhìn và chắc chắn đó là Già Georgie đan’ bắt chéo chân trên một cây thiết mộc mục ruỗn’, một nụ cười ranh mãnh hiện lên tron’ đôi mắt háu đói của lão.
“Tôi không’ sợ ôn’ đâu!” ta nói với lão, dù thật tình mà nói thì giọn’ ta chỉ như tiếng rắm vịt giữa trận cuồn’ phon’. Ta thót ruột khi Già Georgie nhảy từ cành cây xuốn’ và rồi chuyện gì xảy ra?
Lão biến mất tron’ nháy mắt, đún’ vậy, ở phía sau ta. Chẳn’ có gì ở đấy... ngoài một con vịt hoang béo núc đan’ kiếm ăn, mời mọc ta túm lấy rồi xiên que! E hèm, ta tin chắc Zachry Dũng cảm đã hạ gục Già Geogie, đún’ vậy, lão đã bỏ chạy để săn lùn’ nhữn’ kẻ hèn nhát hơn ta. Ta muốn kể với Bố và Adam về chuyến đi kỳ lạ của mình nhưn’ câu chuyện bốc phét sẽ ngon lành hơn với món nhắm khoái khẩu, vì vậy ta vội vội vàn’ vàn’ đứn’ dậy, kéo quần lên rồi lom khom tiến đến đốn’ lôn’ vũ nun’ núc thịt đó... rồi ta chụp xuốn’.
Ngài Chim vuột qua kẽ tay ta rồi bỏ chạy nhưn’ ta khôn’ bỏ cuộc, còn lâu, ta đuổi theo nó lên thượn’ nguồn qua bụi rậm nhấp nhô gai góc, cành cây chết mục và nhiều thứ khác, gai nhọn cào vào mặt ta đau buốt, nhưn’ các con thấy đó, ta đan’ sốt sắn’ đuổi bắt nên chẳn’ nhận ra cây cối thưa dần hoặc nghe tiến’ Thác Hiilawe gầm rú gần hơn, mãi đến khi ta chúi nhủi vào bãi đất trốn’ cạnh hồ nước và hoa mắt trước một bầy ngựa. Khôn’, khôn’ phải ngựa hoan’, mà là nhữn’ con ngựa mặc áo giáp da đính hạt kim loại và trên Đảo Lớn thì điều đó đồn’ nghĩa với duy nhất một điều, chính xác, bọn Kona.
Mười – mười hai tên thổ dân sơn phết khắp người đứng dậy nắm lấy cán roi da, gào tiếng thét chiến trận với ta! Ôi, lúc này ta chạy trở lại hẻm núi mà ta đã chạy lên, chính xác, kẻ đi săn thành kẻ bị săn. Tên Kona gần nhất đan’ đuổi theo sau ta, nhữn’ tên khác nhảy lên lưn’ ngựa và cười van’ thích thú với trò săn bắt này. Sợ hãi làm chân ta run rẩy nhưn’ nó cũng khiến trí óc ta mềm nhũn, nên ta phón’ về chỗ Bố. Ta chỉ mới chín tuổi nên chỉ biết làm theo bản năn’ mà khôn’ nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra.
Tuy nhiên ta đã khôn’ quay lại chỗ dựn’ lều, nếu khôn’ thì giờ này ta đâu còn ngồi đây để kể chuyện cho các con nghe. Ta vấp chân vào rễ cây – chắc là chân của Già Georgie – rồi lăn lôn’ lốc xuốn’ một cái hố có lá mục, nhờ đó mà ta được che chắn trước vó ngựa lao qua của bọn Kona. Ta nằm yên tron’ đó, nghe chún’ hò hét lao qua, chỉ cách đó vài mét, băn’ qua hàn’ cây đó... thẳn’ đến Sloosha’s. Đến chỗ Bố và Adam.
Ta bò lết thận trọn’ và thật nhanh nhưn’ đã quá muộn, phải, đã quá muộn. Bọn Kona đan’ bao vây lều trại của chún’ ta, chún’ quất roi vun vút. Bố đan’ vun’ rìu tán loạn, còn anh ta thì cầm giáo, nhưn’ bọn Kona chỉ vờn họ. Ta nấp ở rìa bãi đất trốn’, sợ hãi rần rật tron’ máu khiến ta khôn’ thể đi tiếp. Vụt! Một làn roi, Bố và Adam ngã xuốn’ và quằn quại như nhữn’ con lươn trên cát. Tù trưởn’ Kona, một tên bặm trợn, xuốn’ ngựa rồi dẫm qua bãi nước cạn đến chỗ Bố, quay lại mỉm cười với bọn anh em sơn vẽ của hắn, rút dao ra rồi cắt cổ họn’ Bố từ tai này qua tai kia.
Ta chưa thấy cái gì đỏ thẫm như dòn’ máu chảy ra của Bố. Tên tù trưởn’ liếm láp máu của Bố trên lưỡi dao.
Adam hoản’ loạn tột độ, anh khôn’ còn gan dạ nổi nữa. Một tên sơn vẽ trói cổ tay cổ chân anh rồi ném anh cả của ta lên yên ngựa của hắn như một bao khoai sọ, nhữn’ tên khác lục lọi lều của chún’ ta để tìm đồ sắt và các vật dụn’ khác rồi đập phá nhữn’ gì chún’ khôn’ đem theo. Tên tù trưởn’ nhảy lên lưn’ ngựa rồi quay lại nhìn thẳn’ vào ta... đôi mắt đó là đôi mắt của Già Georgie. Zachry Hèn nhát, đôi mắt nói, mi được sinh ra là để dành cho ta, thấy chưa, chống lại ta ích gì?
Ta có chứn’ minh là lão sai khôn’? Đứn’ lên và cắm lưỡi dao của ta vào cổ một tên Kona? Theo chún’ về đến trại của chún’ rồi tìm cách giải cứu Adam? Zachry Dũng cảm Chín tuổi đã trốn lên một cái cây để khóc sướt mướt và cầu nguyện Sonmi phù hộ để nó khôn’ bị bắt làm nô lệ. Phải, ta chỉ biết làm thế. Hỡi ôi, nếu ta được Sonmi đoái hoài thì ta sẽ lắc đầu đầy khinh bỉ rồi tự nghiền nát mình như một con bọ gậy.
Bố vẫn đan’ nằm bập bềnh tron’ chỗ nước cạn lúc ta lẻn về khi màn đêm đã buôn’ xuốn; dòn’ sôn’ bấy giờ đã dịu lại và thời tiết quang đãng hơn. Bố là người luôn chơi đùa, nựn’ nịu và yêu thươn’ ta. Trơn như cá han’, nặn’ như bò, lạnh như đá, từn’ giọt từn’ giọt máu bị dòn’ sôn’ hút cạn. Ta vẫn chưa hoàn hồn hay cảm nhận được gì rõ rệt, mọi thứ vẫn còn quá chấn độn’ và kinh hoàn’. Sloosha’s nằm cách Bãi Xươn’ sáu – bảy dặm, nên ta xây một nấm mồ cho Bố ở nơi ôn’ nằm. Ta khôn’ nhớ câu kinh nào của Trưởn’ lão ngoài câu Sonmi kính yêu,Người ở trong chúng con, hãy trả linh hồn được yêu thương này về Lòng mẹ, chúng con cầu xin Người. Nên ta đọc câu kinh này, lội qua sôn’ Waipio, rồi cầm dao gập chạy băn’ qua cánh rừn’ đêm.
Một con cú mèo tí hon rít lên với ta, Đánh giỏi lắm, Zachry Dũng cảm! Ta hét lên bảo con chim câm miện’, nhưng nó rít lại, Khôn’ thì sao? Mi sẽ đánh ta như đã đánh bọn Kona à? Ôi, làm ơn làm phước chiếp cha chiếp chiếp đi! Trên dãy Kohala, bọn chó hoang tru lên, Zachryyy-yy-y Hèn Nháttt-tt-t. Cuối cùng là mặt trăn’, bà nhướn mày lên, nhưn’ bà lão lạnh lùn’ đó chẳn’ nói gì, mà cũn’ chẳn’ cần bà lên tiến’, ta biết bà nghĩ gì về ta. Adam cũn’ đan’ nhìn lên mặt trăn’ đó, chỉ cách ta hai-ba-bốn dặm, nhưn’ ta chẳn’ thể làm gì để cứu anh ấy, anh có thể đã ở tận Honolulu. Ta òa lên khóc nức nở, chính xác, như một đứa bé hoảng sợ.
Sau khi đi được một dặm, ta đến Nhà Abel rồi gọi cửa. Con cả của Abel là Issak mở cửa cho ta vào và ta kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra ở Sloosha’s Crossin’, nhưn’... ta có kể toàn bộ sự thật khôn’? Khôn’, trùm chăn của Abel lên người, sưởi ấm bên đốn’ lửa của họ, thằn’ bé Zachry đã nói dối. Ta khôn’ nhận đã dẫn bọn Kona đến lều của Bố, mà ta kể ta chỉ đuổi theo một con vịt vào bụi rậm, và khi ta trở về... Bố đã bị giết, Adam bị bắt và dấu chân ngựa của bọn Kona in khắp bùn đất. Khôn’ thể làm gì được, lúc đó lẫn bây giờ. Mười tên Kona có thể giết người nhà Abel dễ dàn’ như đã giết Bố ta.
Khuôn mặt các con đan’ hỏi ta. Tại sao ta lại nói dối?
Tron’ lời kể mới này, ta khôn’ phải là Zachry Ngu ngốc hay Zachry Hèn nhát, ta chỉ là Zachry Kém may mắn và May mắn. Nói dối là lũ kền kền của Già Georgie, chún’ đan’ lượn vòn’ trên khôn’ trun’ nhìn xuốn’ đất để tìm kiến một linh hồn còi cọc và ốm yếu để lao xuốn’ và cắm phập món’ vuốt của chún’, và đêm hôm đó ở nhà của Abel, linh hồn còi cọc và ốm yếu đó, chính xác, đó chính là ta.
Giờ đây lũ các con nhìn một ôn’ già nhăn nheo, thở khò khè từn’ hơi, và ta sẽ khôn’ còn thấy nhiều mùa đôn’ nữa, khôn’, khôn’, ta biết thế. Ta đan’ gào lên với bản thân ta hơn bốn mươi năm trước, phải, với Zachry Chín tuổi, Ê, nghe đây! Có nhữn’ lúc ngươi yếu đuối trước thế gian! Có nhữn’ lúc ngươi chẳn’ thể làm gì! Đó khôn’ phải lỗi của ngươi, mà là lỗi của cái thế gian tồi tệ này thôi! Nhưn’ dù cho ta có gào lớn đến đâu, Cậu bé Zachry vẫn khôn’ nghe thấy ta và sẽ chẳn’ bao giờ nghe thấy.
Lưỡi dê là một năn’ khiếu, các con có nó từ lúc sinh ra hoặc là khôn’. Nếu các con có nó, nói gì dê cũn’ nghe, nếu khôn’ có, chúng sẽ xô con xuốn’ bùn rồi đứn’ đó cười nhạo khinh bỉ. Ta có cái lưỡi dê từ Bố, và thi thoản’ khi chăn dê, ta nghĩ là mình đã nghe tiến’ ôn’ thổi sáo cách đó không xa, dù Trưởn’ lão nói ông đã đầu thai vào Nhà Kashinski tron’ Thun’ lũn’ Mormon. Dù sao đi nữa, hàn’ ngày vào lúc mặt trời mọc ta vắt sữa dê rồi đưa cả đàn dê lên miện’ Thun’ lũn’ Elepaio, băn’ qua đèo Vert’bry đến ăn cỏ ở Đỉnh Kohala. Ta cũn’ chăn dê của Thím Bees, có khoảng mười lăm – hai mươi con dê, tổn’ cộn’ ta có năm mươi – sáu mươi con dê phải trôn’ chừn’, chăm sóc khi chún’ sinh đẻ và đau ốm. Thật là quá nhiều dê phải để mắt đến, nhưng ta yêu thươn’ lũ thú khôn’ biết nói này còn hơn cả bản thân ta, nhất là sau khi Bố bị giết còn Adam bị bắt làm nô lệ. Con nào cũn’ có tên do ta tự đặt cho. Khi trời mưa ta hay dầm mình dưới mưa để bắt đỉa trên người chún’, khi trời nắn’ như thiêu đốt ta cũn’ bị nướn’ khét, và trên Kohala có lúc ta ở lại đến ba-bốn đêm liền mới xuốn’ núi. Phải luôn giữ cho con mắt chớp liên tục. Lũ chó hoan’ sục sạo trên núi để ăn trộm dê non mới đẻ nếu ta lơ là buôn’ lỏn’ thanh giáo. Khi bố ta còn nhỏ, thổ dân từ Mookini thườn’ tìm đườn’ lên đây từ Leeward rồi cuỗm mất một, hai con dê, nhưn’ sau đó bọn Kona đã biến người Mookini thành nô lệ trên khắp miền nam và han’ hốc của họ ở Hawi đã thành ổ rêu phon’ kiến mối. Mục đồn’ chún’ ta biết rõ Núi Kohala như lòn’ bàn tay, rõ hơn bất kỳ ai khác, từn’ hẻm núi, dòn’ sôn’, nơi linh thiên’ nước độc, nhữn’ cây thép mà đám người săn đồ cổ chưa phát hiện ra, và một-hai-ba tòa nhà cũ mà ngoài chún’ ta ra khôn’ ai biết đến.
Mục đồn’ nổi tiến’ là có biệt tài tán gái. Này nhé, nếu một cô gái mê một chàn’ mục đồn’, cô ta chỉ cần đi theo tiến’ huýt sáo của chún’ ta đến nơi vắn’ vẻ, rồi chún’ ta sẽ làm chuyện đó giữa đồn’ khôn’ môn’ quạnh, chẳn’ có ai thấy trừ mấy con dê, mà lũ dê thì chẳn’ hé một lời với Ma Lắm Điều. Ta đã truyền giốn’ đứa con đầu tiên của ta cho Jayjo của Nhà Khuôn Bàn Chân bằn’ cách này, dưới một cây chanh vào một ngày nắn’. Ít nhất thì đó là đứa con đầu tiên mà ta biết. Các cô gái rất ma mãnh khi nói về người nào, khi nào và làm sao. Năm đó ta mười hai tuổi, Jayjo có một thân hình săn chắc và mời gọi, nàn’ cười đùa lún’ liến’ và cả hai chún’ ta đều yêu nhau say đắm, chính xác, như hai con đan’ ngồi đây vậy, vì thế khi cái bụn’ bầu của Jayjo đã căn’ tròn, bọn ta bàn đến chuyện cưới hỏi để nàn’ có thể dọn đến sốn’ ở Nhà Bailey. Ở đó còn nhiều phòn’ trốn’ lắm. Nhưn’ rồi Jayjo vỡ nước ối sớm và Banjo gọi ta đến Khuôn Bàn Chân nơi nàn’ đan’ sinh con. Ta vừa đến nơi thì đứa bé chào đời.
Đây khôn’ phải là một câu chuyện vui vẻ, nhưn’ các con đã hỏi về cuộc sốn’ của ta trên Đảo Lớn, và đây là nhữn’ gì hiện ra trong’ trí nhớ của ta. Đứa bé khôn’ có miện’, cũn’ chẳn’ có lỗ mũi, nên nó khôn’ thở được và đã chết khi mẹ của Jayjo cắt dây rốn, tội nghiệp hài nhi bé nhỏ. Mắt nó khôn’ mở ra, nó chỉ cảm thấy hơi ấm từ bàn tay bố nó trên lưn’, đổi màu xám ngoét, ngừn’ cục cựa và qua đời.
Jayjo tái mét và mồ hôi nhễ nhại, trôn’ như cũn’ chết rồi. Cánh đàn bà bảo ta tránh ra để nhườn’ chỗ cho thầy lan’.
Ta ôm đứa bé đã chết được quấn tron’ bao vải rồi đem đến Bãi Xươn’. Ta cô đơn quá, tự hỏi nòi giốn’ của Jayjo bị hỏn’ hay của ta bị hỏn’ hay vận may của ta đã hỏn’. Đó là một buổi sán’ ảm đạm dưới bón’ những bụi hoa máu, từn’ con són’ liếm láp bãi biển như nhữn’ con bò ốm ngã són’ soài. Lấp mộ cho đứa bé khôn’ mất nhiều thời gian như cho Bố. Bãi Xươn’ có mùi tảo biển và mùi thịt thối rữa, xươn’ cũ nằm xen sỏi đá, và chẳn’ ai muốn nấn ná ở đó quá lâu, trừ con ruồi hoặc con quạ.
Jayjo khôn’ chết, nhưn’ nàn’ không còn cười lún’ liến’ như trước nữa và chún’ ta cũng’ chẳn’ cưới xin gì cả, các con phải biết nòi giốn’ của mình sẽ ra đời khỏe mạnh hay là một thứ gì khác, phải khôn’ nào? Hoặc ai sẽ cạo rêu mốc trên mái nhà và lau chùi mối mọt trên biểu tượn’ cho con khi con lìa trần? Thế là nếu ta gặp lại Jayjo ở một buổi họp làn’ hoặc họp chợ, nàn’ thườn’ nói, Sán’ nay lại mưa rồi nhỉ? và ta đáp, Ừ, chắc là sẽ mưa đến tối, rồi chún’ ta đườn’ ai nấy đi. Nàn’ cưới một thợ thuộc da từ Thun’ lũn’ Kane ba năm sau đó, nhưng ta khôn’ đến dự tiệc cưới của họ.
Nó là một bé trai. Đứa bé không có tên đã chết của chún’ ta. Một bé trai.
Dân Thun’ Lũn’ chỉ có một vị thần và tên của bà là Sonmi. Thổ dân trên Đảo Lớn thườn’ có nhiều thần thánh hơn. Ở dưới Hilo họ cầu nguyện Sonmi khi có dịp nhưn’ họ cũn’ thờ nhiều thần khác nữa, thần cá mập, thần núi lửa, thần ngô, thần hắt hơi, thần mụn cóc-có lôn’, chao ôi, bất kể thứ gì người Hilo cũn’ đẻ ra được một ôn’ thần cho thứ đó. Bọn Kona thì có cả một bộ lạc thần chiến tranh và thần ngựa này nọ. Nhưn’ với Dân Thun’ Lũn’, các vị thần man khai đó khôn’ đán’ bận tâm, khôn’ hề, chỉ Sonmi là có thật.
Bà sốn’ giữa chún’ ta, cai quản Thun’ lũn’ Chín Dải. Hầu như chún’ ta khôn’ bao giờ nhìn thấy bà’, đôi khi cũn’ có người thấy, một bà lão chốn’ gậy, dù có lúc ta thấy bà là một cô gái tỏa sán’ lấp lánh. Sonmi giúp người đau ốm, xoay đổi vận xui, khi một người Dân Thun’ Lũn’ chân chính và văn minh qua đời, bà đón linh hồn người đó để dẫn về một tử cun’ ở đâu đó trong Thun’ lũn’. Có khi chún’ ta nhớ nhữn’ đời trước của mình, có khi khôn’, lại có khi Sonmi báo mộn’ với Trưởn’ lão ai là ai, có khi khôn’... nhưng chún’ ta biết mình sẽ luôn được đầu thai trở lại làm người Dân Thun’ Lũn’, vì vậy cái chết đối với chún’ ta khôn’ quá đán’ sợ, khôn’ hề.
Trừ khi Già Georgie đoạt lấy linh hồn con, thì cái chết mới đán’ sợ. Là thế này, nếu con cư xử như thổ dân, ích kỷ và bán’ bổ văn minh, hoặc nếu Georgie dụ dỗ con trở thành kẻ mọi rợ, thì linh hồn con sẽ bị trĩu nặn’ như đeo đá. Khi đó Sonmi khôn’ thể đưa con lọt vào tử cun’ nào cả. Nhữn’ kẻ biến chất ích kỷ đó bị gọi là “kẻ hóa đá” và khôn’ số mệnh nào đán’ sợ cho người Dân Thun’ Lũn’ hơn điều này.
Giờ thì ngọn nến văn minh đã tàn, tất cả nhữn’ điều này có còn ý nghĩa gì khôn’? Ái chà, ta khôn’ thể nói có mà ta cũn’ chẳn’ thể nói khôn’. Ta chỉ biết phó thác linh hồn mình cho Sonmi và cầu nguyện bà đưa đườn’ dẫn lối linh hồn ta đến một nơi tốt đẹp ở kiếp sau, vì bà đã cứu mạn’ ta tron’ kiếp này và nếu đốn’ lửa khôn’ làm các con ngủ gục, ta sẽ kể cho các con nghe vì sao.
Biểu Tượn’ Tháp là tòa nhà duy nhất trên Bãi Xươn’ nằm giữa Thun’ lũn’ Kane và Thun’ lũn’ Honokea. Khôn’ có quy định cấm vào nơi này, nhưn’ chẳn’ ai dám bén mản’ vào đấy vì vận may bị hủy hoại nếu quấy rầy bón’ đêm tron’ đó mà khôn’ có lý do chính đán’. Các biểu tượn’ của chún’ ta, được chạm khắc, đánh bón’ và viết chữ lên trong suốt cuộc đời chún’ ta, được thờ ở đó sau khi chún’ ta qua đời. Hàn’ nghìn biểu tượn’ được cất giữ tron’ thời của ta, đún’ vậy, mỗi biểu tượn’ là một người Dân Thun’ Lũn’ như ta, sinh ra, sốn’ và đầu thai kể từ khi Flotilla đưa tổ tiên của chún’ ta đến Đảo Lớn để trốn Sụp Đổ.
Lần đầu tiên ta đi vào Biểu’ Tượn’ Tháp là cùn’ với Bố, Adam và Jonas khi ta được bảy tuổi. Mẹ bị xuất huyết khi sinh Catkin, Bố đưa chún’ ta đến để cầu nguyện Sonmi chữa trị cho Mẹ, vì Biểu Tượn’ Tháp là một nơi đặc biệt linh thiên’ và Sonmi thườn’ nghe chún’ sinh ở đó. Bên tron’ rất tăm tối và ẩm thấp. Có mùi sáp, mùi dầu tếch và mùi thời gian. Các biểu tượn’ sốn’ trên nhữn’ hàn’ kệ từ sàn đến trần, có bao nhiêu ta cũn’ chẳn’ biết, ta khôn’ đi đếm như đếm dê, nhưn’ người đã khuất nhiều hơn người còn sốn’ như lá nhiều hơn cây. Tiến’ Bố cất lên trong bón’ đêm, quen thuộc nhưn’ cũng thật rùn’ rợn, cầu xin Sonmi đừn’ để cho Mẹ chết và để linh hồn Mẹ ở lại tron’ cơ thể bà lâu hơn, tron’ đầu ta cũn’ nguyện cầu như vậy, dù ta biết đã bị Già Georgie đánh dấu ở Sloosha’s Crossin’ rồi. Sau đó chún’ ta nghe thấy một tiến’ giốn’ như tiến’ gầm từ bên dưới sự im lặn’, tạo thành từ hàn’ triệu tiến’ thì thầm như đại dươn’, nhưn’ đấy khôn’ phải là đại dươn’, khôn’, đó là các biểu tượn’, và chún’ ta biết Sonmi đan’ ở đó, nghe thấy lời chún’ ta.
Mẹ khôn’ chết. Sonmi đã rủ lòn’ thươn’, các con thấy chưa.
Lần thứ hai ta ở tron’ Biểu Tượn’ Tháp là vào Đêm Báo Mộn’. Khi mười bốn vết khía trên biểu tượn’ của chún’ ta nói rằn’ chún’ ta đã là Dân Thun’ Lũn’ trưởn’ thành, chún’ ta sẽ ngủ một mình tron’ Biểu Tượn’ Tháp và Sonmi sẽ cho chún’ ta một giấc mơ đặc biệt. Một số cô gái thấy người mình sẽ cưới làm chồn’, một số chàn’ trai thấy nghề nghiệp của mình, có lúc chún’ ta thấy nhữn’ thứ mà sau đó chún’ ta đến Trưởn’ lão để giải mã. Khi rời Biểu Tượn’ Tháp vào sán’ hôm sau, chún’ ta trở thành đàn ôn’ và đàn bà.
Thế là sau khi mặt trời lặn, ta nằm dưới tấm chăn của bố tron’ Biểu Tượn’ Tháp, gối đầu lên biểu tượn’ chưa được chạm khắc của ta. Bên ngoài, Bãi Xươn’ đan’ kêu răn’ rắc và kẽo kẹt, tiến’ són’ réo rắt, sôi trào và ta nghe thấy tiến’ chim đớp muỗi. Nhưn’ hóa ra chẳn’ có con chim đớp muỗi nào cả, khôn’ hề, đó là tiến’ một cánh cửa sập mở ra ngay cạnh ta, và một sợi dây thừn’ rơi lủn’ lẳn’ xuốn’ khoản’ khôn’phía dưới. Trèo xuốn’ đi, Sonmi bảo ta, thế là ta trèo xuốn’, nhưn’ sợi dây thừn’ làm bằn’ nhữn’ ngón tay và cổ tay người quấn lấy nhau. Ta ngước lên thì thấy lửa cháy lan xuốn’ từ sàn Biểu Tượn’ Tháp. Cắt dây thừn’ đi, một giọn’ hiểm ác van’ lên, nhưn’ ta rất sợ vì nếu làm thế thì ta sẽ ngã, đún’ khôn’?
Tron’ giấc mơ tiếp theo, ta đan’ ôm đứa bé trai dị dạn’ tron’ phòn’ của Jayjo. Nó đan’ chòi đạp và uốn éo như ngày hôm đó. Nhanh lên, Zachry, người đàn ôn’ nói, rạch miện’ cho con mi để nó thở!
Ta đan’ cầm con dao tron’ tay, vì vậy ta rạch cho con trai ta một đườn’ hình miện’ cười, như cắt phô mai vậy. Từ ngữ phọt ra, Tại sao Bố lại giết con?
Giấc mơ cuối cùn’ của ta đưa ta đến sôn’ Waipio. Ở bờ bên kia ta thấy Adam, đan’ câu cá rất vui vẻ! Ta vẫy tay nhưn’ anh ấy khôn’ thấy ta, vì vậy ta chạy lên một cây cầu mà ngoài đời thật khôn’ có, một cây cầu bằn’ vàn’ và đồn’. Thế nhưn’ khi cuối cùn’ cũn’ đến được chỗ Adam, thì ta lại khóc lóc thảm thiết vì chẳn’ còn gì ngoài nhữn ụ xươn’ và một con lươn nhỏ màu bạc đan’ quằn quại tron’ cát.
Con lươn là ánh bình minh nứt ra dưới khe cửa Biểu Tượn’ Tháp. Ta nhớ lại ba giấc mơ đó rồi băn’ qua nhữn’ bụi cây rậm rạp đến nhà Trưởn’ lão mà không gặp ai dọc đườn’. Trưởn’ lão đan’ cho gà ăn phía sau trườn’ học. Bà chăm chú lắn’ nghe nhữn’ giấc mơ của ta, rồi nói rất khó để giải mã chún’ và bảo ta đợi tron’ lớp học tron’ lúc bà cầu nguyện Sonmi để tìm ra ý nghĩa thật sự của chún’.
Lớp học man’ một màu sắc linh thiên’ huyền’ bí từ Thời đại Văn minh. Từn’ quyển sách trong Thun’ lũn’ nằm trên kệ, qua năm thán’ đã bị lỏn’ lẻo và đầy mối mọt nhưn’ đún’ vậy, đó là nhữn’ quyển sách và nhữn’ từ ngữ kiến thức! Ở đó cũn’ có một quả bón’ thế giới nữa. Nếu cả thế giới là một quả bón’ to thì ta khôn’ hiểu tại sao người ta khôn’ rơi khỏi nó và ta cũn’ khôn’ rơi. Thế đấy, ta khôn’ thôn’ minh sán’ dạ cho lắm, chẳn’ bù cho Catkin, nó có thể trở thành Trưởn’ lão tron’ tươn’ lai nếu mọi việc xảy ra khác đi. Cửa sổ tron’ lớp làm bằn’ kính, còn nguyên vẹn sau Sụp Đổ. Điều kinh ngạc nhất chính là chiếc đồn’ hồ, chiếc đồn’ hồ duy nhất còn chạy tron’ Thun’ lũn’ và trên toàn Đảo Lớn, toàn Ha-Why, theo như ta biết. Thế đấy, nó chẳn’ cần pin, nó là đồn’ hồ dây cót. Thuở còn đi học, ta sợ con nhện suốt ngày tích tắc theo dõi và phán xét đó. Trưởn’ lão dạy chún’ ta Tiến’ Đồn’ Hồ nhưn’ ta đã quên mất, chỉ còn nhớ Giờ và Rưỡi. Ta nhớ Trưởn’ lão nói,Nền văn minh cần thời gian, nếu chún’ ta để chiếc đồn’ hồ này chết đi, thì thời gian cũn’ sẽ chết, và khi đó làm sao chún’ ta có thể đem lại Thời đại Văn minh như thời trước Sụp Đổ?
Ta nhìn chiếc đồn’ hồ tích tắc vào buổi sán’ hôm đó cho đến khi Trưởn’ lão quay lại và ngồi đối diện ta. Bà nói Già Georgie đan’ muốn ăn tươi nuốt sốn’ linh hồn ta, nên lão đã đặt lời nguyền lên giấc mơ của ta để che mờ ý nghĩa của chún’. Nhưn’ may mắn là Sonmi đã cho bà biết ý nghĩa thật sự là gì. Và các con nữa, các con cũn’ phải nhớ nhữn’ lời này vì chún’ sẽ làm đổi hướn’ câu chuyện này nhiều lần về sau.
Một: Bàn tay bỏn’ cháy, chớ cắt dây thừn’.
Hai: Kẻ thù đan’ ngủ, chớ rạch họn’ hắn.
Ba: Đồn’ đan’ bốc cháy, chớ băn’ qua cầu.
Ta thú nhận ta chẳn’ hiểu gì cả. Trưởn’ lão nói bà cũn’ khôn’ hiểu, nhưn’ chuyện đó khôn’ quan trọn’, vì ta sẽ hiểu những tiên báo này khi thời điểm thật sự đến, và bà bảo ta phải đón’ đinh lời bà vào trí nhớ của ta. Rồi bà tặn’ ta một quả trứn’ gà để ăn sán’, vẫn còn ấm nón’ từ ổ gà, và chỉ cho ta cách hút lòn’ đỏ ra bằn’ cọng rơm.
Vậy là các con muốn nghe về Chiếc Tàu Lớn của nhữn’ Người Tiên Tri?
Khôn’, Chiếc Tàu khôn’ phải là thần thoại gì cả, nó có thật như ta và các con vậy. Chính đôi mắt này đã nhìn thấy nó, ôi phải hai mươi lần là ít. Chiếc Tàu thườn’ đến Vịnh Flotilla hai lần mỗi năm, gần mùa xuân và mùa thu khi ngày và đêm dài bằn’ nhau. Để ý nó khôn’ bao giờ cập bến tại một thị trấn thổ dân nào cả, khôn’ Honokaa, khôn’ Hilo, khôn’ Leeward. Tại sao thế? Vì đối với Người Tiên Tri, chỉ có Dân Thun’ Lũn’ chún’ ta mới đủ văn minh mà thôi, chính thế. Họ khôn’ muốn trao đổi hàn’ hóa với người mọi rợ vì bọn họ nghĩ Chiếc Tàu là một thần chim màu trắn’ hay gì đó! Chiếc Tàu có màu của bầu trời nên các con sẽ khôn’ thể thấy nó cho đến khi nó đã neo lại ngoài khơi. Nó khôn’ có mái chèo, khôn’ có buồm, cũn’ chẳn’ cần gió hay thủy triều, vì nó được điều khiển bởi trí thôn’ minh của Người Xưa. Chiếc Tàu dài như một hòn đảo lớn, cao như một ngọn đồi, nó chở hai-ba-bốn trăm người, có thể cả triệu người.
Trí Thôn’ Minh của Người Xưa đem đến thật nhiều nhữn’ câu hỏi và thắc mắc, có phải khôn’ nào? Chiếc Tàu này cũn’ thế. Nó di chuyển như thế nào? Hành trình sẽ đưa nó đến đâu? Làm sao nó sốn’ sót qua bão tố và Sụp Đổ? Chà chà, ta khôn’ biết nhiều câu trả lời cho lắm, và khác với hầu hết nhữn’ người kể chuyện, chuyện của Zachry khôn’ hề bịa đặt. Bộ lạc sốn’ trên Chiếc Tàu được gọi là Tiên Tri, và họ đến từ một hòn đảo tên là Đảo Tiên Tri. Đảo Tiên Tri lớn hơn Maui, nhỏ hơn Đảo Lớn, và ở xa xa tận biển xanh phươn’ bắc, hơn nhữn’ gì ta có thể nghĩ bàn.
Thế là Chiếc Tàu thả neo cách Mũi Trườn’ Học khoản’ mười sải đá và hai chiếc thuyền nhỏ chui ra từ mũi Chiếc Tàu rồi lướt són’ tiến vào bờ. Mỗi chiếc chở sáu – tám người đàn ôn’ và đàn bà, tất cả đều mặc đồ thôn’ minh, khôn’ bị ướt khi gặp nước. Ôi, cái gì ở họ cũn’ kỳ bí cả. Đàn bà trên tàu cũn’ giốn’ đàn ôn’, tóc họ cắt sát, chứ khôn’ thắt bím như đàn bà tron’ làn’, trôn’ họ cũn’ dẻo dai và khỏe hơn. Da họ lán’ mượt khỏe mạnh, khôn’ có nhữn’ đốm ghẻ, ai cũn’ có da màu nâu đen ón’, trôn’ họ giốn’ nhau hơn so với nhữn’ người mà các con thấy trên Đảo Lớn. Và Người Tiên Tri cũn’ khôn’ nói nhiều lắm, khôn’ hề. Hai người bảo vệ ở lại cạnh chiếc thuyền trên bãi biển và nếu chún’ ta hỏi họ, Ngài tên là gì? hoặc Cô đi đâu vậy? thì họ chỉ lắc đầu, như nói, Tôi sẽ khôn’ trả lời gì cả, nên đừn’ hỏi nữa. Một Trí Thôn’ Minh kỳ bí ngăn khôn’ cho chún’ ta tiến đến gần. Khôn’ khí đặc quánh lại đến khi các con khôn’ thể đi đến gần hơn. Nó làm con cảm thấy một cơn đau choán’ ván’ nên con sẽ khôn’ dám đùa giỡn với nó, khôn’ đâu.
Việc trao đổi hàn’ hóa diễn ra ở Chợ. Người Tiên Tri nói chuyện rất kỳ lạ, khôn’ lười lĩnh’ và từn’ chữ một như người Hilo mà đậm đặc và lạnh lùn’. Khi họ lên mặt đất, thiên hạ đã kháo nhau và hầu hết mọi nhà đều đã sẵn sàn’ đẩy hết nhữn’ giỏ rau quả thịt cá ra Chợ. Người Tiên Tri cũn’ hứn’ đầy nước ngọt từ suối vào nhữn’ chiếc thùn’ đặc biệt. Đổi lại, Người Tiên Tri trao đổi đồ sắt, tốt hơn bất kỳ món đồ sắt nào được làm ra trên Đảo Lớn. Họ trao đổi rất côn’ bằn’ và khôn’ bao giờ quát nạt như nhữn’ thổ dân ở Honokaa, cách nói chuyện lịch sự của họ như vẽ ra một đườn’ ranh với người khác, hàm ý, Tôi tôn trọn’ các bạn vừa đủ nhưn’ các bạn khôn’ phải là thân bằn’ quyến thuộc của chún’ tôi, vì vậy đừn’ bước qua lằn ranh này, được chứ? Và như thế Người Tiên Tri khôn’ bao giờ hỏi tên chún’ ta, cũn’ chẳn’ bao giờ cho ta biết tên của họ, dù bọn trẻ con chún’ ta thườn’ gọi họ bằn’ biệt danh như Chỉ Huy Lùn và Đầu Búa và Chị Xấu và Sloosha's Crossin'& mọi chuyện về sau 305 bố mẹ chún’ ta cũng dùn’ nhữn’ biệt danh này khi các vị khách đã quay trở lại Chiếc Tàu.
Phải, Người Tiên Tri đề ra nhữn’ quy tắc rất nghiêm ngặt khi trao đổi hàn’ hóa với chún’ ta. Họ khôn’ trao đổi nhữn’ món đồ nào Thôn’ minh hơn nhữn’ gì sẵn có trên Đảo Lớn. Ví dụ như, sau khi Bố bị giết, một buổi họp làn’ đã thốn’ nhất lập một chốt canh để bảo vệ Đườn mòn Muliwai là con đườn chính của chún’ ta từ Sloosha’s Crossin’ vào Chín Thun’ Lũn’. Trưởn’ lão hỏi Người Tiên Tri có vũ khí đặc biệt gì để bảo vệ chún’ ta trước bọn Kona khôn’. Người Tiên Tri nói khôn’. Trưởn’ lão van nài họ, gần như là thế. Họ vẫn nói khôn’ và thế là hết.
Một quy tắc khác là khôn’ nói gì với chún’ ta về nhữn’ gì nằm ở phía bên kia đại dươn’, kể cả Đảo Tiên Tri cũn’ khôn’, trừ tên của nó. Napes ở Nhà Inoyue xin được lên Chiếc Tàu, và đó là lần gần nhất ta thấy tất cả Người Tiên Tri đều cười to. Chỉ huy của họ nói khôn’ và khôn’ ai ngạc nhiên cả. Chún’ ta chưa bao giờ vượt quá giới hạn’ nhữn’ quy tắc này, vì nghĩ rằn’ họ đã ban cho nền văn minh của chún’ ta một vinh dự khi trao đổi hàn’ hóa với chún’ ta. Trưởn’ lão luôn mời họ ở lại dùn’ yến tiệc, nhưn’ người chỉ huy luôn lịch sự từ chối. Họ kéo nhữn’ món hàn’ trao đổi được trở lại tàu của mình. Một giờ sau, Chiếc Tàu lên đườn’, về phía đôn’ vào mùa xuân, về phía bắc vào mùa thu.
Các chuyến thăm diễn ra như thế, đều đặn mỗi năm, kể từ khi bất kỳ ai còn nhớ. Mùa đến, mùa đi, Tàu đến, Tàu đi. Đến năm ta mười sáu tuổi, khi một người phụ nữ Tiên Tri tên là Meronym đến thăm nhà ta trong một khoản’ thời gian, và mọi việc khôn’ còn như xưa nữa, tron’ cuộc đời ta, trong Thun’ lũn’, khôn’, mãi mãi khôn’. Trong tất cả nhữn’ chuyện kể của ta, nhữn’ chuyện duy nhất ta nghĩ thật sự là của ta chứ khôn’ phải cóp nhặt từ nhữn’ người kể chuyện khác, chính là chuyện ta kể về cô ấy, về Meronym.
Ở mạn trên, phía sau Đèo Vert’bry có một đỉnh núi tên là Tổ Trăn’, ở đó có thể nhìn thấy Windward rất rõ từ đồn’ cỏ Kohala. Vào một buổi chiều mùa xuân lấp lánh, ta đan’ chăn dê lên Tổ Trăn’ thì phát hiện Chiếc Tàu đan’ tiến đến Vịnh Flotilla và đó thực sự là một cảnh tượn’ đẹp mê hồn, nó có màu xanh giốn’ như màu nước biển và nếu khôn’ nhìn thẳn’ vào nó thì các con sẽ khôn’ nhận ra. Bấy giờ ta biết mình phải mau mau đi đến phiên trao đổi hàn’ hóa nhưn’ các con thấy đó, ta còn phải chăn đàn dê nữa, và khi ta đến được Chợ thì Người Tiên Tri có lẽ đã ra đi rồi, nên ta ở yên đó và thon’ don’ ngắm nhìn Chiếc Tàu tuyệt diệu của Người Thôn’ Minh, cứ đến rồi đi cùn’ nhữn’ con thiên nga và cá voi.
Ừ thì, đó là lý do ta ở lại, là điều ta tự nói với lòn’ mình, dù lý do thực sự là một cô gái tên Roses đan’ nhặt lá palila về để mẹ làm thuốc. Chún’ ta mê nhau như điếu đổ, và vào buổi chiều vui vẻ đê mê đó, ta đan’ thưởn’ thức hai quả xoài mọn’ nước và chiếc lá sun’ ẩm ướt của nàn’ nên sự thật là ta khôn’ muốn đi đâu cả, mà Roses cũn’ khôn’ nhặt được nhiều lá palila ngày hôm đó. Chao ôi, các con đan’ cười và đỏ ửn’ mặt, ôi nhữn’ đứa trẻ con, nhưn’ thời đó là thế đấy, phải rồi, ta cũn’ như các con bây giờ thôi.
Đến tối khi ta lùa đàn dê về nhà thì thấy mẹ quát tháo ầm ĩ, bồn chồn khôn’ yên như con ngỗn’ đực một cánh và chửi mắn’ ta thậm tệ, phải nhờ Sussy ta mới hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi trao đổi hàn’ hóa ở Chợ, thay vì ra dấu để mọi người quay về Tàu như thườn’ làm, chỉ huy Người Tiên Tri muốn nói chuyện riên’ với Trưởn’ lão. Sau một lúc lâu, Trưởn’ lão rời khỏi cuộc gặp và triệu tập một cuộc họp làn’. Dân Thun’ Lũn’ từ nhữn’ nhà lân cận cũn’ có mặt, trừ Nhà Bailey của chún’ ta. Số là mẹ ta cũn’ khôn’ ra Chợ. Vậy là cuộc họp làn’ diễn ra ở đó. Chỉ huy Người Tiên Tri muốn một cuộc trao đổi hàn’ hóa đặc biệt năm nay, Trưởn’ lão nói. Một phụ nữ trên Tàu muốn sốn’ và làm việc trong một nhà tron’ nửa năm, để tìm hiểu lối sốn’ của chún’ ta và hiểu Dân Thun’ Lũn’ chún’ ta. Đổi lại, chỉ huy sẽ trả cho chún’ ta gấp đôi mọi thứ mà chún’ ta trao đổi ngày hôm nay. Lưới, nồi niêu, đồ sắt, mọi thứ gấp đôi. Bây giờ hãy nghĩ xem đây là một vinh dự to lớn nhườn’ nào, và hãy nghĩ đến nhữn’gì chún’ ta có thể đổi cho tất cả các món hàn’ tại Hội chợ Honokaa mùa tới. Thế đấy, chẳn’ mất nhiều thời gian để có được một tiến’ Đồng ý! thật nhanh ở buổi họp làn’, và Trưởn’ lão phải gào lên câu hỏi tiếp theo giữa nhữn’ tiến’ huyên náo. Ai sẽ đón vị khách Tiên Tri của chún’ ta? Ô, tiến’ Đồn’ ý! đó nín bặt. Mọi người bỗn’ dưn’ có cả tá lý do. Chún’ tôi khôn’ có đủ chỗ. Chún’ tôi sắp có hai đứa con, khách đến sẽ khôn’ ngủ ngon. Muỗi quanh khu nhà chún’ tôi sẽ đốt cô ấy tơi tả. Volvo Bụi Bặm là kẻ lẻo mép đầu tiên lên tiến’.
Thế ở nhà Bailey thì sao? Thế đấy, cả mẹ ta và ta đều khôn’ có ở đó để phản đối kế hoạch này, và nó được tán đồn’ nhanh chón’. Đún’ rồi, họ có phòn’ trốn’ kể từ sau khi Bố Bailey bị giết mà! Nhà Bailey lấy từ Chợ nhiều hơn đón’ góp vào tron’ mùa thu hoạch trước, phải rồi, đấy là nghĩa vụ của họ! Phải rồi, nhà Bailey cần thêm tay lao độn’, Mẹ Bailey sẽ rất mừn’ trước sự giúp đỡ này! Và thế là buổi họp làn’ đã đạt được thỏa thuận.
Thế đấy, lúc này đến lượt ta trở thành con ngỗn’ đực một cánh. Người Tiên Tri ăn uốn’ gì? Họ có ngủ trên rơm rạ khôn’? Họ có ngủ khôn’? Sáu con trăn’! Mẹ ta quở mắn’ ta vì khôn’ đến buổi trao đổi hàn’ hóa với Chiếc Tàu, phải rồi, cho dù Mẹ là chỉ huy thật sự của nhà Bailey, nhưn’ ta là người đàn’ ôn’ lớn nhất trong nhà nên ta phải chịu trách nhiệm. Ta nói, Thôi được rồi, con sẽ đến nhà Trưởn’ lão và nói rằn’ chún’ ta khôn’ thể đón tiếp một Người Tiên Tri ở đây được... thì có tiến’ cốc, cốc, cốc, ở cửa.
Phải, đó là Trưởn’ lão, dẫn theo Người Tiên Tri đến ở, cùn’ với Mylo trợ lý trườn’ học. Lúc đó tất cả chún’ ta đều biết khôn’ thoát được vị khách của làn’ rồi, dù thích hay khôn’, bây giờ chún’ ta khôn’ thể nói, Biến đi chỗ khác được, phải khôn’? Như vậy sẽ làm hoen ố thanh danh nhà này và làm các biểu tượn’ của chún’ ta hổ thẹn. Nữ Tiên Tri có mùi Thôn’ Minh chua loét và lên tiến’ trước, vì cả ta và mẹ đều bị khóa lưỡi rồi. Xin chào, cô ta nói, tôi là Meronym, và tôi rất cám ơn các bạn đã tốt bụn’ cho tôi tá túc tron’ thời gian ở tại Thun’ lũn’. Mylo nhe răn’ cười mỉa mai và ác độc trước sự lo lắn’ của ta, ta chỉ muốn giết quách hắn cho xon’.
Sussy nhớ lại cun’ cách của chủ nhà trước, cô bé mời khách của chún’ ta ngồi, bảo Jonas đi lấy bia và thức ăn. Meronym nói, Dân tộc chún’ tôi có truyền thốn’ tặn’ nhữn’ món’ quà nhỏ cho chủ nhà khi mới đến thăm, vì thế tôi hi vọn’ các bạn sẽ khôn’ phiền... Cô ta thò tay vào chiếc túi đan’ đeo rồi lấy quà đưa chún’ tôi. Mẹ được tặn’ một chiếc nồi rất đẹp có giá bằn’ năm, sáu kiện len ở Honakaa, bà sửn’ sốt nói khôn’ thể nhận một món quà quý như vậy vì tiếp đón người lạ tử tế là lời dặn của Sonmi, đún’ vậy, việc đón khách phải miễn phí, nhưn’ Nữ Tiên Tri đáp nhữn’ món quà này khôn’ phải là lệ phí, khôn’ hề, mà đó chỉ là lời cám ơn vì lòn’ tốt, và Mẹ đã khôn’ từ chối chiếc nồi lần nữa. Sussy và Catkin được tặn’ vòn’ đeo cổ lấp lánh như sao, chún’ tròn xoe mắt thích thú, còn Jonas thì được một chiếc gươn’ hình vuôn’ khiến nó thích mê tơi, nó sán’ hơn bất kỳ tấm gươn’ vỡ nào mà các con thỉnh thoản’ vẫn bắt gặp đến ngày nay.
Mylo khôn’ còn cười như con cóc nữa, nhưn’ ta khôn’ thích chuyện quà cáp này một chút xíu nào, rõ ràn’ kẻ ngoại ban’ này đan’ mua chuộc người thân của ta nhưn’ sẽ khôn’ mua chuộc được ta. Vì thế ta nói Nữ Tiên Tri có thể ở trong nhà chún’ ta nhưn’ ta khôn’ muốn nhận quà của cô ta.
Ta nói bằn’ giọn’ điệu khá cộc cằn, và Mẹ nhìn ta với ánh mắt hình mũi giáo nhưn’ Meronym chỉ nói,Tất nhiên là tôi hiểu, như ta đã nói chuyện rất bình thườn’ vậy.
Thế là một đám khách khứa kéo đến náo loạn cả nhà ta tối hôm đó và vài đêm sau nữa, từ thượn’ chí hạ Chín Thun’ Lũn’, từ gia đình gần đến họ hàn’ xa cho đến nhữn’ người bất kể thân sơ, có người chún’ ta chỉ mới gặp ở nhữn’ buổi họp chợ, phải, mọi người từ Mauka đến Mormon rần rần kéo đến gõ cửa để xem Ma Lắm Điều nói có đún’ khôn’, rằn’ Người Tiên Tri thật sự bằn’ xươn’ bằn’ thịt đan’ ở tại Nhà Bailey. Tất nhiên chún’ ta phải mời khách vào nhà đến người cuối cùn’ và họ xuýt xoa trầm trồ như thể Sonmi đan’ ngồi tron’ nhà bếp của chún’ ta vậy, dù sự kinh ngạc của họ khôn’ quá lớn’ đến mức khiến họ quên khôn’ ăn hết thức ăn và uốn’ hết bia, vừa uốn’ vừa tuôn ra cơ man nào là câu hỏi thắc mắc về Người Tiên Tri và Chiếc Tàu tuyệt diệu của họ.
Nhưn’ điều kỳ lạ là đây. Meronym có vẻ như trả lời các câu hỏi, nhưn’ câu trả lời của cô ta khôn’ làm thỏa mãn trí tò mò, khôn’ một mảy may. Vì vậy anh họ của ta Spensa ở Nhà Cluny hỏi, Cái gì làm cho Tàu của cô di chuyển? Người Tiên Tri đáp, Độn’ cơ hỗn hợp. Mọi người đều gật gù hiểu biết như Sonmi, Ô, là độn’ cơ hỗn hợp đấy, phải, khôn’ ai hỏi “độn’ cơ hỗn hợp” là gì vì họ khôn’ muốn trôn’ như người mọi rợ hoặc ngu xuẩn trước mặt đám đôn’. Trưởn’ lão đề nghị Người Tiên Tri chỉ cho chún’ ta Đảo Tiên Tri trên một bản đồ thế giới, nhưn’ Meronym chỉ chấm vào một điểm rồi nói, Ở đây.
Ở đâu? chún’ ta hỏi. Thật tình, chẳn’ có gì ngoài biển xanh và ta đã nghĩ là cô ta đan’ nhạo bán’ chún’ ta mà thôi.
Đảo Tiên Tri khôn’ có trên bất kỳ bản đồ nào làm ra trước Sụp Đổ, Meronym nói, vì nhữn’ người sán’ lập của Đảo Tiên Tri đã giữ bí mật về nó. Nó có trên nhữn’ bản đồ cổ xưa hơn, đún’ vậy, nhưn’ khôn’ có trên bản đồ của Trưởn’ lão.
Đến lúc này ta đã thu được chút can đảm để hỏi vị khách của chún’ ta tại sao Người Tiên Tri với tất cả Trí Thôn’ Minh này nọ lại muốn tìm hiểu về Dân Thun’ Lũn’ chún’ ta? Chún’ ta có thể dạy cô ta cái gì mà cô ta chưa biết? Đầu óc học hỏi là đầu óc sốn’, Meronym đáp, và bất kỳ Trí Thôn’ Minh nào cũn’ là Trí Thôn’ Minh thật sự, dù là Trí Thôn’ Minh cũ hay mới, Trí Thôn’ Minh cao hay thấp. Khôn’ ai ngoài ta thấy nhữn’ mũi tên mà nhữn’ từ có cánh đó bắn ra, hay kẻ gián điệp này đan’ làm cách nào để lợi dụn’ sự ngu dốt của chún’ ta nhằm che đậy cho ý đồ thực sự của ả, vì thế ta tiếp nối câu hỏi đầu tiên của mình với lá bài này. Nhưn’ Người Tiên Tri các cô có Trí Thôn’ Minh to lớn và vĩ đại hơn nhiều so với toàn thế giới này chứ, phải khôn’? Ôi, ả thật khôn ngoan khi lựa chọn ngôn từ! Chún’ tôi có nhiều hơn các bộ lạc ở Ha-Why, ít hơn Người Xưa trước Sụp Đổ. Thấy chưa? Chẳn’ nói được gì nhiều cả, phải khôn’?
Ta nhớ ba câu trả lời thật lòn’ mà cô ta đưa ra. Ruby ở Nhà Potter hỏi tại sao Người Tiên Tri đều có da sậm màu như quả dừa, chún’ ta chưa từn’ thấy một người da trắn’ hoặc hồn’ bước ra từ Tàu của họ. Meronym nói tổ tiên cô ta trước Sụp Đổ đã thay đổi nòi giốn’ để tạo ra nhữn’ đứa bé da đen nhằm phòn’ ngừa bệnh ghẻ đỏ da, và cứ thế con cái họ cũn’ có da đen, cha nào thì con nấy, đún’ vậy, như thỏ như gà vậy.
Napes ở Nhà Inouye hỏi, cô có chồn’ chưa, vì anh ta còn độc thân, có một vườn cây hạt mắc ca, và sở hữu đồn điền sun’ và chanh. Mọi người cười van’, phải, Meronym cũn’ mỉm cười. Cô ta nói đã từn’ có một đời chồn’, và có một con trai tên là Anafi hiện sốn’ trên Đảo Tiên Tri, nhưn’ chồn’ cô ta đã bị thổ dân giết chết nhiều năm trước. Cô ta rất tiếc vì để vuột mất cơ hội làm chủ vườn cây chanh và sun’ nhưn’ cô ta đã quá già để đi bước nữa, và Napes lắc đầu thất vọn’ rồi nói, Ôi, Nữ Tiên Tri, cô làm tim tôi tan nát rồi.
Cuối cùn, em họ ta là Kobbery hỏi, Vậy cô bao nhiêu tuổi rồi? Phải, đó là điều tất cả chún’ ta đều thắc mắc. Nhưn’ khôn’ ai ngờ đến câu trả lời của cô ta. Năm mươi. Đún’ vậy, cô ta nói như thế và chún’ ta đều sửn’ sốt như các con bây giờ. Năm mươi. Khôn’ khí tron’ nhà bếp thay đổi như gió lạnh ùa đến. Sốn’ đến năm mươi tuổi khôn’ phải là chuyện hay ho, khôn’ đâu, sốn’ đến năm mươi tuổi là kỳ quái và trái tự nhiên, phải khôn’? Vậy thì Người Tiên Tri sốn’ bao lâu? Melvil ở Black Ox hỏi. Meronym nhún vai. Sáu mươi, bảy mươi... Ô, tất cả chún’ ta đều há hốc mồm sửn’ sốt! Thôn’ thườn’ đến bốn mươi tuổi chún’ ta đã cầu xin Sonmi giải thoát chún’ ta khỏi khổ đau và mau sớm đầu thai vào cơ thể mới, như cắt cổ một con chó đau ốm mà ta yêu quý vậy. Dân Thun’ Lũn’ duy nhất từn’ sốn’ đến năm mươi tuổi mà khôn’ bị bệnh ghẻ đỏ da hoặc chết vì bệnh phổi là Truman Thứ ba, và mọi người đều biết ôn’ ta đã thươn’ lượn’ với Già Georgie vào một đêm mưa bão, lão ngốc ấy đã bán linh hồn mình để sốn’ thêm vài năm nữa. Ái chà, chuyện này đã lan truyền ra sau đó, và thiên hạ tha hồ mà xì xầm bình phẩm, ai nấy đều thì thầm, Ơn Sonmi cô ta đã không ghé vào nhà của chún’ ta.
Ta rất đắc ý khi người khách xấu xa của chún’ ta đã dạy mọi người thận trọn’ và khôn’ tin vào lời cô ta, khôn’ một chút xíu nào, nhưn’ đêm hôm ấy ta đã khôn’ chợp mắt, vì muỗi và tiến’ chim chóc, ếch nhái, và một người bí ẩn đan’ rón rén quanh khu nhà chún’ ta, nhặt món này lên, đặt món kia xuốn’, và tên của kẻ bí ẩn này chính là Thay Đổi.
Trong ngày thứ nhất, thứ hai và thứ ba, Nữ Tiên Tri luồn lách tron’ nhà chún’ ta. Phải thú nhận cô ta khôn’ hề tỏ thái độ của một con on’ chúa, cô ta khôn’ lười nhác. Cô ta giúp Sussy vắt sữa dê, giúp mẹ ta xe sợi quay tơ và giúp Jonas lấy trứn’ chim, nghe Catkin kể về chuyện đi học, đi lấy nước rồi chẻ củi và học việc rất nhanh. Tất nhiên nhữn’ kẻ tò mò vẫn để mắt đến cô ta và khách khứa vẫn kéo đến để gặp người phụ nữ kỳ lạ năm mươi tuổi mà trôn’ như hai mươi lăm. Nhữn’ kẻ chờ đợi cô ta làm phép đã rất thất vọn’ vì cô ta chẳn’ làm gì cả. Mẹ ta khôn’ còn lo lắn’ về Nữ Tiên Tri sau một hai ngày, đún’ vậy, bà bắt đầu rỏ ra thân thiện và vui vẻ bắt chuyện với cô ta. Khách Meronym của chún’ ta thế này rồi Khách Meronym của chún’ ta thế kia, bà cứ huyên thuyên như thế suốt từ sán’ đến tối, tron’ khi Sussy thì còn hơn thế mười lần. Meronym vẫn tập trun’ làm tròn côn’ việc, dù vào buổi tối cô ta lại ngồi xuốn’ bàn của chún’ ta rồi viết trên một tờ giấy đặc biệt, tốt hơn rất nhiều so với giấy của chún’ ta. Cô ta viết nhanh khỏi chê, nhưn’ cô ta khôn’ viết bằn’ tiến’ của chún’ ta, mà bằn’ một thứ tiến’ nào đó. Thấy chưa, còn nhiều thứ tiến’ khác nhau ở Những Nước Cũ, chứ khôn’ chỉ có tiến’ của chún’ ta thôi đâu. Cô viết cái gì vậy, cô Meronym? Catkin hỏi, nhưn’ Người Tiên Tri chỉ đáp, Nhữn’ ngày của ta, cô bé xinh đẹp ạ, ta viết về nhữn’ ngày của ta.
Ta ghét cách cô ta nói người nhà ta xinh đẹp và ta khôn’ thích cách các ôn’ già bà cả mò đến hỏi cô ta làm cách nào để sốn’ lâu. Nhưn’ nhữn’ gì cô ta viết về Thun’ lũn’ thì chẳn’ Dân Thun’ Lũn’ nào đọc được, đó là điều khiến ta lo lắn’ nhất. Đó là Trí Thôn’ Minh hay ghi chép theo dõi hay là Già Georgie?
Vào một buổi bình minh mờ khói, ta vừa vắt xon’ sữa dê vì Sussy bị ốm nằm bẹp trên giườn’ thì vị khách của chún’ ta đề nghị đi chăn dê cùn’ ta. Mẹ nói tất nhiên là được rồi. Ta thì khôn’ nói thế, ta đáp, lạnh lùn’ và khô khan, Chăn dê chả có gì hay ho với người có nhiều Trí Thôn’ Minh như cô đâu. Meronym lịch sự đáp, Bất cứ việc gì Dân Thun’ Lũn’ làm đều thú vị đối với tôi, chủ nhà Zachry ạ, nhưn’ tất nhiên nếu cậu khôn’ muốn tôi nhìn cậu làm việc thì cũn’ khôn’ sao, cứ nói thẳn’ ra như vậy. Thấy chưa? Lời lẽ của cô ta như nhữn’ đô vật trơn nhùi nhụi ấy, chún’ lật câu khôn’của các con thành có. Mẹ đan’ nhìn ta lom lom vì thế ta nói, Thôi được rồi, đi thì đi, ta phải nói thế.
Lùa đàn dê lên Đườn’ mòn Elepaio, ta chẳn’ nói chẳn’ rằn’ gì nữa. Qua Nhà Cluny một người anh em của ta là Gubboh Hogboy gọi to,Khỏe khôn’, Zachry! nhưn’ nhác thấy Meronym cậu ta lún’ bún’ và chỉ nói, Đi cẩn thận nhé, Zachry. Ôi, ta ước gì có thể bỏ lại người phụ nữ đó sau lưn’, thế là ta nói, Đừn’ lẽo đẽo theo nữa, đồ dai như đỉa với mấy con dê của ta và bước đi nhanh hơn, hi vọn’ làm cho cô ta mệt, ấy thế mà lên thượn’ nguồn qua Đèo Vert’bry rồi mà cô ta vẫn chẳn’ bỏ cuộc, khôn’ hề, kể cả con đườn’ đá lởm chởm dẫn lên Tổ Trăn’. Người Tiên Tri cũng dẻo dai sức lực tươn’ đươn’ với mục đồn’, ta rút ra kết luận như thế. Ta đoán là cô ta biết ta nghĩ gì và đã cười nhạo ta, tron’ lòn’, nên ta chẳn’ nói gì với cô ta nữa.
Cô ta làm gì khi chún’ ta lên đến Tổ Trăn’? Cô ta ngồi lên tản’ Đá Ngón Cái rồi lấy ra quyển sổ ghi chép và vẽ lại khun’ cảnh đẹp mê hồn đó. Ôi, Meronym vẽ đẹp tuyệt – ta phải thừa nhận là rất Thôn’ Minh. Trên tran’ giấy đó Thun’ lũn’ Chín Dải hiện lên cùn’ với đườn’ bờ biển và mũi biển, cao nguyên và vùn’ đất thấp, trôn’ giốn’ hệt như thật vậy. Ta khôn’ muốn cho cô ta thấy mình quan tâm nhưn’ khôn’ thể kiềm chế bản thân. Ta gọi tên mọi thứ mà cô ta đã vẽ lại, và cô ta viết xuốn’ nhữn’ cái tên này cho đến khi trên giấy có một nửa là hình vẽ và một nửa là chữ viết. Chính xác là thế, Meronym nói, đây là một bản đồ.
Lúc này. Ta nghe tiến’ một cành khô gãy trong bụi dươn’ xỉ sau lưn’ chún’ ta. Khôn’ phải là tiến’ gió bất chợt, khôn’, chắc chắn là do một cái chân giẫm lên, nhưn’ chân người hay chân thú thì ta khôn’ biết. Chưa từn’ nghe bọn Kona xuất hiện trên Windward Kohala nhưn’ cũn’ chưa bao giờ có chuyện Kona xuất hiện ở Sloosha’s Crossin’, vì thế ta đi vào bụi rậm để xem. Meronym muốn đi với ta nhưn’ ta bảo cô ở yên. Có phải là Già Georgie quay lại để hóa đá linh hồn ta thêm một chút khôn’? Hay chỉ là một người Mookini sốn’ ẩn dật đi lan’ than’ tìm thức ăn? Ta cầm thanh giáo lên rồi bò xuốn’ gần bụi dươn’ xỉ, tiến đến gần hơn nữa...
Roses đan’ ngồi’ bắt qua một gốc cây to bám rêu xanh. Thấy anh có bạn mới rồi ha, nàn’ lịch sự nói, nhưn’ trong’ mắt hiện lên vẻ tức tối của loài chó hoan’.
Cô ta hả? ta chỉ về phía Meronym, bấy giờ đan’ ngồi quan sát cuộc nói chuyện của bọn ta. Em chưa nghe thiên hạ nói à, Nữ Tiên Tri còn già hơn bà ngoại anh lúc được Sonmi cho tái sinh nữa đó! Đừn’ ghen với cô ta làm gì! Cô ta khôn’ giốn’ như em đâu, Roses à. Cô ta có nhiều Trí Thôn’ Minh tron’ đầu đến nỗi cổ cô ta muốn gãy luôn rồi.
Roses bây giờ khôn’ còn lịch sự nữa. Vậy hóa ra là tôi khôn’ có Trí Thôn’ Minh à?
Đàn bà, ôi, đàn bà! Họ sẽ tìm ra ý nghĩa xấu nhất trong lời nói của ta rồi nhớ hoài trong’ bụn’ và nói, Nhìn xem anh tấn côn’ tôi bằn’ cái gì! Dù ta là người nón’ nảy nhưn’ ta nghĩ chỉ cần khéo léo một chút để xoa dịu Roses. Em biết là anh khôn’ có ý đó mà, em gái khờ kh...
Ta chưa nói hết câu đã bị Roses đấm một cái trời gián’ vào mặt, mạnh đến nỗi mặt đất lao về trước và ta ngã phịch xuốn’ môn’. Ta quá bàn’ hoàn’ đến nỗi chỉ biết ngồi đó như một đứa bé bị ngã, đưa tay sờ mũi thấy ngón tay đỏ hoét. Ô, Roses nói, rồi tiếp Ha! rồi, Muốn nói nhăn’ nói cuội với mấy con dê cái của anh thế nào cũn’ được, anh chàn’ mục đồn’ à, nhưn’ với tôi thì khôn’, coi chừn’ Già Georgie hóa đá linh hồn anh đó! Đó là lời nguyền kinh khủn’ nhất mà Dân Thun’ Lũn’ biết đến. Tình cảm yêu đươn’ mặn nồn’ chún’ ta dành cho nhau đã nát tan thành triệu mảnh và Roses bỏ đi, đun’ đưa chiếc giỏ mây.
Nỗi thảm hại và bẽ bàn’ thèm khát một chỗ để trút giận, và ta đổ lỗi cho việc mất Roses lên Người Tiên Tri khốn kiếp. Sán’ hôm đó trên Tổ Trăn’ ta đứn’ dậy lùa bầy dê rồi lùa chún’ lên Bãi cỏ Ngón Cái mà khôn’ thèm chào từ biệt Meronym. Cô ta có đủ Trí Thôn’ Minh để mặc kệ ta, nhớ là cô ta đã có một đứa con trai ở Đảo Tiên Tri.
Khi ta quay về nhà tối hôm đó, mẹ, Sussy và Jonas đan’ ngồi quây quần. Họ thấy cái mũi của ta và nhìn nhau ranh mãnh. Cây dẻ ngựa của anh bị làm sao thế, anh trai? Jonas hỏi vẻ trêu tức. Cái mũi này ấy hả? À, anh bị ngã dập mũi ở trên Tổ Trăn’ ấy mà, ta nói nhanh với nó.